Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 39

Mười lăm phút sau, đèn trong phòng chiếu tối xuống, đèn trên sân khấu bật sáng. Các cụ ông cụ bà đứng thành hai hàng trước sau, Lâm Thục Tú vừa là giọng hát chính vừa là người ngồi xe lăn, đương nhiên chiếm vị trí chính giữa hàng đầu tiên.

Ngu Cốc Thu ngồi cạnh Thang Tuấn Niên, lén liếc nhìn sắc mặt anh, rồi nghiêng lại gần, khẽ nói: “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

Anh không biểu lộ cảm xúc gì mà hỏi: “Cây gậy dẫn đường của tôi đâu?”

Cô cười nịnh nọt: “Đợi họ hát xong em trả lại cho anh, rồi mình cùng đi.”

Trên mặt Thang Tuấn Niên hiếm khi hiện ra vẻ uất ức, anh muốn phản kháng! Thế là anh từ trong túi lấy tai nghe ra, nặng nề nhét vào tai mình để bịt lại.

Ngu Cốc Thu nhịn không được bật cười, trong lòng nổi lên ý định trêu chọc. Cô đưa tay ra, nhanh như chớp gỡ một đầu dây tai nghe của anh.

Thang Tuấn Niên kinh ngạc quay đầu lại. Dù đôi mắt anh không có tiêu cự, Ngu Cốc Thu vẫn cảm nhận được tiếng “khiếu nại” của anh từ chính động tác quay đầu đó.

Cô còn đang chờ anh nói gì đó, nhưng Thang Tuấn Niên không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay đầu lại, lần theo sợi dây tai nghe rồi nhét vào tai trái.

Ngu Cốc Thu lại lặp lại chiêu cũ, một lần nữa gỡ tai nghe bên trái của anh.

Anh lại quay sang phía cô, chỉ là vẻ mặt đã nhiễm thêm chút bất đắc dĩ. Dù vậy anh vẫn không nói, kiên nhẫn đeo tai nghe trở lại.

Cô đã nhằm sẵn từ đầu, lập tức đưa tay ra tiếp tục nghịch. Nhưng không ngờ lần này Thang Tuấn Niên đã đề phòng, tay anh đảo một vòng trong không trung như giả vờ, rồi chụp trúng ngay.

Có lẽ thứ anh muốn bắt lại là dây tai nghe, nhưng vì anh không nhìn thấy, cho nên anh nắm vào… ngón tay cô.

Nhưng việc đó còn hiệu quả hơn cả bắt dây tai nghe, Ngu Cốc Thu lập tức ngoan ngoãn.

Cô muốn rút tay về, nhưng Thang Tuấn Niên vẫn giữ chặt không buông. Anh nhân đà ấn xuống, ép tay cô vào thanh tay vịn giữa hai chỗ ngồi, từ gốc rễ chặn hết đường quậy phá của cô.

Ngu Cốc Thu lập tức đảo mắt nhìn quanh, may mà không ai chú ý đến bàn tay đan vào nhau của họ. Nhưng ngay khi ánh mắt cô lia lên sân khấu, lại vô tình chạm ngay ánh nhìn sắc như thép của Lâm Thục Tú.

Ngu Cốc Thu lập tức đỏ bừng cả mặt, dùng sức rút tay mình về, rồi cuộn chặt hai tay lại, đặt sát lên hai chân.

Lúc này Thang Tuấn Niên cuối cùng cũng mở miệng: “Không trêu tai nghe của tôi nữa à?”

“Không trêu nữa.” Cô lí nhí than thở, “Anh muốn đeo thì đeo đi, dù sao người buồn đâu phải em, cũng chẳng phải dì Lâm.”

“Vậy là ai?”

“Tất nhiên là những cụ ông cụ bà đã luyện tập cho buổi biểu diễn này mấy ngày trời rồi. Anh ngồi ngay hàng đầu, họ ở trên sân khấu hát vang, cúi đầu xuống lại thấy anh nhét tai nghe… tự tin của họ còn bị đánh mạnh đến mức nào nữa! Nhất là ông Phạm Tây Bình, ông ấy chịu không nổi nhất chuyện bị người ta chê hát dở.”

“… Vậy thì bọn họ nên để tôi đi mới đúng.”

Anh oán thán, mày mắt tối sầm, nhưng vẫn đưa tay tháo luôn tai nghe bên kia xuống.

