Cô nghĩ, chắc anh sẽ từ chối mình thôi, giống như trước kia anh vẫn từ chối người khác vậy. Quả nhiên, anh tìm một cái cớ để trả lời, nói rằng không tiện lắm.
Vì thế Ngu Cốc Thu cũng chẳng quá thất vọng, thậm chí còn nghĩ nếu anh đồng ý sảng khoái mới là chuyện lạ.
“Không sao, vậy để lần sau nhé. Lần này tôi tự chơi với mình cũng được.”
Cô cố ý nói thêm câu cuối cùng vốn chẳng cần thiết phải nói ra.
Quả nhiên, câu ấy khơi dậy sự hiếu kỳ của Thang Tuấn Niên.
“Tự chơi là sao?”
“Rất đơn giản thôi, tay trái với tay phải.”
“…Không chán à? Sao không lên mạng chơi cùng người khác?”
“Không chán đâu, tôi từ nhỏ đã chơi như vậy rồi. Mấy người trên mạng toàn người lạ, chẳng bằng chơi với chính mình.”
Khi nói câu ấy, trước mắt cô hiện lên hình ảnh trong bức thư. Thang Tuấn Niên nhỏ bé, cầm giẻ lau, cúi đầu lau sàn nhà. Nếu là anh, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng ấy của cô.
Vì vậy, cô cố tình để lộ mặt này ra cho anh thấy.
Đối diện im lặng một lát, Thang Tuấn Niên nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là người quen biết sơ thôi mà.”
“Những người quen biết sơ mà còn thỉnh thoảng liên lạc như chúng ta, chắc cũng có thể ‘thăng cấp’ một chút chứ? Ví dụ như… bạn quân tử. Ngày xưa quân tử đánh cờ, thời nay quân tử chơi cờ tỷ phú.”
Lý lẽ cãi bướng nói bằng giọng nghiêm chỉnh, Thang Tuấn Niên chắc chẳng biết đối phó thế nào với kiểu cố chấp này, bèn dứt khoát không trả lời nữa.
Ngu Cốc Thu tiếc nuối đặt điện thoại xuống, rửa mặt rồi đắp mặt nạ, nửa nằm trên ghế sofa chờ mặt nạ khô, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Trong đầu có một luồng ý thức giục cô mau dậy, dọn dẹp rồi lên giường ngủ, nhưng một phần khác trong cô lại lười biếng đè chặt cơ thể xuống, xuề xòa nói: ngủ luôn trên sofa cũng được, mình một người muốn làm gì thì làm.
Ngay lúc ấy, tai cô nhạy bén bắt được tiếng “ting” thông báo tin nhắn.
Mi mắt đã trĩu nặng bỗng bật mở, cô lật tìm điện thoại, vừa nhìn thấy tin nhắn, tim liền khẽ giật thót.
“Vậy thì chơi một ván đi.”
Ngu Cốc Thu lập tức bật dậy như bị bắn tung lên, dung dịch mặt nạ nhỏ tong tong xuống cổ cũng chẳng buồn để ý.
“Bây giờ sao?”
“Ừ, cô tiện không?”
“Được, vậy tôi gọi cho anh nhé!”
Cô nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, vỗ vỗ đại vài cái lên mặt, trải bàn cờ tỷ phú ra, chuẩn bị xong hết rồi mới nhấn nút gọi màu xanh lá.
Tiếng “tút tút” kéo dài vang lên.
Hồi còn đi học, chỉ cần tranh thủ lúc tan lớp để nói với anh vài câu thôi, cô cũng căng thẳng đến mức cắn trúng lưỡi, vậy mà giờ đây, giữa đêm khuya, cô lại dám bấm số gọi điện cho anh.
Anh cũng bắt máy, giọng nói vang lên: “Xin chào.”
Một lời chào mang theo cảm giác xa cách.
Tựa như có ai đang nhìn mình, Ngu Cốc Thu vô thức ngồi thẳng dậy, còn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc.
Cô cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên: “Giờ muộn rồi, tôi không làm anh mất ngủ chứ?”
