Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 13

Có lẽ là vì cô nói quá nhỏ nên Thang Tuấn Niên thật sự không nghe rõ, cũng có lẽ là anh nghe rõ rồi nhưng cố tình giả vờ không hiểu. Tóm lại, với câu nói hơi vượt quá giới hạn ấy của cô, phản ứng mà Thang Tuấn Niên đưa ra là—

“Cô nói gì cơ?”

Ngu Cốc Thu cắn nhẹ môi.

Rất nhanh, cô giả vờ như không có gì xảy ra, nói: “Tôi nói là tôi gắp cho anh con tôm.”

Đũa của Thang Tuấn Niên khẽ chạm vào thành bát, anh gật đầu: “Cảm ơn.”

Anh ăn rất nho nhã, dù chậm rãi nhưng ăn sạch sẽ. Nếu không nhìn vào đôi mắt của anh, thật khó mà tưởng tượng được người này từng bị mù.

Ngu Cốc Thu nhìn anh ăn hết sạch một bát cơm, cảm thấy được nể mặt nên hỏi anh có muốn thêm không. Anh khẽ lắc đầu, và còn nhất quyết phải rửa sạch bát đũa trước khi rời đi.

Cô thuận theo anh, nhân lúc Thang Tuấn Niên đang rửa bát liền vào phòng ôm ra một thứ gì đó đặt lên ban công.

Đợi đến khi anh rửa xong và gọi tên cô, Ngu Cốc Thu lại không trả lời.

Thay vào đó, từ phía ban công sát bếp vang lên một tiếng “đoàng” giữa không trung.

Đoàng đoàng— lại thêm hai tiếng nữa, hình như có thứ gì đó đang liên tiếp nổ tung trên bầu trời.

Thang Tuấn Niên còn chưa kịp phản ứng, Ngu Cốc Thu đã đẩy nhẹ lưng anh ra đứng bên mép ban công.

“Đây là bài kiểm tra hôm nay tôi ra cho anh.” Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, “Khó khăn lắm mới mời được anh tới, nên hôm nay khỏi phải dùng điện thoại thu âm lại nữa. Chắc dễ đoán lắm nhỉ?”

“Đây là…”

Anh đứng sóng vai với cô, cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

“Pháo hoa sao?”

“Có phải hơi dễ quá không?” Ngu Cốc Thu cười, “Hay là anh thử đoán xem loạt pháo tiếp theo có màu gì, đoán đúng thì coi như qua cửa nhé.”

Nghe vậy, Thang Tuấn Niên bật cười khẽ: “Như vậy chẳng phải là cô đang bắt nạt tôi không nhìn thấy sao?”

Câu nói đùa của anh khiến Ngu Cốc Thu khẽ sững lại.

Cảm giác hụt hẫng vì vừa rồi không được anh đáp lời thoáng chốc tan biến, anh vậy mà lại có thể lấy chuyện ấy ra đùa với cô.

Ngu Cốc Thu thuận thế nói tiếp: “Phải đấy, tôi đang bắt nạt anh không nhìn thấy đó!”

Trong lúc hai người trò chuyện, một chùm pháo hoa rơi xuống, chùm kế tiếp đã sắp bắn lên.

Ngu Cốc Thu vội vàng lắc tay áo anh: “Mau mau, sắp bắn rồi—”

“Màu đỏ à?”

Ánh sáng vàng kim hắt lên khuôn mặt Thang Tuấn Niên, anh đầy vẻ tò mò hỏi: “Là màu đỏ sao?”

Ánh mắt Ngu Cốc Thu sớm đã rời khỏi bầu trời, dừng lại nơi gò má nghiêng của anh. Ngẩn người giây lát, cô mới nhớ trả lời: “Không đúng, đoán sai rồi.”

“Đáng tiếc thật.”

“Vậy tôi không bắt nạt anh nữa, cho anh thêm một cơ hội nhé.”

“Tôi không nói tiếc vì chuyện đó.” Thang Tuấn Niên vẫn ngẩng đầu, khẽ nói: “Pháo hoa màu đỏ… chắc là đẹp lắm nhỉ.”

Câu cảm thán nhẹ ấy khiến tim Ngu Cốc Thu nhói lên một cái.

Cô lập tức ngẩng nhìn bầu trời, đầu óc hoạt động điên cuồng, cố gắng nghĩ xem nên miêu tả thế nào để Thang Tuấn Niên có thể cảm nhận được mọi thứ sinh động nhất.

Nhưng trong đầu cô lại trống rỗng, mọi tính từ đều trở nên nhạt nhòa, tài miêu tả từng khiến cô tự hào ngày nào, rốt cuộc đã là chuyện quá xa xôi rồi.

Trong cơn luống cuống, cô thử nhắm mắt lại, cùng Thang Tuấn Niên chỉ lắng nghe âm thanh pháo hoa nổ, rồi từ tiếng pháo hoa ấy tưởng tượng ra dáng vẻ của chúng.

Khoảnh khắc đó, như có một luồng linh cảm trào dâng.

Cô nhắm chặt mắt, nói thật nhanh: “So với nói là đẹp, chi bằng nói là tinh nghịch thì đúng hơn.”

“Tinh nghịch?”

“Hình dạng của pháo hoa trông giống như bầu trời mở tung một lon nước xoài,
nó kéo thật mạnh, rồi ‘đoàng’ một tiếng, nước ngọt vàng kim bắn tung tóe khắp chiếc áo đen của nó.”

Cô khéo léo chuyển sang dùng những giác quan khác ngoài thị giác để miêu tả cho Thang Tuấn Niên những gì anh có thể cảm nhận được.

“Thật sao?”

Cô không chắc anh có đang cười không, chỉ cảm thấy giọng anh lúc này vô cùng dịu dàng: “Tôi hình như thật sự ngửi thấy mùi nước xoài rồi.”

Lời vừa dứt, một chùm pháo hoa khác lại bắn lên.

Ngu Cốc Thu nghe thấy Thang Tuấn Niên hỏi tiếp: “Vậy lần này, bầu trời mở lon nước ngọt vị gì đây?”

Cô vẫn nhắm mắt, buột miệng đáp bừa: “Vị việt quất.”

Ánh sáng đỏ hắt lên khuôn mặt của hai người đang đứng ngoài ban công,
mặc dù trong đó có một người là cố tình chọn cách “không nhìn thấy”.

Thang Tuấn Niên khẽ gật đầu: “Thì ra là màu xanh thẳm à.”

Ngu Cốc Thu tự tin “ừ” một tiếng.

Lúc này, pháo hoa trước mắt đã không còn quan trọng nữa. Nó chỉ là chất dẫn nối giữa thế giới của cô và Thang Tuấn Niên. Thông qua âm thanh mà cả hai cùng nghe thấy, trong âm thanh ấy, họ cùng nhau tưởng tượng ra những hương vị khác nhau của pháo hoa.

Ngu Cốc Thu dắt theo Phi Phi, mà Phi Phi lại dắt Thang Tuấn Niên,
đến khi họ tới cửa ga tàu điện ngầm nơi anh thường đến thì buổi tối thoáng qua như giấc mộng này của cô cũng sắp kết thúc.

“Phiền cô tiễn tôi đến đây thôi.”

Thang Tuấn Niên khẽ lắc dây dắt, Phi Phi liền giơ một bên chân trước lên, tư thế ấy trông chẳng khác gì một lời “tạm biệt.”

Ngu Cốc Thu lại không kiềm được mà reo lên kinh ngạc: “Phi Phi đang chào tạm biệt tôi sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Đáng yêu quá đi mất.” Cô thuận miệng nói, “Thế này tôi lại chẳng nỡ tạm biệt nó nữa.”

“Hửm?”

Lúc ấy, Thang Tuấn Niên hẳn vẫn chưa ý thức được rằng anh đã mắc bẫy.

Ngu Cốc Thu nhìn anh chằm chằm, dõng dạc nói: “Vậy để tôi tiễn thêm một đoạn nữa nhé? Dù sao nhà anh cũng gần thôi mà.”

“……”

Sau một hồi đôi co, cuối cùng Ngu Cốc Thu thắng thế, vui vẻ tiếp tục đi trước dẫn đường.

Chỉ là, hai mươi phút sau, cô phải trả giá cho hành động “nhiệt tình quá mức” ấy. Đèn ở tầng lầu nhà Thang Tuấn Niên vẫn chưa được sửa. Không biết là anh thật sự không bận tâm hay đã báo rồi mà chẳng ai đến khắc phục, nên giữa mảng tối om ấy, Ngu Cốc Thu hoàn toàn không đề phòng, bỗng giẫm phải một vật nhọn cứng.

Cô lập tức khựng lại, đau đến hoa cả mắt, rồi bật tiếng kêu khàn khàn sau đó ngồi sụp xuống đất.

“Sao vậy?!”

Giọng nói lo lắng của Thang Tuấn Niên vang lên, Ngu Cốc Thu lập tức hét to: “Anh đừng cử động!”

Cơn đau mỗi lúc một rõ rệt, cô đau đến mức không thể đứng nổi, ngồi bệt xuống đất, vội vàng cởi giày ra rồi rút điện thoại bật đèn soi, ở đế giày lúc này lại kẹt một cây đinh dài.

Khi cô giẫm xuống, cây đinh đã xuyên thẳng qua lớp đế mỏng mềm, đâm sâu vào lòng bàn chân, đầu nhọn còn đang rịn máu.

“Tôi giẫm phải đinh rồi… sao ở đây lại có đinh?”

“Đinh à?”

Sắc mặt Thang Tuấn Niên bỗng thay đổi, anh dường như đã ý thức được điều gì đó.

Ngu Cốc Thu vô tình lia ánh sáng điện thoại quét quanh, lập tức cảm thấy da đầu tê rần, lưng nổi hết da gà.

Không chỉ có một cây.

Còn vài cây đinh khác rải rác trên lối đi, kéo dài đến tận trước cửa nhà của Thang Tuấn Niên. Những cây đinh ấy được dựng thẳng đầu nhọn lên, phần đế còn được cố định bằng băng keo trong.

“Có người cố ý làm đấy.”

Ngu Cốc Thu cau mày thật chặt, một nửa vì đau, một nửa vì rùng mình.

Ai lại làm chuyện này? Cô không quen ai khác trong khu chung cư, cũng chẳng biết rõ các mối quan hệ của Thang Tuấn Niên. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh người phụ nữ từng đến khuyên anh dọn đi.

Nếu hôm nay cô không tình cờ quyết định đưa họ về, không đi trước một bước thì người bị thương đã là Phi Phi, hoặc là Thang Tuấn Niên. 

Những cây đinh đó rõ ràng là nhằm vào họ. Người phụ nữ ấy đã dùng một cách khác
để ép Thang Tuấn Niên “chuyển nhà”. Trong bóng tối, Thang Tuấn Niên ngồi xuống,
không nhìn rõ nét mặt, nhưng Ngu Cốc Thu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh khác hẳn mọi khi, toát ra một luồng khí lạnh khiến người ta khiếp sợ.

Khoảnh khắc đó, cô thấy anh thật xa lạ, đến mức quên cả cơn đau. Nhưng thứ cảm xúc ấy rất nhanh đã tan biến. Khi anh lên tiếng, giọng nói lại trở nên dịu dàng,
tựa như chỉ cần nặng thêm một âm tiết thôi cũng sẽ khiến vết thương của cô đau hơn.

“Vết thương nặng không?”

Ngu Cốc Thu hoàn hồn, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Không sao đâu, anh đừng cử động, để tôi dọn mấy cây đinh này.”

Cô nhổ cây đinh khỏi đế giày, gắng chịu cơn đau dưới lòng bàn chân, chống người đứng lên trên đôi giày, nhưng bị Thang Tuấn Niên nắm lấy cổ tay giữ lại.

“Để tôi làm, cô ngồi nghỉ đi.”

Anh cởi áo khoác, vo tròn lại đặt xuống đất cho cô ngồi.

“Nhưng mà anh lại…”

Cô khựng lại, câu “không nhìn thấy” nuốt ngược trở vào cổ họng.

Anh chỉ khẽ nói: “Cô chỉ cần chỉ cho tôi là được.”

Thấy Thang Tuấn Niên kiên quyết như thế, Ngu Cốc Thu đành nghe theo, ngồi xuống,
vừa hướng dẫn anh tìm vị trí những cây đinh, vừa run sợ nghĩ nếu anh sờ nhầm mà bị đâm vào tay thì phải làm sao. Tâm trạng của cô y như lần trước nhìn anh cắt măng tây, vừa lo vừa bất lực, mà anh thì lại chẳng hề để tâm.

Dần dần, cô hiểu ra phần cố chấp trong con người anh, một sự kiên định khiến người khác không thể làm gì ngoài thở dài.

Chỉ đến khi thấy anh bình an gom hết đống đinh lại, Ngu Cốc Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thang Tuấn Niên mở cửa cho Phi Phi vào nhà, sau đó lấy từ trong ra một cây gậy dò đường.

Anh quay lại đứng trước mặt cô.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Anh xoay người, hơi cúi xuống, “Lên đi.”

Cô kinh ngạc, lộ rõ vẻ chần chừ: “Anh… định đưa tôi đi bằng cách nào?”

“Tôi có thể cõng cô xuống lầu, rồi chúng ta gọi xe đi tiếp là được.”

“Như vậy phiền anh quá… không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, dán băng cá nhân là ổn rồi, chỉ trầy da thôi mà.”

“Có nguy cơ nhiễm uốn ván đấy.”

“Vậy tôi có thể tự đến bệnh viện.”

Để chứng minh lời mình, cô liền đứng dậy nhảy lò cò vài cái bằng một chân.

Thang Tuấn Niên bất lực nói: “Đợi đến khi cô nhảy xuống được tới tầng trệt,
thì e là không chỉ một chân cần bác sĩ xem đâu.”

Ngu Cốc Thu nghẹn lời. Đúng thật, muốn nhảy bằng một chân từ tầng năm xuống
là chuyện gần như bất khả thi. Nhưng… để một người không nhìn thấy như Thang Tuấn Niên cõng mình xuống cầu thang thì e rằng còn khó hơn nữa.

Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, Thang Tuấn Niên liền trấn an: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm cô rơi đâu. Cầu thang này tôi đã đi cả ngàn lần rồi, chút tự tin ấy vẫn còn.”

“Tôi không lo chuyện đó, chỉ là… tôi sợ như vậy sẽ khiến anh mệt.”

Anh không bận tâm: “Vết thương của cô là do tôi gây ra, tôi phải có trách nhiệm.”

“Không đúng. Người hại tôi không phải là anh.” Giọng điệu của Ngu Cốc Thu bỗng trở nên nghiêm túc, cô chỉnh lại lời anh, “Anh vốn dĩ cũng là nạn nhân.”

Hàng mày anh khẽ run, dùng gậy dò đường gõ nhẹ xuống đất.

“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đưa cô đến bệnh viện. Nếu cô không để tôi lo, tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.”

Tai Ngu Cốc Thu khẽ động đậy, sao nghe quen thế này…

Chẳng phải đó chính là câu mà cô đã nói khi mời anh đi ăn sao?

“…Anh không được bắt chước lời tôi.”

Cô lẩm bẩm, hai tay dò dẫm đặt lên lưng anh.

Bóng tối vừa rồi khiến cô khiếp sợ, giờ lại trở thành tấm chắn dịu dàng nhất. Cô không cần đối mặt với đôi chân và đôi tay đang run rẩy của mình, cũng chẳng sợ ánh đèn làm lộ đôi má đỏ bừng, chỉ khẽ khàng tựa đầu lên vai Thang Tuấn Niên. Cổ áo anh vương hương bột giặt nhè nhẹ.

Anh nhận ra sự run rẩy ấy, lại nói thêm lần nữa: “Cô yên tâm, tôi sẽ đi thật cẩn thận, chúng ta tuyệt đối sẽ không cùng ngã xuống đâu.”

Cô cũng thì thầm đáp lời: “Tôi không lo chuyện đó, tôi chỉ là…”

Sau đó, âm thanh nhỏ dần, không nghe rõ nữa.

Giữa lúc Thang Tuấn Niên thoáng ngỡ ngàng, anh cảm nhận được đôi tay từ phía sau vòng qua, ôm lấy anh một cách trân trọng đến khôn cùng.

 

 
Bình Luận (0)
Comment