Chỉ là Hoa phu nhân không phải loại phụ nhân cả ngày chỉ quanh quẩn trong hậu trạch như Từ thị.
Bản thân bà đọc đủ thứ thi thư, bên cạnh là Tế Tửu công công và phu quân đều là bậc đại học sĩ, người bà giao du cũng đều là mấy ẩn sĩ, cao tăng học vấn uyên bác.
Thậm chí Hoa thị còn thường đọc sách giải buồn cho thái hậu, tới lui trong cung đã nhiều, mắt cũng sáng và tâm cũng rộng hơn, là một tài nữ chân chính.
Tình hình Tĩnh phi gây khó dễ cho Sở thị ở Phật đường ngày hôm đó, Hoa thị đều nhìn thấy hết.
Nếu Tư Đồ đại nhân không đến kịp thời để giải vây thì cảnh ngộ của Sở nương tử sẽ nguy hiểm nhường nào? Nói không chừng, ngay cả mạng cũng phải bỏ lại trong hoàng thành.
Hoa thị lúc đó rất khó hiểu, Tĩnh phi nương nương vì sao cứ cắn chặt lấy Sở nương tử và Đào tiểu thư mãi không buông?
Đợi hôm nay Đào Tuệ Như và Từ thị dẫn theo Tạ nhị tiểu thư đến nhờ bà làm người đứng ra thuyết khách, Hoa thị mới chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra gió tà thổi vào tai Tĩnh phi lại đến từ con đường này.
Theo Hoa thị thấy, kẻ khởi xướng Tạ Du Nhiên tuy cực kỳ ngu xuẩn và xấu xa nhưng Đào Tuệ Như và Từ thị cũng chưa chắc đã vô tội.
Nếu bà thay mấy người này đi khuyên Sở thị thì khác nào đang tiếp tay cho giặc, thật sự buồn nôn.
Vì e ngại đạo lý đối nhân xử thế mà Hoa thị không thể học tính cách cương trực của công công Tề côn mà mắng bọn họ một trận rồi đuổi ra ngoài.
Thế là bà dẫn mấy người này đi quanh quẩn chỗ rừng trúc quanh thư viện, vừa ậm ừ vài câu cho có chứ không đáp ứng, chỉ đợi đến lúc nào bọn họ mệt rồi sẽ tự mình về.
Từ thị còn chưa nhận ra, bà ta vẫn mở miệng mắng nữ nhi mình rồi nói mình vô tâm, còn Đào Tuệ Như thì đã sớm nhận ra ý của Hoa thị mà ngậm miệng lại rồi.
Bà không ngờ rằng mình và Hoa thị cũng tính là chỗ giao tình nhiều năm, giờ lại không bằng mặt mũi của một tiểu thương phụ hạ đường?
Chẳng lẽ Hoa thị thấy gió chiều nào xoay chiều ấy, biết nội tình chuyện Sở Lâm Lang được bệ hạ sủng ái?
Đã không có kết quả thì bà cũng lười lãng phí thời gian ở đây, sau đó liền nói lời cáo từ. Hoa thị vừa nghe xong thì như trút được gánh nặng, đang định làm nốt nghĩa vụ của chủ nhà mà tiễn bọn họ lên xe ngựa.
Không ngờ là bọn họ vừa ra khỏi rừng trúc liền nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Nhìn tình hình này, dù nhìn thế nào cũng giống như hai người Tư Đồ Thịnh và Liễu Tĩnh Hiên vì Sở nương tử mà tranh giành ghen tuông.
Một màn này thật sự khiến ngay cả Hoa phu nhân cũng phải trợn mắt há mồm, bà thầm nghĩ: Tuy sớm đã biết Tư Đồ Thịnh đối xử với Sở thị không bình thường nhưng Liễu phu tử thì từ khi nào cũng vừa ý Sở thị vậy?
Tạ Du Nhiên nhìn thấy quả thực là tức giận đến mức quai hàm phát run - Sở Lâm Lang kia là hồ ly thành tinh sao? Chỉ là một phụ nhân không thể sinh nở mà thôi, sao lại có mị lực mê người như vậy?
Nàng ta quyến rũ Liễu phu tử thì cũng thôi, sao ngay cả một nam nhân cao ngạo, thanh nhã như Tư Đồ Thịnh cũng trúng mê thuật của nàng ta?
Nghĩ đến lúc mình theo đuổi Tư Đồ Thịnh, tên nam nhân đó còn lạnh lùng tránh né, thậm chí không tiếc mà nhảy thuyền, như một vị tăng nhân không dính đến nửa điểm sắc dục!
