Ngay lúc Sở Lâm Lang đang âm thầm hối hận mình đã lỡ lời, Tư Đồ Thịnh lại kéo dài giọng hỏi: "Phu nhân của ta? Nàng ấy là ai? Nàng nói ta nghe một chút xem?"
Sở Lâm Lang cười gượng muốn qua loa cho xong, cố ý hôn lên má hắn, chuyển hướng tầm mắt của hắn.
Nhưng chiêu dụ dỗ nịnh hót này hôm nay lại mất linh.
Tư Đồ Thịnh véo má nàng không buông, lạnh lùng nói: "Sở Lâm Lang, lời này ta chỉ nói một lần. Tương lai phu quân của nàng chưa chắc đã là ta, nhưng nàng nếu muốn gả cho người khác cũng phải đợi ta chết! Còn ta... Kiếp này không phải quân thì không cưới!"
Giờ đây tiền đồ của hắn còn chưa rõ, chưa dám nói chuyện cầu thú nhưng nếu có một ngày bụi trần lắng xuống, tâm nguyện đạt thành, hắn nhất định phải danh chính ngôn thuận có được Lâm Lang, để nàng trở thành thê tử của mình.
Chỉ là, nếu nàng muốn tìm tên nam nhân khác thì cũng phải đợi đã, đợi đến lúc hắn chết rồi, nàng mới có thể ôm cây tỳ bà khác. (*)
(*Thành ngữ gốc: 琵琶别抱 (tích ba biệt bọc) nghĩa đen là "đặt đàn tỳ bà xuống và ôm lấy cái khác". Nghĩa bóng: dùng để chỉ việc từ bỏ người cũ, bán đứng hoặc từ bỏ một mối quan hệ, chuyển sang bắt đầu với người mới, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.)
Sở Lâm Lang trừng mắt, nghe lời hắn nói xong mà nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên nàng cũng nghe ra đây tuyệt đối không phải là mấy lời tán tỉnh mà xuất phát từ mấy phần thật lòng.
Sau khoảnh khắc tim đập rộn ràng ngắn ngủi, nàng dở khóc dở cười nói: "Nói mấy cái này làm gì? Cả đời này ta không muốn gả chồng. Hơn nữa, chàng chẳng lẽ không biết là ta không thể sinh nở, chàng cưới ta về làm gì?"
Tư Đồ Thịnh nhìn chằm chằm nàng: "Tất nhiên là muốn tay cầm tay, cùng nhau đi đến già. Chẳng lẽ nàng cho rằng ta cưới thê tử về chỉ vì muốn sinh hài tử?"
Lời nói này hoang đường đến mức người ta không biết phải nên phản bác từ chỗ nào.
Làm gì có người nào cưới thê tử về mà không phải vì muốn sinh hài tử?
Vậy nên Sở Lâm Lang chỉ biết cười khổ một tiếng, nàng thấp giọng nói: "Chẳng lẽ cưới về làm cảnh hay sao? Chàng đừng an ủi ta, ta cũng không cần sự thương hại của chàng, đang tốt đẹp sao lại nói đến chuyện này?"
Tư Đồ Thịnh nâng mặt Lâm Lang lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình rồi nói một cách rất khẳng định: "Ta là kẻ sống tạm bợ, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là một người phụ thân đủ tư cách, căn bản là không muốn có hài tử gì cả, sau này nếu nàng muốn dùng cái cớ này để qua loa với ta thì hoàn toàn có thể đổi cái khác rồi đó."
Sở Lâm Lang lần đầu nghe hắn nói ra lời hoang đường như vậy.
Theo lý thì nàng nên giống như khi trước bác bỏ lời cầu hôn của Hạ Thanh Vân, lý trí mà phân tích giúp Tư Đồ Thịnh một phen nhưng lời muốn khuyên đã đến bên miệng rồi lại một câu cũng không nói nổi nên lời.
Điều này giống như nàng đang chột dạ, muốn chiếm đoạt một món bảo vật không thuộc về mình, vẫn luôn bồn chồn chờ chủ nhân sẽ đến tìm.
Nhưng nếu có một ngày đột nhiên phát hiện ra món bảo vật này lại biết ngóc đầu, tự mình mở miệng ra nói rằng, nàng hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái độc chiếm nó, làm người ta vui mừng đến mức khiến họ phải nghi ngờ rằng mình có phải đang nằm mơ hay không?
