Nếu hỏi Ngu Cốc Thu lúc này vui đến mức nào, thì câu trả lời của cô là: vui như khi uống một ly Americano đá mà cảm giác ngọt như trà sữa full đường vậy.
“Bạn bè”…
Hai chữ ấy, e rằng chẳng có gì khiến cô thấy mãn nguyện hơn việc nghe nó thốt ra từ miệng Thang Tuấn Niên. Dù cuối cùng anh có thực sự coi cô là bạn hay không, thì chỉ riêng chuyện đó thôi, với cô đã là phần thưởng lớn rồi.
Ngay cả khi nhân viên cửa hàng tỏ vẻ áy náy vì sản phẩm tạm thời hết hàng, điều đó cũng chẳng khiến Ngu Cốc Thu thất vọng. Ngược lại, cô hiếm khi thấy mình sảng khoái như thế, coo thầm nghĩ mắt nhìn của mình quả thật rất tốt, vừa chọn đã trúng ngay mẫu đang “hot”.
Cô bước ra khỏi cửa hàng tinh dầu thơm với tâm trạng lâng lâng. Hương từ miếng thử vẫn vương nơi đầu ngón tay cô, và cũng phảng phất trên đầu ngón tay anh, từ chỗ bàn tay anh khẽ đặt lên vai cô, mùi hương mơ hồ lan ra.
Cô cười ngốc nghếch, không hề tiết chế. Nếu Thang Tuấn Niên có thể nhìn thấy, chắc anh sẽ lộ ra cái vẻ “cạn lời” quen thuộc ấy.
“Trạm kế tiếp đi đâu đây? Còn nhiều thời gian lắm mà.” Giọng Ngu Cốc Thu khi nghiêng đầu hỏi anh cũng mang theo nụ cười không nén nổi. “Tôi đi dạo của tôi rồi, giờ đến lượt anh đó. Anh có chỗ nào muốn ghé không?”
“Chẳng phải cô chưa mua được sao? Không cần qua cửa hàng tinh dầu khác à?”
“Không cần đâu, tôi chỉ thích đúng mùi đó thôi. Lần sau có hàng lại mua cũng được.”
Cô vẫn vui vẻ như cũ, “Vả lại, suốt buổi toàn anh đi cùng tôi, tôi cũng thấy ngại lắm.”
“Không sao, mà thật ra cũng đâu tính là tôi đi cùng cô… Cô dắt tôi theo mới đúng, chắc còn phiền hơn cho cô nữa.”
“Anh đừng quên lúc nãy anh còn giúp tôi chọn mùi hương đấy nhé!”
Anh khựng lại một chút: “Được rồi, vậy tôi cũng thấy vui vì giúp được.”
“Cho nên! Tôi cũng có thể giúp anh chọn gì đó mà, như vậy mới đúng là bạn bè cùng đi dạo trung tâm thương mại chứ!”
Ngu Cốc Thu cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, chẳng buồn quan tâm đến lời biện bạch của anh khi nãy.
Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam mới mở, cô chậm rãi dừng bước,
rồi quay đầu lại nói với người phía sau: “À phải rồi, bình thường anh mua quần áo kiểu gì thế?”
Trong ấn tượng của cô, quần áo của anh toàn màu đen, kiểu dáng giản dị đến mức không có lấy một chi tiết cầu kỳ nào.
“Mua quần áo à?” Anh vô thức nhíu mày, sắc mặt thoáng chút bất an. “Quần áo tôi mặc bình thường… trông có kỳ lắm không?”
“Không không, tôi chỉ là trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này thôi… Mua quần áo mà không nhìn thấy chẳng phải rất bất tiện sao?”
“Cũng tạm ổn, tôi toàn mua online ở Uniqlo hoặc Muji, kiểu dáng không sai lệch, kích cỡ cũng rất chuẩn. Cứ theo phân loại mà chọn mấy món được đánh giá cao là được rồi.”
Lúc này, Ngu Cốc Thu bỗng nảy ra một ý, giọng nói cũng phấn chấn hẳn lên.
“Vậy hôm nay chúng ta cùng chọn quần áo đi! Tôi muốn chọn cho anh vài bộ có hoa văn một chút.”
Lông mày Thang Tuấn Niên càng nhíu sâu hơn: “Không cần, tôi không cần đâu.”
“Thật sao? Chẳng lẽ anh không muốn mặc mấy bộ khác ngoài màu đen à?”
“Màu đen là đủ rồi.”
“Sao mà đủ được, anh có dáng người đẹp như vậy, để những bộ quần áo xinh xắn nằm im không mặc thì uổng lắm.”
