Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 16

Ngày hôm sau Ngu Cốc Thu được nghỉ luân phiên. Cô dậy khá sớm, gửi tin nhắn cho Thang Tuấn Niên, nói muốn trả lại chiếc ô cho anh.

Cơn sốt của anh đã lui, nhưng theo quy định của tiệm thì để phòng ngừa, anh vẫn chưa thể đi làm. Vì vậy, Ngu Cốc Thu hẹn sẽ đến nhà anh vào buổi trưa để trả ô. Tuy nhiên, Thang Tuấn Niên tỏ ý phản đối, nói chỉ cần gọi người giao nhanh là được rồi.

Ngu Cốc Thu dần dần đã rút ra được một bộ bí kíp đối phó với Thang Tuấn Niên: ngoài mặt thì thuận theo, nhưng xoay lưng một cái là cô xách ô chạy thẳng đến khu Tử Kinh Hoa Viên.

Thế mà khi đi ngang qua con hẻm hẹp phải băng qua đó, cô lại bất ngờ trông thấy Thang Tuấn Niên.

Anh đang dắt Phi Phi ngồi trước cửa tiệm bún gạo mà hai người từng ăn lần trước. Bún vẫn chưa mang ra, anh như lần ấy, ngồi đó buồn chán, đeo một cặp tai nghe có dây.

Không giống lần trước lén nhìn từ xa, lần này Ngu Cốc Thu kéo ghế đối diện ra, “rầm” một tiếng ngồi xuống.

Âm thanh ấy làm Thang Tuấn Niên giật mình, giống hệt một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, khẽ run lên rồi ngơ ngác quay mặt về phía cô.

Ngu Cốc Thu mỉm cười chào: “Buổi trưa vui vẻ, anh ăn trưa ở đây à?”

Thang Tuấn Niên tháo một bên tai nghe xuống, nghe ra giọng cô, vẻ cảnh giác trong mắt dần tan đi, nhưng rồi lại chậm rãi nhíu mày.

“Không phải tôi bảo cô gửi giao nhanh qua sao?”

“Gửi giao nhanh mất hai mươi lăm tệ, đi tàu điện ngầm chỉ hết ba tệ, tiết kiệm được hai mươi hai tệ, vừa đủ gọi một bữa bún gạo đó chứ.”

Ngu Cốc Thu nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ, cậu nhân viên có vẻ thấy cô quen mắt. Cô vội vàng gọi món xong, nhanh chóng đuổi cậu ta đi trước khi cậu nhớ ra rằng lần trước cô từng lén theo dõi người ta.

Thang Tuấn Niên mím môi, nói: “Tiền giao nhanh tôi trả là được rồi.”

“Nhưng tôi đã đến rồi mà… Vậy hay là bữa bún này anh mời tôi đi?”

“Cô chắc là muốn ăn ở đây thật sao?”

“Nếu anh không thấy tôi làm phiền anh.”

“Thế thì tôi thấy phiền thật.”

Nghe câu ấy, Ngu Cốc Thu lại không còn thấy nó có chút sức sát thương nào như trước nữa.

Cô chống hai tay lên cằm, giọng nhàn nhạt như gió thoảng mây bay: “Được thôi, vậy thì anh chỉ có thể chịu đựng một chút vậy.”

Nói xong, cô khẽ cười, trông thấy Thang Tuấn Niên bị nghẹn lời ngay tại chỗ.

“Không phải tôi chiếm anh hời đâu.” Lời tiếp theo của Ngu Cốc Thu khiến anh hoàn toàn câm nín, “Anh mời tôi ăn bún gạo bữa này, vậy tôi mời anh đi xem phim, được không?”

Vẻ mặt Thang Tuấn Niên thoáng trở nên kỳ lạ: “Xem phim? Tôi á?”

Ngu Cốc Thu thì khẳng định chắc nịch: “Đúng vậy!”

“Cô đang đùa tôi hả?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Chúng ta còn từng cùng nhau xem pháo hoa cơ mà, sao lại không thể xem phim chứ? Hơn nữa bây giờ còn có loại phim ‘không rào cản’ đó, toàn bộ đều có phần thuyết minh bằng giọng nói mà.”

“Cô… ngay cả chuyện này cũng biết à…” Anh khẽ lắc đầu. “Nhưng loại phim không rào cản đó hầu như chỉ chiếu trong những suất đặc biệt, rạp bình thường không có đâu.”

“Cái đó tôi cũng biết.” Ngu Cốc Thu nghiêm túc nói, “Nhưng tôi có thể làm cho anh một phiên bản ‘phim không rào cản độc quyền của Thang Tuấn Niên’!”

“…Ý cô là gì?”

Ngu Cốc Thu vỗ ngực đáp: “Là tôi nè, tôi sẽ làm người thuyết minh cho anh nghe.”

