(*Bảy tấc trong tiếng Trung nghĩa đen là "bảy phần mười" (về đo lường) nhưng trong ngữ cảnh võ thuật và thành ngữ thì nó chỉ điểm mấu chốt, điểm yếu then chốt, chỗ hiểm yếu của đối phương mà nếu nắm bắt được thì dễ dàng kiểm soát hoặc đánh bại họ. Nguồn gốc ý nghĩa này bắt đầu từ võ thuật Trung Quốc, trong đó bảy tấc ám chỉ một vị trí rất trọng yếu trên cơ thể người, điểm mà nếu đánh trúng sẽ khiến đối thủ mất sức hay bị khống chế ngay lập tức.)
Nghe xong câu hỏi của nhi tử, Dương Nghị cũng không vội trả lời, lúc này y có chút nhàn hạ tự mình đánh giá nhi tử đã lâu không gặp này.
Lần trước gặp hắn, tên tiểu tử này vẫn còn là một hài tử mười tuổi, vừa nghe nói y là phụ thân mình liền như một con sói con thấy con mồi, nhe răng vung nắm đấm về phía y.
Hài tử của y không có nhiều, nhi tử mà Đào Tuệ Như sinh cho y thì như một quả trứng mềm, hoàn toàn không có chút gì hổ khí tướng môn.
Giờ công chúa Kinh quốc lại sinh cho y một nhi một nữ cũng là sống trong nhung lụa, chỉ biết chút món như cưỡi ngựa bắn chim ưng.
Ngược lại, đại nhi tử mà từ nhỏ đến lớn đều thiếu thốn sự quan tâm, dưỡng dục của y lại càng ngày càng có khí phách ngạo cốt của Dương gia... tất nhiên cũng mang theo tính cách cố chấp độc nhất của Dương gia.
Chỉ là sói con dù có hung hăng đến mấy, chỉ cần nắm chắc bảy tấc là đủ rồi.
Khi Tư Đồ Thịnh lại hỏi đến mẫu thân Ôn thị, Dương Nghị chỉ nói: "Bà ấy bây giờ rất tốt, ta đã tìm danh y chẩn trị cho bà ấy, tuy bà ấy không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng cũng rất lâu không phát bệnh rồi. Bà ấy có chút quên mất chuyện sau khi thành hôn, càng không nhớ mình có một hài tử, ngươi... vẫn đừng xuất hiện trước mặt bà ấy thì tốt hơn."
Nghe xong lời này, Tư Đồ Thịnh cười lạnh thành tiếng, hắn biết lời Dương Nghị nói có lẽ là thật.
Bởi vì từ khi còn ở Giang Khẩu, lúc tình trạng của mẫu thân hắn tốt nhất cũng sẽ cho rằng mình vẫn là cô nương nhà họ Ôn, chưa từng kết hôn sinh hài tử với Dương Nghị, mỗi ngày chỉ cần mong đợi đến lúc gặp chàng Dương lang khi đó vẫn đang mai danh ẩn tích trong quân doanh một lần.
Có lẽ thời gian ở Lĩnh Nam mới là ký ức rực rỡ nhất đời bà, vậy nên bà thà giam mình trong đoạn ký ức đó, đến chết cũng không muốn ra ngoài chăng?
Đây là trải nghiệm thảm thương nhất đời bà, còn hài tử của bà đại diện cho một đoạn ký ức đau khổ sau hôn nhân, chỉ có khi hắn và đoạn ký ức đó đều không tồn tại mới khiến bà quên đi nỗi đau của mình.
Tư Đồ Thịnh im lặng rồi hít sâu vào một hơi, đây là cách mà Lâm Lang dạy hắn.
Nàng từng nói rằng cho dù gặp phải chông gai trắc trở đến đâu cũng đừng bắt bản thân phải khổ sở, nếu thấy khó chịu thì hít thở thật sâu, vừa khéo có thể tạm trút lòng mình ra ngoài, hắn không phải là kẻ không có ai thương xót.
Nếu cảm xúc hắn mất kiểm soát, Lâm Lang sẽ đau lòng...
Chỉ là Dương Nghị lần này đến không phải để tán gẫu hàn huyên với nhi tử mình, y lạnh giọng hỏi: "Ta không phải sớm đã giao phó ngươi phải nâng đỡ Thái tử sao? Vì sao ngươi lại cố tình hạ bệ hắn?"