“Không sao. Bắt đầu đi, chơi thế nào?”
“Tôi sẽ mô tả chi tiết hành động của anh và tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết lựa chọn của anh là được.”
“Làm sao tôi biết cô nói thật?”
“Anh yên tâm đi, đừng nghi ngờ sự trung thực của một người đã quen chơi tay trái đấu tay phải.”
“…Vậy bắt đầu thôi.”
Ngu Cốc Thu đặt quân cờ xanh và đỏ cùng ở điểm xuất phát, tưởng tượng Thang Tuấn Niên đang ngồi ngay đối diện mình, sau đó nói: “Giờ chúng ta có số vốn khởi đầu là ba nghìn, tôi hào phóng cho anh đi trước, anh là quân đỏ.”
Cô tung xúc xắc. “Năm điểm, anh đến Ý rồi! Năm trăm vàng, có mua không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy anh còn hai nghìn năm, nhớ trừ ra nhé.” Ngu Cốc Thu tiếp tục tung xúc xắc: “Đến lượt tôi, sáu điểm, đến Đức. Năm trăm vàng, tôi cũng mua.”
“Rồi, lại tới lượt anh, bốn điểm, anh dừng ở ô dấu hỏi, phải rút thẻ vận mệnh. Anh nói tôi nghe, chọn lá thứ mấy?”
“Lá thứ sáu.”
Ngu Cốc Thu rút ra một lá, vừa nhìn liền bật cười.
“Anh vượt biên trái phép bị bắt, bị đưa vào tù, ở lại ba lượt.”
Thang Tuấn Niên im lặng, nhưng cô lại có thể cảm nhận được tâm trạng “cạn lời” của anh.
Cô vội vàng thanh minh: “Tôi không có gian lận đâu nha.”
Thang Tuấn Niên khẽ đáp: “Tôi đâu nghi ngờ cô.”
Câu ấy rơi vào tai lại khiến cô có chút chột dạ, chỉ ậm ừ đáp qua loa, rồi tung xúc xắc, đi tới ga tàu, nơi có thể chọn bất kỳ điểm nào trên bản đồ.
Ngu Cốc Thu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Tôi chọn đến nhà tù.”
Thang Tuấn Niên ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Như vậy thì tôi có thể cùng anh vượt ngục rồi.”
“…Cờ tỷ phú còn có luật này nữa à?”
“Anh xem, nếu chúng ta cùng im lặng ba lượt, vậy ba lượt đó chẳng phải coi như không tồn tại sao?” Ngu Cốc Thu nói rất nghiêm túc, giọng đầy lý lẽ: “Từ góc độ thời gian mà nói, chẳng phải là chúng ta đã vượt ngục rồi à?”
Bị lời cô làm cho rối, Thang Tuấn Niên khựng lại một chút mới kịp kéo suy nghĩ về đúng hướng.
“Điểm mấu chốt là cô không nên đến nhà tù. Làm vậy thì cô vẫn còn ba lượt được đi.”
Ngu Cốc Thu phản bác: “Không có chuyện nên hay không nên. Chính anh nói rồi mà, chim non có thể đến bất kỳ nơi nào.”
Anh dường như không ngờ cô lại liên tưởng theo hướng ấy, liền hỏi: “Hóa ra cô là con chim non đó à?”
“Còn chưa phải. Nhưng tôi đang cố gắng đây, bắt đầu từ bản đồ thế giới này.” Giọng cô nhẹ bẫng, vui tươi như thể thật sự có một chú chim nhỏ đang chao đảo bay lượn. “Thang Tuấn Niên, chúng ta tiếp tục du hành thế giới nhé.”
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, đến mức cô tưởng anh đã ngắt máy, mãi đến khi nghe thấy anh khẽ nói: “Đúng là một chuyến du hành đã lâu lắm rồi.”
Luân Đôn, Tokyo, New York, Paris, Munich…
Chỉ trong chớp mắt, những quân cờ đã phủ đầy bản đồ, đêm nay hai người họ quả thật bận rộn, lượn lờ khắp bao nhiêu nơi.
