Sau khi biết được tâm ý của Thang Tuấn Niên, lần nữa nhìn tấm ảnh sân bóng kia, trong lòng Ngu Cốc Thu mơ hồ đoán rằng ánh mắt ấy hẳn là đang nhìn cô.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ Thang Tuấn Niên lại dám thẳng thắn thừa nhận chuyện này giữa bao nhiêu ánh nhìn như thế.
Hơn nữa giọng anh rất nghiêm túc, dù có ai muốn xem như một câu nói đùa cũng chẳng thể làm được. Trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ bối rối.
Tư duy con người luôn có quán tính, người từng được muôn sao vây quanh, cho dù bây giờ không còn như trước, mọi người vẫn mặc định tình cảm anh trao ra là điều rất đáng quý. Huống hồ họ chưa từng thấy dáng vẻ lúc Thang Tuấn Niên sa sút, mắt anh đã phẫu thuật, lần này xuất hiện vẫn giống hệt năm xưa.
Mà cô vẫn chỉ là đứa trẻ mặc đồng phục, dưới lớp vải là những mảng sắc tố chằng chịt, thậm chí còn tệ hơn trước.
Cho nên họ sẽ vô thức tách biệt Thang Tuấn Niên ra khỏi Ngu Cốc Thu. Đây cũng là lý do vừa rồi dù anh cố ý ngồi xuống cạnh cô, chẳng ai buông lời trêu ghẹo; nhưng chỉ cần Trương Mãnh nhìn cô vài lần, mọi người lập tức thấy có chuyện để nói.
Ngu Cốc Thu liếc thật nhanh qua biểu cảm của từng người, rồi cụp mắt xuống. Trong lòng khẽ thả lỏng, chỉ cảm thấy quyết định của mình quá đúng.
Cô buông tay, trên điện thoại nhanh chóng gõ ra một dòng chữ, thản nhiên đưa cho mọi người xem.
“Lúc đó lớp trưởng cũng chỉ tò mò xem cổ họng mình có vấn đề gì không thôi mà.”
Cô nói nhẹ như không, nhưng ai nhìn cũng hiểu sự thật chẳng thể là thế. Ai lại đi tò mò về một người ngồi tít trên khán đài xa xôi? Chỉ khi để tâm một người, mới có thể như vậy.
Thang Tuấn Niên khẽ nhíu mày, định nói thêm, nhưng đúng lúc ấy đôi tân lang tân nương đi đến bàn này mời rượu, cắt ngang lời anh.
Chú rể đã uống đến đỏ cả mặt, còn cô dâu vì được anh ta chặn giúp phần lớn rượu nên vẫn tỉnh táo, lễ phép nói lời cảm ơn với từng người. Khi đến lượt Thang Tuấn Niên, ngoài câu cảm ơn, cô còn hỏi thêm một câu:
“Cậu có người yêu chưa vậy?”
Câu hỏi làm Thang Tuấn Niên sững lại, cũng kéo sự tò mò của cả bàn lên cao.
Cô dâu cười ha ha: “Bạn phù dâu của mình vừa bảo rất muốn quen biết với cậu đó! Mình hỏi trước cho chắc, lỡ đâu cậu có người yêu rồi lại thành ra ngại ngùng.”
Thang Tuấn Niên mím môi, trả lời thật lòng: “Không có.”
“Tốt quá rồi!” Cô dâu hào hứng, “Lát nữa mình giới thiệu hai người làm quen nhé!”
Dù Ngu Cốc Thu ngồi ở phía đối diện, nhưng những lời họ nói cô đều nghe rõ mồn một. Khi nghe cô dâu muốn giới thiệu phù dâu cho Thang Tuấn Niên quen biết, cô cầm điện thoại không vững, làm nó rơi xuống đất. Khách sạn đúng là chọn rất khéo, thảm đủ mềm nên rớt xuống mà chẳng phát ra một tiếng động nào.
Ngu Cốc Thu chui người xuống dưới bàn, lần tìm chiếc điện thoại, nhưng không đứng dậy ngay, cứ ngồi xổm dưới đó mà nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện của họ.
“Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ không cần đâu.”
“Tại sao chứ? Chỉ là làm quen thôi mà.”
“Vậy trước tiên cậu hỏi giúp tôi một câu: nếu mắt tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì, cô ấy còn muốn quen tôi không?”
“Bây giờ mắt cậu không phải nhìn được rồi sao…”
“Nhìn được. Nhưng cuộc sống của tôi so với trước cũng chẳng khá hơn là bao: làm một công việc massage, sống ở căn nhà cũ còn chẳng có thang máy, à… với một chương trình podcast chẳng có mấy ai nghe. Cô ấy muốn quen một người như vậy à?”
Cô dâu không nói thêm nữa, chỉ cụng ly với anh.
Trái tim đang treo lơ lửng của Ngu Cốc Thu rơi xuống, cô nắm lấy điện thoại chuẩn bị đứng dậy thì tấm rèm bàn bên đối diện khẽ động, có người cũng cúi xuống chui vào, và hai người đối diện nhau trong khoảng không dưới gầm bàn.
“Cậu còn định ở đó bao lâu?” Anh dùng khẩu hình hỏi cô.
Ngu Cốc Thu bị dọa đến bật dậy, trán đập vào cạnh bàn, đau đến mức muốn rơi nước mắt.
Cô ôm đầu, ngẩng lên thì thấy Thang Tuấn Niên cũng đứng dậy, đang nhìn dáng vẻ cô xoa đầu mà khóe môi khẽ cong lên một nụ cười không mấy rõ ràng.
Cô theo phản xạ trợn mắt với anh một cái, còn anh thì cười càng sâu hơn.
Kết thúc phần chúc rượu, Ngu Cốc Thu lấy lý do bị đau họng để rời khỏi tiệc cưới sớm.
Khi đợi xe, cô không để ý phía sau có tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần, cho tới khi người đó lên tiếng ngay sau lưng cô ————
“Ngu Cốc Thu.” Là giọng của Thang Tuấn Niên. “Cậu tiện giúp mình một việc không?”
Ngu Cốc Thu giật mình quay phắt lại, suýt nữa bật hỏi anh sao cũng ra ngoài, một âm tiết kẹt trong cổ họng, cô cố nuốt xuống.
Cô lấy điện thoại ra: “Giúp việc gì?”
“Cậu tiện cho mình quá giang một đoạn đến ga tàu điện gần nhất không?”
Ngu Cốc Thu ngập ngừng một lúc: “Được thì được… nhưng cậu không ở lại thêm chút nữa sao?”
Thang Tuấn Niên khẽ lắc đầu, không nói vì sao nhất định phải đi, chỉ lặp lại rằng anh không ở lại.
Ngu Cốc Thu cũng chẳng còn cách nào khác, đưa tay giúp người ta một phen, từ chối thì lại thấy quá xa cách.
Xe còn phải một lát nữa mới tới, cô cho Thang Tuấn Niên xem vị trí tài xế hiển thị trên màn hình, ra hiệu rằng phải chờ một chút, rồi cúi đầu bấm bấm tay, không nói thêm gì.
Trước đây, khi Thang Tuấn Niên còn không nhìn thấy, cô chẳng bận tâm đứng thế nào trước mặt anh, thỉnh thoảng còn móc mũi này nọ… Những động tác thoải mái trước kia giờ cô không dám làm nữa, đứng thẳng đơ, còn nghiêm chỉnh hơn cả tư thế quân sự hồi mười mấy năm trước khi huấn luyện.
Cô nghĩ anh sẽ nói gì đó với mình, nhưng không, anh chỉ yên lặng đứng cách cô một khoảng. Cô vừa nghĩ sao xe vẫn chưa đến, bầu không khí thật ngượng ngập, vừa lại mong xe có thể đến chậm thêm một chút nữa. Cô muốn được đứng yên với anh như thế này thêm một lúc. Qua buổi tiệc cưới tối nay, có lẽ họ thật sự khó mà gặp lại nhau.
Đang mải thẫn thờ, cô nghe thấy Thang Tuấn Niên bất chợt mở miệng: “Tối nay trăng sáng thật.”
Ngu Cốc Thu ngớ người ngẩng đầu, thấy cuối trời treo một vầng trăng tròn.
Ánh trăng dịu và trong, phủ lên hai người. Trong lòng Ngu Cốc Thu chợt dâng đầy nỗi bâng khuâng. Cô muốn nói: Ừ, đẹp thật, chúng ta cuối cùng cũng có thể cùng nhau ngắm một vầng trăng tròn.
Nhưng cô chỉ có thể mím môi, gật đầu.
Thang Tuấn Niên lại như tự nói với mình: “Đêm mình ôm cô ấy… không biết trăng có sáng như thế này không?”
Ngu Cốc Thu càng cắn chặt môi hơn nữa, đến mức cảm thấy đau rát.
Cô không hỏi, nhưng Thang Tuấn Niên lại quay sang hỏi ngược: “Cậu không tò mò mình đang nói đến ai sao?”
Ngu Cốc Thu cứng ngắc lắc đầu.
Thang Tuấn Niên khẽ cười: “Cậu đúng là chẳng thay đổi mấy so với hồi trước, lúc nào cũng yên lặng, với mọi thứ xung quanh thì như chẳng mấy để tâm.”
Ngu Cốc Thu buộc phải gõ chữ đáp lại anh: “Thì ra trong lòng cậu, mình là người như vậy sao?”
“Đúng thế. Mà điểm ấy lại chính là điều thu hút mình.”
Nghe câu trả lời bất ngờ từ Thang Tuấn Niên, hơi thở của Ngu Cốc Thu lập tức nghẹn lại, hít vào không nổi mà thở ra cũng không xong.
“Bức ảnh lúc nãy mình nhìn cậu ấy, cậu bảo là vì chuyện giọng nói gì đó…” Thang Tuấn Niên nói, “Nhưng mình muốn tự nói với cậu, không phải vậy. Năm đó mình thật sự để ý đến cậu.”
Ngu Cốc Thu nghĩ, giờ mình nên bày ra vẻ mặt thế nào mới là phù hợp khi tiếp nhận một chuyện mà mình vốn đã biết từ lâu? Ngạc nhiên? Sững sờ? Bàng hoàng?
Cô không có năng khiếu diễn xuất, chỉ vụng về gõ xuống: “Cậu đang trêu mình đấy à?”
Ánh mắt Thang Tuấn Niên rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn vầng trăng sáng.
“Lúc trước, cô ấy hỏi mình tại sao lại có thiện cảm với cậu, cậu tốt ở điểm nào. Khi đó mình không trả lời, vì mình không muốn nói cho bất kỳ ai ngoài cậu biết. Không phải vì cậu đã làm gì, mà là vì đặc điểm trên người cậu, hình như mình rất dễ chú ý đến đứa trẻ cô độc nhất trong đám đông. Cậu thờ ơ với mọi thứ xung quanh, cũng đồng nghĩa là cậu chẳng ôm kỳ vọng gì vào xung quanh cả, đúng không?”
Ngu Cốc Thu nghẹn lời, không thể phản bác.
Thang Tuấn Niên thấy cô im lặng, lại bắt đầu kể chuyện lan man:
“Hồi cấp hai mình từng chơi một game online. Mọi người đều ra khỏi làng tân thủ cả rồi, chỉ có mình là chưa truyền tống đi. Không phải vì mình luyện cấp chậm, mà vì mình rất thích một NPC trong làng tân thủ. Đó là một con hổ con. Nhiệm vụ của nó là nhờ mình tìm cái vương trên đầu nó. Không có vương, nó biến thành mèo nhỏ, bị bầy hổ bỏ rơi, mỗi ngày cứ co ro ở sườn núi sau làng tân thủ, trông buồn bã lắm. Thế là ngày nào mình cũng vào game để nhìn nó, ngồi với nó một lúc. Rồi dần dần, mình lại rất thích cái cảm giác chỉ có mình ở cạnh nó, mà nó cũng rất cần mình. Dù sau đó mình tìm được cái vương, nhưng mình không nỡ đưa cho nó. Nhiệm vụ đó mình không nộp, nó vẫn mãi là con mèo nhỏ của mình.”
Nghe xong, Ngu Cốc Thu ngẩn người một lúc, cuối cùng mới gõ ra đánh giá: “Không ngờ cậu còn… khá tệ nữa đấy.”
“Đúng, mình rất tệ.” Thang Tuấn Niên thừa nhận, “Nhưng sau này mình mới nhận ra, trong đời thực, mình mới là con hổ con bị mất vương kia. Người giúp mình tìm lại vương đã đưa nó cho mình rất dứt khoát, cô ấy không muốn nhốt mình thành một con mèo nhỏ yếu ớt. Lúc ấy mình mới hiểu, thì ra tình yêu là như vậy. Thiện cảm là giấu cái vương đi, chỉ để có thể nhìn đối phương thêm một lúc; còn yêu thì ngược lại, cho dù mình không thể nhìn thấy cô ấy nữa cũng không sao, chỉ cần cô ấy sống tốt là được.”
“Cho nên, Ngu Cốc Thu, về tất cả chuyện mười năm trước, mình rất rõ ràng, khi đó chỉ là thiện cảm, không phải yêu. Mình muốn nói ra nguyên vẹn như thế, hy vọng cậu đừng bận lòng.”
Nghe thì giống như anh đang muốn tách bạch với cô, nhưng từng chữ một rơi vào tai Ngu Cốc Thu lại giống như lời tỏ tình mà Thang Tuấn Niên không thể nói ra trước mặt “Ngô Đông”.
Anh vậy mà đã dùng đến từ “yêu”.
Cậu hiểu rõ với mình của mười năm trước chỉ là thiện cảm, vậy với mình của bây giờ là yêu sao?
Rõ ràng cậu đã vô số lần thể hiện sự khó xử, như thể cậu không còn khả năng yêu nữa.
Ngu Cốc Thu đưa tay ôm mặt, vui mừng và chua xót cùng lúc ập đến, cảm xúc quá mãnh liệt khiến cô suýt nữa không đứng vững nổi. Cô hít sâu một hơi, bàn tay thuận đà hạ xuống chạm vào cổ họng, giả bộ như giọng mình vẫn còn khó chịu, rồi lập tức lấy điện thoại ra, viết lời đáp lại một cách hào sảng.
“Cảm ơn cậu vì ngày ấy đã chú ý đến mình.”
“Mình đương nhiên sẽ không để tâm đâu, vì mình cũng đã có người mình yêu rồi. Nếu cậu còn nói thích mình thì ngược lại mới khiến mình khó xử.”
Thang Tuấn Niên đọc xong dòng chữ đó, đồng tử phản chiếu ánh sáng trắng nhạt, trong đáy mắt thoáng hoang mang, trông lại có mấy phần giống dáng vẻ anh từng có khi chưa nhìn thấy được.
Đôi mắt phản chiếu ánh sáng ấy khẽ dừng lại, lặng lẽ rơi xuống đất.
“Cậu yêu ai rồi?”