Tư Đồ Thịnh chợt vỡ lẽ, hắn thầm nghĩ nếu vừa rồi Lý Thành Nghĩ bị một mũi tên xuyên thủng yết hầu thì giờ đây tình cảnh sẽ hỗn loạn đến mức nào.
Lý gia đau đớn mất đi nhi tử thương yêu, họ há có thể dễ dàng bỏ qua cho xong. Mà sứ giả Kinh quốc cũng chết trong cảnh hỗn chiến, nhìn thế nào cũng là một trận ác đấu khiến đôi bên lưỡng bại câu thương.
Ai là kẻ có tâm địa độc ác như vậy? Tư Đồ Thịnh cau mày nghĩ về bóng người thoáng qua vừa rồi... Người đó có phải là y không?
Lại nói đến Sở Lâm Lang, sau khi nàng liều mạng kéo dài thời gian, cuối cùng cũng thoát khỏi miệng cọp, cứu được đám người Đông Tuyết liền nhanh chóng rời đi.
Chuyện sau đó nàng cũng từ miệng Tư Đồ Thịnh mới biết.
Hôm đó Tư Đồ Thịnh vốn bận công vụ. Nhưng hắn luôn có một thói quen, nếu có thể đi ngang tiệm Lâm Lang, chỉ cần thời gian không gấp gáp, hắn thà đi vòng xa thêm một đoạn đường cũng phải đến trước tiệm Lâm Lang nhìn một cái.
Cũng chính vì vậy, hôm đó hắn mới đi ngang qua tiệm, tiện thể cứu mạng Lý Thành Nghĩa.
Khi hắn nghe quan sai nói, cửa tiệm bị mấy con sói Kinh quốc này quấy rối lại là tiệm của Sở Lâm Lang, còn có một nữ tử bị đả thương, lòng hắn thực sự như lửa đốt.
Hắn tìm khắp trong cửa tiệm vẫn không thấy ai, chỉ nhìn thấy một vũng máu trên đất, tim hắn như bị thắt lại.
Thế là Tư Đồ Thịnh dẫn theo Quan Kỳ cưỡi ngựa phi nước đại tới trang viên ngoại ô Kinh thành.
Biết được Lâm Lang bình an vô sự, Tư Đồ Thịnh mới bỗng thở phào một hơi, ôm chặt lấy Lâm Lang, cuối cùng thì tâm thần hắn cũng được trấn định.
Nhưng Quan Kỳ thì không thoải mái như vậy.
Hắn thấy Đông Tuyết quấn băng trên đầu, nằm trên giường hấp hối.
Nha đầu này hoàn toàn không có tinh thần đấu võ mồm trêu ghẹo hắn như ngày thường nữa, tựa như giây tiếp theo nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn vậy.
Quan Kỳ không kìm được mà nhào đến bên giường Đông Tuyết, thái dương hắn nổi gân, hai mắt đỏ ngầu sau đó hắn đứng dậy tìm một cái rìu trong sân, lầm lỳ không nói không rằng đi thẳng ra ngoài.
Tuỳ Thất gia cảm thấy không ổn, ông giơ tay chặn Quan Kỳ lại, hỏi hắn định làm gì?
Khi nghe Quan Kỳ nghẹn ngào nói muốn báo thù cho Đông Tuyết, Tư Đồ Thịnh cũng bước ra, giật lấy cái rìu trong tay hắn, trầm giọng nói: "Yên tâm, món nợ này chúng ta sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng, nhưng không phải bằng cách này."
Quan Kỳ lại uất hận nói: "Bằng không còn cách nào nữa? Ta theo bên cạnh ngài cũng đã thấy nhiều rồi. Đám triều thần kia chỉ biết ba phải, thấy sứ giả Kinh quốc thì như thấy tổ tông vậy. Bọn họ chỉ biết đẩy vài kẻ ra chịu tội thay, nào dám cứng chọi cứng với lũ cầm thú Kinh quốc kia? Ta làm ta chịu, đợi đến dịch quán chém sạch bọn chúng xong, một mình ta sẽ đền mạng!"
Giọng hắn rất lớn, ngay cả Đông Tuyết đang ngủ mê man sau khi uống thuốc cũng bị đánh thức.
Nàng nghe tiếng Quan Kỳ hô muốn đền mạng liền cắn răng chịu cơn đau đầu, dùng hết hơi gọi Quan Kỳ vào trong phòng.
