Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 31

Ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu trực ca đêm. Sau nguyên một ngày không gặp, khi trông thấy Dung Chi Lan lần nữa, bà đã hoàn toàn quên chuyện nhận nhầm người hôm trước. Trong lúc giúp bà rửa mặt buổi tối, bà đổi cách xưng hô, gọi cô là “Tiểu Cốc”, giọng điệu thân mật vô cùng.

Cách gọi thân thiết ấy khiến Ngu Cốc Thu cảm thấy lạnh người, lại càng nhớ vòng tay ôm tối qua.

Cô nghĩ Thang Tuấn Niên thật sự là người có tính tình quá tốt. Cô giống như một vị khách vô lại, nói muốn được ôm, còn nói phải ôm lâu một chút, giọng điệu thì thản nhiên như đang nói: “Cho tôi một ly trà sữa, ly lớn.”

Cô đem cái ôm ra mà đo đếm như thể có cỡ nhỏ, vừa, lớn, còn anh thì giống nhân viên bán hàng, cứ thế mà đưa cho cô.

Giờ nhớ lại, dũng khí khi ấy thật khiến người ta nóng bừng hai má.

Ngu Cốc Thu lắc mạnh đầu, tự nhủ không được để tâm trí lang thang trong giờ làm!

Khi đi đến căn phòng kế bên, tim cô chợt thắt lại, trong phòng lại chẳng có ai cả.

Phòng kế nữa cũng không có người. Cô mở thêm bốn, năm phòng khác, thì có đến ba phòng đều trống không.

Thấy mọi người đều không ở đó, Ngu Cốc Thu ngược lại bình tĩnh hơn. Cô lập tức chạy đến phòng sinh hoạt chung, quả nhiên, mọi người đang tụ tập ở đó, nhóm các cụ đang tập luyện tiết mục hợp xướng cho buổi biểu diễn.

Khi cô đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nghe đến đoạn cuối của bài hát — không ngờ lại là “Trăng tròn lầu Tây”.

“Các bác các dì quyết định hát bài này rồi ạ?”

Cô nhìn kỹ, người đứng giữa hàng đầu tiên chẳng phải là Lâm Thục Tú sao.

“Tiểu Cốc tới rồi đó à!” Cụ ngồi hàng đầu vui vẻ hỏi, “Thế nào, tụi tôi hát cũng ổn chứ?”

“Hay lắm ạ! Mọi người nhớ giữ gìn giọng hát, muộn thế này rồi nên nghỉ ngơi sớm một chút, mai mới có tinh thần tập tốt hơn nha.”

Ngu Cốc Thu vừa dịu giọng khuyên nhủ, vừa ra sức nháy mắt với Lâm Thục Tú. Đối phương hiểu ý, liền chớp mắt với cô một cái, dõng dạc vỗ tay trong đám đông nói:

“Nghe Tiểu Cốc nói đi nào, giải tán thôi!”

Đám người cao tuổi lần lượt tản ra. Lâm Thục Tú đẩy chiếc xe lăn từ từ lướt lại gần, vừa cười vừa nói với Ngu Cốc Thu: “Đến hôm đó nhất định cô phải đến đấy nhé! Tôi là giọng ca chính đó!”

“Giỏi quá đi mất!” Ngu Cốc Thu vừa nói vừa vỗ tay rào rào như hải cẩu.

“Cũng thường thôi, tôi thấy bình thường mà.”

Người đi chậm chạp ở hàng cuối cùng bỗng chen vào một câu cụt ngủn như thế.

Chỉ nghe cái giọng cụt hứng đó thôi, không cần quay đầu cũng biết là Phạm Hưng Bình. Lâm Thục Tú liếc mắt một cái, không buồn cãi, chỉ lạnh lùng cười rồi rút điện thoại ra. Sau vài thao tác, điện thoại của bà bắt đầu phát ra tiếng “Trăng tròn lầu Tây” vang rền như quỷ khóc sói gào, chính là giọng hát của Phạm Hưng Bình.

Sắc mặt Phạm Hưng Bình lập tức biến đổi, kêu ầm lên: “Tắt đi mau! Tắt mau!” rồi nhào tới định giật điện thoại.

Lâm Thục Tú nhanh tay ném thẳng điện thoại về phía Ngu Cốc Thu, cười khanh khách hô to: “Nhanh, đỡ lấy!”

