Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 35

Tình cảm của Ngu Cốc Thu tuy trống rỗng, nhưng điều đó không ngăn cản cô từng có những tưởng tượng về Thang Tuấn Niên trong quãng thời gian thầm mến anh. Thế nhưng hồi cấp ba, những tưởng tượng ấy luôn chỉ dừng lại ở mức chừng mực, cùng lắm là khát khao được nhìn nhau một cái, hoặc nắm tay nhau. Nếu nghĩ kỹ thêm một chút, đến chuyện đan mười ngón tay lại với nhau thôi… là mặt cô đã đỏ bừng đến mức muốn nổ tung rồi.

Lên đại học, bạn bè xung quanh người yêu đương thì yêu đương, người chơi bời phóng túng cũng không ít. Những buổi chuyện trò thâu đêm trong ký túc xá thường sẽ chuyển sang đề tài táo bạo hơn. Cô cũng từng xem qua những thứ để tiêu khiển ấy, theo lý mà nói, tưởng tượng của cô về sự thân mật lẽ ra đã phải vượt khỏi giới hạn cũ, nghĩ đến những điều khác, chẳng hạn như nụ hôn.

Nhưng người để cô gửi gắm những tưởng tượng ấy lại không sao tìm được nữa. Ngoài Thang Tuấn Niên ra, cô chưa từng rung động với ai khác. Không phải vì cố tình, cô chẳng hề chủ tâm khóa chặt lòng mình hay tránh né sự tiếp cận của ai. Nhất là sau khi Thang Tuấn Niên cho cô leo cây rồi chẳng thèm đoái hoài đến nữa, cô đã quyết định cố gắng xóa sạch người ấy khỏi tâm trí.

Bạn cùng phòng kéo cô đi dự buổi liên hoan, cô cũng đi. Có nam sinh đến ngồi đối diện bắt chuyện, cô cũng đáp lời. Sau đó mọi người cảm thấy chưa vui đủ, lại rủ nhau đi tăng hai. Cô đi vệ sinh xong quay lại thì chỗ ngồi đã trống trơn hết cả.

Cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cửa quán bị đẩy ra, một nam sinh mồ hôi nhễ nhại chạy vội vào, lướt qua vai cô, đi tới một chỗ ngồi, cầm lên chiếc điện thoại còn sót lại.
Rồi anh ta quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Sao cậu không đi? Mọi người đều lên xe rồi mà.”

Những lời định giải thích nghẹn lại nơi cổ họng, cô lịch sự nói dối rằng mình thấy không khỏe, muốn về trước.

Từ đó về sau, cô chẳng còn hứng thú tham gia những buổi tụ họp kiểu ấy nữa. Cô cảm thấy thứ mình mong muốn không thể nào tìm thấy trong đám người trẻ chỉ biết vui chơi kia. Cô tốt nghiệp một cách nhạt nhẽo, rồi dấn thân vào công việc. Những ngày tháng của cô trôi qua giữa những người già, chữ “tình yêu” càng lúc càng xa vời.

Nhưng Ngu Cốc Thu thấy như vậy cũng chẳng sao. Cô không phải không cần tình yêu, chỉ là trong sự gắn bó với những người lớn tuổi ấy, cô vẫn có thể cảm nhận được tình thương. Con người ta không nhất thiết phải có tình yêu đôi lứa. Nếu không phải là thứ tình yêu có thể đánh trúng tim ngay trong một khắc, thì cô hiểu rõ, điều mình cần là gì, và sẽ không còn cưỡng cầu nữa.

Vì vậy, trong trí tưởng nghèo nàn của cô, mức độ thân mật lớn nhất mà cô dám tưởng tượng, chỉ là được cùng Thang Tuấn Niên đối mặt nhìn nhau, rồi đan tay mười ngón. Thế nhưng, sau đêm sinh nhật của Thang Tuấn Niên, cảnh tượng ấy cuối cùng cũng đã được viết lại.

Đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua từng tấc da trên khuôn mặt cô. Cô mời anh tiếp tục chạm đến môi mình. Thang Tuấn Niên không động đậy, anh đang đấu tranh với chính bản thân.

Cô thấy những đường gân xanh trên mu bàn tay anh khẽ nổi lên, như dãy núi hình thành khi vỏ trái đất va chạm, sức mạnh to lớn ấy, cuối cùng lại bị anh nhẹ nhàng nén xuống.

Và rồi, anh rút tay về.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc tay anh thu lại, đầu ngón giữa và ngón trỏ vô tình lướt qua môi dưới của cô. Còn trong trí tưởng tượng của cô, hai ngón tay ấy lại lướt lên môi trên, khẽ tách hai cánh môi ra, rồi lặng lẽ luồn vào trong. Lần đầu tiên trong đời, cô mới hiểu thế nào là * l**n t*nh m*.

Khi tỉnh dậy, thế giới theo nhịp tim cô lúc sáng lúc tối, Ngu Cốc Thu kẹp chặt hai chân, giật mạnh chăn kéo lên, rồi cuộn mình lăn vài vòng trong đó.

Điện thoại đầu giường khẽ rung, Dương Cầm gửi tin nhắn đến hỏi cô: “Cô ra ngoài chưa?”

Ngu Cốc Thu giật nảy, luống cuống nhảy xuống giường, suýt chút nữa quên mất hôm nay có hẹn với Dương Cầm. Bởi hôm nay là Giáng Sinh, cả hai đều phải làm ca tối, Dương Cầm bỏ bạn trai lại, rủ cô đi dạo chơi chúc mừng ban ngày cho đỡ buồn.

Hai người gặp nhau ở trung tâm thương mại, không khí Giáng Sinh ngập tràn, trong các quầy bày hàng còn trang trí những chiếc mũ đỏ be bé xinh xinh.

Trong tất cả các dịp lễ, Ngu Cốc Thu vừa yêu vừa ghét Giáng Sinh. Cái “yêu” đến từ câu “Giáng sinh vui vẻ” dành riêng cho cô năm ấy. Còn cái “ghét” cũng đến từ chính người ấy. Nhưng bây giờ, khi đã biết nguyên nhân anh thất hẹn năm đó, nỗi hận cũng đã tan, chỉ còn lại một chút tiếc nuối không nói thành lời.

Cô chụp lại bữa trưa Giáng Sinh của mình gửi cho Thang Tuấn Niên, nhưng không nhận được hồi âm. Từ sau câu mời đầy ẩn ý đêm sinh nhật ấy, những tin nhắn của anh trở nên càng chậm trễ hơn. Song Ngu Cốc Thu đã quen dần với kiểu chậm trễ đó.

Vì cô đã vô cùng chắc chắn, sự xa cách của anh không phải vì chán ghét. Nếu ghét, sao còn muốn chạm vào khuôn mặt người ta? Đã vậy, cô liền có dũng khí tiến tới, dẫu anh có lùi bao xa, cô cũng sẽ lại bước đến gần.

Cô cúi đầu, gửi thêm một tin nữa vào khung chat vẫn chưa được đáp lại: “Giáng sinh vui vẻ, Thang Tuấn Niên.”

Buổi chiều, hai người lại dạo quanh trung tâm thương mại. Khắp nơi đều ngập trong không khí lễ hội, những cửa hàng cao cấp vốn dĩ vắng khách nay cũng đông đúc hiếm thấy. Một quả táo bình thường, chỉ cần được gói lại là có thể bán giá cao. Dương Cầm trợn mắt, bĩu môi nói: “Đúng là bẫy tiêu dùng kiểu tư bản. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng có thể bày trò để bán hàng. Mua táo mấy ngày này đúng là đầu có vấn đề.”

Ngu Cốc Thu im lặng, lặng lẽ nhét sâu hơn quả táo mà cô vừa mua lúc Dương Cầm đi vệ sinh vào trong túi xách.