Hạ Hà vội vàng gọi Quan Kỳ quay lại phòng. Vào rồi chỉ thấy Đông Tuyết môi tái nhợt nói: "Đồ không có đầu óc, ngươi đền mạng rồi thì rốt cuộc tốt cho ai? Chẳng phải để ta mắc nợ một mạng người ư. Ta... ta nào gánh nổi. Ngươi mà còn muốn đi, ta sẽ đâm đầu chết ngay trong phòng này cho ngươi xem."
Nói xong, nàng liền loạng choạng xuống giường, định dùng phần đầu còn đang bị thương đâm vào tường.
Quan Kỳ vội chặn Đông Tuyết lại, hắn không cho nàng ngồi dậy nhưng nhìn nửa bên mặt vẫn còn sưng đỏ của Đông Tuyết, lòng hắn lại đau đến bật khóc.
Mà Đông Tuyết ngày thường luôn dùng mấy lời chanh chua châm chọc Quan Kỳ, không biết có phải vì đau đầu hay không lại không mắng người nữa, chỉ đưa tay lên lau nước mắt cho hắn rồi yếu ớt nói: "Đợi ta thật sự chết ngươi hẵn khóc, giờ ngươi làm ta đau đầu quá..."
Lúc này Hạ Hà cũng đã nhìn ra chút manh mối rồi, nàng quay đầu lại ném cho Sở Lâm Lang một ánh mắt trao đổi.
Sở Lâm Lang nhìn đôi trẻ kia ôm nhau rồi vừa mắng vừa khóc liền kéo Hạ Hà và Tư Đồ Thịnh đi ra ngoài.
Là nàng làm chủ tử không đủ tinh tế, trước kia chỉ thấy hai người này thích đấu khẩu, không ngờ chí chí choé choé như vậy cũng có thể sinh tình.
Nghĩ đến thì nàng và Tư Đồ Thịnh hồi nhỏ cũng thường xuyên đấu võ mồm, chẳng lẽ cũng có chỗ tương đồng với đôi kia?
Nhưng tên Hà Sát kia đã chết rồi, Quan Kỳ dù có muốn đi liều mạng cũng không cần thiết.
Sở Lâm Lang cảm thấy một kẻ ác như vậy chết đi cũng chưa hết tội nhưng cục diện rối rắm mà hắn để lại lại rất khó xử.
Khi hai người ở riêng, nàng hỏi Tư Đồ Thịnh, Hà Sát có phải do thuộc hạ của tướng quân Lý Thành Nghĩa giết nhầm hay không?
Tư Đồ Thịnh lắc đầu nói với Sở Lâm Lang: "Mũi tên xuyên cổ họng là bắn từ trên cao xuống, tuyệt đối không phải người trên phố... Lúc đó ta thấy ở trà lâu đối diện có một bóng người, rất giống..."
Nói được một nửa, Tư Đồ Thịnh lại không chịu nói nữa.
Nhưng Sở Lâm Lang chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra, nàng đã đoán được người khiến hắn không nói nên lời là ai.
Chẳng lẽ là phụ thân Dương Nghị của hắn? Nếu thật sự là y, vì sao y lại bắn chết Hà Sát Kinh quốc? Chẳng lẽ đột nhiên lòng ái quốc trong y trào dâng, không nhịn nổi hành vi tàn ác của Hà Sát?
Sở Lâm Lang thấp giọng nói: "Hẳn không phải là... y chứ? Y làm vậy thì có lợi ích gì?"
Tư Đồ Thịnh biết Sở Lâm Lang cũng đoán ra là ai, hắn cười lạnh một tiếng: "Lợi ích quá nhiều! Y lúc trước còn có thể phản bội Đại Tấn thì với Kinh quốc có mấy phần trung thành? Mấy năm nay, y nhờ giúp An Cốc bình định nội loạn ở Kinh quốc, làm bộ tộc lớn mạnh, thay An Cốc giao thiệp nhân mạch ở Đại Tấn, ủng hộ Thái tử có mối quan hệ giao hảo với An Cốc mà được An Cốc có vài phần coi trọng. Nhưng thứ y muốn không phải thăng quan tiến tước mà là lợi dụng lực lượng Kinh quốc quét sạch Trung Nguyên, báo thù diệt môn. Lúc trước chuyện trên ốc đảo là tác phẩm của y. Mà hôm nay y hành sự như vậy, đại khái vẫn là muốn khơi mào bất hòa giưa hai nước, sớm ngày khai chiến... Bởi vì bất kể là bên nào thất bại, y cũng đều mãn nguyện, cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể an ủi được những vong hồn rồi."
