Ngu Cốc Thu quay người nhìn Thang Tuấn Niên, anh đang cầm trên tay một chiếc khăn nóng dùng để tiếp khách, gương mặt bình tĩnh đến mức quá đáng.
Ba người kia suýt nữa thì đụng phải anh, vừa thấy vẻ mặt kỳ lạ lại ngượng ngập của Thang Tuấn Niên, cả ba lập tức khựng lại.
Lúc này, năm người kẹt ở ngay cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, thoáng chốc chẳng ai mở miệng nói gì. Sự im lặng ấy kéo dài rất lâu, lâu đến mức lòng Ngu Cốc Thu dần dần trĩu xuống.
Người đầu tiên lên tiếng là Thang Tuấn Niên. Thế nhưng, câu anh nói ra lại là: “Ngô Đông, là em à?”
Nghe thấy anh nói vậy, Ngu Cốc Thu chỉ cảm thấy như ánh sáng thánh khiết Hallelujah từ thiên đường chiếu xuống, rọi l*n đ*nh đầu cô, cảm giác được sống sót sau tai kiếp chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngô Đông?
Trương Mãnh và hai người còn lại nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, gọi ai vậy, gọi bọn họ sao?
Chỉ thấy Ngu Cốc Thu vội vàng ra hiệu “suỵt”, rồi mạnh dạn nhận luôn cái tên ấy.
“Là em.” Cô hắng giọng, song giọng nói vẫn mang theo chút căng cứng gượng gạo, dè dặt hỏi: “Anh đến bao giờ vậy?”
Thang Tuấn Niên đáp: “Vừa đi ngang qua. Nghe thấy bên này hơi ồn, có chuyện gì à?”
Ngu Cốc Thu nhìn vẻ mặt khó đoán của anh, trong lòng chợt dâng lên một nỗi thấp thỏm, không biết có phải anh thực ra đã nghe thấy hết rồi không. Ngón tay cô bắt đầu run lên vì lo lắng.
Nếu thân phận thật Ngu Cốc Thu của cô không phải do chính miệng cô nói ra, mà bị người khác vô tình để lộ trong tình huống thế này, thì coi như xong rồi. Anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho lời nói dối ấy đâu, nhất định sẽ cho rằng cô từ đầu đến cuối chỉ đang tỏ ra thương hại anh.
Vì thế, giờ cô chỉ còn cách đánh cược, cược rằng Thang Tuấn Niên chưa nghe thấy lúc đầu Trương Mãnh gọi tên mình, cũng chưa nhận ra họ là bạn cũ của anh.
Trong lòng rối bời, Ngu Cốc Thu cố gắng cười cười, nói lảng đi: “Không có gì đâu, chỉ là tình cờ gặp người quen thôi.”
Thang Tuấn Niên vẫn điềm tĩnh như cũ, đáp: “Người quen à? Nhưng vừa rồi tôi lại nghe em bảo họ đi đi.”
Xem ra đoạn sau anh đã nghe thấy rồi. Ngu Cốc Thu nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm cách hợp lý để giải thích. Nếu anh chỉ nghe thấy hai câu cuối thì còn dễ nói.
“À phải… Bọn họ nói dối là còn làm thêm với một người bạn chung của tụi em, kết quả lại bị em bắt gặp ở đây. Em mới bảo nếu họ không chịu về thì em sẽ mách hết chuyện này ra.”
Đây đã là lần không biết thứ mấy cô nói dối rồi. Chưa bàn đến chuyện lời nói có hợp lý hay không, dù sao thì giọng điệu cô vẫn hết sức bình tĩnh, nghe qua cũng thấy giống thật. Cô bắt đầu ra hiệu bằng mắt cho ba người kia. Dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng họ biết chỉ cần phối hợp là được, thế là đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc. Trương Mãnh gật một lúc lâu mới chợt nhớ ra Thang Tuấn Niên không nhìn thấy, liền ngượng ngập mở miệng nói: “Đúng vậy, cho nên bọn tôi phải về đây… có dịp lại tới nhé.”
Vừa nói đến “có dịp lại tới” đã bị Ngu Cốc Thu liếc cho một cái sắc lẹm. Trương Mãnh toát mồ hôi lạnh, vội dùng khẩu hình nhắc lại: Là khách sáo thôi! Khách sáo thôi mà!
Ba người bẽn lẽn rút đi.
Ngu Cốc Thu cảm giác như tiếng chuông báo động trong lòng cuối cùng cũng được tắt, Thang Tuấn Niên không nhận ra họ, dù sao cũng đã mười năm không gặp, nếu không tự giới thiệu thì làm sao mà biết được.