Ngu Cốc Thu nói đến khô cả miệng, may sao ly trà sữa cô đặt giữa chừng được giao tới đúng lúc, như cơn mưa đến kịp thời.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tự nhiên cất giọng nói ra: “Để trước cửa là được, cảm ơn nhé!”
Sau đó cô nói với Thang Tuấn Niên trong điện thoại rằng mình ra lấy trà sữa, tạm dừng một chút, xỏ dép chạy ra cửa.
Thói quen sống một mình nhiều năm khiến cô theo phản xạ nhìn qua mắt mèo trước khi mở cửa, và chỉ trong một thoáng ấy, hơi thở cô khựng lại.
Có người đang đứng im lặng ngoài cửa.
Anh ta cầm ly đồ uống của cô trong một tay, tay kia cúi xuống bấm điện thoại. Rõ ràng cô đã nói để đồ trước cửa là được.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng. Ngu Cốc Thu nhẹ tay khóa chặt cửa, rồi bình tĩnh lùi về phía sau, rời khỏi cửa, quay lại ghế sofa, tay run run áp điện thoại lên tai.
“…Alo.”
Cô cố ép giọng thật nhỏ, Thang Tuấn Niên lập tức nhận ra có điều bất thường bèn hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người giao hàng vẫn chưa đi, cũng không lên tiếng.” Cô nuốt xuống cơn hoảng loạn, cố giữ bình tĩnh: “Tôi nghĩ… tôi nên gọi cảnh sát cho chắc.”
“Được.”
Thang Tuấn Niên dứt khoát cúp máy, còn Ngu Cốc Thu vội trốn vào phòng, gọi 110, tóm tắt lại tình huống. Nhận được phản hồi rằng cảnh sát sẽ đến ngay, cô mới nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, chiếc điện thoại trong tay lại rung lên. Cô giật thót người, nhìn thấy là Thang Tuấn Niên gọi đến.
Ngu Cốc Thu vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì, tưởng anh sẽ hỏi về tình hình, thì giọng anh đã vang lên trước: “Cô đi lại gần cửa, bật loa ngoài cuộc gọi này.”
Ngu Cốc Thu sững người một chút, lập tức hiểu ra, anh muốn tạo cảm giác như trong nhà còn có người khác. Cô làm theo hướng dẫn, còn chủ động nói bóng gió: “Khi nào anh về vậy? Em có đặt trà sữa, người ta để ngoài cửa đó, anh về thì tiện mang vào giúp em nhé?”
Cô cố tình nói với giọng thân mật, giả vờ như một đôi tình nhân. Dù có lẽ hiệu quả không được hoàn hảo.
Thang Tuấn Niên đành phối hợp, ngập ngừng nói tiếp: “Ừ… được.”
Anh cũng muốn giả vờ thân mật, nhưng giọng anh thật sự cứng đờ.
Ngu Cốc Thu khẽ chạm mũi, đi qua đi lại trong phòng khách, những căng thẳng vì biến cố bất ngờ, vì lo sợ chờ đợi cảnh sát, đều bị một chữ “ừ” vụng về kia xóa nhòa.
Cô che mặt lại, qua kẽ tay hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra, ra sức kìm nén tiếng cười.
Nỗi sợ không dám nhìn mắt mèo ban nãy dường như cũng tan biến, cô lấy hết can đảm nhìn lại lần nữa. Ngoài cửa tối om, áp tai nghe cũng chẳng thấy động tĩnh gì, xem ra người đó đã đi rồi.
Cô khẽ kể lại tình hình cho Thang Tuấn Niên, nhưng anh vẫn nghiêm giọng dặn: “Có thể gã chưa đi thật đâu, cô tuyệt đối đừng ra ngoài.”
“Ừ, tôi biết rồi. Chắc cảnh sát cũng sắp đến, anh nghỉ đi, cảm ơn anh nhiều nhé.”
Cô thật lòng biết ơn Thang Tuấn Niên, nhưng không muốn làm phiền anh thêm. Đêm đã khuya, mà việc anh chịu gọi lại, cùng cô diễn hết vở kịch ấy đã là điều ngoài dự đoán rồi.
Không, cũng không thể nói là ngoài dự đoán được…
Cô luôn hiểu rất rõ rằng, bản chất anh vốn là một người tốt như thế, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Giữ máy đi.” Anh không đồng ý cúp máy lúc này, “Đợi cảnh sát đến rồi hãy nói.”
Ngu Cốc Thu mím môi, lại một lần nữa khẽ nói cảm ơn.
Cô quay về phòng, khóa cửa lại, ngồi lên bệ cửa sổ. Đèn trong phòng sáng rực, nhưng chỉ cần ngẩng đầu vẫn thấy được ánh trăng ngoài kia.
Đầu dây bên kia rất yên ắng, mà chính trong cái yên ắng ấy, sự run rẩy nơi cơ thể cô dần lắng xuống.
Cô khẽ gọi một tiếng: “Alo…”
Thang Tuấn Niên lập tức đáp lại.
Anh cố gắng mở lời nói chuyện, nhưng rõ ràng không giỏi tìm chủ đề.
Bởi điều anh nói ra là: “Thật ra tôi còn chưa hỏi, chữ ‘Đông’ trong tên cô là ‘Đông’ nào vậy, là chữ ‘Đông’ trong mùa đông hả?”
Nhưng chính câu hỏi đó lại khiến Ngu Cốc Thu lập tức ném bay mọi nỗi sợ hãi, chỉ còn thấy chột dạ.
Cô ậm ừ, bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý: “Phải, vì tôi sinh vào mùa đông.”
“Thì ra vậy.” Anh đáp lại, giọng nhẹ như gió thoảng. “Tên hay đấy.”
“Hay gì mà hay… anh qua loa quá rồi đó.”
Ngu Cốc Thu không nhịn được bật cười, dù chỉ một cái tên cô vừa nghĩ ra chưa tới một giây trước.
Thang Tuấn Niên nói: “Trong tên có chữ về mùa nào đó, nghe lúc nào cũng hay.”
Ngu Cốc Thu tất nhiên không tin, chỉ thấy ngay cả khi anh nói dối để an ủi người khác, lời nói ấy vẫn mang vẻ chân thành khó tả.
Cô không dây dưa với cái tên giả ấy nữa, sợ nói thêm lại lộ tẩy, liền đổi đề tài: “Thôi được, tạm tin anh. Dù sao thì kỹ năng diễn vừa rồi của anh thật sự không ổn lắm đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi anh nói khô khốc: “Xin lỗi, tôi không biết phải nói chuyện thân mật với con gái thế nào.”
Câu ấy khiến Ngu Cốc Thu khựng lại.
“Anh chưa…” Cô hít sâu một hơi, “Anh chưa từng hẹn hò à?”
“Chưa.”
Có phải vì đôi mắt của anh không?
Cô rất muốn hỏi như thế, nhưng lại sợ câu hỏi ấy nghe ra có chút xúc phạm.
Vì thế cô đổi cách nói: “Là… anh chưa từng thích ai sao?”
Câu trả lời của Thang Tuấn Niên ngập ngừng.
Hình như anh đã chuẩn bị sẵn để trả lời những câu hỏi về đôi mắt, chứ không ngờ lại bị hỏi một điều bình thường đến thế.
Một câu hỏi giống như dành cho bất kỳ người bình thường nào khác.
Điện thoại vẫn im lặng, khiến Ngu Cốc Thu bắt đầu lo lắng rằng mình đã vượt quá giới hạn, vội nói thêm: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, xin lỗi nha, anh không cần trả lời cũng được.”
Lúc này, Thang Tuấn Niên mới cất giọng: “Không sao, tôi chỉ đang nhớ lại thôi.”
“Nhớ lại?”
Giọng anh nghe xa xăm, như đang trôi dọc theo đường hầm của ký ức.
“Tôi đúng là chưa từng thật sự thích ai, nhưng từng có một người khiến tôi có thiện cảm… vào cái thời mà đôi mắt tôi vẫn còn nhìn thấy.”