Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 11

Thang Tuấn Niên có thể nói là bị cô lừa đến.

Cô không hề nói thẳng với anh là mời về nhà ăn cơm, chỉ bảo là một nhà hàng gần khu cô ở, sau đó hỏi địa chỉ của Thang Tuấn Niên để đến đón anh. Anh vốn kiên quyết nói mình có thể tự gọi xe, nhưng Ngu Cốc Thu cũng nhất mực nói rằng cô có việc phải làm gần đó, có thể tiện đường qua đón.

Cô đã chuẩn bị trước chút kiến thức về chó dẫn đường, biết rằng chúng chỉ quen với những tuyến đường cố định, còn đối với đường lạ thì không có khả năng dẫn lối. Khi đó cần có người hướng dẫn, và người ấy chính là cô.

Vì vậy, cuối cùng cô cũng thuận lý thành chương mà lấy được địa chỉ nơi anh làm việc. Dù trước đó cô đã sớm biết rồi, nhưng việc anh tự tay nói cho cô biết lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Còn một lúc nữa mới đến giờ tan làm của anh, Ngu Cốc Thu đã đứng trước tiệm massage cho người mù “Thanh Thân”.

Lần nữa đến đây, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà tâm trạng đã hoàn toàn khác trước.

Cô không còn thấp thỏm, cũng chẳng nặng nề, mà chỉ mong chờ.

Bài hát trong tai nghe vừa đến đoạn “để đồng hoang trong mộng ngập đầy hoa sen”, Ngu Cốc Thu chớp mắt, nhìn thấy người trong giấc mộng đang xuất hiện nơi không xa.

Anh dắt Phi Phi từ trong tiệm đi ra, Ngu Cốc Thu vội vẫy tay, rồi gọi to tên anh.

“Thang Tuấn Niên!”

Dù biết anh không thể nhìn thấy, cô vẫn cứ vẫy mãi, cho đến khi chạy nhỏ đến trước mặt anh.

Đầu anh hơi nghiêng về phía giọng nói, khẽ hướng mặt về phía cô.

“Cô đợi có lâu không?”

“Không đâu, tôi vừa mới tới.”

“Lát nữa phải làm phiền cô dẫn đường rồi.” Anh khẽ lắc sợi dây dắt chó, ra hiệu, “Cô gọi tên Phi Phi đi, nó sẽ đi theo cô.”

“Thật không?”

Ngu Cốc Thu tò mò ngồi xuống, nhìn vào mắt con Labrador, thử gọi một tiếng “Phi Phi”.

Chó con lập tức vẫy đuôi, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn cô.

Ngu Cốc Thu không kìm được lòng thương, theo bản năng muốn đưa tay ra v**t v* nó. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Thang Tuấn Niên đã kịp ngăn lại.

“Cô không được chạm vào nó.” Anh giải thích, “Như vậy sẽ làm rối công việc của nó.”

Ngu Cốc Thu vội giấu tay ra sau lưng, ngượng ngập đứng dậy.

“Tôi không định chạm đâu.” Cô vội vàng thanh minh, “Thật đấy, tôi biết là không được chạm vào nó khi đang làm việc. Chỉ là vừa nãy nó dễ thương quá, tôi hơi mất kiểm soát một chút…”

Khóe môi Thang Tuấn Niên hiếm khi khẽ cong, anh cúi đầu, trêu đùa nói với Phi Phi: “Xem ra là lỗi của mày rồi.”

Phi Phi vô tội vẫn tiếp tục vẫy đuôi.

Ngu Cốc Thu đi phía trước, không ngừng quay đầu lại xác nhận Phi Phi và Thang Tuấn Niên có theo kịp không.

Thật kỳ diệu, chỉ cần gọi tên nó một lần, nó liền giống như một người lính nghiêm túc theo sát vị tướng của mình, tuyệt đối không lệch đường. Nhưng cũng có ngoại lệ.

Khi đi ngang qua một chỗ, cô phát hiện đầu Phi Phi nghiêng sang bên khác. Cô nhìn theo, thấy ven đường đỗ một chiếc xe ba bánh, chủ hàng cầm trong tay một chùm bóng bay lớn che kín cả mặt, vừa rao bán vừa gọi to.

