Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 18

Tối hôm đó, Ngu Cốc Thu trở về nhà, khi sắp chìm vào giấc ngủ, trạng thái của cô giống hệt mấy tấm biểu cảm đang thịnh hành trên mạng.

Trong đầu cô hỏi: “Ngủ chưa?” — “Ngủ rồi.”

Rồi lại có giọng nói khác trong đầu: “Lần sau có lẽ tôi sẽ là người đến tìm cô.”

Ngu Cốc Thu lập tức mở choàng mắt giữa màn đêm tăm tối.

Cô thật sự rất vui, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của anh.

Thang Tuấn Niên mím môi hỏi: “Cô thấy tôi đi lại bất tiện nên không muốn tôi đến à?”

Ngu Cốc Thu quả thật nghĩ như thế, nhưng khi bị anh nói thẳng ra, không hiểu sao lại trở nên có gì đó không đúng.

Cô ấp úng nói: “Anh có lòng muốn đến tìm tôi là đủ rồi.”

Sau đó, Thang Tuấn Niên không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế mà chào tạm biệt.

Trên giường, Ngu Cốc Thu trở mình hết bên này đến bên kia, nghĩ xem liệu mình có đi sai một bước cờ nữa không. Nhưng rõ ràng trong phòng thử đồ, Thang Tuấn Niên đã nói những lời như vậy rồi, cô cũng không thể ngược lại mà quá đà. Vì thế, cô tôn trọng khiếm khuyết về thị lực của anh, nghĩ đến sự bất tiện trong việc đi lại nên bảo anh đừng chủ động đến tìm, như vậy chẳng lẽ là sai sao?

Cô cứ không ngừng nhớ lại lời anh nói.

Rất hiếm khi anh mở lòng, chạm đến phần bản thân mà ngay cả chính anh cũng không muốn đối mặt. Những cảm xúc tr*n tr** ấy, giống như từng chữ được gõ ra từ chiếc máy đánh chữ, mỗi ký tự rơi xuống đều vang lên tiếng vọng vô cùng rõ ràng.

Ngu Cốc Thu nghĩ, cho dù cô có nghiền ngẫm bao nhiêu lần những lời ấy, e rằng cũng không thể thật sự như bản thân mình đã trải qua được. Nếu cho rằng chỉ dựa vào tưởng tượng mà có thể thấu hiểu người khác, thì đó chính là một dạng kiêu ngạo.

Cô mở mắt, nhìn trân trân vào căn phòng tối om thật lâu, bỗng nhiên trong đầu vụt qua một ý nghĩ.

Nghĩ đến liền làm, cô bật dậy khỏi giường, từ trong tủ lục ra một chiếc mặt nạ hơi nước đã lâu không dùng, xé bao trong bóng tối rồi đeo lên. Đôi mắt vốn đã quen với bóng đêm lập tức chìm vào một mảng đen kịt.

Ngu Cốc Thu lần mò đứng dậy.

Cảm giác này hoàn toàn khác với việc không bật đèn… Nếu chỉ đứng trong một căn phòng tối mà không bật đèn, cô có thể như một giọt nước, lăn đi khắp nơi mà chẳng gặp trở ngại nào. Nhưng khi đeo mặt nạ vào, những tầng lớp khác nhau của bóng tối bị nhào nặn lại thành một khối đặc quánh, thế giới trở nên sền sệt, còn cô thì như một vệt dầu bám chặt trên tường, không dễ dàng rời khỏi chỗ đứng.

Ngu Cốc Thu vỗ nhẹ lên mặt, tự giao cho mình một nhiệm vụ: làm một bữa ăn khuya trong khi vẫn bịt mắt.

Xét đến việc nấu nướng tiềm ẩn khá nhiều rủi ro, Ngu Cốc Thu quyết định cố gắng không đụng đến dao, cũng không chạm vào lửa. Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu có thể tận dụng làm sandwich, chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?

Thế nhưng chưa kịp đi được mấy bước, cô đã phát hiện ra mình tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Dù đây là căn phòng cô quen thuộc nhất, cô lại hoàn toàn quên mất dưới chân có một cái thùng rác. Khi đi ngang qua, cô bị vấp mạnh một cái, ngã sõng soài ra đất.

Ngu Cốc Thu nằm bẹp trên sàn, chẳng biết nên nói gì. Nền nhà giữa đêm thật lạnh, may mà tối nay vừa lau dọn xong… Cô nghĩ ngợi linh tinh, theo phản xạ muốn đưa tay lên tháo miếng che mắt.

