Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 6

Ban đầu, Ngu Cốc Thu cho rằng Thang Tuấn Niên chẳng qua là không muốn tiếp xúc với bạn bè, người quen cũ. Nhưng sau đêm hôm đó, cô biết mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Anh không phải là không muốn gặp lại người xưa, mà là không muốn để bất kỳ ai lại gần mình.

Dù cô đã tự bịa ra một cái tên giả, giả vờ thành một người hoàn toàn khác để tiếp cận anh, nhưng bản chất cô vẫn là Ngu Cốc Thu, người rất biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử. Cảm nhận được sự kháng cự nơi anh, trong lòng cô chỉ thấy mình thật tệ, hoàn toàn không thể giả vờ ngây ngô mà tiến thêm bước nữa.

Cô không phải là mặt trời, mà chỉ là người ẩn mình trong bóng râm dưới ánh mặt trời, chẳng ai trông mong một kẻ như thế sẽ mang đến hơi ấm cho người khác cả.

Ngu Cốc Thu tự an ủi mình như vậy. Điều duy nhất khiến cô thấy khó xử lúc này là món đồ của Lâm Thục Tú, lời nói dối đã nói ra rồi, giữ lại trong tay rõ ràng không thích hợp. Hay là, cùng lắm thêm một lần cuối, thử đặt nó trước cửa nhà Thang Tuấn Niên xem sao.

Vài ngày sau, tối thứ Sáu tan làm, Ngu Cốc Thu lại đến khu Tử Kinh Hoa Viên.

Lần này cô sẽ không dại dột làm phiền Thang Tuấn Niên nữa. Dù anh có ở nhà hay không, cô cũng chỉ định để món đồ lại rồi đi ngay.

Cô bước lên cầu thang theo ánh đèn cảm ứng, gần tới tầng của Thang Tuấn Niên thì đèn như lần trước lại vụt tắt ở đoạn này, chỉ còn ánh đèn vàng mờ hắt ra, là đèn trong nhà anh.

Cửa mở. Có người đang đứng ở cửa nói chuyện với anh.

Ngu Cốc Thu lại bước thêm hai bậc, cuối cùng nghe rõ đó là giọng của một người phụ nữ —

“Hôm đó nó ngã, tôi có hơi xúc động, nên đến xin lỗi anh. Lần này tôi muốn nói chuyện tử tế một chút, cùng nhau tìm cách giải quyết.”

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Thang Tuấn Niên, trầm thấp mà bất lực.

“Chuyện lần trước tôi đã nói rồi, Phi Phi đi đúng tuyến đường đã định, không phải lỗi của nó.”

Câu trả lời khiến người phụ nữ kia có vẻ không vui, giọng cô ta cũng nặng hơn.

“Vậy chẳng lẽ là lỗi của con tôi à? Trẻ con vốn hiếu động thôi. Không chỉ con tôi đâu, mấy đứa nhỏ khác trong khu cũng sợ con chó lớn nhà anh đấy. Ngày nào nó cũng đi đi lại lại, bọn trẻ chơi dưới sân cũng chẳng yên. Chung cư này vốn dĩ không cho nuôi chó, vì tình hình đặc biệt của anh nên mọi người mới nhường chút thôi.”

Thang Tuấn Niên im lặng một lát, rồi khẽ nói lời xin lỗi.

Anh lại nói: “Phi Phi là chó dẫn đường được huấn luyện rất chuyên nghiệp, nó rất ngoan, tuyệt đối không bao giờ lao vào người khác. Nó là con chó dù bị thương cũng không kêu lên một tiếng. Cô không cần quá lo như vậy.”

Người phụ nữ kia dịu giọng đôi chút: “Tôi đâu có nói nó không ngoan, nhưng việc gì cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn mà. Dù sao thì… chó vẫn là chó. Quan trọng là… anh không nhìn thấy, nếu xảy ra chuyện thật, anh phản ứng kịp sao?”

Thang Tuấn Niên không hề nổi giận vì bị công kích, anh kiên nhẫn đáp: “Cô thật sự không cần lo. Phi Phi sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó nó sẽ được đưa về trung tâm, không còn ở đây nữa. Hơn nữa, bao năm qua nó ở cạnh tôi chưa từng xảy ra chuyện gì, thì trong khoảng thời gian ngắn này càng sẽ không.”

“Tai nạn thì có bao giờ báo trước thời gian đâu.”

