Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 28

Ngu Cốc Thu đến hội quán massage Thanh Thân, lại gọi số 26.

Cô không đến đây nhiều lần, trừ một lần số 26 không có mặt, còn lại đều gọi cô ấy. Vì thế khi số 26 bước vào phòng, nghe thấy giọng của Ngu Cốc Thu liền nhận ra ngay, nói: “Là chị à.”

Ngu Cốc Thu hơi uể oải: “Tai mấy người thật sự thính quá nhỉ.”

Cô gái hiểu ra: “‘Mấy người’? …À, chị đang nói đến người bạn đó của chị đúng không?”

“Đúng rồi.” Ngu Cốc Thu kể cho cô ấy nghe chuyện con mắt giả bị người ta nhận ra qua giọng, tiện thể hỏi: “Em có từng dùng cái app đó chưa?”

Cô gái lắc đầu: “Em sợ nói chuyện với người lạ lắm.”

“Hả?” Ngu Cốc Thu ngạc nhiên, “Nhưng em làm công việc này mà…”

Cô vẫn nhớ lần đầu đến đây, đối phương còn rất khéo léo bắt chuyện với mình.

Số 26 cười khổ: “Đó là vì công việc thôi mà.”

“…Vậy thì chúng ta cũng giống nhau đó! Nhà chị lúc nào cũng bừa bộn, đồng nghiệp còn trêu là không ngờ chị lại sống kiểu vậy.”

“Công việc của chị mệt lắm mà, tan ca rồi lười cũng là chuyện bình thường thôi. Hôm nay chị muốn tập trung massage chỗ nào?”

“Hôm nay đầu chị lại hơi nhức. Nhưng trước khi bắt đầu, chị muốn cho em nghe một thứ… đây mới là mục đích chính hôm nay của chị!”

“Hả?”

“Chị giúp em đeo tai nghe nhé?”

“Dạ… được. Cảm ơn chị!”

Ngu Cốc Thu lấy tai nghe của mình đeo lên tai cô gái, sau đó lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm trong đó.

Số 26 yên lặng đứng nghe, đôi mắt xám nhạt nhìn vào khoảng không, dáng vẻ như đang lạc vào trong âm thanh.

Ngu Cốc Thu cúi đầu, dõi theo thanh tiến trình của đoạn âm đến cuối. Số 26 chợt bừng tỉnh, tháo tai nghe ra, có vẻ không chắc chắn nói: “Đây là âm thanh gì vậy? Rất trống trải… có chút giống vũ trụ.”

“Đó là âm thanh của căn phòng này.”

“…Căn phòng?”

“Là Sao Mộc đó.” Ngu Cốc Thu gãi gãi đầu, “Chị có đi một buổi triển lãm về âm thanh vũ trụ, ở đó có một đoạn ghi âm âm thanh của sao Mộc, lúc nghe liền nhớ đến em. Chị đã ghi lại phần có thể ghi được, muốn cho em nghe thử.”

Số 26 sững người vài giây, lúng túng nói khẽ một tiếng cảm ơn.

Ngu Cốc Thu xua tay, rồi chợt nhớ ra cô ấy không nhìn thấy, bèn nhanh chóng leo lên giường massage.

“Bắt đầu đi, chị sẵn sàng rồi.” Cô úp mặt vào lỗ tròn của gối, nhắm mắt nói, “Hôm nay em không cần cố gắng nói chuyện với chị đâu, sau này cũng đừng— á!”

Bàn tay của Số 26 ấn mạnh lên vai Ngu Cốc Thu, khiến cô đau đến mức kêu to một tiếng.

Nghe thấy tiếng cô kêu, đối phương bật cười, nói: “Không cần phải gượng ép đâu.”

“…Gì cơ?”

Ngu Cốc Thu vẫn chưa hiểu ra.

“Bạn bè nói chuyện với nhau thì có gì mà phải gượng ép chứ?” Giọng cô ấy dịu dàng, “Em tên là Lật Thư, còn chị thì sao?”

Ngu Cốc Thu chưa kịp phản ứng, liền buột miệng nói: “Ngu Cốc Thu.”

Nói xong, cô chỉ muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi mình… Lật Thư làm cùng chỗ với Thang Tuấn Niên, không biết bình thường hai người có nói chuyện với nhau không.

Cô vội vàng chữa lại: “Nhưng em có thể gọi chị bằng biệt danh! Đông Đông!”

Lật Thư bật cười: “Thú vị ghê, tên chị là Thu, mà biệt danh lại là Đông.”

Ngu Cốc Thu xấu hổ muốn độn thổ, thầm nghĩ đúng là mình quá kém trong khoản đặt tên giả.

