Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 14

Thang Tuấn Niên đưa cô đến một bệnh viện nhỏ gần nhà anh. Đêm khuya, trong phòng cấp cứu chẳng có mấy người. Ngu Cốc Thu xử lý xong vết thương, lại được tiêm một mũi phòng uốn ván, phòng khi có gì bất trắc, bác sĩ còn kê thêm thuốc kháng sinh và thuốc tiêu viêm.

Trong lúc đó, cô tiện tay đặt một đôi dép qua ứng dụng giao hàng, cuối cùng cũng có thể tự mình bước đi mà không cần ai đỡ nữa. Nếu không, cô sợ Thang Tuấn Niên lại mất công cõng cô về, mà như vậy thì anh về nhà cũng thật gian nan.

Vì thế, sau khi rời khỏi bệnh viện, Ngu Cốc Thu nhất quyết nói rằng mình có thể tự gọi xe về. Dù sao nhà cô ở tầng trệt, không cần leo cầu thang, không đến mức phải làm phiền anh thêm. Lần này Thang Tuấn Niên không phản đối, chỉ gật đầu bảo sẽ ở lại chờ cùng cô cho đến khi xe tới, dứt khoát và gọn gàng.

Xe còn cách năm phút. Ngu Cốc Thu bỗng nhớ đến kẻ gây ra mọi chuyện đêm nay, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

“Cái đinh thép đó… tôi nghi là do người lần trước muốn anh dọn đi làm. Cô ta ở tầng dưới anh đúng không? Tốt nhất anh nên báo cảnh sát, nếu không sẽ còn nguy hiểm nữa.”

Thang Tuấn Niên khẽ đáp: “Chuyện này tôi sẽ tự lo.”

“Tôi có thể làm nhân chứng…”

“Không cần.”

Ngu Cốc Thu sững lại, rồi im lặng không nói thêm.

Có lẽ không phải ảo giác… thái độ của Thang Tuấn Niên đột nhiên thay đổi hẳn.

Từ lúc anh cõng cô, cho đến khi vào bệnh viện, suốt quãng đường hai người chẳng nói nhiều. Nhưng cô không đoán ra nguyên nhân là gì.

Ngu Cốc Thu âm thầm suy nghĩ, cảm thấy bầu không khí lúc này thật nặng nề, nên cũng không tiện mở lời, chỉ cúi đầu lướt điện thoại, dõi theo biểu tượng chiếc xe trên màn hình từng chút một di chuyển, cho đến khi nó dừng lại trước mặt hai người trong sự im lặng.

“Xe đến rồi.”

Cô nói với Thang Tuấn Niên, anh gật đầu: “Trên đường nhớ cẩn thận, đến nhà thì nhắn tôi một tiếng.”

“Ừ.” Ngu Cốc Thu kéo cửa xe, quay lại vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”

Xe chạy được một đoạn, cô ngoảnh đầu nhìn qua ô cửa kính sau. Thang Tuấn Niên vẫn đứng nguyên ở đó, tiễn cô bằng ánh mắt.

Chỉ là… anh nhìn sai hướng rồi.

Về đến nhà, Ngu Cốc Thu trước tiên xin nghỉ với viện trưởng, rồi nhắn tin báo bình an cho Thang Tuấn Niên. Anh chỉ đáp một tiếng “Ừ, tốt” rồi không nhắn thêm gì nữa.

Cô do dự không biết có nên nhắc anh rằng đề kiểm tra của anh tối nay vẫn chưa gửi. Nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định chờ. Dù sao lần trước anh cũng không quên, chỉ là gửi muộn hơn một chút.

Cô mệt mỏi nằm xuống giường, gan bàn chân vẫn còn nhức nhối, cơn đau và cơn buồn ngủ kéo qua kéo lại, khiến cô dần thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu chợt bừng tỉnh. Đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, ngoài cửa sổ trời cũng vừa hửng.

Cô lập tức xem điện thoại, ngoài tin nhắn viện trưởng chấp thuận nghỉ phép, chẳng có gì mới.

Xem ra anh thật sự quên rồi… Cô ngần ngừ một lúc, rồi chủ động gửi tin nhắn cho Thang Tuấn Niên.

“Chào buổi sáng.”

“Tối qua anh quên đề kiểm tra rồi đó! Như vậy có tính là tôi được điểm không?”

Cô cầm điện thoại, vừa đợi vừa đi đánh răng rửa mặt, lấy bánh bao trong tủ lạnh đem hấp, hâm nóng sữa, chậm rãi ăn sáng. Quy trình lặp đi lặp lại hằng ngày hôm nay lại trở nên dài lê thê.

Bàn chân đau khiến cô chẳng làm nổi việc gì khác, đành ngồi thụp xuống sofa xem phim.

Xem xong một bộ, khung thông báo tin nhắn bật lên. Ngu Cốc Thu lập tức thoát khỏi phim, mở WeChat.

Một phiếu giảm giá cà phê Luckin sáu mươi phần trăm hiện ra.

Ngu Cốc Thu nhìn chằm chằm vào không khí rồi trợn mắt, lần đầu tiên hối hận vì mình chưa bao giờ tắt mấy thông báo từ các tài khoản đăng ký. Trước đây thấy vậy cũng vui vui, giờ lại thấy trống trải đến nặng nề.

Cô lần lượt tắt thông báo của từng tài khoản, giết thời gian trong lúc chờ đợi, thì bỗng nhiên avatar xám mặc định kia đột ngột nhảy lên đầu danh sách.

Ánh mắt Ngu Cốc Thu thoáng lay động, cô vội vàng mở ra hai tin nhắn thoại Thang Tuấn Niên vừa gửi.

Tôi không quên. Trò cá cược này đến đây thôi, xem như cô thắng.

Hôm nay tôi trực ca tối, ban ngày ở nhà. Cô gửi đồ của Lâm Thục Tú đến trong hôm nay là được.

Ngu Cốc Thu sững người, phải nghe lại một lần nữa mới tiêu hóa được biến cố đột ngột ấy.

Đến lúc này, cô mới chắc rằng tối qua mình không hề ảo giác.

Cô bồn chồn suy nghĩ từng chữ, gửi tin hỏi: “Tại sao lại đột nhiên kết thúc vụ cá cược? Rõ ràng còn bốn ngày nữa mà.”

Cách hơn mười phút, anh mới nhắn lại, giọng nhạt nhẽo: “Chấm dứt ở đâu không quan trọng. Dù sao mục đích của cô chẳng phải là để tôi nhận đồ sao?”

Ngu Cốc Thu nghẹn lời.

Sự không cam lòng thôi thúc cô hỏi tiếp: “Đúng là như vậy, nhưng tôi chỉ thấy lạ là sao anh lại đột nhiên đồng ý. Tôi đang lo không biết mình có chỗ nào khiến anh không vui không?”

“Đương nhiên là không.” Lần này anh trả lời rất nhanh, “Tôi chỉ nghĩ thông rồi, đồ nhận thì nhận thôi.”

“…Vậy là, không liên quan gì đến tôi sao?”

“Ừ.”

Ngu Cốc Thu lập tức cảm thấy anh đang nói dối, bèn thăm dò: “Thế thì trò cá cược của chúng ta vẫn có thể tiếp tục mà, cứ xem như là chơi thôi.”

Quả nhiên, anh dứt khoát từ chối: “Tôi đã nói rồi, cuộc sống của tôi không phải trò chơi.”

Nghe giọng anh lạnh nhạt như thế, Ngu Cốc Thu muốn nói thêm, nhưng can đảm lại chẳng đủ.

Cô khựng lại một thoáng: “Được rồi, tôi sẽ gửi đồ qua ngay.”

Khoảnh khắc nhân viên giao hàng đến lấy đồ, Ngu Cốc Thu vẫn chưa kịp phản ứng.

Rõ ràng mới hôm qua thôi, họ còn ngồi ăn cơm trong căn phòng này, vậy mà thoắt một cái, lại trở thành hai người xa lạ.

Cô biết rõ, sau khi đồ được gửi đi, mình sẽ không còn lý do chính đáng nào để làm phiền anh nữa.

Dĩ nhiên, ngày ấy sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là đến sớm hơn bốn ngày mà thôi. Dù vậy, cô vẫn thà thế này còn hơn là bị kết thúc trong mơ hồ.
Vả lại, buổi triển lãm mà cô định mời anh đi nghe… xem ra, anh cũng sẽ chẳng muốn đến.

Những cảm xúc hỗn độn ấy đến tối lại dần lắng xuống.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Thang Tuấn Niên lạnh lùng cự tuyệt cô. Dù là Ngu Cốc Thu của năm xưa hay “Ngô Đông” của hiện tại, vốn dĩ đều là cùng một người, nên việc không được anh để mắt tới cũng chẳng có gì lạ.

Cô cũng không quá buồn.

Lần này vốn chỉ là một cơn bốc đồng nhất thời. Nói rằng cô thích Thang Tuấn Niên thì cũng chưa hẳn đúng, dù sao đã bao nhiêu năm không gặp rồi… phần nhiều chỉ là muốn bù đắp lại chút tiếc nuối của tuổi trẻ.

Nếu khi ấy cô chịu cố gắng hơn để lại gần anh một chút, liệu có khác đi không?

Giờ thì cô hiểu rồi, sẽ chẳng khác gì cả.

Bởi Ngu Cốc Thu vốn không nằm trong khả năng được chọn của anh. Và đây chính là bài học cô đã học thuộc lòng suốt chặng đường đời của mình.

Vậy thì sao cô còn có thể buồn được nữa?

Ngu Cốc Thu chậm rãi bước ra ban công, lắng nghe muôn vàn âm thanh hòa quyện: tiếng đàn, tiếng gió, tiếng bước chân, tiếng xe cộ, tiếng tivi… Thế giới này thật náo nhiệt, chỉ riêng căn phòng của cô, ôm trọn mọi thanh âm, rồi lại nuốt chửng tất cả, tĩnh lặng đến nao lòng.

Ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu trở lại viện dưỡng lão làm việc. Vết thương dưới lòng bàn chân chưa lành hẳn, đi lại vẫn còn đau, nhưng hoàn toàn chịu được. Cô không muốn lãng phí kỳ nghỉ quý giá, hơn nữa nếu nghỉ thêm hai ngày còn phải đổi ca với người khác, nghĩ đi nghĩ lại, cô không muốn làm phiền ai nữa.

Cô vốn tưởng rằng thấy dáng vẻ mình thế này, Lâm Thục Tú sẽ hỏi han đôi câu, ai ngờ bà miệng vẫn bén như dao: “Cái chân khập khiễng của cô còn kém xa cái chân tàn của tôi đấy, cố gắng thêm chút nữa đi!”

Ngu Cốc Thu lau mồ hôi: “Cái hướng này thì cháu xin miễn cố gắng…”

Miệng Lâm Thục Tú độc vậy thôi, nhưng đến giờ nghỉ trưa, bà vẫn gọi cô vào phòng, dúi cho cô một lọ thuốc mỡ.

“Cầm lấy đi, cái này dùng tốt lắm, coi như cô gặp may rồi đó.”

Ngu Cốc Thu vừa định nói vài lời cảm ơn thì đã bị câu nói kế tiếp của Lâm Thục Tú chặn ngang.

“Nhưng cái đó là tôi mua từ mười năm trước rồi, hình như có hơi quá hạn, không sao đâu, bôi vô cũng không chết được đâu.”

“Mười… mười năm trước ạ?”

“Đúng rồi, mười năm trước chân tôi còn dùng được mà.”

Lâm Thục Tú đáp lại đầy khí thế, chẳng có lấy chút chột dạ nào.

Khóe môi Ngu Cốc Thu giật giật, cô im lặng nhét tuýp thuốc vào túi, trong đầu tính toán xem lát nữa ra ngoài vứt vào thùng rác liệu có bị phát hiện không, hay phải đi xa hơn một chút rồi mới vứt thì an toàn hơn.

Nhưng trước khi cô kịp rời đi, Lâm Thục Tú lại bảo cô ngồi xuống đọc thư cho nghe.

“Giọng cô đọc thư ru ngủ lắm, mấy ngày cô nghỉ, tôi ngủ trưa chẳng ra gì cả.”

Lâm Thục Tú nói thản nhiên, nhưng Ngu Cốc Thu lại nghĩ ngợi rất nhiều.

“Có phải chỗ nào đau nên cô mới khó ngủ không? Cô đã nói với bác sĩ Trương chưa?”

Bà cau mày khoát tay: “Không đau gì cả.”

“Nếu tình hình không tốt thì vẫn nên chuyển viện thì hơn.”

“Đừng lải nhải nữa, tôi muốn ngủ rồi.” Bà nằm xuống giường, bĩu môi về phía tủ, “Hộp thư tôi đã lấy ra đó, đặt ở đó.”

Ngu Cốc Thu ngập ngừng, rồi mới đưa tay lấy một phong thư ra.

Lần này tâm trạng cô thật phức tạp. Trong những chiếc hộp này, phải chăng tất cả đều là thư của cùng một người? Nếu vậy, thì thứ cô sắp đọc chính là những lời mẹ của Thang Tuấn Niên từng viết… Có lẽ ngay cả anh cũng chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cô rút một phong thư từ ngăn trên cùng, chất giấy so với lần trước mới hơn đôi chút, có lẽ là viết muộn hơn vài năm.

“Chị à,

Nghe A Lan nói chị đã trở lại Kinh Kỳ rồi.

Em đã thử gọi cho chị, nhưng số của chị không còn liên lạc được nữa. Số của em thì cũng đã đổi mấy lần rồi. Hơn mười năm trước vẫn còn dùng cái điện thoại cố định nhỏ, gửi được tin nhắn đã là tốt lắm rồi. Giờ thì điện thoại hiện đại quá, đến cả gọi video cũng được. Thế nên việc em vẫn ngồi đây viết thư cho chị đúng là ngốc thật, huống hồ chị cũng chẳng nhận được.

Nhưng nếu thật sự ngồi đối diện nhau, e rằng chúng ta cũng chẳng biết nói gì.

Tiểu Niên còn một năm nữa là thi đại học, em vẫn luôn bất an, nên lại nghĩ đến chị. Nếu chị làm mẹ, chị sẽ đối xử với một đứa con trai đang tuổi dậy thì ra sao, nhất là khi nó không có cha.

Em thật sự sợ ngày đó đến, đứa con vốn ngoan ngoãn mà nổi loạn thì đáng sợ lắm phải không? Giống như đứa trẻ vốn nghịch ngợm mà bỗng dưng ngoan ngoãn lại khiến người ta khen ngợi, còn đứa trẻ ngoan thì ngược lại, chỉ cần hơi sa sầm mặt một chút là sẽ bị nói ra nói vào. Em không muốn nó phải kìm nén mình, mà chính điều đó lại khiến em sợ nhất.

Em cố gắng nhớ lại xem khi chúng ta mười mấy tuổi, em đã như thế nào, nhưng chẳng nhớ nổi nữa. Em chỉ nhớ dáng vẻ của chị thôi.

Khi ấy chị cắt tóc ngắn cũn, chị nói chị mê điệu tango của Argentina, kéo em ra quảng trường dưới ánh trăng nhảy, mặc chiếc áo ngắn cũn cỡn. Em hỏi, “Không phải điệu này phải có một nam một nữ sao?”. Chị hất cằm nói đầy khinh thường: ‘Trên đời này làm gì có nhiều chuyện nên hay không nên đến thế.’

Em hiểu ra quá muộn. Quả thật, trên đời này không có nhiều chuyện phải phân đúng sai, nên hay không nên. Không phải ai cũng nên kết hôn, sinh con; cũng không phải đứa trẻ nào tuổi dậy thì cũng nhất định sẽ nổi loạn. Ít nhất, Tiểu Niên không phải như vậy.

Chị không ngờ đâu, chiếc điện thoại thông minh mới này của em chính là Tiểu Niên dùng tiền thưởng khi thi đấu để mua cho. Thằng bé thật có chí! Ở tuổi nó, em làm gì kiếm nổi từng ấy tiền (dù giá cả giờ khác rồi), nhưng em tin rằng nó nhất định sẽ có một tương lai rực rỡ.

Mà tương lai ấy, không nhất thiết phải là kiếm được thật nhiều tiền, mua nhà lớn, hay cưới ai đó. Chỉ cần nó được tự do làm điều mình muốn là đủ.

Dù nói thế, nhưng trong lòng em vẫn có kỳ vọng. Em còn dự tính khi Tiểu Niên mười tám tuổi sẽ tặng nó một chiếc xe nhà làm quà trưởng thành. Em hy vọng nó có thể sống giống chị, thế giới này rộng lớn lắm, em chưa được đi nhiều, em muốn nó thay em mà nhìn ngắm. Nhưng nếu nó nhất quyết muốn đưa em đi cùng… thì thôi, em cũng tạm đồng ý vậy.

Nếu đến lúc đó chị cũng muốn đi, ba người chúng ta có thể cùng nhau đi dạo khắp nơi. Chiếc xe ấy rộng lắm, chị cứ yên tâm. Có điều, việc lái xe có lẽ phải nhờ chị rồi, vì chị từng tự lái đi khắp nơi, còn em vẫn chưa biết lái, Tiểu Niên thì hiện tại cũng vậy.

Nói mới nhớ có chuyện vui, bức thư này em viết ngắt quãng, giữa chừng thì bị Tiểu Niên bắt gặp. Nó hỏi em đang viết cho ai, em đùa rằng em đang viết thư tình. Mắt nó tròn xoe. Em lại hỏi ngược, ‘Con chắc không xa lạ gì với thư tình đâu nhỉ, con gái còn gửi đến tận nhà cơ mà. Nhưng con đã từng tự viết cho ai chưa?’

Lúc ấy trên mặt nó cuối cùng cũng hiện ra nét của tuổi dậy thì.

Em nhìn vẻ mặt đó, đoán chắc nó đã có người mình thích, trong lòng em vui mừng khôn xiết. Dù hôn nhân là kết cục chẳng mấy tốt đẹp, nhưng em vẫn cho rằng tình yêu thì thật tuyệt vời, nhất là mối tình đầu, khi một người bắt đầu tưởng tượng về người kia, và cũng chỉ vì tưởng tượng mà thấy đẹp đến vậy.

Em hỏi Tiểu Niên, ‘Người đó là người như thế nào?’

Nhưng nó lại hỏi ngược em một câu khiến em chẳng hiểu gì cả. ‘Mẹ ơi, mẹ có mùa nào đặc biệt yêu thích không?’

Em nhớ lại những ngày cùng chị bắt ve trong núi, chẳng chút do dự mà nói, ‘Tất nhiên là mùa hè rồi.’

Tiểu Niên cũng chẳng do dự mà nói, ‘Con thích mùa thu khi lúa chín vàng.’

Em hỏi nó tại sao, nó ngượng ngùng trả lời, ‘Vì đó là tên của cậu ấy.’”

 

 
Bình Luận (0)
Comment