Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 54

Đinh đông——

Cửa tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra, người đàn ông khoác áo măng tô đen bước vào, đi thẳng về phía chỗ Ngu Cốc Thu đang ngồi.

Ngu Cốc Thu nhìn thấy Thang Tuấn Niên càng lúc càng đến gần, ánh mắt cô vô thức càng lúc càng cụp xuống, rủ hẳn về mặt đất, nhìn thấy bước chân anh dừng lại ngay trước mặt mình.

Cô cảm thấy cực kỳ bối rối. Thà anh mắng cô đôi câu kiểu “quả nhiên là em” hay “tại sao lại lừa tôi”, còn dễ chịu hơn việc anh cứ nhẹ nhàng phối hợp với màn diễn vụng về của cô như thế này. Cách đối xử ấy lại khiến người ta khó nói thành lời, xen lẫn một chút ác ý tinh tế khiến cô càng hoang mang.

Cô gượng nói: “Cảm ơn anh đã đặc biệt chạy một chuyến. Nếu không ai nhận đơn thì anh có thể nói với em, để mai đưa cũng được.”

“Không sao, dù gì hôm nay tôi cũng rảnh. Với lại bây giờ tôi có thể tự đi đến nhiều nơi rồi, mang cái này tới cho em cũng chẳng phiền.” Thang Tuấn Niên lấy từ túi áo măng tô ra chiếc nhẫn đã được gói lại, “Vả lại đây là cô ấy gửi cho em, rất quan trọng đúng không?”

Ngu Cốc Thu lúng túng nhận lấy, nhét ngay vào túi áo.

“Không đeo à? Lỡ lại làm mất thì sao.”

Cô lại móc nó ra, dưới ánh mắt của anh, chột dạ đeo vào ngón trỏ.

Ánh mắt Thang Tuấn Niên dời về phía bàn, cúi đầu nhìn kỹ, xác nhận đó đúng là mì ăn liền.

“Sao em lại ngồi đây ăn mì gói? Chưa ăn cơm à?”

Ngu Cốc Thu khẽ dịch người, cố che mấy món đồ ăn vặt khác phía sau: “Ăn rồi, mà ăn chưa no.”

Thang Tuấn Niên biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, nghĩ một chút đã hiểu ngay.

Anh suy nghĩ thoáng chốc, rồi nói: “Vừa hay tôi cũng chưa ăn bữa tất niên. Hay là… em mời tôi ăn cơm đi, nếu em muốn cảm ơn vì tôi tự mang nhẫn đến cho em.”

Ngu Cốc Thu nghi hoặc nhìn anh: “Anh thật sự chưa ăn bữa tất niên?”

“Ăn cơm tối rồi, nhưng chưa ăn bữa tất niên.” Anh nhìn cô, nói: “Phải ăn cùng nhau mới gọi là bữa tất niên chứ?”

Ngu Cốc Thu sững lại, trong lòng nghĩ, quả nhiên anh vẫn chỉ có một mình.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, cô đã muốn gật đầu với anh, rồi đi cùng anh ngay.

Nhưng như vậy thì không đúng. Nếu thật sự như thế… vậy chẳng phải mấy ngày nay cô cố gắng né tránh và kiên trì đều uổng phí rồi sao?

Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Hôm nay là đêm Giao thừa, đêm Giao thừa phải ở bên gia đình.”

Thang Tuấn Niên hỏi trúng tim đen: “Nhưng những người đó… có được tính là gia đình của em không?”

Ngu Cốc Thu như bị đâm trúng, theo bản năng bật lại một câu hơi tổn thương người khác: “Vậy em với anh lại càng không tính.”

Thế nhưng Thang Tuấn Niên vẫn rất bình tĩnh: “Cho nên em đi đâu cũng được, tùy ý em. Nhưng ít nhất đi với tôi, em không cần phải ăn mì gói. Hay là… em đã chán ghét tôi đến mức ngay cả thế này cũng không chịu nổi?”

“Làm sao em ghét anh được?”

Anh khẽ cong môi, hiện lên chút cười khổ: “Không phải sao? Tôi nghĩ chắc tôi đã làm gì khiến em rất ghét, nên em mới như bây giờ, tránh tôi xa xa.”

“Không phải! Hoàn toàn không phải! Em không nói dối!”

Anh chớp mắt, trong nụ cười, vị đắng kia dần tan đi.

“Thật không?”

Giọng anh truy hỏi giống như một đứa trẻ.

Ngu Cốc Thu gật đầu lia lịa: “Thật một vạn lần.”

“Nếu không ghét tôi… vậy có thể cùng tôi đi ăn cơm chứ?”

Chủ đề cứ thế vòng trở lại.

Ngu Cốc Thu vẫn còn đang do dự. Lý trí gào thét rằng không được, tuyệt đối không được, phải giữ vững ranh giới, nhưng trái tim thì đã nóng lòng muốn nắm lấy bàn tay Thang Tuấn Niên đang chìa về phía cô.

Điện thoại đặt trên bàn sáng lên, là Ngu Văn Hạ gửi đến một tin thúc giục.

[Mua bao thuốc mà chị rùa bò vậy hả?]

Tin nhắn đó phá vỡ cái cán cân vốn đã chênh vênh, khiến nó hoàn toàn nghiêng về phía không lý trí.

Ngu Cốc Thu trợn mắt một cái, phớt lờ tin nhắn, ấn giữ nút nguồn rồi tắt máy, một hơi làm xong.

Cô nhìn Thang Tuấn Niên, cắn răng nói: “Chúng ta đi thôi, chỉ là ăn một bữa cơm.”

Trước khi rời đi, cô lấy gói thuốc trong túi ra, ném mạnh vào thùng rác cùng với hộp mì gói.

Ý định ban đầu của Ngu Cốc Thu là cùng Thang Tuấn Niên tìm một quán nào còn mở để ăn tạm. Kết quả tìm mấy quán liền, thì quán đóng cửa hết, hoặc chỉ nhận đặt bàn trước. Những nơi còn ăn được thì chỉ còn mấy chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh — mà như thế thì cũng chẳng khác gì mì gói.

Thế nên, vòng đi vòng lại, họ lại quay về chỗ này.

Ngu Cốc Thu nhìn cửa nhà Thang Tuấn Niên, cô vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gõ cánh cửa này, khoảnh khắc nhìn thấy anh thò đầu ra từ bên trong, vừa khó tin vừa khiến tim cô đập loạn.

Để anh tin tưởng và đồng ý cho cô giúp đỡ, cô đã bịa ra một cái tên, và từ đó, giữa họ mới có giao điểm.

Vậy mà sau biết bao chuyện xảy ra, cô lại đứng ở đây lần nữa. Chỉ có điều, lần này cuối cùng cô đã là Ngu Cốc Thu thật sự. Cảm tưởng này có phần dư thừa, nhưng trong những ngày rời khỏi Thang Tuấn Niên, cô thực sự nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Nhưng… chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Ông trời hẳn cũng sẽ cho cô được nuông chiều chút nhớ nhung này chứ. Hãy cứ xem lần này như một lời tạm biệt thật tử tế, để sau này cả hai đều không phải tiếc nuối.

Cô theo sau Thang Tuấn Niên bước vào nhà. Vừa vào đã cảm thấy có gì đó khác lạ, căn nhà trống trải hơn, không còn chú chó nhỏ lắc đầu lắc đuôi chạy đến, yên lặng cọ cọ vào mắt cá chân cô.

Cô dù chỉ tiếp xúc với Phi Phi vài lần còn thấy hụt hẫng như vậy, tâm trạng của Thang Tuấn Niên càng không cần nói. Trong đời người có rất nhiều chuyện đau đớn, mà một trong số đó là đối mặt với chia ly; điều đau đớn thứ hai là đối mặt với điều chưa biết.

Mà đúng lúc này, Thang Tuấn Niên lại phải trải qua cả hai cùng lúc.

Anh vừa mới khôi phục thị lực, cần phải làm quen lại với một thế giới mà trong mười năm qua anh đã dần quên mất. Và trong thế giới đó, những người và những điều anh từng quen thuộc, từng mang lại cho anh cảm giác yên ổn… đã không còn tồn tại nữa.