Lúc trước y phái mật sứ đưa thư cho nhi tử mình, cuối cùng lại bị tên nhi tử này đánh cho một trận, mà lời dặn dò của y rõ ràng cũng bị nghịch tử này ném lên chín tầng mây.
Tư Đồ Thịnh lúc này đã bình ổn được tâm tình của mình, hắn có thể đáp lại không chút tình cảm nào: "Lúc trước tổ phụ một mực chủ chiến nhưng Thái vương lại vì bảo toàn cái gọi là binh lực của mình mà hết sức muốn nghị hoà. Thái tử lúc đó mới được lập làm Thừa quân, vì ngoại tổ cũng chủ trương nghị hoà mà bất đồng chính kiến với tổ phụ ta. Vì thế hắn không tiếc thiết lập trùng trùng chướng ngại, chiến sĩ tiền tuyến giết địch, quần thần hậu phương lại vì chút lợi ích ruồi muỗi của mình mà tranh giành nhau. Nếu không phải họ thì tổ phụ sao đến nỗi phải chiến tử sa trường? Ngươi lại giao hảo với Thái tử, giúp Kinh quốc làm điều ác. Tổ phụ chết thảm ra sao, ngươi đã quên rồi sao?"
Lời hắn còn chưa dứt, Dương Nghị đã tát hắn một cái thật mạnh: "Quên mất cừu hận là ngươi đấy, tên nghịch tử này! Ai là kẻ thiên vị thân tình mà xa lánh phụ thân ta? Ai là kẻ đã hạ lệnh tru sát toàn bộ Dương gia ta? Là tên cẩu hoàng đế mà ngươi bây giờ kính phụng đó! Huyết hải thâm thù như vậy, ta một khắc cũng không dám quên! Người có lỗi với phụ tử Dương gia ta, một người ta cũng sẽ không tha! Ngược lại là ngươi! Một lòng một dạ làm việc thay cho tên cẩu hoàng đế đó, lần nào cũng làm trái ý ta là có ý gì?"
Mặt Tư Đồ Thịnh bị tát lệch sang một bên, hắn từ từ quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng phụ thân mình rồi gằn từng chữ một: "Tổ phụ đặt tên cho ta là 'Giới Hành' (*), chính là vì bảo ta phải ghi nhớ thật kỹ, không được học ngươi, làm một kẻ tùy ý làm bậy, ích kỷ chỉ biết tư lợi bản thân. Chính ngươi cũng đã không màng khuyên can của tổ phụ mà tự ý định thân, cưới mẫu thân ta rồi lại không thể đối đãi tử tế với bà ấy. Chính ngươi dùng thanh danh Dương gia để đổi lấy cơ hội sống nhục nhã, chính ngươi đã vi phạm tôn chỉ Dương gia, hại cả nhà Dương gia bị tru di, thất tín bội nghĩa! Kẻ bỉ ổi ngay cả tình nghĩa phu thê kết tóc cũng có thể phụ bạc mà cũng xứng làm phụ thân ta sao?"
(*Giới Hành: "Giới" (戒) có nghĩa là cảnh giới, răn đe, nhắc nhở, giữ gìn, nghiêm khắc với bản thân, tránh làm điều sai trái. "Hành" (行) nghĩa là hành động, việc làm, cách cư xử. "Giới Hành" mang hàm ý là người phải luôn nhớ về việc giữ gìn hành xử đúng mực, không được hành động tùy tiện, bừa bãi hay trái với đạo lý.)
Dương Nghị tức giận không thôi, còn muốn giơ tay lên đánh.
Nhưng lần này, cổ tay y lại bị Tư Đồ Thịnh nắm chặt, lực đạo tàn nhẫn ấy bóp đến mức Dương Nghị nhịn không được mà khẽ kêu lên một tiếng.
Tiểu tử này thật sự không còn là tên nhóc xanh xao gầy nhom khi trước nữa rồi!
Hắn trông rất giống Ôn thị nhưng sự cứng cỏi trong xương cốt và khí thế khi nhìn người lại giống hệt như người phụ thân đã khuất của y...
Dương Nghị lần này đến không phải là để giáo huấn nhi tử.
