Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 52

Một thoáng hồ đồ đã khiến cô đưa ra một đáp án chẳng hề lý trí.

Ngu Cốc Thu thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh sau đó, cô cố tự thuyết phục mình, không sao cả, vẫn chấp nhận được thôi, trên đời này có rất nhiều người tuy không yêu nhau nhưng vẫn có thể ở bên nhau.

Cô càng nghĩ càng thấy thông suốt. Thời đại này phần lớn mọi người đều như thế, yêu đương cho có, rồi theo đúng trình tự mà kết hôn, hòa vào dòng người mà sống hết một đời. Nên cô cho rằng trong trường hợp không lừa anh, đáp án ấy vẫn tự giải thích được. Thế nhưng…

Phản ứng của Thang Tuấn Niên hơi chậm, rõ ràng chỉ có hai chữ phóng to, vậy mà anh lại nhìn rất lâu.

Rồi mắt anh khẽ cong lên.

Thang Tuấn Niên nhìn thẳng vào Trịnh Tiêu, giọng chắc nịch: “Nếu là như vậy, vậy thì anh ta chắc chắn không phải bạn trai của cậu.”

Trịnh Tiêu sững người, quay sang nhìn Ngu Cốc Thu cầu cứu.

Nhưng Ngu Cốc Thu còn rối loạn hơn cả anh ta, đôi mắt run run rồi cúi xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, lại lôi điện thoại ra gõ chữ, bận đến mức chẳng biết mình đang làm gì.

“Ý cậu là bọn mình đang nói dối sao?”

“Chẳng phải các cậu đang nói dối à?”

Trái tim Ngu Cốc Thu giật thót, cố chống chế mà gõ: “Bọn mình việc gì phải nói dối?”

“Đó mới là điều mình nên hỏi chứ.”

Ngu Cốc Thu nghẹn lời.

Cô gom góp chút ý chí cuối cùng để phản bác: “Bọn mình không có lý do để nói dối, cậu dựa vào đâu mà cho rằng bọn mình nói dối?”

“Vì cậu không phải kiểu người sẽ mặc cho dòng đời cuốn trôi như vậy.” Anh đáp.

“Đừng nói như thể cậu hiểu rõ mình lắm vậy, tụi mình đâu có thân đến thế?”

Thang Tuấn Niên im lặng.

Bầu không khí kỳ diệu đông cứng lại, người phá vỡ cục diện này vậy mà lại là Trịnh Tiêu đang đứng hóng bên cạnh.

“Hai người đừng cãi nữa mà!” Anh ta khoác một tay lên vai Ngu Cốc Thu, mặt mũi nham nhở nói, “Anh ấy nhìn ra rồi, tụi mình cũng đừng giả vờ nữa.”

Đồng đội thông đồng lại không giữ nổi trận hình, Ngu Cốc Thu thất bại te tua, trừng Trịnh Tiêu một cái sắc như dao.

Trịnh Tiêu bổ sung: “Nhưng sau này biết đâu lại thành thật thì sao?”

Ánh mắt Thang Tuấn Niên bất chợt quét sang anh ta: “Anh thích cậu ấy à?”

“Cái này thì…” Trịnh Tiêu ngượng ngùng, “Bọn tôi mới tiếp xúc không bao lâu.”

“Vậy thì đừng đùa kiểu này.”

“Anh nghiêm túc quá rồi đó… rồi rồi rồi.” Trịnh Tiêu lầm bầm, giơ hai tay đầu hàng, “Tôi đi vệ sinh, hai người nói chuyện từ từ. Tạm biệt.”

Trước khi đi Trịnh Tiêu còn tiện tay mang luôn chai bia theo, hoàn toàn không giống dáng vẻ đi toilet. Là người thông minh, anh ta tất nhiên nhìn ra giữa hai người này có quá nhiều khúc quanh. anh ta đủ nghĩa khí nên chỉ diễn có ba phần, còn bảy phần còn lại chính là phải nhanh chóng rút lui, để lại thời gian cho hai người.

Ngu Cốc Thu cũng muốn đi. Cô không tự tin đứng đây đối mặt một chọi một với Thang Tuấn Niên, đang nghĩ xem nếu cô cũng nói mình muốn đi vệ sinh thì có kỳ lạ không.

Còn chưa nghĩ xong lý do, Thang Tuấn Niên đã nhanh hơn một bước: “Muốn ra sàn nhảy không?”

“Gì cơ?”

“Lần trước mình đến chưa vào được sàn nhảy.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Lần này cậu có thể giúp một tay không?”

“Cậu chắc vừa nhìn thấy mình giẫm lên chân Trịnh Tiêu rồi đấy.”

“Cậu có thể nhảy với anh ta, chẳng lẽ không thể nhảy với mình sao?”

Ngu Cốc Thu khựng lại, rồi nói thật: “Bởi vì mình đang xem mắt với anh ấy.”

Lần này người khựng lại trở thành Thang Tuấn Niên.

“Vậy cảm giác thế nào?” Anh hỏi.

“Không ngờ lớp trưởng cũng nhiều chuyện ghê”

“Bởi vì đối với mình, cậu không giống người khác.”

“Chẳng phải đều là chuyện thời cấp ba rồi sao…”

“Chỉ là cấp ba thôi sao?”

Đúng lúc này, bản tango cuồng nhiệt kết thúc.

Không còn âm nhạc phụ trợ, phòng nhảy bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng bước chân lách tách cũng biến mất. Trái tim Ngu Cốc Thu trĩu nặng rơi thẳng xuống, cô gần như nghe được tiếng nó chạm đất.

Ngu Cốc Thu mơ hồ có một cảm giác, rằng anh vẫn đang thăm dò cô. Những đường nét mảnh như vết xà bò trên cỏ mà anh liên tục dùng để thử cô trước đây, trong khoảnh khắc này như ồ ạt lao về phía cô.

Hoặc có lẽ anh đã xác nhận hết rồi, chỉ là anh chưa vạch trần, để cô phải tự mở miệng lộ sơ hở, vậy mà anh vẫn bao dung để cô giả ngốc.

Anh vẫn là Thang Tuấn Niên ấy, người dù đầy nghi vấn về việc bị cô cắt đứt liên lạc, vẫn tôn trọng lựa chọn của cô, không truy hỏi đầu đuôi. Anh luôn là người như vậy.

Chính vì anh là người như vậy, Ngu Cốc Thu nghiến răng, cô càng không thể mở miệng thừa nhận. Hãy để tất cả trở thành một khoản nợ hồ đồ đi.

Cô cúi đầu gõ xong mấy chữ, vội vàng giơ điện thoại cho Thang Tuấn Niên xem, tỏ ý mình có việc phải đi, rồi xách túi bỏ chạy.

Chạy ra đến bên ngoài, cô mới nhớ phải nhắn cho Trịnh Tiêu, xin lỗi vì mình đi trước. Trịnh Tiêu thì chẳng để tâm, chỉ bảo hai người chẳng chụp được tấm hình nào, khó báo cáo lại.

Ngu Cốc Thu thì không lo chuyện đó. Hồ Thải Xuân vốn chẳng thật sự quan tâm buổi xem mắt lần này tiến triển tốt hay không, chỉ cần cô xuất hiện và giữ lễ nghi đầy đủ là coi như xong việc.

Lang thang vô định ngoài đường đến tối, Hồ Thải Xuân gửi WeChat tới: “Con ăn xong chưa? Thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ.”

“Vậy thì tốt, mai mấy giờ về đến nhà?”

“Trưa con về phụ nhé”

“Không sao, nhưng nếu trưa con về phụ được thì càng hay, em dâu con năm nay cũng đến ăn tất niên ở nhà đấy!”

Hồ Thải Xuân gửi một sticker vui mừng phấn khởi.

Loại sticker trẻ con thích dùng này, nhìn là biết em trai cô gửi cho bà trước, rồi bà mới lưu lại.

Đôi khi chỉ từ những chi tiết nhỏ như sticker, Ngu Cốc Thu có thể đoán ra tần suất họ liên hệ. Thật ra cô không bận tâm, nhưng chỉ cần thấy sticker mới, cô lại nghĩ: họ vừa trò chuyện với nhau rồi. Vốn dĩ họ nên nói chuyện thường xuyên như thế, chứ không phải kiểu như cô, chỉ báo cáo công việc.

Rồi cô lại tự hỏi mình đang so đo cái gì, rồi bật cười cho qua.

Hôm sau, Ngu Cốc Thu mang theo một đống túi lớn túi nhỏ đã mua từ trước. Ngoài thực phẩm chức năng cho cha mẹ nuôi, còn có một đôi trang sức vàng chuẩn bị cho vợ chồng em trai, đôi vợ chồng mới cưới. Đây là món quà chu toàn nhất cô có thể tặng. Gần đây giá vàng tăng vọt, mua đôi trang sức này thật sự khiến cô đau ví, nhưng không còn cách nào khác. Ở một ý nghĩa nào đó, đây là “trang bị tác chiến” của cô, cô phải đảm bảo mọi thứ hoàn chỉnh, không để đối phương có bất kỳ kẽ hở nào để công phá.

Ngoài ra còn có vài món tự chuẩn bị cho mình, cô mang theo túi ngủ, vì cô không thích cái chăn ẩm mốc ấy.

Xe chạy đến nhà cha mẹ nuôi. Giờ mỗi năm cô chỉ đến được một lần, cảnh vật vốn quen thuộc chẳng thay đổi bao nhiêu, chỉ cũ đi, nhưng nhìn lại lại thấy có chút xa lạ. Nhưng khi Ngu Cốc Thu bước xuống lầu, cảm giác ấy lại giống hệt như xưa: vẫn là đứa bé mười hai tuổi dùng số tiền tiêu vặt còn sót lại mua bánh bao và sữa đậu nành, bước lên lầu, lặng lẽ nuốt xuống cả đêm khóc sưng mắt.

Hai tay cô treo đầy đồ, đến cả rảnh tay cũng khó. Ngu Cốc Thu nghiêng người, dùng khuỷu tay gõ cửa, tiếng gõ rất đục, gõ mấy lần mới có người mở. Hồ Thải Xuân mặc tạp dề thò đầu ra: “Đến thì đến, mang lắm đồ thế!”

“Quà Tết mà.”

Hồ Thải Xuân nhìn ngay vào hộp trang sức vàng, trách: “Con kiếm chẳng được bao nhiêu, mua đồ đắt thế cho em con làm gì.” Nói rồi bà cất đồ đi, lại xoay người sắp xếp: “Con vào ngồi nghỉ một lát đi, bố con ra công viên đánh cờ rồi, vợ chồng em con tối ăn cơm mới đến.”

Ngu Cốc Thu đương nhiên không thể thật sự ra sofa ngồi. Cô xắn tay áo bước vào bếp, nhìn thấy con cá chép đang mổ dở, một rổ tỏi còn chưa đập, sợi củ cải đã băm xong…

“Để con bóc tỏi nhé.”

Ngu Cốc Thu cầm tỏi qua, tách từng tép một bóc vỏ.

Hồ Thải Xuân cầm dao tiếp tục làm sạch nội tạng cá chép, vừa hỏi: “Hôm qua gặp mặt thật sự ổn chứ?”

“Ổn ạ.”

“Còn chưa hỏi kỹ con, sức khỏe con giờ thế nào?”

“Vẫn ổn, chưa tái phát, chỉ là có rủi ro. Giờ con vẫn uống thuốc đều.”

“Đúng là cái bệnh phiền phức, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.” Bà nhíu mày, than thở, “Lỡ mà thật sự phát tác thì biết làm sao! Thế này thì làm sao kiếm người yêu được…”

Ngu Cốc Thu cười nhạt, chẳng để tâm: “Dù sao một mình con sống cũng không có vấn đề gì.”

“Sao lại không có vấn đề? App toàn gửi cho mẹ đấy, nói nếu thật sự là động kinh thì sống một mình càng nguy hiểm. Bệnh không phải điều đáng sợ nhất, chủ yếu là lúc phát ra không biết sẽ va vào đâu, ngã vào cái gì.”

“Nếu sống một mình còn không xử lý nổi, vậy sống chung với người khác chẳng phải lại thành gánh nặng cho họ sao?”

Hồ Thải Xuân lẩm bẩm: “Con người ấy mà, quá sợ làm phiền người khác thì sẽ sống rất khổ.”

Trong lòng Ngu Cốc Thu nghĩ, nhưng có vài người phải không làm phiền bất cứ ai trước, thì mới sống được.

Thấy cô cúi đầu bóc tỏi mà không nói gì, Hồ Thải Xuân khẽ thở dài: “Về nhà con nhớ bọc hết mấy góc nhọn của đồ đạc lại nhé.”

Hồ Thải Xuân lại hỏi thêm vài chuyện về công việc và cuộc sống của cô. Chỉ những cuộc đối thoại như thế này, chỉ xảy ra khi hai người họ đứng trong căn bếp này. Còn đến tối, khi ngồi vào bàn ăn, những chuyện liên quan đến cô sẽ không bao giờ được đem lên bàn nữa.

Hai người bận rộn cả một buổi chiều, bày được cả một bàn đầy ắp món ăn, đám đàn ông rảnh rang cũng đã về. Bố nuôi Ngu Thiên Sơn mang theo một chai rượu trắng về nhà, mặt đỏ bừng, có vẻ đã uống hơi nhiều, còn nói là thắng được khi đánh cờ mà mang về.

Em trai Ngu Văn Hạ thì chỉ xách theo một thùng pháo hoa, nhưng vợ sắp cưới của anh ta lại rất chu đáo, chuẩn bị quà cho tất cả mọi người trong nhà. Ngu Cốc Thu cũng có phần, nhận được một chiếc khăn quàng hàng hiệu xa xỉ.

Khi cô nhận lấy, cảm giác vô cùng không quen. Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên bao nhiêu năm qua cô nhận được quà từ nhà này vào dịp Tết, dù món quà đó vẫn đến từ một người tạm thời còn chưa thuộc về gia đình họ.

Cô lần lượt bưng từng món lên bàn. Hồ Thải Xuân cuối cùng cũng được rảnh một chút, lập tức chạy ra ban công chăm hoa.

Ngu Cốc Thu vừa bưng đĩa vừa nhìn ra ban công. Vài chậu hoa ấy trong ngày đông vậy mà vẫn nở rất đẹp. Hồ Thải Xuân cầm bình xịt tưới nước, vòi xịt đã không còn linh hoạt, bà phải bóp mạnh mấy lần, nước lúc mạnh lúc yếu, từng chùm từng chùm phun ra.

Bà quay sang than phiền với Ngu Thiên Sơn: “Không phải đã bảo ông mang giúp tôi cái bình mới về sao?”

Ngu Thiên Sơn giơ chai rượu lên: “Đây chẳng phải mang rồi à?”

“Tôi nói là bình tưới nước!”

“Dăm ba chậu hoa tàn của bà thì có gì mà phải bận tâm?”

Ngu Văn Hạ xen vào: “Không sao đâu mẹ, để lần sau con mang cho.”

Hồ Thải Xuân lúc này sắc mặt mới dịu lại: “Vẫn là Văn Hạ hiểu chuyện.”

Ngu Thiên Sơn hừ mũi: “Nó sắp lập gia đình rồi, không hiểu chuyện thì thành cái gì? Không như chị nó, học tiểu học đã biết giúp mua đồ ăn sáng.”

Vai trò của cô trong hai cha con ấy đại khái là như vậy: một tấm gương điển hình dùng để thúc ép Ngu Văn Hạ, và tất nhiên, trong lòng Ngu Văn Hạ thì cô lại là tấm gương phản diện.

Ngu Văn Hạ bực bội lẩm bẩm: “Vì chị ấy không phải con ruột mà, tất nhiên là không giống rồi.”

Ngu Thiên Sơn quát: “Đừng tự tìm lý do bào chữa cho mình!”

Ngu Cốc Thu nghe mà tê dại, bưng hết toàn bộ món lên bàn rồi mới ngồi xuống. Cô ngồi ở vị trí sát cửa bếp, đó là chỗ cố định của cô, tiện đứng lên thêm món, thêm bát đũa bất cứ lúc nào.

Hồ Thải Xuân còn chưa vào bàn, vẫn đang cố sức bóp bình xịt tưới hoa, thì Ngu Thiên Sơn đã giơ đũa gọi: “Ăn đi, ăn đi.”

Mọi người trên bàn bắt đầu động đũa. vợ sắp cưới của Ngu Văn Hạ hơi do dự, nhưng rồi cũng ăn theo. Chỉ có Ngu Cốc Thu, người đã giúp nấu suốt cả chiều, là vẫn chưa động đũa. Đợi đến khi Hồ Thải Xuân cũng ngồi xuống bên cạnh mình, cô mới cầm đũa lên.

Hồ Thải Xuân hoàn toàn không để ý chuyện mọi người ăn trước, bà mỉm cười hỏi Ngu Văn Hạ và vợ sắp cưới: “Hợp khẩu vị chứ?”

Vợ sắp cưới khen: “Ngon lắm ạ!”

Ngu Văn Hạ chép miệng: “Thêm tí muối nữa là được.”

Hồ Thải Xuân giải thích: “Gần đây bố con cao huyết áp, bác sĩ bảo phải ăn nhạt.”

Ngu Thiên Sơn cau mày: “Vậy tối nay bà không biết nêm nhiều hơn chút à? Một bữa thôi thì có sao. Hiếm khi tụi nhỏ đều về, bà đúng là làm cụt hứng.”

Hồ Thải Xuân lau tay rồi đứng dậy: “Vậy để tôi mang món này đi xào lại.”

Ngu Cốc Thu giữ tay bà: “Không cần đâu mẹ, mẹ còn chưa ăn được mấy miếng.”

Ngu Văn Hạ nói giọng mỉa mai: “Chị không muốn ăn mặn chứ gì.”

Hồ Thải Xuân đẩy tay Ngu Cốc Thu ra: “Không sao, nhanh lắm, vài phút thôi.”

Ngu Cốc Thu biết chuyện sẽ thành ra như vậy, bèn đứng dậy ấn Hồ Thải Xuân ngồi xuống: “Để con đi.”

Hồ Thải Xuân định nói rồi lại thôi, cuối cùng để mặc cho Ngu Cốc Thu lấy đĩa trong tay mình đi.

Ngu Cốc Thu bưng món trở vào bếp, kéo cửa lại, bật bếp lên. Tiếng máy hút mùi át cả tiếng nói chuyện bên ngoài. Cô đảo món trong chảo, lòng vẫn bình thản như cũ.

Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay là được.

Là một đứa trẻ được nhận nuôi, cô phải xứng với lương tâm của mình, không thể cắt đứt ân tình nuôi dưỡng này. Đã không thể thật sự đoạn tuyệt quan hệ với họ, vậy thì chút khổ trong một ngày mỗi năm, cô đều phải chịu.

Cô cũng không cần thấy uất ức thay cho Hồ Thải Xuân. Dù cô có hiểu chuyện đến đâu, trong lòng Hồ Thải Xuân, đứa không hiểu chuyện vẫn là con ruột của bà ấy.

Hồ Thải Xuân hiểu hết, nên mới nói câu: người hiểu chuyện thì sống vất vả hơn.

Ngu Cốc Thu theo bản năng sờ ngón trỏ, định chạm vào chiếc nhẫn để lấy lại bình tĩnh.

…Nhẫn đâu rồi?

Đầu ngón tay chạm vào khoảng trống trên đốt ngón, sắc mặt Ngu Cốc Thu lập tức thay đổi.

Cô không màng gì nữa, kéo cửa bước ra ngoài, hỏi mọi người: “Mọi người có thấy nhẫn của con không?”

Vợ sắp cưới hỏi lại: “Nhẫn trông thế nào ạ?”

“Một chiếc hình trăng lưỡi liềm!”

Ngu Văn Hạ kéo vợ sắp cưới đang định đứng dậy giúp cô tìm: “Giá trị không? Đừng nói lại là hợp kim nhựa gì đó nhé, loại đó mất thì mất thôi.”

Ngu Thiên Sơn cũng phụ hoạ: “Chuyện gì ăn cơm xong rồi nói.”

Hồ Thải Xuân thò đầu nhìn vào bếp: “Con còn đang xào kìa! Đừng để cháy nồi!”

Trong nhà này, không ai bận tâm đến chiếc nhẫn của cô.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống hệt hơn mười năm trước, chẳng ai để ý khi cô nói mình muốn bỏ nhà ra đi.

Ngu Cốc Thu hít sâu một hơi, nhanh chóng quay vào bếp dọn nốt món, rồi bắt đầu cố nhớ lại chiếc nhẫn đã thất lạc ở đâu. Hôm qua khi đến câu lạc bộ cô từng tháo nhẫn, sau đó cô hoàn toàn không nhớ mình đã đeo lại…

Nghĩ như vậy, khả năng lớn là cô đã làm rơi ở câu lạc bộ.

Cô bưng món lên bàn, rồi lấy cớ rửa nồi quay lại bếp, đóng cửa lại và gọi điện cho Trịnh Tiêu.

Gọi rất lâu mới có người bắt máy, cô nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi làm phiền anh ăn cơm tất niên rồi đúng không?”

“Không sao, không sao, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ mẹ cô bắt cô gọi điện chúc Tết cho tôi?”