Lại nghĩ đến một màn vừa rồi Tư Đồ Thịnh kéo Sở Lâm Lang lên xe ngựa với dáng vẻ bá đạo, nghiễm nhiên như phụ nhân kia đã là món đồ thuộc quyền sở hữu của hắn, không cho kẻ khác nhúng chàm.
Mấy tên nam nhân này... đều bị sắc đẹp mê hoặc đến điên rồi phải không?
Tạ Du Nhiên nhịn không được mà cảm nhận vị chua nơi đầu lưỡi. Tại sao chứ? Nam nhân mà nàng ta cầu còn không được lại chủ động lấy lòng như vậy đối với một phụ nhân bị ruồng bỏ như Sở Lâm Lang?
Còn hai vị phu nhân Đào Tuệ Như và Từ thị thì trao đổi ánh mắt mà chỉ có họ mới hiểu...
Hóa ra Sở thị này phong lưu như vậy! Thản nhiên qua lại giữa hai tài tử thanh niên, còn khiến hai người này thất thố mà nảy sinh ra một trận khắc khẩu.
Cho dù Sở Lâm Lang có mỹ lệ mê người đến đâu nhưng phẩm đức bản thân không đoan chính, chỉ sợ con đường tấn chức phú quý sau này của nàng ta cũng như dã tràng xe cát biển Đông mà thôi.
Không nói đến cái khác, nếu bệ hạ biết được vị Tân Mai an nhân mới được phong thưởng của người lại phong lưu như vậy, là kẻ không biết giữ phụ đạo, ngài nhất định sẽ long nhan chấn nộ! (*)
(*Long nhan chấn nộ: Mặt rồng tức giận -> Vua nổi giận)
Đến lúc đó dù bệ hạ thích nàng ta thì thế nào? Sợ rằng một khi cơn ghen tuông bộc phát, biết đâu còn muốn ban chết phụ nhân phong lưu này?
Nghĩ vậy, hai vị phu nhân vốn lòng đang bồn chồn, sợ đắc tội vị tân sủng của bệ hạ liền lập tức an tâm hơn không ít.
Khóe miệng Đào Tuệ Như còn treo lên một nụ cười cao thâm khó lường - Hôm nay đúng là không uổng công đi một chuyến đến thư viện!
Vậy thì bà cũng không cần nhờ Hoa phu nhân đi làm người thuyết khách nữa, Đào Tuệ Như liếc mắt ra hiệu cho Từ thị, sau đó ba người liền cáo từ rời đi.
Chỉ còn lại mình Hoa phu nhân đứng ở cửa thư viện cảm thấy có chút đau đầu lo lắng.
Bà đang nghĩ, rốt cuộc mình nên uyển chuyển nhắc nhở Sở Lâm Lang thế nào, rằng phải biết chú ý đức hạnh của mình, phải giữ khoảng cách với các nam tử?
Nếu đây là một tiểu cô nương trẻ tuổi thì cũng dễ nói. Nhưng bản thân Sở Lâm Lang là người tám mặt thông suốt (*), nàng cũng đã từng thành hôn, chuyện tái giá hoàn toàn có thể dựa theo ý mình, ngay cả phụ mẫu cũng không tiện hỏi han.
(*Thành ngữ gốc 八面玲珑 mang nghĩa chỉ người khéo léo, tinh tế, biết điều, ứng xử linh hoạt với mọi người và mọi tình huống.)
Ở cái tuổi này rồi, nói nhiều một câu cũng là xúc phạm người ta.
Thôi vậy, chuyện đôi lứa của mấy nam nữ trẻ tuổi này, nàng quản không nổi, mặc kệ đó có là Tư Đồ Thịnh hay Liễu Tĩnh Hiên, đều là mấy nam nhân lớn tuổi rồi, cũng nên thành gia lập nghiệp thôi, chỉ là còn phải xem ai có thủ đoạn cao hơn, có thể ôm được mỹ nhân về!
Lại nói đến Sở Lâm Lang, nàng không hề hay biết hôm đó ở trước cửa thư viện bị người ta nhìn thấy, thậm chí còn khiến người ta sinh ra hiểu lầm lớn như vậy.
Nàng nhận hoàng sai, mấy hôm nay đừng nói là thư viện, ngay cả cửa tiệm của mình nàng cũng không đến, chỉ một lòng tu tập lễ nghi, trình tự thực hiện pháp hội.
