Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 24

Nước trong nồi đã sôi cạn một nửa, nguyên liệu vẫn chưa được đụng đến, mà bộ phim cũng chưa quyết định xong.

Ngồi bên cạnh, Ngu Cốc Thu dứt khoát đẩy đĩa phim “Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence” sang một bên, rồi kéo cả giỏ đựng đĩa còn lại về phía Thang Tuấn Niên.

“Anh bảo tôi chọn thì tôi lại bị bệnh lựa chọn mất rồi. Hay là để anh rút đại một đĩa đi, giao cho ông trời quyết định giúp ta vậy.”

Nói xong, cô chạy vào bếp lấy ấm nước, châm thêm nước mới. Khi quay lại, Thang Tuấn Niên vừa rút ra một chiếc đĩa ở góc giỏ, trên bìa là khung cảnh giao hòa giữa sắc cam và vàng của buổi bình minh, một người phụ nữ tóc vàng nằm ngửa trên đầu gối người đàn ông tóc nâu, hai người nhìn nhau dưới bầu trời Vienna.

“Trước lúc bình minh.” Ngu Cốc Thu đọc tên phim.

“Cô xem rồi à?” anh hỏi.

“Chưa đâu. Tôi nghe nói phim này thoại nhiều lắm, cứ nói liên hồi, tôi không chịu nổi mấy phim mà lời thoại dày đặc như vậy nên mãi vẫn chưa định xem.”

“Vậy đổi phim khác đi.” Anh vừa nói vừa định với tay lấy thêm một đĩa nữa.

“Khoan, anh thấy phim này có hay không?”

Thang Tuấn Niên khẽ nhíu mày suy nghĩ: “Cũng khó nói, tôi quên gần hết rồi.”

“Vậy à…”

“Nhưng mà có một đoạn tôi vẫn nhớ khá rõ.” Anh hồi tưởng lại, “Hình như là hai người ở trong tiệm đĩa, chen sát nhau nghe nhạc rồi lén nhìn đối phương. Ai bị phát hiện ánh mắt của người kia thì lập tức quay đi… rồi cả hai cứ thế mà vụng trộm liếc qua liếc lại.”

“Nghe cũng thú vị đấy.” Ngu Cốc Thu cầm lấy đĩa, “Vậy xem phim này đi, đừng lăn tăn nữa.”

Ổ đĩa của chiếc laptop cũ bắt đầu kêu vo vo khi chạy, Ngu Cốc Thu nhìn phụ đề hiện ra, bỗng quên mất chưa hỏi Thang Tuấn Niên xem anh có gặp khó khăn khi nghe tiếng Anh không.

Cô vội vàng ấn tạm dừng: “Có cần đổi sang phụ đề tiếng Trung cho dễ hiểu không?”

“Không cần đâu, tôi nghe được. Dạo này tôi cũng hay nghe đài tiếng Anh.”

“Giống kiểu BBC à…?” Ngu Cốc Thu không có khái niệm rõ, chợt nhớ ra trước đây anh thường vừa ăn cơm vừa đeo tai nghe có dây để nghe gì đó, bèn hỏi: “Là cái anh thường nghe trước khi ăn cơm phải không?”

“Ừ. Lúc còn đi học tôi phải đọc rất nhiều tài liệu tiếng Anh, sau này không đọc được nữa thì cần nghe thay, nên tôi hay nghe radio để luyện cảm giác ngôn ngữ, nếu không thì nghe rất vất vả.”

Ngu Cốc Thu không nhịn được nói: “Vậy là anh vẫn giữ thói quen từ hồi đó.”

Anh hơi khựng lại: “Thì sao?”

“Anh thật sự không nghĩ đến chuyện mở một kênh podcast, coi như quay lại nghề cũ à?”

Thang Tuấn Niên chỉnh lại: “Nghề cũ gì chứ, tôi có bắt đầu bao giờ đâu.”

“Vậy thì bây giờ bắt đầu cũng chưa muộn mà.” Ngu Cốc Thu khuyến khích, “Dù sao lúc rảnh anh cũng chẳng làm gì, mở podcast thử xem, chẳng có áp lực gì đâu. Dù lâu rồi anh không làm thiên văn, nhưng podcast đâu phải nền tảng nghiên cứu chuyên nghiệp, chia sẻ chút kiến thức sơ sơ là đủ rồi!”