Sở Lâm Lang đưa tay sờ lên gương mặt góc cạnh và rõ nét của hắn, như thể đây là cách giúp nàng biết mình vẫn hiện hữu ở nhân gian này.
Nàng cũng rất rõ vì sao Tư Đồ Thịnh có thể nói ra lời như vậy.
Giờ Tư Đồ Thịnh và nàng đang là lúc tình nồng. Theo lời của Hà phu nhân, lúc này lời của mấy tên nam nhân này ngay cả bản thân họ còn mắc lừa nữa mà, còn không bằng tin lời của đám ma quỷ thì hơn!
Nếu thật sự tin thì coi chừng kẻo bị lừa sạch cả thân lẫn tâm!
Sở Lâm Lang không phải một thiếu nữ đang độ tuổi phong hoa, nghe lời nam nhân hứa hẹn cả đời là có thể không màng tất cả.
Nàng từng là như vậy, nhưng bây giờ... thì rất khó rồi.
Bàn tính trong đầu Sở Lâm Lang kêu lách cách, trong lòng cũng như gương sáng nhưng đối diện đôi mắt có thể hớp hồn người của hắn vẫn có khoảnh khắc thất thần.
Ngay lúc nàng ngây người, Tư Đồ Thịnh đã áp môi lên.
So với g*** h**n chân chính, nam nhân này dường như càng yêu thích sự nuốt chửng quấn quýt của môi lưỡi này hơn.
Mỗi khi hai người ở riêng, Tư Đồ Thịnh thỉnh thoảng lại kéo nàng vào lòng, hôn môi triền miên.
Sở Lâm Lang chưa bao giờ biết, nam nữ đã nắm được nhau trong lòng bàn tay rồi vẫn có thể triền miên như vậy. Mà sự dính người này lại rất không hợp với dáng vẻ lạnh lùng đoan trang ngày thường của Tư Đồ Thịnh.
Tình nóng bốc lên đầu, Sở Lâm Lang không muốn phân biệt thật giả lời của hắn, chỉ cần giây phút ôm ấp ấm áp, môi lưỡi ngọt ngào như vậy là đủ. Cho dù hắn muốn lừa nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện, để hắn lừa một phen!
Một thùng nước ấm này cuối cùng đều lãng phí đổ ra mặt đất, tràn ra tận ngưỡng cửa.
Cuối cùng là nàng hai chân mềm nhũn, để Tư Đồ Thịnh dùng khăn bọc lại rồi lại lăn lên giường của tiệm.
Có thể khiến Sở Lâm Lang phải chịu thua, ngoài thể lực sung mãn của Tư Đồ Thịnh thì chính là tấm ván giường có hơi cứng này.
Nhìn dáng vẻ hắn như vẫn chưa biết no đủ, Sở Lâm Lang vội vàng đưa tay ra ngăn hắn lại, cầu hắn tha: "Ván giường này quá cứng, nếu chàng còn muốn nữa thì eo ta gãy mất!"
Lúc nàng nói lời này, khóe mắt còn mang chút ửng đỏ chưa tan, dáng vẻ nhăn mũi đáng thương yêu kiều khiến người ta toàn thân nóng ran.
Tư Đồ Thịnh cũng rất biết nghe lời, hắn ôm nàng lên, để nàng ngồi ở trên rồi rất săn sóc nói: "Yên tâm, sẽ không cấn vào eo nàng đâu. Hôm nay đổi nàng ở trên, có được không?"
Ở... ở trên? Sở Lâm Lang suýt nữa đã cắn phải lưỡi mình.
Hắn sao lại dám càn rỡ như vậy, đức hạnh của Thị lang đại phu còn đâu? Niềm tự hào của một nam nhi hùng dũng còn đâu! Nàng... lát nữa nên chống vào đâu để dùng sức đây?
Trong lúc nhất thời, nơi màn giường buông xuống lại là một phen nóng bỏng nửa đêm không ngủ...
Tóm lại, chuyện tính sổ nửa đêm này cuối cùng chỉ còn một món nợ rối rắm.
Tư Đồ Thịnh biểu thị rằng lúc trước hắn đã đưa hết vốn cho nàng, nàng kiếm lời cũng được, lỗ vốn cũng được, tất cả đều không cần phải nói với hắn.