Vào ngày khai đàn do Linh Vân đại sư chủ trì pháp hội, Đào Nhã Xu đến với tư cách là nữ quan, thay mặt vị thái hậu tuổi đã cao, không tiện ra cung đến nơi trao lời chúc và dâng lễ phẩm.
Còn Sở Lâm Lang với tư cách là "cá chép may mắn" phù hộ bệ hạ bỉ cực thái lai (*), tất nhiên cũng phải đích thân đến trình diện, cung kính bày biện lễ vật của các nương nương trong cung rồi xếp từng ngọn đèn dầu sen thành chữ "Vạn" trong tiếng Phạn.
(*Bỉ cực thái lai: Ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến. Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.)
Đợi đến khi bày đến ngọn thứ một trăm hai mươi hai, Sở Lâm Lang đã thấy mỏi nhừ cánh tay rồi, nàng cảm thấy đại sư đã bắt nhầm phu vác rồi.
Mấy việc sắp xếp cho vuông thành sắc cạnh như này thật sự nên tìm Quang Hưng hộ chủ Đào Nhã Xu đến làm mới đúng!
Nàng không mấy thành thạo mấy chuyện này, nếu vụng về đụng đổ một ngọn trong đó, không biết có làm rối loạn cả pháp hội này không, từ một con cá chép may mắn có công cứu giá có khi nào sẽ biến thành tội nhân đầu tiên trong năm nay của hoàng tự Đại Tấn không?
Đào Nhã Xu dặn dò cung nhân làm việc xong lúc này vừa khéo đi qua, nàng ấy cũng nhìn ra được sự bận rộn của Sở Lâm Lang mà nở một nụ cười, sau đó chạy đến giúp nàng.
Quả nhiên là có cô nương có đôi mắt như thước kẻ giúp đỡ, công việc trở nên đơn giản và dễ dàng hơn nhiều, rất nhanh sau đó, một mảng lớn ngàn đèn hình chữ "Vạn" đẹp đẽ đã được bày xong.
Một lúc sau, các vị hoàng tử cùng với các phi tần có mặt mũi trong hậu cung đi theo sau bệ hạ, cùng nhau bước vào pháp hội phật đàn.
Một số thần tử được bệ hạ coi trọng cũng đích thân đến pháp hội vì Đại Tấn cầu phúc. Tư Đồ Thịnh cũng nằm trong hàng ngũ bách quan.
Hắn thân là tứ phẩm, mặc một thân quan phục tím, dáng người thẳng tắp oai hùng, trong đám quan viên gù lưng hoặc bụng phệ trông như hạc giữa bầy gà, khiến cho Sở Lâm Lang đứng hầu ở một bên nhịn không được mà nhìn trộm thêm mấy lần.
Mấy vị hoàng tử đi theo sau bệ hạ thì mỗi người đều có thần thái vi diệu, thứ tự xếp hàng cũng được sắp đặt kĩ lưỡng.
Vốn Tứ hoàng tử rất xuân phong đắc ý nhưng sau khi Tĩnh phi bị bệ hạ quở trách cũng có chút thu liễm, hắn dẫn theo hoàng tử phi của mình đứng ở giữa các hoàng tử.
Thỉnh thoảng Tứ hoàng tử lại lạnh lùng liếc Tư Đồ Thịnh với ánh mắt rất không thiện cảm.
Trong mắt hắn, Tư Đồ Thịnh đã tính là người của hắn rồi.
Hắn đối xử với Tư Đồ Thịnh không tệ, thế nhưng vì sao Tư Đồ Thịnh lại ở trước mặt thái hậu và bệ hạ khiến mẫu phi hắn và nhà họ Vân mất mặt như vậy?
Ngày ấy hắn nghe tin truyền từ trong cung liền sai người gọi Tư Đồ Thịnh đến phủ Tứ hoàng tử để giáp mặt hỏi tội. Tư Đồ Thịnh lại lấy cớ là mình nhiễm phong hàn mà từ chối, biểu thị mình không tiện đến phủ.
Sau đó tiểu tử này còn xúi giục Đại lý tự lập án, tìm đâu ra được một bà tử trốn thoát từ Vân gia còn chưa kịp diệt khẩu, nhất định muốn làm chứng chuyện Nghi Tú quận chúa không phải tự nguyện muốn bảo toàn danh tiết mà tự vẫn.
