Ngu Cốc Thu cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Bọn họ từng ở gần nhau đến thế, trán kề trán, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh không chớp, còn anh thì hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thế mà giờ đây, cách nhau mấy chiếc bàn và dòng người qua lại, cô lại cảm giác được ánh mắt hai người từ xa chạm nhau.
Mười năm sau lại một lần nữa nếm lại tâm trạng năm ấy dưới hiên, ngoài ô cửa, sao có thể không khiến Ngu Cốc Thu như chìm vào giấc mộng.
Huống hồ cô chưa từng dự liệu rằng sẽ gặp được Thang Tuấn Niên trong hoàn cảnh thế này. Rõ ràng anh đã cắt đứt liên lạc với bạn bè cùng lớp, sao lại xuất hiện ở đây?
Lòng cô rối như tơ vò, không biết biểu cảm của mình lúc bắt gặp ánh mắt anh là gì. Tóm lại, khi hoàn hồn lại thì cô đã lập tức dời mắt đi, ánh nhìn lướt xuống những ngón tay vì hoảng loạn mà siết chặt vào nhau, trên đó còn đeo chiếc nhẫn trăng khuyết.
Cô lập tức giấu tay xuống dưới bàn, tháo nhẫn ra, nhét vào túi.
Còn Thang Tuấn Niên lúc này cũng chậm rãi đi đến bàn của bọn họ, kéo chiếc ghế trống đối diện Ngu Cốc Thu rồi ngồi xuống.
Ngu Cốc Thu không dám ngẩng đầu nữa, móc điện thoại ra giả vờ bận rộn trả lời tin nhắn, thực ra là mở phần ghi chú ra gõ rồi xoá, xoá rồi gõ, để lại một chuỗi dài ký tự ngoài hành tinh chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đôi tai cô vẫn dựng lên rất cao, sớm đã chú ý đến từng cử động của mọi người trên bàn.
Đương nhiên họ dồn hết sự chú ý về phía Thang Tuấn Niên, anh còn chưa kịp ngồi xuống mà lời chào hỏi đã bay tới tấp về phía anh.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, lớp trưởng!”
“Lớp trưởng, nghe nói trước đây cậu gặp tai nạn, giờ ổn chưa?”
“Đúng rồi đúng rồi, chúng tôi còn nghe nói mắt cậu… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Từng tiếng hỏi han có vẻ quan tâm bủa vây Thang Tuấn Niên kín mít không khe hở.
Ngu Cốc Thu siết chặt điện thoại, đôi mày vô thức khẽ cau lại.
Cô nghe thấy Thang Tuấn Niên bình tĩnh, không chút dao động, đáp lại họ.
“Đúng vậy, đến chúc mừng Từ Thừa kết hôn.”
“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Mắt của tôi vừa mới phẫu thuật xong, vẫn đang hồi phục.”
Trong cả bàn, người im lặng không chỉ mỗi Ngu Cốc Thu, mà còn có một người khác – Trương Mãnh.
Ánh mắt anh ta kỳ quặc liếc qua hai người ngồi chéo nhau. Rõ ràng lúc ở trung tâm massage, Ngu Cốc Thu đã bênh vực Thang Tuấn Niên như thế, nhìn thế nào cũng biết quan hệ rất thân. Vừa nãy thấy Thang Tuấn Niên xuất hiện, trực giác anh ta cho rằng chắc là Ngu Cốc Thu gọi anh đến. Nhưng sao bây giờ hai người hoàn toàn không nói chuyện, cứ như không hề quen biết.
Anh ta đầy một bụng nghi ngờ. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn sáng lên, một tin WeChat bật đến. Ngu Cốc Thu tìm anh ta trong nhóm lớn, gửi yêu cầu kết bạn.
Anh ta càng khó hiểu hơn, lại nhìn Ngu Cốc Thu một cái. Cô vẫn thản nhiên lướt điện thoại như chưa có chuyện gì.