Giờ chỉ còn lại Thang Tuấn Niên và Ngu Cốc Thu đứng nguyên tại chỗ. Cô hơi sợ bầu không khí tĩnh lặng này, bèn lên tiếng trước, cười gượng hai tiếng: “Em đuổi khách của anh mất rồi, xin lỗi nha.”
Thang Tuấn Niên không nói gì, cúi đầu chậm rãi mở chiếc khăn nóng trong tay ra, đó vốn là khăn chuẩn bị cho khách dùng. Người đã đi, chiếc khăn chẳng còn tác dụng gì nữa. Anh đưa nó về phía cô, hỏi khẽ: “Em muốn không?”
Ngu Cốc Thu chẳng hiểu ý anh, đẩy lại: “Không cần đâu, lát nữa em có rồi, đang đợi Lật Tử xoa bóp cho em.”
“Vậy à, tôi còn chẳng biết là em sẽ đến.”
“Vì em biết nếu nói trước, anh sẽ không vui.” Ngu Cốc Thu cẩn trọng nói tiếp,
“Hôm nay em đến là muốn nhờ anh một chuyện… một chuyện chắc chắn anh sẽ không vui đâu.”
“Chuyện gì?”
Ngu Cốc Thu hít sâu một hơi, bỗng nắm lấy cổ tay Thang Tuấn Niên, kéo anh vào căn phòng trống ban nãy.
Cánh cửa khép lại, hai người lặng im đứng đối diện nhau một lúc lâu. Cô mãi vẫn không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng lại là Thang Tuấn Niên nói trước: “Em cứ nói đi, có phải là liên quan đến Lâm Thục Tú không?”
Anh quá thông minh, lại một lần nữa, đoán trúng ý định cô mang đến hôm nay.
“…” Ngu Cốc Thu cắn răng nói tiếp: “Anh có bằng lòng gặp bà ấy một lần không?”
“Không cần.”
Không hề do dự lấy một giây, một câu trả lời đã nằm trong dự tính.
Nói xong, Thang Tuấn Niên liền định kéo cửa bước ra, Ngu Cốc Thu vội vàng giữ anh lại.
“Đợi đã! Anh… anh vẫn chưa mở thứ bà ấy gửi cho anh, đúng không?”
Anh khẽ gật đầu, chỉ hơi cúi đầu nhẹ, tỏ ý thừa nhận.
Ngu Cốc Thu nói thẳng: “Đó là hồ sơ hiến giác mạc của bà ấy, cần anh ký tên đồng ý.” Giọng cô đến đây trở nên khô khốc: “Bà ấy… thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.”
Chỉ có một thoáng ngắn ngủi yên lặng, rồi Thang Tuấn Niên mở cửa. Ngu Cốc Thu để ý thấy bàn tay còn lại của anh đang vô thức siết chặt chiếc khăn nóng, vò đến nhăn nhúm cả lại.
Anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, anh đang dao động.
Ngu Cốc Thu thấy vậy liền như được tiếp thêm dũng khí, vội bước theo sau anh, nói dồn dập: “Em sẽ không ép anh phải đồng ý đâu, đó là lựa chọn của anh. Nhưng dù anh có từ chối, em cũng mong anh hãy từ chối bà ấy trực tiếp, hãy gặp bà ấy một lần, vì có lẽ… đó sẽ là lần cuối cùng giữa hai người.”
Thang Tuấn Niên vẫn im lặng bước đi.
Ngu Cốc Thu nghiến răng, nói nhanh hơn: “Tối giao thừa, trong viện có buổi biểu diễn của các cụ. Anh có thể vào với tư cách người nhà. Anh… anh sẽ đến chứ?”
Cuối cùng, anh dừng lại.
Thang Tuấn Niên quay người, trên mặt mang theo nụ cười, mà thật ra chẳng phải là cười, chỉ là gượng gạo co kéo cơ mặt, để cho câu nói sắp thốt ra nghe có vẻ dịu dàng hơn một chút.
Anh nói: “Nếu em chọn đứng về phía bà ta, thì đừng đến tìm tôi nữa. Chúng ta… không cần gặp lại.”
Ngu Cốc Thu bỗng cảm thấy toàn thân trĩu xuống, tay chân đều như rụng rời.
Cô lúng túng đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn Thang Tuấn Niên chậm rãi bước đi, rồi bất chợt gọi to: “Đúng là em đứng về phía bà ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không đứng về phía anh!”
Cô lại chạy theo, nắm lấy tay anh, cố gỡ bàn tay đang siết chặt chiếc khăn nóng. Chiếc khăn lúc này đã nguội, ẩm lạnh, dính ướt giữa hai bàn tay họ.