Anh đáp lạnh nhạt: “Tôi đâu có nhiều thời gian rảnh như cô nghĩ.”

“Xạo quá, giờ anh không phải đang rảnh để xem phim với tôi sao?”

“Tôi nói thật đấy, anh có thể suy nghĩ kỹ lại.”

“Cho dù như cô nói, chia sẻ không cần quá chuyên môn, nhưng làm podcast vốn dĩ không đơn giản vậy đâu.” Thang Tuấn Niên rốt cuộc cũng không còn dập tắt câu chuyện như lần trước, mà chần chừ nói, “Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong mảng đó…”

“Không có kinh nghiệm thì học thôi.” Ngu Cốc Thu nói, “Anh nghe thử mấy podcast hiện giờ đi, đủ kiểu đủ dạng hết. Nghe nhiều rồi, anh sẽ dần tìm ra cách mình muốn chia sẻ và kết nối với mọi người.”

Anh trầm ngâm, như thể thật sự đang cân nhắc lời cô. Nhưng cuối cùng, vẫn khẽ lắc đầu.

“Thôi, vẫn là bỏ đi thì hơn.”

Ngu Cốc Thu nhận ra trong vẻ mặt của Thang Tuấn Niên có chút dao động, chỉ thiếu một cú thúc nữa thôi. Cô bèn động viên: “Vẫn là câu tôi từng nói: muốn xem thì cứ xem, muốn làm podcast thì cứ làm. Anh đã sống mãi trong kiểu trải nghiệm lãng phí đời mình như vậy rồi, giờ cũng nên thử một lần sống khác đi.”

Một khoảng lặng thật dài. Thang Tuấn Niên bất đắc dĩ nở một nụ cười, nhận xét: “Tôi thấy cô có khi hợp làm nhân viên bán hàng hơn đấy, luôn biết cách thuyết phục người ta chỉ bằng vài câu.”

Ngu Cốc Thu lập tức vui mừng như muốn nhảy cẫng lên: “Ý anh là bị tôi thuyết phục rồi phải không?”

Anh theo phản xạ phủ nhận: “Không phải.” Nghĩ một lúc, anh lại đổi giọng, “Tôi nói là… chưa biết.”

“Nếu là chưa biết, thì thử một lần cũng chẳng sao. Cùng lắm là chẳng ai nghe thôi mà.”

Thang Tuấn Niên vừa định nói kết quả như vậy chẳng phải quá nản lòng sao, thì Ngu Cốc Thu đã nhanh chóng tự phản bác lại lời mình: “Không đúng, đâu thể là không ai nghe. Tôi quên chưa tính tôi vào, như vậy là ít nhất cũng sẽ có một người nghe.”

Cô vỗ ngực: “Là tôi đó.”

Giọng nói của cô như làn khói nhẹ, quấn lấy hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, bay đến bên anh. Nhưng cái cảm giác nghẹn ngào muốn khiến người ta phải chớp mắt lại biến mất. Ngược lại, thứ hơi nóng ấy, ấm áp và ẩm ướt, khiến khuôn mặt anh dường như cũng được nới lỏng để hít thở.

Thang Tuấn Niên đưa tay cầm đũa, khuấy qua loa trong nồi, mới nhận ra nguyên liệu vẫn còn chưa thả vào.

“Nước lại sắp cạn rồi.” Anh khẽ mím môi, nhắc khẽ.

Lại thêm một lượt nước nữa, cuối cùng nguyên liệu cũng được cho vào nồi, còn bộ phim thì cũng vừa chậm rãi mở đầu.

Chiếc laptop được kê trên một chiếc ghế khác, chèn thêm mấy quyển sách cho vừa tầm với ánh nhìn của Ngu Cốc Thu. Bàn không đủ rộng, để xa thì nhìn không rõ, để gần lại bị hơi lẩu làm mờ cả màn hình, nên cuối cùng đành đặt như thế.