Chỉ có một điều, lần sau Hạ Thanh Vân lại đến tìm nàng, nàng không thể gặp riêng tên tiểu hắc tử kia nữa.
Làm ăn là làm ăn, vạn lần không thể để Hạ Thanh Vân lại nhen nhóm ý nghĩ không nên có.
Tuy không cấn vào ván giường nhưng eo Sở Lâm Lang vẫn rất đau.
Vì để eo khỏe, nàng không thể không đồng ý lời của Tư Đồ đại nhân.
Nhưng nghĩ đến trò khôi hài ở hoàng tự kia, Sở Lâm Lang không khỏi tò mò mà hỏi hắn: "Vị quỷ hoàng tử lưu lạc bên ngoài kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết?"
Tư Đồ Thịnh nói: "Tên bắt cóc năm đó đã tìm được rồi nhưng tiếc là hắn sớm bị phát hiện là đã treo cổ chết trong rừng cây vào năm thứ hai sau khi bắt cóc Tam hoàng tử. Chỉ là thói quen năm đó của hắn là trên người những hài tử đã qua tay đều sẽ đóng dấu đếm số... Ta nhớ nàng từng nói, trên người mẫu thân nàng có vết tích tương tự."
Sở Lâm Lang gật đầu, có chút không hiểu hỏi: "Chẳng phải trên người hài tử bị bắt cóc đều có sao? Chẳng lẽ mẫu thân ta năm đó tình cờ cũng bị hắn bắt cóc?"
Tư Đồ Thịnh trầm giọng nói: "Cách đánh dấu của các tên bắt cóc tất nhiên là sẽ khác nhau. Mẫu thân nàng biết đâu cũng là bị đám người này bắt cóc từ Kinh thành. Chỉ là không biết, ta có thể nói chuyện với bà ấy chút không, xem bà ấy có còn nhớ chuyện năm đó không, từ đó tìm ra chút manh mối."
Sở Lâm Lang biết, Tư Đồ Thịnh nhất định là đã đứt manh mối, hết cách rồi mới muốn đi hỏi mẫu thân nàng.
Mẫu thân nàng lúc trước khi bị bắt cóc cũng chỉ là một hài tử sáu bảy tuổi, tuy đã biết và nhớ được một số việc nhưng lúc đó bị kinh hãi, sau đó lại lưu lạc đi các nơi, trải qua nhiều năm như vậy rồi, chuyện có thể nhớ được cũng không nhiều lắm.
Nếu nàng có thể giúp Tư Đồ Thịnh một chút, tất nhiên là sẽ cố hết sức.
Chỉ là Sở Lâm Lang lại nghĩ đến trên người Liễu Tĩnh Hiên cũng có vết sẹo tương tự, không biết hắn có từng trải qua cảnh ngộ giống vậy không.
Tư Đồ Thịnh nói: "Ta hỏi Liễu Tĩnh Hiên rồi, hắn nói là lúc nhỏ nướng lửa, mẫu thân hắn không cẩn thận làm hắn bị bỏng."
Trong ấn tượng của Tư Đồ Thịnh, Liễu Tĩnh Hiên thân là độc đinh của Liễu gia nên rất được coi trọng, hắn cũng chưa từng nghe Liễu Tĩnh Hiên nhắc đến chuyện cảnh ngộ thời thơ ấu bi thảm nào.
Nếu chỉ dựa vào vết sẹo đó mà khẳng định Liễu Tĩnh Hiên cũng từng bị bán, e là sẽ quá chủ quan và vội vàng
Dù sao thì cũng không thể để một đôi thân mẫu tử vì một vết sẹo cũ không đáng kể mà sinh ra ngăn cách chứ?
Sở Lâm Lang cũng có chút ngượng ngùng, sau đó nàng không còn nhắc đến vết sẹo trên người của Liễu Tĩnh Hiên nữa.
Hôm đó nàng cũng chỉ thoáng liếc mắt nhìn qua không mấy kỹ càng, cũng không cần truy cứu đến tận cùng.
Chỉ là phải làm thế nào để sắp xếp mẫu thân Tôn thị gặp mặt Tư Đồ Thịnh, Sở Lâm Lang cũng phải vắt óc suy nghĩ.
