Dương Cầm vừa ngáp vừa lê thân đến chỗ làm thì Ngu Cốc Thu đã bắt đầu chia thuốc vào hộp cho mấy cụ già rồi.
Chỉ là, cứ chia được hai lần lại ngáp một cái, trông cũng khá… hài hòa.
Bình thường cô luôn tràn đầy năng lượng mỗi khi đi làm, mà hôm nay nhìn thế nào cũng giống như bị ma ám.
“Cô không sao chứ?” Dương Cầm lấy đồng phục từ trong tủ ra, “Tối qua thức khuya à?”
Ngu Cốc Thu lại ngáp một cái: “Là bị mất ngủ.”
Dương Cầm lôi ra một lọ melatonin: “Muốn dùng chút không?”
“Cảm ơn, không cần đâu. Chỉ là thi thoảng mất ngủ thôi.”
“Nếu mất ngủ nhiều thì phải chú ý đấy, cô định khi nào đi khám sức khỏe? Xem thử có phải vấn đề nội tiết không.”
“Dạo này bận quá, đợi khi nào đỡ bận rồi đi. Cô có muốn đi cùng không?”
“Được chứ, tôi cũng phải đi siêu âm lại cái khối u tuyến vú đây! Mong là không to thêm, A Di Đà Phật!”
Ngu Cốc Thu liếc cô một cái: “Mắt cô bị sao vậy?”
Dương Cầm vén tóc che đi nửa bên mắt: “Không sao, tối qua nằm chơi điện thoại, nó rơi trúng mặt thôi.”
Ngu Cốc Thu nghẹn lời: “…… Cẩn thận chút đi.”
Cô cầm quần áo định vào phòng thay đồ, Ngu Cốc Thu lại ngập ngừng gọi với theo.
“Ừm… vị khách hôm qua, sau đó thế nào rồi?”
“Cô nói người có vết sẹo trên mặt ấy à?” Dương Cầm nghĩ một chút, “Chắc không có vấn đề gì đâu. Mẹ cô ta bị Alzheimer, thấy chỗ mình chăm sóc người như vậy cũng ổn, đi xem một vòng rồi, chắc là có ý định gửi bà đến đây.”
“…… Vậy à.”
“Nhưng nói thật, tôi lại mong đừng gửi thêm người đến bây giờ, trong viện người đã quá đông rồi, thật sự chăm không xuể. Mọi người vẫn chưa ai xuất viện cả, trừ Lâm…”
Ngu Cốc Thu bỗng đứng bật dậy, tiếng ghế kéo sàn làm Dương Cầm giật mình ngậm miệng ngay.
Cô ấy khẽ nói: “Xin lỗi nhé, Thu Thu.”
Ngu Cốc Thu cười gượng: “Không sao.”
Dương Cầm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Nhưng mà này, Thu Thu, cô nên sớm quen với chuyện như thế này đi. Là vì tốt cho cô thôi.”
Ngu Cốc Thu vốn định im lặng, không muốn bàn sâu về đề tài này nữa, nhưng nhịn mãi rồi vẫn không kìm được, cô hỏi Dương Cầm: “Nhưng người đó đã thật sự cùng bọn mình sống một thời gian, giờ cứ thế mà đi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể xem như không có chuyện gì?”
“Sống chung á?” Dương Cầm buột miệng than, “Cuộc sống của tôi là ngủ nướng, ăn lẩu, uống trà sữa, đi dạo, yêu đương, du lịch, xem phim… Đó mới gọi là cuộc sống. Chứ không phải bưng bô, lau người, dọn phân cho người ta. Thu Thu, cái đó gọi là công việc. Công việc kết thúc rồi, sao phải buồn?”
Cô ấy lắc đầu, cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Ngu Cốc Thu đứng nguyên một lúc lâu, sau đó lặng lẽ xếp thuốc vào hộp, rồi bước về hướng ngược lại.
Mấy ngày liền, trừ những hôm phải trực đêm, chỉ cần là buổi tối ở nhà, Ngu Cốc Thu đều mất ngủ.
Tình trạng này kéo dài mãi, cho đến ngày cô và Thang Tuấn Niên hẹn nhau đi xem phim.