Cô lấy điện thoại ra, đọc từng cái tên phim đang chiếu ngoài rạp cho anh nghe.

“Có phim tình cảm, trinh thám, chiến tranh, hành động, còn cả phim hoạt hình nữa… Anh thích thể loại nào?”

Thang Tuấn Niên ngẩn ra một lát, rồi cụp mắt trả lời: “Không cần đâu, tôi không thích xem phim.”

Khoảnh khắc anh nói ra câu đó, trong đầu Ngu Cốc Thu bỗng chớp qua giọng nói của chàng trai Thang Tuấn Niên năm nào——

Mình thích xem phim, cái gì cũng xem cả.”

Giờ đây, trên bàn trà vẫn còn xếp đầy những đĩa phim, nên Ngu Cốc Thu hoàn toàn không tin lời anh nói. Nếu thật sự anh đã thay đổi, không còn thích xem phim nữa, vậy một người khiếm thị giữ lại từng ấy đĩa phim để làm gì chứ?

Ngu Cốc Thu trấn tĩnh lại, rồi lập tức đổi sang chiến thuật khác.

“Vậy anh coi như giúp tôi một việc đi. Tôi không thích xem phim một mình, mà hôm nay ngoài anh ra tôi chẳng tìm được ai khác.”

“Thế nên cô thà rủ một người mù?”

“Trong mắt tôi, anh trước hết là bạn tôi.” Ngu Cốc Thu chỉnh lại lời anh, giọng rất nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn mời một người bạn đi xem phim cùng thôi, chỉ đơn giản vậy. Những điều khác, tôi không nghĩ tới.”

Thang Tuấn Niên bật cười, một nụ cười đầy châm chọc.

“Đợi đến khi cô dắt tôi vào rạp, nhìn thấy ánh mắt của những người khác, cô sẽ hiểu chuyện này buồn cười đến mức nào.”

“Không sao cả mà, anh đâu có nhìn thấy họ, còn tôi thì không bận tâm đến họ.” Ngu Cốc Thu chăm chú nhìn anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Chỉ cần trong anh có một chút thôi, chỉ một chút thôi, h*m m**n muốn đi xem thì đừng từ chối cảm giác ấy.”

Thang Tuấn Niên vừa định mở miệng thì hai bát bún gạo được bưng lên.

Anh cúi đầu, lặng lẽ ăn. Ăn xong, anh nói qua loa một câu: “Vậy cô chọn bộ phim cô thích đi.”

Trong số những lời dối trá Ngu Cốc Thu từng nói trước mặt Thang Tuấn Niên, “không thích xem phim một mình” là lời nói dối mới nhất.

Đến cái tuổi này rồi, những người bạn mà cô còn thường xuyên liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần hẹn nhau ăn cơm, xem phim đều dây dưa mãi, lịch của ai cũng khó khớp, có khi từ lúc một bộ phim ra rạp cho đến khi rút khỏi rạp, hai, ba tháng vẫn chẳng thể sắp xếp nổi.

Sau khi bỏ lỡ một bộ phim mình muốn xem như thế, Ngu Cốc Thu bắt đầu thử trải nghiệm việc xem phim một mình.

Với nhiều người, xem phim là một hoạt động mang tính xã giao nhiều hơn là vì bộ phim. Nhưng với cô thì khác, cảm xúc của cô dành cho phim ảnh lại vô cùng thuần khiết.

“Thật ra trước đây tôi cũng không phải là người quá hứng thú với phim ảnh đâu.”
Trên chuyến xe buýt đi đến rạp chiếu phim, Ngu Cốc Thu chủ động mở lời: “Nhưng chàng trai mà tôi từng thích lại rất mê xem phim. Dần dần, bị ảnh hưởng từ người ấy, xem phim cũng trở thành thói quen của tôi.”

Thang Tuấn Niên ngồi cạnh cửa sổ, đầu hơi nghiêng về phía bên ngoài, buông một câu hờ hững: “Vậy à.”

“Còn anh thì sao? Anh có từng vì một người mà thay đổi một thói quen nào đó của mình chưa?”

“Sao lại không nói gì?” Ngu Cốc Thu đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào cánh tay anh: “Anh vẫn chưa kể cho tôi nghe về người đó mà.”

“Kể gì cơ?”

“Kể gì cũng được mà… ví dụ như, anh thấy cô ấy có điểm gì tốt?”

Ngu Cốc Thu cố làm ra vẻ tò mò tọc mạch, nhưng tim lại đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô biết mình đang làm chuyện không quang minh chút nào, lợi dụng khoảng trống thông tin giữa mình và Thang Tuấn Niên để moi ra hình ảnh bản thân của quá khứ trong mắt anh… nhưng cô không thể kìm được.

Vì cô thật sự rất tò mò. Rốt cuộc là vì điều gì mà năm xưa, giữa biết bao nhiêu người, Thang Tuấn Niên lại có cảm tình với cô? Đối với thứ tình cảm tuổi trẻ ấy, thứ đã hết hạn từ lâu, cô vẫn háo hức muốn xé bao, nếm thử một chút hương vị còn sót lại.

Nhưng Thang Tuấn Niên lại không chịu thuận theo mong muốn của cô.

Anh lạnh nhạt, mơ hồ đáp: “Thời gian trôi lâu quá rồi, tôi không còn nhớ rõ nữa.”

Vẻ mặt Ngu Cốc Thu sụp xuống không chút giấu giếm, song giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ để lộ chút thất vọng: “Xạo quá đi.”

“Ừ, là xạo đấy.”

Anh thản nhiên thừa nhận, khiến Ngu Cốc Thu thoáng chốc chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Giọng anh trầm thấp, đều đều: “Tôi không thấy cần thiết phải chia sẻ với người khác rằng cô ấy thế nào.”

Khoảnh khắc ấy, Ngu Cốc Thu chỉ muốn buột miệng thốt ra —

“Nhưng mình chính là cô ấy mà.”

Cô gồng mình nuốt xuống cơn xúc động muốn chết đó, đúng là tự mình làm khổ mình. Thở dài một hơi, cô nói: “Nhưng khi để tâm đến một người, người ta sẽ không kìm được mà muốn nhắc đến họ chứ? Anh không muốn nói chuyện một chút sao?”

“Chuyện đó đã là từ rất lâu trước rồi… mà năm ấy tôi cũng chẳng nói được gì. Nếu tôi nhắc đến cô ấy trước mặt người khác, chẳng khác nào trao cho họ cái quyền được đánh giá cô ấy. Rõ ràng cô ấy đâu hề hay biết gì, tôi không thích như vậy.”

Nghe anh nói thế, ngay khoảnh khắc này, “Ngô Đông” đang ngồi ở đây bỗng không kìm được mà ghen tị với Ngu Cốc Thu, người con gái được anh giấu kín đến mức chẳng hé ra nửa chữ trong hồi ức của mình.

Cô mỉm cười, nụ cười đầy luyến tiếc: “Vậy năm đó anh đáng lẽ nên nói với cô ấy mới phải.”

Thang Tuấn Niên không đáp lại nữa.

Lần này đi xem phim, anh không mang Phi Phi theo, chỉ mang theo một cây gậy dẫn đường.

Anh đã rất quen thuộc với việc sử dụng gậy, trước khi may mắn được trung tâm huấn luyện chó dẫn đường cấp cho Phi Phi, anh vẫn luôn dựa vào gậy mà đi lại. Nhưng ở những nơi xa lạ, nhất là trong khu thương mại đông người qua lại, việc di chuyển vẫn lộ rõ sự khó khăn.

Ngu Cốc Thu chủ động đảm nhận vai trò người dẫn đường, để Thang Tuấn Niên nắm lấy cánh tay mình, đưa anh đi thẳng về hướng thang máy.

Trong lúc chờ thang đi xuống, cô mới có thời gian cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình. Nhiệt độ ấy rất nóng, như một món đồ điện cũ đang bị quá tải, phát ra thứ hơi nóng khó tiêu tan vì bất an và căng thẳng.

Cô nghĩ, chắc anh đã rất, rất lâu rồi không còn đến những nơi như thế này nữa.

Để xua tan bầu không khí ngột ngạt ấy, Ngu Cốc Thu chủ động bắt chuyện: “Vé tôi mua rồi, anh đoán xem cuối cùng tôi chọn bộ nào?”

Thang Tuấn Niên suy nghĩ một hồi, rồi nói nghiêm túc: “Con voi thứ sáu?”

“Thì ra anh muốn xem phim đó nhất à?”

“Không đâu, phim nào tôi xem cũng được cả.”

Bởi vì anh không thể nhìn thấy—— cô giờ đây đã hiểu được điều ẩn sau lời nói ấy của anh.

Ngu Cốc Thu sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mỉm cười nói: “Sao lại nói là không khác được chứ? Vừa rồi tôi gạt anh đó.”

Anh sững người: “Gạt tôi?”

“Tôi thật ra vẫn chưa mua vé, vì đây là bộ phim mà hai chúng ta sẽ cùng xem.” Nói rồi, cô mới thong thả lấy điện thoại ra, mở danh sách chiếu phim: “Con voi đúng không? Tôi biết rồi. Có điều giờ chiếu hơi dở chút —— phải đợi bốn mươi phút nữa cơ.”

Thang Tuấn Niên lộ ra vẻ hơi ngượng ngập: “Vậy thì thôi, đừng xem phim đó nữa. Tôi nói rồi mà, cứ chọn bộ cô muốn xem đi.”

“Tôi cũng muốn xem phim này mà.” Ngu Cốc Thu vừa thao tác đặt vé vừa nói, “Trùng hợp ghê, hóa ra gu của chúng ta cũng hợp nhau đấy chứ.”

“Lần này là mua thật rồi.” Cô cười, “Còn tận bốn mươi phút, hay là mình đi dạo quanh trung tâm này một chút? Ngồi chờ bốn mươi phút chán lắm.”

Thang Tuấn Niên nghe hết lời đề nghị này đến lời đề nghị khác, những việc đối với anh vốn có chút vô lý, nhưng lần này anh lại không tỏ ra ngạc nhiên.

Anh chỉ bất đắc dĩ nói: “Tùy cô vậy.”

“Vậy thì mình khỏi đợi thang máy nữa nhé!” Ngu Cốc Thu vui vẻ xoay người lại, “Mình đi dạo từ tầng này đi, hình như có một cửa hàng nước hoa đó.”

Vừa bước vào, vô số lọ trưng bày muôn hình vạn trạng khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Mùi hương trong không khí khiến đầu óc Ngu Cốc Thu trở nên choáng nhẹ, không thể phân biệt rõ từng mùi, chỉ cảm thấy rất thơm.

Cô tiện tay cầm hai tấm giấy thử hương đặt bên cạnh, rồi khẽ chọc nhẹ Thang Tuấn Niên, ra hiệu anh nhận lấy.

“Sao vậy?”

“Anh giúp tôi ngửi thử xem, cái nào thơm hơn?”

“Không phải cô định mua sao, sao lại hỏi ý tôi?”

“Bởi vì anh là khách mà.”

“…Sao?”

“Thật ra đây là lần đầu tiên tôi thử bày nước hoa trong nhà.” Cô nói, giọng ngượng ngùng. “Rõ ràng cống trong nhà thường bốc mùi khó chịu, nhưng tôi đã quen rồi. Chỉ là hôm đó khi anh đến ăn cơm, tiễn anh xong, tôi ngồi một mình trên ghế sofa thì bỗng nghĩ… chắc lúc đó anh thấy khó chịu lắm phải không?”

Anh lắc đầu: “Không có đâu.”

“Anh không cần khách sáo đâu, cứ nói thật là được mà!”

“Tôi nói thật đấy, thật sự không có ấn tượng gì cả.” Anh hơi ngập ngừng một chút, nhưng rồi vẫn nói tiếp: “Hôm đó ngắm…”

Khi nói đến chữ ‘ngắm’, anh khựng lại, như đang tìm một từ khác nhưng rồi vẫn giữ nguyên cách nói ấy. “Ngắm được pháo hoa rồi, nên khó mà nhớ nổi những chuyện khác.”

Lòng bàn tay Ngu Cốc Thu khẽ tê dại khi nghe anh nói vậy.

Cô nắm chặt tay lại, gật đầu qua loa: “Không ngửi thấy gì thì tốt rồi.”

Cuối cùng Thang Tuấn Niên vẫn nhận lấy tấm giấy thử, ngửi hai lần, rồi chọn tấm bên trái — một mùi hương lấy hoa gừng Xiêm làm chủ.

Ngu Cốc Thu liền dứt khoát: “Vậy thì chọn mùi này nhé!”

“Xác định luôn à?”

“Không phải đây là mùi anh thích sao?” Cô liếc nhìn anh một cái, giọng nhỏ đi: “Nếu nhà tôi có mùi anh thích, thì lần sau mời anh tới, tôi sẽ không cần phải nói dối nữa, đúng không?”

Thang Tuấn Niên im lặng vài giây, rồi đưa lại tấm giấy thử: “Cô vẫn nên chọn thêm vài mùi nữa đi. Lỡ mấy vị khách khác không thích mùi này thì sao.”

“Hả? Mấy vị khách khác là ai cơ?”

“Tôi nói là… sau này cô đâu chỉ có mỗi tôi là khách đâu.”

“Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, tôi không giỏi kết bạn mà.”

“Chỉ cần cô chịu, cô sẽ kết được bạn thôi.”

“Anh nói bừa đó hả.” Ngu Cốc Thu tự giễu mình, “Ví dụ thất bại sờ sờ ra trước mắt đây rồi, tôi chẳng qua chỉ là người anh gật đầu chào——”

Cô còn chưa nói hết câu, Thang Tuấn Niên đã ngắt lời.

“Vừa rồi không phải cô nói rồi sao, tôi đã là bạn của cô rồi mà.”

Ngu Cốc Thu trừng mắt, kinh ngạc: “…Thật hả?!”

Khuôn mặt Thang Tuấn Niên thoáng hiện nét hối hận.

“Giả đó.”

Bình Luận (0)
Comment