Tay đã đưa đến bên tai, tim cô bỗng thắt lại, rồi lại rụt tay về, nắm chặt thành nắm đấm, hít sâu một hơi, đập nhẹ lên chân, quyết tâm đứng dậy.

Từ đó trở đi, cô đi cực kỳ cẩn thận, lần mò men theo tường, qua tủ, giá treo đồ, tivi, rồi đến tủ lạnh… Khi cuối cùng chạm được vào cửa bếp, Ngu Cốc Thu thở phào một hơi thật dài.

May mà suốt đoạn đường chẳng có vật gì nhọn, nếu không thì bàn tay cô chắc đã chịu khổ rồi.

Cô mở tủ lạnh, luồng sáng lạnh lẽo từ bóng đèn bên trong xuyên qua lớp che mắt, khiến cô thấy hơi khó xử, nếu vậy thì hiệu quả mô phỏng chẳng còn đúng nữa. Có lẽ phải đổi sang một loại bịt mắt kín hơn mới được.

Ngu Cốc Thu khẽ nhắm mắt lại, dựa vào ký ức mà lần mò trong tủ lạnh tìm lát phô mai, rau xà lách, dưa leo và sốt mayonnaise. Bánh mì cô nhớ là để ở tầng thứ hai… Chỉ là những việc vốn chẳng mất đến nửa phút, vậy mà lần này kéo dài tới bảy tám phút.

Cô đặt tất cả lên bàn đảo, rồi bỗng khựng lại, bối rối.

Rau xà lách phải cắt, dưa leo phải cắt, bánh mì cuối cùng cũng phải cắt, đến cả món sandwich đơn giản nhất cũng không thể thoát khỏi việc dùng dao.

Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ở đây sao?

Ngu Cốc Thu đứng trong màn đen đặc quánh, do dự thêm vài phút, rồi quyết định thử một lần.

Đầu ngón tay cô men theo mặt bàn đảo lạnh lẽo, lần mò từng chút một cho đến khi chạm vào giá dao, nắm lấy cán, chậm rãi rút ra… Rất tốt, đến bước này vẫn coi như thuận lợi. Trong lòng cô trào dâng một cảm giác thành tựu sớm, dường như ngay trước mắt đã là chiếc sandwich đầy ắp nguyên liệu mà cô vừa hoàn thành.

—— Vừa nghĩ đến đó, đầu ngón tay liền truyền đến một cơn đau nhói, chậm nửa nhịp mới kịp nhận ra.

Đến lúc này, Ngu Cốc Thu buộc phải từ bỏ sự cố chấp của mình, giật mạnh miếng che mắt xuống rồi bật đèn lên. Đôi mắt đã chìm trong bóng tối suốt một khoảng lâu không chịu nổi sự k*ch th*ch của ánh sáng mạnh, trong khoảnh khắc đèn bật sáng, cô choáng váng, hoa cả mắt.

Lấy lại tinh thần, cô nhìn xuống ngón tay mình, phát hiện chỗ vừa rồi cô chạm vào không phải sống dao mà là lưỡi, kéo theo ngón tay tạo thành một vệt máu dài. Màu đỏ ấy lại khiến cô choáng váng thêm lần nữa.

Ngu Cốc Thu định chạy đi tìm băng cá nhân trong tủ, nhưng rồi lại khựng lại giữa chừng.

Cô nhớ đến những vết sẹo chằng chịt trên tay Thang Tuấn Niên.

Hẳn là anh cũng từng gặp những tai nạn như thế này. Nhưng anh lại không có lựa chọn tháo bỏ “miếng che mắt” như cô, chẳng thể biết rõ kích cỡ vết thương ra sao, chỉ có thể tiếp tục mò mẫm xử lý nó trong một thế giới không ánh sáng. Có lẽ những vết sẹo kia chính là hậu quả của việc không thể kịp thời xử lý.

Ngu Cốc Thu cắn chặt răng, quay người tắt đèn, lại đeo miếng che mắt lên.

May mà ngón bị thương không phải tay phải, tay cô dùng để dò đường nên hành động vẫn còn thuận tiện. Nhưng trong lòng vẫn sốt ruột, vết thương vẫn đang rỉ máu, cơn đau thôi thúc cô phải nhanh hơn, song chân lại bất ngờ đá trúng vật gì đó nặng nề.

“Á—”

Cô bật kêu thành tiếng, ngồi thụp xuống, co người lại, trước mắt loé lên toàn sao.

