Đông Tuyết và Lâm Lang đều là người Giang Khẩu.
Điển hình của nữ tử vùng sông nước phương Nam là có dáng người thon thả nhẹ nhàng, tuy không phải ai sinh ra đều là mỹ nhân đẹp đến mức khiến chim sa cá lặn nhưng cũng có dung mạo thanh tú, ngũ quan đoan chính.
Đông Tuyết khiến tên Kinh quốc kia nhìn đến mức mắt không chớp.
Đông Tuyết tính tình đanh đá, thấy tên Kinh quốc kia híp đôi mắt d*m đ*ng đánh giá mình từ trên xuống dưới liền không nhịn được mà trừng mắt nhìn lại.
Lần này lại đúng khẩu vị tên Kinh quốc kia!
Mấy ca cơ hoàng đế Đại Tấn chiêu đãi hắn tuy tốt nhưng mấy người họ đều mềm nhũn như không có xương, chơi nhiều cũng thấy ngán.
Thế nhưng cô nương này lại khá thú vị, mang theo vẻ cay nồng độc đáo khác thường. Ca cơ, vũ cơ hắn đã chơi chán rồi, đổi sang một nữ tử con nhà thương hộ nhỏ để đùa bỡn, hẳn cũng có tư vị khác hẳn.
Nghĩ vậy, nam nhân kia liền cười phá lên, thò tay chộp chặt lấy cổ tay Đông Tuyết rồi dùng giọng quan thoại không mấy thành thạo hỏi: "Tiểu cô nương, bao nhiêu tuổi rồi? Đã từng cùng nam nhân lên giường chưa? Một lát nữa theo ta đi, bồi ta vài ngày, ta sẽ cho ngươi một khoản bạc lớn!"
Hắn vừa nói vậy, mấy tên thị vệ Kinh quốc còn lại cũng cùng nhau cười lớn.
Đông Tuyết nào ngờ ở đất Kinh thành, ngay dưới chân thiên tử lại có người có hành vi như đạo tặc như vậy, không kiêng kể gì mà trêu ghẹo nữ tử nhà lành.
Nàng tức giận đến mức muốn vung tay, giãy khỏi hắn, thế nhưng bàn tay của nam nhân kia tựa như kìm sắt, làm thế nào cũng không sao thoát nổi.
Đông Tuyết giận dữ đến cực điểm, nàng giơ tay tát thẳng vào mặt tên nam nhân kia một cái.
Lực đạo của nàng không tính là lớn, chỉ mang ý cảnh cáo ép tên nam nhân kia buông tay.
Thế nhưng hành động này lại chọc giận tên nam nhân kia, chỉ thấy hắn trợn mắt lên rồi duỗi tay tát lại Đông Tuyết một cái.
Cái tát này rất nặng, đánh cho Đông Tuyết ngã nhoài xuống đất.
Đầu nàng lại vô tình va mạnh vào chiếc bàn bên cạnh, đến khi ngã xuống đất thì trên trán đã trào ra từng dòng máu tươi.
Có một gia nhân trông thấy cảnh tượng ấy thì sợ hãi đến mức cắm đầu chạy ra khỏi cửa tiệm, định lao đến nha môn gần đó để báo quan.
Xung quanh cửa tiệm vốn luôn trị an vẫn rất tốt, chẳng những cách quan phủ không xa mà còn sát ngay một binh doanh nữa.
Thế nhưng tên gia nhân còn chưa kịp bước qua bậc cửa đã bị một tên thị vệ Kinh quốc tung chân đá bay ra sau quầy, đau đớn đến mức không thể nào gượng dậy.
Một màn ấy khiến chưởng quỹ cùng những gia nhân khác kinh hãi đến nỗi không dám động đậy nữa.
Nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng những người phía sau quầy cửa tiệm chẳng còn ai dám manh nha ý định bước ra ngoài nữa.
Sở Lâm Lang cúi đầu, khẽ dặn dò Hạ Hà đang hoảng sợ đến mức chỉ biết lấy tay bịt chặt miệng.
Dặn dò xong, nàng ngẩng đầu lên liền trông thấy tên nam nhân ấy đã giơ chân định đá thẳng vào bụng Đông Tuyết. Sở Lâm Lang thuận tay chộp lấy túi bột vôi treo bên cửa vốn để quét tường rồi bất ngờ hất tung rèm cửa, lớn tiếng quát: "Dừng tay lại!"
Kẻ đang ra tay hung hãn ấy chính là Hà Sát, thủ lĩnh sứ đoàn Kinh quốc lần này.