Vậy nên thấy không nói lại được nhi tử mình, y liền mạnh mẽ giật tay, thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn rồi lên tiếng: "Hiện giờ Kinh quốc đã thay đổi, An Cốc khả hãn kế thừa ngôi vị, tên giặc Kinh quốc năm đó hạ lệnh chém đầu tổ phụ ngươi đã bị ta tự tay tru sát. Ta không giống ngươi, an cư ở kinh thành Đại Tấn hưởng lạc, trong lòng chỉ nghĩ đến thăng quan phát tài."
Tư Đồ Thịnh không hề động lòng, hắn chỉ cười lạnh một tiếng: "Sao chỉ giết một tên khả hãn mà ngươi đã cảm thấy lương tâm yên ổn rồi? Hay là ngươi cho rằng không có ngươi, ta sẽ không thể bình định các bộ lạc Kinh quốc, rửa sạch mối nhục xưa?"
Dương Nghị lại cảm thấy tên tiểu tử này chỉ đang nói mấy lời mạnh miệng. Hắn ta nhọc lòng qua lại giữa các vị hoàng tử, giờ cũng chỉ là một Hộ bộ Thị lang nhỏ bé mà thôi.
Một văn quan nhỏ bé thì có bản lĩnh gì mà định đoạt càn khôn. Lúc trước y tốn công tìm người đổi tên đổi họ bồi dưỡng hắn ta, vốn cũng là không hy vọng nhiều vào hắn ta.
Chỉ là hắn ta lại có chút thiên phú đọc sách, từng bước một leo lên vị trí như bây giờ, thế nhưng nếu không thể để y sử dụng thì cũng chỉ là một quân cờ phế.
Quân cờ phế thì cũng thôi, hắn ta còn nơi nào cũng đối nghịch với y, đúng là ngỗ nghịch từ trong xương cốt!
Nghịch tử không chịu nghe lời, liên tục quấy rối bố cục y bày ra, Dương Nghị không thể không ra ngoài dạy dỗ hắn một chút, để hắn nhìn rõ tình thế.
Thấy không thể thuyết phục được nhi tử mình, Dương Nghị dứt khoát lạnh lùng nói: "Địa vị của Thái tử hiện giờ không thể lay động. Hắn ta đã lật đổ Tứ hoàng tử, ngươi đừng gây thị phi gì thêm nữa. Ta bây giờ cũng không hy vọng ngươi có thể có tác dụng gì, chỉ cần không quấy rối ta, ta đã cảm tạ trời đất rồi. Còn ngươi, nghe nói gần đây mải mê đắm chìm trong chốn phong nguyệt, không có chí tiến thủ, cái người gọi là Sở Lâm Lang kia nghe nói còn là một phụ nhân đã từng thành hôn, làm người thô lỗ ngang ngược, ngươi so với ta năm đó còn quá đáng, hoang đường hơn... Sao? Ngươi cũng điên rồi, muốn cưới loại nữ nhân này làm thê tử sao?"
Tư Đồ Thịnh nheo mắt, rõ ràng là Dương Nghị đã cài cắm mắt tai bên cạnh hắn, vậy mà lại biết được việc hắn lén lút qua lại với Lâm Lang!
Hắn không muốn có thêm nhược điểm nào bị nắm trong tay Dương Nghị, càng không muốn Lâm Lang cũng như mẫu thân hắn, rơi vào trong tay y.
Vậy nên hắn dứt khoát phủi sạch quan hệ, lạnh lùng nói: "Ngoài mấy chuyện thị phi như phụ nhân này, ngươi còn có gì đứng đắn muốn hỏi hay không? Ta không giống ngươi, rời khỏi nữ nhân là không sống nổi, càng sẽ không bừa bãi mà cưới mấy nữ nhân gặp dịp thì chơi..."
Lời hắn vừa dứt, ở góc ngõ không xa đột nhiên truyền đến tiếng "bịch".
Tư Đồ Thịnh và Dương Nghị liếc nhìn nhau rồi cùng lao đến chỗ phát ra tiếng động, nhưng khi họ đến, người nghe trộm kia đã không biết đã rẽ vào ngõ chéo nào rồi.
Tư Đồ Thịnh vốn định đuổi theo nhưng khi nhìn thấy trên mặt đất làm rơi một bao vải công văn có chút quen mắt, hắn đột ngột dừng bước rồi cúi người nhặt bao vải đó lên, nhét vào tay áo mình.
Đúng lúc này, Dương Nghị từ hẻm bên quay lại, thấp giọng hỏi hắn: "Bên ngươi đã nhìn thấy là ai rồi, sao không đuổi theo?"
Tư Đồ Thịnh lại nhạt giọng nói: "Chỉ là kẻ say rượu đi ngang qua, đã đi xa khuất rồi cũng không cần phải rối rắm thêm, ngươi đi đi, một chốc nữa tuần thành sắp đến rồi."
Dương Nghị không mấy tin lời Tư Đồ Thịnh, nhưng nếu bị người biết được bí mật xuất thân của y thì người phiền phức nhất vẫn là Tư Đồ Thịnh, vậy nên hắn hẳn là biết chừng mực, phải giữ kín bí mật này thế nào.
Dương Nghị lần này là theo đoàn sứ giả Kinh quốc mà đến, lát nữa còn phải quay về quán trọ, y cũng không thể chậm trễ ở nơi đây quá lâu.
Y nhìn lại nhi tử đã cao lớn bằng mình này lần nữa rồi rất dứt khoát quay người rời đi.
Chỉ là, y quả thật có chút tò mò, Sở nương tử mà thuộc hạ y thám thính được rốt cuộc là nữ tử thế nào.
Xem ra vẫn cần phải xem xét một chút mối quan hệ của Tư Đồ Thịnh và nữ tử kia...
Nghĩ vậy, y cười lạnh một tiếng sau đó liền biến mất trong làn sương đêm.
Sau khi Dương Nghị đi rồi, Quan Kỳ có chút lo lắng nhìn chủ tử mình.
Lời Dương Nghị tướng quân nói vừa rồi quá đỗi giết người không dao, hắn sợ chủ tử mình lại rơi vào cơn thịnh nộ trầm uất.
Nhưng lần này phản ứng của chủ tử hắn lại có chút vi diệu, tuy hắn cũng bị Dương Nghị gợi lên vạn trượng lửa giận nhưng lại nhiều hơn một cỗ buồn bực không nói nên lời.
Đợi đến khi nhìn rõ bao vải công văn mà Tư Đồ Thịnh rút ra từ tay áo, Quan Kỳ cũng âm thầm kêu một tiếng xong đời rồi!
Bởi vì bao vải công văn này hình như là do hắn sơ ý, vừa rồi làm rơi trong viện của Sở nương tử!
Chẳng lẽ... là Sở nương tử sợ đại nhân đánh mất công văn khó có thể làm việc được nên mới cố ý mang đến cho đại nhân, khi đi ngang qua chỗ này lại không khéo nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của đại nhân với phụ thân mình?
Đại nhân nhà hắn vừa rồi nói gì nhỉ?
Ồ, hình như có một câu "sẽ không bừa bãi mà cưới mấy nữ nhân gặp dịp thì chơi"...
Nghĩ vậy, Quan Kỳ rất đồng tình mà nhìn về phía đại nhân nhà mình, chỉ cầu nguyện vị nương tử kia không phải là người dễ bị tổn thương bởi những lời chua cay, đừng vội tin vào mấy lời vừa mới nghe được!
Hắn nghĩ ngợi chút rồi thấp giọng hỏi: "Đại nhân, hay là bây giờ quay về giải thích một chút?"
Tư Đồ Thịnh lại lắc đầu, Dương Nghị vừa rồi hẳn là từ cửa nhà Lâm Lang đã một đường bám theo, đợi đến đây rồi mới chặn hắn lại.
Nếu đoán không sai thì y nhất định là đến cùng đoàn sứ giả Kinh quốc. Mỗi lần mấy đoàn sứ giả này đến, nhất định còn phải trà trộn lẫn vào rất nhiều nanh vuốt ngầm.
Biết đâu trước cửa nhà Lâm Lang lúc này vẫn còn có vài tên đang ngầm theo dõi.
Nếu bây giờ hắn quay về sẽ lộ ra sự để tâm của hắn với Lâm Lang.
Nhược điểm nguy hiểm này tuyệt đối không thể để Dương Nghị phát hiện. Một khi đã vậy, những ngày gần đây hắn không thể đến tìm nàng nữa.
Nghĩ vậy, hắn âm thầm nắm chặt tay lai rồi hít sâu một hơi, quay người đi về phía phủ trạch của mình...
Đến hôm sau, văn võ đại thần triều đình mới biết hóa ra là tân khả hãn Kinh quốc phái sứ thần đến, tối qua đã vào trong thành rồi.