Ngu Cốc Thu quýnh quáng đưa tay ra đỡ, sợ điện thoại rơi vỡ thật. Vừa chạm vào tay cô, Phạm Hưng Bình đã quay người lao về phía cô.

Ngu Cốc Thu lập tức bấm nút tạm dừng.

Phạm Hưng Bình cũng dừng theo, thở hổn hển: “Vẫn là Tiểu Cốc tốt bụng… biết không bắt nạt người ta.”

Ngu Cốc Thu gãi đầu: “Hả? Cháu chỉ thấy là… nghe dở quá thôi.”

Lâm Thục Tú cùng mấy cụ còn lại phá lên cười ha hả.

Hai mắt Phạm Hưng Bình đảo một vòng, trông như sắp ngất xỉu đến nơi.

Ông lại hùng hổ xông tới chỗ Lâm Thục Tú, nghiến răng nói: “Bà lén thu âm tôi hát, trước còn đòi song ca tình ca với tôi. Nói thật đi, Lâm Thục Tú, có phải bà… thầm yêu tôi rồi không?”

Lâm Thục Tú liền bắt chước, đảo tròn hai mắt, giả vờ sắp ngất:

“Lạy trời, đây đúng là câu sỉ nhục tôi nặng nề nhất mà tôi nghe được trong đời!”

Cả phòng lại nổ tung tiếng cười, đến cả Ngu Cốc Thu cũng không nhịn được, quay lưng đi, vai run run.

Lâm Thục Tú hùng hồn nói: “Tôi thu âm là vì biết ông thể nào cũng giở trò, nên mới phòng sẵn! Ông liệu hồn đấy. Không thì tôi sẽ mượn cái loa, mở bài này lặp đi lặp lại vào giờ nghỉ trưa, cho ông solo debut luôn nhé!”

Giọng điệu của Phạm Hưng Bình đang hăng máu đòi đánh nhau bỗng khựng lại, yếu đi: “Sâu lo là ý gì đó?”

Những người xung quanh lúc này cuối cùng cũng bắt đầu đứng ra khuyên can, nói rằng “đừng làm chuyện tổn hại cả đôi bên, hại người tám trăm, tự tổn một ngàn”. Phạm Hưng Bình nghe xong câu đó, cơn giận vừa nguội đi lại bốc ngùn ngụt, xoay người tức tối bỏ đi. Trước khi đi còn cố lấy lại thể diện, hầm hầm nói với Lâm Thục Tú: “Bà cứ đợi đó! Tôi sẽ quay lại!”

Lâm Thục Tú bật cười ha hả, quay sang hỏi Ngu Cốc Thu:

“Cái người này dạo gần đây chắc xem Dê con và Sói xám nhiều quá hả?”

Ngu Cốc Thu dở khóc dở cười, đẩy bà trở về phòng. Đêm hỗn loạn gà bay chó chạy ấy cuối cùng cũng khép lại. Sau khi kiểm tra xong tất cả các phòng, cô mới có thể quay lại phòng trực thở phào một hơi. Trên điện thoại hiển thị một tin nhắn chưa đọc. Thang Tuấn Niên gửi cho cô một đường link. Ngu Cốc Thu mừng rỡ mở ra xem, quả nhiên là một podcast, anh không hề qua loa cho xong, lần này thật sự đã tạo kênh rồi.

Tên podcast là “Tiếng vọng của quang niên”, ảnh đại diện lại chính là tấm hình của Phi Phi.

Thoạt nhìn còn tưởng anh lập podcast thú cưng, đáng lẽ không nên lấy tấm ảnh này làm ảnh bìa, quả thật là thiên vị.

Nhưng Ngu Cốc Thu lại thấy cái kiểu thiên vị ấy của anh thật đáng yêu.

Cô nhấn nút theo dõi, hài lòng nhìn mình trở thành người hâm mộ đầu tiên, ngoài tài khoản hệ thống. Dù sau này số người theo dõi có tăng lên bao nhiêu đi nữa, cô vẫn là người đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh.

Từ sau khi theo dõi podcast của Thang Tuấn Niên, Ngu Cốc Thu bắt đầu có một thói quen mới trước khi ngủ, đó là mở podcast của anh rồi chìm vào giấc mơ.

Từ thời trung học, cô đã say mê giọng nói của anh. Giọng anh vẫn trong trẻo như năm nào, nhưng ngữ điệu đã trầm ổn và chững chạc hơn, là giọng nói rất thích hợp để kể chuyện, khiến cả những đoạn khoa học khô khan cũng trở nên sinh động.

Chỉ là, dường như người nhận ra giá trị ấy chỉ có mình cô. Lượng lượt nghe của podcast tăng lên cực chậm, gần như toàn là do cô mở đi mở lại, nhích lên từng chút một.

Điều đó lại khiến Ngu Cốc Thu chợt nghĩ ra, cô nên đổi sang một chiếc tai nghe chống ồn có chất lượng âm thanh tốt hơn, để có thể lọc bỏ mọi tạp âm, chỉ giữ lại duy nhất giọng nói của Thang Tuấn Niên.

Cái này tiện thể có thể mua luôn vào hôm hai người đi cửa hàng điện máy. Hôm đó họ hẹn nhau vào buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì gặp nhau ở hội quán Thanh Thân, rồi cô dẫn Thang Tuấn Niên đi xe qua đó. Hôm nay anh cũng không mang Phi Phi theo, mà mang theo gậy dò đường cho người khiếm thị.

Ngu Cốc Thu cố tình hẹn giờ trễ hơn một chút, hy vọng Chu Thừa Ý sẽ không có mặt trong tiệm. Thế nhưng, vừa bước vào cửa hàng, cô đã thấy anh ta rồi, đang bận giới thiệu sản phẩm cho một vị khách, không để ý tới họ. Cô thở phào, nhỏ giọng nói với Thang Tuấn Niên: “Chúng ta đi nhanh một chút nhé.”

Cứ vòng qua, đừng để bị phát hiện.

“Trong cửa hàng này… cần nói nhỏ sao?”

Không hiểu gì, nhưng anh cũng tự nhiên hạ giọng xuống.

Ngu Cốc Thu bị dáng vẻ đáng yêu bất ngờ đó chọc cười, giải thích: “Không có gì, chỉ là… thấy một người thôi.”

“Ai cơ?”

Ngu Cốc Thu không nói với anh rằng đây là tiệm của Chu Thừa Ý, vì chuyện này chẳng đáng để đem ra nhắc, mà có lẽ sau lần này họ cũng sẽ không quay lại nữa.

Cô nói qua loa: “Không quan trọng đâu, mình xem máy massage trước đi.”

Khi có nhân viên bước tới định giới thiệu, cô khéo léo từ chối, rồi đem mấy mẫu máy massage mình đã chọn sẵn đẩy về phía Thang Tuấn Niên để anh thử.

Anh đề nghị: “Tôi thử trước chắc không chính xác đâu, cô nên thử trước. Cô thấy thoải mái thì tôi mới cảm nhận lại, xem tần số và huyệt vị có điểm nào không ổn không.”

Lúc này, Ngu Cốc Thu mới chịu lộ rõ ý đồ:

“Nhưng mà… cái này đâu phải mua cho tôi đâu.”

“Hửm?”

“Tôi định mua tặng anh đó, nên dĩ nhiên phải để anh thử rồi.”

“…Tại sao lại tặng tôi?”

“Anh không quên sắp đến sinh nhật mình rồi chứ?” Ngu Cốc Thu vỗ nhẹ lên tay anh, nói tiếp, “Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho anh đó. Anh không được nói không cần đâu nha, nói không cần là không coi tôi là bạn rồi.”

Trên mặt Thang Tuấn Niên hiện lên vẻ khó xử phức tạp, lúng túng không biết nên làm gì. Ngu Cốc Thu thì đã thản nhiên đẩy chiếc máy massage còn lại về phía anh.

Anh nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Vậy thì chọn cái rẻ nhất đi.”

“Tôi chỉ nói trước thôi, lương ở viện dưỡng lão cũng khá cao đấy.”

“Dù cô có giàu đến đâu, tôi cũng không muốn cô tiêu bừa vào tôi.”

“Anh yên tâm, tôi chưa bao giờ tiêu bừa một xu nào cả. Vì lần này là quà sinh nhật mỗi năm một lần của anh mà.”

Số tiền cô tiết kiệm được cũng chẳng có mong muốn gì đặc biệt. Nhà thì chưa đủ khả năng mua, nhưng mua xe thì được. Ban đầu cô chỉ nghĩ viện dưỡng lão ở ngoại ô, có xe đi làm sẽ tiện hơn, vì thế hai năm trước cô đã thi lấy bằng lái, coi như là một cách thúc ép bản thân. Nhưng đến khi thật sự đủ tiền, chỉ còn một bước nữa là mua được xe, cô lại thấy xót, cảm thấy đi xe buýt cũng đâu có gì không tốt. Cô cất bằng lái đi, đổi lại là dãy số trong tài khoản ngày một tăng lên.

Cô từng nghĩ chỉ cần nhìn con số ấy tăng dần là sẽ vui, chẳng ngờ có một ngày khi con số ấy giảm xuống, cô cũng thấy vui như vậy.

Thang Tuấn Niên không biết lời từ chối vu vơ của mình khiến cô nghĩ nhiều đến thế, anh vẫn khăng khăng nói: “Tôi vốn không tổ chức sinh nhật.”

“Vậy… vậy thì coi như tôi trả lại quà cho anh đi. Đừng quên là người tặng quà trước vẫn là anh đó.”

Thang Tuấn Niên sững người, im lặng một lúc rồi nhượng bộ, dặn dò: “Không cần mua cái quá đắt đâu. Tôi cũng chẳng dùng thường xuyên.”

“Hả, sao vậy?”

“Cô nghĩ xem tại sao tôi không mua? Chính là vì thứ này với tôi không có tác dụng gì lớn. Nên không cần mua loại đắt.”

“Vậy à… Thế lúc anh thấy khó chịu thì làm sao? Tôi nghe Lật Tử nói, làm nghề này ai cũng ít nhiều bị mấy bệnh nghề nghiệp ấy.”

“Lệ Tử?”

“Chính là Lật Thư đó, người ở cửa hàng các anh.”

Thang Tuấn Niên gật đầu, đến khi nghe cô nhắc tên đầy đủ thì anh mới nhớ ra là ai.

“Cô ấy nói cũng đúng, đúng là như vậy. Tôi nghỉ một lát sẽ ổn thôi.” Anh bỗng thêm một câu, giọng trầm thấp: “Xem ra quan hệ giữa cô và cô ấy cũng khá tốt.”

Ngu Cốc Thu vui vẻ đáp: “Gần đây mới thân hơn thôi, dù sao cũng là người tôi hay tìm để massage mà.”

Thang Tuấn Niên bật công tắc máy massage, tiếng ù ù vang lên, giọng anh bị giấu trong đó: “Cô có phải đối với người cùng nghề như chúng tôi đều tỏ ra thân thiện vậy không?”

Ngu Cốc Thu không nghe rõ, nghiêng đầu lại gần: “Anh nói gì? Giọng nhỏ quá…”

“Tôi nói cái cô vừa mang tới dùng cảm giác cũng khá ổn.”

“Ồ, vậy thì cái này để làm lựa chọn dự phòng nhé! Vẫn còn vài cái nữa, anh thử thêm xem sao.”

Hai người thử qua một lượt, cuối cùng chọn được một chiếc ưng ý.

Ngu Cốc Thu rất hài lòng, rồi mới nhớ ra chuyện tai nghe: “Tôi còn muốn mua thêm một cái tai nghe, anh chịu khó ở lại với tôi một chút nữa nhé!”

“Tai nghe hỏng rồi à?”

“Không hỏng, nhưng tôi muốn mua cái tốt hơn một chút, để nghe podcast của anh cho tiện.” Ngu Cốc Thu khích lệ: “Nên là, phát thanh viên đừng phụ lòng người vừa sắm tai nghe mới vì anh nhé, nhất định phải tiếp tục làm, tôi còn đang chờ tập hai của anh đó!”

Cô không biết liệu anh có vì kênh ít người nghe mà thấy nản lòng hay không, chỉ có thể dùng cách vòng vo này để khuyến khích anh tiếp tục.

Đôi mắt xám nhạt của Thang Tuấn Niên khẽ run lên, giọng nói cũng vậy, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: “Ừ, được.”

Họ di chuyển sang khu vực tai nghe, trên kệ bày mấy mẫu có thể nghe thử. Ngu Cốc Thu cúi đầu đang định chọn thì bỗng cảm thấy đầu mình trĩu xuống, có thứ gì đó từ bên cạnh rơi xuống, bao trùm lấy hai tai cô.

Giọng hát nữ vang lên khe khẽ, từng tiếng nhỏ giọt, là bài “Rung Động” của Lâm Hiểu Bồi.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Chu Thừa Ý đang mỉm cười vẫy tay với mình.

“Thấy cô đang chọn tai nghe, nên tôi giúp cô chọn cái này rồi.”

Anh ta chỉ vào chiếc tai nghe hiện đang nằm trên đầu cô.

Ngu Cốc Thu khó chịu tháo tai nghe xuống: “Cách tiếp thị của quản lý cửa hàng anh có hơi xúc phạm đấy.”

“Thật sao? Tôi còn tưởng chúng ta đã là bạn rồi cơ.”

“Bạn sao?”

“Gặp nhau quá ba lần thì phải tính là bạn chứ.”

Câu nói ấy khiến Ngu Cốc Thu lập tức quay đầu nhìn về phía Thang Tuấn Niên. Anh đang đứng cách đó hai bước, đeo tai nghe, chăm chú giúp cô chọn lựa, hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Chu Thừa Ý nhìn theo hướng ánh mắt cô, rồi hỏi: “Anh kia cũng là bạn cô à?”

“Bỏ chữ ‘cũng’ đi,” Ngu Cốc Thu đáp thẳng thừng, “Anh không phải.”

Chu Thừa Ý chỉ khẽ cười, vẻ chẳng bận tâm. Với một người từng gặp đủ loại tình huống khó xử trong nghề bán hàng, lời từ chối ấy chẳng khác nào gió thoảng qua.

“Được rồi, vị khách này, cô đang tìm tai nghe phải không? Để tôi giúp cô chọn.”

Ngu Cốc Thu vẫn lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”

Chu Thừa Ý ngập ngừng một lát, bỗng hỏi: “Tôi có làm gì khiến cô phật ý sao? Cảm giác như cô rất ghét tôi vậy.”

“Không có đâu. Anh đi xem xem người khác có cần giúp không đi.”

Cô lại liếc nhìn Thang Tuấn Niên, muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện trước khi anh tháo tai nghe ra. Nhưng Chu Thừa Ý vốn nổi tiếng giỏi nhìn sắc mặt người khác, lần này lại chẳng tỏ ra lanh lợi chút nào, cứ khăng khăng hỏi cho ra lẽ.

“Là hôm đó pháo hoa vô tình bắn trúng cô sao? Tôi thấy cô lặng lẽ rời khỏi phòng, sau còn định đến chào một tiếng mà tìm mãi không gặp. Hay là lần trước tôi nói với cô nhìn một lần là không quên , khiến cô thấy tôi nói năng trơn tru quá? Thật ra tôi oan lắm, chỉ là nói thật thôi.”

Đúng là đứa con trai lắm lời, cứ nghĩ cả thế giới này đều nên thích mình sao? Trong mắt anh ta, nếu ai không muốn thân thiết, nhất định phải có lý do, mà cho dù nói ra một hai ba lý do, anh ta cũng chẳng thấy tổn thương gì.

Quả là kiểu người khiến người ta khó ưa. Dù sao chỉ có những kẻ được nhiều người yêu thích mới dám làm kẻ lắm lời như thế.

Ngu Cốc Thu rùng mình, nổi hết da gà, liền chọn cách đeo lại tai nghe, hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, trong tầm mắt, Chu Thừa Ý sa sầm mặt xuống, quay người bỏ đi.

Bên tai, bản “Rung Động” nghe thử vẫn đang chậm rãi vang lên, khiến cô bực bội. Cô gỡ tai nghe xuống, định đổi sang cái khác, liền với tay lấy chiếc tai nghe của Thang Tuấn Niên. Lúc ấy anh đang ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh, nghe thử rất chăm chú.

“Cái này của anh thế nào?”

Anh giật mình, chưa kịp phản ứng thì tai nghe đã bị cô giật mất.

Ngu Cốc Thu đắc ý vì đã đánh úp thành công, hứng thú đội nó lên đầu mình, nhưng bên tai lại trống rỗng, chẳng nghe thấy gì cả.

Bình Luận (0)
Comment