Lúc này Ngu Cốc Thu mới thấm thía sâu sắc rằng, việc cô rời đi một cách thô bạo như vậy quả thật là vô lý. Cô nhìn bóng lưng gầy của Thang Tuấn Niên sau khi anh cởi áo măng tô, anh xách túi đồ ăn đi về phía bếp. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh bị nén lại thành một mảng mỏng. Cảm xúc trong lòng Ngu Cốc Thu đột nhiên không kìm được nữa.

“Xin lỗi anh.” Cô bỗng nói.

Anh quay lại: “Sao vậy?”

“Xin lỗi anh.” Ngu Cốc Thu cúi đầu. “Em không nên làm như thế…”

Thang Tuấn Niên nhẹ nhàng cắt lời cô.

“Lúc em hoàn toàn không liên lạc được, tôi đã nghĩ rất nhiều khả năng. Đối với tôi, đáng sợ nhất có hai kết quả: một cái vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi sợ mình đã làm điều gì khiến em vô cùng ghét tôi; còn cái thứ hai là tôi sợ em gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng hôm đó đến viện dưỡng lão, tôi đã thấy em, nên biết em không sao thì tôi yên tâm. Bây giờ lại biết em không ghét tôi… thế là đủ rồi. Tôi đã thở phào.”

Ngu Cốc Thu ngẩn người: “Anh nhìn thấy em ở viện dưỡng lão…?”

“Đúng, tôi thấy em chạy về phía ngược lại với tôi. Dù chỉ là một bóng dáng rất mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy đó là em.”

Ngu Cốc Thu buồn bã nói: “Anh là xem camera nên mới biết là em đúng không?”

Thang Tuấn Niên khẽ trầm mặc, môi động nhẹ, rồi thở dài một chút.

“Từ lần đầu em mở cửa nhà tôi… tôi đã biết đó là em rồi, Cốc Thu. Em không nhận ra tôi luôn cố gắng không gọi em là ‘Đông’ sao?”

Ngu Cốc Thu sững sờ.

“Không thể nào.” Cô lập tức phủ nhận. “Chúng ta mười năm không gặp! Dù giọng nói không khác hồi cấp ba là mấy, thì cũng là mười năm rồi! Hơn nữa hồi cấp ba chúng ta có nói chuyện với nhau đâu, anh làm sao có thể nghe một cái liền nhận ra được…”

“Lúc đầu tôi cũng không thể khẳng định ngay là em,” Thang Tuấn Niên nói, “nhưng càng nghe nhiều, tôi càng chắc đó là em. Nếu người đó là người tôi đặc biệt để tâm… làm sao tôi có thể quên được giọng của cô ấy? Thế nên lúc em mở miệng chào tôi, tôi đã bắt đầu nghi rồi.”

Ngu Cốc Thu dần mất tự tin: “Nhưng… cũng có thể… chỉ là giọng giống thôi mà.”

“Cũng có khả năng đó.” Anh nói, “Nhưng cái tên giả em đặt… thật sự quá tệ.”

“…Thật sự rất tệ sao?”

“Một người Thu, một người Đông…” Anh nhìn thấy vẻ mặt cô, liền đổi cách nói: “Chỉ là… hơi sơ sài, rất dễ liên tưởng, không phải tệ.”

Ngu Cốc Thu không cam lòng, cố cãi lại: “Nhỡ đâu thật sự có một người tên là Ngô Đông, giọng lại giống em thì sao!”

“Ừ, cho nên tôi vẫn luôn chỉ là nghi ngờ… cho tới ngày hôm đó, tôi nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy gì?”

“Lúc nhóm Trương Mãnh đến tự điểm danh để tôi massage, là em đuổi bọn họ đi. Tôi đã nghe thấy.” Thang Tuấn Niên nói, “Cho dù em không cần phải làm vậy, tôi cũng sẽ không để bụng gì cả. Tôi làm công việc của tôi, họ là khách.”

“Nhưng… tôi vẫn rất cảm ơn em vì khi đó đã đứng về phía tôi.”

Ngu Cốc Thu hết xanh rồi lại đỏ mặt, thì thào: “Thì ra lúc đó anh đã phát hiện rồi… vậy sao lúc đó anh không vạch trần em?”

“Vì tôi hi vọng em sẽ chủ động nói với tôi.” “Nhưng đến cuối cùng em vẫn không nói. Tôi không đợi được sự thật, mà sự thật đại diện cho lòng chân thành.”

Thang Tuấn Niên mỉm cười, nhưng trong giọng anh đã bắt đầu có chút không tự chủ.

“Nếu Ngô Đông là giả… vậy tình cảm mà em dùng cái tên giả đó để nói với tôi… cũng là giả sao?” 

Ngu Cốc Thu không trả lời ngay, mà lại thở phào một hơi trong lòng, nghĩ rằng: Tốt quá, cuối cùng anh cũng chịu bộc lộ cơn giận của mình.

Cảm xúc bị dồn nén không nói mới là đáng sợ; còn bây giờ anh ép cô như vậy, trái lại khiến cô yên tâm hơn.

Ngu Cốc Thu nhìn thẳng vào mắt Thang Tuấn Niên, đáp: “Không phải giả.”

Ánh mắt Thang Tuấn Niên trở nên hơi mê ly, hơi nheo lại, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của cô hơn. Nhưng khoảng cách giữa họ lại không cho phép anh làm được điều đó, lúc này, Ngu Cốc Thu đối với anh chỉ là một bóng dáng mơ hồ.

Anh buông bỏ, nghiêng đầu sang một bên, không tiếp tục truy hỏi rốt cuộc là vì sao nữa, lặng lẽ bước vào bếp. Ngu Cốc Thu cũng im lặng đi theo vào, phụ anh một tay.

Đồ ăn là lúc nãy ở siêu thị tùy tiện mua, trong nhà không còn lại bao nhiêu nguyên liệu, cuối cùng họ chọn vài thứ rồi quyết định làm lẩu. Thang Tuấn Niên rửa rau, bày đồ ra đĩa; Ngu Cốc Thu thì đứng bên cạnh làm nóng nồi, đun nước. Hai người vẫn rất ăn ý, gọn gàng lưu loát như lần trước cùng chuẩn bị lẩu, loáng một cái đã bưng lên bàn.

Thang Tuấn Niên hỏi: “Có muốn xem gì nữa không?”

“Xuân Vãn?”

“Được.”

“Anh đã về Thanh Thân làm việc lại rồi à?”

“Ừ, nhưng mấy hôm nay cửa hàng đóng cửa, mọi người đều về nhà ăn Tết.”

“Thế cũng tốt.”

“Viện dưỡng lão chắc không được nghỉ nhỉ?”

“Ừm, nhưng có đồng nghiệp trực Tết. Em có thể nghỉ đến mùng năm.”

“Thế thì tốt quá rồi.”

Anh lại lấy chiếc laptop kiểu cũ đến, tìm được chương trình Xuân Vãn đang phát trực tiếp. Căn phòng khách vốn hơi lạnh lẽo bỗng náo nhiệt hẳn, nhưng trong lòng Ngu Cốc Thu vẫn thấy trống trải. Lúc này, đáng lẽ phải có con chó nhỏ bị mùi lẩu nghi ngút hấp dẫn, nhân cơ hội chui xuống gầm bàn rồi.

Cô không nhịn được hỏi: “Phi Phi dạo này thế nào rồi? Được nhận nuôi chưa?”

Thang Tuấn Niên đáp: “Nghe nói là xác nhận rồi.”

“Vậy sao…”

Cô không biết phải nói gì. Rõ ràng lúc trước cô còn mạnh miệng nói sẽ đi nhận nuôi Phi Phi, nhưng sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, cô liền biết mình và Phi Phi đã không còn duyên nữa.

Vậy anh có nghĩ những việc cô làm là đang đùa giỡn anh và Phi Phi không?

Tiếp đó hai người bỗng nhiên chìm vào im lặng. Thang Tuấn Niên đột nhiên gắp con tôm trong nồi bỏ vào bát cô, Ngu Cốc Thu sững lại một chút, rồi lại gắp một miếng khoai từ vào bát Thang Tuấn Niên. Hai người cứ đưa tới đưa lui như đang ganh đua, nguyên liệu vốn không nhiều trong nồi nhanh chóng cạn sạch.

Thế nhưng Ngu Cốc Thu lại bắt đầu không nỡ. Cô mong bữa ăn này có thể kéo dài thêm một chút, lâu hơn nữa cũng được. Cô có thể ăn nhiều hơn, ăn đến mức căng bụng cũng không sao, chỉ cần có thể ở lại lâu thêm bên người này.

Nhưng một giọng nói khác lại vang lên: đừng ở nữa, lỡ như tối nay đột nhiên phát bệnh thì biết làm sao; nhân lúc bây giờ còn ổn thì đi ngay đi, sau này cũng đừng gặp lại nữa. Đừng để khi anh ấy có lại thị lực, điều đầu tiên anh nhìn thấy là dáng vẻ xấu xí của em.

Ngu Cốc Thu đặt đũa xuống, trong tiếng cười của Xuân Vãn, cô nói lời tạm biệt anh.

“Thang Tuấn Niên, em còn thiếu anh một câu tạm biệt nói trực tiếp.”

Thang Tuấn Niên cũng đặt đũa xuống, nhìn về phía cô.

“Sau này đến bạn bè cũng không làm nổi sao?”

Ngu Cốc Thu nín thở, lấy hết can đảm: “Tất nhiên không phải thế. Nếu anh gặp khó khăn gì cần em giúp, em nhất định sẽ không chối từ. Nhưng những lần ăn uống gặp gỡ bình thường… thì không cần nữa.”

Anh cúi đầu xuống, im lặng rất lâu, rồi mở miệng: “Ngu Cốc Thu, em đã nói em yêu tôi không phải giả. Vậy chẳng lẽ em chỉ yêu tôi khi tôi còn mù? Hồi cấp ba em không để ý tới tôi, bây giờ tôi phẫu thuật có lại được mắt thì em lập tức rời đi. Đây là hội chứng ‘kỵ sĩ trắng’ à?” Giọng anh trở nên mềm yếu. “Em chỉ muốn đóng vai người cứu rỗi tôi. Đến lúc thời cơ chín muồi, em liền chuẩn bị rời đi, để tiếp tục đi làm người cứu rỗi cho người kế tiếp.”

Hồi cấp ba, em không để ý tới anh?

Ngu Cốc Thu nghe câu đó thật sự muốn bật cười. Cô nghĩ, mình giỏi quá rồi, năm đó cố hết sức che giấu tâm tư để khỏi bị anh chán ghét, cô đã làm được, mà còn làm quá mức. Bây giờ điều đó lại trở thành một cú boomerang đẹp đẽ, nhưng người bị đâm trúng lại là cả hai.

Cô quả thật cũng bật cười, nhưng tiếng cười đó khiến quai hàm Thang Tuấn Niên càng nghiến chặt hơn.

Mà anh nghĩ, mình đã hoàn toàn đoán đúng cái tâm lý b*nh h**n của cô, nếu không thì không thể giải thích được việc cô đột ngột rút lui như vậy.

Giờ cô không phản bác, lại càng trở thành cọng rơm cuối cùng chứng thực suy đoán đó của anh.

Thực ra Ngu Cốc Thu hoàn toàn không biết “hội chứng kỵ sĩ trắng” là gì, chỉ nghĩ rằng anh đã tự tìm ra một logic hợp lý để thuyết phục chính mình, vậy thì cô cứ để mặc cho anh hiểu lầm như thế cũng được.

Thang Tuấn Niên mặt lạnh đứng dậy đi vào phòng, lúc đi ra trong tay ôm một thùng pháo hoa.

“Tôi không có yêu cầu gì khác. Ít nhất đợi bắn xong pháo hoa rồi hãy đi, được không?”

Ngu Cốc Thu do dự một lúc, rồi đứng dậy đi theo.

Hai người ra đến ban công. Thang Tuấn Niên đặt hộp pháo xuống, bật que diêm châm kíp nổ. Lửa xèo xèo leo lên, một chùm pháo hoa vụt bắn lên trời, đỏ rực tóe nở, chiếu sáng gương mặt cả hai.

Giờ này còn sớm trước không giờ, mọi nhà tạm thời còn nhịn lòng chưa đốt pháo hoa, vì thế pháo hoa của họ trở thành tâm điểm duy nhất, chiếm nửa khoảng trời.

Giữa khoảng trống khi pháo hoa tỏa ra rồi rơi xuống, khóe mắt Ngu Cốc Thu lướt qua Thang Tuấn Niên, lại kinh ngạc phát hiện anh nhắm mắt.

“Sao anh không nhìn?”

“Tôi đang nhìn mà.” Anh nhắm mắt ngước mặt lên trời. “Ngu Cốc Thu, nói cho tôi bây giờ pháo hoa trông thế nào.”

“……Được.”

Tất cả như quay về lại ngày hôm đó.

Ngu Cốc Thu cũng nhắm mắt, hướng lên bầu trời, bịa bừa: “Bây giờ… là pháo hoa màu xanh lá, xanh như măng tre non vừa chần trong nồi nước sôi vậy……”

Nhưng lúc này, Thang Tuấn Niên lại cắt ngang cô.

“Thì ra lần trước em cũng nhắm mắt nói với tôi như vậy à?”

Anh không biết từ khi nào đã mở mắt, nhìn cô, và đương nhiên cũng biết pháo hoa vừa bắn lên trời tuyệt đối không phải màu xanh lá.

Ngu Cốc Thu đường hoàng nói: “Đúng đó, như vậy mới gọi là cùng xem mà. Anh không nhìn thấy, em cũng không nhìn thấy, nhưng cuối cùng chúng ta đều có thể nhìn thấy.”

Lời vừa dứt, một chùm pháo hoa ngũ sắc sáng bừng, “bụp bụp”, Thang Tuấn Niên sững sờ nhìn nghiêng gương mặt cô, mờ mờ ảo ảo. Trong tầm mắt anh, cảnh tượng chính là như thế, bị ánh pháo hoa tô điểm, mộng ảo bờ bãi.

Pháo hoa bắn lên rốt cuộc là hướng về bầu trời, hay là hướng về tim anh?

Thang Tuấn Niên khẽ hít một hơi, nghiêng mặt đi, nói: “Trong những chuyện em lừa tôi… lại phải thêm một chuyện rồi.”

Ngu Cốc Thu nhún vai, kiểu phá rồi thì phá cho xong: “Đúng, nghĩ lại thì em lừa anh cũng nhiều chuyện thật.”

Thang Tuấn Niên bất lực nhắm mắt lại lần nữa. Đó là một động tác thể hiện anh chấp nhận sự dối trá của cô.

Ngu Cốc Thu cũng nhắm mắt theo, tiếp tục bịa bừa mà “tường thuật trực tiếp” pháo hoa cho anh, đỏ nói thành xanh, xanh nói thành vàng.

Cho đến khi chùm pháo cuối cùng rơi xuống, không còn nghe thấy tiếng nổ nữa.

Cô đang định mở mắt thì một chùm pháo hoa lớn cuối cùng bật lên tiếng nổ trầm như lời dạo đầu, báo hiệu tất cả vẫn chưa kết thúc.

Thang Tuấn Niên nói không sai, khi con người mất đi thị giác, những giác quan khác đều sẽ trở nên nhạy bén hơn. Vì vậy đôi tai cô bắt được tiếng pháo hoa cuối cùng còn chưa b*n r*, ngoài ra còn có tiếng quần áo cọ xát rất nhẹ, là âm thanh tạo ra khi một người cúi xuống, ép ra nếp gấp. Mũi cô ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhàn nhạt của pháo hoa tan trong gió, và mùi hương đậm đang vào lúc này tiến sát lại gần cô.

Còn đôi môi cô…

Đôi môi cô đang run.

Bởi một đôi môi ấm áp khác đã cúi xuống, khẽ chạm vào khóe môi cô. Trong khoảnh khắc đó, pháo hoa trên đỉnh đầu như cuồn cuộn sụp đổ.

Chùm pháo hoa cuối cùng được bắn lên rồi, nó có màu gì, cô không biết.

Môi Thang Tuấn Niên rời đi một chút, hơi thở khàn khàn vờn qua, anh thì thầm: “Đừng đi. Đừng biến mất khỏi tôi… có được không em?”

Bình Luận (0)
Comment