Lúc này cô mới nhớ ra, chỗ đó đặt một thùng nước khoáng đóng bình mua từ hôm qua, còn chưa kịp khui ra. Cơn đau âm ỉ xuyên qua dép bông, chắc ngón chân sưng lên mất rồi.

Ngón tay đau, ngón chân cũng đau, hai cơn đau đan xen khiến Ngu Cốc Thu dần tê dại, không còn cảm thấy quá đau nữa, thậm chí cô còn thấy buồn cười. Cười rồi lại bật khóc, đầu gục xuống, th* d*c như muốn sụp đổ.

Cô ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu tự hỏi mình có phải đang vô cớ chuốc khổ không. Có lẽ đúng là vậy.

Cuối cùng, cô tháo miếng che mắt ra. Với những vết thương cả trên lẫn dưới thế này, cô chẳng còn cách nào xử lý được nữa.

Nhưng đến ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu lại dùng bàn tay dán băng cá nhân để đặt mua vài miếng bịt mắt mới, cùng một cây gậy dành cho người khiếm thị.

Khi hàng được giao đến, ngôi nhà của cô mỗi đêm lại biến thành chiến trường luyện tập.

Mỗi ngày, Ngu Cốc Thu đều dậy sớm hơn rất nhiều, đeo miếng che mắt lên, tập rửa mặt và đánh răng trong tình trạng hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Buổi tối về nhà, cô cũng đeo vào, thử rửa chén, quét nhà, gội đầu, tắm rửa, rồi học cách dùng điện thoại với chế độ đọc màn hình… Thế nhưng trong tất cả những việc ấy, việc dùng điện thoại lại là khó nhất.

Chỉ cần mở chức năng đọc màn hình hỗ trợ là chiếc điện thoại lập tức như bị khóa, hoàn toàn không chịu nghe lời.

Ngay từ bước đầu tiên cô đã bị kẹt lại.

Chỉ riêng phần hướng dẫn thôi cũng đủ khiến cô nổi cáu. Giọng đọc chậm rề, nghe một lúc là đầu óc bay đi chỗ khác; đã thế còn khi thì bảo vuốt từ trái sang phải, lúc lại từ phải sang trái, khi thì chạm một cái, khi thì hai cái, lúc dùng hai ngón, lúc lại ba ngón… Cuối cùng, Ngu Cốc Thu hoa cả mắt, rối tung cả đầu.

Nếu thao tác không chuẩn, điện thoại sẽ cứ lặp đi lặp lại cùng một câu lệnh, như thể bị nhiễm virus. Đến mấy cụ già lần đầu tập dùng điện thoại thông minh còn linh hoạt hơn cô.

Điều này hoàn toàn khác với ấn tượng trong đầu cô về cách Thang Tuấn Niên sử dụng điện thoại.

Cô nhớ anh thao tác vô cùng thuần thục, giọng đọc của điện thoại còn bật ở tốc độ gấp đôi, chỉ vài giây là đọc hết, mà cô còn chưa kịp phản ứng. Chính vì vậy cô từng nghĩ chức năng đó rất tiện, chỉ cần bắt chước làm theo là được. Nhưng thực ra không hề đơn giản như vậy, đó là một quá trình dài, cần rất nhiều luyện tập mới có thể thành thạo.

Vì thế, không chỉ ở nhà, mà cả trên đường đi làm và tan ca, cô cũng đeo tai nghe, nhắm mắt lại, mở chế độ đọc màn hình để thao tác điện thoại. Sau một thời gian kiên trì, cuối cùng cô cũng có thể thực hiện được những thao tác cơ bản. Sự bực bội ban đầu dần tan biến, đôi lúc cô còn cảm thấy thật thần kỳ — điện thoại giờ đây không còn giống điện thoại nữa… mà giống hệt chiếc máy đọc điểm BBK (*) thời xưa, chỗ nào không biết thì nhấn chỗ đó.

Khó khăn lắm mới đến ngày nghỉ, Ngu Cốc Thu nằm ườn trên giường, hiếm hoi lắm mới là lần cô chủ động nhận được tin nhắn của Thang Tuấn Niên.

Anh hỏi cô đã dậy chưa, có ở nhà không.

Ngu Cốc Thu lập tức phấn chấn, ngồi bật dậy, sợ nằm nói chuyện sẽ khiến giọng nghe lạ.

“Ở nhà, tôi vừa mới dậy nè. Sao vậy?”

