Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 38

Anh vừa dứt lời, bầu không khí bỗng lặng đi hẳn.

Nhưng Ngu Cốc Thu lại cảm thấy thật ồn ào, ồn đến mức khiến cô nhớ về một mùa hè năm ấy, khi cô đi du lịch Nhật Bản một mình. Lúc vô tình ghé qua một ngôi đền treo đầy chuông gió, quay đầu nhìn lại, gió bỗng thổi lên, hàng chuông dưới mái hiên leng keng va vào nhau, tiếng này nối tiếng kia, hết va chạm chỗ này lại đến chỗ khác. Gió sớm đã ngừng, mà tiếng chuông vẫn ngân mãi chưa dứt.

Chu Thừa Ý nhún vai, phản ứng lại rồi nói: “Vậy à, đáng tiếc thật.”

Anh ta quay đầu hỏi Dương Cầm, giọng như thể chỉ thuận miệng: “Cô có thấy bà ngoại tôi đâu không? Tôi vừa nãy tìm trong phòng mà không thấy.”

Dương Cầm hoàn hồn sau cơn chấn động, nói: “Để tôi giúp anh tìm.”

Rồi cô ấy dẫn Chu Thừa Ý rời đi.

Ngu Cốc Thu nhìn về phía Thang Tuấn Niên còn đang ở lại, căng thẳng đến mức không biết nên làm sao: “Anh vừa rồi…”

Thang Tuấn Niên lúc này cũng để lộ chút căng thẳng, thần sắc không còn bình thản như khi nãy.

Anh nói: “Xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi?”

“Vì tôi đã tự ý nói những lời đó.” Thang Tuấn Niên khẳng định: “Anh ta là Chu Thừa Ý, đúng không?”

“…Anh nghe ra rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy ra, lúc nãy anh là đang giúp em gỡ rối.”

Thang Tuấn Niên giải thích: “Anh ta chắc là có chút ý khác với em. Nhưng tôi nghĩ em không muốn dính dáng gì tới nhà họ. Trong tình huống không thể để lộ thân phận, để anh ta hiểu lầm như vậy là cách tốt nhất.”

Ngu Cốc Thu rùng mình, toàn thân nổi da gà: “Ghê quá, không thể nào, không thể nào!”

“Em biết thân phận giữa hai người, nhưng trong mắt anh ta, em chỉ là một người xa lạ. Anh ta nảy sinh ý nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ.”

“Dù vậy đi nữa, em với anh ta căn bản chẳng gặp nhau mấy lần, sao có thể…”

“Làm sao mà không thể?” Anh khẽ thở dài, nói: “Trong mắt tôi, đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời rồi.”

Ngu Cốc Thu sững người.

Anh nói câu ấy nhẹ như không, cứ như việc gặp nhau vài lần rồi đem lòng thích cô là điều hiển nhiên, không cần nguyên do, chẳng cần đạo lý. Tựa như người ta sẽ không thắc mắc vì sao trời mưa, vậy thì cớ gì phải nghi ngờ việc Ngu Cốc Thu được người khác yêu thích? Trong mắt anh, việc người ta dễ dàng yêu mến cô cũng là một quy luật trong muôn vàn quy luật tự nhiên của thế giới này.

Anh có biết rằng điều anh vừa nói còn chan chứa hơn bất kỳ lời khen ngợi nào không…

Ngu Cốc Thu khẽ c*n m** d***, nuốt xuống câu suýt thốt ra: “Vậy còn anh thì sao? Đây là điều anh suy ra từ chính bản thân mình ư?”

Nhưng cô biết, anh nhất định sẽ phủ nhận.

Người khiến cô rung động, khiến cô mềm lòng đến vậy, lại cũng là người có trái tim kiên cường nhất.

“Không nói về em nữa.” Cô mỉm cười, “Dù sao hôm nay anh chịu đến là em vui lắm rồi.”

Ngu Cốc Thu kéo anh ngồi xuống hàng ghế đầu tiên: “Anh ngồi đây nhé, tiết mục sắp bắt đầu rồi.”

Thang Tuấn Niên không nói đồng ý hay không, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.

“Em đi lấy cho anh chai nước!”

Trong lòng Ngu Cốc Thu chỉ nghĩ đến việc phải mau báo cho Lâm Thục Tú biết.
Trước đó cô không nói vì cho rằng Thang Tuấn Niên chắc chắn sẽ không đến, nói ra chỉ làm người ta hy vọng hão, nhưng giờ thì khác rồi.