Trương Mãnh ấn “đồng ý”, và ngay lập tức, “thản nhiên” như không có gì của Ngu Cốc Thu liền bùng nổ thành một tin nhắn: “Đừng có bắt chuyện với Thang Tuấn Niên, càng đừng nhắc đến chuyện từng gặp tôi.”
Anh ta gửi một dấu hỏi: “?”
“Đừng hỏi nhiều. Ghi âm trong tay cậu… hình như tôi vẫn chưa xoá đâu……”
“…Biết rồi, cô tổ…”
Trương Mãnh nghiến răng nghiến lợi trả lại.
Ngu Cốc Thu gửi đến một sticker: “Tôi sẽ luôn rình coi cậu, mãi mãi………………”
Trong lúc mỗi người đều ôm một tâm sự, người dẫn chương trình cuối cùng cũng bước lên sân khấu, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ngu Cốc Thu thở phào, đặt điện thoại xuống, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, ánh mắt cô cuối cùng cũng có nơi quang minh chính đại để hướng đến.
Thế nhưng khi nhìn thấy người cùng bàn bước lên sân khấu, cô đột nhiên nhận ra mình đã quên mất một chuyện vô cùng chết người.
— Một lát nữa cô phải lên sân khấu đọc lời chúc mừng giúp anh ấy.
— Thang Tuấn Niên nhận ra giọng cô.
Ngu Cốc Thu hít mạnh một hơi lạnh, tiếng trên sân khấu lập tức không lọt nổi vào tai nữa. Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ xoay vòng bên tai, điên cuồng gào lên: Không được! Không thể để bị phát hiện như thế này!
Nếu đã quyết tâm giấu, thì phải giấu đến cùng. Ngu Cốc Thu và Ngô Đông là hai người khác nhau, Ngô Đông đã rời đi rồi, Ngu Cốc Thu và Thang Tuấn Niên chỉ là bạn học cấp ba, chỉ thế mà thôi, cô nhất định phải để Thang Tuấn Niên không nghi ngờ điểm này.
Nhưng nếu vì lý do đó mà tùy tiện không lên sân khấu đọc lời chúc… thì lại là chuyện vô cùng thất lễ. Đây là đám cưới trọng đại của người ta trong đời, cô không thể ngay phút cuối trở mặt nói không làm.
Đang nhìn chằm chằm vào ngõ cụt sắp đi vào, trong đầu Ngu Cốc Thu bỗng lóe lên một tia sáng.
Tia sáng ấy còn phải cảm ơn sự xuất hiện đột ngột của Thang Tuấn Niên, khiến cô nhớ ra phần mềm đọc màn hình! Như vậy cô không cần tự mình mở miệng cũng có thể hoàn thành lời chúc.
Ngu Cốc Thu thở phào, cố ý khẽ khụ một tiếng, tạo tiền đề rằng cổ họng mình khó chịu.
Đến lượt lên sân khấu phát biểu, cô dùng động tác tay để nói với mọi người rằng cổ họng khó chịu, không nói được. Giọng máy trong điện thoại thay cô đọc ra bài phát biểu vừa được cô gõ vội lúc nãy.
Hai phút bị kéo dài vô hạn, Ngu Cốc Thu đứng đó cầm điện thoại, như có gai sau lưng, chỉ hận không thể vùi đầu xuống đất. Không phải vì ánh mắt của nhiều người bên dưới khiến cô khó chịu, mà là vì nghĩ đến trong những ánh mắt ấy có Thang Tuấn Niên, cô liền ngồi đứng không yên.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô từng khao khát đến thế được anh nhìn thấy mình, vậy mà bây giờ lại bắt đầu sợ hãi ánh nhìn của anh.
Khi điện thoại đọc xong lời chúc, vốn tưởng rằng cảnh tượng sẽ rất ngượng ngùng, ai ngờ quay đầu lại thì thấy người cùng bàn mắt đỏ hoe. Lúc xuống sân khấu còn ôm lấy vai cô nói: “Bạn tốt!”