Lật Thư nói: “Nhưng em thì không có biệt danh, chị có thể gọi em là… ừm, Lật Tử nhé.”

Cô ấy cũng đành bịa ra một cái tên tạm thời.

Hai người vừa massage vừa trò chuyện vu vơ, chia sẻ những chuyện vụn vặt chẳng mấy quan trọng, thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Khi tiếng chuông đếm ngược vang lên, Ngu Cốc Thu trong lòng còn đang cân nhắc có nên thêm nửa tiếng nữa không. Nhưng ngay những phút cuối, cô trở mình lại, thấy Lật Thư đang vươn tay xoa bóp phần thắt lưng của chính mình.

Ngu Cốc Thu bỗng thấy hơi ngại, đồng thời cũng nhận ra một điều mình vẫn luôn bỏ qua.

“Lật Tử, thật ra các em mới là người hay bị đau lưng mỏi vai hơn chứ nhỉ…”

Lật Thư thản nhiên đáp: “Đúng vậy, bệnh nghề nghiệp mà. Thỉnh thoảng tự xoa bóp một chút, chỗ nào với không tới thì nhờ đồng nghiệp giúp. Nhưng ai cũng bận rộn cả, nên cơ bản vẫn phải dựa vào máy massage thôi.”

Ngu Cốc Thu bất giác nhớ đến căn phòng của Thang Tuấn Niên. Phòng ngủ thì cô chưa từng bước vào, không biết trong đó có không, nhưng phòng khách thì cô chắc chắn chưa từng thấy cái máy massage nào.

“Chị định mua máy massage hả?” Lật Tử hỏi, “Tốt đó chứ, nếu không có thời gian đến đây, tự dùng máy ở nhà cũng khá tiện!”

“Ừm… Vậy em có thể giới thiệu cho chị nhãn hiệu mà em đang dùng không?”

“Máy massage là thứ tùy người đó. Thứ em thấy hợp chưa chắc đã hợp với chị, vì mỗi người bị tổn thương cơ ở chỗ khác nhau. Nếu chị muốn mua, em khuyên nên đến cửa hàng thử trực tiếp mới biết cái nào phù hợp. Còn chỗ mua thì em có thể giới thiệu cho chị! À không, thật ra chị không nhất thiết phải đến đó…”

“Vì sao?”

“Em chỉ biết mỗi cửa hàng đó là có bán sản phẩm có bao bì in chữ nổi dành cho người khiếm thị, nên em chỉ đến chỗ đó thôi.”

Giọng Ngu Cốc Thu lập tức cao lên: “Vậy càng phải nói cho chị biết chỗ đó ở đâu rồi!”

Cửa hàng ấy cách hội quán massage không xa, thời gian còn sớm, nên Ngu Cốc Thu liền một mạch chạy đến đó.

Nhân viên cửa hàng niềm nở bước ra đón: “Chào cô, cô muốn xem sản phẩm nào ạ? Tôi có thể giới thiệu cho cô!”

Ngu Cốc Thu đảo mắt nhìn quanh cửa hàng một vòng: “Tôi muốn xem thử máy massage.”

“Không thành vấn đề! Bên này ạ, tôi dẫn cô qua trải nghiệm mấy mẫu bán chạy gần đây nhé, cô thử xem sao.”

Ngu Cốc Thu vừa nói lời cảm ơn xong thì giữa chừng bỗng có một người đàn ông xông thẳng vào cửa hàng, tay xách một cái máy ép trái cây, khí thế hừng hực, túm lấy nhân viên và lớn tiếng quát: “Này, tôi muốn trả hàng!”

Nhân viên bị kẹt giữa hai vị khách, luống cuống không biết nên làm sao. Ngu Cốc Thu khoát tay nói: “Anh đi xử lý bên đó trước đi, tôi tự thử cũng được.”

Cô chưa đi được mấy bước về khu massage thì đã không kiềm được tính tò mò, vểnh tai nghe lỏm đoạn đối thoại phía sau. Người đàn ông kia đang càm ràm rằng nước ép làm ra toàn là bã.

Nhân viên không ngừng xin lỗi, khuyên nhủ: “Chắc là chất lượng sản phẩm không có vấn đề đâu ạ, có thể anh chưa điều chỉnh đúng tỉ lệ giữa kích cỡ miếng trái cây và lượng nước—”

“Ý cô là lỗi do tôi hả? Thời buổi này sản phẩm cạnh tranh nhau kịch liệt như vậy là để phục vụ khách hàng, còn cô lại bắt tôi phải phục vụ cho cái máy à? Vậy sao tôi không mua hẳn loại công suất lớn hơn chứ? Trên mạng bảy ngày đổi trả không cần lý do, sao ở đây lại không được?”