Con mẹ nó đây là muốn làm lão Thanh Thiên hay gì? Có phải ngay cả ngủ cũng không yên, chỉ một lòng một dạ muốn khuấy động đống bùn nhà họ Vân phải không?
Cứ như vậy, để bình ổn lời ghèm pha mà cả trên lẫn dưới Vân gia lại là một trận lăn lội đến gà bay chó sủa, chật vật vô cùng.
Còn bệ hạ bên kia thì lại bắt đầu lạnh nhạt mẫu phi của hắn, nửa tháng trời đều không đến gặp Tĩnh phi.
Tứ hoàng tử tức giận chỉ biết ở trong nhà đập bàn quát tháo, hắn mắng Tư Đồ Thịnh là loại nuôi ong tay áo, vô ơn bội nghĩa.
Nhưng lần này lại khiến vị Thái tử đã kẹp đuôi từ lâu được một phen tâm tình sảng khoái: Tứ đệ đã đắc ý quá lâu rồi, cũng nên đến phiên hắn gặp xui xẻo chứ.
Nhìn dáng vẻ trước đó hắn ta nịnh bợ Tư Đồ Thịnh, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình có thể lợi dụng được cục đá thối kia ư?
Tên Tư Đồ Thịnh đó đi theo con đường cô thần, căn bản là không có ý muốn dựa dẫm bất cứ hoàng tử nào, Tứ đệ chen chúc đến bên hắn ta đúng là tự chuốc lấy bực mình! Đáng đời mẫu tử hắn gặp xui xẻo mà!
Chỉ là vụ án ốc đảo này lại liên lụy đến Kinh quốc, Thái tử cũng vì đó mà gặp xui.
Thái tử tức giận sai người truyền mật tín ra ngoài, muốn hỏi tên An Cốc khả hãn kia rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ vụ án tập kích ở ốc đảo là do hắn chỉ đạo?
Vốn An Cốc này là ám tuyến ngầm hắn khổ tâm xây dựng nhiều năm. Thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ không có tiếng tăm lại có thể thay thế khả hãn trước kia của Kinh quốc, thống lĩnh toàn tộc.
Nếu lúc này hắn thể hiện sự giao hảo với tân khả hãn, làm Đại Tấn và Kinh quốc có thể vĩnh thế thái bình, lúc đó sẽ là cống hiến sáng chói đến nhường nào!
Tiếc là giờ đây, đoạn giao hảo tư mật này lại trở thành vết nhơ khiến cho bách quan dâng thư can gián, thật sự là khiến người ta nuốt không trôi được cơn tức này.
Vậy nên vị trữ quân Thái tử thừa quân này đi theo sau bệ hạ, học theo dáng vẻ có chút cúi đầu rũ mắt.
Người duy nhất có thần thái phấn chấn, dáng vẻ thoải mái hẳn là Lục hoàng tử.
Gần đây hắn sống rất thư thái, má cũng có thêm chút thịt.
Hắn chủ trì công trình thủy lợi cứu tế hạn hán Tây Bắc xong liền cũng đến Hộ bộ, một lòng nghiên cứu cải tạo ruộng chức điền, nhờ gió đông của Tư Đồ thiếu sư cũng coi như có chút cống hiến đáng kể.
Lời thiếu sư dặn dò, hắn đều ghi nhớ trong lòng, một lòng một dạ đào bạc dưới đất lên cho phụ hoàng, không dám tham gia chuyện tranh đấu ngầm của các vị hoàng tử.
Ngay cả phụ hoàng gần đây cũng nhìn hắn bằng con mắt khác, liên tục khen ngợi hắn là người thực tế, có tâm huyết của một vị quan tài giỏi.
Chẳng qua là giống như các tế lễ lớn nhỏ trước kia, khi bệ hạ tế bái trời đất thì bên cạnh vẫn để một tấm đệm trống.
Cận thần của bệ hạ đều biết rằng đây là vị trí để lại cho Tam hoàng tử của bệ hạ.
Cho dù hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bách quan nhưng vị "quỷ hoàng tử" này vẫn được sủng ái không kém ai.
Sở Lâm Lang sau khi làm tận nghĩa vụ bày phong thủy liền sớm lui ra một bên điện, đứng cùng Đào Nhã Xu, nhìn bệ hạ dẫn đầu mấy hoàng tử và các vị thần tử lễ Phật niệm kinh.
Trong tiếng kinh Phạn vang vọng, đột nhiên ở sau ngọn núi gần đại điện truyền đến một trận hỗn loạn.