Ngu Cốc Thu: Hả?
Người ấy nói tiếp: “Cổ họng cậu đau đến nói không nổi mà vẫn cố đến đây, đây đúng là lời chúc đặc biệt nhất tôi từng nghe! Tôi sẽ không quên đâu!”
Ngu Cốc Thu chột dạ gật đầu, lẩn nhanh về bàn.
Vừa ngồi xuống, người bên phải cô liền nghiêng người sang quan tâm: “Bảo sao lúc nãy cậu không nói câu nào, thì ra là cổ họng có vấn đề à? Có nặng lắm không?”
Ngu Cốc Thu xua tay. Đối phương đẩy sang cho cô một cốc nước nóng: “Uống nhiều nước ấm nhé!”
Cô mở miệng suýt nữa nói “cảm ơn”, nhưng kịp thắng lại ngay bên bờ vực, ngoan ngoãn bưng cốc uống nước.
Từ đầu đến cuối, Ngu Cốc Thu không cho phép bản thân nhìn về phía Thang Tuấn Niên, thành ra cũng không biết anh phản ứng thế nào. Như vậy là an toàn nhất. Hai người còn bị ngăn bởi chiếc bàn đối diện, sẽ không có khả năng nói chuyện. Chỉ cần lát nữa ăn thêm vài miếng, đợi cô dâu chú rể đến mời rượu, tối nay là cô có thể rút lui an toàn.
Thế nhưng mọi chuyện lại không thuận lợi như cô nghĩ.
Người vừa quan tâm cô uống nước nóng nói tối nay phải bắt tàu cao tốc, chưa đợi đến lượt mời rượu đã đi rồi. Vị trí ấy trống ra một khoảng, và rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, có người đứng dậy bước về phía chỗ ngồi đó.
Ngu Cốc Thu đang cúi đầu ăn, mãi đến khi người ấy ngồi xuống, mùi hương quen thuộc kia thoảng đến bên cạnh.
Khoảnh khắc đó cô suýt cắn trúng lưỡi. Trong cơn mơ hồ cô chợt nghĩ: thì ra khi thực sự quen thuộc một người, không cần nhìn thấy, chỉ dựa vào mùi hương cũng đủ để nhận ra.
Thang Tuấn Niên đã ngồi xuống cạnh cô.
Tim Ngu Cốc Thu đập như trống dồn. Cô âm thầm hít sâu mùi dao cạo sáu thần trên người mình, thứ này chắc chắn đủ để che lấp mùi hương thân quen từ lọ nước hoa anh tặng cô ở nhà. Thêm vào đó, cô không nói chuyện, nhẫn cũng đã tháo rồi, còn gì có thể lộ ra dấu vết của Ngô Đông nữa không? Không còn.
Vậy thì… vì sao Thang Tuấn Niên lại ngồi cạnh cô?
Hẳn là vì cô từng là người anh từng có cảm giác vào thời trung học chăng? Vì thế nên anh mới đặc biệt chú ý đến cô, muốn tìm cô nói chuyện, ôn lại chuyện cũ.
Ngu Cốc Thu chỉ có thể nghĩ như vậy, đó là suy đoán hợp lý nhất.
Tiếp tục giả vờ không để ý thì lại thành kỳ lạ. Cô gom đủ dũng khí, cố tỏ ra bình thản nghiêng đầu nhìn sang Thang Tuấn Niên.
Vậy mà Thang Tuấn Niên đã sớm nhìn cô rồi.
Nói là nhìn, dùng chăm chú còn chính xác hơn. Anh nhìn cô thật sâu, thật sâu, từ trán, đến mắt, sống mũi, đôi môi, cuối cùng lại quay về đôi mắt cô, khiến cổ họng người ta khô khốc.
Lẽ ra cô phải thấy bị xúc phạm vì ánh nhìn ấy, nhưng Thang Tuấn Niên mở miệng trước: “Cậu là Ngu Cốc Thu à?”
Anh giải thích cho ánh mắt thất lễ của mình: “Mắt mình bây giờ chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ, nhìn rất vất vả, xin lỗi.”
Cô gõ vào phần ghi chú: “Không sao, mình là Ngu Cốc Thu.”
Rồi cô đưa điện thoại cho anh.
Thang Tuấn Niên nghiêng đầu tới gần màn hình, trông hơi giống người cận thị quên đeo kính, chậm rãi đọc dòng chữ đó.
Dáng vẻ ấy khiến Ngu Cốc Thu theo phản xạ để ý hơn.
Cô thu điện thoại về, chỉnh cỡ chữ lên mức lớn nhất: “Vậy có dễ đọc hơn chút không?”
Thang Tuấn Niên gật đầu.
“Sau này cậu có thể đeo kính không? Như vậy có nhìn rõ hơn không?”
Anh lại lắc đầu: “Là vấn đề ở dây thần kinh thị giác, kính không giải quyết được.”
“Vậy sau khi hồi phục cũng sẽ giống cảm giác cận nặng sao?”
“Gần như vậy, phải đưa lại rất gần mới nhìn rõ được. Đến nơi lạ thì vẫn nên dùng gậy dò đường.”
Ngu Cốc Thu không tránh khỏi thấy lo cho anh. Vậy lúc nãy anh cố tình không dùng gậy khi vào sân có phải đang gắng sức không?
Cô gõ tiếp: “Có gì cần giúp thì cứ gọi mình.”
Thang Tuấn Niên lại nhìn cô một cái thật sâu, rồi gật đầu nói: “Được.”
Anh vẫn không có ý định rời đi, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, cổ họng cậu còn đau không? Trông có vẻ nghiêm trọng lắm.”
“Một thời gian nữa sẽ ổn thôi, cảm ơn cậu đã quan tâm!”
Anh lại hỏi: “Cụ thể là vấn đề gì?”
Ngu Cốc Thu cứng đầu bịa đại: “Viêm thanh quản cấp.”
Thang Tuấn Niên trầm ngâm một lúc. Ngay lúc cô còn nghĩ anh sẽ khách sáo hỏi han thêm đôi câu xoay quanh căn bệnh ấy, thì anh lại bất ngờ chuyển đề tài, nhắc đến bài phát biểu ban nãy.
“Mình khá bất ngờ đấy.” Anh nói, “Rất hiếm khi có người mắt bình thường mà lại biết đến phần mềm đọc màn hình đó.”
Câu này nghe có hơi khó hiểu.
Nhưng Ngu Cốc Thu cho rằng do mình chột dạ, còn Thang Tuấn Niên chẳng qua là tìm chuyện để nói, hoặc thật sự vì quá ngạc nhiên nên mới cảm thán vậy.
Cô không biết nên đáp thế nào, bèn dứt khoát chuyển chủ đề, ngược lại còn quăng cho anh một vấn đề khó trả lời.
“Nói mới nhớ, trước đây mình từng nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trả lời.”
Điều cô nói đến chính là tin nhắn đầu tiên cô từng gửi cho Thang Tuấn Niên, khi xem xong bộ phim “Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence”, cô chợt nhớ đến anh. Và cũng chính vì tin nhắn tội đồ đó mà cô mới loé ra ý nghĩ bịa ra thân phận Ngô Đông.
Cô tận mắt nhìn thấy anh làm ngơ trước tin nhắn ấy, cảnh đó đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ. Có lẽ anh cũng sẽ thấy ngại, mà câu chuyện đến đây coi như có thể kết thúc.
Thế nhưng vẻ mặt Thang Tuấn Niên chẳng chút lúng túng, cũng không tìm bất kỳ lý do nào, mà lại nói: “Vậy bây giờ trả lời cậu, có muộn quá không?”