“Em không muốn một ngày nào đó anh sẽ hối hận.” Ngu Cốc Thu nói từng chữ, giọng nghẹn lại.
“Hối hận à?”
Khóe môi Thang Tuấn Niên khẽ nhếch, để lộ nụ cười mỉa mai.
Ngu Cốc Thu liền lấy ra từ trong túi một chiếc hộp vuông: “Đây là những lá thư mà mẹ anh đã viết cho Lâm Thục Tú suốt những năm qua. Trước đây em từng giúp đọc qua, nhưng em đoán anh chưa từng xem. Em không muốn để đến khi Lâm Thục Tú ra đi rồi, anh mới có cơ hội đọc được chúng, nên em mang đến đây.”
Cô đẩy chiếc hộp về phía anh: “Anh không muốn xem bản đăng ký hiến giác mạc cũng được. Nhưng những bức thư này… hãy xem đi, xem để hiểu hơn về mẹ anh, hiểu tình cảm giữa mẹ anh và chị gái, và hiểu Lâm Thục Tú rốt cuộc là người như thế nào.”
Thang Tuấn Niên buông thõng hai tay, không đón lấy, để mặc chiếc hộp tựa vào bụng mình.
“Có vài lá thư viết từ rất lâu, chữ đã nhòe, phần mềm nhận dạng cũng không nhận ra nổi, nên em đã đọc từng lá một và ghi âm lại hết. Trong chiếc USB trên cùng là bản ghi âm đó. Anh nghe giọng em này, khàn cả đi rồi, đúng không? Nể công em bỏ giọng ra như vậy, anh cũng nên nhận lấy chứ!”
Ngón tay anh cuối cùng cũng khẽ động một chút.
Tim Ngu Cốc Thu đập thình thịch, cô biết, đây chính là cơ hội cuối cùng.
Cô âm thầm đếm trong lòng: một… hai… ba…, rồi hét lên: “Em buông tay đó nha!”
Chớp nhoáng như tia điện, Thang Tuấn Niên luống cuống đưa tay ra, đỡ lấy chiếc hộp, không để nó rơi xuống đất.
“Vậy thì… cho anh đó!”
Ngu Cốc Thu nhân lúc ấy lập tức quay người, chạy đi mất, không để anh kịp mang hộp trả lại.
Cô chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, thấy Thang Tuấn Niên vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, trong tay vẫn nắm chặt cái hộp ấy.
–
Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm, viện dưỡng lão từ sáng sớm đã rộn ràng hẳn lên. Ngu Cốc Thu bận rộn suốt đến tối, ngoài những công việc thường ngày còn phải trang trí lại khắp nơi trong viện. Từng góc tường, từng hành lang đều được treo thêm đồ trang trí, bầu không khí lập tức trở nên ấm cúng, vui tươi.
Bữa tối trong nhà ăn hôm nay cũng được chuẩn bị đặc biệt phong phú. Mấy cụ ông cụ bà có đường huyết cao nhân dịp này cứ nhao nhao đòi ăn mấy món điểm tâm nhỏ xinh. Chỉ riêng việc dỗ họ thôi cũng đã đủ mệt rồi. Nhưng Ngu Cốc Thu cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, phá lệ một chút để họ được nếm vài miếng. Ăn thêm vài miếng cũng chẳng khiến cơ thể họ sụp đổ ngay được, nhưng nếu không được ăn, cái cảm giác thòm thèm ấy lại cứ vương mãi không dứt.
Sau đó là tiết mục chính của buổi tối, tiết mục hợp xướng mà các cụ đã tập luyện suốt bao ngày. Ngu Cốc Thu cùng mấy đồng nghiệp tranh thủ trước khi bắt đầu để trang hoàng lại phòng sinh hoạt. Màn chiếu và bục giảng ở đó tạm thời được biến thành sân khấu, phải làm cho ra dáng một chút. Cả hạt dưa lẫn đĩa hoa quả cũng đều được chuẩn bị sẵn. Đợi hợp xướng xong, nếu mọi người vẫn còn hứng, thì có thể cùng nhau xem thêm một bộ phim.
Khi chương trình sắp kết thúc, có đồng nghiệp chạy đến tìm cô, nói rằng có người nhà tới thăm, muốn tiện gặp cô một chút.
Ngu Cốc Thu tim bỗng nhảy dựng lên, phấn chấn hỏi: “Là người nhà của Lâm Thục Tú hả?”