Dù sao thì Tôn thị cũng có đôi chút lời phê bình kín đáo về Tư Đồ Thịnh, có vẻ bà không mấy vừa mắt hắn.
Cuối cùng, Sở Lâm Lang lấy cớ cảm ơn Tư Đồ đại nhân đã chiếu cố nàng quãng thời gian sau khi nàng hoà ly, mời hắn đến viện nàng ăn một bữa cơm đạm bạc.
Chẳng qua là Tư Đồ đại nhân đến sớm hơn so với thời gian đã hẹn. Trước kia hắn mua cho Lâm Lang trang viện này không tính là lớn, Lâm Lang cũng không mời trù nương.
Cho dù chỉ là một chỗ bé bằng bàn tay như vậy, lúc trước Tư Đồ Thịnh cũng phải vay không ít tiền mới mua được. Sau này Lâm Lang muốn thay hắn trả, hắn còn nói không cần, nói mua đồ cho người ta, không có đạo lý dùng tiền của người ta trả.
Chỉ là không biết với bổng lộc như muối bỏ bể của hắn thì định trả đến bao giờ?
Nhà có khách đến, Lâm Lang cũng phải trổ tài nấu mấy món sở trường mới ra dáng chủ nhà.
Tư Đồ Thịnh vốn phải ngồi cùng Tôn thị nhưng hắn là người lạnh lùng, thêm vào vóc dáng cao lớn, khí thế áp người, Tôn thị đối mặt với vị đại nhân này cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Tư Đồ Thịnh cũng không phải người tám mặt thông suốt như Sở Lâm Lang, giỏi bắt chuyện, giao tế với người khác, vậy nên trong lúc nhất thời không có Lâm Lang làm nóng bầu không khí, không khí trong phòng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thấy Sở Lâm Lang dẫn theo Hạ Hà bận rộn chuyện nấu nướng trong phòng bếp, Tư Đồ Thịnh dứt khoát đứng dậy, chào hỏi Tôn thị một tiếng rồi đi rửa tay, sau đó vào bếp phụ giúp.
Sau khi hắn đứng dậy, phía sau truyền đến một tiếng thở phào rất rõ ràng. Hiển nhiên là việc hắn tạm thời rời đi cũng khiến Tôn thị có thể thở phào một hơi.
Sau đó bà nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng nữ tử nói chuyện với nam nhân.
Tôn thị không ngồi yên trong nhà được, bà lén nhìn vào qua khe cửa.
Lâm Lang thắt một chiếc tạp dề quanh eo, ăn một miếng dưa ngọt vừa được cắt xong. Nàng vừa ăn, vừa cầm một miếng đưa đến bên miệng Tư Đồ Thịnh.
Nam nhân có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn có chút khí chất lạnh lùng kia cũng không mấy đứng đắn mà há miệng đón lấy.
Nữ nhi bà còn nghiêng đầu, ghé sát vai hắn, đưa tay lau khóe miệng cho hắn. Mà Tư Đồ đại nhân dường như vẫn chưa ăn đủ, hắn cúi đầu rồi lại cắn thêm một miếng từ miếng trong tay nữ nhi bà.
Nữ nhi lại bật cười rồi đấm ngực hắn, dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười còn giống một đôi phu thê hơn cả một đôi phu thê đường đường chính chính.
Ít nhất là bà chưa bao giờ thấy tên tế tử trước kia vào bếp phụ giúp Lâm Lang.
Khi tên họ Chu kia còn là một tú tài nhỏ đã giữ vẻ quân tử xa nhà bếp, không những không vào bếp mà ngay cả mùa đông lạnh giá cũng chưa từng tự tay giặt một kiện y phục.
Nghe nói chức quan của vị Tư Đồ Thịnh này còn lớn hơn của tên tế tử trước, hơn nữa nghe danh còn là một ác quan, khi thẩm vấn người ở trạm dịch, hắn còn mang một thân đầy máu me trở ra, nhìn doạ người vô cùng.
Người này thoạt nhìn rất khó gần gũi, với thân hình cao lớn như kia còn có cánh tay thon dài, nhìn là biết rất có sức lực, nếu hắn say rượu nổi hứng muốn đánh nữ nhân, sợ rằng không chịu được mấy cái đã phải gãy xương.