Sở Lâm Lang không nói gì nhưng lòng như bị thứ gì đó làm nghẹn lại.
Một nam nhân vì hành vi của chính mình mà khiến thân nhân bị diệt môn, nỗi hổ thẹn tự trách ấy ắt cũng như núi đè sóng cuộn, chẳng phải thứ mà người tầm thường có thể giải tỏa để tiêu tan cho được, liệu có phải vậy không?
Mang trên lưng gánh nặng tội nghiệt nặng nề như thế, hoặc là sụp đổ rồi tự tìm đến cái chết, hoặc là tìm được một đối tượng để "hợp lý" trút cơn phẫn hận, đổ mọi sai lầm lên thân một kẻ khác để tự kiếm cho mình một cái cớ mà sống tạm qua ngày.
Dương Nghị rõ ràng là trường hợp sau, y đem cái chết thảm của phụ thân và thân tộc đổ hết lên đầu Tấn Nhân đế và lão Khả Hãn Kinh quốc rồi kiên định thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Bây giờ y đã mượn được lực lượng của nhạc phụ An Cốc, g**t ch*t lão Khả Hãn báo thù cho phụ thân mình.
Nhưng Tấn Nhân đế mà y coi là kẻ thù kia lại vẫn ngồi yên trên ngai vàng hoàng đế.
Vì thế, y không tiếc hy sinh nhi tử mình, lợi dụng bất cứ người nào, việc nào có trong tay, cố ý khơi mào một cuộc chiến có thể gây ra cái chết của hàng ngàn, hàng vạn người.
Chỉ là trước mắt trên dưới Đại Tấn đều không muốn khai chiến, để xoa dịu cơn phẫn nộ vì sứ giả Kinh quốc bỏ mạng, e rằng lại sẽ đẩy một kẻ vô tội ra làm kẻ chịu tội thay.
Tướng quân Lý Thành Nghĩa kia... e là lành ít dữ nhiều!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang không nói gì cả, chỉ biết ôm chặt lấy Tư Đồ Thịnh.
Trước mắt chỉ có thể đi một bước xem một bước, chỉ mong Tư Đồ Thịnh có thể toàn thân thoái lui khỏi vòng xoáy này, càng hy vọng rằng tên Dương Nghị lòng ngập tràn thù hận kia có thể đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của nhi tử y nữa.
Khi Tư Đồ Thịnh cúi đầu ngửi hương thơm nhè nhẹ trên mái tóc của Sở Lâm Lang, hắn bỗng mở miệng hỏi: "Nàng nói xem... bọn chúng xuất hiện trong cửa tiệm của nàng hôm nay là trùng hợp ư?"
Sở Lâm Lang sửng sốt, nàng nghĩ một chút rồi nói: "Dịch quán của sứ thần cách chỗ này bốn con phố, nơi gần họ nhất hẳn là Đông thị, hàng hóa hết sức đầy đủ. Nếu bọn họ muốn mua đồ thì chỉ cần mua ở Đông thị cũng đủ rồi, không cần đi đến tận chỗ này."
Nói đến đây, nàng ngừng lại rồi lòng thầm vỡ lẽ: "Chàng nói là... có người cố ý dẫn bọn chúng đến tiệm của ta sao?"
Tư Đồ Thịnh thầm nghiến răng, khẽ hôn lên trán nàng: "Hôm nay nàng đi nghỉ sớm đi. Ta đã nhờ Thất gia tìm mấy tay giang hồ đáng tin canh giữ ở ngoại viện, nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi. Ta phải quay về trong thành thẩm tra một phen..."
Nói xong hắn liền đứng dậy, muốn dẫn Quan Kỳ quay về trong thành.
Sở Lâm Lang lại vội vàng đuổi theo, nhìn gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của hắn, nàng thấp giọng nói: "Dù thế nào thì chàng cũng đừng để y dẫn dắt sai đường, y bây giờ là kẻ mang tâm tư mạng treo cành liễu, nhưng chàng thì không phải... Chàng phải nhớ, có người ở nhà đợi chàng!"
Chữ "nhà" ấy làm lòng Tư Đồ Thịnh ấm áp hơn một chút. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong quân doanh với tổ phụ, chưa từng biết tư vị "nhà" là gì. Chỉ sau khi gặp lại Lâm Lang, từ ba món một canh nàng nấu mỗi ngày, từ từng đường kim mũi chỉ nàng khâu vá, hắn mới cảm nhận được thế nào là "nhà".