Cô xem được một lúc liền bắt đầu xao nhãng. Có lẽ vì bộ phim vốn không hợp gu, hay vì cách xem phim này quá tùy tiện. Hoặc là… cô tự nghĩ ra đủ lý do để ngụy biện, rồi cuối cùng cũng phải thừa nhận: thật ra, chỉ là cô không kìm được mà luôn chú ý đến Thang Tuấn Niên.

Cô sợ anh nghe không kịp, nên cứ thỉnh thoảng lại xen vài câu giải thích. Trong phòng chỉ còn nghe tiếng cô líu ríu như con ong nhỏ vo ve.

Nói được một lát, cô lại cố ý giảm tần suất nói xuống.

Không biết có bị coi là ồn ào không nhỉ? Cô còn đang lo nghĩ, thì trước mặt đã có một ly nước mật ong được đẩy qua.

“Cô thuyết minh thế này chắc mệt lắm hả?” Giọng anh mang chút áy náy, trái ngược hẳn với lo lắng của cô. “Tôi biết yêu cầu của tôi hơi tùy hứng.”

Anh tưởng rằng cô thấy mệt hoặc không vui.

Ngu Cốc Thu khẽ chạm tay lên thành ly, tim lại bị ai đó vô tình chạm tới. Người thật sự tùy hứng sao có thể nhận ra sự tùy hứng của mình được chứ. Hai chữ “tùy hứng” có lẽ là phát minh dành cho những kẻ quá biết điều, những người mà chỉ cần nghe ai đó bảo “đừng tùy hứng nữa” là lập tức xẹp xuống, giống như dải bong bóng dài đặt trước cửa tiệm, bị cơn gió thoảng qua đập cho dập dềnh, ngoài mặt vẫn căng phồng, mà bên trong chỉ là trống rỗng.

“Không sao đâu, anh có thể tùy hứng với tôi mà.”

Khi nhận ra, lời ấy đã trượt khỏi miệng cô.

Ngay lập tức, cô ngượng ngùng cầm ly nước lên, tu ừng ực. Uống vội quá nên bị sặc, ho khan một tràng, khiến Thang Tuấn Niên còn chưa tiêu hóa được câu nói kia đã luống cuống đưa giấy cho cô. Trong lúc rối rắm, anh vô ý hất luôn chiếc đĩa phim cô đặt bên mép bàn xuống đất.

Phi Phi dưới gầm bàn bị tiếng động làm cho hoảng, kêu “gâu” một tiếng rồi phóng vọt đi xa, còn trên màn hình, hai nhân vật trong phim vừa nhảy xuống khỏi đoàn tàu.

Ngu Cốc Thu chứng kiến hết thảy cảnh tượng ấy, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô vừa ăn vừa cười, khiến Thang Tuấn Niên đang rối bời không biết nên lo bên nào trước, cuối cùng dứt khoát buông tay, cũng cười theo cô.

Trong khoảnh khắc cả hai đều chưa để ý, trong máy tính vang lên một đoạn dạo guitar.

Thang Tuấn Niên nhạy cảm nghiêng đầu, khẽ nói: “Đến rồi.”

Ngu Cốc Thu nhìn về phía màn hình, lúc này mới nhận ra đó chính là đoạn mà Thang Tuấn Niên từng nhắc tới.

Đĩa hát chậm rãi quay, tiếng hát ngân nga “come here, come here”, giữa hai người tràn ngập bầu không khí mập mờ. Ánh mắt họ đan xen, trốn tìm qua lại, lại vừa khao khát được đối phương bắt gặp.

Nếu là trước đây, đoạn phim này quả thật sẽ khiến tim Ngu Cốc Thu đập nhanh hơn.
Thời trung học, cô từng nhiều lần lén nhìn Thang Tuấn Niên như vậy, trước khi anh phát hiện thì lập tức quay đi, rồi bắt đầu tưởng tượng, ánh mắt anh có phải cũng từng dừng lại trên người cô một giây không.