Hôm đó là thứ Năm, anh được nghỉ luân phiên, cô thì trực ca ngày. Hai người đã hẹn sẵn tối nay xem phim, anh còn bảo cô đến sớm chút, tới nhà anh ăn cơm rồi vừa ăn vừa xem.
Ngu Cốc Thu lập tức nói khỏi cần bày vẽ nấu nướng gì, nhất quyết bảo chỉ cần nấu nồi lẩu là được. Cuối cùng, Thang Tuấn Niên đành chiều theo ý cô.
Vì thế, sau giờ tan ca hôm đó, Ngu Cốc Thu lao thẳng vào siêu thị trên đường về,
vừa gọi điện cho Thang Tuấn Niên vừa chọn đồ ăn.
“Bình thường anh ăn lẩu thích nhúng món gì nhất?”
“Tôi không kén đâu, cô mua mấy món cô thích là được rồi.”
Ngu Cốc Thu tất nhiên không dễ bị anh qua mặt, vừa lấy một hộp nước dừa to trên kệ, vừa thở hổn hển truy hỏi: “Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi ba món anh thích ăn nhất chứ.”
Thang Tuấn Niên lúc này mới trầm ngâm đáp: “Ừm… khoai mỡ, trứng luộc khô, cải thảo.”
Ngu Cốc Thu bật cười: “Sao toàn món rẻ thế hả Thang Tuấn Niên, anh dễ nuôi thật đấy.”
Anh cũng cười theo: “Còn cô thì khó nuôi à?”
Ngu Cốc Thu đi tới quầy hải sản, cô lấy một hộp tôm tươi, nhìn giá trên nhãn rồi nói: “Xem ra tôi đúng là khó nuôi hơn anh chút rồi.”
Hai người cứ nói qua nói lại mấy câu kiểu “dễ nuôi – khó nuôi”, nếu đổi lại là những người biết cách tán tỉnh, có lẽ đã nhân cơ hội nói ra đôi ba lời ngọt ngào. Đáng tiếc, giữa họ chẳng có chút mờ ám nào, cũng chẳng giỏi trêu ghẹo.
Vì thế, câu Thang Tuấn Niên đáp lại chỉ là: “Thế thì hệ số Engel của cô chắc cao hơn tôi rồi.”
Ngu Cốc Thu nghiêm túc tính toán: “Anh đừng nói, tôi thật sự tiêu nhiều tiền nhất mỗi tháng là cho ăn uống đấy…”
“Phải rồi, lúc cô sắp tới khu nhà thì báo tôi nhé, tôi xuống đón cô.”
Ngu Cốc Thu theo phản xạ lại định nói không cần, nhưng nghĩ kỹ, mấy lần trước toàn là cô tự ý đến, còn lần này thì khác, hôm nay cô là khách của anh.
“Được.” Cô đáp, “Tôi sẽ báo anh trước.”
Cô xách túi rau củ đầy ắp, dẹp luôn ý định đi xe buýt hay tàu điện, gọi thẳng một chiếc xe đến khu Tử Kinh Hoa Viên. Khi bản đồ định vị báo còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến, cô nhắn cho Thang Tuấn Niên một tin, đoán với tốc độ đi bộ chậm rãi của anh, tầm ấy là vừa khớp.
Quả nhiên, cô tính rất chuẩn. Xe còn chưa dừng hẳn, cô đã nôn nóng hạ cửa kính xuống, vẫy tay về phía Thang Tuấn Niên đang chậm rãi bước tới từ xa.
“Tôi tới rồi!” Cô gọi.
Thang Tuấn Niên quay về hướng có tiếng nói.
Anh không thấy được cái vẫy tay của cô, chỉ khẽ mỉm cười về phía đó, nghe tiếng xe dừng lại, tiếng cửa xe mở ra, rồi tiếng bước chân chạy về phía anh, tiếng túi nilon cọ vào cổ tay — tất cả những âm thanh ấy đều sống động đến lạ thường.
Thang Tuấn Niên đưa tay không cầm gậy ra: “Đưa tôi xách cho.”
Ngu Cốc Thu cũng không khách sáo, liền treo ngay túi nhựa lên cổ tay anh, vừa nhắc: “Nặng lắm đấy nha!”