Đó là quả táo cô định tặng cho Lâm Thục Tú.

Lâm Thục Tú từng kể rằng, khi còn trẻ bà từng đón Giáng Sinh ở Argentina. Ấn tượng của bà về Giáng Sinh vốn là tuyết trắng phủ đầy, thế nhưng ở Argentina lại là mùa hè. Trẻ con vừa ăn kem vừa chạy nhảy khắp phố, những hàng cây ngô đồng quấn đầy dây đèn, ban ngày nắng vàng rực rỡ, đến đêm thì ánh đèn cũng rực rỡ vàng kim như thế.

Trên quảng trường trước nhà thờ dựng sân khấu, người ta tụ tập ngoài phố nhảy múa,
không vang lên thánh ca Giáng Sinh, mà là điệu Tango. Lâm Thục Tú từng cười kể, bà cũng chen trong đám đông ấy vừa chạy vừa nhảy, có một người xông tới tặng bà một quả táo, và bà… đáp lại bằng một cú đá.

Lâm Thục Tú từng kể với cô rằng, đó là mối tình đầu của bà.

Ngu Cốc Thu ôm quả táo trở lại viện dưỡng lão. Ở đây không có thói quen đón những ngày lễ phương Tây, phần lớn các cụ già cũng chẳng có khái niệm về “lễ Tây” là gì, nên ngày này vẫn trôi qua như thường lệ. Ăn tối xong, vận động một chút rồi ai nấy về phòng ngủ. Ngu Cốc Thu định nhân lúc đi kiểm tra phòng buổi tối sẽ lén đem tặng quả táo cho Lâm Thục Tú.

Cô hớn hở giấu quả táo ra sau lưng, gõ cửa phòng bà. Mọi khi vào giờ này, Lâm Thục Tú vẫn chưa ngủ, nhưng khi Ngu Cốc Thu bước vào, đèn đã tắt. Song cô lại cảm thấy có gì đó rất lạ, ánh đèn dường như vừa mới tắt đi ngay khi cô vừa bước vào, như thể bà không muốn để cô biết mình vẫn còn thức.

“Dì Lâm, dì ngủ rồi à?”

Ngu Cốc Thu cất tiếng hỏi đầy do dự, không nghe thấy đáp lại, cô cũng không gọi thêm. Bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, định đặt quả táo xuống, thì mơ hồ nhận ra trên tủ đầu giường đã có sẵn một quả táo khác.

Quả táo đó vô cùng đẹp, lớp vỏ đỏ nhẵn bóng, đến cả tem nhãn thương hiệu cũng chưa bóc, là loại cây mang ý nghĩa tốt lành khá đắt tiền.

Cô hơi sững lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là Lâm Thục Tú tự mua sao?

Dù sao đi nữa, Ngu Cốc Thu vẫn nhẹ nhàng đặt quả táo của mình xuống.

Khi quay người định đi, cô khẽ hít hít mũi, đúng là có một mùi gì đó khó chịu. Thực ra ngay từ lúc mới bước vào phòng, mùi này đã thoang thoảng, nhưng bây giờ, đứng gần giường, mùi hăng nồng ấy trở nên rõ rệt hơn.

Cô nhìn về phía chỗ Lâm Thục Tú đang nằm. Cái mùi này, Ngu Cốc Thu quá quen thuộc. Mỗi ngày cô đều phải giúp nhiều cụ già xử lý chuyện này không biết bao nhiêu lần. Nhưng đó đều là những người đã mất khả năng tự lo cho bản thân, chưa bao giờ xảy ra với Lâm Thục Tú cả.

Bà bị tật ở chân, đáng lẽ buổi tối nên dùng tã giấy sẽ tiện hơn rất nhiều, thế mà bà lại nhất quyết không chịu. Nếu muốn đi tiểu, bà sẽ bấm chuông gọi nhân viên. Đồng nghiệp từng than phiền rằng bà thật phiền toái, chỉ biết làm khó người khác.

Nhưng Ngu Cốc Thu biết, sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến. Căn bệnh của Lâm Thục Tú đã ngày một nặng thêm, sẽ có một lúc, bà không thể khống chế được cơ thể mình, cũng không thể kiểm soát nổi việc bài tiết.

Chỉ là Ngu Cốc Thu vẫn luôn ôm chút hy vọng mong manh. Hơn nữa, Lâm Thục Tú lúc nào cũng tỏ ra điềm nhiên đến lạ, rời bệnh viện một cách thản nhiên, nói về cái chết cũng thản nhiên. Chính sự thản nhiên ấy khiến người ta ngộ nhận rằng, có lẽ cái chết vẫn còn rất xa bà.

Bên tai Ngu Cốc Thu lại vang lên tiếng tắt đèn khe khẽ ban nãy, đó là âm thanh của công tắc mà Lâm Thục Tú dùng để giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ nói: “Dì Lâm, để cháu giúp dì dọn dẹp một chút nhé.”

“Cô ra ngoài đi.”

Thấy giả vờ ngủ không được, Lâm Thục Tú dứt khoát đuổi cô.

“Dì nằm thế này sẽ khó chịu lắm, để cháu giúp dì xử lý qua một chút.”

Vẫn là câu nói cũ: “Cô ra ngoài đi.”

Ngu Cốc Thu thở dài, không còn tranh cãi nữa. Cô quay người bật đèn, Lâm Thục Tú lập tức kêu khẽ một tiếng, ra sức siết chặt chăn, không muốn để cô vén lên.

Ngu Cốc Thu thấy xót xa, lại tắt đèn đi, dịu giọng an ủi: “Dì Lâm, dì thả tay ra đi, cháu không bật đèn nữa đâu. Không bật đèn, cháu làm trong tối cũng được.”

Một lúc lâu không nghe bà nói gì, chỉ thấy bàn tay đang giữ chăn từ từ buông lỏng.

Bà nằm yên, ánh mắt trống rỗng, khẽ nói: “Làm đi.”

Ngu Cốc Thu đeo găng tay, vén chăn lên, mùi hôi kín bưng trong phòng lập tức tỏa ra.
Cô mở cửa sổ cho gió lùa vào, rồi bế Lâm Thục Tú lên xe lăn, đẩy bà đến phòng tắm.

Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ nhỏ, chiếu vào không gian vắng lặng. Dựa theo chút ánh sáng mờ đó, cô cởi bỏ bộ đồ ngủ đã dính bẩn trên người Lâm Thục Tú.

Hai bàn tay bà đặt xuôi hai bên, trong kẽ móng còn dính vệt bẩn, là dấu tích của việc bà đã cố gắng tự làm sạch nhưng không thể. Ngón tay vẫn còn ẩm, chẳng biết đó là nước tiểu hay là nước mắt.

Mấy chục năm trước, đôi tay ấy từng đặt lên vai người yêu nơi bên kia bán cầu,
nhẹ nhàng xoay vòng trong điệu tango. Vậy mà mấy chục năm sau, lại phải rơi vào cảnh này.

Nước mắt Ngu Cốc Thu rơi trước cả khi cô kịp nhận ra.

Cô nắm lấy tay bà, cẩn thận rửa sạch từng chút một. Lâm Thục Tú nhìn thấy cô khóc, lông mày khẽ run lên, ngược lại còn lấy lại vẻ dí dỏm thường ngày, đùa rằng: “Làm gì mà ghê thế, bị hôi đến phát khóc à?”

“Phải đó.” Ngu Cốc Thu gượng cười, đáp, “Thối thật đấy.”

“Vừa rồi… là cô mang táo đến cho tôi à?”

“Vâng, có ai mang cho dì trước rồi sao?”

“Tôi lúc đầu còn tưởng là cô cơ đấy, hóa ra lại không phải.”

“Thế thì lạ nhỉ.”

“Không lẽ có ai đó đang thầm thích tôi à?” Lâm Thục Tú bật cười ha hả, “Bệnh thành ra cái dạng quỷ này rồi, ai mà lại khùng tới mức đi thích tôi chứ?”

Ngu Cốc Thu khẽ khịt mũi: “Mang táo cho dì thì là thích dì à? Thế thì cháu cũng thích dì rồi.”

“Hồi đó ở Argentina, tặng táo chính là biểu hiện của việc thích người ta mà!” Lâm Thục Tú mỉm cười, lẩm bẩm, “Nhưng cô nói cũng đúng, tôi đã chẳng còn là tôi của những năm ở Argentina nữa.”

Nghe bà bỗng nghiêm túc hẳn lên, Ngu Cốc Thu giật mình: “Cháu không có ý đó đâu!”

“Trêu cô thôi mà. Sức quyến rũ của tôi chỉ có hơn chứ không kém năm xưa đâu! Phụ nữ càng lớn tuổi, càng có nét hấp dẫn riêng.”

“Vậy sau này dì chắc phải thành người được vạn người mê mất.”

Lâm Thục Tú khẽ cười, không phản bác. Ai cũng nghe ra đó chỉ là lời nói cho vui, mà đã là lời đẹp lòng, cần gì phải phá hỏng bầu không khí dễ chịu ấy.

Trong phòng dần trầm xuống. Ngu Cốc Thu giúp Lâm Thục Tú lau rửa sạch sẽ, đợi đến khi bà có thể tự sấy tóc thì quay lại dọn giường, thay drap chăn mới, rồi bế bà trở lại nằm xuống.

Trên gương mặt Lâm Thục Tú hiện lên vẻ mệt mỏi, trông như sắp thiếp đi, nhưng tay bà vẫn nắm lấy Ngu Cốc Thu.

“Tiểu Cốc, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

“Dì ói đi ạ.”

“Thứ lần trước tôi nhờ cô mang đi, cô thật sự đã đưa đến nơi chưa?”

“Thật mà.”

Ánh mắt của Lâm Thục Tú bỗng sáng rực, chăm chú nhìn vào mắt Ngu Cốc Thu. Thấy cô không né tránh, bà khẽ cười khổ: “Tôi còn tưởng cô chỉ nói cho tôi vui thôi, hóa ra lại là thật.”

Ngu Cốc Thu thầm thấy may mắn, may mà cô đã kiên quyết gửi đi món đồ đó.

“Thế mà… nó vẫn không liên lạc lại với tôi, chắc là chưa mở ra rồi…”

Nghe Lâm Thục Tú lẩm bẩm, Ngu Cốc Thu không kiềm được tò mò, hỏi khẽ:“Tại sao nếu anh ấy mở ra thì nhất định sẽ liên lạc với dì?”

Lâm Thục Tú thản nhiên đáp: “Vì trong đó là hồ sơ hiến giác mạc của tôi mà.”

Ngu Cốc Thu giật mình.

“Cái gì cơ?!”

“Sao phải giật mình đến vậy.” Bà buông một câu nhẹ bẫng mà như ném xuống một quả bom: “Xưa nay vẫn nói ‘lấy răng đền răng, lấy mắt trả mắt’. Tôi làm mù mắt nó, thì phải do chính tôi trả lại thôi. Cô đâu biết mấy ông già trong ủy ban đạo đức rườm rà thế nào đâu, tôi phải viết đi viết lại hồ sơ xin phép, mới xin được đặc cách hiến tặng đích danh. Nhưng đó là thứ duy nhất tôi có thể trả cho nó rồi.”

Lâm Thục Tú nhìn ra khung cửa sổ chưa khép hẳn, ánh trăng đêm nay đã không còn tròn đầy nữa.

“Dù sao cũng có những người… tôi chẳng còn gì để trả lại cho họ nữa rồi.”

 

 
Bình Luận (0)
Comment