Đúng lúc đó, khúc nhạc dạo vang lên. Các cụ trên sân khấu nhập tâm cất tiếng hát, ai nấy đều chìm trong men say âm nhạc. Ở dưới khán đài, mọi người cũng rất nể mặt, lần lượt vỗ tay cổ vũ. Có cụ mắc chứng mất trí lại vỗ tay không đúng nhịp, không phải đoạn dạo cũng vỗ loạn lên; những cụ khác cũng hùa theo vỗ tay; còn người trên sân khấu thì không nghe được nhạc, hát lệch thì hát lệch, vỗ tay thì vỗ tay, đắm chìm thì cứ đắm chìm. Thang Tuấn Niên chỉ biết đưa tay lên ôm trán.

Một bài hát kết thúc, như dự đoán, ai nấy đều rất phấn khởi. Viện trưởng đã chuẩn bị trước, bước lên sân khấu thông báo sẽ chiếu phim cho mọi người xem.

Dưới sân khấu liền ồn ào bàn tán, người muốn xem phim tình cảm, người muốn xem phim chiến tranh, lại có người muốn xem phim hoạt hình. Trong cảnh náo nhiệt ấy, Thang Tuấn Niên quay đầu về phía cô, hỏi: “Giờ tôi có thể đi được chưa?”

Ngu Cốc Thu cùng Lâm Thục Tú vừa xuống sân khấu nhìn nhau, rồi cô mới nói: “Tất nhiên… đây, trả anh.”

Cô đưa cây gậy dẫn đường vốn vẫn đặt cạnh mình trả lại cho Thang Tuấn Niên.

Anh nhận lấy gậy, rồi đưa cho cô cả tờ giấy hiến tặng mà anh hoàn toàn chưa ký cùng lá thư của mẹ. Ngu Cốc Thu vội vàng nhận lấy, rồi đứng lên đi sau anh.

Anh không quay đầu lại mà nói: “Không cần tiễn tôi.”

“Em đâu có tiễn anh, em cũng tan ca rồi.”

“Không phải còn phim à?”

“Cái đó tính là tăng ca.”

Thang Tuấn Niên không còn gì để nói.

Đợi hai người bước ra khỏi viện dưỡng lão, phía sau Thang Tuấn Niên lại nhiều thêm một cái “đuôi”; Ngu Cốc Thu lén lút đẩy xe lăn của Lâm Thục Tú theo sau.

Anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn trượt phía sau mình, bèn khựng lại ngay.

“Sao vậy, đi chứ, sao lại đứng khựng?” Lâm Thục Tú giật mình, “Cháu đột nhiên dừng lại thì hai chúng ta đâm vào nhau mất!”

Thang Tuấn Niên mặt không cảm xúc: “Bà không theo sau tôi thì sẽ không đâm vào.”

Lâm Thục Tú “ồ” một tiếng: “Vậy là cháu muốn dừng lại để nói chuyện với tôi hả?”

“Đừng đến tìm tôi nữa.”

“Cái đó dễ mà. Cháu đem thứ lúc nãy đưa cho Tiểu… à, cho Ngô về đi, ký tên vào, giữ lại bên mình, tôi đảm bảo sẽ không tìm cháu nữa.”

“Tôi giữ lại… có làm bà dễ chịu hơn không?”

Nụ cười trên mặt Lâm Thục Tú bắt đầu khó giữ, nhưng bà vẫn giả vờ như không có gì, tiếp tục nói: “Đương nhiên rồi, cháu phải biết ở tuổi tôi mà không bị cận, viễn, tăng nhãn áp hay đục thủy tinh thể là hiếm lắm đó. Vứt đi chẳng phải tiếc lắm sao.”

“Vậy bà đi tặng cho người cần nó hơn đi.”

“Chẳng lẽ… cháu không cần?”

Thang Tuấn Niên trả lời rất bình thản, trong giọng không có giận dữ, không oán trách, cũng không chua cay, chỉ là một câu nói lên sự thật: “Ừ. Tôi mù mười năm rồi, cái gì cần quen thì cũng quen hết rồi.”

Lâm Thục Tú miệng lưỡi sắc bén nhất nơi này, lại rơi vào trầm mặc trước câu ấy.

Không khí đang dần trở nên bế tắc, đúng lúc đó, Ngu Cốc Thu từ đầu vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng: “Thang Tuấn Niên, bây giờ anh vẫn chưa đi được.”

“Tại sao?”

“Anh vừa ngăn em nhận lời buổi tụ họp của Chu Thừa Ý.” Rõ ràng là ngang ngược vô lý, vậy mà cô lại nói với vẻ rất đàng hoàng, “Cho nên anh phải có trách nhiệm.”

Thang Tuấn Niên bắt đầu cảnh giác: “Cho nên?”

“Tối nay tham gia buổi tụ họp của bọn em.”

Anh dứt khoát: “Không thể nào.”

Hai mươi phút sau, Ngu Cốc Thu lái chiếc xe mượn từ viện trưởng ra đường.

Lâm Thục Tú một mình chiếm trọn ghế sau, Thang Tuấn Niên thì mặt mày u ám ngồi ghế phụ; cả hai không ai nói câu nào, mà Ngu Cốc Thu cũng chẳng có tâm trạng mở miệng, bởi cô đang căng thẳng tột độ khi điều khiển tay lái. Tuy chỉ là xe số tự động, nhưng giữa trời đông giá rét, cô vừa lái vừa đổ mồ hôi như tắm, sau đó mới nhận ra là mình bật điều hòa trong xe quá cao.

Trong khoang xe im phăng phắc, chói tai chỉ còn tiếng gió ấm thổi vù vù của điều hòa, mãi đến khi hai tiếng kêu hãi hùng phá tan bầu không khí ngột ngạt, vì xe đột ngột phanh gấp.

Một tiếng xuất phát từ Lâm Thục Tú: “Chuyện gì vậy?!”

Một tiếng đến từ chính tài xế: “Không sao, cháu… cháu vào nhầm số thôi…”

Lâm Thục Tú lau mồ hôi: “Không phải cô nói là cô biết lái xe sao?”

“Đúng mà, cháu lái trong sân tập ngon ơ luôn!”

“…Vậy đây thật sự là lần đầu tiên cô chạy xe ngoài đường hả?”

“Vâng”

Lâm Thục Tú tiếp tục hỏi một vấn đề rất quan trọng: “Cô thi xong bằng lái được bao lâu rồi?”

Ngu Cốc Thu yếu ớt báo ra một con số: “Chắc… được hai năm rồi.”

Lúc này đôi mắt của Lâm Thục Tú cũng đờ đẫn y như Thang Tuấn Niên, thầm kêu khổ: “Tôi tuy sắp chết thật rồi, nhưng cũng không thể chết ngay tối nay chứ? Tiểu… Ngô, hay là cô đừng lái nữa đi.”

Từ đầu đến cuối Thang Tuấn Niên không nói một câu, chỉ đến khi nghe Ngu Cốc Thu nói xong thì hai tay anh siết chặt lấy dây an toàn trên người.

Ngu Cốc Thu hỏi: “Vậy ai lái?”

Lâm Thục Tú nhìn xuống đôi chân của mình, còn Thang Tuấn Niên… Thang Tuấn Niên không thể nhìn xuống, chỉ có thể siết dây an toàn càng chặt hơn nữa.

Ngu Cốc Thu nhìn hai người họ trông nhát cáy như vậy, cô bật cười.

“Lừa hai người thôi, thật ra dạo này cháu có đi thuê xe để chạy ngoài đường. Khi nãy không phải cháu vào nhầm số, là có con vật nhỏ dưới ruộng lao ra bất ngờ.”

“…”

“…”

Hai người đồng loạt câm nín, vẻ mặt kỳ diệu giống hệt nhau.

Ngu Cốc Thu thấy tủi tủi, cô tự cảm thấy trò đùa của mình cực kỳ thành công mà, chẳng lẽ họ không thấy bầu không khí trong xe đã được cô làm cho sinh động hẳn lên sao?

Lâm Thục Tú bắt đầu hoài nghi, cảm thấy lời “thật” của Ngu Cốc Thu mới là nói để dỗ mình: “Cô thực sự dạo này có đi tập à?”

“Thật mà!”

“Cô bỏ đó hai năm không đụng tới, sao tự nhiên lại đi đúng lúc này?”

“Cháu cũng không biết nữa.”

Ngu Cốc Thu hạ kính xe, gió lạnh miền ngoại ô xuyên qua cánh đồng ùa vào khoang xe. Câu trả lời ấy không hẳn vô lý, bản thân cô cũng không rõ động cơ thực sự, chỉ biết cơn thôi thúc ấy đến từ một lần đọc thư giúp Lâm Thục Tú, đến đoạn mẹ của Thang Tuấn Niên viết rằng bà muốn lái một chiếc xe, cùng chị gái và Tiểu Niên đi du lịch.

Khi cô đọc đến đây, không khỏi cảm thấy tiếc nuối, đây đã là một ước nguyện không còn cơ hội thực hiện. Nhưng cô lại nghĩ, ít ra vẫn còn một cơ hội: liệu Thang Tuấn Niên và Lâm Thục Tú có khả năng ngồi chung trong một chiếc xe, không cần là đi du lịch, chỉ cần cùng nhau trải qua một quãng thời gian trong cùng một chiếc xe, đi đến nơi gần nhất cũng được.

Ôm lấy suy nghĩ mơ hồ ấy, Ngu Cốc Thu đi luyện lại việc lái xe, cô nghĩ nếu thực sự có cơ hội như vậy, mình nhất định phải nỗ lực để giúp họ gặp nhau.

Và cơ hội đó thực sự đến một cách bất ngờ.

Thật ra, trước khi lên xe, Ngu Cốc Thu còn chưa nghĩ rõ ba người sẽ đi đâu.

Thang Tuấn Niên có lẽ không quan tâm đi đâu, anh chỉ mong tối nay tận cùng đồng hành xong sẽ không còn vướng mắc gì với Lâm Thục Tú nữa. Còn Lâm Thục Tú cũng chẳng quan tâm đi đâu, bà chỉ mong tối nay Thang Tuấn Niên ký xong tên, lòng mình yên.

Còn Ngu Cốc Thu thì thực sự chẳng quan tâm đi đâu, chiếc xe mượn chỉ một đêm này chính là khoảng trời quan trọng nhất lúc này.

Vì vậy chẳng ai hỏi đích đến, trong xe rất yên tĩnh, thậm chí tiếng định vị cũng không vang lên, chỉ có tiếng gió từ cửa sổ thổi vào. Nếu là mùa hè, có lẽ còn nghe được tiếng ếch nhái trong ruộng, tiếng ve kêu râm ran; nhưng mùa đông thật tĩnh lặng, lá rụng sạch, bóng cây trượt về phía sau đều khẳng khiu, giống như cơ thể gầy guộc đến mức không ăn nổi của Lâm Thục Tú.

Xe chạy trên quốc lộ ngoại ô trống trải, ánh đèn vàng lướt qua gương mặt bên phụ của Thang Tuấn Niên. Tay anh từ từ buông dây an toàn, đầu ngẩng nhìn ra cửa sổ. Khi Ngu Cốc Thu vô tình liếc qua, thoáng chốc thấy anh như đang mỉm cười lén thưởng thức cảnh vật trước mắt.

Cô lại nhìn vào gương chiếu hậu, Lâm Thục Tú đang cúi đầu nhìn tờ giấy hiến tặng còn nguyên vẹn.

Ngu Cốc Thu khẽ khàng ho khan, chủ động mở lời: “Dì Lâm, quả táo Giáng Sinh ngọt không ạ?”

“Ớ!” Lâm Thục Tú ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết quả nào ngọt, quả nào chua… dù sao một quả chua đến tận răng…”

“Thế chắc chắn không phải quả của cháu rồi! Quả của cháu mua còn khá đắt nữa!” Cô lấy một tay chọc nhẹ vào Thang Tuấn Niên, “Còn anh, Giáng Sinh có ăn táo không?”

Anh chậm một nhịp mới phản ứng, lạnh lùng đáp: “Không.”

“Nếu biết sớm thì em cũng mua một cái tặng anh rồi.” Nhân cơ hội cô tranh thủ mách tội, “Tất cả là vì anh đến cả tin nhắn chúc mừng của em cũng không thèm trả lời.”

Lâm Thục Tú bỗng nhiên phụ hoạ: “Thế là không được đâu Thang Tuấn Niên, tin nhắn của con gái thì không được phép phớt lờ!”

Gân xanh trên trán Thang Tuấn Niên khẽ giật một cái.

Anh vừa định phản bác thì Lâm Thục Tú lại nhanh hơn: “Tôi nhớ hồi ở Argentina, mấy cậu con trai đều nhiệt tình lắm, đừng nói đến chuyện thất lễ như bỏ qua tin nhắn của quý cô xinh đẹp, đến chuyện để phụ nữ tặng táo cũng không được! Đương nhiên phải là các cậu chủ động tặng.” Bà vỗ lưng ghế lái, “Cô hỏi chúng tôi có nhận được táo không, vậy còn cô, cô có nhận được không?”

Ngu Cốc Thu hơi sững người, lắc đầu: “Không có, nhưng không sao, cháu không để ý.”

Lâm Thục Tú lại vỗ vào lưng ghế phụ: “Nghe rõ chưa, đến một trái táo mà quý cô xinh đẹp đây cũng không nhận được.”

Gân xanh trên trán Thang Tuấn Niên lại khẽ giật, nhưng lần này anh không có ý định mở miệng phản bác.