Tay Ngu Cốc Thu đang cầm ly uống nước khẽ run lên.
Câu này rõ ràng nghe như một câu bông đùa nhẹ nhàng, vậy mà không hiểu sao cô lại thấy khó mà đỡ nổi.
Cô đặt ly xuống, xoa xoa ngón tay, rồi thả lỏng gõ chữ: “Mình nói đùa thôi, không định truy cứu cậu đâu.”
Cô quay mặt đi uống nước, gửi ra tín hiệu rằng mình không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Thang Tuấn Niên nhận được tín hiệu ấy cũng không lên tiếng thêm, yên lặng ngồi một lúc rồi đứng dậy quay về chỗ cũ.
Anh vừa đi khỏi, điện thoại của Ngu Cốc Thu bỗng sáng lên, hóa ra là Trương Mãnh nhắn tới.
Lúc nãy Thang Tuấn Niên ngồi sang bên này, anh ta ngồi cạnh đã len lén nghe trộm, nhưng nghe được có nửa vời. Đợi người vừa đi, lòng hiếu kỳ của anh ta lập tức bùng lên, liều mạng tám chuyện: “Hai người rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Ngu Cốc Thu trừng anh ta một cái.
Anh ta không biết điều: “Cậu sợ gì chứ, bản ghi âm còn đang trong tay cậu, tôi đâu có khả năng đi tung tin bậy bạ.”
Ngu Cốc Thu đáp: “Cậu từng đi mấy tiệm massage trái phép rồi?”
“…… Liên quan gì đến cậu?”
“Ừ, liên quan gì đến cậu?”
Trương Mãnh tức nghẹn, ném cho Ngu Cốc Thu một ánh nhìn uất ức.
Ngu Cốc Thu trả lại anh ta một nụ cười giả lả.
Hai người đang gườm nhau thì đột nhiên từ gần đó vang lên một giọng nói: “Hai người cứ liếc mắt đưa tình mãi thế, có chuyện mờ ám à?”
Câu trêu chọc ấy khiến cả hai suýt nữa phun nước.
Trương Mãnh đỏ bừng mặt: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Lúc nãy tôi thấy cậu cứ lén nhìn Ngu Cốc Thu suốt, còn giả vờ gì nữa?”
“Tôi đó là…”
Anh ta khổ mà chẳng nói nổi, chỉ có thể bực bội liếc Ngu Cốc Thu một cái.
Mọi người thấy vậy lại càng khoái chí: “Không phải hôm nay chúng ta lại có thêm một đôi nữa chứ? Còn Ngu Cốc Thu, cậu thấy Trương Mãnh thế nào?”
Cơ mặt Ngu Cốc Thu giật giật. Nếu lúc này cô nói được, nhất định cô sẽ mắng Trương Mãnh một trận te tua.
Trương Mãnh đón lấy câu chuyện: “Ôi, cổ họng cậu ấy đau đấy, còn bắt cậu ấy nói.”
“Thế là xót rồi à? Đừng bảo trước đây cậu thầm thích người ta nhé?”
Trương Mãnh bật thốt: “Ai mà thầm thích cậu ta chứ?”
Lời trêu ghẹo nửa thật nửa đùa khiến cả đám ồ lên cười. Nghe thì hơi tổn thương, nhưng chẳng ai cảm thấy câu đó có gì sai; thậm chí ngay cả Ngu Cốc Thu cũng không thấy buồn, cô còn thản nhiên cười theo.
Chỉ là, cô không thấy Thang Tuấn Niên cười.
Anh mặt không biểu cảm nhìn người khơi chuyện đầu tiên, rồi nhìn sang Trương Mãnh, cuối cùng dừng lại trên người cô.
Trong ánh mắt anh, trái tim cô bỗng thấy một cơn đau nhói đến muộn màng.
Khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ một điều kỳ lạ: thà anh mù thì tốt hơn, như vậy cô sẽ không phải thấy đau vào lúc này.
Cô dâu chú rể cuối cùng cũng bắt đầu tới bàn mời rượu. Màn hình lớn giữa sảnh chiếu lên những bức ảnh họ đã chọn kỹ làm phông nền. Hai người họ yêu nhau từ sau khi tốt nghiệp cấp ba; bạn cùng bàn đã theo đuổi nữ thần của mình đến tận trường đại học ngoại tỉnh. Trên màn hình là rất nhiều ảnh họ chụp chung thời đại học, rồi đến sau khi đi làm… thỉnh thoảng cũng xen vào vài tấm chụp cùng khung hình hồi trung học.
Và trong một tấm ảnh chung ấy, Ngu Cốc Thu liếc mắt đã nhận ra mình ở trong đó. Đó là ảnh chụp tại đại hội thể thao, lúc ấy là trận chung kết 800 mét nam, bạn cùng bàn đang đứng ở vạch xuất phát.
Bên mép khán đài của sân vận động, nữ thần của anh ấy đang lớn tiếng cổ vũ cho anh; bạn cùng bàn vung tay đáp lại. Khoảnh khắc hai phía hướng về nhau ấy được chụp lại, trở thành một trong những kỷ niệm thanh xuân ngọt ngào của họ. Và thật tình cờ, Ngu Cốc Thu đứng ngay cạnh nữ thần ấy.
Nhưng cô đứng ở đó không phải vì bạn cùng bàn. Khi đó lớp họ còn một người khác lọt vào chung kết — Thang Tuấn Niên.
Anh cũng xuất hiện trong bức ảnh. Trong khung hình, anh và bạn cùng bàn là hai người duy nhất ngẩng đầu nhìn về khán đài, còn những người khác đều nhìn thẳng về phía trước, hướng vạch xuất phát.
Ai cũng biết bạn cùng bàn đang nhìn ai. Nhưng mục tiêu ánh mắt của Thang Tuấn Niên lại trở thành một bí ẩn.
Bức ảnh này lúc đó được rửa ra rồi dán lên bảng thông báo. Mọi người từng bàn tán xem rốt cuộc Thang Tuấn Niên đang nhìn ai, và kết luận cuối cùng là: anh không nhìn ai đặc biệt cả, chỉ đơn thuần bị tiếng cổ vũ thu hút sự chú ý mà thôi.
Bây giờ chẳng ai còn là những đứa trẻ năm ấy nữa. Nghĩ lại chuyện năm đó vì câu “cậu ấy đang nhìn ai” mà cãi nhau đỏ mặt tía tai, ai cũng thấy buồn cười, đúng là những phiền não của tuổi dậy thì. Năm tháng đã trôi qua, mà hôm nay người trong cuộc lại đang ngồi ngay đây, thế là có người dứt khoát hỏi thẳng: “Lớp trưởng, hỏi cậu chuyện này nè! Hồi đó bọn tôi đoán cậu nhìn ai, cậu còn nhớ lúc ấy cậu nhìn ai không?”
Thang Tuấn Niên hơi ngẩn ra, nhìn về phía màn hình lớn giữa sảnh. May mà màn hình đủ lớn, anh nhìn chăm chú một lúc.
Một lát sau, anh mỉm cười nói: “Sao lại không nhớ chứ?”
“Woah —— mau khai thật đi! Chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu mất liên lạc bao nhiêu năm đó!”
Tiếng reo hùa theo nổi lên khắp bàn. Nhưng Thang Tuấn Niên chẳng hề lúng túng, anh đáp thẳng thắn: “Hồi đó mọi người đều đang hò hét cổ vũ, còn người tôi nhìn thì lại không nói gì, chỉ đứng đó.” Anh nói, “Giống như bây giờ vậy, vẫn chưa nói câu nào.”
Trong khoảnh khắc ấy, Ngu Cốc Thu cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt dồn về phía cô.