Đã mấy ngày rồi, Thang Tuấn Niên vẫn chưa gửi cho cô bất kỳ tin tức nào. Cô cứ tưởng anh đã đổi ý, sẽ không tới nữa. Chẳng lẽ là…
Cô vừa kịp nảy sinh một tia hy vọng, đồng nghiệp đã lạnh lùng dội cho gáo nước: “Cô bị ngốc à, hay tôi mới ngốc? Lâm Thục Tú thì có người nhà ở đâu ra?”
Giọng của Ngu Cốc Thu lập tức trầm xuống.
“…Vậy là ai?”
“Là tôi.”
Có người không mời mà đến.
Ngu Cốc Thu quay ra cửa, thấy Chu Thừa Ý đang đứng đó, vẫn với nụ cười giả lả muôn thuở, vẫy tay chào cô.
Ở viện, cô là nhân viên, còn anh ta là người nhà của bệnh nhân. Cô chẳng có tư cách để tỏ thái độ, đành mỉm cười lễ phép: “Tối nay anh đến thăm bà ngoại à?”
“Đúng vậy. Nhìn vẻ mặt cô, hình như rất bất ngờ nhỉ.”
“Tôi cứ tưởng hôm nay quản lý Chu phải ở cửa hàng chứ.”
“Trùng hợp thôi, hôm nay là thứ Tư…”
“À… tôi không để ý.” Ngu Cốc Thu hời hợt đáp, “Ngày nghỉ hiếm hoi, lại còn là đêm giao thừa, anh không tranh thủ tụ tập sao?”
Nói đến đây, lời lẽ của cô đã hơi lộ ý muốn đuổi khách. Ngu Cốc Thu hít sâu một hơi, tự nhủ đừng tỏ thái độ quá rõ ràng.
Nhưng Chu Thừa Ý dường như chẳng nhận ra gì, trêu chọc: “Thôi nào, thanh niên trẻ chúng ta tụ tập đâu có sớm như vậy.”
“Ờ… cũng đúng.”
“Dù cô suốt ngày ở cạnh mấy cụ già, nhưng đừng quên là bản thân vẫn còn trẻ đấy nhé!” Chu Thừa Ý thuận miệng hỏi, “Tối nay cô không có buổi tụ tập nào à?”
Ngu Cốc Thu thờ ơ đáp: “Tụ tập gì chứ, tôi làm việc cả ngày rồi.”
“Nhưng lát nữa chẳng phải cô được tan ca sao? Hôm nay là ngày cuối cùng của năm đó, cô chỉ về nhà nằm lì, không thấy tiếc à?”
Ngu Cốc Thu khẽ nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”
“Cũng chẳng có gì.” Anh ta cười, giọng thoải mái, “Chỉ là nếu cô không có hẹn, thì tan ca đi cùng tôi một chút đi? Bên tôi có một buổi tiệc, cô đừng lo, toàn bạn tôi cả.”
Ngu Cốc Thu sững người chớp mắt, rồi lấy lại bình tĩnh, nói: “Nhưng tôi không phải bạn của anh, tôi có nói rồi mà.”
“Năm nay thì chưa là bạn, nhưng năm nay sắp hết rồi còn gì.” Anh ta bật cười, “Dù sao cô cũng rảnh, sao không đi cho vui?”
Ngu Cốc Thu thật sự bị sự thân quen thái quá của Chu Thừa Ý làm cho cạn lời.
Cô day day g*** h** ch*n mày, định lấy cớ “mai còn phải đi làm” để từ chối, thì một giọng nói khác đột ngột chen vào giữa hai người.
“Cô ấy không rảnh.”
Ngu Cốc Thu và Chu Thừa Ý đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Thang Tuấn Niên đang được Dương Cầm dẫn vào phòng sinh hoạt thì vừa hay nghe thấy đoạn đối thoại cuối cùng giữa họ.
Chu Thừa Ý rõ ràng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với Thang Tuấn Niên, ánh mắt mang theo vài phần thăm dò, ý vị nhìn lướt qua anh rồi nhìn sang Ngu Cốc Thu, khẽ nói: “Vậy sao? Nhưng cô ấy vừa mới nói là không có buổi tụ tập nào mà.”
Lúc này, Dương Cầm vẫn còn việc khác phải làm, nhưng lại chẳng nỡ rời đi, đôi mắt liên tục ra hiệu với Ngu Cốc Thu, ra chiều muốn hỏi: rốt cuộc đây là mối quan hệ rối rắm kiểu gì thế này?
Ngu Cốc Thu thì chẳng còn tâm trí để đáp lại cô ấy nữa. Tim cô kịch liệt run lên ngay sau khi Thang Tuấn Niên cất lời.
Anh trả lời Chu Thừa Ý: “Bởi vì hai người với nhau… thì chỉ có thể gọi là hẹn hò thôi.”