Điều khiến Phi Phi sững sờ là một người phụ nữ đang dắt chó dừng lại mua một quả bóng, rồi buộc nó lên người chú chó của mình. Chú chó con kia mừng rỡ thấy rõ, ngốc nghếch quay vòng quanh chính nó.

Ngu Cốc Thu liền miêu tả lại khung cảnh ấy cho Thang Tuấn Niên nghe, nói: “Phi Phi hình như cũng muốn có quả bóng đó, nó đang nhìn mà mắt sáng rực lên kìa.”

Thang Tuấn Niên hơi do dự một lúc, rồi nói: “Bóng thì có thể mua, nhưng không thể buộc lên người nó.”

“Vậy buộc lên ai?”

“Cô, hoặc tôi.”

“…Thôi, vậy khỏi đi.” Ngu Cốc Thu cúi đầu nói với Phi Phi, “Tao biết có lúc làm việc cũng muốn trốn tí để chơi, nhưng hôm nay mình ráng nhịn nha!”

Vừa đi qua chỗ xe bóng bay, Thang Tuấn Niên chợt khẽ nói phía sau cô: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều đó.”

“Điều gì cơ?”

“Tôi trước giờ không biết Phi Phi trên đường lại để ý đến những thứ như thế.” Anh khẽ lẩm bẩm, “Thì ra nó cũng là một chú chó thích chơi đùa.”

Hai người một chó cùng bước vào ga tàu điện ngầm, nhân viên tàu lại nhiệt tình như lần trước, tận tình dẫn Thang Tuấn Niên lên tận toa, mặc dù anh đã nói là không cần.

Ngay sau đó, Ngu Cốc Thu liền cảm nhận được những ánh mắt tò mò đang lần lượt đổ dồn về góc nơi họ đứng.

Lần trước cách nhau một toa, cô không nhận ra rằng những ánh nhìn ấy thật ra tr*n tr** đến mức nào.

Có những người thân thể lành lặn lại thích chăm chú quan sát những người không được như họ. Rõ ràng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng thứ giả thiện mang màu sắc bề trên ấy lại khiến họ cảm thấy việc nhìn chằm chằm như vậy là không nên, nên sau khi liếc qua liền vội vàng dời mắt đi.

Thế nhưng với người không nhìn thấy, ngay cả lớp dè dặt ấy cũng chẳng cần nữa.

Huống chi, đó lại là một người mù dắt theo chó dẫn đường. Anh sẽ không cảm nhận được sự mạo phạm, còn họ thì thỏa mãn được cơn tò mò hiếm có của mình. Thế là có người thậm chí rút điện thoại ra chụp lén, không phải chụp người, mà là chụp chú chó dẫn đường hiếm thấy kia.

Cơn giận trong lòng Ngu Cốc Thu lập tức bốc lên, cô bước khẽ một bước, không để lộ cảm xúc, nhưng đã chắn trọn ống kính, rồi lạnh lùng liếc về phía đối phương một cái.

Người kia mặt thoáng cứng đờ, giả vờ cúi đầu bấm điện thoại như chưa có gì xảy ra.

Đến ga trung chuyển, dòng người cuồn cuộn lên xuống tàu. Thang Tuấn Niên bỗng nói với cô: “Chắc là có chỗ trống rồi chứ? Cô đi ngồi đi, không cần đứng đây với tôi.”

Ngu Cốc Thu nhìn hàng ghế, nói: “Đều có người ngồi hết rồi.”

“Thật à?”

“Thật.”

Tàu điện ngầm lắc lư, người đến rồi đi, ghế trống rồi lại kín chỗ, còn Ngu Cốc Thu vẫn như một hiệp sĩ, đứng bên cạnh Thang Tuấn Niên và chú chó suốt quãng đường.

“Là chỗ này sao?” Anh hỏi.

Ra khỏi tàu điện ngầm, Ngu Cốc Thu dẫn anh đi thẳng về phía khu chung cư.