Cô chạy như bay về phòng nghỉ. Các cụ sắp lên biểu diễn đều đã ăn tối xong, đang tụ lại tập dượt; Lâm Thục Tú làm người chỉ huy đứng giữa, hôm nay trông có thần sắc hơn hẳn mấy hôm trước.

Ngu Cốc Thu kéo Lâm Thục Tú đang định cất giọng hát ra một bên, cố tình ra vẻ bí mật: “Hôm nay có người đến xem dì đó!”

“Hả? Tôi còn có người hâm mộ ngoài viện nữa à?” Lâm Thục Tú giật mình.

“Ai thế?” Từ phía sau, Phạm Tây Bình đang nghe lén liền ló đầu ra hỏi.

Lâm Thục Tú liếc ông một cái: “Liên quan quái gì đến ông.”

Phạm Tây Bình lập tức phản bác: “Tôi thì không tin bà có người theo đuổi đâu!”

“Sao lại không có! Giáng Sinh tôi còn nhận được một quả táo đó, biết chưa!”

“Ôi chao, trông bà vui lắm nhỉ.”

“Cũng tạm thôi, dù sao cũng hơn ai đó cả đời chưa từng được tặng táo.”

“Hai người đừng cãi nhau nữa…” Ngu Cốc Thu chen vào tách họ ra, cũng chẳng buồn giữ bí mật thêm, nói thẳng: “Là Thang Tuấn Niên.”

Lâm Thục Tú ngẩn ra: “Ai cơ?”

“Thang Tuấn Niên… cháu trai dì đó!”

Phạm Tây Bình giật mình: “Hóa ra bà còn có cả cháu trai à?”

Lúc này Lâm Thục Tú chẳng còn tâm trí để ý đến ông nữa, nắm chặt tay Ngu Cốc Thu, giọng lắp bắp: “Cô… cô có nhìn nhầm không?”

“Cháu vừa đưa anh ấy ngồi ở hàng ghế đầu rồi.”

Lâm Thục Tú hoảng hốt đến mức quên cả việc bảo Ngu Cốc Thu đẩy xe, tự mình loạng choạng quay bánh xe lăn lên trước, vừa mới đẩy được một bước đã dừng lại, cuống quýt kêu lên: “Ai mang gương theo không! Cho tôi mượn chút với!”

Có người nhanh tay đưa tới một cái gương nhỏ, Lâm Thục Tú giật lấy, vội vàng soi rồi chỉnh lại tóc tai.

Có người trêu: “Gặp cháu thôi mà, sao phải chăm chút kỹ thế.”

Lại có người chen vào: “Bà không biết đấy thôi, bà Lâm của chúng ta chưa từng có ai đến thăm cả, chắc là người thân từ nước ngoài về đó! Đúng là không thể để mất mặt được!”

Ngu Cốc Thu nhìn Lâm Thục Tú soi gương, chỉnh tóc xong lại cúi đầu ngắm mặt mình, đôi mày chau chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi. Thấy thế, cô liền tranh thủ đưa qua một thỏi son dưỡng, thứ duy nhất trong túi cô có thể coi là đồ trang điểm.

Lâm Thục Tú nhận lấy, đang định vặn mở thì động tác chậm dần lại, như vừa sực nhớ ra điều gì.

“Thằng bé…” Bà ngẩng đầu, nhìn Ngu Cốc Thu đầy bối rối, “Nó… bây giờ chẳng phải là không còn nhìn thấy nữa sao?”

Ngu Cốc Thu khẽ gật đầu. Lâm Thục Tú gượng cười, nụ cười cứng ngắc, rồi ném thỏi son dưỡng trong tay ra, vẻ chẳng còn hứng thú gì. Nhưng Ngu Cốc Thu còn chưa kịp cất lại thì bà đã vội vàng giật lấy lần nữa, miệng lẩm bẩm: “Không được, không được…”

Rồi lại soi gương, cẩn thận tô từng chút một.

Ban đầu, Ngu Cốc Thu chỉ cảm thấy vui mừng vì Thang Tuấn Niên thật sự đã đến,
nhưng giờ, khi tận mắt thấy vẻ bồn chồn, lo lắng, lại vừa mong chờ vừa lúng túng của Lâm Thục Tú, cô cũng bắt đầu thấy tim mình thắt lại, không biết nên vui hay nên lo cho cuộc gặp gỡ sắp tới của hai người.