Chỉ thấy một người tóc tai rối bù, mặc bố sam đầy vết bẩn đột ngột xuất hiện ở con đường nối với sau núi.
Tuy cấm vệ quân hoàng gia kịp thời chặn hắn lại nhưng không chặn được miệng của hắn.
Chỉ nghe người đó cuồng ngạo hét lớn: "Ta đường đường là nhi tử của tiên đế, Thái vương gia của Đại Tấn! Bọn chuột nhắt các ngươi, sao dám chặn ta lại! Nhân đế! Tên tiểu tử ngớ ngẩn kia, sao ngươi dám đối xử với hoàng thúc ngươi như vậy! Trước mặt Phật đường, ngươi thề đi, ngươi làm hoàng đế có thật là không thẹn với lòng không? Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của bổn vương thì ngươi sao có thể ngồi vững vị trí này? Ngươi là loại ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, dám đối xử với ta như vậy! Ngươi có xứng đáng với liệt tổ liệt tông Đại Tấn không? Khó trách trời cao trừng phạt, khiến ngươi mất đi phụ nhân và nhi tử ngươi yêu thương! Ha ha ha, ngươi còn không hay biết gì mà sủng ái kẻ đầu sỏ hại nhi tử của ngươi, Phương Lương Đế ở dưới suối vàng cũng vĩnh viễn không nhắm mắt nổi! Ngươi có làm pháp hội nữa cũng vô dụng! Có quốc quân ngu muội như ngươi, Đại Tấn ta không thể dài lâu được! Không thể dài lâu được!"
Nói đến đây hắn không nói được nữa, vì có cấm vệ quân dùng dây gai siết miệng hắn, không cho hắn nói thêm lời cuồng vọng.
Chỉ là việc hắn hét lớn như vậy làm mọi người trong pháp đàn đều đã nghe được rõ ràng, họ chỉ biết mắt đối mắt nhìn nhau.
Chuyện vương gia bị giam lỏng ở miếu cấm sau núi hoàng tự này một là bí mật công khai.
Triều thần gần như đều không nhớ ra có một vị hoàng thúc vương gia từng một tay che trời trên triều đình này.
Bệ hạ thật đúng là nhân hậu, vậy mà ngài còn để hắn tồn tại, hắn đây là mất đi thần trí rồi phải không, sao có thể vòng qua lớp thủ vệ mà chạy đến đây nói mấy lời hỗn xược như vậy?
Nhưng sau khi nghe lời của vị vương gia điên này, sắc mặt của Tĩnh phi nương nương bên cạnh lại trở nên cực kỳ khó coi, bà ta lén ngẩng đầu lên đánh giá sắc mặt bệ hạ.
Hoàng đế cũng không ngờ rằng vị hoàng thúc vốn phải bị giam lỏng lại xông vào pháp hội.
Nhưng so với nỗi phẫn nộ bị hoàng thúc mắng chửi, Tấn Nhân đế lại càng để ý câu "sủng ái kẻ đầu sỏ hại nhi tử của ngươi" kia.
Ánh mắt ông từ từ lướt qua đám phi tử tham gia pháp hội, trong số đó được ông sủng ái cũng không có mấy người.
Mà mấy phi tử này, ai nấy đều có thần sắc khác nhau...
Ông lại ngẩng mắt lên nhìn đám thần tử của mình, sau đó ra lệnh gọi Tư Đồ Thịnh đến, thấp giọng dặn dò: "Hắn ra ngoài bằng cách nào, đi điều tra xem, ngoài ra... mấy lời điên rồ mà hắn vừa hét loạn vừa rồi có ý gì, cũng đi tra hỏi xem!"
Vị hoàng thúc này đã nhiều năm thâm căn cố đế trong triều, nơi nơi đều là vây cánh của hắn, vậy nên Tấn Nhân đế không yên tâm gọi người khác đến thẩm vấn.
Tư Đồ Thịnh sau khi lĩnh hội thánh ý liền lập tức quay người rời đi. Trước khi quay người rời đi, hắn đã chú ý đến thần thái khác lạ của mấy người, hiển nhiên là chuyện phế vương gia vừa rồi phá rối đã khuấy động mặt hồ tâm tình tĩnh lặng của mấy người có mặt tại đây.
Đường đi từ miếu cấm sau núi đến hoàng tự trước núi sơn không tính là xa nhưng cũng không tính là gần.
Bình thường miếu cấm đều có vệ binh canh gác, người bị giam trong đó căn bản là không ra được, huống chi là Thái vương bình thường còn đeo xiềng xích, càng không tiện đi lại trên đường núi gập ghềnh.