Hắn đang định giơ chân trừng trị nữ nhân Tấn quốc không biết điều này thì từ trong nội thất lại bước ra một nữ tử càng khiến người ta kinh diễm hơn!
Chỉ thấy nữ tử kia vấn gọn tóc mây, trên người khoác một chiếc trường sam màu sen nhạt. Vòng eo mảnh mai kiều diễm, tôn lên đường nét uyển chuyển mềm mại. Gương mặt cùng cần cổ trắng tựa tuyết chất chồng nơi biên ải, đôi mắt sáng linh động phối với hàng mày thanh tú, quả thực là một giai nhân tựa như hoạ!
Từ khi Hà Sát đặt chân vào kinh thành tới nay, đêm nào cũng có mỹ nhân bầu bạn, thế nhưng đám dung chi tục phấn ấy sao bằng được nửa phần người trước mắt?
Theo hắn thấy thì dường như ngay cả những sủng phi của hoàng đế Đại Tấn cũng chẳng thể có dung nhan lay động lòng người như nữ tử trước mắt này.
Lúc này, Hà Sát cũng chẳng còn để tâm tới Đông Tuyết đang ngã lăn dưới đất nữa, đôi mắt như con báo chỉ ánh lên vẻ hân hoan khi thấy được con mồi, không ngừng đảo qua đảo lại mà đánh giá thân hình của Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang bình thản, không để lộ nửa điểm sắc mặt, lặng lẽ đưa túi giấy giấu ra phía sau.
Nàng ngắm nhìn y phục cùng dung mạo của hắn liền đoán ra nam nhân này hẳn chính là sứ thần Kinh quốc, Hà Sát.
Nàng từng nghe Tư Đồ Thịnh nói qua, kẻ này tính tình bạo ngược, từng cướp bóc thôn xóm nơi biên quan, tự tay giết hại vô số nữ nhân, hài tử, là một tên đồ tể lấy việc giết người làm thú vui.
Kinh quốc lại phái một kẻ như thế này sang làm sứ thần nghị hòa, quả thực là dụng tâm thâm sâu...
Đúng lúc ấy, Hà Sát bỗng phá lên cười sằng sặc, quay sang tên thị vệ bên cạnh rồi dùng tiếng Kinh quốc nói: "Hổ Đô Liệt quả nhiên biết chọn chỗ, ai có thể ngờ được, ngay cả một cửa hiệu tiệm nhỏ bé thế này cũng ẩn giấu một mỹ nhân!"
Nói xong, hắn đưa tay muốn lôi kéo Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang lùi lại một bước rồi hướng về phía người nọ hỏi: "Ngài hẳn là sứ thần Hà Sát phải không?"
Hà Sát không ngờ mỹ nhân này lại nhận ra hắn, không nhịn được mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi biết ta?"
Sở Lâm Lang cố đè nén ngọn lửa giận trong lòng. Nàng hiểu rõ là nói lý lẽ hay phản kháng với hạng người lang sói như này là vô ích, chỉ có thể tìm cách ứng đối sao cho hắn tạm thời yên ổn, không làm thương tổn thêm Đông Tuyết vẫn đang nằm trên mặt đất nữa.
Nghĩ đến đây, nàng liền mỉm cười với Hà Sát rồi nói: "Ta là lục phẩm an nhân mà bệ hạ đích thân sắc phong, thường xuyên nhập cung bầu bạn cùng thái hậu, cũng từng nhiều lần nghe qua danh tiếng của quý sứ. Nha hoàn của ta còn non dạ, lỡ đắc tội với ngài, mong ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nàng... Thế này đi, hôm nay chư vị muốn mua gì, tất cả cứ tính vào sổ của ta."
Lời của Sở Lâm Lang đã nói rõ rằng nàng không phải nữ tử thương hộ tầm thường mà là an nhân được ban phong, có thể ra vào cung, nhắc nhở vị sứ thần Kinh quốc này thu liễm hành vi, đừng quá mức tùy ý, làm bậy.
Thế nhưng tên Hà Sát vốn gan to bằng trời, ngay cả Hoàng đế Đại Tấn hắn còn chẳng để vào mắt, huống hồ chỉ là một nữ nhân nho nhỏ được ban phong mà thôi.
Hắn trừng mắt cười lạnh rồi nói: "Bằng không... ngươi tưởng ta định bỏ bạc ra mua đồ chắc? Đám người Tấn quốc các ngươi chẳng qua chỉ là từng con cừu chờ bị xẻ thịt mà thôi! Ngươi có từng nghe qua chuyện sói vào chuồng cừu ăn thịt mà còn phải trả tiền chưa?"