Chỉ là lúc hắn ở riêng lại có vẻ bình dị dễ gần, nói chuyện cũng rất cung kính đúng mực, ngữ điệu cũng vô cùng ôn hòa.
Ít nhất là nữ nhi bà không có nửa điểm sợ hãi hắn.
Xem ra, suy đoán trước đây của bà rằng tên Tư Đồ Thịnh này thừa lúc nữ nhi bà gặp cảnh ngộ sa sút, giữ nàng ở lại phủ, dùng quyền thế áp người, ép nữ nhi bà phải chịu theo là không thể nào...
Bà hiểu rõ tính tình nha đầu Lâm Lang này, ai mà phụ bạc nàng, nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không có một ngày sẽ nhượng bộ, càng không thể nào cùng Tư Đồ Thịnh hoà hợp ở chung như vậy.
Nghĩ vậy, Tôn thị âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Điều bà lo lắng nhất kỳ thực chính là điểm này.
Tôn thị năm đó gả cho Sở Hoài Thắng không có chút tình yêu nào. Ở chung với loại thương nhân đầy một bụng tính toán kia càng không thể sinh ra chút gì gọi là tình thân, tình nghĩa.
Cả đời này bà bị người ta khi dễ, sao có thể nhẫn tâm để nữ nhi mình cũng phải chịu nỗi khổ sở này?
Vừa rồi Tư Đồ đại nhân ngồi đối diện bà, bà cũng đã lén ngẩng mắt quan sát kỹ.
Với người có dung mạo tuấn mỹ như hắn, hẳn cũng không cần phải dùng thủ đoạn cứng rắn gì với nữ tử hết.
Lâm Lang có lẽ đã bị vẻ ngoài anh tuấn của thanh niên này hấp dẫn, dù biết sẽ không có kết quả gì vẫn bị mê hoặc đến mức cứ thế đâm đầu vào.
Dù sao thì chuyện nữ nhi bà thích nam sắc, rất bắt bẻ vẻ bề ngoài của lang quân, người làm mẫu thân như bà biết rất rõ...
Lúc trước Lâm Lang chẳng phải cũng bị dung mạo trắng trẻo của tên Chu Tùy An hấp dẫn mới liều lĩnh mà trốn nhà tư bôn sao?
Tôn thị không kịp nhìn nữa, vì Lâm Lang đã làm xong món chính rồi, nàng đang cởi tạp dề, kéo Tư Đồ Thịnh cùng đi ra ngoài.
Còn mấy món còn lại có thể để đám người Hạ Hà làm.
Có lẽ là vì đã nhìn thấy dáng vẻ không câu nệ tiểu tiết của Tư Đồ đại nhân lúc riêng tư.
Khi Tôn thị và nữ nhi cùng Tư Đồ đại nhân ăn cơm lại không có sự lúng túng bất an khi bà ngồi đối diện với Tư Đồ Thịnh vừa nãy.
Bà trước hết cầm một chén rượu lên, hướng về Tư Đồ Thịnh kính rồi thấp giọng nói: "Nghe nói đại nhân đã chiếu cố tiểu nữ nhà ta rất nhiều, chén rượu nhạt này không đủ ý kính, xin đại nhân vui lòng nhận cho!"
Tư Đồ Thịnh vội đứng dậy, theo lễ nghi của hậu bối kính dâng trưởng bối mà hạ thấp chén rượu, cùng Tôn thị uống cạn chén này.
Hôm nay hắn đến ngoài việc muốn thăm dò vụ án bắt cóc còn một nguyên nhân quan trọng khác, hắn muốn lộ mặt trước Tôn thị, tránh cho Tôn thị cứ nghĩ chuyện giới thiệu mấy tên thợ đồng, chủ tiệm các loại cho nữ nhi bà.
Đã như vậy, hắn đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt với Tôn thị, thái độ của hắn so với trước kia cũng hòa nhã và khiêm tốn hơn nhiều.
Tôn thị uống cạn chén rượu này cũng lấy đủ can đảm mà hỏi hắn rốt cuộc định sẽ đối đãi với Lâm Lang thế nào.
Lâm Lang không ngờ mẫu thân nàng lại có thể bất thình lình hỏi chuyện này, chỉ là lúc này muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.
Tư Đồ Thịnh lại tỏ vẻ tự nhiên và rộng rãi, hắn hiện giờ đang giữ đạo hiếu, không nên bàn chuyện nghị thân, đính hôn.