“Không phải… tôi muốn hỏi anh có thấy ở câu lạc bộ cái nhẫn hình trăng lưỡi liềm không.”

Trịnh Tiêu ngẫm nghĩ: “Không có ấn tượng gì cả…”

Ngu Cốc Thu thất vọng đến mức vai rũ xuống: “Vậy anh có liên lạc của ông chủ câu lạc bộ không? Anh giúp tôi hỏi thử được không?”

“Được chứ.”

Không lâu sau, anh ta gửi lại cho cô một biểu tượng mặt buồn, nói rằng ông chủ cũng không thấy.

Anh ta đề nghị: “Hay là cô hỏi người bạn mù của cô xem?”

Cô sửa lại: “Anh ấy nhìn thấy rồi.”

Anh ta đáp: “Vậy biết đâu anh ấy nhìn thấy thật.”

Ngu Cốc Thu ôm điện thoại thở dài.

Hỏi Thang Tuấn Niên chuyện chiếc nhẫn chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận mình chính là Ngô Đông. Chiếc nhẫn đó chỉ có Ngô Đông mới có. Lúc này mà nói trùng hợp, anh cũng sẽ không tin nữa.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Ngu Cốc Thu cắn răng, dưới sự kéo giằng của nôn nóng và sợ hãi, run rẩy gửi tin nhắn đi.

“Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi hôm qua cậu có nhìn thấy một chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm trong câu lạc bộ không?”

—— Yên tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì. Bên ngoài bếp có người gõ cửa, là vợ sắp cưới đứng ngoài hỏi: “Chị ơi, chị ra ăn cơm không?”

“Ra ngay.”

Không biết từ lúc nào mình đã nín thở, đúng khoảnh khắc ấy hơi thở đứt phựt, cô hít mạnh một hơi thật sâu, tin nhắn vẫn chưa đến.

Cô quay lại bàn ăn thì bắt đầu mất tập trung, tay giấu dưới bàn nắm chặt điện thoại. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô cũng cảm nhận được nó rung lên.

Tim đập loạn, Ngu Cốc Thu không dám mở ra.

Cô nhét một miếng lớn thịt bò hầm vào miệng, nhai mạnh để phân tán sự chú ý, rồi lấy hết can đảm bấm mở.

Chết tiệt, người gửi lại là Trịnh Tiêu.

“Thế nào rồi, tìm thấy chưa?”

Cô vừa thất vọng vừa thở phào: “Vẫn chưa, cảm ơn nhé, đừng lo nữa.”

Điện thoại lại rung. Cô tưởng lại là Trịnh Tiêu trả lời, nên thoải mái mở ra.

Nhưng ảnh đại diện của Thang Tuấn Niên lại vượt lên trên Trịnh Tiêu, nổi bật ngay đỉnh khung chat.

“Hình ảnh”

“Là cái này phải không?”

Bức ảnh anh gửi chính là chiếc nhẫn cô đánh rơi.

Những cú chấn động luôn đến bất ngờ: lúc mình đã chuẩn bị thì nó không đến, nhưng lúc chẳng chút đề phòng lại đánh ập vào.

Mà chiếc nhẫn ấy… đúng là rơi vào tay Thang Tuấn Niên thật.

Ngu Cốc Thu trăm mối cảm xúc đan xen, nhưng vui mừng vẫn nhiều hơn—ít nhất cô đã tìm được nhẫn, không làm mất kỷ vật mà Lâm Thục Tú để lại cho cô.

“Đây là nhẫn của cậu phải không?”

Anh lại gửi thêm một tin nữa.

Những ngày qua, những lần tương tác của họ giống như một trận thi phi tiêu,
từ mỗi mũi phi tiêu anh ném hụt, đến từng tin nhắn hôm nay đều đang từng bước từng bước tiến gần hơn vào hồng tâm.

Ngu Cốc Thu khẽ nhắm mắt, đành chấp nhận số mệnh mà gõ ra ba chữ.

“Là của mình.”

Điện thoại bỗng im bặt, không còn rung nữa.

Nhưng cậu biết đấy, khi một người chuẩn bị tung ra mũi phi tiêu quan trọng nhất,
anh sẽ không hành động hấp tấp.

Và một khi ra tay, ắt sẽ dứt khoát xuyên thẳng vào tim cô.

“Mình biết.”

“Thế nên mình không đưa cho ai cả, vẫn luôn giữ ở chỗ mình.”

Bình Luận (0)
Comment