Nhưng "khéo sao", vào đúng vào ngày bệ hạ đích thân tới pháp hội hoàng tự trước núi, tập thể cấm vệ trông coi Thái vương lại bị đau bụng, sau đó tốp năm tốp ba chạy qua chạy lại tới nhà xí, đến mức cuối cùng còn loạn trận, tạo thành một khoảng thời gian trống, mà Thái vương có lẽ là gần đây "bỗng nhiên" gầy nên mới thoát khỏi xiềng xích "bỗng nhiên" trở nên lỏng lẻo, cứ thế mà một đường may mắn, không có ai cản trở, chạy đến trước núi gây rối.
Hắn bị giam lỏng cả ngày, không được gặp người ngoài, bây giờ tính tình cũng trở nên đại biến, thấy Tư Đồ Thịnh đến cũng cười to một cách cuồng ngạo: "Ngươi sao lại đến? Sao? Muốn dùng hình với bổn vương sao?"
Tư Đồ Thịnh không vội hỏi hắn, chỉ sai người mang đống xiềng xích mà hắn đã thoát ra đến, cẩn thận xem xét rồi lại kiểm tra mắt cá chân của Thái vương.
Mắt cá chân gầy gò đó ngoài vết mòn do giam cầm nhiều năm thì không có dấu vết giãy giụa lên xuống.
Vậy nên Tư Đồ Thịnh gần như có thể khẳng định là có người lấy chìa khóa mở xiềng xích cho hắn rồi khóa lại như cũ, giả tạo thành dáng vẻ hắn tự mình thoát ra.
Còn việc tập thể đám cấm vệ đều đi ngoài thì càng dễ giải thích, hẳn là có người bỏ thuốc xổ, cố ý tạo điều kiện cho Thái vương gây rối pháp hội.
Tốn công tốn sức như vậy, không phải là để ám sát thì chính là muốn làm lớn chuyện trước mặt bệ hạ rồi.
Vậy nên Tư Đồ Thịnh căn bản không cần cho người khiêng hình cụ tra tấn đến, chỉ đứng đối diện Thái vương rồi nhạt giọng nói: "Làm ầm một trận như vậy, nói đi, ngươi hét lớn rằng có người mưu hại hoàng tử là có ý gì? Là người nào giúp ngươi đến trước núi?"
Mắt Thái vương đã trở nên đỏ ngầu, hắn cười khẽ: "Tưởng chỉ mình ta chịu tội thì có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ta không còn sống được bao lâu nữa, thôi thì dứt khoát kéo tất cả cùng xuống nước đi!"
Hóa ra bệnh thận của Thái vương phát tác, gần đây đều đi tiểu ra máu. Có lẽ là vì biết mình không còn nhiều thời gian, Thái vương giờ đây chỉ mong có thể kéo càng nhiều người xuống nước càng tốt.
Đặc biệt là tên Tứ hoàng tử năm đó cùng thuyền với hắn, từ ngày hắn vào ngục tù phải chịu cảnh xiềng xích, hắn ta ngay cả nhìn cũng không đến nhìn hắn một cái, hoàn toàn không bằng Thái tử chu đáo, xét đến tình cảm thúc tử mà tìm lang trung, gửi dược đến.
Thái vương hiểu rõ, nhi nữ mình bây giờ bị mình liên luỵ, phải chịu cảnh bị đày đến biên cương, chuyện sau này chúng có thể xoay người được hay không, không thể trông cậy vào đám người Tứ hoàng tử.
Bây giờ nghe nói lão Tứ vì Tĩnh phi mà lại được sủng ái trở lại, hẳn là hắn ta chỉ mong vị hoàng thúc biết quá nhiều này như hắn đây sớm chết đi.
Vì hài tử của mình, Thái vương dứt khoát đổi sang phe của Thái tử, coi như tận dụng những ngày tháng không còn nhiều của mình mà tranh một phần tiền đồ cho nhi nữ.
Nghĩ vậy, hắn trước tiên là đòi Tư Đồ Thịnh một con gà hấp và một bình rượu ngon, rồi vừa nhấm nháp, vừa cố ý ghé sát nói: "Bệ hạ vẫn luôn cho rằng năm đó Tam hoàng tử mất tích là sai lầm của tiên hoàng hậu. Nhưng hắn lại không nghĩ đến chuyện tính tình Đào hoàng hậu vốn luôn cao ngạo, sao có thể làm ra chuyện chuyện mưu hại con nối dõi của bệ hạ? Trong này, kỳ thực... còn có ẩn tình khác, ngươi muốn biết không? Thêm chút rượu và thức ăn nữa cho bổn vương, bổn vương sẽ từ từ nói tỉ mỉ với tên tiểu tử nhà ngươi..."
Chuyện thẩm vấn sau núi hôm đó tạm thời không đề cập đến, lại nói đến pháp hội trước núi vẫn được tiến hành như thường.
Ước chừng là sau khi đủ hai canh giờ tụng kinh hoàn tất, tất cả những ai tham gia pháp hội đều theo thói quen mà ở lại dùng chút thức ăn chay.
Sở Lâm Lang với tư cách là an nhân cầm đèn thì cùng các nữ quan trong cung ngồi chung một bàn.
Sau khi ăn xong đồ ăn chay họ lại nghỉ ngơi một lúc rồi phải tiếp tục pháp hội.
Pháp hội kéo dài ba ngày như này thật sự rất thử thách thể lực của con người.
Nhân lúc đi dạo và nghỉ ngơi trong vườn của hoàng tự, Sở Lâm Lang thăm dò hỏi Đào Nhã Xu rằng nàng có phải đã đi gặp phu tử không?
Đào Nhã Xu lại bình tĩnh hỏi lại: "Là ngài ấy nói với ngươi sao?"
Đây chẳng khác nào đang gián tiếp thừa nhận. Sở Lâm Lang lắc đầu: "Hôm đó ta nhìn thấy giày thêu dưới rèm cửa nên đoán ra thôi."
Thấy Sở Lâm Lang nói vậy, Đào Nhã Xu lại mỉm cười rồi thản nhiên hỏi: "Dạo này ngài ấy vẫn ổn chứ?"
Sở Lâm Lang có chút lo lắng thay nàng: "Ngươi cũng quá bất cẩn rồi, ngõ đó nhiều người ở, tạp nham vô cùng, nếu bị người nhận ra thì ngươi phải biết làm sao? Ngoài ra, cho dù ngươi có quan tâm đến vết thương của phu tử thì cũng không nên..."
Đào Nhã Xu bình tĩnh đáp: "Đời này của ta, việc không thể làm có quá nhiều, sau này lỗi có thể phạm cũng quá ít. Ngài ấy vì cứu ta mà bị thương, ta đi chăm sóc một chút cũng là đương nhiên. Bây giờ cho dù ta có muốn đi xem cũng không đi được nữa... Hơn nữa..."
Nói đến đây, Đào Nhã Xu ngừng lại rồi nhìn Sở Lâm Lang, trêu chọc: "Ta với phu tử qua lại, có thể còn trong sạch hơn ngươi với Tư Đồ đại nhân nhiều."
Ôi chao, Sở Lâm Lang ngớ người, không ngờ rằng vị bạn tốt đồng học này có thể đột nhiên thốt ra một câu xuất thần như vậy.
"Ngươi... ngươi nói bậy gì vậy!"
Đào Nhã Xu dùng tay chỉ vào trán Sở Lâm Lang: "Thật sự khinh ta là thiếu niên vô tri sao? Lúc trước khi chúng ta gặp nạn bên sông, dáng vẻ ngươi phi nước đại về phía đại nhân kia còn không phải là nỗi kích động khi gặp lại tình lang sao? Còn Tư Đồ đại nhân kia nửa đêm đến phòng ngươi, chẳng lẽ là chủ tớ đốt đèn tâm sự sao? Ta không vạch trần, không đại biểu rằng ta cái gì cũng không biết!"
Dù sao thì nàng cũng là đích nữ Đào gia, cho dù bị người ta nắm thóp cũng có thể bình tĩnh từ tốn mà thi triển tuyệt chiêu sát thủ phản kích.
Chỉ là Sở Lâm Lang quả thật là rất không trong sạch với Tư Đồ đại nhân.
Nếu đã bị Đào Nhã Xu không động thanh sắc nhìn thấy hết, nàng đứt khoát không chối cãi gì nữa, chỉ đáp lại một câu: "Ngươi với ta không giống nhau. Phu tử với chàng lại càng không giống nhau, ngươi ngàn vạn lần đừng đi nhầm bước, gây nên sai lầm lớn!"
Đào Nhã Xu biết Sở Lâm Lang nói vậy là thật lòng lo lắng cho nàng.