Anh khẽ cười, đón lấy túi, trên mặt chẳng hề lộ chút khó nhọc nào, điều đó khiến Ngu Cốc Thu hơi bực mình.
Hai người một trước một sau đi lên tầng.
Khi đi tới tầng dưới nhà Thang Tuấn Niên, Ngu Cốc Thu nhìn thấy trên cánh cửa một căn hộ dán tờ quảng cáo bán nhà.
Cô dừng lại, bước đến gần xem kỹ, rồi kêu lên kinh ngạc: “Căn 401 này chẳng phải là cái nhà đó…?”
“Làm sao thế?”
“Họ dọn đi rồi kìa!” Ngu Cốc Thu không thể tin nổi, “Trên cửa còn dán cả tờ bán nhà nữa?!”
Thang Tuấn Niên lại chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ gật đầu: “Vậy à.”
Ngu Cốc Thu quay sang nhìn anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Sao anh trông chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hết vậy?”
Anh điềm đạm nói: “Có gì mà ngạc nhiên, ai làm sai thì phải trả giá thôi.”
Nghe giọng điệu ấy, Ngu Cốc Thu bỗng cảm thấy chuyện này dường như có liên quan đến anh. Cô vẫn còn nhớ anh từng nói, chuyện đó để anh lo. Nhưng khi ấy cô không mấy để tâm, dù sao anh chỉ có một mình, có thể làm gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là nói với ban quản lý khu nhà vài câu, mà mấy chuyện đó thường chẳng đi đến đâu.
Thang Tuấn Niên nhận ra ánh mắt tò mò của cô, chủ động gật đầu thừa nhận: “Coi như tôi góp phần thêm dầu vào lửa đi.”
“……Hả?”
“Trong hành lang, tôi lắp sẵn một cái camera hồng ngoại.” Anh thản nhiên nói, “Sau đó nhờ người cắt ghép lại, rồi tiện tay đăng những việc cô ta đã làm lên mạng. Tự nhiên sẽ có người quen của cô ta đứng ra nói vài điều.”
Ngu Cốc Thu há hốc miệng, ngẩn người. Thang Tuấn Niên, người lúc nào cũng trầm lặng, nhìn qua cứ tưởng dễ bị bắt nạt, vậy mà khi phản công lại âm thầm và sắc bén đến thế.
Trong đầu cô lập tức điên cuồng tua lại ký ức: Mình có lỡ làm chuyện gì xấu hổ trong hành lang không nhỉ?!
Cô đỏ mặt, gãi gãi tóc, lắp bắp nói: “Anh… anh học được chiêu này ở đâu vậy…”
“Những vị khách trong tiệm hay nói muốn để lại đánh giá xấu đó.” Anh nói, “Họ khiến tôi nhận ra, trên mạng người ta cũng có thể tự làm quan toà. Đi thôi.”
Anh vẫn giữ vẻ dửng dưng, tiếp tục bước lên cầu thang, Ngu Cốc Thu vội vàng theo sau, chợt phát hiện có gì đó không đúng.
“Ồ——” Cô bật thốt, “Đèn sửa xong rồi hả?”
“Ừ, tôi giục mấy lần họ mới chịu tới sửa.”
Anh lần tay mở cửa, trong phòng dường như cũng có gì đó thay đổi.
Ngu Cốc Thu nhìn thấy ở thảm trước cửa có đặt hai đôi dép đi trong nhà màu be, Thang Tuấn Niên bước vào trước, xỏ đôi lớn, để lại đôi nhỏ cho cô.
Khoảnh khắc đặt chân lên đôi dép ấy, cô thật sự cảm nhận được rằng mình cuối cùng cũng có quyền bước vào căn nhà này. Như thể đôi dép ấy mới chính là chiếc chìa khóa thật sự để mở ra cánh cửa này.
Ngu Cốc Thu đưa mắt nhìn quanh. Lần trước vô tình bước vào cô đã thấy căn nhà rất sạch sẽ, nhưng lần này còn sạch hơn, rõ ràng là vừa được dọn kỹ, mỗi món đồ vốn đã ít ỏi, đều nằm ngay ngắn ở đúng chỗ của nó.