Lời vừa dứt, bọn thị vệ Kinh quốc lại bật lên tràng cười ghê rợn, chế giễu sự ngây thơ của tiểu mỹ nhân này.
Sở Lâm Lang sớm đã đoán được tên Hà Sát này là kẻ không nói lý.
Thế nhưng lúc này nàng vốn cũng chẳng phải muốn cùng bầy lang sói này nói lý mà chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, chờ đến khi Hạ Hà làm xong việc nàng đã dặn dò.
Dù trong cửa tiệm lúc này đầy rẫy một đám sói hổ, nàng vẫn gắng giữ cho mình thật trấn tĩnh, trên gương mặt không để lộ chút sợ hãi nào mà cất lời: "Chư vị sứ thần tới đây, hẳn chẳng phải chỉ để ăn thịt cừu mà còn là phụng mệnh Khả hãn Kinh quốc phó thác, nhằm đổi lấy việc khai mở biên quan để thông thương. Đã là đến để nghị hòa thì điều trọng yếu tất phải là 'hòa khí'. Các vị là khách, bọn ta ắt sẽ lấy lễ ra đối đãi. Thế nhưng đường đường giữa phố xá đông đúc lại ngang nhiên đả thương nữ tử nhà lành, việc này đâu phải chuyện nhỏ. Dù triều đình tạm thời không truy cứu, song chư vị cũng nên hiểu rằng lòng dân phẫn nộ mới là điều đáng sợ nhất!"
Hà Sát nghe xong không cho là đúng, hắn lại ngửa cổ cười một cách cuồng ngạo: "Bọn người Tấn quốc các ngươi, đứa nào đứa nấy đều gầy yếu chẳng khác nào gà bệnh! Chúng ta đường xa tới đây, các ngươi đương nhiên phải lấy rượu ngon thịt béo ra hầu hạ! Nữ nhân nào lọt vào mắt ta thì phải ngoan ngoãn theo ta, cần gì dong dài nhiều lời như thế?"
Nói đến đó, hắn liền vươn tay chộp thẳng về phía Sở Lâm Lang.
Chỉ mong mỹ nhân này biết điều đôi chút, ngoan ngoãn theo hắn rời đi để khỏi phải nếm trải nỗi khổ da thịt.
Bằng không thì hắn có đủ cách để chơi chết ả phụ nhân Tấn triều này!
Ngay lúc hắn đưa tay ra, Sở Lâm Lang đột nhiên vung tay, ném một nắm đầy bột vôi trong tay về phía mặt hắn.
Hà Sát không kịp đề phòng, lập tức bị bột vôi làm mờ mắt, không nhịn được mà hét lên tiếng la quái dị.
Mấy thị vệ khác trước tiên vội đỡ lấy Hà Sát đang nheo mắt lại, sau đó đồng loạt nhào về phía Sở Lâm Lang.
Đúng vào lúc ấy, từ hậu đường bất ngờ lao ra một lão già gầy gò đen sạm. Đôi bàn tay khô gầy của ông ta chớp nhoáng kẹp chặt lấy khớp bàn tay của hai tên thị vệ. Chỉ một chút kình lực truyền ra liền khiến cổ tay của chúng vặn xoắn một cách quái dị, đau đớn đến mức chúng phải bật tiếng k** r*n nghẹn ngào.
Thì ra vừa nãy, Tuỳ Thất gia vẫn luôn ở trong chuồng ngựa hẻm sau tắm cho ngựa.
Trước khi lao ra, Sở Lâm Lang đã vội vàng căn dặn Hạ Hà mấy việc.
Việc thứ nhất chính là nhanh chóng tìm Tuỳ Thất gia đang rửa ngựa ở hậu đường về!
Vừa rồi Tuỳ Thất gia bị ngăn cách bởi mấy bức tường nên không nghe thấy tiếng ồn náo từ phía cửa tiệm. Chỉ đến khi Hạ Hà chạy ra hẻm sau báo tin, ông mới vội vã lao tới xem xét thì vừa khéo chứng kiến cảnh Hà Sát đang giở thói hung hãn.
Ông há có thể để móng vuốt bẩn thỉu của đám chó Kinh quốc chạm đến người Sở nương tử? Ông liền nhân lúc hai tên thị vệ Kinh quốc sơ ý, bất ngờ tập kích, ra tay quyết liệt, trong chớp mắt đã bẻ trật khớp cổ tay của chúng.
Thấy hai tên dũng sĩ lại bị một lão già gầy gò bẻ trật cổ tay, mất hết tôn nghiêm mà quỳ rạp trước mặt ông ta, đám thị vệ còn lại cũng không khỏi lắp bắp, kinh hãi.
Tên thị vệ phản ứng nhanh nhất liền rút đao, trừng mắt lao tới, muốn một đao chém chết lão đầu này song lưỡi đao vừa chém xuống đã bổ vào khoảng không. Hắn tức tối gào thét chửi rủa bằng tiếng Kinh quốc.
Đáng tiếc cho hắn là đã chạm phải cao thủ. Thất Gia khẽ nghiêng người né tránh, đồng thời đưa tay phải chộp lấy cổ tay tên thị vệ, chỉ một cái bẻ khẽ liền đoạt được thanh đao. Ông xoay lưỡi đao thành một đóa hoa sáng loáng rồi bất ngờ mở miệng dùng tiếng Kinh quốc mà lớn tiếng mắng trả.
Sở Lâm Lang không hiểu tiếng Kinh quốc nhưng nhìn dáng vẻ mấy thị vệ tức giận đến mức trợn trắng mắt, Thất gia hẳn là chửi rất bẩn!
Ngay lúc này, một người khoác áo choàng ở trà lâu đối diện tiệm đột ngột đứng dậy, không dám tin mà nhìn tình hình bên này tiệm.
Người đó chính là Dương Nghị, y cố ý dẫn Hà Sát đến chỗ này rồi đứng ở trà lâu đối diện xem mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Dù đã bao lâu không gặp nhưng y vẫn chỉ thoáng nhìn liền nhận ra lão nhân vừa lao ra chính là Tuỳ Thất gia.
Trước đó khi Đào Tuệ Như khẳng định vòng ngọc kia bị Tư Đồ Thịnh đưa cho tiểu phụ Sở thị này, Dương Nghị vẫn còn có chút không tin.
Tư Đồ Thịnh vốn luôn lạnh lùng, vô tình, không giống người có thể dễ dàng động lòng vì nữ tử.
Mà Sở Lâm Lang này trước đó y cũng đã điều tra một phen, là một nữ tử xuất thân thương hộ không có học thức.
Phải biết rằng Ôn thị tuy xuất thân không cao nhưng bản thân bà cũng là tài nữ, khí chất hay tài hoa đều vẹn toàn. Nếu không thì năm đó sao y có thể bất chấp hết thảy rước Ôn thị về Kinh thành?
Nhi tử cũng hẳn là có khẩu vị không hề tầm thường giống như y. Nhưng bên cạnh tiểu phụ kia vậy mà còn có cả Tuỳ Thất, vị thị vệ trưởng lâu năm vẫn luôn kề cận phụ thân y.
Điều này đã cho thấy tên nghịch tử kia coi trọng thương phụ này đến mức nào...
Ngay khi Dương Nghị nhìn về phía Thất gia, Thất gia đã động thủ với mấy tên thị vệ lao tới.
Lão gia tử này hận mấy tên Kinh quốc đến tận xương tuỷ, ông sử dụng thủ pháp khống chế rồi bẻ gãy xương mấy thị vệ thành từng tiếng rắc rắc, chỉ chốc lát đã hạ gục được mấy tên.
Năm ấy, ông đã đưa tiểu thiếu gia trở về từ nơi chiến trường. Vì muốn mẫu tử thiếu gia sống những ngày yên ổn hơn liền cởi bỏ chiến bào, dấn thân vào nghiệp buôn bán để kiếm tiền lo cuộc sống qua ngày.
Nào ngờ khi ông quay trở về, tiểu thiếu gia đã sớm bị tên phản tặc kia giao cho người khác.
Khi ông một lần nữa tìm được tiểu thiếu gia thì người đã thay tên đổi họ, gọi là Tư Đồ Thịnh, còn bị tên phụ thân xa tận ngàn dặm khống chế, ngày ngày chịu cảnh tâm ma dày vò. Không những thế còn phải lao vào con đường khoa cử hư danh, nằm gai nếm mật, cô độc nơi triều đình không chỗ nương thân.
Nay tiểu thiếu gia thật vất vả mới tìm được đôi chút an ủi trong lòng, quen biết được vị Sở nương tử dũng cảm, mưu trí.
Hai người còn đã định hôn thư, điều này khiến Tuỳ Thất gia cũng cảm thấy vui mừng thay tiểu thiếu gia.
Thế mà hôm nay lại có bọn cầm thú Kinh quốc tới chỗ Sở nương tử sinh sự.
Trừ phi ông chết! Nếu không thì mấy tên cầm thú này đừng hòng đụng vào Sở nương tử!
Sở Lâm Lang vẫn luôn ở phía sau Tuỳ Thất gia, trong tay nắm sẵn bột vôi, thay Thất gia dọn đường. Đúng lúc Tuỳ Thất gia hơi lui về sau, Lâm Lang đứng phía sau khẽ nhắc: "Tuỳ Thất gia, thân phận những người này là sứ thần, vạn lần không thể gây ra án mạng, kẻo rước hoạ vào thân... Chờ lát nữa cửa tiệm bị người vây kín, ngài chớ nên ham chiến..."
Sở Lâm Lang hiểu rõ, đám người này tung hoành vô pháp vô thiên ở Kinh thành đâu chỉ một hai ngày. Dù là ở dịch quán say rượu gây ra nhân mạng hay lúc nghị hòa vô lễ với triều thần Đại Tấn đều đã bị người ta mắt nhắm mắt mở, lấp l**m cho qua.
Bởi vì hoàng đế Đại Tấn hiện nay không nắm chắc phần thắng nếu khai chiến với Kinh quốc.
Cho dù tên Hà Sát này gây chuyện ngoài phố, ra tay đả thương người trước, triều đình cũng sẽ không truy cứu.
Nếu Thất gia thật sự động thủ với Hà Sát, cho dù ông có thể thắng, cuối cùng cũng phải chịu thiệt.
Nhưng... quan phủ không truy cứu Hà Sát không có nghĩa là hắn có thể hoành hành trên đường phố Kinh thành.
Vừa rồi trước khi ra mặt, Lâm Lang đã dặn Hạ Hà ngoài việc báo Thất gia đến còn phải ra phố gọi người.
Vì vậy sau khi nàng nhỏ giọng dặn dò thất gia xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm, thời cơ này cũng đã vừa vặn rồi!
Hà Sát dùng chỗ dầu rau mà thị vệ vừa cướp về từ quán mì bên cạnh rửa mắt, cuối cùng cũng mở mắt ra được, hắn rút thanh đao ra, định tiến lên chém lão đầu này thành thịt nát lại nghe thấy phía sau có người gầm lên trong giận dữ: "Mẹ nó, lũ chó Kinh quốc khinh người đến tận địa giới đô thành rồi! Cho rằng người Đại Tấn chúng ta đều là lũ bỏ đi hay sao?"
Thì ra vừa rồi, Hạ Hà nghe theo phân phó của Sở Lâm Lang, báo cho thất gia xong liền vòng ra trước phố lớn tiếng hô: "Không hay rồi, người Kinh quốc đến cướp bóc! Bọn họ mua đồ không trả tiền còn đánh người ta bị thương, muốn cưỡng đoạt dân nữ!"
Mấy hôm nay, bọn người Kinh quốc kia ở khu vực quanh dịch quán diễu võ dương oai, đi qua đi lại trên phố, thường xuyên mua đồ không trả tiền, vốn đã khơi dậy phẫn uất của bách tính, khiến ai trông thấy cũng chướng mắt.
Lại thêm chuyện trước đó nữ học gặp nguy hiểm trên ốc đảo đã phạm vào điều cấm, khiến lòng người Đại Tấn sục sôi, căm phẫn, lời của Hạ Hà liền lập tức được truyền đi khắp nơi.
Tin tức người Kinh quốc mua đồ không trả tiền, giữa phố xá còn đánh người, trêu ghẹo phụ nhân lan khắp hang cùng ngõ hẻm, khiến thương hộ quanh đó không sao nhẫn nhịn nổi, ai nấy đều phẫn nộ ùn ùn kéo đến như thủy triều.
Bởi đang đúng dịp võ thí, nhiều võ cử nhân cũng tạm trú tại khách xá trên con phố này.
Trước cửa tiệm của Sở Lâm Lang đã bị vây đến chật kín, trông thấy Đông Tuyết đầu chảy đầy máu, hơi thở thoi thóp đang được Sở nương tử đỡ dìu, không ít hán tử nhiệt huyết giận dữ chỉ thằng vào mũi bọn người Kinh quốc mà lớn tiếng mắng chửi.
Đại Tấn và Kinh quốc oán hận đã chất chồng từ lâu, mà tên Hà Sát kia lại vô cùng ngang ngược vô lý, lập tức châm ngòi thổi bùng lửa giận của những người Đại Tấn đang có mặt ở đây.
Cho dù hắn là sứ giả của Kinh quốc thì đã sao? Bá tánh bình dân đâu có được tầm nhìn cao xa, cân nhắc trước sau như đám vương công thừa tướng của Đại Tấn.
Lũ chó điên từ biên địa muốn ức h**p cô nương Đại Tấn cũng phải xem nam nhân già trẻ ở Kinh thành đã chết sạch hay chưa!
Hà Sát trừng mắt nhìn đám người ùn ùn kéo tới trước cửa tiệm, những dân chúng Đại Tấn với dung mạo tầm thường, kẻ cao người thấp, trong tay cầm đòn gánh, nĩa sắt nhóm lửa, thoạt nhìn chỉ là một bầy ô hợp, chẳng đáng để sợ hãi.
Lửa giận của hắn còn chưa nguôi, trong bụng đang tính quay lại tiếp tục xử lão đầu kia rồi bắt luôn hai ả nữ nhân kia.
Nào ngờ khi hắn quay đầu lại mới phát hiện mỹ nhân kia cùng lão già đen gầy, đám tiểu nhị trong quán và cô nương vỡ đầu kia đều đã biệt tăm biệt tích.
Thì ra nhân lúc trước cửa tiệm hỗn loạn ầm ĩ, Sở Lâm Lang liền đưa mắt ra hiệu cho Tuỳ Thất gia, dẫn theo chưởng quỹ và đám tiểu nhị, đỡ Đông Tuyết xuyên qua cửa sau của cửa tiệm. Không chỉ khoá chặt cửa sau mà nàng còn dùng gậy thô chống chặt then cửa rồi vội vã lên cỗ xe ngựa trong chuồng ngựa rời đi ngay.
Khi rời đi, nàng còn tiện đường đến nha môn báo án.
Vừa rồi nàng kéo dài lâu như vậy chính là đợi lúc mấy con sói Kinh quốc kia phân tâm. Thất gia dù có dũng mãnh đến đâu, lâu dần cũng không địch lại nhiều người như vậy, Sở Lâm Lang chỉ muốn bảo vệ tính mạng của mọi người trong tiệm.
Lý do không để Hạ Hà đi báo quan trước là vì Sở Lâm Lang hiểu rõ, đối mặt với mấy tên sứ thần như đạo tặc thế này cũng không cần đợi mấy tên quan sai vô dụng kia, chi bằng cứ nghĩ cách dẫn đi sự chú ý của bọn chúng rồi thừa cơ chuồn êm thì hơn.
Còn cửa tiệm thì cho dù có quý giá đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng người. Nàng cứ để cửa tiệm lại cho bọn người Kinh quốc, cho dù hàng hóa có bị đập phá sạch cũng phải để bọn cướp này cảm nhận thật tốt sự giận dữ cuồn cuộn như sóng biển của người Đại Tấn!
Lại nói về tên Hà Sát kia, đôi mắt hắn đỏ ngầu khô rát, trơ mắt nhìn cửa hiệu trống không như đồng hoang.
Thị vệ trưởng bên cạnh thấy tình hình ngoài cửa tiệm liền cảm thấy tình hình không ổn, hắn vội thấp giọng nói với Hà Sát: "Hiện giờ đúng lúc then chốt nhất trong cuộc hoà đàm với Đại Tấn, chớ nên sinh thêm mâu thuẫn. Chúng ta vẫn nên mau chóng quay về dịch quán trước đã!"
Tên Hà Sát tuy ngu ngốc nhưng trước khi đến đây hắn đã được Khả hãn dặn dò cặn kẽ, phải diễn tròn vai mặt trắng, đến lúc ấy tất nhiên sẽ có một mưu sĩ tuỳ tùng ra mặt hát vai mặt đỏ, nhất định phải khiến Đại Tấn hoan hỉ mở thị trường giao thương.
Nhưng lúc này con phố ngoài cửa tiệm đã bị đám người phẫn nộ chặn kín, tiếng mắng chửi hò hét từng đợt càng lúc càng dâng cao.
Hà Sát dù đỏ mắt tức đến muốn giết người cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, định để sau sẽ tìm bọn người trong cửa tiệm này tính sổ.
Bọn chúng vốn cũng định đi cửa sau, nào ngờ cửa sau của cửa tiệm lại bị khóa chặt, dường như còn có vật nặng chèn kín.
Bọn chúng không thể lẻn chuồn từ cửa sau bèn bắt đầu xông thẳng ra phía trước.
Kết quả là khi bọn thị vệ Kinh quốc xô đẩy đám người kéo đến vây xem, xung đột lại bùng nổ. Có kẻ xách thùng nước đồ ăn thừa của cửa tiệm nhà mình, dốc thẳng úp lên đầu bọn chúng.
Thùng nước đồ ăn thừa hôi thối này coi như đã mở toang cánh cửa trút giận cho mọi người, tiếp đó là rau thối, trứng thối thay nhau xuất trận, trút xuống đầu bọn người Kinh quốc như vũ bão.
Râu ria tên Hà Sát dính nước trứng thối, mấy thị vệ bên cạnh cũng không còn vẻ vênh váo lúc đến nữa.
Hà Sát tức đến phát điên, muốn hạ lệnh cho thị vệ rút đao chém người nhưng các thị vệ lại bị thị vệ trưởng ngăn lại: "Tuyệt đối không được! Đây là phố chợ đô thành Đại Tấn, nếu các ngươi hành hung giữa phố, e rằng khó lòng ra khỏi nổi khu chợ này."
Tên thị vệ trưởng mắt rất tinh, hắn đã thấy có người bên cạnh bắt đầu phát những loại vũ khí như cuốc sắt.
Ngay vào lúc mấu chốt này, e rằng lấy một địch trăm cũng chẳng đủ. Có cái gọi là "chúng nộ nan phạm"(*), lúc này sao có thể cứng chọi cứng được?
(*Chúng nộ nan phạm: khi lòng người đồng loạt phẫn nộ thì khó ai dám đụng vào.)
Tên thị vệ trưởng này là kẻ có đầu óc, biết rằng chuyện này không thể để ầm ĩ được.
Đúng lúc này, quan sai tuần phố cũng tới nơi, họ giải tán đám đông, tiến đến trước mặt Hà Sát đang bị vây chặt để tra hỏi.
Vừa thấy bọn quan sai giải tán đám đông, đám người Kinh quốc liền phấn chấn hẳn lên.
Tên Hà Sát kia căn bản không thèm để ý đến mấy lời tra hỏi của quan sai, vì không có chỗ trút giận mà bỗng nhiên giơ tay cho vị quan sai đang hỏi han hắn một bạt tai.
Lúc này chợt nghe sau lưng viên quan sai có một nam tử cao lớn giận dữ chửi: "Lũ hèn hạ các ngươi!"
Thì ra gần đây do kinh thành thay ca bố phòng, tướng quân Lý Thành Nghĩa vừa khéo được điều sang tuần thành.
Doanh trại của hắn đóng ngay gần đó, khi đi ngang qua nghe thấy phố chợ này ồn ào bèn xuống ngựa, dẫn tuỳ tùng theo chân quan sai tới xem xét.
Kết quả là Lý Thành Nghĩa tướng quân vừa khéo thấy cảnh Hà Sát không kiêng nể gì mà đánh quan sai, hắn tức giận đến mức râu cũng run lên, dẫn theo thuộc hạ đi qua, bắt đầu "tiếp đón" Hà Sát.
Trong lúc nhất thời, nhân mã hai bên đều lao vào nhau, thực sự bắt đầu giằng co nhau bằng đao thật, kiếm thật.
Binh tướng dưới tay Lý tướng quân nào phải hạng giá áo túi cơm. Khi trước tàn bộ của Dương Tuần tướng quân có rất nhiều người đã quy về dưới chướng của Lý gia quân.
Mà tổ phụ của Lý tướng quân thuở trước cũng là binh lính do Đại tướng quân Dương Tuần dẫn dắt rèn giũa mà ra.
Quân Dương gia quả thật không còn nữa nhưng hồn binh bất diệt, binh sĩ dưới trướng Lý tướng quân ngày đêm luyện tập không dám lơi lỏng, mang theo sát khí hổ lang của quân Dương gia năm đó!
Bao năm qua, Đại Tấn đối với Kinh quốc đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Đám văn quan thì còn đỡ chứ những nam nhi nhiệt huyết nơi doanh trại, ai mà không nghẹn một bụng uất ức, nhục nhã?
Bây giờ thì hay rồi, nhân mã hai bên giữa phố xá sầm uất trực tiếp đánh giáp lá cà, chẳng ai cần phải khách sáo với ai, cứ đánh cho đã tay rồi hẵng tính!
Hà Sát muốn rút đao nhưng lại bị Lý Thành Nghĩa dùng hai roi quất mạnh, cuốn cả người lẫn đao sang một bên.
Cuối cùng Lý Thành Nghĩa tướng quân cũng xuất trận, thừa lúc thuộc hạ của mình đang khống chế cổ tên Hà Sát, bất thình lình hung hăng đánh vào hốc mắt tên Hà Sát hai quả đấm nhớ đời.
Lần này hắn đánh cho tên Hà Sát kêu la ầm ĩ, hốc mắt cũng vỡ ra, máu tươi tuôn ra ròng ròng.
Doanh trại của Lý tướng quân ở ngay gần đây, bên này còn đang hung hăng ẩu đả, bên kia đã có người chạy về doanh trại báo tin.
Có mấy tên trực đêm đang c** tr*n ngủ bù, không kịp mặc y phục đã chạy đến đánh nhau cùng tập thể.
Dũng sĩ mà sứ thần Kinh quốc mang theo tuy dũng mãnh nhưng làm sao chịu nổi lối đánh xe luân chiến, liên tục có người mới xông lên như thế?
Chẳng mấy chốc, tên Hà Sát bị đánh đến nỗi nằm rạp dưới đất, lúc này hắn liền đổi giọng: "Ta... ta đường đường là sứ giả của Kinh quốc, giao chiến không chém sứ thần! Các ngươi sao dám đối đãi với ta như thế?"
Lý Thành Nghĩa nhổ một bãi nước bọt vào mặt tên Hà Sát kia: "Lão tử mẹ nó muốn đánh mấy tên khốn nạn các ngươi đấy!"
Dương Nghị ở phố đối diện không biết từ khi nào đã lặng lẽ lên lầu hai của trà lâu.
Tuy hôm nay diễn biến có chút ngoài dự đoán của y, đặc biệt là tiểu phụ Sở thị kia thật đúng là gan lớn, dám mặt không đổi sắc đối chất với Hà Sát, cuối cùng còn có thể một thân an ổn rút lui dưới sự trợ giúp của Tuỳ Thất gia.
Nhưng như vậy lại càng tốt!
Bởi vì mục tiêu hôm nay của y cũng không phải phụ nhân Sở thị kia! Mà là...
Nghĩ vậy, y đứng trong phòng bao không người, từ hộp đàn đã đặt sẵn từ sớm trong phòng trà lấy ra một cây cung mạnh, lấy hai mũi tên, giương cung tên nhắm vào đám người hỗn loạn mà bắn đi...
Lại nói đến trận ẩu đả tập thể oanh oanh liệt liệt giữa phố chợ kia, cuối cùng kết thúc bằng việc Hà Sát và đồng bọn đều bị đánh ngã xuống đất.
Lý Thành Nghĩ trút xong cơn tức bèn thu tay, định giao Hà Sát cùng bọn thuộc hạ cho quan sai ở một bên xử lý.
Nhưng ngay thời khắc then chốt này, đột nhiên có một mũi tên lông vũ không biết từ đâu lao đến, xuyên thẳng qua cổ họng tên Hà Sát đang quỳ trên đất.
Tên Hà Sát kia không kịp phát ra tiếng liền trợn mắt, nằm sấp xuống đất...
Nhưng chuyện vẫn chưa xong, ngay sau đó lại có một mũi tên lông vũ mang theo gió lạnh lao đến, lần này lại nhắm thẳng vào Lý Thành Nghĩa tướng quân còn đang sững sờ tại chỗ.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có người đẩy mạnh Lý Thành Nghĩa, khiến hắn tránh được mũi tên trong gang tấc.
Lý Thành Nghĩa quay đầu nhìn lại, hoá ra là Tư Đồ Thịnh đứng sau lưng hắn với sắc mặt nghiêm trọng.
Dương Nghị trên trà lâu bắn hai mũi tên xong liền lập tức ngồi thụp xuống, cất cung rồi chạy vội xuống lầu, đẩy mạnh tên tiểu nhị chắn đường, nhanh chóng rời đi từ cửa sau của trà lâu.
Tư Đồ Thịnh đẩy Lý Thành Nghĩa ra rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, hắn liếc thấy bóng người lóe lên ở trà lâu đối diện nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hắn muốn đuổi theo nhưng bị đám người chạy loạn xung quanh gâycản trở, đợi đến khi hắn đẩy đám người ra nhìn lại, đã hoàn toàn không còn dấu vết của kẻ kia.
Lý Thành Nghĩ bước lại, vỗ nhẹ lên vai Tư Đồ Thịnh, khó nhọc nói: "Đây là tình huống gì vậy? Vừa nãy ta đã hỏi rồi, không phải người của ta ra tay trước."
Đánh nhau với sứ thần Kinh quốc là một chuyện nhưng g**t ch*t sứ thần Kinh quốc lại là chuyện khác!
Lý Thành Nghĩa mơ hồ có cảm giác bất an, vội vàng giải thích.
Tư Đồ Thịnh vỗ vai hắn, sao có thể là quân Lý gia bắn lén mũi tên kia được chứ? Mũi tên thứ hai rõ ràng là bắn về phía Lý Thành Nghĩa mà!
Hơn nữa... hai mũi tên này lại không giống nhau. g**t ch*t Hà Sát là mũi tên lông vũ có chế thức có thể thấy được ở khắp nơi trong quân đội Đại Tấn.
Còn mũi tên bắn về phía Lý Thành Nghĩa lại là mũi tên đuôi đen chỉ có ở Kinh quốc.