Câu phản bác ngắn gọn của người phụ nữ khiến Thang Tuấn Niên nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Thấy vậy, cô ta được đà nói tiếp: “Tôi nghĩ là khu này có lẽ không hợp với anh đâu. Biết đâu anh nên chuyển đến chỗ nào mà mọi người đều nuôi chó, như thế cũng tiện hơn cho anh.”

Ngu Cốc Thu không thấy rõ nét mặt của Thang Tuấn Niên, chỉ cảm thấy khung cảnh này giống hệt buổi tối ở tiệm massage hôm ấy, anh đứng trong bóng tối mờ mịt, bị người ta đẩy lên thế yếu, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

Khác chăng là lần này, cô không muốn tiếp tục làm kẻ đứng ngoài nữa.

Dù sao thì, cô là “Ngô Đông”.

Ngu Cốc Thu bước nhanh lên phía trước, không chút khách khí chen vào: “Vậy sao không phải là cô dọn đi?”

Người phụ nữ sững lại, quay đầu: “…Gì vậy? Cô là ai?”

“Tôi… tôi là bạn mới của anh ấy.”

Thang Tuấn Niên cũng ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu lên, cố gắng hướng về phía cô.

“À, bảo sao trước giờ chưa thấy cô.” Người phụ nữ nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nói: “Nếu cô là bạn của anh ta thì càng nên nghĩ cho anh ta chứ? Cái tôi nói là vì muốn tốt cho anh ta thôi. Khu này cũ rồi, lại không có thang máy, anh ta không nhìn thấy, đi lên đi xuống thế này thật bất tiện.”

Ngu Cốc Thu nghe cô ta nói mà chỉ thấy nực cười, giọng điệu đanh thép ấy nghe ra còn tưởng như thật sự đang quan tâm vậy.

Cô giận đến lửa bốc trong lòng, giọng nói cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh: “Cho dù cầu thang có bất tiện, anh ấy và chó dẫn đường của anh ấy đã quen với lối đi đó rồi! Tùy tiện thay đổi, cô có biết sẽ càng bất tiện hơn không? Chưa kể chó dẫn đường còn phải được huấn luyện lại với tuyến đường mới! Cái ‘vì tốt cho anh ta’ mà cô nói nghe thật hay ho, nhưng bản chất chỉ là ích kỷ, cô chỉ muốn đuổi con chó dẫn đường ấy đi thôi.”

Sắc mặt người phụ nữ dần đỏ bừng lên.

“Được, cô đã nói khó nghe như vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn! Anh ta bất tiện, thế còn chúng tôi thì tiện chắc? Nếu có thể chuyển nhà, chúng tôi đã dọn đi sớm rồi, chẳng qua là vì con tôi phải đi học! Anh ta mù, anh ta không thấy gì, thì là người yếu thế à? Còn chúng tôi, vì đồng tiền, vì mua nhà trong khu trường học tốt cho con, chúng tôi cũng là người yếu thế! Chúng tôi không có nghĩa vụ phải nhường ai hết!”

“…Nếu hôm nay con cô là người bị mù thì sao?” Ngu Cốc Thu cố gắng kìm nén cơn giận, “Có người bắt cô phải chuyển khỏi đây, cô có chuyển không?”

Người phụ nữ lập tức biến sắc, giọng cũng vọt lên cao: “Cô sao mà độc miệng vậy hả! Tùy tiện rủa con người ta! Cẩn thận kẻo cô gặp báo ứng đấy!”

“Tôi đồng ý dọn đi.”

Giọng Thang Tuấn Niên vang lên bất ngờ, nhỏ nhẹ, nhưng khiến cả không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Ngu Cốc Thu nghẹn lời, vừa giận vừa xót, còn người phụ nữ thì lại ngẩn ra, dường như không ngờ mục đích của mình lại đạt được dễ như thế.

Thế nhưng, câu tiếp theo của anh lại là: “Nhưng tôi sẽ không vì cô, hay vì đứa con vô lý của cô mà dọn đi.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Cô vào nhà đi.”

Ngu Cốc Thu sững người vài giây, mới nhận ra hình như câu ấy là nói với mình.

Trước chuyện sắp được bước vào nhà anh, đầu óc cô bỗng choáng váng, ngơ ngác “ờ” một tiếng. Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, cổ tay đã bị anh khẽ kéo lại, cảm giác như làn mây chạm vào, mềm nhẹ mà mơ hồ. Anh đưa cô ra phía sau, cùng lúc đó “rầm” một tiếng, bàn tay còn lại dứt khoát đóng sập cửa, để người phụ nữ mặt mày tái mét đứng bên ngoài.