“Cái gì mà dáng người đẹp chứ…” Anh mím môi, “Dù sao thì tôi mặc gì cũng không nhìn thấy, chẳng có lý do gì để bận tâm.”
“Nhưng người khác nhìn thấy mà.”
“Cô chẳng phải vừa nói là không quan tâm người khác sao?”
“Ừ… thì tôi cũng là một trong số ‘người khác’ đó mà?” Ngu Cốc Thu lúc này phản ứng rất nhanh, buột miệng nói, “Tôi muốn nhìn anh mặc quần áo đẹp.”
Anh nghe xong thì khẽ sững người, rồi bật cười, khẽ lắc đầu: “Cô muốn trang điểm cho tôi, bắt tôi mặc đẹp, cô coi tôi là búp bê Barbie hồi nhỏ của cô à?”
“Tôi hồi nhỏ làm gì có búp bê Barbie mà chơi.” Ngu Cốc Thu mỉm cười, “Tôi chỉ biết đến nó sau khi xem bộ phim Barbie thôi, mới biết con búp bê nam đó tên là Ken. Vậy nên, anh chắc được tính là Ken rồi.”
Thang Tuấn Niên khẽ ngẩn ra. Một lúc sau, đôi môi anh mím lại thành một đường thẳng, có vẻ chẳng mấy vui:
“Vậy hôm nay coi như làm Ken một lần vậy.”
Trong cửa hàng đồ nam gần như chẳng có mấy khách, nhân viên bán hàng rảnh rỗi đến mức uể oải. Thấy Ngu Cốc Thu bước vào, anh ta cũng chỉ hờ hững nói một câu “Chào mừng quý khách, cứ xem thoải mái nhé”, chân không buồn nhích lấy nửa bước.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Thang Tuấn Niên đi phía sau cô, anh ta lại ngạc nhiên liếc thêm mấy cái.
Ngu Cốc Thu đối với kiểu phục vụ qua loa này lại khá hài lòng. Bình thường đi dạo trong tiệm, điều cô sợ nhất là nhân viên cứ bám sát sau lưng, thấy cô chọn món nào liền nhào tới giới thiệu món đó. Vì thế, mỗi lần cô đặt món đồ xuống đều có cảm giác như mình đang làm tiêu hao đi một phần nước bọt của người ta, khiến cho động tác “đặt xuống” trở nên nặng nề lạ thường.
Nhân viên thì mải lười biếng, cô lại thoải mái chọn đồ — thế là cả hai bên đều vui vẻ.
Cô bảo Thang Tuấn Niên ngồi xuống, rồi bắt đầu lần lượt lướt tay qua từng chiếc móc áo mà chọn. Không biết có phải do “người tình trong mắt hóa Tây Thi” hay không, mà cô thấy món nào cũng hợp với anh cả, khiến người ta thật sự khó lòng chọn lựa.
Xét đến chuyện anh mặc thay phải thuận tiện, lại còn hợp với gu thẩm mỹ trầm tĩnh của anh, Ngu Cốc Thu cân nhắc kỹ rồi phối cho anh cả một bộ hoàn chỉnh, đưa tới trước mặt.
Cô tỉ mỉ mô tả cho anh nghe: “Tôi chọn cho anh một chiếc áo len khoác ngoài màu nâu kẻ ô, bên trong là áo cổ lọ dệt kim, quần cũng cùng tông màu. Tôi cảm giác khi anh mặc vào trông sẽ rất dịu dàng, mà cũng hợp với tiết trời hiện tại nữa.”
Thang Tuấn Niên nhận lấy quần áo, đưa tay sờ thử, thấy chất vải mềm mại thì gật đầu, rồi được nhân viên dẫn đến phòng thử đồ.
Từ sau khi mất đi ánh sáng, việc mặc quần áo với anh trở nên lúng túng nhất ở chỗ — đôi khi không phân biệt được đâu là mặt trong, đâu là mặt ngoài.
Nhưng đó chỉ là chuyện của thuở ban đầu thôi. Khi ấy, với mọi thứ xung quanh, anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang học đi lại từ đầu. Mặc quần áo cũng chẳng biết cách tìm mấu chốt, hoặc có lẽ là chẳng còn tâm trí để học. Những lần phải ra ngoài ít ỏi, cứ mặc lên là được, nên đôi ba lần đã nghe thấy người khác cười. Sau đó anh mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Vì vậy, khi nãy nghe Ngu Cốc Thu nói đến chuyện quần áo của mình, anh thoáng nghĩ rằng có lẽ lại một lần sơ suất, mặc ngược áo mà không hay biết, ngốc nghếch bước đi giữa phố.