“Không có gì đâu. Chỉ là muốn nhắc cô hôm nay sẽ có mưa, nếu ra ngoài nhớ mang theo ô.”

“Nếu trời mưa thì tôi không ra ngoài nữa đâu. Ở nhà nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài rất dễ chịu.”

“Cùng cảm nhận với cô. Chỉ tiếc là tôi phải ra ngoài.”

“Ồ! Anh định dắt Phi Phi đi dạo à?”

“Tôi từng xem được một bản tin nói về một con chó Shiba trong ngày bão mà vẫn nhất quyết đòi ra ngoài đi dạo, Phi Phi nhà anh cũng thuộc loại đó à? Nhưng bình thường nó vẫn được ra ngoài rồi mà, còn cần dắt thêm sao?”

Thang Tuấn Niên bật cười: “Ngày nào cũng phải đi làm thì có cần được nghỉ phép không?”

“Đương nhiên là cần rồi!”

“Thì Phi Phi cũng vậy. Dắt nó ra ngoài là để nó thư giãn, với lại còn có chỗ cố định để đi vệ sinh nữa.”

“Thì ra là vậy…”

Nói chuyện phiếm với Thang Tuấn Niên vài câu, cơn buồn ngủ lại ập đến. Sau khi anh ra ngoài, cô trượt người xuống gối, ngoài rèm trời âm u, mờ đục — một buổi sáng rất thích hợp để ngủ thêm giấc nữa.

Ngu Cốc Thu ngáp dài một cái, đến khi tỉnh lại thì đã hơn một tiếng trôi qua. Cô theo thói quen dán miếng che mắt, rồi cẩn thận bước từng bước về phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Lần đầu tiên đeo miếng che mắt, cô từng nhầm kem đánh răng thành sữa rửa mặt, còn ngạc nhiên sao mãi chẳng tạo nổi bọt; bây giờ có thể rửa mặt an toàn mà không “phá hủy nhan sắc”, cô thấy vô cùng cảm động.

Sau một hồi lâu mới hoàn thành xong mọi việc buổi sáng, cô định mở chế độ hỗ trợ trên điện thoại để gọi đồ ăn ngoài. Cô thử gọi tên mấy quán khác nhau, đang phân vân không biết nên chọn quán nào thì bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: tại sao không thử ra ngoài một lần như thế này nhỉ?

Ở nhà đeo miếng che mắt đã lâu, cô cũng đã có chút kinh nghiệm đối phó với bóng tối, có lẽ đã đến lúc thử ra khỏi nhà rồi. Chỉ cần ra tiệm bán đồ ăn sáng gần nhà mua mang về thôi! Trời giờ vẫn chưa mưa, quãng đường ngắn thế chắc cũng chẳng đổ mưa bất chợt đâu.

Ngu Cốc Thu lần mò tìm chiếc áo hoodie và quần short vắt trên ghế sofa, mặc vào, rồi cầm lấy cây gậy dành cho người khiếm thị. Cô hít sâu một hơi, mở cửa nhà.

Ngay bước đầu tiên đặt chân ra ngoài, cô có cảm giác như mình không còn đứng trên Trái Đất nữa.

Bởi cái cảm giác lơ lửng dưới lòng bàn chân quá đỗi mãnh liệt — cô không biết mình đang bước lên đâu, mà khi đã mất phương hướng, nghĩa là cũng đánh mất “từ trường” của mặt đất. Cô lại nhớ đến lời kỹ thuật viên số hai mươi sáu từng nói: “Giống như ở một mình giữa vũ trụ.”

Hóa ra thật sự là như thế, con người khi ấy không còn cảm giác vững chãi, cả trái tim lẫn đôi chân đều bồng bềnh, trôi nổi giữa khoảng không.

Ngu Cốc Thu dần dần dừng lại, ý nghĩ muốn quay về mạnh mẽ đến mức che lấp mọi thứ khác.

Mỗi khi cô nghĩ rằng mình đã đủ hiểu nỗi kinh hoàng của việc mất đi thị lực, thì một nhận thức mới lại ập đến như cơn sóng dữ, trùm lên tất cả, tựa như vừa mới tập bơi được vài vòng trong hồ nước sâu một mét, liền ngây ngô xông thẳng vào biển lớn giữa trời bão; ai mà chẳng chìm được chứ.

Thế nhưng khi cô lại bước thêm hai bước nữa, ngoài nỗi sợ, còn có những cảm xúc khác bắt đầu tràn lên khắp người.