Liên quan đến mình, Ngu Cốc Thu đành đứng ra hoà giải: “Bọn cháu đều không quá để tâm Giáng sinh, dù sao cũng chưa từng trải qua Giáng sinh ở Nam bán cầu; một Giáng sinh như mùa hè, trải qua một lần chắc chắn sẽ rất khó quên.” Cô trêu Lâm Thục Tú, “Còn gặp được mối tình đầu ngay ngày đó nữa, đúng là trải nghiệm đặc biệt.”

“Mối tình đầu?”

Thang Tuấn Niên mở miệng ở một chỗ Ngu Cốc Thu hoàn toàn không ngờ tới, mang theo chút hiếu kỳ rất thuần túy.

Không ngờ cả ba người lại mở được chủ đề ở đây, Ngu Cốc Thu vừa buồn cười vừa phấn khởi: “Mối tình đầu của dì ấy là một người Argentina! Vào dịp Giáng sinh, dì ấy nhảy tango trên quảng trường, đối phương cầm một quả táo đến mời dì ấy cùng nhảy, nhưng dì Lâm chân nhảy kém quá, vừa lên là giẫm đối phương một cái,”

Lâm Thục Tú nghiêm túc đính chính: “Tôi nhảy rất tốt, là đối phương đẹp trai quá khiến hồn tôi bay mất.”

“Sau đó thì sao, sau đó xảy ra chuyện gì?” Ngu Cốc Thu truy hỏi, “Lần trước dì mới kể đến đó.”

Lâm Thục Tú nói: “Sau đó là chuyện con nít không được nghe.”

Thang Tuấn Niên nhướng mày, nghiêm túc phản bác: “Chúng tôi không phải con nít.”

Lâm Thục Tú cười ha ha.

Bà không nói thêm gì về người đàn ông Argentina kia nữa, mặc cho Ngu Cốc Thu gặng hỏi kiểu nào cũng không hé miệng. Ngu Cốc Thu đành đổi chủ đề: “Vậy đêm giao thừa ở Nam bán cầu thì thế nào? Mọi người cũng tụ tập nhảy múa trên quảng trường à?”

Nhưng Lâm Thục Tú lại nói: “Cái đó thì tôi không biết.”

“Dạ?”

“Hôm đó tôi đi chuyến phà rời Argentina.”

Ngu Cốc Thu chợt hiểu: “Chỉ mình dì thôi sao?”

“Anh ta đã xin tôi ở lại, muốn tôi cùng anh ta đón giao thừa, nhưng tôi thì không đời nào vì một người đàn ông mà đảo lộn kế hoạch. Vé tàu tôi mua từ rất lâu rồi. Cho nên không phải tôi không muốn kể, mà là mối tình đầu này ngắn quá, chẳng có gì đáng kể cả.”

Thang Tuấn Niên khẽ nhướng mày, để lộ một chút tiếc nuối cho chuyện tình đầu vừa mở ra đã khép lại.

Ngu Cốc Thu cũng có phần bùi ngùi không nói rõ được, lại hỏi: “Vậy sau đó không gặp lại lần nào nữa sao?”

“Không gặp nữa.” Lâm Thục Tú vươn vai, lẩm bẩm: “Nhưng cũng không đáng tiếc. Nếu thật sự có gì tiếc nuối, chắc là vì tôi chưa từng trải qua đêm giao thừa ở Nam bán cầu thôi. Chỉ nhớ tối hôm đó tôi say sóng kinh khủng, cứ ôm lan can mà nôn, thật là thảm…”

Lúc này Thang Tuấn Niên lạnh lùng xen vào một câu: “Đại dương mới là thứ nên cảm thấy thảm hơn.”

Lâm Thục Tú nghẹn họng, còn Ngu Cốc Thu thì cố cắn môi để khỏi bật cười. Thang Tuấn Niên rõ ràng nói lời cay nghiệt, nhưng anh lại không quen kiểu đó, thành ra nhìn có chút buồn cười.

Giữa những cuộc trò chuyện linh tinh hỗn độn như vậy, xe đã sắp chạy vào khu vực Ngũ Hoàn. Ngu Cốc Thu biết mình không thể cứ lái bừa như thế nữa.

Nhưng trong lòng cô lúc này đã có hướng đi rồi.

Cô ném điện thoại ra sau cho Lâm Thục Tú: “Dì Lâm, dì giúp cháu mở định vị đến câu lạc bộ tango của dì nhé.”

Lâm Thục Tú ngạc nhiên: “Đến đó làm gì?”

Đèn đỏ chuyển xanh, Ngu Cốc Thu đạp ga: “Ba chúng ta cùng đi trải nghiệm — đón giao thừa kiểu Nam bán cầu!”

Bình Luận (0)
Comment