Lần này đoàn sứ giả đến, một là để giải thích chuyện nữ học trên ốc đảo bị tấn công, tuyệt đối không phải do Kinh quốc gây nên.
Hai là muốn tiếp tục thương lượng chuyện mở thị trường biên quan.
Dù sao thì biên quan hòa bình là mong muốn của hai nước, nếu Nhân đế không muốn yên bình mở thị trường thì Kinh quốc cũng có cách khác để mở cửa thành trấn biên quan.
Dù sao trận Phụ Thủy năm đó, Kinh quốc cũng không phải bên thua trận.
Hơn nữa An Cốc lên ngôi rồi muốn mở rộng cơ đồ, rất cần Đại Tấn không ngừng cung cấp thiết khí, vật tư.
Nhưng sau khi đóng cửa thị trường, mậu dịch biên quan không thể tiến hành được như thường, trong khoảng thời gian gần đây, mấy thành trì biên quan liên tục xảy ra xung đột ma sát với người Kinh quốc.
Nguyên nhân đều là mấy chuyện nhỏ không đáng kể, như là mấy chuyện như con cừu chạy qua biên giới nhưng cuối cùng đều có thể diễn biến thành hai bên ẩu đả, cuối cùng quân đội địa phương tham gia, binh đao giao lưu.
Người hiểu biết đều biết đây là điềm báo cho chiến sự biên quan lại sắp nổ ra.
Tứ hoàng tử bị liên lụy vì Tĩnh phi mà đã bị bệ hạ biếm truất đến nơi thâm sơn cùng cốc, nếu an phận một chút thì vẫn có thể sống quãng đời còn lại của một phiên vương.
Còn Thái tử vốn có mối quan hệ rất tốt với Kinh quốc lại một lần nữa được trọng dụng, đứng ra tiếp đón sứ giả Kinh quốc.
Không có cách nào nào, Tấn triều đã lâu rồi không có lương tướng nào. Tuy Tư Đồ Thịnh gần đây chỉ chủ đạo chuyện cải tạo ruộng chức điền, làm cho ngân khố đầy hơn không ít nhưng nếu phát động chiến tranh thì vẫn túng quẫn chút.
Lúc này Nhân đế chỉ muốn triều đình an ổn, trải qua mấy năm thiên tử thái bình giữ gìn cơ nghiệp, nếu lúc này mối quan hệ hai nước thật sự trở nên xấu đi, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Vậy nên cho dù thời gian trước ồn ào chuyện xấu hổ Kinh quốc muốn bắt cóc quý nữ Đại Tấn, mối quan hệ hai nước chuyển lạnh, Nhân đế cũng phải chiêu đãi mấy sứ thần này bằng rượu ngon thịt thơm.
Trong lúc nhất thời, trên phố xá Kinh thành, người Kinh quốc đi qua đi lại cũng đột nhiên nhiều hơn hẳn.
Ngay cả trong tiệm của Sở Lâm Lang cũng có không ít người Kinh quốc lui tới.
Chỉ là tuy việc kinh doanh của cửa tiệm tốt nhưng chưởng quầy lại có chút cau mày rũ mặt, có vẻ như không mấy vui vẻ.
Hạ Hà vừa sắp xếp giá hàng, vừa có chút lo lắng nhìn đại cô nương dậm chân thình thịch ở bên cạnh.
Nàng vừa rồi nói muốn giúp đại cô nương nhưng đại cô nương lại không cho, nhất định phải tự mình dậm đất.
Nhìn dáng vẻ của nàng không giống như đang quét dọn mà giống như đang phá đất vậy.
Cũng khó trách sao đại cô nương lại tức giận như vậy, nếu là nàng, chỉ sợ là đã bị tức đến khóc mất rồi.
Mới hôm trước, Tư Đồ đại nhân đến nhà họ ăn cơm, đợi đến khi bọn họ ăn cơm và rời đi rồi, đại cô nương mới phát hiện hắn đánh rơi bao vải công văn.
Vì sợ làm chậm trễ công việc của hắn, đại cô nương lại không yên tâm để người khác gửi mấy văn thư quan trọng này, nàng ấy liền dẫn theo nàng, cầm đèn đi gửi lại.
Đi được nửa đường thì vừa khéo nhìn thấy bên đường có quán b*n n**c đường. Sở nương tử bảo nàng mua một ít mang theo, vừa khéo tiện thể gửi cho Tư Đồ đại nhân giải rượu.
Lúc ấy Hạ Hà đi mua nước đường còn Sở nương tử liền đợi ở phố đối diện.
Đợi Hạ Hà mua nước đường xong, lúc quay đầu lại lại phát hiện đại cô nương không thấy đâu nữa.
Chờ đến khi nàng vội vàng đi tìm mới thấy đại cô nương đang đứng ở một góc phố cực kỳ vắng vẻ, dập tắt cây đèn trong tay, lúc quay đầu thấy nàng đến còn dùng tay ra hiệu im lặng.
Hạ Hà đến gần chút liền nghe thấy Tư Đồ đại nhân đang nói chuyện với một người, còn nhắc đến tên đại cô nương, nhưng Tư Đồ Thịnh kia lại nói một câu gì đó đại loại như "không cưới mấy nữ nhân gặp dịp thì chơi".
Lúc đó Hạ Hà giật mình mới không cầm chắc bao vải trong tay, đồ vật rơi xuống đất bịch một tiếng, quấy nhiễu người ở trong ngõ.
May mà đại cô nương mau tay nhanh mắt, kéo nàng chạy một mạch qua ngõ nhỏ trở về.
Hạ Hà cũng bị vị đại nhân trong ngoài bất nhất kia làm tức chết. Tuy nàng sớm đã đoán được Tư Đồ Thịnh đại nhân không có ý muốn nghênh thú đại cô nương nhà nàng rồi.
Nhưng chuyện hắn ta bình phẩm đại cô nương nhà nàng với người ngoài như vậy thật đúng là đáng giận mà!
Cũng khó trách đại cô nương tức giận, hai ngày liên tục đều trầm mặc ít nói.
Tư Đồ đại nhân kia trước kia dính người lắm, cách ba hôm lại đến tiệm họ ăn chùa.
Bây giờ là sao vậy? Liên tục hai ngày đều không thấy người đâu, chẳng lẽ nói lời vô lương tâm bị bắt được nên giờ không dám đến gặp đại cô nương nữa?
Hạ Hà không tiện nói thêm lời khiến đại cô nương không vui nên liền nghĩ cách làm đại cô nương vui vẻ.
Nhưng tiếc là dù nàng có nói gì thì đại cô nương vẫn có chút thất thần.
Gần đây đại cô nương rất rảnh, hình như có liên quan đến chuyện ồn ào truyền đến huyên náo gần đây.
Nhưng dù tâm trạng có sa sút thế nào thì nữ học vẫn phải đến.
Người luôn đi cùng đại cô nương đến nữ học là Hạ Hà.
Hôm nay vừa vào nữ học, Hạ Hà đã cảm thấy mấy cô nương bình thường vốn rất thân thiết với đại cô nương đều không đến gần.
Sở Lâm Lang cứ thế mà một mình lẻ loi ngồi chỗ của mình. Lúc lên lớp, hình như mấy vị phu tử đều cố ý lạnh nhạt Sở Lâm Lang, gần như đều không gọi đến tên nàng.
Sự bất thường này Sở Lâm Lang cũng có thể cảm nhận được.
Đợi đến lúc tan học, vẫn là Quan Kim Hòa cảm thấy có chút áy náy mà nhân lúc thu dọn hộp sách, cố ý chậm lại một bước rồi đi đến trước mặt Sở Lâm Lang, thì thầm vài câu với nàng.
Nghe lời Quan Kim Hòa, Sở Lâm Lang mới hiểu rõ vì sao.
Hóa ra trước đó có tin đồn nàng không biết lượng sức, trêu chọc Thị lang đại nhân và Liễu đại nhân Công bộ vẫn chỉ là lời đồn không lên được mặt bàn, không có nhiều người tin.
Nhưng sau đó không biết vì sao mà càng truyền càng ầm ĩ, hình như có người cố ý quạt gió thêm củi.
Ngay hôm trước, trong cung thái hậu mới được một chậu cúc quý vừa khéo nở rộ, bà liền mời mấy phu nhân trong Kinh thành giỏi trồng hoa mang theo hoa cỏ mới trồng vào cung cùng thưởng thức.
Không có cách nào khác, từ khi Tĩnh phi rớt đài, tâm tình thái hậu rất sảng khoái, bà thường xuyên tổ chức mấy tiệc nhỏ kiểu thế này.
Vốn hoa này đang được thưởng ngắm vui vẻ, không biết ai mở đầu lại nói đến đề tài người đẹp hơn hoa, nói một hồi lại nói đến Tân Mai an nhân cầm đèn pháp hội.
Thế là có người "vô tình" nhắc đến tin đồn về vị Tân Mai an nhân này với Tư Đồ đại nhân và Liễu đại nhân trước mặt thái hậu rồi hỏi Hoa thị xác nhận, hỏi bà có tận mắt thấy ba người này giằng co ở trước cửa thư viện không?
Câu hỏi này hỏi với ý không tốt, hơn nữa còn cực kỳ ác độc.
Hoa thị nhất thời rất khó xử. Nếu bà nói có thì chính là đặt thanh danh của Sở thị vào chảo dầu nóng chiên. Nhưng nếu phủ nhận thì lại là nói dối trước mặt thái hậu.
Dù sao lúc đó Vong Trần cư sĩ cùng có mặt với bà, còn có Từ thị đi cùng đại nữ nhi Lục vương phi cũng ở tiệc hoa này, hơn nữa bọn họ đều đang mỉm cười với ý vị thâm trường nhìn bà.
Đương lúc khó xử, may mà nữ quan Đào Nhã Xu bên cạnh thái hậu kịp thời lên tiếng, hỏi các vị phu nhân có muốn nếm thử bánh sữa chua cúc mới ra lò không mới chuyển được đề tài, giải vây cho Hoa thị.
Tuy bà không xác nhận nhưng lời đồn cuối cùng cũng lọt đến tai thái hậu. Đợi ăn xong bánh nướng, thái hậu đột nhiên nói với Hoa thị: "Người từ nơi chợ búa ra, rốt cuộc vẫn thiếu chút lễ nghĩa liêm sỉ. Nữ học của ngươi tuy nói là Tề công đề xướng bao dung tất cả, giáo dục không phân biệt xuất thân nhưng cũng phải chú ý chút ảnh hưởng. Dù sao thì cũng có nhiều cô nương phủ hầu chưa gả như vậy, nếu bị người dạy hư thì ngươi cũng gánh không nổi!"
Lời này của thái hậu không khác gì như đóng đinh quan tài, không cần phải xác nhận thật giả của tin đồn này, một phát đã đóng chết thanh danh của Sở thị.
Dù sao thì sự khó xử của Hoa thị vừa rồi thái hậu đã nhìn thấy trong mắt, bà ngay lập tức đã hiểu ra.
Bà cả đời này ghét nhất là loại yêu nghiệt đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay như Tĩnh phi. Chỉ là không ngờ, Sở thị trông có vẻ rất làm người ta thích kia đạo hạnh cá nhân lại bừa bãi không chịu nổi như vậy.
Một câu vô tình của người trên thường đều có thể hại chết mạng của người dưới. Huống hồ lần này sự căm ghét của thái hậu lại biểu hiện rõ ràng như vậy?
Hôm đó cung nhân tham gia tiệc hoa rất nhiều, lời này đương nhiên cũng được truyền ra. Tuy Hoa thị giờ còn chưa kịp quét Sở Lâm Lang ra cửa nhưng nhiều học sinh nữ học đã bị mẫu thân dặn dò không được giao du qua lại với Sở thị kia nữa.
Cũng chỉ có Quan Kim Hòa lén trái lời mẫu thân, chạy đến nói rõ đầu đuôi với Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang nghe xong còn có tâm tình đùa Quan tiểu thư: "Đã như vậy sao ngươi còn đến nói chuyện với ta, không sợ ta dạy hư ngươi sao?"
Quan Kim Hòa lại nghiêm túc nói: "Phụ thân ta từng nói, người có đại nghĩa thì không câu nệ tiểu tiết! Sở nương tử ngươi lúc trước ở ốc đảo đã cứu mạng nhiều người chúng ta như vậy, chính là người có đại nghĩa. Nếu ta vì ngươi phong... phong lưu mà xa lánh ngươi, há chẳng phải là kẻ vong ân phụ nghĩa sao?"
Quan Kim Hòa nói những lời này với bầu má phính phính, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, chọc cho Sở Lâm Lang muốn đưa tay ra véo đôi má béo của vị tiểu hữu này.
Nàng mỉm cười nói: "Tình nghĩa này của Quan tiểu thư, ta khắc ghi rồi. Ngươi vẫn nên đi nhanh đi, nếu không bị người khác nhìn thấy lại sinh lời ra tiếng vào."
Quan Kim Hòa tuy báo cho Sở Lâm Lang biết nhưng cũng bất lực thay Lâm Lang nếu nàng muốn xoay chiều mọi chuyện. Dù sao thì lần này là thái hậu lên tiếng, ai mà dám trái lệnh?
Sau đó, khi Hoa thị đến tìm Sở Lâm Lang, trong lòng nàng cũng đã hiểu.
Không đợi Hoa thị mở miệng, Sở Lâm Lang đã đưa văn thư xin nghỉ học.
Hoa thị cũng không ngờ Lâm Lang sẽ chủ động thôi học, nàng có chút sửng sốt lại có chút áy náy. Lúc đó khi ở trong cung, nàng bị người ta đột ngột gây khó dễ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách nào, kết quả là hại Sở thị bị thái hậu khiển trách, làm hỏng thanh danh.
Nói đến vẫn là người làm nữ phu tử như bà vô năng, không thể bảo vệ được học trò, từ từ khuyên bảo nàng, dạy nàng sửa đổi hành vi của mình.
Sở Lâm Lang lại tuyệt không nhắc đến sóng gió ở trong cung kia, chỉ nói chuyện làm ăn của mình càng ngày càng bận, có lúc còn phải đi các nơi Tây Bắc nên mới muốn nghỉ học. Nàng ghi nhớ và biết ơn các vị phu tử ở nữ học trong lòng, những gì đã được tu tập và học được ở đây sẽ có ích cho nàng cả đời.
Lời này nói rất có thể diện, cũng cho Hoa thị đủ bậc thang để đi xuống.
Hoa thị thở dài một hơi rồi cũng ẩn ý nhắc nhở Sở Lâm Lang, biểu thị nữ tử nên chú ý chút thanh danh, tuy thân chính không sợ bóng tà nhưng bốn chữ "lời người đáng sợ" bất kể là ở triều đại nào đều là bất biến vĩnh cửu, mãi mãi có thể đè chết nữ nhân.
Sở Lâm Lang mỉm cười rồi không giải thích gì. Cứ như vậy Sở Lâm Lang không cần phải đến nữ học nữa.
Đợi đến khi ra khỏi cổng lớn của nữ học, Sở Lâm Lang quay đầu lại nhìn tấm biển của thư viện do tiên đế tự tay viết rồi chậm rãi thở dài một hơi.
Khi quay đầu lại mới phát hiện ra Hạ Hà ở bên cạnh đã ôm hộp sách của nàng, phẫn uất mà khóc nức nở, trên khuôn mặt đã đong đầy nước mắt.
Sở Lâm Lang giật mình hỏi nàng sao vậy.
Hạ Hà nấc nghẹn nói: "Đại cô nương, ta thay người cảm thấy oan ức! Tại sao mấy chuyện vô căn cứ kia đều đổ lên đầu ngươi? Chỗ sách này đang học yên ổn, sao phải chịu cảnh tủi nhục mà ra đi như này? Cho dù thanh danh của bách tính chúng ta không quý giá như mấy vương công, vương tướng bọn họ cũng không cho phép họ có thể khinh nhờn như vậy! Còn cả Tư Đồ đại nhân kia nữa! Nếu không phải tại hắn ta thì người sao đến nỗi phải mang tiếng như vậy? Hắn ta còn dám nói với ngài chỉ là gặp dịp thì chơi!"
Sở Lâm Lang lấy khăn tay lau nước mắt cho Hạ Hà: "Ta vốn không nên đến đây, bây giờ bụi về với bụi, đất lại về đất thôi, có gì đâu mà oan ức? Còn chuyện ta với Tư Đồ đại nhân, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu..."
Hạ Hà không phục, nàng còn muốn nói gì đó lại bị Sở Lâm Lang ngăn lại.
Gần đây nàng luôn cảm thấy hình như có người theo dõi mình.
Từ sau lần suýt bị bọn bắt cóc bắt giữ, nàng ra ngoài vốn rất cẩn thận, cũng đặc biệt chú ý động tĩnh xung quanh, có mấy lần, nàng rõ ràng nhìn thấy mấy người theo dõi mình trông có vẻ không giống như người Trung Nguyên.