Nghe thấy Thang Tuấn Niên tự mình thừa nhận, Ngu Cốc Thu lập tức nghẹn thở trong một khoảnh khắc.
Cảm xúc trong giây phút ấy thật khó diễn tả, giống như chiếc tivi thời thơ ấu, khi tín hiệu không tốt bị nhiễu loạn tứ phía: kinh ngạc, tò mò, suy đoán… rồi “rắc” một tiếng, đầu óc cô lập tức như màn hình bị nhiễu sóng.
Khi anh vẫn còn nhìn thấy được… tiểu học, trung học đều còn nhỏ tuổi, lên đại học thì thời gian lại quá ngắn, Thang Tuấn Niên vốn không phải kiểu người dễ phải lòng ai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vậy thì, khả năng lớn nhất là vào thời cấp ba.
Là bạn cùng lớp sao? Là người mà cô cũng quen biết ư?
Dù chưa đến mức thích, nhưng chỉ riêng việc vào thời điểm ấy, Thang Tuấn Niên từng có người khiến anh quan tâm, điều đó thôi cũng đủ khiến cô thấy ghen tị rồi.
Nếu người đó là ai đó mà cô chưa từng gặp, có lẽ cô chỉ thấy ngưỡng mộ. Nhưng một khi phát hiện đó lại là người từng ngày kề cận, cô liền bắt đầu đứng ngồi không yên.
Câu hỏi ấy bắt đầu cháy bỏng trong lòng, Ngu Cốc Thu không nhịn được hỏi dồn: “Là người thế nào vậy?”
Nhưng cô chưa kịp nghe câu trả lời của Thang Tuấn Niên, cảnh sát đã đến.
Họ làm việc theo quy trình, hỏi kỹ lại tình huống lúc sự việc xảy ra, nói rằng hiện tại không phát hiện người khả nghi nào quanh khu chung cư và hành lang, đồng thời bảo Ngu Cốc Thu nên báo lại tình hình cho nền tảng đặt đồ ăn xem người giao có vấn đề gì không.
Lúc này, cô mới mở ứng dụng ra, nhớ lại khi đó mình mải nói chuyện điện thoại và chơi cờ tỷ phú với Thang Tuấn Niên, đến nỗi bỏ lỡ ba tin nhắn.
Cô chạm vào chấm đỏ chưa đọc ——
[Xin chào, tôi là người khiếm thính nên bất tiện khi gọi điện, đồ ăn của cô đã tới rồi, lớp kem sữa dễ tan lắm, mong cô nhận sớm nhé!]
[Cô không mở cửa, tôi để trước cửa nha, chúc cô ăn ngon miệng!]
[Hình ảnh]
Trên hồ sơ xác nhận người giao hàng có biểu tượng “hiệp sĩ khiếm thính”.
Lúc này Ngu Cốc Thu mới cẩn thận nhớ lại cảnh cô thấy qua lỗ mắt mèo, bỗng chốc cô chợt hiểu ra, có lẽ khi đó anh ta đang gửi tin nhắn cho cô, bởi vì anh ta không thể nói chuyện.
Cô lập tức nói cho cảnh sát biết tình tiết quan trọng này, cuối cùng chuyện được kết luận là một phen hiểu lầm.
Điện thoại vẫn còn nối máy, Thang Tuấn Niên nghe rõ toàn bộ diễn biến bên này. Ngu Cốc Thu ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, làm phiền anh đến khuya thế này, kết quả lại chỉ là một trận hốt hoảng.”
“Miễn là cuối cùng an toàn là được.”
“Ừ…” Cô cười khổ. “Vừa rồi tôi thần kinh quá.”
“Cô sống một mình, giữ cảnh giác như vậy là đúng.”
“Nếu tôi chịu nghĩ thêm một chút thì đã tốt rồi…”
Bình thường cô vẫn tự nấu ăn, rất ít khi đặt đồ ngoài, trước giờ cũng chưa từng gặp người giao hàng khiếm thính, nên theo bản năng không có khái niệm này.