Tư Đồ Thịnh hiểu ý trong lời Lâm Lang. Nàng sợ Dương Nghị lại kích động sự tối tăm trong lòng hắn, làm ra chuyện sai lầm không thể cứu vãn.
Có lẽ Tư Đồ Thịnh trước kia sẽ làm vậy. Nhưng giờ hắn có nàng, hắn phải hứa với nàng một tương lai tươi sáng có thể đứng dưới ánh mặt trời.
Bởi vì Lâm Lang của hắn là đóa hoa hướng dương rực rỡ, nàng nên ngẩng cao đầu ở nơi nắng rọi, không nên như chuột rắn trốn trong rãnh ngầm, sống những tháng ngày nơm nớp lo sợ...
Nghĩ vậy, hắn gật đầu với nàng rồi phi thân lên ngựa, phóng như bay rời đi.
Dọc đường hắn đã nghĩ đại khái thông suốt về mọi việc, cửa tiệm của Sở Lâm Lang ở rất gần quân doanh của Lý Thành Nghĩ và nha môn, mà Lâm Lang lại thanh xuân mỹ mạo, đúng là địa điểm thuận tiện để dụ dỗ Hà Sát gây chuyện, khơi mào tranh chấp.
Người bắn tên kia sớm đã mai phục ở đó, chứng tỏ rằng địa điểm đều đã được định trước.
Bây giờ hắn muốn hỏi từ miệng mấy người Kinh quốc kia xem sự việc có phải đúng như hắn nghĩ không.
Vì lần gây rối trên phố này, mấy sứ thần kia không về quán trọ mà bị thuộc hạ của Lý Thành Nghĩa tạm thời giữ lại, giam lỏng trong doanh trại, tránh bọn chúng về rồi lại khai man, cắn bừa người khác.
Tất nhiên, đây cũng là đề nghị mà Tư Đồ Thịnh lúc đó đưa ra cho Lý Thành Nghĩa. Dù sao hắn đã dẫn người đánh sứ thần Kinh quốc còn gây ra mạng người, cũng không sợ mang thêm tội danh giam giữ người nữa.
Tư Đồ Thịnh đến đó, gọi tên thị vệ trưởng thân cận của Hà Sát đến thẩm vấn.
Hắn cũng không dùng hình cụ của Đại Lý Tự, chỉ ôn hòa biểu thị với thị vệ trưởng rằng mình nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết hại sứ thần Hà Sát, chỉ là hắn phải hỏi rõ tình hình lúc đó, vì sao mấy người Kinh quốc này lại xuất hiện trên một con phố cách xa dịch quán như vậy.
Tên thị vệ trưởng kia cũng là kẻ có đầu óc, Hà Sát đã chết như vậy, hắn biết tình thế của mình cũng trở nên bất lợi, đối mặt với vị quan viên trẻ tuổi này cũng rất thành thật, hỏi gì đáp nấy.
Khi nghe là thống lĩnh Hổ Đô Liệt bảo rằng đồ của cửa tiệm này tốt, khi bồi Hà Sát uống rượu còn nói rõ là tiệm này, nhờ vả hắn mua hộ chút vải vóc cho công chúa, trong mắt Tư Đồ Thịnh liền hiện lên tia sát khí.
Tuy nhiên hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, tiếp tục ôn hòa trò chuyện thêm với tên thống lĩnh thị vệ, hỏi rằng vị Hổ Đô Liệt kia có phải là Dương Nghị, tên tướng hàng của Đại Tấn năm xưa hay không.
Tên thị vệ trưởng thấy hắn mang vẻ mặt tò mò, lòng đoán rằng hắn chỉ tần này tuổi, hẳn không thể có giao tình gì với Dương Nghị.
Một tên tiểu nhân đầu hàng sang Kinh quốc, nhờ bám váy phụ nhân mà bảo toàn tính mạng, thái độ của thần tử Kinh quốc với Dương Nghị là vừa ghen tức, vừa khinh thường, không có gì đáng tôn kính để "bảo vệ" thanh danh hắn cả.
Mà vị quan viên Tấn triều trẻ tuổi trước mặt này nhìn rất hiền hòa, đỡ hơn nhiều mấy tên quân Lý gia trong doanh trại không cho bọn họ chút mặt mũi gì.
Vậy nên khi Tư Đồ Thịnh gọi cho hắn một con gà quay và một bình rượu nóng, bao nhiêu lòng dạ bên trong của hắn cũng như được xổ lồng.
Kỹ thuật moi tin tức từng tôi luyện khi tra án ở Đại Lý Tự đâu phải thứ mà một thống lĩnh biên cương có thể sánh được?
Dưới sự trợ giúp của thịt rượu, Tư Đồ Thịnh đã hỏi ra bảy tám phần cuộc đời của vị phò mã của công chúa Hổ Đô Liệt này ở Kinh quốc.
Hắn thậm chí còn biết Hổ Đô Liệt rất hoài niệm cuộc sống định cư ở Tấn triều nên mỗi khi đông lạnh, y sẽ dẫn công chúa và nhi nữ mình đến trấn biên giới tạp cư của hai tộc trải qua những ngày đông.
Sau này y mua trạch viện ở đó, có khi mùa hè y cũng sẽ tự mình đến hóng mát.
Đến khi một bình rượu cạn đến đáy, Tư Đồ Thịnh cũng đã hỏi ra gần hết những chuyện mà mình muốn hỏi.
Khi ra khỏi doanh trại, Lý Thành Nghĩa đang đứng trước cổng doanh trại với dáng vẻ có chút phiền muộn, hắn nói với Tư Đồ Thịnh: "Lần này xem như là ta đã gây họa rồi, phụ thân gửi thư đến bảo ta về phủ kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ấy rồi cùng ông ấy vào cung trần tình mọi chuyện."
Tư Đồ Thịnh quay người vỗ vai hắn: "Không phải là ngươi giết người, ta có thể đứng ra làm chứng."
Lý Thành Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu: "Nghe nói bên Thái tử đã làm ầm lên rồi, kêu gào nói rằng ta đã hủy hoại chuyện hòa đàm giữa hai nước, bảo phụ thân phải lập tức giao ta ra..."
Nói đến đây, Lý Thành Nghĩa liền xua xua tay với hắn rồi vội vàng lên ngựa, quay về phủ Tướng quân gặp Lý lão tướng quân.
Tư Đồ Thịnh đứng trong doanh trại một lúc rồi cũng phi thân lên ngựa hướng về phủ Tế Tửu Tề công mà đi.
Diễn biến tiếp theo quả thật giống như Lý Thành Nghĩa lo lắng.
Thái tử được nghe tin này đúng là đã nổi trận lôi đình, hắn tự mình dẫn người đến đón mấy sứ thần Kinh quốc bị giam giữ kia. Mà Lý Thành Nghĩa theo Lý lão tướng quân vào cung trần tình với bệ hạ, còn chưa đi đến cổng cung đã bị người của Thái tử bắt giữ rồi tống vào ngục.
Ý của Thái tử rất đơn giản, Lý Thành Nghĩa giờ đã gây ra đại hoạ, xin Lý lão tướng quân tự trọng chút, đừng lấy công lao ngày xưa đến trước mặt bệ hạ nài nỉ, thay tên nghịch tử kia cầu tình.
Lời nói đó khiến Lý lão tướng quân thực sự không có chỗ dung thân, chỉ có thể giơ chân đá mạnh tên nhi tử gây họa của mình một cái rồi không nói một lời đã quay người mà đi.
Theo ý Thái tử thì hắn muốn định vụ ẩu đả trên phố lần này là ân oán cá nhân, nói rằng sứ giả Kinh quốc say rượu, khi mua đồ, do ngôn ngữ bất thông mà dẫn đến hiểu lầm, kết quả là khiến Lý Thành Nghĩa dẫn binh giao chiến với họ, trong hỗn chiến đã bất cẩn giết nhầm sứ thần Hà Sát.
Sau đó theo quốc pháp thì phải trừng phạt Lý Thành Nghĩa, cũng tính là cho Kinh quốc một lời giải thích, vụ án này nếu Đại Tấn xử lý công bằng thì không cần nâng lên đến mức hai nước phải giao chiến.
Nhưng tiếc là việc sứ thần Kinh quốc gây chuyện lần này đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, lúc đó người vây xem quá đông, cũng đốt cháy lòng phẫn uất của bách tính Kinh thành.
Ban đầu là học trò thư viện cùng phu tử thảo luận, ý tứ chính là từ khi nào, Đại Tấn phải cúi đầu khom lưng như vậy với Kinh quốc. Nếu Dương lão tướng quân ngày đó còn tại thế, liệu người Kinh quốc có thể ngông cuồng như vậy ở đô thành Đại Tấn không?
Ngay sau đó, đoạn tử về Lý Thành Nghĩa tướng quân hôm đó dũng chiến với tên chó Kinh quốc khi dễ dân nữ cũng được lan truyền trong trà lâu, tửu lâu, dần dần ngay cả mấy nguời bán hàng rong và thợ thuyền ngoài chợ cũng bàn luận về chuyện này.
Khi tin tức tướng quân Lý Thành Nghĩa bị tống giam truyền ra, nhiều người tự phát tụ tập bên ngoài hào thành hoàng cung, hô to khẩu hiệu, thỉnh cầu bệ hạ, tỏ ý rằng nếu giết người phải đền mạng, vậy thì tên Hà Sát đã chết kia có nên đền mạng cho nữ tử Tấn quốc mà hắn giết trước đó không? Tướng quân Lý Thành Nghĩa bảo vệ con dân Đại Tấn có lỗi gì? Đường đường là nước lớn, vì sao khi đàm phán với Kinh quốc lại phải cúi đầu khom lưng như vậy, để họ muốn gì được nấy? Bọn họ muốn cùng nhau tòng quân, đánh lui đám sói cọp Kinh quốc.
Làn sóng này từ một truyền mười, từ mười truyền trăm, lúc đầu là các thí sinh võ cử ôn thi ở Kinh thành, sau đó lan ra các nghĩa sĩ ở thị trấn lân cận, ngay cả học sinh thư viện cũng lần lượt tụ tập, tiếng hô vang trước cổng cung vẫn luôn không ngừng.
Mà đoàn sứ thần Kinh quốc cũng càng lúc càng ngập tràn phẫn nộ, dù sao thì Hà Sát cũng chết thảm dưới mũi tên của quân đội Tấn triều trong vòng vây của đám loạn dân kia. Bọn họ kháng nghị với Tấn Nhân đế, yêu cầu phải nghiêm trị bọn dân ngu ngốc, giao ra Lý tên Thành Nghĩa đã dung túng thuộc hạ g**t ch*t sứ thần Hà Sát, bọn họ muốn tự tay báo thù cho Hà Sát!
Ngay thời điểm then chốt này, Thái tử và các đại thần đang ở trong thư phòng trần tình với Tấn Nhân đế: "Mấy tên sứ thần Kinh quốc gây rối ngoài phố tuy đáng ghét thật, nhưng giờ đang ở thời điểm then chốt của cuộc hoà đàm, dù thế nào thì Hà Sát cũng đã tử vong tại chỗ, làm chúng ta có vẻ đuối lý. Vốn việc hòa đàm đang tiến triển thuận lợi, giờ chẳng phải lại như công dã tràng sao? Đến lúc đó, chiến hỏa biên quan lại nổi lên, vì một việc nhỏ mà mất việc lớn!"
Tấn Nhân đế nhìn hắn rồi nhàn nhạt hỏi: "Thái tử xem nên xử trí thế nào?"
Thái tử sớm đã nghĩ kỹ, hắn vội nói: "Lý Thành Nghĩa là thủ phạm, vốn nên nghiêm trị, chỉ là hiện giờ hắn ta đang được lòng dân, nếu trừng phạt mạnh mẽ, chỉ sợ dân tình phẫn nộ khó yên bình. Chi bằng để nhi thần ra mặt, từ trong quân Lý gia "tìm" ra kẻ thật sự bắn tên, sau đó nghiêm trị lấy mạng hắn để dập tắt trận sóng gió này."
Ý của hắn rất đơn giản, nếu không giết Lý Thành Nghĩa, vậy thì tìm thêm một người trong quân Lý gia để định tội, như vậy chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao?
Hoàng đế không tiếp lời, chỉ quay đầu nhìn các đại thần khác, họ cũng đều có ý tương tự vậy, gần như đều muốn tùy tiện đẩy ra một vật tế thần để dập tắt lửa giận của Kinh quốc.
Bệ hạ cũng biết không thể nghe ra lời nào có kiến giải, sau đó ông nhìn về phía Tư Đồ Thịnh vẫn không nói gì từ nãy đến giờ.
Cuối cùng, bệ hạ chỉ giữ lại một mình hắn, để Thái tử và các đại thần khác lui xuống.
Khi chỉ còn lại quân thần hai người, hoàng đế hỏi Tư Đồ Thịnh: "Ái khanh lúc đó cũng ở đó, ngươi xem việc này nên kết thúc thế nào?"
Tư Đồ Thịnh không trực tiếp đáp lại mà suy nghĩ một chút rồi kể một đoạn điển cố trong sử sách: "Bệ hạ hẳn biết đến điển cố "phất phu vô tội, hoài bích kỳ tội". Ngọc quý của Ngu Thúc bị Ngu Công để ý, Ngu Thúc vì muốn bo bo giữ mình mà chủ động dâng viên ngọc đó cho Ngu Công, nhưng sau đó bảo kiếm của ông lại bị Ngu Công để mắt tới, cứ thế qua qua lại lại, Ngu Thúc nhìn thấu lòng tham vô đáy của Ngu Công liền ra tay trước, khởi binh đánh Ngu Công..."
Tấn Nhân đế thở dài nói: "Ái khanh nói, bây giờ trẫm chính là người mang ngọc quý trong mình?"
Kỳ thực cũng đúng, Đại Tấn đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, mỹ nhân càng là há chỉ ngàn vạn?
Hôm nay một tên sứ thần Kinh quốc tầm thường đã dám giết người tùy tiện ở dịch quán, trêu ghẹo nữ tử lương gia ngoài phố, nói lời cuồng vọng, tuỳ ý đánh đập bách tính Đại Tấn. Ngày mai khi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, lũ sói cọp Kinh quốc sẽ dám tiến thẳng, giẫm lên, giày xéo giang sơn Đại Tấn này.
Nhường nhịn một chút tuy có thể bảo vệ quốc dân tạm thời được an bình nhưng lòng tham của lũ chó sói Kinh quốc kia không ngừng bành chướng, làm sao có thể giữ được sự an bình ấy được dài lâu?"
Hôm nay Tấn Nhân đế đã nghe nhiều lời nhưng chỉ có điều Tư Đồ Thịnh nói mới chạm đến nỗi lo trong lòng ông.
Mấy ngày nay tên Hà Sát kia ngông cuồng, kiêu ngạo thế nào, lão hoàng đế ông đây cũng thấy cả.
Đáng tiếc là giờ Đại Tấn như đứng trên lớp băng mỏng, không có lương tướng nào có thể trông cậy vào nên cho dù đám thổ phỉ biên ải này có làm loạn, ông cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Hiện tại thấy mấy tên đại thần đã từng trải qua trận thảm bại Phụ Thủy kia đều sợ đến mất hồn, hễ nhắc đến chuyện giao chiến với Kinh quốc là hai bắp chân liền run cầm cập. Ai nấy đều chỉ muốn một điều nhịn chín điều lành.
Điều này khiến bệ hạ vốn cũng không có ý muốn khai chiến trong lòng cảm thấy không vui.
Ông không nhịn được mà cảm thán, năm đó mấy tướng quân dũng mãnh và thần tử bất khuất khiến ông có dũng khí muốn giao chiến với Kinh quốc đều đã đi đâu cả rồi?
Ông hoàn toàn không ngờ tới một người trẻ tuổi như Tư Đồ Thịnh lại như nghé con mới sinh không biết sợ cọp, hắn mang một sự kiên cường, cứng rắn vô cùng khác biệt.
Tiếc là việc biên quan trọng đại như một mớ tơ rối bòng bong, khiến người ta khó mà ra tay được.
Lão hoàng đế tiếp tục hỏi: "Ái khanh kể chuyện điển cố nhưng vẫn chưa nói được việc trước mắt nên giải quyết thế nào? Bọn họ nói tìm người gánh tội, khanh thấy có được không?"
Tư Đồ Thịnh cúi đầu nói: "Thần làm một bản sổ sách, thỉnh bệ hạ xem qua!"
Thư phòng này không có người khác ở lại, bệ hạ liền để Tư Đồ Thịnh bước đến bên bàn, dâng sổ sách lên.
Đợi Tấn Nhân đế mở ra xem mới phát hiện hóa ra đây lại là một quyển thống kê nhân tài võ cử mấy năm gần đây!
Tư Đồ Thịnh đợi bệ hạ xem một lúc rồi mới lên tiếng: "Bệ hạ hẳn đã thấy, trước trận Phụ Thủy, mỗi năm võ cử vào Kinh không dưới ngàn người, kẻ có sức nâng đỉnh (*) cũng không dưới hai, ba chục người. Gần như mỗi năm đều có thể xuất hiện nhân tài kiệt xuất sau này làm tướng soái. Nhưng sau trận Phụ Thủy, mỗi năm số người tham gia võ cử đều giảm dần, đến năm nay chỉ còn chưa đến trăm người, hơn nữa phần lớn là con cháu của các võ tướng, họ ra thi lấy công danh, chỉ để sau này nhập ngũ có thể nhận được sự che chở của cha ông, hành sự, thăng tiến thuận tiện hơn. Hơn nữa mấy năm gần đây cũng không còn xuất hiện nhân tài kiệt xuất nữa..."