Rồi cô lại nghĩ xa xôi, rằng những tưởng tượng thuở ấy bây giờ nhìn lại, có lẽ chẳng phải là tưởng tượng nữa, mà là thật sự đã từng xảy ra vào một khoảnh khắc nào đó. Anh quả thật đã nhìn về phía cô, ngay sau khi cô quay đi. Chỉ là, họ không phải là nhân vật chính trong bộ phim kia, không có đạo diễn nào sắp đặt một tiệm đĩa nhỏ chật chội để giúp hai người dễ dàng chạm đến lòng nhau. Ánh mắt của họ khi ấy có lẽ bị ngăn cách bởi sân trường ồn ào, qua mấy hàng bạn học, dưới cái nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt, đổ mồ hôi. Trong những ngày tháng tẻ nhạt đó, hai ánh nhìn ấy đã bị lãng quên dễ dàng như thế.

Đến nhiều năm sau, khi giữa họ chẳng còn gì ngăn cách nữa, thì anh lại không thể nào bắt được ánh mắt của cô. Tại sao cuộc đời luôn đầy ắp những khoảnh khắc khiến con người ta bất lực đến thế?

Cô nhìn anh, người lúc này đang chăm chú “nhìn” vào màn hình máy tính. Đầu anh nghiêng đúng hướng màn hình, dáng vẻ rất nghiêm túc. Không biết bây giờ anh đang nghĩ gì. Là cũng đang nhớ về quãng thời gian trung học ấy sao, hay đang nghĩ rằng, từ nay về sau, anh sẽ chẳng bao giờ còn có thể chơi trò trốn tìm bằng ánh mắt với người mình thích nữa. Nếu đôi mắt là thứ ngôn ngữ thứ hai của tình yêu, vậy thì anh đã quên mất cách nói, cũng chẳng còn nghe hiểu được nữa.

Nhưng may mắn thay, họ vẫn còn một loại ngôn ngữ khác.

Thế là Thang Tuấn Niên nghe thấy Ngu Cốc Thu khẽ nói: “Quả nhiên là phim của thế kỷ trước, hơi cũ rồi.”

Anh hơi nghi hoặc: “Vậy sao?”

“Nếu là bây giờ, nếu tôi là đạo diễn, tôi sẽ quay một kiểu khác về hai người trao đổi ánh mắt… Một người nhìn thấy, một người không. Họ ngồi đối diện nhau, cùng ăn lẩu, trong máy tính vang lên cũng là ca khúc Come here.”

Trong phim, nữ chính phát hiện ánh mắt của nam chính, liền giả vờ như không có gì mà quay đi, tìm cơ hội để lén nhìn lần sau. Còn Ngu Cốc Thu thì không cần như vậy. Cô tham lam, chăm chú nhìn Thang Tuấn Niên thật lâu, từ đôi mắt trống rỗng của anh đến hai giọt dầu đỏ bắn lên cổ áo.

“Người không nhìn thấy thì lặng lẽ ăn, còn người ngồi đối diện thì cứ nhìn anh mãi. Khán giả sẽ không kìm được mà nghĩ, anh thật sự không cảm nhận được sao, hay là đang giả vờ không biết? Không còn là một câu chuyện dễ đoán nữa, chỉ như vậy thôi, mới thú vị chứ.”

Thang Tuấn Niên vừa vớt được một viên thịt viên cho vào miệng, động tác nhai dần chậm lại theo từng lời cô nói.

Giọng Ngu Cốc Thu càng lúc càng thấp, trên mặt dần hiện lên sắc đỏ vì căng thẳng.
Cô hỏi: “Thang Tuấn Niên, anh nói xem, anh ta có cảm nhận được không?”

Ngu Cốc Thu chưa từng nghĩ mình biết nói lời tình cảm. Thế nhưng ở trước mặt Thang Tuấn Niên, không biết bao nhiêu lần những câu hơi vượt giới hạn như thế cứ tự nhiên bật ra. Cô không mong anh sẽ đáp lại điều gì, cũng chẳng mong câu nói ấy sẽ khiến mối quan hệ giữa họ thay đổi hay tiến thêm bước nào. Thành thật mà nói, chỉ cần nghe Thang Tuấn Niên thừa nhận họ là bạn, cô đã thấy mãn nguyện rồi.

Nhưng giống như con người đôi khi vô thức bật ra những lời như “đói quá”, “buồn ngủ quá”, “nóng quá”… Khi ở gần người mình thích, cũng sẽ vô thức nói ra “thích anh”. Có lẽ, chính là cảm giác ấy.

Thế nên, rõ ràng người truy hỏi là cô, mà người sợ nghe thấy câu trả lời lại cũng chính là cô.

Ánh mắt cô khẽ dao động, rồi lập tức giả vờ như chưa hề nhìn anh, làm ra vẻ vừa mới nhận ra điều gì đó, nói bằng giọng ngạc nhiên: “Ơ! Hình như cổ áo anh dính dầu rồi kìa.”

Thang Tuấn Niên dường như đã quen với việc cô thường đột ngột đổi chủ đề,
ngón tay anh chạm lên cổ áo, dò tìm chỗ bị bẩn.

“Chỗ này à?”

“Cao lên một chút.”

“Đây hả?”

“Lệch sang phải một tí nữa.”

Tay anh vẫn chưa đúng vị trí: “Là chỗ này sao?”

Cô kiên nhẫn đáp: “Hơi quá rồi, quay lại chút nữa.”

Thang Tuấn Niên bèn gấp nhẹ phần cổ áo đó lại, đánh dấu vị trí.

Lúc này Ngu Cốc Thu mới chậm rãi nhận ra, có những vết bẩn cứng đầu trên áo, chỉ dựa vào máy giặt quay loạn lên là không thể giặt sạch được. Nếu không nhìn thấy, thì thật khó mà biết được chỗ nào bẩn, chỗ nào cần chú ý hơn.

Nghĩ vậy, cô liền hỏi cho chắc.

Thang Tuấn Niên gật đầu nói: “Hồi trước tôi có một cái áo thun trắng, lúc nấu ăn bị bắn dầu lên. Tôi bỏ vào máy giặt mà chẳng sạch, không biết nên cứ mặc hoài.” Anh kể lại chuyện xấu hổ đó như thể nói đùa: “Mãi sau có người bảo, sao anh chẳng bao giờ giặt đồ vậy. Thế nên tôi nghĩ, chắc mặc đồ đen thì sẽ không ai nhận ra.”

Anh lại chạm tay lên nếp gấp ở cổ áo vừa gập lại, khẽ cười: “Hóa ra nếu đến gần, vẫn có thể nhìn thấy.”

Những lời nói nhẹ bẫng ấy lại như bóp khẽ lấy tim Ngu Cốc Thu, anh đang cho cô thấy những góc nhỏ bé, không mấy tươm tất trong cuộc sống của mình.

“Xin lỗi…” Cô nghĩ đến lần mình bốc đồng kéo anh đi mua quần áo, “Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh bất tiện khi mua đồ, chứ không nghĩ là việc giặt đồ cũng bất tiện với anh như vậy.”

Anh cười: “Chuyện này bình thường mà, không cần xin lỗi vì những điều cô chưa biết.”

“Vậy sau này, anh nói cho tôi biết những gì tôi không biết nhé. Tôi cũng sẽ nói với anh.”

“Cô sẽ nói gì với tôi?”

“Về quần áo đó.” Cô nói nghiêm túc, “Tôi sẽ nói cho anh biết hôm nay anh mặc trông thế nào. Nếu bị dính bẩn cũng không sao, tôi sẽ mang theo bút tẩy vết bẩn thật tốt! Nên lần sau ra ngoài với tôi, anh cứ mặc màu mình thích, được không? Thỏa thuận này, coi như thành nhé?”

Thang Tuấn Niên nghĩ, người này lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kiểu giao kèo hay cá cược kỳ quái… Cái giá phải trả là gì nhỉ? Hình như chẳng có gì cả. Nhưng anh lại cảm giác như mình đang mất đi thứ gì đó, một thứ mà trong hoàn cảnh hiện tại của anh, lẽ ra không nên để mất.

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, Ngu Cốc Thu đã cho rằng anh đồng ý, liền vui vẻ hỏi: “Thang Tuấn Niên, anh có màu nào muốn mặc không?”

Anh vô thức, lại có chút ngập ngừng đáp: “…Màu nâu?”

Ngu Cốc Thu càng vui hơn, vỗ tay nói: “Trùng hợp thật! Vậy là lần trước tôi chọn đúng màu cho anh rồi!”

Thang Tuấn Niên khẽ cười: “Ừ… trùng hợp thật.”

Bình Luận (0)
Comment