Ban đầu, Ngu Cốc Thu nghe dự báo thời tiết nói rằng sẽ không có mưa, hơn nữa buổi tối cũng chẳng cần chống nắng, nên cô không mang theo dù. Thang Tuấn Niên cũng vậy. Hai người vừa ra khỏi cửa hàng điện máy được vài trăm mét, một trận mưa lớn bất ngờ ập xuống, trút thẳng lên đầu, khiến người đi đường ai nấy đều ướt như chuột lột, họ cũng chẳng ngoại lệ.
Đặc biệt là Thang Tuấn Niên không thể đi nhanh được, đến khi Ngu Cốc Thu kéo anh vào được dưới mái hiên tránh mưa thì quần áo cả hai đã ướt sũng. Thảm nhất là cô, lúc nãy ôm cái máy massage trong tay, để tránh làm ướt nó nên áo khoác ngoài càng dính nhiều nước hơn, nặng trĩu bết chặt vào người, nước mưa không cần vắt cũng đã nhỏ tong tong xuống đất.
Lẽ ra, được cùng người mình thích trú mưa dưới mái hiên, trong rất nhiều câu chuyện tình mà cô từng đọc, đó là một chuyện vô cùng lãng mạn. Nhưng giữa đêm mưa đông vừa lạnh vừa ướt như thế này, chẳng thể nào nảy ra nổi một chút ý niệm lãng mạn nào. Ngu Cốc Thu hắt hơi hai cái, chỉ mong mau mau chạy về nhà tắm nước nóng, bằng không cô đã thấy cơn cảm đang giơ tay vẫy gọi mình rồi.
Thế nhưng lúc này mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng có dấu hiệu ngớt đi. Cách ga tàu điện ngầm vẫn còn khá xa, mà gọi xe thì đã có cả trăm người xếp hàng chờ.
Ngu Cốc Thu bất lực nói: “Bây giờ gọi xe đông lắm, để tôi xem bên anh thế nào.”
Thang Tuấn Niên đưa điện thoại của anh cho cô xem.
“Bên anh cũng giống bên tôi thôi.”
Cơn mưa này đến thật bất ngờ, nên mới gây tắc nghẽn như thế, nhất thời đành phải chấp nhận, ngoan ngoãn đứng chờ.
Trong lúc chờ đợi, Thang Tuấn Niên bỗng hỏi: “Tôi nghĩ kỹ rồi, hình như tôi chưa từng nói với cô ngày sinh nhật của tôi. Sao cô lại biết vậy?”
Câu hỏi ấy chẳng có chút báo trước nào, bất ngờ đến mức Ngu Cốc Thu hít vào một hơi, mũi co lại, rồi lập tức hắt hơi thêm một cái thật mạnh.
Việc đóng giả người khác quả thật phải để ý đến từng chi tiết nhỏ, không thể lơ là dù chỉ một chút. Cô hoàn toàn không nhận ra mình đã quen miệng nói ra thông tin mà “Ngu Cốc Thu” biết, trong khi đáng ra “Ngô Đông” mới là người đang đối thoại với anh.
“À… không có sao?” Cô suýt nữa cắn phải lưỡi mình, vội vàng nói lấp, “Ồ, không phải anh nói với tôi, là Lâm Thục Tú nói cho tôi biết đó.”
“Bà ấy…?”
Ngu Cốc Thu liên tục “ừ ừ” đáp lại, nhân cơ hội thêm mắm dặm muối, mong làm dịu bầu không khí giữa họ: “Bà ấy luôn nhớ ngày sinh của anh đó.”
Dĩ nhiên là cô bịa.
Sắc mặt Thang Tuấn Niên lại lạnh xuống, không nói gì nữa, xem như tạm thời qua được cửa ải này.
Lại qua chừng mười phút, khi Ngu Cốc Thu hắt hơi thêm một cái nữa, Thang Tuấn Niên khẽ nhíu mày, rồi nói ra một câu khiến cô suýt thì trợn tròn mắt.
“Hay là… chúng ta tìm một khách sạn gần đây? Nếu có chỗ thuận tiện.”
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, chắc là do tiếng mưa quá lớn, nên lẫn lộn âm tiết nào đó chăng.
Thang Tuấn Niên nói tiếp: “Bây giờ mưa vẫn chưa ngớt, chắc không phải mưa rào đâu, còn phải kéo dài thêm một lúc nữa. Chi bằng thuê hai phòng, cô nên tắm nước nóng ngay đi, nếu không sẽ cảm mất. Tôi nghe cô cứ hắt hơi mãi.”
Sau khi nghe rõ từ chỉ số lượng, Ngu Cốc Thu mới kịp hoàn hồn, trái tim đang lơ lửng trên không như chiếc xích đu cũng rơi trở lại, cô ngượng ngập khẽ đáp: “Nhưng mà, với anh thì có bất tiện không? Anh đâu biết cấu trúc của khách sạn thế nào.”
“Không sao.”
Anh nói nhẹ bẫng, nhưng Ngu Cốc Thu hiểu, anh chỉ không muốn để cô tiếp tục đứng đó chịu lạnh mà thôi.
Tim cô đập thình thịch, dù sao thì trước hết cũng nên lấy điện thoại ra tìm thử xem. Kết quả là thật sự có một khách sạn, cách đây chỉ vài trăm mét, như thể ông trời cố tình ép cô phải bước thêm bước này.
“Được… vậy chúng ta đi thôi.”
Họ khá may mắn, trên đường đi có đúng một cửa hàng tiện lợi, mỗi người liền mua tạm ít đồ dùng cá nhân.
Hai người ướt sũng tiến vào quầy lễ tân khách sạn, Ngu Cốc Thu còn hơi chần chừ chưa mở miệng, Thang Tuấn Niên đã chủ động lên tiếng trước: “Xin chào, cho hỏi còn hai phòng trống không?”
“Có ạ, anh chị muốn nhận phòng ngay bây giờ phải không?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, làm phiền anh chị xuất trình căn cước công dân, bản điện tử cũng được ạ.”
Ngu Cốc Thu nhìn Thang Tuấn Niên đang thao tác trên điện thoại để mở mã căn cước, cổ họng cô khô khốc, càng lúc càng căng chặt. Cuối cùng, cô dồn hết can đảm nói ra câu mà mình đã do dự bấy lâu.
“Chỉ cần một phòng thôi!”
Động tác của Thang Tuấn Niên đột ngột khựng lại.
Lễ tân cũng ngơ ngác, hết nhìn người này lại nhìn sang người kia. Ngu Cốc Thu hít sâu một hơi, lần này giọng đã bình tĩnh hơn, không còn run rẩy nữa.
“Làm phiền giúp chúng tôi đặt một phòng thôi.”
Thang Tuấn Niên đè tay lên điện thoại, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô đang làm gì thế?”
“Không có gì cả, chỉ là tôi nghĩ như vậy sẽ tiện hơn.” Cô cố kìm nén ý riêng và nỗi chột dạ trong lòng, “Một phòng thì vấn đề anh không quen với cấu trúc nơi này sẽ được giải quyết gọn gàng, tôi có thể chỉ cho anh.”
“Nhưng đâu thể vì thế mà chỉ thuê một phòng được!”
“Anh nghĩ lệch đi đâu thế?” Ngu Cốc Thu phản công trước, “Chúng ta có qua đêm đâu, chỉ trú tạm một lúc đợi mưa ngớt thôi mà. Mở hai phòng cũng uổng lắm, một phòng thì vừa tiết kiệm tiền.”
“Tôi nhớ lúc nãy cô còn bảo lương mình cao lắm mà.”
“Thì… thì dù cao cũng phải biết tiết kiệm chứ!”