“Quán đó khó tìm lắm, nằm trong khu này.” Giờ đây, cô nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc. “Còn chút xíu nữa thôi.”

Thang Tuấn Niên chẳng mảy may nghi ngờ.

Khi đến trước cửa nhà, Ngu Cốc Thu càng thấy may mắn vì mình thuê được căn ở tầng một, tránh được không ít phiền toái.

Thế nhưng lúc này, Thang Tuấn Niên đã nhận ra điều khác lạ, nơi này yên tĩnh một cách bất thường.

Anh lập tức dừng lại, hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”

Câu hỏi ấy khiến Ngu Cốc Thu chột dạ, khí thế dẫn đường của cô lập tức biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ lúng túng như một kẻ buôn chó vụng về.

Cô dứt khoát im lặng, lấy chìa khóa mở cửa, tiếng sắt kéo vang lên trong khoảng yên lặng nghe vô cùng chói tai. Cô chậm rãi thú nhận: “——Nhà tôi.”

“……”

Thang Tuấn Niên sững người đứng tại chỗ, mấp máy môi, rồi lại ngậm lại.

Một lúc sau, anh lạnh giọng nói: “Giờ tôi quay về còn kịp không?”

“Tôi đã chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi mà!” Cô hốt hoảng kêu lên, sợ anh thật sự quay lưng bỏ đi.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị: “Cô không nên lừa tôi.”

“Nếu không lừa, anh chắc chắn sẽ không chịu đến nhà tôi.” Cô nhỏ giọng nói.

“Tôi sẽ đến. Tôi đã hứa với người khác thì sẽ không nuốt lời.”

Trong lòng Ngu Cốc Thu thầm nghĩ: Cậu mới là người nói dối.

Ngày đó cậu còn nói sẽ cùng tôi đi xem phim, cuối cùng chẳng phải cũng thất hứa sao?

Nhưng cô không có bằng chứng nào để nói ra, đành chống chế: “Tôi cũng không tính là lừa anh, nhà hàng chẳng phải có loại gọi là cơm nhà nấu đó sao, anh cứ coi như đến ăn món kiểu đó đi…”

“Dù nói sao đi nữa, giấu giếm thông tin vẫn là lừa gạt.” Anh gọi “tên” của cô: “Ngô Đông, đừng có lần sau nữa. Tôi không thích bị người khác lừa.”

Tim Ngu Cốc Thu khẽ thắt lại.

Vào đúng khoảnh khắc chết tiệt này, anh vẫn gọi cô bằng cái tên giả mà chính cô đã dùng để lừa anh.

Cô khô khan đáp một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Hai người lập tức rơi vào im lặng.

Cuối cùng, Thang Tuấn Niên nhượng bộ, nói: “Lần sau không được tái phạm. Hôm nay làm phiền cô rồi.”

Giọng anh so với trước còn khách khí hơn, dắt Phi Phi chậm rãi bước vào nhà.

Ngu Cốc Thu nhìn bóng lưng anh, cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng, ủ rũ đi theo sau, cúi đầu đóng cửa lại.

Cô biết mình đã vụng về mà khéo quá hóa dại.

Nếu lúc đầu không nói dối, chỉ cần thật lòng nói ra ý định với Thang Tuấn Niên… có lẽ bầu không khí bây giờ đã không đến nỗi gượng gạo thế này.

Nhưng điều khiến Ngu Cốc Thu buồn hơn cả là, sau cuộc nói chuyện hôm nay, cô biết mình tiêu rồi.

Cô đã tự tay chôn một quả mìn, không biết tương lai sẽ dẫm phải ở bước nào, rồi khiến mối quan hệ giữa họ nổ tung thành mảnh vụn.

Có lẽ cách tốt nhất bây giờ là thú thật.

——Nhưng lời nói dối này, lại không dễ dàng phủi qua như không có gì.

Nếu nói ra, chỉ là đem thời điểm tan vỡ ấy đẩy sớm hơn mà thôi. Một mối quan hệ được xây trên dối trá, nền móng đã rút đi rồi, còn lại được gì nữa chứ?

Ngu Cốc Thu chợt nhận ra, cô đã đi vào ngõ cụt, chẳng còn đường quay lại.