Trong và ngoài cánh cửa, đồng thời chìm vào im lặng.

Thang Tuấn Niên buông tay cô ra rất nhanh.

“Xin lỗi… đợi cô ta đi rồi hãy về.” Giọng anh bình thản, “Dù sao tôi cũng không thể để ‘bạn mới’ của mình đứng ngoài cửa.”

Ngu Cốc Thu vô thức xoa cổ tay, trong lòng thầm nghĩ, may mà anh không nhìn thấy.

Cô giả vờ không hiểu giọng điệu mỉa mai kia: “Câu đó là anh thừa nhận chúng ta là bạn rồi đúng không?”

“Xem ra hồi đi học môn ngữ văn của cô chẳng khá lắm.”

“Để anh thất vọng rồi, hồi cấp ba tôi học văn giỏi nhất lớp đấy. Có lần còn được điểm tuyệt đối bài làm văn!”

Bài làm văn đó sau này còn được giáo viên in ra làm mẫu cho cả khối, cậu từng đọc qua rồi mà. Chỉ là… chắc cậu không còn nhớ nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, khi đọc xong, cậu từng nói với tôi: “Có khi sau này cậu sẽ làm nhà văn cũng nên.”

Còn tôi đã trả lời: “Cảm ơn nhé, sau này cậu nhất định cũng sẽ trở thành nhà khoa học.”

Thang Tuấn Niên, chúng ta đều không trở thành người lớn như mình từng mong ước.
Nhưng trong căn phòng nhỏ hẹp này, vẫn có thể gặp lại cậu. Điều đó khiến tôi thấy, trưởng thành cũng không tệ đến vậy.

Ngu Cốc Thu lặng lẽ nhìn gương mặt Thang Tuấn Niên, trong lòng khẽ thầm thì.

Trong nhà anh phảng phất mùi hương của nước xịt phòng, phòng khách chỉ có một chiếc ghế sofa, một bàn trà nhỏ, xa hơn là chiếc bàn ăn vuông. Trên bàn còn đặt một cốc nước uống dở.

Chân ghế sofa có vết sờn do chó cạ vào, cạnh gối tựa là tấm chăn lông màu xanh được gấp ngay ngắn. Con chó nhỏ đang nằm ngủ trong chiếc ổ kế bên, trên người cũng đắp một tấm chăn xanh giống hệt, trông chẳng khác gì một đôi “chăn đôi” cha con.

Còn trên chiếc bàn trà gỗ, đang đặt một đĩa CD mở sẵn và một chiếc máy nghe CD.

Bìa đĩa CD kia mang màu xanh lam đậm, in hình khuôn mặt nghiêng trắng đen của một người đàn ông — đó là tuyển tập nhạc phim của Sakamoto Ryuichi.

Cô biết trong đó có một bản tên là Giáng sinh vui vẻngài Lawrence”.

Ngoài thứ mang chút tính giải trí ấy ra, trong căn phòng này chẳng còn gì khác. Mọi thứ ít đến đáng thương, một căn phòng trống rỗng, như chính đôi mắt của anh.

“Cô nên đi rồi.”

Giọng Thang Tuấn Niên đột ngột vang lên, cắt ngang dòng quan sát của cô. Anh không hỏi lý do cô đến, chỉ dứt khoát bảo cô đi.

Ngu Cốc Thu cúi đầu nhìn tấm thảm chùi chân dưới đất, trong nhà anh thậm chí chẳng có lấy một đôi dép thừa.

Cô khẽ “ừ” một tiếng, xoay người nắm lấy tay nắm cửa.

Trước khi đi, cô từng nghĩ sẽ lén đặt món đồ ấy cạnh cửa, nhưng đến lúc này lại cảm thấy làm vậy chẳng ổn chút nào, nên thôi, cứ xách theo mà đi.

“Vậy tôi đi đây, tạm biệt nhé.” Cô dặn thêm một câu, giống hệt lần trước, “Đèn ở tầng này anh vẫn chưa sửa đâu.”

Nhưng lần này, phản ứng của Thang Tuấn Niên lại khác hẳn.

Anh không dùng tiếng đóng cửa để đáp lại, mà hỏi: “Đèn hỏng hay không, với một người mù có khác biệt gì sao?”

“Ít nhất là với anh, có.” Ngu Cốc Thu quay đầu nhìn anh, “Nếu không thì, tại sao trong nhà anh vẫn bật đèn?”

Cô khẽ mỉm cười: “Cho nên tôi đoán, chỉ là chưa có ai nói cho anh biết đèn ngoài kia đã hỏng thôi.”

Thang Tuấn Niên ngước mặt lên, cố gắng phân biệt phương hướng của cô, như thể muốn dùng đôi mắt đã đình công kia để tìm lại chút chức năng vốn có, dù biết rằng tất cả đều vô ích.

“Cô hôm nay… mang đồ của bà ấy đến phải không?” Anh đột nhiên hỏi.

Thì ra anh đã sớm biết rồi sao? Ngu Cốc Thu khựng lại, khẽ gật đầu, rồi nhớ ra anh không nhìn thấy, liền đáp nhỏ một tiếng “ừm”.

Thang Tuấn Niên lại hỏi tiếp: “Cô còn có chuyện gì chưa nói với tôi đúng không?”

Tim Ngu Cốc Thu khẽ giật thót, cô nghĩ thầm, chuyện chưa nói với cậu thì còn nhiều lắm.

Cô giả vờ ngơ ngác: “Ý anh là gì?”

“Tôi không hiểu vì sao cô lại cố chấp, hết lần này đến lần khác đến tìm tôi. Trừ khi… bà ấy bị bệnh, và rất nặng, đúng không?”

Nghe vậy, Ngu Cốc Thu suýt cắn trúng lưỡi. Rõ ràng đã hứa với Lâm Thục Tú rồi, lúc này nói ra thì không đúng, mà không nói cũng không đúng.

Nhưng im lặng của cô, đã là câu trả lời rồi.

Cuối cùng, Ngu Cốc Thu khẽ thở dài, gần như là thừa nhận: “Nếu thật sự là vậy… anh sẽ đến thăm bà ấy chứ?”

Không gian lập tức chìm vào yên tĩnh. Trong đêm, cả tiếng muỗi bay cũng nghe rõ mồn một. Thang Tuấn Niên cau mày, có lẽ trong đầu đang đấu tranh dữ dội. Không biết bên nào thắng, chỉ thấy gương mặt anh dần hiện lên vẻ bất lực.

“Không đâu…” Anh khẽ nói, “Nhưng tôi có thể chấp nhận vụ cá cược của cô.”

“Thật sao?!”

“Thật.” Anh dừng lại giây lát, rồi chuyển giọng, “Nhưng tôi muốn đổi điều kiện.”

Anh chịu nhượng bộ, đó chính là một khởi đầu.

Ngu Cốc Thu lập tức gật đầu, rộng rãi đồng ý: “Anh muốn đổi thế nào?”

Thang Tuấn Niên trầm ngâm giây lát: “Chỉ để tôi đoán thôi thì không công bằng.”

“Ý anh là… anh cũng muốn tôi đoán à?”

“Ừ. Dù tôi có đoán sai ba lần, chỉ cần cô sai nhiều hơn tôi, thì coi như tôi thắng. Cô mang đồ của bà ấy về, và đừng đến tìm tôi nữa.”

“…Được, giao kèo vậy đi!”

Đôi khi, Ngu Cốc Thu cảm thấy số phận thật sự có kịch bản của riêng nó.

Cô vốn xem lần đến Tử Kinh Hoa Viên này là lần cuối cùng, chẳng mong gì sẽ gặp lại Thang Tuấn Niên. Vậy mà ngược dòng định mệnh, cô lại được thêm bảy ngày, bảy ngày để hoàn thành tâm nguyện của Lâm Thục Tú, cũng là bảy ngày để cô có thể liên hệ với anh thêm một lần nữa.

Chỉ có bảy ngày, còn có bảy ngày, như vậy là đủ rồi.

Trong Kinh Thánh viết rằng: Thượng Đế sáng tạo thế giới cũng chỉ mất bảy ngày. Cô không dám tự ví mình với Thượng Đế, nhưng có lẽ trong bảy ngày ấy, cô cũng có thể tạo ra một thế giới thật nhỏ bé, một thế giới được kết nối bằng giọng nói giữa cô và anh.

Thế giới ấy, có những điều thuộc về cô, những điều mà anh không thấy thì thôi cũng chẳng bận tâm, và cả những điều có thể khiến anh muốn sống rõ ràng, sáng tỏ hơn một chút.

Dù có là một chiều đơn phương cũng được, cô chỉ muốn mang đến cho anh những điều như ánh trăng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment