Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 5

Khi đến bệnh viện để báo lại tình hình với Lâm Thục Tú, Ngu Cốc Thu vẫn còn bị ba chữ “Lâm Hân Vân” làm cho chấn động.

…Thì ra mẹ của Thang Tuấn Niên đã qua đời rồi.

Hơn nữa, bà ấy họ Lâm, vậy có khi nào có quan hệ họ hàng với Lâm Thục Tú không?

Nói như thế thì, hôm ấy Lâm Thục Tú đâu có nói rõ họ tên, chỉ bảo gửi đến một địa chỉ. Có khi nào người bà thật sự muốn gửi đồ là Lâm Hân Vân?

Vậy thì bà có biết người kia đã mất rồi không?

Suốt dọc đường, Ngu Cốc Thu cứ nghĩ mãi trong lòng, tính xem nên làm thế nào để làm rõ chuyện này.

Trong phòng bệnh, Lâm Thục Tú đang tinh thần phấn chấn cầm điện thoại xem livestream, giọng hô “nhà mình ơi!” của streamer vang lên đầy khí thế, đến mức chị gái nằm giường bên cạnh thỉnh thoảng lại ló đầu sang, nhắc bà nhỏ giọng lại chút.

“Dì Lâm, dì đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi nữa chứ! Ở đây đâu phải viện dưỡng lão, dì có phải một mình đâu!”

Ngu Cốc Thu vội thay bà xin lỗi giùm với giường bên, nhưng Lâm Thục Tú lại chẳng mấy bận tâm, chỉ bĩu môi, song dù gì cũng tắt điện thoại.

“Thế nào, lần này người có ở đó không?”

Bà ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nôn nóng hỏi xem đồ có gửi tới được không.

Ngu Cốc Thu ngược lại hỏi: “Người bà muốn cháu gửi đồ cho… là đàn ông hay phụ nữ vậy ạ?”

“À, tôi chưa nói với cô sao?”

“…Nghĩ kỹ lại thì hình như chưa.”

“Cô cũng thật là, sao không hỏi cho rõ ràng.” Bà lại ngang nhiên trách cô, “Là đàn ông chứ, nó không nhìn thấy gì cả. Cô gặp người đó rồi hả?”

“Dạ, là anh ấy.”

Vẻ mặt thoải mái khi nãy của Lâm Thục Tú dần phai đi, ánh mắt bà chăm chú nhìn Ngu Cốc Thu.

“Nó trông sống thế nào?”

Ngu Cốc Thu chưa từng nghe giọng điệu của Lâm Thục Tú dịu dàng đến vậy.

“Anh ấy có vẻ sống một mình. Còn về việc sống có tốt không thì…”

Nếu cô chưa từng biết Thang Tuấn Niên, chắc cô sẽ nói là tốt, có thể tự lập, sống nề nếp, có quy củ.

Nhưng cô lại từng biết anh của trước kia. Để cô nói ra bốn chữ “sống rất tốt”… quả thật quá tàn nhẫn.

“Cháu cũng không rõ.” Cuối cùng cô chỉ có thể trả lời như thế.

Lâm Thục Tú có vẻ không hài lòng với câu trả lời mơ hồ ấy, chỉ ậm ừ một tiếng trong cổ họng.

Ngu Cốc Thu lại dò hỏi: “Mắt của anh ấy… là bị làm sao vậy ạ?”

Sắc mặt Lâm Thục Tú khẽ thay đổi, bà mập mờ đáp: “Là về sau mới bị.”

Hiển nhiên bà biết rõ ngọn nguồn, chỉ là không muốn nói thêm. Sau đó bà lại quan tâm hỏi: “Nó nói gì không, có phải không chịu đến không?”

Ngu Cốc Thu đành thức thời mà không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu.

Lâm Thục Tú dường như sớm đoán được kết quả ấy, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt căng thẳng lại trở nên thờ ơ, lẩm bẩm một câu “quả nhiên là vậy”, rồi hiện lên chút cô quạnh.

Ngu Cốc Thu rất quen với nét cô quạnh ấy, đó là vẻ mặt bà thường có mỗi khi đến lễ tết mà chỉ ở một mình.

“Vậy chắc nó cũng chưa nhận đồ, đúng không?”

Lâm Thục Tú lẩm bẩm như tự nói, nhưng cuối cùng vẫn ôm chút hy vọng nhìn về phía Ngu Cốc Thu.

Bàn tay đang nắm quai túi vải của Ngu Cốc Thu bỗng siết chặt lại.

Chỉ là một động tác đơn giản, lấy đồ trong túi ra trả lại, thế mà bỗng trở nên khó khăn vô cùng.

“Không… không phải vậy.” Trong khoảnh khắc ấy, Ngu Cốc Thu dứt khoát, mặt không biến sắc mà nói dối, “Anh ấy có nhận đồ rồi.”

Lâm Thục Tú sững lại hồi lâu, khuôn mặt vì ngạc nhiên mà lộ ra vẻ ngờ vực.

“…Thật sao? Cô không gạt tôi, không đùa tôi đấy chứ?”

“Thật mà! Bà còn không biết con người cháu sao, cháu có bao giờ nói dối đâu.”

Lúc này, Lâm Thục Tú dường như thật sự tin, hoặc có lẽ là bà muốn tin.

“Vậy lúc nó nhận có nói gì không?”

“Không, thái độ anh ấy rất lạnh nhạt, nhận xong rồi đóng cửa ngay.” Ngu Cốc Thu nửa thật nửa giả đáp, “Cháu không biết giữa hai người từng xảy ra chuyện gì, tại sao anh ấy không chịu đến thăm bà, nhưng cháu nghĩ, có khi anh ấy xem đồ bà gửi rồi sẽ đổi ý thì sao.”

Thấy ánh mắt Lâm Thục Tú thoáng sáng rực lên, Ngu Cốc Thu chợt nghĩ, có lẽ cô thật sự có khiếu… nói dối.

Nhưng điều đó chưa chắc đã hoàn toàn là lời dối trá, cô vẫn còn cơ hội biến nó thành sự thật.

Biết đâu, nhờ nỗ lực của mình, cô thật sự có thể khiến Thang Tuấn Niên đổi ý.

Sau khi rời bệnh viện, Ngu Cốc Thu cũng ghé qua tiệm hoa mua một bó, sau khi tan làm thì đến khu Tử Kinh Hoa Viên.

Cô gõ cửa nhà Thang Tuấn Niên, không ai ở nhà. Lúc này cô mới hiểu, chắc anh vẫn luôn ở tiệm làm việc. Tiệm mát-xa không có giờ giấc cố định như “chín giờ sáng đến năm giờ chiều”, nên chẳng trách lần nào cô đến cũng đều hụt.

Ngu Cốc Thu không vội rời đi, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tầng đợi. Dù sao nếu cô trực tiếp tìm đến tiệm, chẳng phải sẽ lộ rằng cô biết nơi anh làm việc hay sao, đến lúc đó biết giải thích thế nào được.

Và thế là cô đợi, đợi mãi đến gần nửa đêm. Nhiệt độ đột ngột hạ xuống, trong khu dân cư vắng vẻ nổi lên cơn gió lạnh.

Ngu Cốc Thu mặc hơi ít, bèn lánh vào trong tòa nhà, nghĩ rằng đứng đợi ngay trước cửa nhà anh có lẽ sẽ thể hiện thành ý hơn.

Cô bước lên từng tầng, đèn cảm ứng bật sáng từng lớp một, rồi tắt dần cho đến khi đến tầng của Thang Tuấn Niên. Tầng này vốn là một cầu thang hai căn, giờ có lẽ căn bên kia đã dọn đi, bằng không sao để đèn hư mà chẳng ai sửa.

Ngu Cốc Thu bật đèn pin điện thoại ngồi xuống.

Chế độ đèn pin rất tốn pin, phần trăm pin tụt nhanh, cuối cùng điện thoại cũng “đình công”. May mà đêm nay trăng tròn và sáng, ánh trăng dịu nhẹ tràn xuống hành lang, cô không còn việc gì làm, chỉ ngẩn ngơ nhìn vệt sáng mờ ấy trong bóng tối mà xuất thần.

Ánh trăng đẹp thật.

Con người đúng là kỳ lạ, chỉ vì một vầng trăng xa xôi chẳng liên quan gì đến mình, mà cũng có thể cảm thấy muốn sống tiếp, sống đến lần trăng tròn kế tiếp rồi hẵng nói. Ít nhất, cô vẫn thường nghĩ như thế.

Bất giác, cô lại nhớ đến Thang Tuấn Niên.

Nghĩ đến việc anh sẽ chẳng bao giờ còn thấy được ánh trăng đẹp như thế này nữa. Vậy khi anh cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, anh sẽ ngẩng đầu nhìn về đâu đây?

Cô từng nghĩ hoàn cảnh của anh đã là tệ lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy tấm bia mộ ấy, cô mới hiểu, hóa ra đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Giữa lúc tâm trí còn trôi nổi, trong màn đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thở khò khè khe khẽ của một chú chó nhỏ.

Ngay sau đó là tiếng bước chân từng bậc một đi lên.

Ngu Cốc Thu giật mình quay lại. Dưới ánh trăng bạc, người thanh niên mù đang dắt theo một chú chó dẫn đường chậm rãi bước lên cầu thang.

Phi Phi ngoan ngoãn đi bên cạnh, thấy có người cũng không sủa, chỉ cố ý tránh sang một hướng khác để khỏi va vào cô.

Ngu Cốc Thu bất giác đứng bật dậy từ bậc thang.

Thang Tuấn Niên nghe thấy tiếng động ấy, nhưng không cho là có liên quan đến mình, bước chân không hề dừng, chỉ lách qua cô mà đi tiếp.

“Thang Tuấn Niên!”

Ngu Cốc Thu gọi thẳng tên anh.

Trong khoảnh khắc lơ đãng ấy, cô dường như nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh quay đầu lại.

Rồi chỉ một cái chớp mắt, cô lại đối diện với đôi mắt mờ mịt vô định kia.

Cổ họng Ngu Cốc Thu nghẹn lại, chợt ý thức rằng với thân phận hiện tại, cô không nên biết tên anh. Nhưng Thang Tuấn Niên chắc nghĩ là Lâm Thục Tú đã nói cho cô biết, nên cũng không tỏ ra nghi hoặc, chỉ hơi nhíu mày, anh nhận ra giọng cô.

“Sao cô lại đến nữa?”

Giọng anh không hẳn là lạnh lùng, nhưng rõ ràng mang ý đuổi khách.

Ngu Cốc Thu chẳng bận tâm: “Tôi mang hoa đến cho anh.”

“Tôi nói rồi, tôi không nhận đồ của bà ấy.”

“Đây là tôi mua.”

Anh khựng lại, hơi ngạc nhiên: “Vậy thì tôi càng không thể nhận đồ của một người xa lạ.”

Người xa lạ… Ừ, đúng vậy, người xa lạ.

Một người xa lạ sẽ không khiến anh nhớ lại quá khứ của mình, cũng sẽ không khiến anh liên tưởng đến Ngu Cốc Thu. Bởi vì từ giờ cô sẽ đóng vai một “mình” khác, mặt đối lập của Ngu Cốc Thu trước kia. Những điều cô từng không dám làm, những khát vọng chưa từng dám bộc lộ, có lẽ lần này cô sẽ đủ can đảm để theo đuổi.

“Tôi biết tên anh, anh cũng biết tên tôi, vậy thì chúng ta không còn là người xa lạ nữa.”

Cô kinh ngạc nhận ra rằng, mình đang ngày càng thuần thục trong việc đóng vai một kẻ mặt dày như vậy.

Sắc mặt Thang Tuấn Niên lộ rõ vẻ bất lực: “Vậy thì tôi cũng sẽ không nhận đồ của người chỉ gật đầu chào xã giao.”

Ngu Cốc Thu sớm biết anh sẽ phản ứng như thế, liền lấy ra lời cô đã chuẩn bị từ trước: “Vậy tôi cho anh chọn nhé, hoặc là nhận bó hoa này, hoặc là cùng tôi cá cược một lần.”

“Bình thường thì lựa chọn không phải là ‘nhận’ hoặc ‘không nhận’ sao?”

“Thỉnh thoảng thử một lựa chọn khác thường xem?”

Trên gương mặt Thang Tuấn Niên thoáng hiện một nét biểu cảm khó tả, dường như bị khơi dậy một chút tò mò, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt hơn khi nãy: “Cược cái gì?”

“Đơn giản thôi. Đoán tiếng.”

Anh nhíu mày: “…Đoán tiếng?”

“Trong vòng một tuần, mỗi ngày tôi sẽ gửi cho anh một đoạn ghi âm, anh phải đoán xem đó là âm thanh gì. Nếu đoán sai ba lần, anh sẽ phải nhận đồ của bà Lâm Thục Tú. Còn nếu anh thắng, tôi sẽ không bao giờ đến làm phiền anh nữa.”

“Tại sao lại là một tuần?”

Dĩ nhiên, vì chỉ được liên lạc một lần là quá ít.

Ngu Cốc Thu giấu đi sự lúng túng trong lòng, đáp: “Ngay cả trò oẳn tù tì cũng phải ba ván hai thắng, một ván thôi sao đủ cho một vụ cá cược nghiêm túc được?”

Chú chó dẫn đường vẫn ngoan ngoãn đứng bên từ nãy đến giờ, lúc này có vẻ đã mệt, há miệng ngáp một cái thật dài.

Thang Tuấn Niên khẽ lắc dây dắt, tựa như đang nói với nó rằng: Chúng ta sắp về nhà rồi.

Ngay sau đó, anh khẽ nghiêng mặt, quay lưng về phía ánh trăng. Đôi mắt mờ đục ấy, một cách chuẩn xác lạ lùng, lại hướng thẳng về phía cô.

Ngu Cốc Thu thoáng có ảo giác rằng anh vẫn còn nhìn thấy, rằng ngay lúc này, anh đang nhìn thấu cô.

Giọng anh bình thản cất lên: “Cô nghĩ ra trò đoán tiếng này là vì tôi không nhìn thấy, đúng không? Nhưng cô cho rằng việc tôi không nhìn thấy là một trò vui, là thứ có thể mang ra làm trò cá cược à?”

Câu hỏi ấy như một nhát búa nặng nề giáng xuống thái dương cô, khiến đầu cô nhói lên từng cơn.

Cô muốn nói “không phải thế”, thật sự không phải thế… Cô chỉ muốn tìm một cách dung hòa, vừa giúp được Lâm Thục Tú, vừa giúp được anh, để cuộc sống của anh có thể khác đi một chút.

Vì kể từ khi cô gặp lại anh, cuộc sống của cô cũng đã khác rồi. Không còn chỉ là đi làm, tan ca, phát tờ rơi rồi trở về căn nhà lạnh lẽo; cô đã có một điều để mong đợi. Cảm giác ấy thật tốt.

Nghĩ cho cùng, cô nhận ra, tất cả đều là vì bản thân mình.

Cô không nói được lời nào.

Thang Tuấn Niên nghe thấy sự im lặng của cô, nhưng không quan tâm. Anh chậm rãi rời khỏi vùng sáng duy nhất của ánh trăng, bước vào nơi tối đen phía trước, đó là nhà của anh.

Cô nhìn anh mò mẫm trong bóng tối, tay lần dọc khung cửa, dò từng góc, rồi thuần thục tìm được ổ khóa. Thế nhưng lúc tra chìa vào, anh lại hơi lệch, phải chỉnh vài lần mới mở được cửa.

Không nghe thấy tiếng cô rời đi, anh lạnh giọng hỏi: “Còn chưa đi à? Xem người mù về nhà thú vị lắm sao?”

Chỉ vì cô đứng yên đó mà bị anh hiểu lầm. Có lẽ cô nên phản bác, nên tỏ ra ấm ức, nhưng vào khoảnh khắc ấy, một nỗi chua xót mơ hồ lan khắp ngực, khiến cô nghẹn lời.

Cảm giác chua xót ấy không thuộc về cô, mà đến từ người đối diện. Vì anh không nhìn thấy, nên anh lại nhìn rõ hơn ai hết, nhìn thấy ánh mắt khinh thường vô hình mà người khác dành cho mình. Dù đối phương là ai, chỉ cần là người còn nhìn được, dường như đều có quyền nhìn anh từ trên cao.

Cô không biết trong mười năm qua, anh đã bao nhiêu lần chịu đựng kiểu ánh nhìn đó, để rồi biến một người từng kiêu ngạo thành ra nói những lời cay nghiệt như vậy, tự động dùng ác ý để đoán ý người khác.

Trước khi rời đi, Ngu Cốc Thu nói với anh: “Anh có biết đèn cảm ứng tầng này bị hư không?”

Anh khựng lại.

“…Gì cơ?”

“Nhớ báo cho bên quản lý tòa nhà sửa đi, không thì tối quá, về nhà nguy hiểm lắm.” Cô nói.

Bình Luận (0)
Comment