Chỉ còn cách giấu đến cùng thôi… Dù sao anh cũng không nhìn thấy, sẽ không biết được đâu.

Nghĩ vậy, cô dứt khoát quét sạch u ám trong lòng, làm ra vẻ thản nhiên, mời anh ngồi xuống: “Anh cứ ngồi trên sofa đi, Phi Phi có thể ngồi ở ghế lười của tôi.”

Dù anh không nhìn thấy, cô vẫn tạm thời dọn dẹp lại phòng. Tuy cách bốn chữ “một hạt bụi cũng không” còn xa, nhưng ít nhất đống quần áo từng chồng cao như núi trên sofa giờ đã được nhét gọn vào tủ.

Lần trước Dương Cầm đến chơi, nhìn thấy căn phòng của cô mà suýt hoảng hồn.

Áo quần treo lỏng lẻo trên sofa, bát đĩa tối qua còn chất đống trong bồn rửa, sách vở chồng chất bừa bãi trên bàn trà. Tất cả những thứ đó hoàn toàn khác xa hình ảnh Ngu Cốc Thu ở viện dưỡng lão, người luôn sẵn sàng làm mọi việc nặng nhọc và làm đâu ra đó.

Lúc ấy, Dương Cầm kinh ngạc nói: “Tôi tưởng cô ở ngoài cũng là người siêng năng chứ.”

Ngu Cốc Thu chỉ cười nhạt, vì đó là công việc mà.

Dương Cầm không hiểu, còn lầm bầm: “Cô giỏi chăm người khác thế, mà hóa ra chẳng biết tự chăm mình.”

Cô không muốn giải thích rằng, lười biếng chính là cách cô chăm sóc bản thân.

Từ nhỏ, cô đã dọn dẹp mọi thứ trong nhà cha mẹ nuôi; lớn lên, lại dọn dẹp mọi thứ cho các cụ già. Cô đã quen với việc ấy, đó là công việc, nên không sao cả.

Chỉ khi còn lại một mình, cô mới thật sự có quyền được giải phóng.

Thang Tuấn Niên tháo dây dắt, cởi chiếc áo nhỏ của Phi Phi, cúi xuống xoa đầu nó. Như một tín hiệu báo “tan làm”, anh vỗ nhẹ lên mông nó, và ngay lập tức, nó chạy khắp phòng, tung tăng như con quay, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngoan ngoãn khi còn bị dắt dây.

Anh giơ tay búng vài cái trong không khí, nghiêm giọng: “Phi Phi, đừng quậy phá trong nhà người ta.”

Ngu Cốc Thu lại bật cười, nói: “Không sao đâu. Nó đói chưa? Tôi cũng chuẩn bị phần ăn tối cho nó rồi.”

Anh hơi ngạc nhiên: “Cô chuẩn bị cho nó à?”

“Thịt gà luộc trộn bí đỏ.” Cô bê đĩa ra, hỏi, “Nó ăn được không?”

Thang Tuấn Niên khẽ mím môi, có chút ngượng ngùng, gật đầu.

“Vậy thì tốt quá.” Ngu Cốc Thu đặt phần ăn xuống trước mặt Phi Phi, vui vẻ nói: “Vậy món đầu tiên của nhà hàng nhà nấu chúng ta, để Phi Phi được nếm trước nhé. Món này ngoài kia chẳng quán nào có đâu, là món độc quyền đấy!”

Thang Tuấn Niên im lặng nhìn, không nói một lời.

Dù nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Thang Tuấn Niên hơi cúi đầu, hướng về phía họ. Dường như anh có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ đang diễn ra.

“Bây giờ cô có thể xoa nó rồi đấy.” Anh bất chợt mở miệng nói.

“Thật hả?”

“Ừ, tan làm rồi, muốn xoa thế nào cũng được.”

Gương mặt Ngu Cốc Thu lập tức sáng rỡ, cô không khách khí, vươn tay xoa mạnh lên cái đầu to của Phi Phi.