So với lần trước, trên bàn trà lần này còn có thêm một chiếc bình hoa thủy tinh kiểu dáng đơn giản, bên trong cắm một nhành bạch đàn. Phi Phi vẫy đuôi, chạy vòng quanh cành lá xanh, mũi khịt khịt như thể rất thích mùi hương toả ra từ đó.
Trong bếp vang lên tiếng “xoèn xoẹt” của dầu nóng, Thang Tuấn Niên bưng nồi ra đặt lên bàn ăn, bật bếp, đổ nước lẩu hai ngăn, một bên là bò cay, một bên là ba vị thanh. Nước được chan vào, hơi nóng dần bốc lên trong căn phòng khách vắng lặng, ở Kinh Kỳ vào thời điểm cuối thu khi hệ thống sưởi chưa hoạt động, chút hơi ấm ấy tựa như than hồng giữa trời tuyết, đến cả Phi Phi cũng bị thu hút, chui hẳn xuống gầm bàn.
Ngu Cốc Thu vừa đổ nguyên liệu trong túi ra, vừa phân loại rồi bày lên đĩa, từng đĩa được mang ra bàn. Hai người phối hợp rất ăn ý, loáng cái đã chuẩn bị xong một bàn đầy đủ, việc còn lại chỉ là chọn một bộ phim để ăn cùng.
Trong nhà không có tivi, Thang Tuấn Niên từ phòng ngủ mang ra một chiếc laptop đen dày cộp.
Anh hơi ngại ngùng nói: “Đời cũ rồi, chạy chậm lắm, nhưng vẫn dùng được.”
Đẩy máy về phía cô, anh nói: “Cô tìm thử bộ phim cô muốn xem đi.”
Nhưng Ngu Cốc Thu lại ấn nút khay đĩa của ổ quang, khay bật ra trơn tru.
Cô nói, giọng đã có sẵn ý định: “Hay là mình xem phim trong mớ đĩa của anh đi? Máy của anh hình như vẫn đọc được đó.”
Thang Tuấn Niên ngạc nhiên hỏi: “Xem mấy phim đó à?”
“Đúng rồi.” Cô nói, “Mình cùng xem lại một bộ phim anh muốn xem. Đoạn nào anh quên, tôi sẽ nhắc lại cho, như vậy anh xem cũng sẽ không thấy mệt. Đợi anh quen với cách này rồi, sau đó mình có thể xem phim mới.”
Thang Tuấn Niên im lặng một lúc: “Cũng được.”
“Anh có bộ nào muốn xem lại nhất không?”
“Bộ nào cũng được, cô chọn đi.”
“Bộ nào cũng được sao?”
Câu này khiến Thang Tuấn Niên như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt thoáng do dự.
“Trừ bộ Giáng sinh vui vẻ, ngài Lawrence.”
Cuối cùng anh nói vậy.
Thật ra bộ phim mà Ngu Cốc Thu muốn xem nhất lại chính là bộ đó… Thời gian đổi thay, họ đều đã khác xa so với năm ấy, thậm chí Thang Tuấn Niên còn chẳng biết cô là ai. Nhưng Ngu Cốc Thu vẫn muốn bù đắp lại mảnh ghép năm xưa còn dang dở ấy, dẫu cho có không còn khớp hoàn hảo nữa cũng chẳng sao.
Cô cố gắng hỏi: “Tại sao vậy, bộ đó không hay à? Tôi nghe nói nó là phim kinh điển mà.”
“Là do tôi.” Thang Tuấn Niên đáp, “Đó là bộ phim tôi từng hẹn với người khác sẽ cùng xem, nhưng năm đó tôi đã thất hẹn.”
Ngu Cốc Thu khẽ thở dài trong lòng.
“Là người anh từng có cảm tình sao?”
Anh bình thản gật đầu.
“Tại sao… lại thất hẹn?”
Đến lúc này, thật ra trong lòng Ngu Cốc Thu đã có linh cảm, nhất là khi nghe thấy anh vẫn còn nhớ đến lời hẹn ấy đến tận bây giờ.
Anh sao có thể không muốn đi được chứ?
Chỉ có thể là, anh đã không thể đến.
Cô có chút sợ hãi khi phải nghe câu trả lời của anh, sợ rằng đó thật sự là “chuyến tàu định mệnh bị trễ giờ.”
Nhưng cô lại buộc phải hỏi, nếu không, cô sẽ vẫn mãi nghi ngờ chính mình.
Nước lẩu đã sôi, hơi nóng mờ ảo phủ lên gương mặt cả hai. Thang Tuấn Niên ngồi trong làn khói lẫn hơi nước ấy, trong không gian tĩnh lặng đến mức âm thanh rõ rệt nhất là tiếng bong bóng sôi ùng ục trong nồi cay.
Quá yên lặng.
Cuối cùng, Ngu Cốc Thu mỉm cười gượng gạo, nói: “Hay là mình xem phim khác đi.”
Cô cố gắng khiến bầu không khí đang ngưng đọng ấy trôi chảy trở lại.
Nhưng đúng lúc đó, Thang Tuấn Niên lại lên tiếng.
“Cô còn nhớ không, lần trước cô nói tôi năm đó lẽ ra nên nói với cậu ấy.”
Anh khẽ cười, giọng như thì thầm: “Nếu mắt tôi không bị hỏng, hôm đó tôi nhất định sẽ đi tìm cậu ấy, cùng đi xem phim.”
Ngu Cốc Thu sững người, nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt dù đã mù nhưng vẫn có thể thấy được nét cười thấp thoáng bên trong.
Cô bật thốt: “Chuyện như vậy mà anh còn có thể cười được sao?”
Anh điềm đạm hỏi: “Tại sao lại không? Rõ ràng là chuyện tốt mà.”
“Chuyện tốt cái gì chứ?”
“Nếu điều tồi tệ vốn đã là định sẵn sẽ xảy ra.” Anh nói, “Thì nếu mắt tôi hỏng muộn hơn một chút, người ta sẽ phải làm sao đây? Cậu ấy biết được suy nghĩ của tôi, có lẽ vì thương hại mà không thể thờ ơ với đôi mắt của tôi. Nhưng khi cậu ấy không biết, cậu ấy có thể tự do sống cuộc đời của riêng mình. Chúng tôi, mỗi người đi trên một đường song song, vậy chẳng phải cũng chẳng có gì phải hối tiếc sao?”
“……Ai nói vậy, biết đâu nếu cô ấy biết thì đã chạy mất rồi.” Ngu Cốc Thu nghiến chặt răng: “Nhưng anh nên, anh nên…”
Cô sợ chỉ cần thêm một tiếng thôi, giọng mình sẽ nghẹn lại, “Anh nên nói với cô ấy, để cô ấy tự quyết định.”
“Thật sao? Tôi lại sợ cậu ấy không đủ thông minh như thế.”
Cô mở to mắt: “Bỏ anh mà chạy trong mắt anh lại gọi là thông minh à? Anh đừng có mà thiên vị cô ấy quá.”
“Tôi cảm thấy hình như cô có chút địch ý với cậu ấy.”
Ngu Cốc Thu thật sự nghẹn lời, trăm điều cũng không biết nói sao cho phải.
Cô im lặng hồi lâu, cố hết sức để giọng mình không run: “Tôi chỉ nghĩ… giữa hai người vốn chẳng có nhiều giao điểm, anh đừng lý tưởng hóa cô ấy quá. Người anh thích năm đó chỉ là hình ảnh cô ấy trong trí tưởng tượng của anh thôi. Nếu thật sự lại gần, có lẽ anh sẽ thất vọng…”
Anh khẽ đáp, giọng nhẹ như gió: “Có lẽ sẽ như cô nói. Nhưng cũng có lẽ…”
Thang Tuấn Niên khẽ xoay mặt, trong mờ mịt lại vô tình hướng đúng về phía cô, về phía ánh mắt của cô.
“Cũng có lẽ, lẽ ra tôi vốn chẳng để tâm, nhưng rồi lại thành ra mang theo một chút nuối tiếc.”
Hơi nước từ nồi lẩu sôi ùng ục, bốc mù mịt lên, tràn về phía anh. Đôi mắt đã mất đi thị lực của anh vẫn cảm nhận được luồng hơi nóng ấy phả tới, và trong thoáng chốc, vì nhói lòng mà anh khẽ chớp mắt một cái.