Khi chuẩn bị rời đi, cô bỗng sực nhớ một chuyện, vội dặn: “Lát nữa trước mặt Thang Tuấn Niên, dì đừng gọi tên thật của cháu nhé.”

Lâm Thục Tú nghi ngờ: “Là sao? Có chuyện gì thế?”

“Trời ơi… Chuyện này cháu nói sau, giờ dì chỉ cần nhớ, trước mặt anh ấy, cháu tên là Ngô Đông, được không!”

Ngu Cốc Thu ôm chai nước chạy vội về phòng chiếu phim. Đi ngang qua khúc ngoặt thì suýt đụng phải Dương Cầm đang đi tới, cô thắng gấp, còn Dương Cầm thì giật mình than: “Hú hồn! Cô chạy cái kiểu gì thế, gấp gáp vậy làm gì?”

Ngu Cốc Thu ậm ừ đáp: “Đem nước cho khách.”

“Khách đâu mà khách, người ta đặc biệt lắm đó.”

Xung quanh không có ai khác, Dương Cầm cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội để tra hỏi cho ra lẽ: “Cô có coi tôi là bạn không đấy? Yêu đương rồi mà giấu tôi à?”

“Không có giấu, bọn tôi không phải…”

“Không phải? Thế sao anh ta lại nói mấy câu mờ ám như thế? Chẳng lẽ là anh ta đơn phương theo đuổi cô, rồi cô từ chối hả?”

“Cô nói ngược rồi.”

Dương Cầm sững lại: “Thật hả trời? Ý cô là cô theo đuổi anh ta, rồi anh ta từ chối cô á?”

Thấy Ngu Cốc Thu gật đầu, Dương Cầm không kìm được mà kêu lên: “Anh ta dám từ chối cô à? Dựa vào cái gì chứ! Cho dù có đẹp trai hơn nữa thì cũng là người mù, được người ta thích đã là may lắm rồi, còn bày đặt chê chọn!” Cô ấy tiến lại, thân thiết vỗ vai Ngu Cốc Thu: “Hơn nữa cô xuất sắc như thế, đúng không nào!”

Ngu Cốc Thu né tránh, khiến tay Dương Cầm chạm vào khoảng không, có chút ngượng ngập.

“Anh ấy bị thương ở mắt, nhưng trái tim thì không. Anh ấy vẫn có thể yêu bất kỳ ai bằng cả tâm hồn nguyên vẹn của mình, từ chối tôi là điều rất bình thường.”

Dương Cầm tỏ vẻ không vui, bĩu môi nói: “Trời ơi, cô nghiêm túc quá rồi đó. Tôi chỉ đứng về phía bạn mình thôi mà.”

“Tôi hy vọng bạn của mình có thể tôn trọng người tôi thích.”

Dương Cầm hừ khẽ một tiếng: “Nhưng là bạn, tôi không muốn nhìn cô tự chuốc khổ vào thân.”

“Tự chuốc khổ vào thân à…” Trong nhận thức của cô, việc thích một kẻ tệ hại mà vẫn không chịu chia tay mới gọi là tự chuốc khổ vào thân. Ngu Cốc Thu ngập ngừng một lát, cảm thấy có lẽ đây là lúc thích hợp, liền nói với hàm ý sâu xa: “Chắc cô hiểu rõ điều đó hơn tôi.”

Lông mày Dương Cầm dần nhíu lại: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Ngu Cốc Thu dồn hết can đảm nói một hơi: “Trước đây có lần cô bị bầm tím trên mặt, thật sự là do điện thoại rơi trúng à?”

Sắc mặt Dương Cầm đã sớm bán đứng cô ấy, nhưng miệng vẫn cố giữ thể diện: “…Đương nhiên rồi.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng trong lòng cô vốn không coi Dương Cầm là người bạn thân thiết,
vậy mà khi nghe cô ấy phủ nhận, lại giận và buồn vượt xa tưởng tượng của chính mình.

Ngu Cốc Thu nuốt xuống hết những lời đã chuẩn bị sẵn, mệt mỏi nói: “Vậy thì tùy cô.”

Cô định đi, nhưng Dương Cầm vội đưa tay kéo cô lại, giọng nhỏ và đầy lo lắng: “Vết bầm hôm đó của tôi… rõ ràng lắm sao?”

Giờ phút này, điều Dương Cầm quan tâm nhất vẫn là chuyện bạo lực ấy có bị người khác phát hiện, có làm cô mất mặt hay không, còn phần bên trong lớp thể diện ấy, đã rách nát tả tơi, hình như chẳng đáng để bận tâm.

Ngu Cốc Thu buộc phải nghiêm mặt, rất nghiêm túc nhắc cô ấy: “Dương Cầm, đừng tiếp tục như vậy nữa.”

Giọng Dương Cầm dần lạnh xuống, buông tay ra khỏi cô, lần đầu tiên để lộ vẻ mặt xa lạ khiến Ngu Cốc Thu sững sờ, nói: “Không cần cô xen vào chuyện của tôi. Thật ra cô không thích tôi, tôi biết. Tôi cũng nói cho cô biết, tôi không thích cô. Nhất là không thích cô dám đường hoàng nói rằng mình thích một người mù mà còn bị từ chối. Tôi không thích cô chút nào, nhất là cái kiểu chẳng biết xấu hổ của cô!”

Cô ấy nói một tràng như trút giận, đến khi Ngu Cốc Thu định mở miệng nói thêm gì đó, trong tầm mắt cô chỉ còn lại bóng lưng vội vã bỏ đi.

Ngu Cốc Thu còn đang do dự không biết có nên đuổi theo hay không, mà nếu đuổi theo rồi thì phải nói gì đây, thì ngay lúc ấy, phía sau bỗng vang lên giọng của Thang Tuấn Niên.

“Có vẻ như tôi đã khiến em bị cô ấy ghét rồi.”

Ngu Cốc Thu ngẩn người, quay phắt lại. Cây gậy dành cho người mù của Thang Tuấn Niên vừa chạm vào góc tường, kế đó là bóng dáng anh dần hiện ra.

“Anh nghe thấy rồi à?” Ngu Cốc Thu luống cuống nói, “Anh đừng để tâm đến lời cô ấy nhé!”

Anh mỉm cười, vẻ mặt quả thật không hề để ý: “Những lời khó nghe hơn tôi đều từng nghe qua rồi. So với những lời đó, cô ấy nói vẫn còn rất nhẹ, hơn nữa… cũng là sự thật.”

“Cái gì mà là sự thật chứ?”

“Thích một người như tôi, chẳng phải chính là tự chuốc khổ vào thân sao.”

Ngu Cốc Thu cúi đầu nói nhỏ: “Đúng vậy, bởi vì anh không thích em. Thích một người không thích mình, dĩ nhiên là tự chuốc khổ rồi.”

Cô không nhìn thấy hàng mi anh khẽ run lên, chỉ nghe giọng anh vẫn bình thản đến lạ: “Nỗi khổ như thế… rất nhanh sẽ quên thôi.”

“Anh đúng là tự cho mình đúng đắn quá rồi đấy.”

Lồng ngực cô dâng đầy ấm ức. 

Cô thật muốn nói: Nếu đúng như anh nói, thì mười năm sau em đã chẳng chỉ vì một lời đồn trong buổi họp lớp mà chạy khắp thành phố đi tìm anh.

Nhưng anh hoàn toàn không biết điều đó, vẫn nghĩ cô chỉ là một người xa lạ, bỗng dưng nổi hứng muốn tìm hiểu lại anh từ đầu.

“Thang Tuấn Niên, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh đợi em một chút, mình cùng về nhé.” Cô siết chặt bàn tay đang run, hạ quyết tâm: “Em có chuyện muốn nói thật với anh.”

Anh lại đáp: “Nhưng tôi định đi ngay bây giờ.”

Ngu Cốc Thu hoảng hốt: “Anh còn chưa gặp dì Lâm mà… họ sắp lên sân khấu rồi. Có chuyện gấp à?”

“Không có.”

“Vậy sao lại phải đi?”

“Tôi hôm nay chỉ tới để trả đồ thôi.” Anh nói, “Tôi để đồ ở chỗ ngồi rồi, lát nữa em chuyển giúp cho Lâm Thục Tú nhé.”

“… Nếu chỉ để trả đồ thôi, thì thật ra đâu cần đích thân đến tận đây.”

Anh ngừng lại một chút, qua loa nói: “Dù sao thì tôi cũng phải đi rồi.”

Vừa dứt lời, cuối hành lang bỗng ồn ào hẳn lên, một nhóm lớn người ùa vào, chính là các cô chú trong dàn hợp xướng sắp lên sân khấu.