Nhưng thật ra, trong cuộc sống, những người mang khuyết tật ấy vẫn luôn ở quanh ta, chỉ là họ thường im lặng, là nhóm người không được chú ý, không được nghĩ đến.
Trước khi gặp lại Thang Tuấn Niên, cô chưa bao giờ để ý xem đèn giao thông có phát ra âm thanh khi chuyển tín hiệu hay không, cũng không chú ý đến lối đi cho người mù bị chiếm dụng. Hoặc giả dù có nhận ra, cô cũng chẳng tốn sức dời đi, bởi thật ra cô hầu như chưa bao giờ thấy ai sử dụng lối đi ấy, nó đã trở thành một bãi đỗ xe theo nghĩa khác, và điều đó dường như đã thành chuyện mà ai cũng mặc nhiên chấp nhận.
Cô chỉ làm được một việc nhỏ, không chủ động đi vào lối đó. Nhưng cũng chẳng phải vì nghĩ cho người mù, chỉ đơn giản là cảm thấy đi trên đó đau chân.
Sống trong thế giới nơi phần lớn là “người bình thường”, bản thân cô – với ý nghĩa nào đó, cũng là một “người bình thường”, và vẫn thụ hưởng những tiện lợi vốn dĩ thuộc về họ.
Nghĩ đến đây, lòng Ngu Cốc Thu bỗng nghẹn lại.
Người giao hàng khiếm thính kia lo lắng lớp kem sữa của cô sẽ tan mất, còn cô thì lại sợ anh ta mang ý đồ xấu, muốn làm hại mình.
Cô đã phụ tấm lòng tốt của người ta, lớp kem sữa sớm đã tan rồi.
Thang Tuấn Niên có lẽ cảm nhận được sự áy náy đang lan dần trong khoảng lặng của cô, liền nhẹ giọng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”
“Dù là hiểu lầm, nhưng mà…”
“Cô cứ tưởng tượng rằng đây là hai vũ trụ song song, không ai sai cả, chỉ là chúng ta sống trong hai thế giới khác nhau.”
Ngu Cốc Thu nhạy bén nhận ra, trong lời nói của anh, đại từ đã thay đổi, không còn là “cô và anh ta”, mà là “chúng ta.”
Tôi và cô, cô và anh ta, tất cả chúng ta đều đang ở trong những thế giới khác nhau.
Cuộc gọi cuối cùng cũng ngắt. Thời lượng thật khó tin, hai tiếng mười ba phút ba mươi bảy giây. Cả đời cô chưa từng có cuộc điện thoại nào dài như thế trong đêm,
họ đã cùng nhau chia sẻ hơn hai tiếng của cuộc sống, theo lẽ thường, mối quan hệ của họ hẳn đã tiến gần thêm một chút trong đêm nay, nhưng thực tế thì ngược lại. Cô cảm thấy giữa họ, khoảng cách lại càng xa hơn.
–
Trước khi ngủ, Ngu Cốc Thu gửi tặng tiền tip cho người giao hàng để cảm ơn. Nằm trên giường, cô chợt nhớ ra, hôm nay Thang Tuấn Niên chưa ra câu đố cho cô.
Nhìn khung trò chuyện giữa hai người, cô lại thấy e dè với ý định muốn tiến gần hơn. Nhập đi rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập. Ngay khi ấy, cô thấy biểu tượng “đối phương đang nhập…” hiện lên.
Ngu Cốc Thu ngẩn ra, cô dừng tay, sau đó nhấn mở tin nhắn thoại mà Thang Tuấn Niên vừa gửi tới. Là đề bài anh tự nhớ ra, chẳng cần cô nhắc.
Đoạn ghi âm này dài hẳn, tròn sáu mươi giây, nhưng nội dung lại lặp đi lặp lại,
âm thanh đều đặn của việc lật từng trang sách, không thể nhầm được.
Lần này đến lượt cô chắc chắn mà trả lời: “Là tiếng lật sách.”
“Đúng rồi.”
“Anh thu dài như thế, có muốn đoán sai cũng khó, tôi nghe mà suýt ngủ quên luôn.”
“Thế thì tốt, chúc cô ngủ ngon.”
Lúc này, Ngu Cốc Thu mới sực hiểu, Thang Tuấn Niên cố tình làm vậy.
Trong đêm mà cảm xúc như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc này, âm thanh lật sách đều đặn như tiếng nhiễu trắng ấy chính là cách anh an ủi cô.
Ngu Cốc Thu bật loa ngoài, trở mình nằm nghiêng, gối cọ vào tai, ngưa ngứa,
cái cảm giác e dè trong lòng dường như cũng được lật qua cùng từng trang sách, một trang mới đang được mở ra.
Cô cầm điện thoại lên, nói với Thang Tuấn Niên ở đầu dây bên kia: “Ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé, anh không được từ chối đâu.”
“Tại sao?”
“Vì tối nay tôi nợ anh nhiều ân tình quá rồi.” Cô nói thật, chỉ là trong cái thật ấy ẩn giấu một chút riêng tư, “Tôi vốn không thích nợ ai, nếu anh không cho tôi mời một bữa, tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất.”
“… Để sau hẵng nói.”
Giọng anh nghe có vẻ lưỡng lự, khó xử.
Nhưng trong tai Ngu Cốc Thu, câu trả lời ấy chẳng khác nào “được rồi.”
Cô từ từ chui đầu vào chăn, ngón tay lướt qua màn hình, lại mở đoạn ghi âm kia lên.
Âm thanh lật sách vang đều đặn, từng trang một, cô khép mắt lại, giống hệt những đêm học cuối cấp, lúc lớp học tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại tiếng lật sách.
Nghe thứ âm thanh ấy, cô luôn không kiềm được những cái ngáp dài, nhưng lại sợ ánh mắt của thầy chủ nhiệm đang dõi từ ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ bị kéo giằng qua lại giữa sợ hãi và mệt mỏi. Cuối cùng, tâm trí vẫn thua thể xác, đầu nghiêng sang một bên mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, trước mặt cô là một cuốn tập bài tập được dựng đứng lên, góc độ đặt khéo đến nỗi, với tư thế cô gục đầu xuống, nhìn từ ngoài cửa sổ vào sẽ tưởng như cô đang chăm chú giải đề.
Cô quay sang hỏi bạn cùng bàn: “Là cậu giúp mình làm hả?”
Bạn cùng bàn lắc đầu, hất cằm về phía chỗ ngồi của Thang Tuấn Niên, nói rằng: “Là lớp trưởng vừa mang tập bài tập đến đó.”
Sau này, cô vẫn chưa bao giờ hỏi Thang Tuấn Niên rằng, đó là cố ý hay chỉ là trùng hợp mà đặt ngay trước mặt cô như thế.
Khi ấy, cô sợ rằng anh sẽ nghĩ mình đa tình, tự cho rằng hành động tùy ý của anh là đang giúp cô che giấu chuyện ngủ gật. Nhưng nếu khi đó cô dám hỏi lại một câu, có lẽ sự thật đúng là như vậy. Không phải cô đa tình, mà là cô hiểu rất rõ, anh vốn là người luôn âm thầm đối xử dịu dàng với mọi thứ quanh mình.
Tối nay, nghe tiếng lật sách đều đặn ấy, trong mơ Ngu Cốc Thu lại trở về phòng học năm nào. Khi buổi tự học tối kết thúc, cô chạy lên trước, gọi với theo chàng trai đang đeo chiếc túi chéo, đi về phía nhà để xe đạp.
Anh quay đầu lại, ánh sáng rực rỡ từ tòa giảng đường phản chiếu trong đôi mắt anh.
Cô nói với Thang Tuấn Niên: “Cảm ơn cậu. Ngày mai tôi mời anh cậu cơm ở căn tin nhé.”
Còn anh, lúc đó sẽ trả lời thế nào nhỉ?
Ngu Cốc Thu mở mắt ra, tỉnh giấc trong cơn mơ dở dang, chỉ thấy lòng mình trống rỗng, mơ hồ mất mát.
–
Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu chủ động chào buổi sáng với Thang Tuấn Niên, mục đích dĩ nhiên là để hẹn gặp.
Cô biết lời mời này sẽ chẳng dễ dàng, nhưng anh đã nói “để sau hẵng nói,” vậy thì cô liền mang hết “kiên nhẫn để sau” ra dùng. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt.
Trong tin nhắn gửi cho Thang Tuấn Niên, cô còn nói: “Dù sao tôi cũng có cả đời để chờ.”
Không biết có phải câu ấy làm anh choáng váng hay không, có lẽ trong những người từng bị anh từ chối, chưa từng có ai mặt dày đến vậy, hoặc có lẽ từ khi anh mất đi ánh sáng, chưa từng gặp lại kiểu người mặt dày như thế.
Thế nên, cô hài lòng nhận được sự “nhượng bộ” của anh —
“Vậy thì hôm nay đi.”
Ngu Cốc Thu khẽ thở dài trong lòng, đúng là dùng nick ẩn danh có khác, không biết ngượng cũng thành quang minh chính đại.
Cô chủ động đảm nhận việc đặt bàn. Dựa theo những gì cô từng quan sát hồi cấp ba, về khẩu vị của anh ở căn tin, ếu khẩu vị chưa thay đổi thì Thang Tuấn Niên hẳn vẫn thích món chua cay.
Giờ nghỉ trưa, cô lướt mạng hơn một tiếng đồng hồ, tìm một nhà hàng thì dễ, nhưng để chọn một nhà hàng cho lần đầu tiên ăn cùng Thang Tuấn Niên thì lại vô cùng khó.
Cô muốn để lại cho anh một ấn tượng tốt. Như thế, việc hẹn lần thứ hai chắc sẽ không còn khó nữa. Vì vậy, món ăn nhất định phải ngon.
Cuối cùng, trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Ngu Cốc Thu nhắm được một nhà hàng Vân Nam gần khu Tử Kinh Hoa Viên, cẩn thận như cảnh sát mạng, cô lọc từng bình luận tiêu cực một, đến khi chắc chắn không có gì quá đáng mới gọi điện đặt bàn.
Khi tin nhắn xác nhận đặt chỗ gửi đến, hòn đá trong lòng cô mới rơi xuống, cô liền gửi địa chỉ cho Thang Tuấn Niên. Cô tưởng rằng mọi thứ đã chu toàn, nhưng câu hỏi đầu tiên của anh khiến cô do dự.
“Nhà hàng đó có bàn ngoài trời không? Nếu không thì họ có cho Phi Phi vào không?”
Ngu Cốc Thu khựng lại.
Hình ảnh Thang Tuấn Niên ngồi ăn một mình ở chiếc bàn duy nhất bên ngoài nhà hàng bất giác hiện lên, nhân viên phục vụ từng nói, anh ấy tự nguyện ngồi ngoài trời.
Cô cắn chặt răng, nực cười nhận ra. Thì ra, đó chính là cái gọi là ‘tự nguyện’.
“Để tôi gọi cho nhà hàng xác nhận.”
Trước khi gọi, Ngu Cốc Thu tranh thủ tra cứu trước, biết rằng luật pháp cho phép chó dẫn đường được vào nơi công cộng, nên cô càng thêm vững tin khi bấm số, quyết tâm không để Thang Tuấn Niên phải bị ngăn ngoài cửa lần nữa.
“Chào cô, tôi là cô Ngu vừa đặt bàn hồi nãy. Người đi cùng tôi sẽ mang theo một chú chó dẫn đường, chắc là không vấn đề gì chứ?”
“Vâng… sao ạ?”
Cô gái nghe máy sững lại, ngập ngừng đáp: “Dạ… chị chờ em một chút, em phải xin ý kiến quản lý đã.”
Một lát sau, giọng cô gái lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng lộ rõ sự khó xử: “Xin lỗi chị, bên em không tiện cho chó dẫn đường vào ạ. Vì có một số khách có thể bị dị ứng với lông chó, nếu xảy ra sự cố gì thì bên em cũng khó xử lý. Mong chị thông cảm giúp bọn em nhé. Hay chị thử đổi sang một nhà hàng khác có cho mang thú cưng vào được không ạ?”
Cô gái viện lý do “những vị khách khác,” như thể nếu Ngu Cốc Thu tiếp tục cố chấp thì chính cô mới là người vô lý, ép người quá đáng vậy.
Ngu Cốc Thu cảm thấy bản thân lẽ ra vẫn có thể tiếp tục tranh luận, nhưng không hiểu sao, khi nghe đến hai chữ “thú cưng”, cơn giận trong cô bỗng bị xé vụn thành từng mảnh bất lực.
“Chó dẫn đường không phải là thú cưng.”
Cô nói dằn từng chữ.
Ngu Cốc Thu nắm chặt điện thoại, ngồi thừ ra một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý câu “để sau hẵng nói” của Thang Tuấn Niên.
Thì ra, việc ra ngoài ăn một bữa cơm không chỉ đơn giản là chuyện giữa hai người họ đồng ý với nhau là được, mà còn phải có sự chấp thuận của bên thứ ba. Có lẽ dù cô có đổi sang một quán khác, cũng sẽ nhận lại lời từ chối khéo tương tự, cho đến khi tìm được một nơi chịu chấp nhận bọn họ. Nhưng quá trình đó cũng đủ để bào mòn hết cảm giác thèm ăn, chỉ còn lại sự nghẹn ngào nơi lồng ngực. Họ chỉ là hai người bình thường muốn ăn một bữa cơm, còn Phi Phi cũng chỉ là một chú chó làm việc rất chăm chỉ.
Đến khi họ thật sự được bước vào nhà hàng, Phi Phi vì sợ ảnh hưởng đến người khác mà chỉ dám co người lại trong góc ghế. Nếu muốn thong thả ăn một bữa, với nó mà nói, hẳn là một cực hình khó chịu.
Nghĩ đến cảnh ấy, tim Ngu Cốc Thu chợt thắt lại.
Cô thấy buồn cười cho chính mình khi vài phút trước còn hùng hồn tra luật trên mạng rồi hăng hái tranh cãi. Nói cho cùng, điều khoản kia chẳng khác nào một lối đi dành cho người mù đã bị chiếm mất.
Cho dù cô có không cam lòng đến đâu, thì thế giới mà họ đang sống quả thực không giống nhau. Mà thế giới của Thang Tuấn Niên, rốt cuộc nhỏ bé đến mức nào? Chỉ thu gọn giữa hai điểm là nhà và nơi làm việc thôi sao? Một cuộc sống không chút mới mẻ như vậy, chẳng lẽ anh không thấy mệt mỏi ư?
Bao nhiêu câu hỏi trào dâng trong đầu, Ngu Cốc Thu hạ quyết tâm. Cô vẫn muốn tìm một nhà hàng, để Thang Tuấn Niên bước ra khỏi thế giới của anh, nhìn xem bên ngoài còn có gì khác. Nhưng cô không muốn lại phải trải qua quá trình khó chịu kia nữa. Vì thế…
“Tôi đã đổi sang một nhà hàng khác rồi.” Cô nhắn cho Thang Tuấn Niên, “Anh cứ thoải mái dẫn Phi Phi theo nhé!”
Một lát sau, Thang Tuấn Niên lo lắng nhắn lại: “Cô xác nhận với nhà hàng chưa?”
Ngu Cốc Thu mỉm cười: “Chủ nhà hàng nói rất hoan nghênh.”
Địa chỉ cô gửi cho anh lần này, chính là nhà của cô.