Dựa vào sự thông minh của nàng, hoàn toàn có thể giống như mình trước đây mình nhìn thấu tư tình của Sở Lâm Lang và Tư Đồ Thịnh mà giấu kín ở trong lòng không nói ra.
Nhưng Sở Lâm Lang lại cố ý nói ra để khuyên nhủ mình.
Đào Nhã Xu rất cảm kích, nhưng cũng vô cùng thương cảm: "Sở nương tử, ngươi có biết rằng ta ghen tị với ngươi biết bao. Ngươi có thể làm những việc trong mơ ta cũng không dám nghĩ. Đời này của ngươi, so với ta thì phong phú hơn nhiều! Chỉ mong kiếp sau ta có thể đầu thai thành chim trong rừng, được tự do tự tại..."
Sở Lâm Lang hiểu tình cảm chưa kịp bày tỏ, hoặc là sự ái muội của Đào Nhã Xu với Liễu Tĩnh Hiên.
Tiếc là nàng là đích nữ Đào gia, còn bị người nhà đưa vào trong cung, những ngày về sau dù tốt xấu thế nào cũng không thân bất do kỷ, cho dù có sinh ra tình cảm không nên có cũng phải dằn lòng mình đè xuống.
Nghĩ vậy, nàng đưa tay nắm lấy lấy tay Đào Nhã Xu, nhỏ giọng nói: "Nói bậy, kiếp sau gì chứ? Kiếp này còn chưa sống hết đâu! Hai chúng ta đều phải tự mình sống tốt phần đời của mình, ngàn vạn lần không thể tự thương tự trách được."
Đào Nhã Xu dường như không mấy quen với sự thân thiết như vậy với người khác, nhưng cuối cùng, nàng vẫn nắm lại tay của người bạn tốt rồi nhỏ giọng nói: "Được..."
Tuy trên con đường nhân duyên, nàng đã chú định không thể tùy tâm như ý. Nhưng nhân sinh tri kỷ khó cầu, nàng có thể tìm được một người tốt như Sở nương tử, chịu vì nàng mà liều lĩnh cả tính mạng, đó là trời xanh thương xót cho nàng, sao có thể không biết quý trọng phúc phận này?
Lúc này, cảnh tượng hai nữ tử ở trong vườn nắm tay thì thầm cũng lọt vào mắt Thái tử đang đứng ở tầng cao của hoàng tự.
Vì khoảng cách quá xa, Thái tử cũng không nghe được tiểu biểu muội của mình đang nói gì với vị Sở nương tử kia.
Lúc này hắn đang truyền mật ngữ với thủ hạ tâm phúc Trần Phóng.
"Làm việc gọn gàng rồi chứ? Không để lại manh mối gì chứ?"
Trần Phóng vội nhỏ giọng nói: "Xin Thái tử yên tâm, đều là làm qua người khác, sẽ không tra ra được. Hơn nữa người không trông được cũng là việc của thủ vệ, không phải là kinh thiên đại án gì thì ai sẽ truy cứu tận gốc?"
Thái tử nghe xong mới gật đầu yên tâm.
Mẫu tử lão Tứ là gian xảo nhất, để bọn họ phách lối nhiều năm như vậy cũng coi như phúc khí bọn họ đã tận rồi!
Từ lần trước hắn từ miệng Thái vương biết được nội tình chuyện Tam hoàng tử mất tích năm đó, hắn liền một đường điều tra, nghe ngóng, thu thập nhân chứng.
Thái vương kia cũng đủ tâm cơ, để nắm chắc Tĩnh phi mà nhiều năm nay vẫn luôn âm thầm giấu mấy nhân chứng then chốt, tuy tốn chút công sức nhưng vừa khéo lại bị hắn tìm đến, thuận lợi lợi dụng.
Người thân cận với phụ hoàng, ai mà không biết tâm bệnh của phụ hoàng là gì, nếu phụ hoàng biết được người năm đó hãm hại Phương Lương Đế đánh mất con lại chính là Tĩnh phi được người sủng ái nhiều năm thì sẽ náo nhiệt cỡ nào!
Vậy nên hắn cố ý chọn một thời cơ tốt, đúng vào ngày pháp hội sinh thần của Tam hoàng tử, để tên Thái vương kia ra ngoài làm xác chết vùng dậy!
Nếu đoán không sai thì lúc đó hẳn là có người đã hoảng sợ đến mức ước gì trời sập đất nứt luôn rồi chứ?
Nghĩ vậy, Thái tử liền tâm tình vui vẻ, nhịn không được mà cười lớn ha ha.