Quả nhiên, Thang Tuấn Niên đúng là đã sớm biết rồi.
Nhưng rốt cuộc anh biết từ khi nào? Rõ ràng cô vẫn luôn nghĩ mình không để lộ sơ hở nào. Chẳng lẽ chiếc nhẫn rơi khỏi túi cô bị anh nhìn thấy ngay từ lúc đó, hay là lần trước anh đến viện dưỡng lão tìm cô, đã trông thấy cô từ trước…
Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Ngu Cốc Thu chợt phúc tới tâm linh, bỗng nhớ ra một chi tiết trí mạng mà chính mình đã bỏ quên.
—— Thang Tuấn Niên từng lắp camera trước cửa nhà.
Chờ mắt anh hồi phục, chỉ cần mở ra xem một lượt, chẳng phải là mọi chuyện đều rõ hết sao?
Ngu Cốc Thu che mặt, nghĩ mà ê chề: bao ngày nay còn tưởng mình che giấu kín kẽ không một kẽ hở, hóa ra đúng là ngốc nghếch!
Cô lòng như tro tàn, rụt rè hỏi:
“Cái… cái này… cậu tiện gọi giúp mình một chuyến giao hàng nhanh được không?”
Cô gửi địa chỉ qua. Thang Tuấn Niên nhanh chóng trả lời:
“Giờ mình hơi bận, lát nữa mình gọi giúp nhé.”
Đúng lúc này, Hồ Thải Xuân gắp một miếng cá bỏ vào bát cô: “Đừng chơi điện thoại nữa, ăn đi.”
Ngu Cốc Thu chỉ làm bộ gắp một chút cá đưa vào miệng.
Bao nhiêu năm trôi qua, Hồ Thải Xuân vẫn chẳng nhớ cô không thích ăn cá, bởi năm cô học mẫu giáo từng bị mắc xương cá vào cổ họng, từ đó ăn cá liền trở thành ác mộng.
Trên bàn ăn, câu chuyện xoay quanh tiệc cưới của Ngu Văn Hạ: bày bao nhiêu bàn rượu, mời bao nhiêu khách, tuần trăng mật sẽ đi đâu…
Ngu Cốc Thu nghe mà tâm trí lơ lửng nơi đâu, chỉ cảm thấy thời gian trôi dài thật dài.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại lần nữa, vẫn chưa thấy thông báo đồ đã bắt đầu giao. Cô muốn gửi tin nhắn hỏi Thang Tuấn Niên xem khi nào sẽ gửi, nhưng lại nghĩ đến chuyện đầu năm mới mà còn nhờ anh chuyển đồ đã đủ phiền rồi, không nên hối thúc thêm.
Đúng rồi… hôm nay là đêm giao thừa. Thang Tuấn Niên có ở nhà không? Anh đón năm mới thế nào? Có tự nấu ăn một mình không?
Năm nay đến cả Phi Phi cũng không ở bên anh nữa.
Anh chắc sẽ cô đơn lắm, đúng không? Nhất định là vậy.
Cô vô thức thở dài, khiến Hồ Thải Xuân quay sang nhìn cô.
Thế nhưng cô lại hiểu lầm suy nghĩ của Ngu Cốc Thu, tưởng rằng cô đang ghen tị với lễ cưới của em trai, còn mình thì vừa mới làm hỏng một buổi xem mắt.
Nhưng Hồ Thải Xuân chẳng nói gì, lại lặng lẽ gắp thêm một miếng cá cho cô.
Ngu Cốc Thu giấu đi sự khó xử, lẳng lặng ăn hết.
Bữa cơm tất niên trên bàn kéo dài lê thê hơn một tiếng đồng hồ, sau khi đổ đi những món nguội còn thừa, trước mặt chỉ còn một chồng bát đĩa bẩn chất cao. Việc này trước đây vốn luôn là phần của Hồ Thải Xuân, nhưng hồi nhỏ Ngu Cốc Thu từng giúp rửa bát, nên cô biết rõ nỗi “đau khổ” của việc rửa chén. Thế nên khi lớn lên có lương, món quà đầu tiên cô mua cho gia đình chính là một cái máy rửa bát.