Khi còn đang ở trong biển, sóng sẽ ôm lấy thân thể; mà giờ đây, cô lại được những thứ tương tự ôm lấy, phức tạp hơn, đến từ gió nhẹ, từ bước chân, từ dòng xe cộ… những âm thanh mà trước kia cô luôn thích đứng bên cửa sổ lặng lẽ lắng nghe, lúc này càng rõ ràng hơn, xuyên qua cả cơ thể cô.

Nghe được những âm thanh quen thuộc ấy, Ngu Cốc Thu ngược lại lại bớt đi phần nào sợ hãi, cô bước thêm một bước, thử đi tiếp về phía trước.

Quãng đường tám trăm mét tới lui, ngay cả “đi dạo xa” cũng chẳng tính được, nhưng lại là chuyến phiêu lưu khiến Ngu Cốc Thu toát mồ hôi nhiều nhất trong đời.

Cô có thể nói mình khởi đầu chẳng thuận lợi: mới đi đến gần cổng khu chung cư, cô đã không biết đường dành cho người khiếm thị nằm ở đâu. Gậy dò đường gõ loay hoay mãi mà chẳng cảm nhận được chỗ nào gồ ghề, cuối cùng đành bó tay, ngồi xổm xuống sờ từng chút một, chẳng chút tôn nghiêm, đo đạc từng đoạn một, rốt cuộc cũng tìm thấy lối mòn.

Chưa kịp vui mừng được một phút, gậy lại vướng vào thứ gì đó.

“Cạch.” Cô cố gắng kéo ra hai lần, lực phản lại khiến cô ngã ngửa ra sau, đập lưng vào một đống xe đạp, loảng xoảng một trận vang trời. Âm thanh lớn đến mức những người đi đường quanh đó đều theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ trừ một người.

Bởi vì anh không nhìn thấy.

Nhưng anh nghe được tiếng ngã mạnh ấy, còn nghe thấy có người chạy đến, chắn ngay phía trước đoạn đường cho người khiếm thị.

Anh buộc phải dừng bước, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người trước mặt.

——— “Cô không sao chứ?”

Ngu Cốc Thu đang cố gượng dậy, giữa một mảng mơ hồ nghe thấy có người bắt chuyện với mình.

Nghe giọng là một cô gái còn rất trẻ.

Ngu Cốc Thu vội vàng đáp lại: “Không sao, không sao, cảm ơn cô.”

“Á… đầu gối cô trầy rồi kìa!”

“Không sao đâu, tôi về nhà dán miếng băng cá nhân là được.”

“Vậy giờ cô định về nhà à? Để tôi đưa cô về nhé!”

“Không cần đâu, tôi còn muốn mua chút bữa sáng, cũng gần thôi.”

Cô gái cười hì hì nói: “Vậy tôi cũng đi cùng cô nha. Cô đừng khách sáo, để tôi giúp cho!”

Cô ấy nói rất tự nhiên: “Tôi trước đây còn từng đăng ký l*m t*nh nguyện viên hỗ trợ người khiếm thị nữa đó, nhưng gặp được ngoài đời thì đây là lần đầu tiên.”

Da đầu Ngu Cốc Thu căng lên, cô vội vàng giải thích: “Xin lỗi, thật ra mắt tôi vẫn nhìn thấy. Miếng dán này là tôi cố tình dán lên.”

“Hả?”

Ngu Cốc Thu mơ hồ nói lại lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

“Không sao, không sao.” Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói, “Cô là kiểu blogger nổi tiếng đó hả? Trước đây tôi cũng có lướt thấy mấy video kiểu trải nghiệm ‘người mù trong một ngày’ ấy. Tôi thấy cũng hay mà, có thể khiến mọi người quan tâm hơn đến mảng này!”

Ngu Cốc Thu ngượng ngùng cười: “Không hẳn vậy…”

“Vậy à, không sao đâu.” Cô gái rất thấu hiểu nói, “Chắc hẳn cô cũng có lý do riêng.”

“Cảm ơn cô.”

“Nhưng cô thật sự không cần tôi giúp sao?”

Ngu Cốc Thu vừa định từ chối, chợt nhớ đến lời cô gái nói ban nãy, liền do dự: “Nếu được thì… tôi có chuyện khác muốn nhờ cô giúp.”

Giọng cô gái lại vui tươi hẳn lên: “Không vấn đề gì! cô nói đi!”

“Hoạt đ*ng t*nh nguyện mà cô nói khi nãy ấy, cụ thể là gì vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”

“Cô cũng muốn tham gia à?”