Nhưng đợi đến khi "hiếu kỳ" kết thúc, hắn nhất định sẽ nghênh thú Lâm Lang, thú nàng làm chính thất, giao phó chuyện nội trợ trong nhà.
Kỳ thực sau khi giao phó chuyện nội trợ vốn phải có cả chuyện "kéo dài hương khói".
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại không nói ra. Điều làm Tôn thị lo lắng cũng là cái này.
Tính cách cố chấp này của Lâm Lang, có lẽ là cả đời này cũng không sửa được. Nếu sau này nàng không thể sinh nở, Tư Đồ Thịnh lại muốn nạp thiếp, chẳng lẽ nữ nhi bà lại phải cầu xin được ra đi một lần nữa sao?
Sở Lâm Lang cũng thầm chửi trong lòng, nàng trộm nghĩ: Nói dối gạt người ta thì thôi đi, còn nói trước mặt mẫu thân của ta nữa, thề thốt nhiều như vậy, không sợ không trả được sao?
Tôn thị còn muốn hỏi thì Sở Lâm Lang đã vội rót rượu ngắt lời: "Mẫu thân, con đã nói với người rồi, Tư Đồ đại nhân đang xử lý một vụ án khó nhằn, cần mẫu thân hỗ trợ một chút. Mẫu thân còn nhớ, lúc trước khi người bị bắt cóc, mấy người đó trông như thế nào không?"
Nhắc đến đề tài này, sắc mặt Tôn thị liền lập tức có hơi u ám.
Những ký ức đó tuy đã xa xăm nhưng cũng là điều mà cả đời này bà không thể quên.
"Ta nhớ lúc ta lạc mất người nhà, khi đó đèn đuốc chiếu sáng khắp phố, sau đó không biết thế nào mà lửa đột nhiên bốc lên trời, người khắp phố đều la hét loạn xạ. Ta bị đám đông chen lấn mà tách ra.
Có người kéo ta, sau đó bịt miệng ta lại, cả người ta đều bị bọc trong một cái áo rách... Sau đó, chúng ta đều ở trên một chiếc thuyền, ở trên đó có rất nhiều phụ nhân, hài tử, thậm chí còn có cả trẻ sơ sinh còn trong tã lót..."
Tư Đồ Thịnh nghe xong mắt liền có chút nheo lại. Bởi vì khi Tam hoàng tử bị người bắt cóc cũng vừa khéo đúng lúc xảy ra hỏa hoạn.
Năm đó khi đèn lồng đầu năm bốc cháy, lửa bốc lên tận đến trời tạo nên một hiện trường hỗn loạn. Đó là năm bị lạc mất nhiều hài tử nhất...
Chẳng lẽ, Tôn thị và Tam hoàng tử đều bị bọn bắt cóc ở Kinh thành bắt đi vào năm ấy?
Nghe Tôn thị nói trên thuyền còn có trẻ sơ sinh, Tư Đồ Thịnh liền từng chút một gợi ý: "Ngài có nhớ tã lót của hài tử đó màu gì không?"
Tôn thị không nhớ cái này nhưng thứ bà lại thật sự nhớ rõ là chuyện khác.
Lúc đó bụng bà rất đói, hài tử được một bà chằn hung dữ ôm trong lòng hẳn cũng rất đói, hắn khóc lóc đến vang trời.
Bà chằn hung dữ kia không kiên nhẫn nữa, bà ta vội đi giải quyết nỗi buồn liền thuận tay nhét hài tử vào lòng Tôn thị ở gần nhất.
Tôn thị lúc đó còn nhỏ, cánh tay gầy yếu run rẩy mà ôm lấy hài tử ấy.
Hài tử kia cũng rất đói, từ trong tã lót giãy ra một bàn tay nhỏ muốn nắm mặt Tôn thị. Trên cánh tay nhỏ xíu đó có đeo một cái vòng tay bằng vàng lóng lánh.
Hình dạng của cái vòng tay đó rõ ràng là dáng một con rồng vàng nhỏ, miệng rồng cắn đuôi rồng, còn có một hạt châu vàng sáng lấp lánh lăn qua lăn lại trên thân rồng.