Phạm Tây Bình đi ở đầu hàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ngu Cốc Thu và Thang Tuấn Niên. Ông tò mò chạy lại, chỉ vào Thang Tuấn Niên hỏi: “Cậu là cháu của Lâm Thục Tú à?”

Tai Thang Tuấn Niên khẽ cử động, hiển nhiên anh cũng nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn. Tựa như cảm nhận được người nào đó đang ở trong đám đông ấy, đôi mắt mù mịt của anh khẽ hướng về phía sau lưng Phạm Tây Bình, nơi có Lâm Thục Tú đang được đẩy đi bằng xe lăn. Bà ngẩng đầu lên, và dường như trong khoảnh khắc đó, hai ánh mắt bỗng giao nhau trong im lặng.

Trong đám đông bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào: “Trời ạ, thật có người thân đến xem Tú Tú diễn à, mà còn là một chàng trai khôi ngô thế kia!”

“Mắt cậu ấy có phải hơi có vấn đề không, trông lạ lắm.”

“Ở đâu ra vậy, tôi thấy là do bà già rồi nên nhìn nhầm thôi.”

“Hai bà lão lẫn hết rồi à, không thấy cậu ta cầm gậy cho người mù à!”

Mọi người nhao nhao bàn tán, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Thang Tuấn Niên, tất cả đều sững sờ mà im bặt.

Anh đáp lại Phạm Tây Bình: “Tôi với bà ta không có quan hệ gì.”

Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng vô cùng. Chỉ có người vừa dứt lời phủ nhận quan hệ ấy là vẫn giữ được dáng vẻ bình thản. Những tình huống khó xử hơn thế này, Ngu Cốc Thu đã tưởng tượng qua cả ngàn lần. So với những điều cô từng lo sợ, phản ứng này của anh chỉ là một vết xước nhỏ. Cô thầm nghĩ, Thang Tuấn Niên quả nhiên là con trai của cô em gái ấy, dù hận đến đâu, vẫn giữ được chút dịu dàng và thể diện.

Lâm Thục Tú giữa ánh nhìn của mọi người, lắc nhẹ bánh xe tiến lên phía trước, dừng lại ngay trước cây gậy của Thang Tuấn Niên.

Ngu Cốc Thu căng thẳng quan sát vẻ mặt của bà. Lâm Thục Tú đang chăm chú nhìn gương mặt Thang Tuấn Niên, như thể muốn nhìn ra anh đang hướng về ai. Ánh mắt ấy, dường như sắp bật ra hai chữ “xin lỗi”.

Nhưng rồi không.

Người phụ nữ mềm yếu và nhút nhát kia chỉ thoáng xuất hiện trong một giây, rồi biến mất.

Lâm Thục Tú vẫn là chính bà như thường ngày, đôi môi đỏ bóng khẽ mím lại, giọng ngang ngược mà cố tỏ ra mạnh mẽ như một tay côn đồ: “Đã tới rồi thì không được phép đi đâu hết!”

Nói xong, bà quay đầu hô lớn về phía Ngu Cốc Thu: “Lại đây, đỡ tay một cái, kéo nó về cho tôi!”

Rồi bà quay sang Phạm Tây Bình: “Ông cũng lại đây luôn đi!”

Lại hướng về phía sau vẫy tay hô to: “Mọi người cùng lên nào! Khán giả của chúng ta muốn bỏ đi à, chuyện này không thể tha được đâu nha!”

“Đúng đúng đúng, không thể để cậu ta đi, làm cụt hứng của bọn mình mất rồi!”

“— Này, lão Lâm! Trước tiên giành lấy cây gậy trong tay cậu ta đã!”

“Làm vậy có ổn không? Người già chúng ta không thể bắt nạt người tàn tật được đâu nha!”

Ngay lập tức, hành lang trở nên hỗn loạn như một bầy gà bay chó sủa. Ngu Cốc Thu tròn xoe mắt nhìn nhóm các cụ ông cụ bà ào ào xông tới, vây quanh Thang Tuấn Niên như một đám trẻ con ôm chặt lấy thân cây lớn.

Chẳng mấy chốc, một cây gậy cho người mù bay vèo ra khỏi vòng vây, Ngu Cốc Thu phản ứng nhanh nhẹn, lập tức giơ tay bắt lấy.

Cô nghe thấy trong đám đông vang lên tiếng Thang Tuấn Niên yếu ớt kêu cứu, gọi tên Ngô Đông, liền chột dạ, vội giấu cây gậy ra sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment