Hôm nay là ngày hai mươi hai, rằm tháng tám âm lịch, trên trời treo tròn vành vạnh một vầng trăng, sáng đến vừa khéo.
Ngu Cốc Thu đã đứng chờ quá lâu ở hành lang, đèn cảm ứng tắt rồi lại sáng, sáng rồi lại tắt, cứ thế luân phiên mấy lượt. Đến tận khuya, khi trăng đã lên đến giữa trời, ánh trăng vẩy xuống qua cửa sổ, cô mới thôi kiên trì bật sáng ngọn đèn ấy.
Đứng lâu quá, mỏi rã cả chân, sớm biết vậy cô đã mang theo cái ghế gấp nhỏ. Ngu Cốc Thu hối hận vì không chuẩn bị trước, xoa xoa đôi chân nhức mỏi rồi ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Để giết thời gian, cô lại mở podcast ra nghe. Mấy hôm nay Thang Tuấn Niên đã âm thầm đăng tải tập thứ hai, mà cô chẳng biết mình đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần rồi.
“Chào mọi người. Hôm nay tôi muốn nói về… một con tàu thăm dò, tên là Cassini.”
Giữa vô số chương trình podcast mở đầu bằng những lời dẫn hấp dẫn người nghe, phần mở đầu của Thang Tuấn Niên giản dị đến mức khiến người ta phải bật cười bất lực. Nhưng Ngu Cốc Thu vẫn nghe say sưa, tưởng tượng anh đã mang tâm trạng thế nào khi chọn kể về con tàu thăm dò này, và với tâm tình nào khi viết nên bản thảo ấy.
“Năm 1997, Cassini đã trưởng thành, đường kính ba mét, cao bảy mét, một con tàu lớn thực thụ. Năm đó, nó quyết định lên đường, nhưng không mang theo quá nhiều hành lý, ngoài thực phẩm thiết yếu, tức là nhiên liệu, cùng người bạn đồng hành của nó – tàu thăm dò Huygens, và cuối cùng là danh thiếp của mình – các nhà khoa học đã khắc hàng trăm nghìn cái tên lên thân nó, đó là danh thiếp của loài người. Cassini mang theo tất cả, khởi hành trong niềm kỳ vọng của mười bảy quốc gia, tiến về sao Thổ.”
“Chuyến hành trình rất dài, lương thực không đủ, nên nó phải tiết kiệm từng chút, thậm chí còn ‘xin trợ giúp’ từ những hành tinh khác trên đường đi. Ví dụ, nó từng bay vòng qua sao Kim, mượn lực hấp dẫn của sao Kim để tăng tốc, rồi lại vòng qua Mặt Trời, sao Kim, sao Mộc… Sau bảy năm quanh co, cuối cùng nó cũng đến được sao Thổ. Nhưng sau bao gian nan đến nơi, thứ chờ nó lại là chia ly. Năm 2005, Huygens có sứ mệnh riêng, buộc phải tách khỏi Cassini.”
“Huygens hạ cánh xuống vệ tinh Titan của sao Thổ, đó là lần hạ cánh xa nhất của con người trong lịch sử lúc bấy giờ. Nó rơi qua tầng khí quyển dày đặc, vừa chụp ảnh vừa truyền dữ liệu về cho Cassini. Những bức ảnh ấy rất đẹp, bầu trời phủ đầy sương mờ cam nhạt. Nếu Cassini có thể đáp lời, có lẽ nó sẽ nói: Tôi cũng muốn được tận mắt nhìn thấy. Nhưng chúng không thể nói gì, cũng chẳng thể nói được. Cuối cùng, Huygens đáp xuống một nơi giống lòng sông khô, mặt đất phủ đầy đá lạnh và methane đông cứng, đó chính là phần mộ của nó.”
“Tuy Huygens và Cassini đã đồng hành suốt chặng đường dài, nhưng từ đầu chúng đã biết rằng chia ly là định mệnh. Nếu dùng ‘bạn đồng hành’ để miêu tả chúng thì e chưa đủ, trong mắt tôi, chúng giống mẹ con hơn. Ban đầu nương tựa vào nhau, nhưng cả mẹ lẫn con đều hiểu, chúng không thể đi cùng đến cuối, bởi chia ly chính là sứ mệnh của chúng. Chỉ là, sự chia ly ấy đến nhanh hơn tưởng tượng. Sau bảy mươi hai phút làm việc, Huygens rời khỏi phạm vi tín hiệu của Cassini, và chúng vĩnh viễn nói lời tạm biệt.”
“Những năm tháng sau đó, Cassini bắt đầu hành trình đơn độc. Nó cho chúng ta biết rằng vành đai sao Thổ trông như một chiếc đĩa sáng lấp lánh…”
Cô gỡ tai nghe xuống, ngẩng đầu lên, người mà cô mỏi mòn chờ đợi suốt đêm nay, cuối cùng đã đứng trước mặt.
Ngu Cốc Thu bật dậy, reo khẽ một tiếng: “Trời ơi, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Thang Tuấn Niên mở cửa, cô đi theo anh vào trong nhà. Còn chưa kịp bước hẳn vào thì một bóng đen đã lao tới, là Phi Phi đang nhào lên người Thang Tuấn Niên làm nũng.
Anh ngồi xổm xuống, đón lấy nó, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Đã nói hôm nay là sinh nhật, cho mày nghỉ phép rồi mà, sao còn không vui hả?”
Phi Phi khẽ rên ư ử như đang phản đối, nghe đến mức khiến tim Ngu Cốc Thu cũng mềm ra.
Nhìn cảnh ấy, lại nghĩ đến chuyện sắp phải chia tay sau này, cô chợt nảy ra ý nghĩ, liệu mình có thể làm được điều gì đó chăng… Ý nghĩ ấy khiến nỗi buồn trong lòng cô bỗng sáng lên, có lẽ cô có thể thử đăng ký xin nhận nuôi xem sao.
Giờ phút này Ngu Cốc Thu cảm thấy máu trong người sôi trào, chỉ hận không thể lập tức chạy đến trung tâm huấn luyện chó dẫn đường để hỏi cho ra lẽ.
Cô đè nén cơn phấn khích đó, đặt chai rượu lên bàn trà. Thang Tuấn Niên dỗ dành Phi Phi xong thì đứng dậy, lấy một chiếc ly, rót rượu ra rồi đẩy về phía cô.
Ngu Cốc Thu khẽ giật khóe miệng: “Còn ly của anh đâu?”
“Tôi không uống rượu.”
“Anh bị dị ứng với cồn à?”
“Không có.”
“Vậy thì uống cùng em đi, em uống một mình coi sao được, hơn nữa hôm nay là sinh nhật anh mà.”
“Tửu lượng của tôi không tốt, bình thường cũng ít uống.”
“Em cũng không khá hơn, nên em mới mua rượu dứa độ cồn thấp, uống chút xíu không sao đâu, trái lại còn thấy vui hơn.”
“… Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
“Không ảnh hưởng đến việc anh đi làm đâu!”
Ngu Cốc Thu bĩu môi, không nói thêm lời nào, rót rượu trái cây ra, rồi đẩy một ly đến trước mặt Thang Tuấn Niên.
“Ly này cho anh, phần còn lại em sẽ uống trong chai. Nếu anh không uống, thì em phải uống hết mất, mà như thế có khi em sẽ say thật đấy. Anh cũng không muốn thấy em say rượu đâu nhỉ? Em còn chẳng biết mình say rồi có gây náo loạn không nữa.”
Cô nói một hơi liền, xong lại thấy sao những lời đó nghe đã giống như cô đang say rượu rồi vậy.
Thang Tuấn Niên quả nhiên đầu hàng. Nếu họ đang sống trong một bộ truyện tranh, chắc tác giả đã vẽ trên đầu anh một giọt mồ hôi lạnh dễ thương, Ngu Cốc Thu nghĩ vậy.
Anh đứng dậy, đi lấy thêm một chiếc ly nữa. Ngu Cốc Thu vừa ý rót đầy ly cho anh, nâng ly của mình lên, chủ động chạm vào ly anh, khẽ kêu: “Cạn ly!”
“…Cạn ly.”
Hai chiếc ly khẽ chạm nhau, vang lên một tiếng trong trẻo. Ngu Cốc Thu nói: “Ly đầu tiên, chúc podcast của anh ngày càng thành công! Em còn thấy có người bình luận bảo nghe mà chẳng hiểu sao lại khóc nữa.”
“Vậy à…?”
“Anh không đọc bình luận sao?”
“Tôi đăng xong là không mở lại nữa.”
“Wow.” Ngu Cốc Thu cố tình làm điệu bộ phóng đại, “Thế thì anh chắc không biết ai là người giành được ‘ghế đầu’ hai lần đâu ha.”
“Tôi đoán, người đó giờ đang ngồi ngay trên ghế sofa của tôi.”
Khuôn mặt Ngu Cốc Thu bắt đầu ửng đỏ, men rượu ngấm dần. Rượu có nồng độ khá cao nhưng lại ngọt, khiến người ta uống mãi mà không nhận ra, cho đến khi cơn say len lỏi khắp người. Những thứ khiến người ta nghiện ngập, vốn dĩ đều như vậy cả.
Thang Tuấn Niên ngồi ở đầu bên kia sofa. Cái sofa rõ ràng rất ngắn, nhưng khi hai người ngồi lên lại thấy như kéo dài ra mãi. Anh ngồi cách cô hơi xa, ở giữa là một khe lõm xuống, tựa như ranh giới Sở – Hán trên bàn cờ.
Ngu Cốc Thu nhích người mấy cái, lén lút ngồi vượt qua ranh giới giữa hai người.
Anh có nhận ra không? Có vẻ là không. Ngu Cốc Thu nhìn anh khẽ chuyển động cổ họng, đưa tay với lấy ly rượu.
Cô cũng vội vàng cầm ly của mình lên, cùng anh cụng ly lần thứ hai.
“Ly thứ hai! Chúc mừng em tỏ tình xong mà anh vẫn chưa tuyệt giao với em. Dù anh có gạt em, cuối cùng vẫn cố tình tránh mặt em.”
“…Tôi không có.”
“Anh nói không có thì là không có vậy.”
“Tôi chỉ không muốn cô phí thời gian vào tôi.”
“Được rồi, được rồi.” Ngu Cốc Thu khoát tay, “Chuyện đó mình đừng nói nữa. Anh đã từ chối em một lần rồi, không cần vội từ chối em thêm lần nữa đâu.”
Thang Tuấn Niên định nói gì đó, rồi lại thôi, chỉ cúi đầu uống rượu.
Ngu Cốc Thu lại chen lời, khẽ cụng ly anh một cái nữa.
“Ly thứ ba! Vẫn phải chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cô đẩy chiếc bánh nhỏ giấu kỹ nãy giờ đến trước mặt anh, “Thật ra là em lừa anh đấy, em vẫn mang theo một chiếc bánh nhỏ.”
“…Vậy cô mới là người lừa tôi.”
Ngu Cốc Thu làm như không nghe thấy: “Thắp một cây nến thôi có được không?”
“Còn phải thắp nến à? Không cần đâu.”
“Bánh sinh nhật chẳng phải là để danh chính ngôn thuận thổi nến và ước nguyện sao?”
Ngu Cốc Thu chạy đi tắt đèn, lấy ra chiếc bật lửa mà cô đã đặc biệt mua, cắm nến lên rồi châm lửa, nâng chiếc bánh đặt trước mặt Thang Tuấn Niên. Cô còn bật cả nhạc “Chúc mừng sinh nhật” trên điện thoại, để chế độ loa ngoài.
“Nhân vật chính, đến lượt anh thổi nến rồi, ngay trước mặt anh đó.”
Lần này cô ngồi xuống, quang minh chính đại mà ngồi gần anh, giữa hai người chỉ cách nhau một chiếc bánh nhỏ. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên, soi rõ từng đường nét trên gương mặt Thang Tuấn Niên. Làn da anh rất mịn, vẫn mang dáng vẻ của tuổi mười tám năm nào. Cô nghĩ anh chắc chẳng phải người quá chú trọng chuyện chăm sóc da, có lẽ là do ông trời thiên vị, ban cho nền tảng tốt. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô lại thấy chẳng thể nói ra được hai chữ “thiên vị” ấy.
Ngu Cốc Thu ngây người nhìn anh, anh hơi nghiêng người về phía trước, ánh nến chập chờn phản chiếu trong mắt, khiến con ngươi anh như có ánh sáng. Ảo giác trong thoáng chốc, dường như anh thật sự có thể nhìn thấy ngọn nến, thấy chiếc bánh, thấy cả cô.
Anh cúi xuống, thổi tắt ngọn nến, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt theo.
Ngu Cốc Thu giật mình ngẩng đầu, trong bóng tối cô chớp mắt mạnh hai lần.
Cô không vội bật đèn, chỉ cùng anh ngồi yên trong khoảng tối ấy, nghe Thang Tuấn Niên khẽ nói với cô một câu “cảm ơn”. Hai người cùng nhau chia sẻ chiếc bánh trong bóng đêm.
“Anh vẫn chưa ước nguyện đúng không?” Cô nói.
“Ước rồi.”
“Ước điều gì thế?”
“Chẳng phải người ta nói, ước nguyện sinh nhật không thể nói ra sao?”
“Em trước kia cũng nghĩ vậy, nói ra thì sẽ không linh nữa. Nhưng mà, ước nguyện sinh nhật của em chưa bao giờ thành sự thật cả. Còn em trai em thì rất linh, nó nói muốn gì, hôm sau là có ngay.” Ngu Cốc Thu bình thản nói: “Lớn lên rồi em mới hiểu, ông trời đâu có nghe thấy gì, người nghe thấy là những người cùng em tổ chức sinh nhật, là mẹ, là bố. Người thực hiện ước nguyện chính là họ. Khi em trai em im lặng ước nguyện xong, họ sẽ hỏi nó: ‘Con vừa ước điều gì thế?’.”
“Chưa từng có ai hỏi em cả.” Cô ngừng lại một chút, giọng khẽ trầm xuống, “Nhưng em có thể là người đi hỏi người khác. Biết đâu có điều ước nào em có thể giúp người ta thực hiện được.”
Nghe đến đó, nơi lồng ngực Thang Tuấn Niên thoáng dâng lên một cơn nhói đau.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Đó không phải là điều ước liên quan đến cô, cô cũng chẳng thể giúp tôi thực hiện được.”
Ngu Cốc Thu hơi sững lại, sau đó cố tỏ vẻ thản nhiên, khẽ “ồ” một tiếng: “Vậy thì thôi. Uống nốt chút rượu này là em về, không làm phiền anh thêm nữa. Bánh anh nhớ ăn hết nhé.”
Cô ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn lại, khi rời khỏi sofa, tiếng đệm ghế bật nhẹ lên một cái, vang lên cùng tiếng dép lê sột soạt, rồi ánh đèn được bật sáng.
“Vậy em đi đây! Chúc anh sinh nhật vui vẻ lần nữa nhé.”
Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ nghe tiếng cửa mở ra, nghe tiếng Phi Phi nhào tới, chạy vòng quanh cô loạn cả lên. Nó đang quyến luyến không muốn cô đi sao? Rõ ràng nó mới chỉ gặp cô vài lần, vậy mà lại tỏ ra luyến tiếc như thế.
Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, nghe cô vuốt lên lớp lông xù của Phi Phi, giọng cô mềm mại nói lời tạm biệt với nó.
Anh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Cửa khép lại.
Thang Tuấn Niên bỗng bật dậy, không chạm được vào gậy dò đường, chân va mạnh vào chân bàn trà, hẳn là đau lắm, nhưng cơ thể anh dường như không cảm nhận được gì. Mỗi tế bào trong người đều đang dồn hết sức lao về phía cửa. Anh loạng choạng va phải đồ đạc, tay sờ loạn trên mặt cửa, mãi mà không tìm được tay nắm, trễ một nhịp mới mở ra được.
“——— Em còn ở đó không?”
Anh hướng vào màn đêm cất tiếng hỏi.
Giọng nói ngạc nhiên từ không xa vang lên: “Em đây.”
Rồi là tiếng bước chân đi lên cầu thang, lộp cộp, lộp cộp, cô lại quay lại.
“Em để quên gì à?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Không…” Thang Tuấn Niên ngập ngừng.
Cô vẫn đứng trước cửa, không hỏi, cũng không giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Anh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi muốn nói, vừa nãy tôi đã nói dối.”
Ngu Cốc Thu bất giác nín thở, lặng im chờ anh nói tiếp.
“Thật ra…” Giọng anh khàn đi, “Điều ước của tôi có liên quan đến em.” Anh nói một cách khó nhọc, “Tôi đã ước rằng… tôi muốn thật sự nhìn thấy em.”
Ngu Cốc Thu sững sờ.
Thang Tuấn Niên cười khẽ, giọng tự giễu: “Nói ra thì em cũng chẳng giúp tôi thực hiện được, chi bằng đừng nói còn hơn.”
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Ngu Cốc Thu lại đáp: “Anh sớm nói với em thế có phải tốt hơn không, ai nói là không làm được chứ?”
Cô khẽ nghiêng người, ngẩng mặt nhìn anh.
“Anh chạm thử vào mặt em đi, giống như anh chạm vào mọi vật khác để cảm nhận chúng. Anh sẽ ‘thấy’ được dáng hình của em.”
Thực ra trong lòng cô cũng hơi thấp thỏm, nhưng lại không tin rằng chỉ nhờ vào xúc giác và trí tưởng tượng, Thang Tuấn Niên có thể hình dung ra cô của mười năm trước, điều đó quả thực quá hoang đường.
Thang Tuấn Niên đứng cứng người, anh cảm nhận được một mùi hương thoảng qua, không phải nước hoa mà là mùi hương của tinh dầu anh từng tặng cô. Thì ra cô vẫn luôn dùng nó, để hương ấy thấm vào từng sợi tóc, từng thớ vải quanh người, nhàn nhạt, chỉ khi đến gần mới nhận ra.
Mùi hương ấy như một sợi tơ mảnh, vờn quanh đầu ngón tay anh, khẽ nâng tay anh lên, dẫn dắt anh tìm đến chủ nhân của nó.
Đầu ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại, trong khoảnh khắc ấy, Thang Tuấn Niên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng đúng lúc anh định rụt tay về, lòng bàn tay lại bị tay Ngu Cốc Thu áp xuống.
Đôi tay cô nhỏ hơn anh rất nhiều, vậy mà vẫn có thể dễ dàng giữ lấy anh, áp tay anh lên gò má mình, khẽ dẫn dắt. Bàn tay anh lướt qua nơi giữa chân mày, hàng lông mày dày và mềm, như cỏ non đầu xuân, đầy sức sống. Rồi xuống dưới là đôi mắt đang khẽ nhắm, mí mắt run run không rõ vì cảm xúc gì.
Hơi thở của hai người chập chờn hòa vào nhau, ánh trăng rải đầy nền nhà, nhưng lại lặng im không lời.
Cô dẫn dắt anh, ngón tay họ quấn lấy nhau, như đang cùng nhau nhảy một khúc tango Argentina, mà tà váy chính là hàng mi khẽ rung của cô. Từ sống mũi anh men theo, xoay nhẹ, xoay mãi, dường như sắp đến cao trào của điệu nhạc.
Ngón tay anh dừng lại đột ngột nơi bờ môi cô.
Ngu Cốc Thu không kìm được, khẽ mấp máy môi, nói nhỏ: “Môi… anh không sờ sao?”
Đừng dừng lại.
Hãy chạm lên những đường cong trên môi em, lướt qua chỗ mềm giữa môi em, rồi… đi sâu hơn, chạm vào đầu lưỡi em, chạm vào răng em. Trong miệng em cũng có mùi vị ngọt của chiếc bánh giống anh, nhưng tiếc là chỉ bằng xúc giác thì anh không thể cảm nhận được điều đó. Anh có cách nào tốt hơn không?
Ngu Cốc Thu nhìn chằm chằm vào yết hầu Thang Tuấn Niên đang ẩn trong ánh trăng, thấy nó khẽ chuyển động. Cô cũng nuốt khan một cái, trong lòng thầm khẽ cầu nguyện, không thành tiếng.