Nào ngờ sau khi nhận được, Ngu Thiên Sơn lại mắng cô hoang phí.
“Bát đĩa mẹ mày rửa bao nhiêu năm nay rồi, mua cái đồ mấy nghìn tệ vô dụng làm gì? Rửa còn chẳng sạch, cảm giác còn dính dầu.”
Ông không hài lòng, nên Hồ Thải Xuân cũng chẳng mấy khi đụng tới cái máy rửa bát đó.
Nhưng tối nay, với từng ấy bát đĩa phải rửa từng cái một, Ngu Cốc Thu đứng nhìn Hồ Thải Xuân đặt đĩa vào bồn, mở nước, tiếng bát đĩa va nhau lanh canh, bên ngoài là âm thanh náo nhiệt của chương trình Xuân Vãn. Hai loại âm thanh đan xen nhau. Đột nhiên, Ngu Cốc Thu bước nhanh tới trước, giật lấy đống bát trong bồn, rồi nhét hết thảy vào máy rửa bát.
Trước đây cô sẽ không làm vậy, chỉ biết nhẫn nhịn đứng nhìn, cùng lắm thì qua phụ rửa, và hai mẹ con cứ thế để máy rửa bát nằm im một bên.
Nhưng tối nay, cô chống lại rồi.
Hồ Thải Xuân bị hành động ấy của cô làm cho giật mình, lo lắng nói: “Làm vậy bố con sẽ không vui đâu.”
Ngu Cốc Thu đóng cửa lại: “Thế đừng để bố biết là được.”
Hồ Thải Xuân đứng ngơ ngác một lúc, chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta còn đứng trong bếp làm gì?”
Ngu Cốc Thu nghĩ ngợi: “Trốn làm?”
Hồ Thải Xuân nhìn cô đầy lúng túng, rồi không hiểu sao, hai mẹ con nhìn nhau, và cùng bật cười. Hồ Thải Xuân vừa cười vừa mở nước: “Đã diễn thì diễn cho trọn vở.”
“Đúng rồi… quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Hồ Thải Xuân dở khóc dở cười, xua tay qua lại.
“Sau này bố bảo con rửa bát, thì con cứ đóng cửa lại, mở nước lên, rồi giao hết bát đĩa cho máy rửa bát.”
“Thôi bỏ đi, ông ấy sẽ thắc mắc sao lúc nào mẹ cũng đóng cửa.” Hồ Thải Xuân nhàn nhạt nói, “Hơn nữa ngày thường chỉ có mấy cái bát, không đáng gì.”
Ngu Cốc Thu bĩu môi.
Căn bếp trở nên yên tĩnh, cả hai đều không biết nên nói gì thêm. Dù một năm không gặp, nhưng chuyện để nói thì chỉ có một đĩa nhỏ, đã giãi bày hết trong buổi chiều đứng nấu ăn rồi.
Hồ Thải Xuân chỉ có thể lặp đi lặp lại vài câu chuyện thường ngày: “Con hiếm khi về, mà hôm nay ăn chẳng được mấy miếng, nhất là món cá đó.”
Ngu Cốc Thu hơi cạn lời.
Cô trước tiên ậm ừ: “Dạo này con ăn uống cũng bình thường thôi.”
Nhưng rồi, cô lại lấy hết can đảm mà nói thêm một câu: “Hơn nữa… con cũng không thích ăn cá.”
Phản ứng của Hồ Thải Xuân vượt ngoài dự đoán của cô, bà ngạc nhiên: “Sao lại không thích ăn cá? Đó không phải là cá chép con thích ăn nhất sao? Lúc bị mắc xương cũng vì ăn nó mà.”
Ngu Cốc Thu khựng lại. Cô cứ tưởng bà hoàn toàn quên chuyện hóc xương năm đó.