Chú chó vẫn chuyên tâm cúi đầu ăn, vừa ăn vừa ngoan ngoãn tự đưa đầu tới gần hơn một chút, khôn ngoan dùng cách ấy để “trả tiền cơm” cho mình.

Cô bịn rịn thu tay lại, dù sao vẫn còn một cái miệng khác cần được cho ăn, bèn vội đứng dậy đi về phía bếp. Thoáng thấy Thang Tuấn Niên nghe tiếng động muốn đi theo, cô liền ngăn lại: “Anh làm gì vậy, ngồi yên đi là được rồi.”

“Tôi có thể giúp một tay.”

“Không cần đâu, anh từng thấy vị khách nào đến nhà hàng ăn còn phải vào bếp phụ chưa?”

“Chưa thấy. Nhưng tôi cũng chưa từng thấy nhà hàng nào chuẩn bị cơm tối cho Phi Phi.”

“… Thuận tay thôi mà.”

“Tôi giúp cũng rất thuận tay, cô không tin sao?”

Canh trong nồi vừa được ninh xong, món tiết cay cô sợ mình làm dở nên đã gọi ngoài vẫn chưa giao tới, cơm đang được nấu, chỉ còn xào thêm món măng tây tôm nõn nữa là ổn.

Anh muốn có cảm giác được tham gia, vậy thì để anh tham gia đi.

Ngu Cốc Thu đành thoả hiệp: “Vậy… anh giúp rửa măng tây nhé.”

“Được.”

Sắc mặt anh thả lỏng đôi chút, men theo vách tường chậm rãi dò đường bước qua. Ngu Cốc Thu nhanh chân đi tới bên anh, chẳng cần anh chỉ, quay lưng lại rồi vỗ nhẹ lên vai mình: “Để tôi dẫn anh qua đó.”

Đó là tư thế chuẩn khi dẫn người khiếm thị đi, để họ đặt tay lên vai người dẫn, cô đã tra kỹ trước rồi.

“… Cảm ơn cô.”

Vẻ kinh ngạc lại thoáng hiện lên khuôn mặt Thang Tuấn Niên, anh do dự giơ tay ra, rồi dưới sự dẫn dắt của cô, chậm rãi đặt tay lên vai cô.

Khoảnh khắc tay anh chạm vào, Ngu Cốc Thu chợt nhớ tới buổi tối hôm ấy đi cùng Lâm Thục Tú đến câu lạc bộ tango, nhớ đến những cặp đôi đang ôm nhau trên sàn nhảy.

Tuy giờ họ và những người ấy chỉ có một điểm chung, là sự kết nối qua một bàn tay, nhưng trong khoảnh khắc này, thân thể họ cũng được nối liền. Nhịp bước của cô dẫn dắt nhịp bước của anh, mà toàn bộ cảm giác của anh đều dựa vào cô.

Họ như đang múa một điệu tango chậm rãi, quay lưng mà di chuyển.

Dắt anh đến bên bồn rửa, cảm nhận được bàn tay anh buông ra, trái tim đang đập loạn trong lồng ngực Ngu Cốc Thu mới dần bình ổn lại.

Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà bị sắc xanh dần nuốt lấy, những âm thanh thường nhật như mọi khi vang lên: người tầng trên luyện đàn, nhà bên bật tivi, ngoài đường có người dạo bộ chuyện trò, xe cộ qua lại không ngớt.

Cô vốn vẫn luôn trầm mặc, nhưng buổi hoàng hôn hôm nay, cô cũng hòa vào những âm thanh ấy, trở thành một phần của hơi thở đời thường. Cô hắng giọng, rút bó măng tây trong túi ra, đưa cho anh: “Ở đây nè.”

Thang Tuấn Niên khẽ “ừ” một tiếng, tay theo hướng âm thanh mò tới.

Ngu Cốc Thu lúc ấy chợt lơ đãng, nghe thấy tiếng đàn tầng trên hôm nay có phần không thuận, trong bản nhạc ấy bỗng dưng có nửa giây lặng.

Chính khoảnh khắc nửa giây ấy, Thang Tuấn Niên lạc hướng, và chạm nhầm vào đầu ngón tay cô.

Bình Luận (0)
Comment