Trên thế gian này, có phải còn tồn tại một người khác cũng tên là Cốc Thu hay không?
Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Ngu Cốc Thu sau khi đọc xong bức thư ấy.
Cô đọc đến đoạn đó thì không thể tiếp tục được nữa. Nếu bản thân là một trí tuệ nhân tạo đang thịnh hành hiện nay, hẳn đã lập tức lóe lên dòng cảnh báo “mã lỗi hệ thống”, không thể tuân theo mệnh lệnh đọc thư mà Lâm Thục Tú giao cho.
May mắn thay, Lâm Thục Tú đã sớm thiếp đi trong lúc cô đọc thư, sẽ không trách cứ cơn hoảng loạn của cô lúc này.
Cô đặt lá thư xuống, mang theo câu nói “Đó là tên của cậu ấy” mà rời đi. Nó quấn lấy cô chặt chẽ hơn cả cái bóng dưới chân, ít nhất bóng còn biết tan biến khi hoàng hôn buông xuống, nhưng câu nói ấy thì không. Vào những đêm trăng bị mây che khuất, uy lực của nó còn mạnh mẽ hơn cả ban ngày, siết chặt lấy thần kinh của Ngu Cốc Thu, khiến cô liên tục tự hỏi: Đây là thật sao? Hay là mình đã hiểu sai ở chỗ nào đó?
Cô khát khao được gặp Thang Tuấn Niên, muốn trực tiếp hỏi anh: “Người con gái mà anh từng nói có chút cảm tình là ai? Tên cô ấy là gì? Chẳng lẽ thật sự là Ngu Cốc Thu sao?”
Trong đầu cô lập tức tua lại đêm sinh nhật hai mươi tám tuổi, đêm ấy cô đã lang thang khắp thành phố, chỉ để tìm ra câu trả lời, trong lòng tràn đầy khát vọng không thể kìm nén.
Ngu Cốc Thu vứt bỏ hết quyết tâm “không liên lạc với Thang Tuấn Niên nữa” mà cô đã tự thuyết phục mình vào hôm qua, nhảy xuống xe buýt, chạy đến một trạm khác.
Cô lên chiếc xe hướng về Hội người mù Thanh Thân.
Bây giờ quan hệ giữa họ… cô không tiện đường đột tới thẳng nhà anh nữa. Không có lý do chính đáng rất dễ bị từ chối ngay từ cửa, nhưng tiệm massage thì không thể ngăn cô được. Giờ này Thang Tuấn Niên rất có khả năng đang làm việc ở đó, đến lúc ấy cô chỉ cần lấy cớ đi massage là có thể tìm được cơ hội nói chuyện với anh, chắc không khó.
Ngu Cốc Thu tính toán mọi việc đâu vào đấy, nhưng sự đời lại chẳng diễn ra như cô mong muốn. Cô đến tiệm, gọi dịch vụ xong, trước khi vào phòng lại lấy cớ đi vệ sinh rồi lượn quanh hành lang. Cô đi qua vài nhân viên đang nghỉ hoặc chuẩn bị vào phòng, nhưng không một ai là người cô tìm.
Một giờ đồng hồ massage trôi qua trong sự dày vò kéo dài. Khi kết thúc, Ngu Cốc Thu lại dùng chiêu cũ: giả vờ chờ xe, ngồi trong đại sảnh, kiên nhẫn ngồi chờ thỏ sa lưới.
Lần này cô đã kiên trì được nửa tiếng, lễ tân ở quầy liên tục liếc nhìn về phía cô, Ngu Cốc Thu chợt thấy mình thật ngốc, sao lại ngồi chờ ngu như vậy chứ, rõ ràng là có thể dò hỏi được mà!
Cô bắt lấy ánh mắt của lễ tân, bình tĩnh bước lên bắt chuyện: “Chào cô, kỹ thuật viên số mười bảy bây giờ đang có khách à? Tôi có một người bạn nam, lát nữa cũng muốn qua massage. Lần trước anh ấy từng đến, cảm thấy số mười bảy làm khá tốt.”
Lễ tân bừng tỉnh, song lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Không khéo rồi, số mười bảy hôm nay xin nghỉ ốm rồi. Chị có muốn đổi sang kỹ thuật viên khác không? Tay nghề cũng không tệ đâu ạ.”
“Xin nghỉ ốm à?” Ngu Cốc Thu vội vàng hỏi dồn, “Bị bệnh gì vậy?”
Lễ tân cảm thấy giọng điệu của cô hơi lạ, nhưng vẫn trả lời: “Là bị cảm cúm, bọn tôi có quy định không để truyền bệnh cho khách mà.”
“À à, ra vậy.” Ngu Cốc Thu khẽ lắc điện thoại trong tay: “Vậy tôi nhắn lại cho bạn tôi một tiếng.”
Cô cúi đầu giả vờ gửi tin nhắn, rồi nhanh chân rời khỏi tiệm, không do dự thêm giây nào, lập tức bắt chuyến tàu điện ngầm hướng về Tử Kinh Hoa Viên.
Không chắc Thang Tuấn Niên có chịu uống thuốc hay ăn uống tử tế không, nên khi cô đứng trước cửa nhà anh, hai tay đã chất đầy “đồ viện trợ”: một túi dưa hấu, một túi thuốc, một bát cháo trắng với vài món dưa nhỏ, và… hai chiếc bao giày.
Lần này cô đi rất cẩn thận, đèn hành lang vẫn hỏng, cô bật đèn pin soi từng bậc cầu thang mà bước lên, may thay không gặp phải tình huống nguy hiểm nào nữa.
Ngu Cốc Thu cố gắng rảnh một tay để gõ cửa. Cô gõ rất kiên nhẫn, cuối cùng bên trong cũng có phản ứng, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Xin hỏi ai đó?”
“Là tôi.”
Bên trong im lặng một lúc.
“Có chuyện gì sao?” Giọng anh so với khi nãy càng thêm lạnh nhạt.
Ngu Cốc Thu lại chẳng hề để ý đến sự lạnh nhạt ấy: “Hôm nay tôi đi massage, tình cờ nghe nói anh bị bệnh nên qua xem thử. Dù gì đồ cũng đã mang đến tận tay rồi, nhưng chúng ta vẫn là bạn, phải không?”
“Không, chỉ là xã giao gật đầu mà thôi.” Ngay sau đó anh liền hạ lệnh tiễn khách: “Không nặng lắm, nhưng tôi sẽ không mời cô vào, có thể sẽ lây cho cô đấy.”
“Không cần lo bị lây đâu, tôi có đeo khẩu trang mà.”
“… Nhưng vẫn có khả năng.”
“Vậy thì lễ qua lễ lại, đợi anh khỏi bệnh rồi đến thăm tôi nhé.”
Ngu Cốc Thu đoán rằng lúc này Thang Tuấn Niên hẳn đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ, bởi anh im lặng không đáp.
Thấy anh không trả lời, cô tự nhiên nói tiếp: “Anh mở cửa đi, tôi xách nhiều thứ quá, nặng lắm.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra trước mặt Ngu Cốc Thu.
Thang Tuấn Niên mặc đồ ở nhà màu đen, vừa nhìn là biết đã nằm cả ngày, áo quần nhăn nhúm, khuôn mặt ửng đỏ bất thường, trên người tỏa ra hơi nóng như cơn sốt đang bốc lên, tràn cả ra ngoài không khí, ập về phía cô.
Ngu Cốc Thu khẽ sững lại, theo phản xạ đem cách cô thường chăm sóc người già ra áp dụng, cô bước lên một bước, đưa mu bàn tay chạm thử lên trán anh.
Cảm nhận rõ ràng hơi nóng bất thường, cô cũng chẳng kịp nghĩ hành động vừa rồi có vượt giới hạn hay không, lo lắng hỏi: “Anh có đo nhiệt độ chưa? Uống thuốc hạ sốt chưa?”
Anh khựng lại nửa nhịp, lùi về sau một bước rồi đáp: “Rồi.”
“Tôi đoán anh có thể bị sốt nên mang theo dưa hấu tới, trước đây tôi mà bị sốt là ăn dưa hấu liền.” Cô quen tay quen việc, mang bao giày vào rồi đi vào phòng khách, đặt mấy thứ mang theo lên bàn trà: “Nếu anh chưa ăn thì ăn chút gì trước đi rồi hãy ăn dưa hấu, tôi có mang cháo trắng tới.”
“… Tôi ăn rồi.”
Thang Tuấn Niên nghe tiếng bước chân cô vang trong nhà, nhất thời lúng túng đứng yên, trông như thể chính anh mới là khách trong căn nhà này.
“Ồ, vậy thì ăn dưa hấu luôn nhé!” Ngu Cốc Thu ôm lấy quả dưa, hỏi, “Phòng bếp là cánh cửa kính bên trái kia đúng không? Tôi đi cắt nhé. Hay là anh thích ăn bằng muỗng hơn?”
Thang Tuấn Niên khẽ bóp trán, khuyên cô: “Không, không cần… cô dừng lại trước đã.”
Ngu Cốc Thu ôm quả dưa hấu, chớp chớp mắt: “Anh không muốn ăn à? Ăn dưa hấu thật sự giúp hạ sốt nhanh hơn đó.”
Anh vẫn chẳng động lòng: “Cảm ơn cô đã mang những thứ này đến, lát nữa tôi tự ăn là được. Giờ cũng muộn rồi, cô về trước đi.”
Ngu Cốc Thu im lặng một lúc, cố nghĩ ra lý do để không bị đuổi về. “Tôi vừa vội vã chạy tới đây, mà anh lại bảo tôi đi liền…” Cô cố khiến giọng mình nghe có vẻ tủi thân một chút, dù bản thân biết rõ màn diễn chẳng mấy thành công, ngược lại còn trông hơi giống kẻ mặt dày, “Tôi cũng khát rồi, cho tôi cắt chút dưa hấu ăn xong rồi đi nhé?”
Yêu cầu ấy không quá đáng, Thang Tuấn Niên khẽ thở dài, nhượng bộ một bước: “Phòng bếp chính là cánh cửa kính kia.”
Phòng bếp được Thang Tuấn Niên giữ rất sạch sẽ, có vẻ tần suất nấu nướng không cao. Bát đĩa đơn giản, toàn một màu trắng, đều là loại dành cho một người dùng. Ngu Cốc Thu mở tủ, lấy ra một cái bát to, cắt nửa quả dưa hấu thành miếng, cắm que vào, nửa còn lại thì cắt nhỏ bỏ vào tủ lạnh.
Cô ôm bát dưa hấu lớn quay lại phòng khách, thấy Thang Tuấn Niên đang thay nước cho Phi Phi.
Ngu Cốc Thu chợt nảy ra ý: “À đúng rồi, Phi Phi có ăn được dưa hấu không?”
Thang Tuấn Niên lắc đầu: “Nó già rồi, đường ruột yếu, không hợp ăn đâu.”
Ngu Cốc Thu tiếc nuối đáp: “Nói mới nhớ, nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh khẽ vuốt đầu Phi Phi: “Sinh nhật tới là tròn mười tuổi.”
Ngu Cốc Thu nhạy cảm nhận ra trong giọng anh có chút bịn rịn. “Lần trước anh nói Phi Phi còn vài tháng nữa là nghỉ hưu… là tới mười tuổi thì phải nghỉ sao?”
“Ừ, đó là quy định.”
“Vậy sau đó nó sẽ thế nào?”
“Phải gửi nó trở lại trung tâm huấn luyện chó dẫn đường ở Kinh Kỳ.” Tay anh vẫn lưu luyến v**t v* nó: “Họ sẽ sàng lọc kỹ càng, chọn cho nó một gia đình tốt để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không cần đi làm vất vả nữa rồi, phải không Phi Phi? Cố gắng thêm chút nữa nhé.”
Đôi tai Phi Phi khẽ động đậy, nó nghiêng đầu, dụi mặt vào lòng bàn tay Thang Tuấn Niên, dáng vẻ như đang nói với anh rằng, điều này không phải là sự chịu đựng đâu.
Lông mi Thang Tuấn Niên khẽ run, bàn tay anh chậm rãi vuốt dọc theo lớp lông mềm của Phi Phi. Hai sinh linh từng cùng nương tựa vào nhau, vì sớm cảm nhận được sắp phải chia ly mà càng nép sát hơn.
Mắt Ngu Cốc Thu bỗng cay xè, cô cúi đầu, nhét một miếng dưa hấu vào miệng, cổ họng khô khốc dần được thấm ướt.
Đợi đến khi Thang Tuấn Niên đứng dậy, cô đã ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu ăn.
Vừa ngồi xuống, cô mới thấy dưới bàn bày kín một hàng đĩa phim.
Thang Tuấn Niên để tránh thất lễ, chậm rãi đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ chờ cô ăn xong.
Cô suy tính nên mở lời thế nào để hỏi về “cô gái mà anh từng có cảm tình”, nhưng kiểu nói vòng vo vốn không phải sở trường của cô.
Dù trên đường đến đây cô đã thử diễn tập trong đầu, nhưng vừa ngồi đối diện Thang Tuấn Niên, mọi kịch bản đều bỗng chốc trống rỗng.
Ánh mắt cô chợt dừng lại trên chiếc túi của bà Lâm Thục Tú đặt trên bàn trà, nguyên vẹn chưa hề bị mở ra. Thế là câu hỏi bật ra khỏi miệng lại thành: “Đồ của dì Lâm, anh không định mở xem sao?”
Câu hỏi ấy lập tức khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Thang Tuấn Niên hoàn toàn không có ý định giải thích, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.
Ngu Cốc Thu thầm trách mình ngu ngốc, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Một lát sau, cô hít sâu, trong lòng sắp xếp lại lời định nói, căng thẳng l**m môi định mở miệng thì chợt thấy vẻ mệt mỏi hằn rõ trên mặt Thang Tuấn Niên. Anh trông thật sự khó chịu.
Cô liền chần chừ, bắt đầu tự hỏi liệu việc mình làm có quá tệ không. Lợi dụng lúc người ta đang bệnh, mượn cớ thăm hỏi để truy tìm một câu trả lời. Mà lúc này, có lẽ ngay cả ngồi thôi anh cũng đã mệt, chỉ vì giữ phép lịch sự nên chưa đuổi cô đi.
Nghĩ đến đó, Ngu Cốc Thu lập tức ngồi thẳng người, bứt rứt chẳng yên, không nỡ ngồi đó tiếp tục dò xét nữa. Cô vội vàng nuốt nốt miếng dưa hấu, rồi đứng dậy.
“Không làm phiền anh nghỉ nữa, tôi về đây. Còn nửa quả dưa hấu trong ngăn thứ ba của tủ lạnh, nếu anh muốn ăn thì cứ lấy nhé.” Ngu Cốc Thu bước nhanh ra tới cửa, “Không cần tiễn đâu! Phi Phi cũng tạm biệt nhé!”
Chưa đợi Thang Tuấn Niên kịp nói thêm vài câu khách sáo, cô đã nhanh tay kéo cửa rời đi.
Khi xuống đến dưới lầu, Ngu Cốc Thu mới phát hiện ngoài trời đã bắt đầu có mưa.
Nhưng mưa không lớn, chỉ là cơn mưa nhỏ, êm ả và tỉ tê, khó trách khi ở nhà Thang Tuấn Niên, hai người đều không nhận ra trời đã đổ mưa.
Cô ra ngoài mà không mang theo ô, thoáng do dự không biết nên quay lại mượn một chiếc ô hay cứ đội mưa mà về. Thôi kệ, chạy nhanh một chút là tới ga tàu điện ngầm rồi!
Ngu Cốc Thu cởi áo khoác, trùm tạm lên đầu, vừa chạy được mấy bước ra khỏi tòa nhà thì trong tiếng mưa mờ ảo, cô như nghe thấy ai đó trên lầu gọi “Ngô Đông”.
Ban đầu cô không để tâm, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng càng chạy lại càng thấy có gì đó không đúng, bỗng khựng lại, quay đầu nhìn lên, trong khung cửa sổ phòng ngủ tầng năm, bóng dáng của Thang Tuấn Niên hiện rõ.
“Sao vậy——?”
“Cô mang ô chưa——?”
Cô do dự một chút, rồi thật thà đáp: “Chưa——”
“Đợi chút, tôi lấy cho cô một chiếc ô!”
Anh vừa nói vội xong, bóng người đã biến mất khỏi cửa sổ.
Hiểu ra rằng anh chắc đang định xuống lầu để mang ô cho mình, Ngu Cốc Thu liền không thể thật sự ngoan ngoãn đứng yên chờ.
Cô lập tức chạy ngược trở lại tòa nhà, chỉ mấy bước thôi mà cả người đã thấm một lớp ướt lạnh. Dừng lại, cô khẽ giũ giũ những hạt mưa trên người, rồi lại vội vã ba bước gộp thành hai, chạy nhanh lên cầu thang.
Cô chạy rất nhanh, và hai người chạm mặt nhau ở khúc ngoặt tầng ba.
Thang Tuấn Niên cũng đi vội, không dắt theo Phi Phi, cũng không mang gậy dò đường, chỉ men theo tay vịn cầu thang mà bước xuống, cảnh ấy khiến tim Ngu Cốc Thu như treo lơ lửng, sợ anh sẽ lỡ bước trượt ngã bất cứ lúc nào.
“Thang Tuấn Niên!” Cô vội vàng gọi với theo, “Tôi lên rồi, anh đừng đi nữa!”
Anh khựng lại, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ngu Cốc Thu đã chạy đến trước mặt anh, đứng lại trên bậc thấp hơn một cấp so với anh.
Thang Tuấn Niên đưa ra chiếc ô vẫn nắm chặt trong tay. “Cô cầm đi. Đừng đội mưa về, dễ bị cảm đấy.”
Rõ ràng là một hành động quan tâm, nhưng giọng điệu của anh lại nghe chẳng có chút dịu dàng nào, như thể anh chỉ sợ cô vì một cơn cảm lạnh tối nay mà lại tìm đến làm phiền anh nữa, nên mới vội vàng xuống lầu.
Nhưng lúc này, Ngu Cốc Thu đã không còn tâm trí để nghĩ nhiều như vậy. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ô kia, một chiếc ô cũ, nhìn qua đã biết có niên hạn. Trên mặt ô màu be nhạt, mơ hồ có thể thấy hình một con búp bê cầu nắng được thêu vụng về.
Con búp bê cười gượng gạo, nụ cười méo xệch. Để thêu được khóe miệng đó, cô gái mười bảy tuổi năm ấy đã làm rách ngón tay trỏ, dán băng cá nhân, cầm chiếc ô này đi quyên bán ở buổi hội chợ từ thiện, ngồi suốt mấy tiếng dưới trời nắng gắt. Cô ngồi bất động, nhìn các gian hàng xung quanh người đến kẻ đi tấp nập, mà chỗ mình thì không bán nổi dù chỉ một chiếc ô.
Ô thì ai mà chẳng có, cần gì phải mua thêm của cô? Những thứ bạn bè cô mang ra bán đều thời thượng hơn nhiều: băng nhạc, lego, hộp nhạc… Toàn là những món cô chưa bao giờ có được. Vì thế, cô đành nảy ra ý định làm đồ thủ công, nhưng tiếc là tay cô chẳng khéo đến mức có thể đan hay thêu được món gì tinh xảo.
Cuối cùng, cô nghĩ ra một cách chẳng ra đâu vào đâu: dùng tiền tiêu vặt dành dụm mua mười chiếc ô giống hệt nhau, thêu lên mỗi cây một con búp bê cầu nắng, rồi viết lên tấm bảng giá một dòng chữ nhỏ — “Chúc người mở chiếc ô này có một cuộc đời không mưa.”
Cô biết mình thêu không đẹp, nên cố dùng chiêu “có ý nghĩa dễ thương” để thu hút người mua. Thế nhưng, chiêu ấy cũng chẳng hiệu quả.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, cô mới lau mồ hôi, đứng dậy chạy vội đi vệ sinh, giải quyết cơn buồn đã nhịn suốt cả buổi chiều. Chỉ vắng mặt vài phút ngắn ngủi, khi quay lại định thu dọn đồ, Ngu Cốc Thu sững sờ nhìn gian hàng trống trơn, kinh ngạc thốt lên: “Ô của mình bị ai lấy mất rồi à?!”
Người bạn ở gian bên cạnh đã sớm bán hết hàng, đang vui vẻ cúi đầu tính tiền.
Nghe tiếng cô, liền ngẩng đầu nhìn qua, rồi chỉ tay về phía chiếc hộp nhỏ đang đặt trên bàn: “Chắc là có người mua rồi đó, cái hộp kia chẳng phải là tiền họ để lại sao?”
Được bạn nhắc nhở, Ngu Cốc Thu mới để ý thấy quả thật có một vật không thuộc về mình được để lại.
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong có một tờ tiền một trăm tệ, vừa đúng giá của mười chiếc ô. Ngoài ra còn có một mảnh giấy ghi chú, nét chữ viết vội, có phần nguệch ngoạc.
—— “Phước lành và những chiếc ô tôi đều đã mang đi. Cũng chúc người chủ quầy có một cuộc đời không mưa ^^”
Ngu Cốc Thu ngẩn ngơ, khẽ gấp mảnh giấy bỏ vào túi, lại sợ làm nhàu, nên cẩn thận đặt nó trở lại trong hộp. Khi đến, chiếc ba lô còn nặng trĩu; lúc về, lại nhẹ bẫng như một cánh chim. Dưới ánh hoàng hôn hôm ấy, cô có cảm giác mình có thể bay lên được.
Sau này, suốt một thời gian dài, câu chữ của người xa lạ ấy trở thành điểm tựa tinh thần cho cô. Thỉnh thoảng, cô vẫn thấy tiếc, người đã mua hết mười chiếc ô ấy rốt cuộc là ai? Nếu có thể gặp mặt, cô muốn nói với người đó một lời cảm ơn.
Có lẽ đối phương là người có tiền, nên việc mua hết chẳng khó gì. Nhưng trong buổi chiều dài đằng đẵng cô ngồi chờ ở quầy, việc được ai đó chọn lấy quan trọng hơn tất cả.
Mười một năm sau, Ngu Cốc Thu cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.
Thì ra là anh… Thang Tuấn Niên.
Buổi chiều năm ấy, hẳn là anh đã thấy cô ngồi lặng lẽ trong góc, chẳng ai đoái hoài, nên mới tranh thủ mấy phút cô rời chỗ để mua hết toàn bộ số ô.
Cố tình không gặp, để cô không thấy rằng anh đang thương hại mình.
Không cần tra hỏi, cũng chẳng cần cố đoán làm gì nữa, chiếc ô anh đưa ra trước mắt đã nói lên tất cả. Hóa ra, từ rất lâu về trước, cô đã được ai đó chọn lấy rồi.
Chiếc ô Thang Tuấn Niên đưa ra mãi vẫn chưa được nhận lấy. Anh hơi nghi hoặc, lại đưa thêm một chút về phía cô: “Sao thế?”
Trong bóng tối, Ngu Cốc Thu lặng lẽ lau đi nước mắt.
“Cảm ơn anh.” Cô cắn chặt răng, nói tiếp câu còn dang dở suốt mười một năm, “Cảm ơn anh.”
Anh khẽ sững người: “Không có gì đâu, chỉ là một chiếc ô thôi mà…”
Ngu Cốc Thu đưa tay nhận lấy ô, khịt khịt mũi rồi cười khẽ: “Trời ơi, sao trên chiếc ô này còn có cả búp bê cầu nắng nữa, mà thêu xấu quá trời luôn.”
Giọng Thang Tuấn Niên trầm xuống: “Nếu cô chê chiếc ô đó thì trả lại cho tôi.”
Cốc Thu nhìn vào đôi mắt chẳng còn thấy được ánh sáng của anh, khẽ nói: “Xin lỗi anh.”
Cậu đã mua về hết tất cả những chiếc ô, nhưng lại không thể che chắn cho cậu khỏi cơn bão của cuộc đời, là mình, người thêu chúng, đã thêu quá tệ rồi.
Editor có lời muốn nói:
Mình sẽ sửa lại xưng hô thời đi học giữa Thang Tuấn Niên và Ngu Cốc Thu thành ‘cậu – mình’, và cũng sửa lại xưng hô giữa Lâm Thục Tú và Ngu Cốc Thu sang ‘dì – cháu’