“Đúng vậy… nên sau đó con không dám ăn nữa.”
“Vậy à…? Thế sao con không nói? Mẹ thấy mỗi lần con đều ăn mà!”
Ngu Cốc Thu cụp mắt xuống: “Hồi trước con không dám để thừa đồ ăn mà.”
Hồ Thải Xuân lặng đi rất lâu. Dòng nước chảy qua bồn rửa trống trơn, cuốn theo những vệt bẩn còn sót lại từ bát đĩa, dồn vào miệng ống thoát nước và mắc lại ở đó.
Bà hoàn hồn, khẽ hỏi Ngu Cốc Thu một câu: “Vậy bây giờ con thích ăn gì? Trên bàn hôm nay có món nào con thích không?”
Đầu mũi Ngu Cốc Thu bỗng cay xè.
“Không có ạ.” Cô hít mũi, quay mặt sang chỗ khác: “Bây giờ con thích ăn tôm.”
Hồ Thải Xuân gật đầu: “Mẹ biết rồi.”
Máy rửa bát vẫn ong ong chạy, chưa đến lúc kết thúc. Hai người lại rơi vào im lặng.
Ngu Cốc Thu nhìn gương mặt Hồ Thải Xuân, nghĩ rằng nếu cô từng thật sự mong chờ được điều gì từ ngôi nhà này, thì Hồ Thải Xuân chính là người mà cô từng hy vọng có thể nhận được chút yêu thương.
Dù bà cũng như hai người kia không hề để ý cô bỏ nhà đi, nhưng vào buổi sáng hôm cô xuống lầu mua đồ ăn, bà là người duy nhất hỏi: “Sao tự nhiên con chạy xuống mua bữa sáng vậy?” Còn hai người kia thì chỉ cầm bánh bao và sữa đậu nành lên, ăn đến mỡ chảy đầy miệng.
Nhưng sau này, khi nằm trên chiếc chăn mốc meo, trong căn phòng chẳng thể đặt nổi chân sau khi tốt nghiệp, Ngu Cốc Thu hiểu rằng cô sẽ chẳng thể nhận được gì từ Hồ Thải Xuân. Cô dần chấp nhận mình chỉ là một món đồ nội thất trong căn nhà này.
Cô ngây thơ cho rằng, đó là vì giữa họ không có mối ràng buộc máu mủ.
Thế nhưng lúc này, Ngu Cốc Thu lại nhìn thấy trên gương mặt Hồ Thải Xuân… một chút thành ý dành cho mình.
Tuổi đời càng lớn, dường như ngay khoảnh khắc này cô mới hiểu vì sao Hồ Thải Xuân lại không thể trao cho cô bất cứ điều gì. Tình yêu mà bà dành cho Ngu Văn Hạ có phải là thứ bà từng khao khát không? Hình như cũng không phải. Bà chẳng yêu ai cả, thậm chí không yêu chính mình. Trước cả Ngu Cốc Thu, trong căn nhà này đã có sẵn một món nội thất rồi, một món đồ mang tên Hồ Thải Xuân.
Nghĩ tới đây, Ngu Cốc Thu bộc phát mà mở miệng hỏi: “Mẹ… mẹ chưa từng muốn ly hôn với bố sao?”
Hồ Thải Xuân giật mình đến suýt bật dậy.
“Con bé này không uống rượu mà nói cái gì lung tung thế?”
Ngu Cốc Thu bướng bỉnh hỏi tiếp: “Mẹ thật sự chưa từng nghĩ đến sao?”
Hồ Thải Xuân sầm mặt: “Con nói bậy nữa là mẹ giận đấy. Đang yên đang lành lại nói ly hôn cái gì. Con để ý ông ấy làm gì, ông ấy có ngoại tình hay đánh bài đâu.”
“Không phải nhất định phải phạm lỗi gì mới được nghĩ đến ly hôn mà.”
“Không thì còn gì nữa?”
“Mẹ không thấy mình đã đủ không vui rồi sao?”
Hồ Thải Xuân mờ mịt nhìn lên trần nhà, bật cười mỉa: “Gần ba mươi tuổi rồi mà còn nói mấy lời trẻ con.”
Ngu Cốc Thu hít sâu: “Mẹ, con chỉ muốn nói với mẹ rằng mẹ có thể có những suy nghĩ như vậy, ít nhất con sẽ ủng hộ mẹ, dù là về kinh tế hay…”
Gân xanh trên trán Hồ Thải Xuân giật giật, bà gọi thẳng tên cô, giọng sắc lạnh cắt ngang: “Ngu Cốc Thu! Chính con không xem mình là người trong nhà thì thôi, lại còn mong nhà tan nát, mong cái nhà này sống không ra gì! Cút ra ngoài, không được nhắc lại nữa!”
Bà hấp tấp tắt máy rửa chén đang chạy dở, hai tay lúng túng thò vào trong lôi ra mấy cái bát đĩa còn đang rửa dở, rồi ném ngược trở lại bồn nước.
Ngu Cốc Thu xoay người rời khỏi bếp.
Ba người ngồi trên sofa trong phòng khách không để ý cuộc cãi vã trong bếp, tiếng tivi bật to, tiếng cười của chương trình Xuân Vãn vang khắp căn nhà.
Sofa đã ngồi kín chỗ, vợ sắp cưới của em trai thấy Ngu Cốc Thu bước ra thì cũng đứng dậy định nhường chỗ, nhưng Ngu Cốc Thu xua tay, kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh.
Cô lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa nhận được mã lấy hàng, do dự một lúc rồi vẫn nhắn một tin hỏi tình hình của Thang Tuấn Niên.
Trong lúc chờ anh trả lời, cô lướt một vòng Khoảnh Khắc, bạn bè khắp nơi đang đăng ảnh bữa tất niên, nhưng lại chẳng thấy của Hứa Quỳnh.
Bà ấy vốn rất thích chia sẻ cuộc sống trên Khoảnh Khắc, làm sao chịu bỏ qua tối Giao thừa chứ? Giờ này những người cần đăng cũng đăng rồi. Ngu Cốc Thu chỉ nghĩ đến một khả năng lớn nhất: rất có thể cô đã bị chặn khỏi danh sách xem.
Ngu Cốc Thu thấy mình thật nực cười.
Nực cười vì bản thân lại đi cố ý tìm xem Khoảnh Khắc của Hứa Quỳnh, nực cười vì chuyện vừa nãy trong bếp cô lại xen vào chuyện không phải của mình.
Cô nói với chính mình rằng cô chẳng để tâm đến ai, nhưng sự thật là không ai để tâm đến cô.
Đúng lúc này bụng cô reo lên một tiếng rất nhỏ vì đói, nhưng bị tiếng cười trên tivi che mất.
Ngu Cốc Thu đứng dậy, khoác áo vào rồi nói một câu: “Con xuống dưới mua chút đồ.”
Ngu Văn Hạ thừa cơ chen vào hét với theo: “Vậy thì mua cho em một bao thuốc! Ngọc Khê ấy!”
Cửa hàng tiện lợi ở ngay trước cửa nhà, nhưng vừa bước ra khỏi hành lang, Ngu Cốc Thu liền bị luồng gió lạnh lùa thẳng vào cổ làm cô rùng mình, bắt đầu hối hận vì đáng lẽ phải quàng thêm cái khăn xuống đây.
Cô thọc hai tay vào túi áo, chạy sang phía đối diện như một con chim cánh cụt không được linh hoạt cho lắm.
Cửa tự động của cửa hàng kêu một tiếng mở ra, luồng hơi ấm phả vào mặt. Nhân viên trẻ đang xem video ngắn, vừa lơ đễnh vừa chẳng quan tâm, nhưng kiểu thờ ơ ấy lại khiến Ngu Cốc Thu thấy thả lỏng, thoải mái buông thư thần kinh, chậm rãi đi qua đi lại giữa các kệ hàng. Cuối cùng cô chọn một ly mì vị Tom Yum, một cây surimi, thêm một chai sữa chuối, nước bọt bắt đầu trào trong miệng.
Cô ôm mấy thứ đó đến quầy, vừa nhìn thấy kệ thuốc lá phía sau lưng nhân viên là tâm trạng lại trở nên khó chịu.
“Lấy giúp tôi một bao Ngọc Khê, cảm ơn. À đúng rồi, trong cửa hàng có thể nấu mì ăn liền không?”
“Bình nước nóng ở kia, cứ dùng thoải mái ạ.”
Ngu Cốc Thu nói lời cảm ơn, xoa hai tay rồi đi pha mì. Trong tiệm đúng lúc có dãy ghế bar cạnh cửa sổ, như vậy cô quay lưng lại phía nhân viên ăn mì sẽ đỡ ngại hơn.
Trong lúc chờ mì chín, cuối cùng Thang Tuấn Niên cũng trả lời tin nhắn.
“Nhẫn sắp được gửi đến rồi.”
Ngu Cốc Thu đầy vẻ nghi hoặc.
“Sao có thể được, mình còn chưa nhận mã lấy hàng mà.”
“Đêm Giao thừa không gọi được ship nhanh.” Anh nhắn lại, “Nên mình mang sang cho cậu luôn, sắp đến cổng khu của cậu rồi.”
Ngu Cốc Thu sửng sốt ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, xe cộ thưa thớt, vắng lặng đến mức trống trải. Lại thêm một chiếc xe chạy ngang qua trước mắt, và sau đó, Thang Tuấn Niên chống gậy dò đường, bước từng bước một vào khung cảnh, từ mé trái ô cửa sổ chậm rãi tiến vào tầm nhìn của cô.
Anh vẫn mặc chiếc áo dạ màu đen, quàng một chiếc khăn trắng tinh, dưới ánh đèn đường phản chiếu thành một lớp sáng vàng cam.
Ngu Cốc Thu bất giác ấn nút gọi cho anh.
Tút, tút, tút.
Cô thấy Thang Tuấn Niên dừng lại, trong ngày đông thở ra từng hơi trắng, bàn tay đỏ ửng vì lạnh mò ra chiếc điện thoại. Anh đưa mắt lại gần màn hình, nhìn thấy số của cô thì thoáng lộ ra vẻ luống cuống, giống như không biết nút nghe ở đâu, hoảng hốt bắt máy.
Ở hai đầu điện thoại chỉ nghe tiếng hô hấp của nhau, nhịp một lên một xuống.
Sau đó, như có linh cảm, anh quay người lại.
Hai người lại một lần nữa đứng cách nhau mà nhìn sang nhau.
Chỉ là lần này, là Thang Tuấn Niên đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Ngu Cốc Thu nâng điện thoại lên, tay còn lại ôm lấy ly mì, hơi nóng phả vào lòng bàn tay. Cô nuốt xuống, lần này không phải vì thèm ăn, mà là vì một thứ cảm xúc khó diễn tả, khiến cổ họng cô nghẹn lại, mấy lần lăn lên xuống rồi nhẹ bẫng bật ra một câu:
“Hi.”
Thang Tuấn Niên cũng giơ điện thoại lên. Gương mặt anh vì khoảng cách xa nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe giọng anh truyền qua điện thoại. Rõ ràng khoảng cách rất gần, vậy mà âm thanh lại mang chút sột soạt, giống như vượt qua vô số năm ánh sáng, từ một đầu vũ trụ truyền đến.
“Hi.” Anh nói. “Cổ họng cậu cuối cùng cũng khỏi rồi.”
Ngu Cốc Thu khẽ cắn môi.
Anh bật cười nhẹ: “Sao lại không nói nữa rồi, Ngô Đông?”
Một chiếc xe màu đỏ lại chạy ngang qua.
Thang Tuấn Niên chạy về phía cô.