Lòng bàn tay chạm đến phần mác ở cổ áo len, xác nhận xong, anh mới luồn đầu vào. Khóe môi khẽ giật lên thành nụ cười tự giễu, gần mười năm rồi, mà anh vẫn còn co ro trong cuộc đời chẳng biết đâu là mặt trái, đâu là mặt phải này.
Mặc xong quần áo, Thang Tuấn Niên vẫn đứng lặng trong phòng thử thêm một phút nữa mới bước ra.
Anh lần tay dọc theo khung cửa, nắm chặt lấy, giọng nói khẽ khàng: “Mặc thử xong rồi.”
Trong cửa hàng, tiếng nhạc sôi động vẫn vang ầm ĩ, thế mà chẳng nghe thấy tiếng Ngu Cốc Thu đáp lại. Âm nhạc bỗng như cũng trở nên tĩnh lặng theo.
Anh buông tay xuống, đầu hơi xoay lại, có chút lúng túng: “Cô… ở đó chứ?”
Ngu Cốc Thu như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội đáp: “Ở, ở đây. Cổ áo anh chưa chỉnh ngay kìa.”
Ngay sau đó, một làn hương gừng hoa nhè nhẹ tiến gần về phía Thang Tuấn Niên.
Đầu ngón tay phảng phất mùi hương ấy chạm vào cổ áo anh, như thể thực sự có một đóa hoa khẽ quét qua làn da nơi cổ. Trong đầu Thang Tuấn Niên thoáng hiện ra một mảnh đất khô cằn, bông hoa bị nhổ lên rồi rơi nhẹ xuống bùn đất. Cảnh tượng ấy khiến người ta chẳng dám cử động, sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích thôi, hoa sẽ lập tức héo tàn. Nhưng ngay sau đó anh chợt hiểu ra, chính vì không động mà hoa mới héo.
Thang Tuấn Niên lùi lại một bước, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo: “Đừng tùy tiện chạm vào tôi.”
Tay Ngu Cốc Thu còn khựng giữa không trung, rồi cô làm như chẳng có chuyện gì, khẽ hạ xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Cái đó thì anh đâu có quyền quyết định, đừng quên bây giờ anh là con búp bê mặc cho tôi tùy ý sắp đặt đấy.”
Anh lùi một bước, cô lại tiến một bước.
Thang Tuấn Niên lùi mãi cho đến khi chạm lưng vào cánh cửa phòng thử đồ, không còn đường lui nữa, bỗng cảm giác có vật gì đó được đặt lên mặt mình — một cảm giác lạ lẫm, khiến toàn thân anh run lên, hoảng hốt bật thốt:
“Cô…”
“Là tôi chọn cho anh lúc anh đang thử đồ đó.” Ngu Cốc Thu nối liền câu nói của anh, “Chiếc kính gọng đen này rất hợp với phong cách của anh.”
Thang Tuấn Niên kinh ngạc đưa tay lên mặt, lần dọc theo má rồi chạm tới gọng kính lạnh buốt.
Nó đang vắt ngang qua đôi mắt anh, qua thứ đã bị phế bỏ từ lâu. Cảm giác ấy hệt như trong một ngôi nhà bỏ hoang bỗng trải ra tấm thảm đỏ đón khách, nực cười đến khó tin.
Anh không chắc lúc này mình có vì sự buồn cười đó mà mặt mày khẽ co giật hay không.
Thang Tuấn Niên cất giọng mỉa mai: “Cô thật biết chọn đồ trang trí đấy.”
Ngu Cốc Thu biết anh đang giận, nên dịu giọng xuống, thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng thấy một đôi mắt đẹp như vậy, muốn điểm xuyết cho nó một chút cũng là lẽ thường tình thôi mà.”
Nghe xong, nét mỉa mai trên mặt Thang Tuấn Niên càng hằn sâu hơn.
“Không ai lại nói đôi mắt của một kẻ mù là đôi mắt đẹp cả, trừ khi người nói cũng là kẻ mù.”
Ngu Cốc Thu vẫn mỉm cười: “Nhưng tôi nhìn thấy anh mà.”
“Viên ngọc bị vỡ vẫn là ngọc, nó vẫn cần có chiếc hộp để cất giữ. Còn kẻ ném nó sang một bên không đoái hoài, tôi không biết có phải là kẻ mù không, nhưng chắc chắn là một kẻ ngốc.”
Thang Tuấn Niên chớp mắt mấy cái thật nhanh, hàng mi khẽ rung lên không ngừng, như một cơn gió nhỏ đang quét qua vùng đất hoang nơi đôi mắt anh.
Chớp rồi chớp nữa, cơn gió qua đi, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tháo cặp kính ra.
“Tuỳ cô thôi, miễn cô thấy vui là được.” Anh mỉm cười nhạt, “Nếu trò hóa trang này kết thúc rồi, tôi có thể thay lại quần áo chứ?”
Thang Tuấn Niên trở vào phòng thử để thay đồ. Ngu Cốc Thu đứng ngoài chờ, cảm thấy hơi buồn chán, bèn nghĩ hay là chọn thêm cho anh một bộ nữa. Cô hăng hái cúi đầu tiếp tục lựa đồ, mãi đến lúc nhận ra Thang Tuấn Niên vẫn chưa bước ra ngoài — chỉ có tin nhắn của anh đến trước.
Cô ngạc nhiên mở điện thoại, tưởng rằng anh cần giúp đỡ gì đó, nhưng lại là một giao dịch chuyển tiền.
Ngu Cốc Thu gõ khẽ lên cửa phòng thử, giọng ngờ vực: “Anh chuyển cho tôi cái gì thế? Là tiền vé xem phim à? Nhưng nhiều quá rồi.”
“Còn cả tiền tinh dầu nữa.” Thang Tuấn Niên nói, “Xem như lời xin lỗi của tôi.”
“…Ý anh là sao?”
“Xin lỗi.” Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói, “Tôi vẫn quyết định… không đi xem phim nữa.”
Ngu Cốc Thu đứng chết lặng bên ngoài cánh cửa.
Bên trong cánh cửa cũng yên ắng.
Anh hẳn đã thay xong quần áo rồi, nhưng vẫn đứng đó, cách cô một cánh cửa, giọng nói trầm thấp, như vọng ra từ đáy biển.
“Cô nói chỉ cần tôi có mong muốn được xem là có thể xem được, nhưng mong muốn đâu thể thay thế cho hiện thực. Tôi không nhìn thấy. Người mù đi xem phim, chẳng khác nào đứng ngoài sân khấu nghe âm thanh trong hội trường… một kiểu ảo giác tự cho là đang tham dự, đó chính là hiện thực.
Cô rủ tôi đi xem phim, giúp tôi chọn quần áo, tô điểm cho đôi mắt đã hỏng của tôi, từng bước từng bước đều đang nhấn mạnh rằng tôi chẳng khác gì người bình thường. Nhưng sự thật là, tôi và họ vốn dĩ không giống nhau.”
Những lời u ám ấy quấn chặt lấy nhau, tát mạnh vào mặt Ngu Cốc Thu một cái đau điếng.
Chỉ một phút trước thôi, cô còn đắc chí, cho rằng mình đang làm một việc gì đó thật cao cả. Giống như trong những câu chuyện cô từng xem, nhân vật chính cứu người mình thích ra khỏi lửa nước, khiến thế giới cằn cỗi của đối phương trở nên phong phú rực rỡ, đó chẳng phải là cái gọi là “cứu rỗi” sao.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Ngu Cốc Thu, cô bỗng chốc nhận ra mình chẳng khác gì người phụ nữ từng lấy đạo đức ra trói buộc anh khi anh chuyển nhà. Cô cũng đang bắt anh rời khỏi thế giới mà anh đã quen thuộc, cái kiểu “cứu rỗi” tự cho là mình cao thượng ấy, cái kiểu kiêu ngạo cho rằng mình đang kéo anh lên trên… Thứ cô trao cho anh, rốt cuộc vẫn là một cái nhìn từ trên xuống.
Cửa phòng thử đồ cuối cùng cũng mở ra. Thang Tuấn Niên đã thay lại bộ quần áo cũ của mình. Anh cúi đầu nói nhỏ: “Đột nhiên thất hứa thật xin lỗi, cô mau đi đi, phim sắp chiếu rồi. Tôi có thể tự về được.”
Thang Tuấn Niên cầm lấy cây gậy dò đường, tiếng “cộc cộc” vang lên trên nền đất, âm thanh ấy cuối cùng cũng khiến nhân viên cửa hàng chú ý. Người kia lười biếng buông một câu “đi thong thả nhé”, nhưng khi thấy anh chuẩn bị rời đi một mình, lại đặc biệt thêm một câu: “Anh đi cẩn thận ạ.”
Ngu Cốc Thu không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước theo sau lưng anh.
Tiếng gậy gõ giòn tan xen lẫn với bước chân cô kéo lê trên sàn, nặng nề, níu chặt lấy nhịp bước của anh.
Anh dừng lại, nghiêng người, thở dài với cái “đuôi nhỏ” theo sau: “Sao lại đi theo? Còn phim thì sao?”
“Đuôi nhỏ” mím môi: “Người cần nói xin lỗi là tôi, hình như tôi đã quá đắc ý rồi.”
Thang Tuấn Niên khẽ siết chặt cây gậy trong tay.
“Không… không liên quan đến cô.”
Ngu Cốc Thu bước đến bên anh, nắm lấy cổ tay anh, rồi lại đặt lên vai mình.
“Không xem phim nữa.”
Mặc kệ cái thế giới rực rỡ sắc màu kia đi.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta đi dạo về nhé.”
Từ trung tâm thương mại đến Tử Kinh Hoa Viên có chừng ba trạm tàu điện ngầm, quãng đường không dài cũng chẳng ngắn.
Đi một trước một sau vốn đã khó trò chuyện, huống hồ sau cuộc “không hẳn là cãi nhau” vừa rồi, giữa họ lại thêm một tầng lặng im khó nói. Thế nên suốt dọc đường, hầu như chẳng ai mở miệng.
Chỉ đến khi họ đi qua trạm tàu điện đầu tiên, Ngu Cốc Thu mới hỏi có nên xuống tàu không. Thang Tuấn Niên hỏi lại: “Cô mệt chưa?”
Cô nói không.
Anh bảo: “Vậy thì đi tiếp nhé.”
Trên đường, họ đi ngang qua một ngã tư đông đúc. Một ca sĩ vô danh đang ôm đàn guitar, đặt mã QR bên cạnh, hát rong hết bài này đến bài khác, toàn là những ca khúc cũ.
Khi Ngu Cốc Thu và Thang Tuấn Niên bước ngang qua, người ấy đang hát bài “Ước hẹn” – “Cùng đi dọc nửa con phố dài.”
Thật hợp cảnh, như thể hát cho họ nghe vậy. Cứ như có một ống kính đang dõi theo, đoạn này sắp hạ màn, và nhạc phim bắt đầu vang lên…
Ngu Cốc Thu bật cười, rồi lại thấy lòng mình se sắt.
“Sao thế?”
Thang Tuấn Niên thuận tay vỗ nhẹ lên vai cô.
Ngu Cốc Thu không ngờ anh lại để tâm đến cả những thay đổi nhỏ nhặt và thoáng qua của cô đến vậy, nên theo phản xạ đáp lại: “Không có gì đâu.”
Đèn xanh trước mặt còn ba mươi giây. Cô lại đứng yên, chờ hết ba mươi giây ấy, rồi nhìn ánh xanh chuyển sang đỏ, bắt đầu đếm ngược từ chín mươi.
Thang Tuấn Niên ở phía sau lấy làm lạ: “Đèn đỏ ở đây lâu thật.”
Ngu Cốc Thu chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên nói: “Bởi vì vừa rồi là đèn xanh… tôi đã không đi.”
“…Hả?”
Cô lí nhí nói, giọng mơ hồ, như đang tìm cách giấu đi điều mình thật sự muốn nói.
“Vì… buổi tối nay sắp kết thúc rồi, mà chúng ta lại khép lại giống như vừa cãi nhau một trận. Còn…”
Đèn giao thông ở đây không phát ra âm thanh, chỉ có những con số màu đỏ nhấp nháy từng nhịp một — ba, hai, một — rồi chuyển sang xanh.
Dòng người lập tức bước lên, ào ạt tràn qua đường, nuốt chửng hai người còn đứng lại giữa ngã tư.
Thang Tuấn Niên biết đèn đã chuyển, nhưng anh không động đậy, cũng chẳng hỏi gì. Chỉ lặng lẽ đứng đó, kiên nhẫn lắng nghe giọng nói lúng túng của Ngu Cốc Thu dần bị tiếng ồn nuốt mất.
“Còn… bệnh cảm của anh cũng đã khỏi, chiếc ô của anh tôi cũng trả lại rồi. Tôi đang nghĩ… mình còn có lý do gì để tìm anh nữa.”
“…Vậy thì không cần đến tìm tôi nữa.”
Anh vẫn giữ giọng điệu dửng dưng, lạnh nhạt như thể dầu muối chẳng thấm, khiến Ngu Cốc Thu như rơi vào hầm băng, suýt nữa cô đã bỏ lỡ nửa câu sau bỗng trở nên nhẹ đi của anh.
May thay, khi đám đông đã tản hết, người hát rong kia cũng vừa kết thúc bài ca, trước khi giai điệu tiếp theo vang lên, mọi âm thanh nơi ngã tư đều lắng xuống, chỉ còn giọng của Thang Tuấn Niên vang lên, rõ ràng đến lạ thường: “…Lần sau, có lẽ tôi sẽ là người đến tìm cô.”