(*Sức nâng đỉnh ở đây nghĩa đen là nâng được cái đỉnh, loại nồi đồng ba chân to lớn và nặng trong thời cổ đại, nôm na là thể hiện sức mạnh phi thường của một người.)
Trận Phụ Thủy là một cái gai trong lòng Tấn Nhân đế, vốn là điều ông không cho phép người khác nhắc đến.
Giờ đây vị thần tử trẻ tuổi này lại không biết nặng nhẹ mà nhắc tới, lập tức liền khiến sắc mặt của ông sa sầm.
Tư Đồ Thịnh lại như không nhìn thấy lão hoàng đế biến sắc, hắn tiếp tục thản nhiên nói: "Vì sao mấy năm gần đây võ tài lại giảm đi không ít? Không phải vì thể chất của con dân Đại Tấn suy yếu mà là người dũng mãnh thật sự đã lười lòng báo quốc. Bệ hạ hẳn đã nghe nói, nghĩa quân tự phát kháng cự đám thổ phỉ Kinh quốc ở biên cương càng ngày càng lớn mạnh, qua không lâu nữa có lẽ cũng sẽ trở thành mối lo của bệ hạ. Nếu có thể chiêu nạp mấy nghĩa sĩ đó quy thuận về Đại Tấn ta mới là đạo trị quốc lâu dài của Đại Tấn! Thần cho rằng, hiện giờ điều bệ hạ nên lo lắng nhất không phải Kinh quốc hiếu chiến kia khai chiến, mà là con dân Đại Tấn ta đã không còn lòng thượng võ, phụ tử Lý gia chính là xương sống của Đại Tấn ta. Sao có thể vì lấy lòng mấy tên Kinh quốc kia mà tự rút đi xương sống mình như vậy, làm nguội lòng báo quốc của những người thượng võ?"
Nếu Tư Đồ Thịnh chỉ nói suông mấy lời này, sợ rằng khi hắn nói ra bốn chữ "trận Phụ Thủy", đã chọc cho bệ hạ trào lửa giận, trầm mặt quát mắng kẻ không biết trời cao đất dày này rồi!
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại vô cùng lợi hại, trước tiên hắn ném ra một quyến mục về việc nhân tài võ cử bị thiếu hụt nghiêm trọng, khiến lòng tự tin muốn phát hỏa của Tấn Nhân đế bị dập tắt hết.
Mà diệu kế này của Tư Đồ Thịnh lại là do một diệu nhân thay hắn nghĩ ra.
Mấy hôm trước, khi hắn trầm tư chuyện làm sao để mở lời với bệ hạ chuyện chấn hưng võ cử năm nay, Sở Lâm Lang vừa giúp hắn mài mực, vừa thuận miệng nói: "Trị quốc chẳng phải là cùng một đạo lý với sinh hoạt hàng ngày sao? Chàng nói với vị công tử ăn không ngồi rồi cả ngày là nhà không còn tiền bạc, hắn cũng chẳng có chút khái niệm gì đâu, chi bằng cứ gom một bản sổ sách, để hắn xem gia sản bị đào rỗng ngày qua ngày như thế nào, thế mới gọi là vừa nhìn liền hiểu ngay, làm hắn sợ đến ngây người chứ!"
Trước kia khi Lâm Lang còn ở Chu gia, để dọa mẫu tử Chu gia không sống xa hoa, nàng đã không ít lần ném sổ sách cho mẫu tử Chu Tùy An.
Cho dù có là tên khốn vô tri không biết nhìn rõ tình hình thì nhìn sổ sách xong cũng phải yên phận một thời gian.
Lúc đó Tư Đồ Thịnh bị lời của nàng chọc cười còn hỏi nàng sao không ném sổ sách cho hắn?
Lâm Lang trừng hắn một cái rồi nói: "Chàng đều không tiêu pha tiền bạc, chỉ biết giấu bạc vào lu nước, không cho ta cơ hội để tính sổ với chàng!"
Nói đùa một hồi, Tư Đồ Thịnh cảm thấy lời nàng nói rất có lý rồi hắn thật sự làm theo ý của Sở Lâm Lang, tính cho bệ hạ một quyển sổ nhân tài.
Chỉ là Tư Đồ Thịnh không ngờ rằng bản sổ sách vốn dùng để chấn hưng võ cử, giờ lại bị hắn lấy ra để cứu Lý Thành Nghĩa.