Nhưng chiếc vòng tay đó rất nhanh đã bị bà tử đi vệ sinh về phát hiện.
Bà ta lột cái vòng tay từ tay hài tử ra, vì dùng sức quá mạnh mà còn cọ trầy cả cổ tay mũm mĩm của hài tử.
Nghe đến đây, Tư Đồ Thịnh liền đột nhiên đứng dậy.
Năm đó khi Tam hoàng tử mất tích, đồ đạc trên người, kể cả đồ trang sức đều được ghi chép lại tỉ mỉ từng cái, thậm chí còn được họa sư vẽ lại.
Hắn đưa tay lấy sổ sách từ chỗ Quan Kỳ ở bên, mở ra một trang rồi hỏi Tôn thị: "Phu nhân, vòng tay ngài nhìn thấy có phải kiểu này không?"
Tôn thị xem kỹ rồi vội gật đầu: "Hẳn là như vậy, nhưng đã quá lâu rồi, ta cũng không nhớ rõ có phải giống hệt không."
Tôn thị đại khái không biết rằng cái vòng tay này được gọi là "vòng tay rồng cắn đuôi", là chế thức ở trong cung, ngoài hoàng tử, hoàng tôn ra thì không ai được đeo vòng tay như vậy!
Vậy nên hài tử đeo vòng tay vàng này ước chừng chính là vị Tam hoàng tử mất tích năm đó!
Nhưng sau đó hài tử kia đi đâu thì Tôn thị cũng không nhớ nổi.
Ký ức của hài đồng vốn là những mảng rời rạc và hỗn loạn, chỉ ghi nhớ chọn lọc được mấy đoạn ấn tượng sâu sắc mà miễn cưỡng lưu lại, những chuyện khác đều không nhớ được gì cả.
Tư Đồ Thịnh bây giờ lại tra ra được chút manh mối, chỉ là không biết kế tiếp hắn sẽ tuần tra thế nào.
Mấy hôm nay Sở Lâm Lang cùng Hoa thị vào cung, nghe lời thái hậu nói chuyện phiếm với Hoa thị tiết lộ mà biết tâm bệnh của bệ hạ dường như vì trò ầm ĩ của Thái vương gia trong pháp hội mà lại bị k*ch th*ch, mấy hôm nay ngài vẫn luôn thúc giục phía dưới tiếp tục truy tìm tung tích của Tam hoàng tử.
Vì vậy mà nhiệm vụ lần này của Tư Đồ Thịnh thật sự không dễ làm, một vụ án cũ đã nhiều năm như vậy, sao có thể lập tức có kết quả ngay được?
Chỉ mong rằng nếu tìm không ra thì bệ hạ cũng đừng giận chó đánh mèo lên Tư Đồ Thịnh.
Hôm đó sau khi cơm no rượu say xong, Tư Đồ Thịnh ngại có Tôn thị ở đây nên cũng không tiện ở lâu, ăn xong cơm rồi trò chuyện một lúc, hắn liền cáo từ ra về.
Khi hắn dẫn Quan Kỳ ra khỏi ngõ, trời đã tối.
Vì khoảng cách gần nên hai người bọn họ cũng không cưỡi ngựa, chỉ thong thả theo làn gió khuya cuối hè mà dạo bước trở về.
Khi đi đến một ngõ vắng, Tư Đồ Thịnh đột nhiên cảm thấy có một làn gió ập đến, từ bên cạnh vươn đưa ra một bàn tay lớn, đột nhiên tấn công Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh theo bản năng né tránh, theo thói quen mà đưa tay lên đỡ. Chỉ trong chốc lát, hắn và kẻ ám toán trong bóng tối đã qua lại bảy, tám chiêu.
Chỉ là chiêu thức của người này lại giống hệt như của hắn! Sự quái dị như thể đang soi gương này khiến hắn không nhịn được mà lùi lại hai bước, sau khi hắn định thần rồi mới thấp giọng hỏi: "Người đến là ai!"
Người kia nói với giọng điệu Kinh thành có chút quái dị: "Còn tưởng ngươi no ấm rồi thì nghĩ đến chuyện phòng the, sớm đã quên đi mấy ngón quyền cước công phu rồi..."
Nghe người kia nói xong, toàn thân Tư Đồ Thịnh như bị đông cứng lại.
Hắn im lặng hít sâu vào một hơi rồi mang theo hàn ý khó nói cất lời: "Nếu còn không chịu ra, muốn giả thần giả quỷ thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Nghe lời đe dọa của Tư Đồ Thịnh, người kia lại cười lạnh hai tiếng, cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối, từ từ vén khăn che mặt lên: "Nói nghe thử xem, ngươi muốn không khách khí với ta thế nào?"
Khi ánh trăng soi sáng khuôn mặt người đối diện, cả người Tư Đồ Thịnh như bị điểm huyệt, hắn chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào y, dường như cả người không thể động đậy.
Đến khi người kia tiến lên, hắn mới lùi lại một bước, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Đây là chỗ nào mà ngươi cũng dám đến?"
Khi khuôn mặt người kia hoàn toàn được ánh trăng soi sáng, tuy có thể nhìn ra rằng y đã trung niên nhưng đôi lông mày đen nhánh mang khí chất diều hâu khiến toàn bộ đường nét khuôn mặt trở nên vô cùng nổi bật, toát lên vẻ thâm trầm khó nói nên lời.
Nam nhân đến tuổi này đã không còn cần sự phơi phới phấn chấn của mấy thiếu niên lang áo gấm ngựa cao nữa, loại khí chất mà thời gian rèn dũa ra là điều mà bất cứ thiếu niên nào cũng không thể với tới.
Một nam nhân như vậy, không uổng đã từng được xưng là mỹ nam tử đệ nhất Kinh thành, khiến vô số tiểu thư khuê các vì y mà thần hồn điên đảo...
Nhưng tiếc là Tư Đồ Thịnh không phải nữ tử, vậy nên khi nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc này cũng không thể động lòng, hắn tiếp tục cứng rắn nói: "Ngươi không nên đến đây!"
Nam tử kia dùng thần sắc phức tạp đánh giá phố xá xung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ rồi cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, ta cũng không ngờ rằng mình lại sớm trở về chốn này..."
Ngay khi lời chưa dứt, thanh niên đứng đối diện vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên rút ra từ trong tay áo một thanh đoản kiếm, như một tia chớp kề lên cổ nam nhân kia kia: "Nói, bà ấy ở đâu?"
Tuy bị đoản kiếm kề cổ nhưng nam nhân kia lại không chút nào cảm thấy hoảng hốt, chỉ liếc nhìn thanh đoản kiếm rồi cất giọng mang theo chút hoài niệm: "Không ngờ Ngư Trường kiếm của phụ thân lại ở trong tay ngươi..."
"Im miệng!" Trong mắt Tư Đồ Thịnh chất chứa ngàn vạn phẫn nộ, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng xứng nhắc đến người?"
Nam nhân trung niên kia cũng lạnh mặt, thần thái nói chuyện lại có vài nét tương tự khó nói với Tư Đồ Thịnh: "Cho dù ngươi có không muốn thế nào thì trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của ta. Ngươi - Dương Giới Hành, là con trai của ta Dương Nghị, đời này kiếp này ngươi không thể chối bỏ được!"
Hóa ra người này chính là phản tướng của Đại Tấn - Dương Nghị!
Khi nói chuyện, Dương Nghị cố ý lại đưa cổ về phía trước, mũi kiếm kia bắt đầu rỉ ra những giọt máu...
Quan Kỳ ở bên cạnh nhìn mà mí mắt giật liên hồi, hắn thừa dịp tiếng phụ tử này cãi nhau càng lúc càng to mà vội lên tiếng ngăn cản: "Canh giờ này đúng lúc đang tuần thành ban đêm, hay là các ngài... đổi chỗ rồi cãi tiếp?"
Ngay lúc này, Dương Nghị cũng thấp giọng với Tư Đồ Thịnh một câu: "Mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi..."
Chỉ một câu này đã nắm chắc nhược điểm của Tư Đồ Thịnh, hắn nghiến răng, cuối cùng thu lại đoản kiếm rồi lạnh lùng nói: "Mẫu thân ta hiện giờ ở đâu?"
Ai cũng nói bà điên Ôn thị đã chết. Nào ngờ, năm đó có người đã đánh tráo, khiến Ôn thị giả chết rồi âm thầm đón đi.
Từ đó về sau, Tư Đồ Thịnh không thể không bị khống chế bởi người hắn hận nhất trên đời.