“Thật sự xin lỗi anh, tôi không có ý đó. Nhưng quy định cửa hàng là nếu sản phẩm không có vấn đề về chất lượng thì không thể đổi trả được…”

“Dùng không thuận tay chẳng phải cũng là vấn đề chất lượng à?”

“Tiểu Đổng.” Một giọng nam chợt vang lên từ phía kệ hàng khác: “Để tôi xử lý cho.”

Ngu Cốc Thu dạo gần đây cũng trở nên nhạy cảm với âm thanh, nên lập tức nhận ra giọng nói ấy nghe có chút quen quen, như thể vừa nghe ở đâu đó không lâu trước đây.

Cô len lén liếc sang, không khỏi thầm cảm thán thế giới này thật nhỏ bé.

Bảo sao nghe quen, đúng là người thanh niên ban chiều vừa bước vào phòng hỏi tên cô.

Có điều, cách ăn mặc của Chu Thừa Ý lúc này khác hẳn khi chiều. Anh ta mặc đồng phục nhân viên của cửa hàng, đeo kính trên mặt, mái tóc xõa lòa xòa giờ được keo vuốt gọn gàng, trông vừa nghiêm chỉnh vừa… có chút khó chịu vì cái vẻ “chín chắn” gượng ép ấy.

Ngu Cốc Thu thầm nghĩ, trình độ đặt tên của bà ấy với mình cũng chỉ ngang ngửa nhau thôi.

Ngu Cốc Thu khẽ bĩu môi, quay lưng lại với họ, giả vờ đứng trước kệ hàng xem đồ, nhưng hai tai lại vểnh cao lên đầy tò mò, muốn xem thử anh ta sẽ xử lý vị khách khó tính kia như thế nào.

Chu Thừa Ý tiến lên đối diện với người đàn ông, nói: “Tôi là quản lý cửa hàng. Nếu anh muốn trả hàng, tôi có thể giúp anh xử lý, hoặc có thể đổi miễn phí cho anh sang mẫu công suất lớn hơn, tùy theo ý anh. Anh xem như vậy có được không?”

Sắc mặt người đàn ông liền giãn ra, nói vui vẻ: “Nói chuyện được như vậy thì dễ rồi.”

“Nhưng tôi đề nghị trước khi đổi, anh nên thử qua một lần. Ở đây chúng tôi có máy mẫu cho khách dùng thử, tránh trường hợp anh đổi xong mà vẫn không hài lòng rồi lại phải mất công quay lại, như vậy cũng phiền cho anh, đúng không?”

“Ờ, nói cũng đúng… Nhưng cửa hàng mấy người có thể ép thử nước tại chỗ hả? Hôm bữa tôi đến sao không có?”

“Hôm nay anh đến đúng lúc lắm, cửa hàng vừa được tặng một giỏ trái cây. Anh muốn uống loại nào, tôi đều có thể ép cho anh.”

Khóe miệng Ngu Cốc Thu khẽ giật, chẳng lẽ đó chính là cái giỏ trái cây anh ta mang đi biếu bà ngoại hồi chiều rồi lại mang về sao?

Chu Thừa Ý dẫn người đàn ông đi về khu trưng bày máy ép. Ngu Cốc Thu đứng chờ một lát, rồi lặng lẽ bước theo, tiếp tục quay lưng lại mà lén nghe ngóng.

Máy ép vang lên tiếng “vò vò” rền rĩ, rất nhanh đã ép ra nước. Người đàn ông nếm thử một ngụm, lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: “Sao hương vị vẫn y chang vậy? Cậu chắc đây là máy công suất gấp ba lần à?”

“Anh thử thêm ly này xem.” Chu Thừa Ý nói, “Ly này là dùng chính chiếc máy anh muốn trả để ép đó.”

Người đàn ông uống một ngụm, lông mày lập tức nhíu lại đầy nghi hoặc.

Chu Thừa Ý dịu giọng: “Anh có thấy hương vị ly này lại mịn hơn chút không?”

Người đàn ông miễn cưỡng gật đầu: “Ờ… sao lại thế nhỉ?”

“Bởi vì loại trái cây anh chọn có nhiều xơ, dù công suất lớn thế nào cũng vẫn còn bã. Đây là vấn đề chung của tất cả các mẫu máy hiện nay. Nói thật, mẫu anh định trả lại là loại có hiệu suất tốt nhất trong tầm giá, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng giới thiệu cho anh. Tuy công suất nhỏ hơn, nhưng độ ồn đã được giảm xuống mức thấp nhất. So với tiếng máy công suất gấp ba hồi nãy, chắc anh cũng cảm nhận được sự khác biệt rồi chứ?”

Giọng người đàn ông đã bắt đầu dao động: “Ờ… tiếng ồn của cái kia đúng là hơi lớn thật…”

Chu Thừa Ý kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vì vậy, tôi vẫn đề nghị anh nên giữ lại mẫu này. Chỉ cần điều chỉnh lại kích cỡ miếng trái cây và tỉ lệ nước, là có thể ép ra ly nước như tôi vừa làm cho anh lúc nãy. Tôi sẽ tặng anh thêm một đầu dao nữa. Dĩ nhiên, nếu anh vẫn muốn đổi sang loại công suất gấp ba, cũng không sao, tùy anh quyết định.”

Ngu Cốc Thu nghe đến cuối thì thấy người đàn ông kia do dự nói một câu: “Thôi vậy, không đổi nữa.”

Cô nghe lỏm nãy giờ, vậy mà lại thấy hơi hụt hẫng.

So với việc chứng kiến Chu Thừa Ý nhẹ nhàng dăm ba câu đã hóa giải xung đột, cô thà được thấy anh bị người ta dồn đến mức nhăn mày, từng bước lúng túng thoái lui còn hơn. Đáng tiếc, cô chẳng thể thấy được dáng vẻ bối rối ấy của anh ta, cũng như chẳng thể giữ lại chút tưởng tượng mờ tối mà mình từng nuôi nấng.

Cô đã từng có một thứ tưởng tượng buồn cười: rằng hai người họ, đôi nam nữ nuôi lớn cặp song sinh ấy, thật ra chẳng bằng cô. Rằng họ nhất định sẽ nhớ đến cô, nhớ rằng có lẽ cô đã sống mạnh mẽ, sống tốt hơn họ, và rồi cảm thấy hối hận.

Không, nói là tưởng tượng đen tối thì không đúng.

Chính thứ tưởng tượng ấy đã chống đỡ cô đi qua bao khúc quanh khổ cực của cuộc đời. Cô dựa vào nó mà tiếp tục sống, như đang không ngừng thắng trên một võ đài chẳng có ai, từng lần, từng lần một. Ở ý nghĩa nào đó, nó là ánh sáng, chói lòa và mờ mịt như một lớp sương trắng dày đặc, sáng đến mức không thấy được cả đầu ngón tay.

Dù cô sống không đến mức rực rỡ, nhưng cũng chẳng tệ hại gì, chỉ là bình thường. Trái lại, con trai của Hứa Quỳnh lại có vẻ sống rất dư dả, rất xuất sắc.

Vậy thì làm sao họ có thể nhớ đến cô được? Không đâu.

Ánh sáng mộng tưởng bao năm ấy, đến đêm nay, đã hoàn toàn chìm xuống.

Ngu Cốc Thu uể oải cúi đầu đi ra ngoài. Khi vừa bước qua cửa, chuông báo động an ninh đột ngột vang lên chói tai, rền rĩ khắp cửa hàng.

Cô choàng tỉnh, cúi nhìn xuống mới nhận ra trong tay mình vẫn đang nắm chặt chiếc bàn chải điện mà ban nãy cô chỉ cầm để làm bộ “xem hàng” khi lén nghe trộm.

Âm thanh ấy khiến mọi người đều ngoảnh lại. Ngu Cốc Thu quay đầu sang, chạm phải ánh mắt của Chu Thừa Ý.

Anh ta thoáng ngạc nhiên: “Ngu Cốc Thu?”

Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu chết ngay tại chỗ cho xong.

“Xin lỗi, xin lỗi… tôi không để ý là mình cầm theo, tôi không cố ý đâu!”

Ánh mắt anh ta lướt qua chiếc bàn chải điện trong tay cô, rồi nhanh chóng bước lại gần, vươn tay ra, thản nhiên rút nó khỏi tay cô.

Anh ta nháy mắt, mỉm cười nói: “Xem ra cô cũng bị bà ngoại tôi lây cho cái tật đãng trí rồi.”

Ngu Cốc Thu không biết nên đáp thế nào, đành lí nhí nói thêm một tiếng xin lỗi.

“Không sao đâu. Hôm nay là lần đầu cô đến cửa hàng phải không?” Anh ta bắt chuyện, giọng thoải mái, “Trước đây tôi chưa thấy cô bao giờ.”

Cô gật đầu, gượng cười hai tiếng, rồi không nhịn được mà bật lại: “Anh chẳng lẽ nhớ hết được mặt mũi tất cả khách hàng à?”

“Thế thì cô đánh giá tôi cao quá rồi.”

Anh ta bật cười, khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi chuyển hướng câu nói: “Nhưng người như cô Ngu thì, chỉ cần gặp một lần, tôi sẽ không bao giờ quên được.”

Bình Luận (0)
Comment