“Tôi chỉ muốn hiểu thêm một chút thôi.” Ngu Cốc Thu suy nghĩ một lát, rồi thành thật nói: “Bởi vì tôi có một người bạn thật sự không nhìn thấy.”

Cô gái à một tiếng, vỗ tay như bừng tỉnh: “Tôi biết rồi! Vậy nên cô bịt mắt lại là để thử thay bạn mình đúng không?”

Dù sao cũng là người xa lạ, Ngu Cốc Thu chẳng thấy xấu hổ gì, bật cười thừa nhận: “Cô thấy có ngốc không? Nhưng tôi nghĩ chỉ có làm như vậy mới thật sự có thể hiểu được đôi chút cảm giác của người ấy.”

“Cũng khá ngốc thật đấy… cô làm vậy dễ bị thương lắm, phải cẩn thận đó!”

“Tôi đã luyện tập ở nhà một thời gian rồi, vốn nghĩ đi quanh nhà chắc không sao đâu… Xem ra vẫn quá tự tin rồi.” Ngu Cốc Thu kéo lại chủ đề: “Ừm, cái hoạt động mà cô nói khi nãy là gì vậy?”

“À à, cái đó à, thực ra cũng không hẳn là hoạt động.” Cô gái giải thích, “Đó là một app tên là Nghĩa Nhãn. Trong đó có những người khiếm thị và cả các tình nguyện viên. Sau khi cô đăng ký l*m t*nh nguyện viên, có thể sẽ nhận được cuộc gọi video từ người khiếm thị, họ sẽ nhờ cô giúp xác nhận vài thứ. Nhưng mà giờ tôi không khuyên cô dùng đâu.”

“Tại sao vậy?”

“App này quản lý không tốt, người trên đó nói là khiếm thị thì chưa chắc thật, còn có khả năng là mấy gã b**n th** giả làm người khiếm thị nữa.”

Cô gái bật cười khinh bỉ, nhớ lại kỷ niệm chẳng mấy vui vẻ: “Lần cuối tôi nhận được cuộc gọi, có một gã đàn ông gọi video đến rồi lại… tụt quần ngay trước mặt tôi. Tôi thật sự muốn ói luôn, lập tức gỡ app ngay. Thế nên tôi khuyên cô đừng tải, chẳng biết ai gọi đến, là người hay là quỷ nữa!”

Nghe xong, Ngu Cốc Thu cũng thấy rợn cả người.

Im lặng một lúc, cô vẫn hỏi: “Nhưng… những cuộc gọi trước đó mà cô nhận được, đều là người thật sự cần giúp đỡ đúng không?”

“Ừm… đúng vậy.” Cô gái thoáng buồn: “Có lần là một bé gái còn rất nhỏ gọi cho tôi. Bé mới có kinh không lâu, hỏi tôi rằng thứ trong tay là loại ban ngày hay ban đêm, vì trên bao bì không có chữ nổi, bé không phân biệt được, sợ xé ra nhầm sẽ phí. Tôi nói cho bé biết, bé cứ liên tục nói ‘Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm.’”

“Thật là tốt… thế thì ứng dụng đó vẫn có giá trị của nó.”

“Cô nói cũng đúng… Dù sao thì tôi cũng sẽ không tải lại đâu. Không muốn để lòng tốt biến thành ám ảnh. Tôi thấy những việc giúp đỡ tiềm ẩn rủi ro như vậy vẫn nên suy nghĩ kỹ. Giống như cô hôm nay ấy, muốn hiểu bạn mình hơn mà lại khiến bản thân bị thương, chẳng phải là lẫn lộn mất cái gốc rồi sao?”

Ngu Cốc Thu nhất thời không biết nên đáp thế nào, thì bỗng nghe phía sau, cách không xa, có một giọng nam quen thuộc xen ngang:

“Cô nói rất có lý.”

Ngu Cốc Thu lập tức quay phắt về hướng phát ra tiếng nói, cô gái kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng.

“Anh là…?”

“Tôi chắc là người bạn mà cô ấy vừa nhắc đến.” Người đàn ông đáp.

Chỉ một câu, đã để lộ ra rằng anh đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Ngu Cốc Thu lúng túng xé miếng dán trên mắt xuống, trong ánh sáng chói chang khiến mắt đau nhói, Thang Tuấn Niên đang đứng ngay trước mặt cô.

 

 
Bình Luận (0)
Comment