Khi Thang Tuấn Niên sắp sửa lên tiếng phản đối lần nữa, Ngu Cốc Thu nghiến răng, giơ tay bịt miệng anh lại, rồi lật ngược điện thoại trong tay anh, đưa thẳng cho lễ tân, nhe răng nói: “Mau giúp chúng tôi làm thủ tục đi.”
Lễ tân sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ Ngu Cốc Thu như đang cưỡng ép trai nhà lành vậy, do dự một chốc giữa việc báo cảnh sát và đặt phòng. Nhưng thấy Thang Tuấn Niên dù bị bịt miệng vẫn chẳng phản kháng gì, vẻ mặt còn hết sức bình thản, cô lễ tân liền đảo mắt: Ồ, ra là… tình thú!
Cô lễ tân nhanh chóng gõ lạch cạch vài cái, in xong giấy tờ, rồi ném qua một tấm thẻ phòng, mỉm cười nói: “Phòng của anh chị ở tầng chín, tối nay phòng còn dư, nên chúng tôi đã miễn phí nâng cấp lên phòng đôi tình nhân rồi ạ.”
“Từ cửa đi thẳng vào là tới bàn, ghế được xếp bên dưới, anh đi tới nhớ cẩn thận kẻo vướng vào góc bàn, hai góc đó nhọn lắm.”
Hai người bước vào phòng, Ngu Cốc Thu vừa đảo mắt quan sát khắp nơi, vừa giới thiệu cho Thang Tuấn Niên sơ qua cấu trúc và những chỗ cần chú ý để tránh bị va chạm.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra xem: “Phòng tắm nằm ngay hành lang cạnh cửa vào, đẩy cửa là vào được. Hướng chín giờ là bồn rửa tay, mười một giờ là bồn cầu, trong cùng hướng mười hai giờ là buồng tắm. Cửa ra vào có thảm chống trượt.”
Cô không biết mình nói có đủ rõ ràng không, quay đầu nhìn lại thì thấy Thang Tuấn Niên chẳng có vẻ gì là nghi ngại, chỉ nói: “Tôi không dùng phòng tắm, cô vào tắm trước đi.”
“Thế còn anh?”
“Tôi ra ngoài cửa đứng một lúc.”
Hai mắt Ngu Cốc Thu mở to, không ngờ anh lại nghĩ ra cách ngốc nghếch như vậy.
Cô bật cười giận dữ: “Thang Tuấn Niên, anh phản ứng dữ vậy là vì trong lòng có tật giật mình đúng không? Bạn bè với nhau ở chung một phòng thì có gì ghê gớm chứ?”
“Bạn bè khác giới thì có tắm rửa chung phòng sao?”
“Nhưng anh đâu có nhìn thấy mà!”
Câu nói ấy bật ra nhanh như phản xạ.
So với những lời trước đó, chẳng hạn khi cô lo anh không quen với bố cục căn phòng, nên nói ra rất tự nhiên thì câu này vừa thốt lên, tim cô lập tức lạnh nửa phần, biết ngay là không ổn.
Tim lạnh, người cũng lạnh, hai chiếc áo khoác ướt đẫm vẫn còn khoác trên người họ, nặng nề như sợi dây thừng siết chặt, mỗi lúc một chặt hơn.
Hàng mi Thang Tuấn Niên cụp xuống, hai bóng tối dài đổ trên mặt anh.
Nhưng lần này, cuối cùng anh cũng hiện ra một chút biểu cảm, anh khẽ mỉm cười, nói: “Phải rồi.”
Chỉ là một câu “phải rồi”, giọng nhẹ tênh, nét mặt thư thái đến lạ.
Như thể, chỉ những lời như thế mới là điều bình thường giữa họ. Cô vốn nên nói với anh những câu như vậy, anh đã quen với kiểu đó rồi.
Còn những câu như “trời tối quá, cẩn thận bước chân”, “phải sửa đèn, không thì hành lang sẽ tối”, hay “cặp kính này hợp với anh lắm”, những câu quan tâm ấy, mới là điều không nên tồn tại nữa.
Thang Tuấn Niên lần theo mép bàn ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi ngồi ở đây nhé.”
Anh vừa ngồi xuống, liền như biến thành một món đồ nội thất mới trong căn phòng này, vô tri vô giác như tivi, bàn hay chiếc giường kia vậy.
Cảnh tượng ấy khiến Ngu Cốc Thu như nhìn thấy chính mình. Không lâu trước đây, cô cũng từng tự cắt rời cảm xúc của mình như thế. Ngu Cốc Thu hoảng đến mức từng sợi thần kinh đều căng lên, cô biết rằng vừa rồi, mình đã nói ra một câu có lẽ không thể vãn hồi được nữa.
“Xin lỗi… tôi không có ý đó. Tôi…”
Cô phải giải thích thế nào đây? Một mặt lại ngụ ý bảo anh hãy sống tự do như một người bình thường, mặt khác lại nhắc nhở anh rằng anh có khiếm khuyết, lợi dụng chính sự khiếm khuyết ấy để che giấu cho tình cảm của bản thân.
Hai tay hai chân cô như tê rần, cơn tê dại ấy lan thẳng lên đến đầu lưỡi, vị đắng ngấm vào lời nói, khiến cô không thể thốt ra được nữa.
Thang Tuấn Niên điềm tĩnh nói: “Tôi biết, cô không cố ý. Không cần xin lỗi đâu.”
Chỉ là, điều làm người ta đau lòng nhất, thường chính là những gì không hề có chủ ý.
Một nhát dao tự nhiên đến thế, khi anh trao cho cô, khoảng cách lại quá gần, máu phun ra còn kịp tràn ngược về, anh chẳng cần cởi áo ướt, chẳng cần tắm rửa, chỉ trong thoáng chốc đã cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên. Nhưng anh vẫn nhớ phải nhắc cô mau cởi áo ướt ra, giọng thản nhiên thúc giục: “Cô đi tắm trước đi.”
Rõ ràng là Ngu Cốc Thu không nghe lời anh, anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, có thể tưởng tượng ra dáng cô đứng đó, cứng đờ như mắc phải một lỗi lầm nghiêm trọng.
Anh khẽ thở dài.
“Thật sự không sao đâu, cô đừng nghĩ nhiều quá. Hay là tôi ra ngoài đứng, cô mới tin là tôi không để bụng?”
Anh đứng dậy.
“Vậy tôi ra ngoài nhé.”
Cây gậy dành cho người mù gõ khẽ trên thảm, không một tiếng động, anh đi về phía cửa. Khi đi ngang qua, vạt áo anh bị một lực yếu ớt níu lại.
“Thang Tuấn Niên.” Cô bỗng nghiêm giọng gọi tên anh, “Em vốn không định nói, nhưng hình như bây giờ không nói thì không được nữa rồi.”
Anh đứng nghiêng người, không quay mặt về phía cô, nhưng tư thế lại rõ ràng biểu lộ: tôi đang lắng nghe đây.
“Em nói như vậy chỉ là để ép anh ở lại, ở lại trong căn phòng này. Bởi vì…”
“Bởi vì khi thích một người, chỉ muốn được ở gần họ hơn một chút, lại gần thêm một chút nữa.”
Gương mặt nghiêng của Thang Tuấn Niên bỗng hoàn toàn cứng đờ lại.
Ngu Cốc Thu biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp, trong mắt anh, có lẽ điều đó sẽ quá đột ngột, quá nông nổi. Nhưng quả thật đó là một khoảnh khắc bốc đồng của cô… chỉ là anh sẽ không bao giờ biết, để có được khoảnh khắc ấy, cô đã lãng phí biết bao năm tháng, thậm chí là một khoảnh khắc mà đáng ra cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ có được. Vậy mà cô lại có đủ can đảm để nói ra.
Sau khi cô nói xong, căn phòng chìm vào im lặng. Phản ứng đầu tiên của Ngu Cốc Thu không phải là vội vàng dò xét xem Thang Tuấn Niên sẽ phản ứng thế nào,
mà là nảy ra một ý nghĩ ngông cuồng, nếu có thể quay về thời thiếu nữ, nói với cô gái từng chỉ dám trốn sau tấm màn mà lén nhìn kia rằng: một ngày nào đó, cô sẽ đứng trước mặt người ấy, thẳng thắn nói ra lòng mình, liệu cô ấy có tin không?
Chắc chắn là không. Nhưng cô vẫn phải khẩn cầu cô gái ấy hãy tin, rằng mười mấy năm sau, cô sẽ trở thành một người trưởng thành dũng cảm, một người dám đối diện với h*m m**n và cảm xúc của chính mình, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Lúc này, Ngu Cốc Thu cuối cùng cũng nhìn sang Thang Tuấn Niên, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, chẳng đoán ra được điều gì. Nếu không chăm chú nhìn thật lâu, sẽ không nhận ra nơi quai hàm của anh đang siết chặt, các thớ cơ ẩn hiện co rút, giống như mặt hồ chết lặng, bên trong có thứ gì đó bỗng thức dậy, ngoi lên hít thở vài hơi, rồi lại lặng lẽ chìm xuống, để lại vài gợn sóng mơ hồ.
“Xin lỗi.” Anh nói, “Cô xứng đáng với một người thật tốt, thật tốt… mà người đó, không nên là tôi.”
Ngu Cốc Thu siết chặt bàn tay, vò lấy vạt áo anh trong lòng bàn tay.
“Nếu không phải anh… thì còn có thể là ai?”
“Ít nhất phải là một người có thể nhìn thấy cô, biết cô trông như thế nào, và có thể thoải mái khen cô xinh đẹp.”
Càng nghe, Ngu Cốc Thu càng cảm thấy có gì đó không đúng. Những lời anh nói quá cụ thể, người anh đang nói đến, chẳng lẽ là Chu Thừa Ý sao?
“…Thì ra anh thật sự nghe thấy cuộc nói chuyện giữa em với anh ta.”
Khi cô giật lấy tai nghe từ tay anh mà chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào, cô đã nghi ngờ anh đang lén nghe rồi. Nhưng Thang Tuấn Niên vẫn giữ nét mặt bình thản, nói rằng, bài hát vừa kết thúc thôi, vẻ mặt lại ngay thẳng đến mức khiến người ta tin.
Thì ra anh cũng biết nói dối.
Cô thấy cái suy nghĩ kia của anh thật nực cười, bèn nhún vai cười thành tiếng: “Anh có biết Chu Thừa Ý là ai không, là con trai của Hứa Quỳnh đó.”
Sắc mặt anh thoáng chốc trở nên vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc đỏ.
“Thang Tuấn Niên, chẳng lẽ anh đang ghen à?” Ngu Cốc Thu càng nghĩ càng buồn cười, “Hay là anh lại đang ghen với một người tuyệt đối không thể nào?”
“Trên đời này em có thể ở bên bất cứ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ là anh ta đâu!”
Thang Tuấn Niên lúng túng đáp: “Không nói đến anh ta nữa… sau này rồi sẽ có người phù hợp thôi.”
“Thế nào gọi là phù hợp? Là người có thể nhìn thấy em à?”
“Như vậy là tốt nhất.”
“Vậy thì chỉ có anh thôi.”
“Cô đang nói gì vậy…? Tôi rõ ràng là không nhìn thấy cô mà.”
“Anh không nhìn thấy em… nhưng chính anh như bây giờ mới là người nhìn thấy em.”
Từ quá khứ cho đến hiện tại.
“Chỉ có anh, là người thực sự nhìn thấy em.”