“Ngô Đông?”
Vẻ mặt Thang Tuấn Niên càng thêm nghi hoặc, như thể đang lục lọi trong đầu xem mình có từng quen biết người nào tên như vậy không, điều đó hiển nhiên là không thể.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Thấy mình chưa bị lộ, Ngu Cốc Thu thật sự đã có thể nói chuyện với anh, cô khẽ thở phào, song trong lòng lại có chút thất vọng, thứ thất vọng vốn nằm trong dự liệu.
Quả nhiên, anh không thể nào nhận ra giọng cô được. Dù sao thì ngay cả những người từng tham dự họp lớp cũng đã quên mất diện mạo của cô rồi.
Những ý nghĩ ấy thoáng vụt qua. Ngu Cốc Thu khẽ ho một tiếng, đổi sang giọng lạ: “Là thế này, anh có quen với Lâm Thục Tú phải không? Tôi là nhân viên chăm sóc ở viện dưỡng lão An Hòa, đã chăm bà ấy được một thời gian. Bà ấy nhờ tôi chuyển giúp một món đồ cho anh.”
Cô cứ tưởng mình sẽ nói năng lắp bắp, nào ngờ lại nhập vai người xa lạ một cách rất tự nhiên.
Nhưng màn mở đầu giữa cô và Thang Tuấn Niên lại chẳng hề thuận lợi.
Bởi ngay khi nghe đến cái tên Lâm Thục Tú, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống.
Phản ứng đó khiến Ngu Cốc Thu vừa xác nhận, vừa hoang mang. Có vẻ địa chỉ là đúng, nhưng dường như có điều gì đó sai lệch ở giữa.
“Không cần đâu, tôi không nhận. Cô mang trả lại cho bà ấy đi.”
“Cái này…”
“Còn chuyện gì khác không?”
Thái độ của anh thật sự khiến Ngu Cốc Thu khó mở miệng nói ra lời nhắn nhủ kia.
Dẫu vậy, việc phải làm thì vẫn phải làm, cô đành lấy hết can đảm nói: “Bà ấy muốn mời anh đến gặp bà ấy một lần.”
Thang Tuấn Niên chẳng hề có phản ứng, chỉ lặng lẽ chuẩn bị đóng cửa. Động tác ấy nhanh đến mức Ngu Cốc Thu suýt không kịp phản ứng.
Trong ký ức của cô, Thang Tuấn Niên luôn mang hình ảnh một học sinh xuất sắc, dù hiện tại cuộc sống của anh không còn như xưa, nhưng bản chất vẫn giữ được phong độ đáng nể. Chẳng hạn như lần ở tiệm massage, khi bị gây khó dễ, anh vẫn không nổi giận hay tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng hôm nay, đối diện với “người xa lạ” như cô, anh lại thể hiện một thái độ có thể nói là lạnh nhạt đến mức khắc nghiệt.
Ngu Cốc Thu tất nhiên hiểu chuyện này không liên quan gì đến bản thân mình. Giữa anh và Lâm Thục Tú chắc chắn đã có chuyện, còn cô giờ đây chỉ là người đại diện của bà ấy mà thôi.
“Đợi đã!” Ngu Cốc Thu theo phản xạ bấu vào khung cửa, ngăn anh lại. “Anh không định đi gặp bà ấy thì thôi, vậy có thể nhận lấy món đồ này được không?”
Anh cố nén giọng, nói câu cuối cùng: “Tôi sẽ không nhận đâu. Làm ơn buông tay, không thì cô sẽ bị kẹp đấy.”
“…”
Thấy anh thật sự không màng đến mình mà đóng cửa, Ngu Cốc Thu vội buông tay, vội vàng gọi với vào khe cửa đang khép lại: “Vậy tôi để trước cửa cho anh nhé!”
“Rầm”
Đáp lại cô chỉ là tiếng cửa đóng dứt khoát.
Ngu Cốc Thu thận trọng đặt món đồ trước cửa, trong lòng lại thầm nghĩ: Liệu anh có thể mở cửa ra sau khi tôi rời đi, rồi lén mang nó vào không?
Cô cố ý bước xuống cầu thang, rồi lại lặng lẽ quay lên, trốn vào chỗ tối quan sát.
Một phút. Năm phút. Mười phút…
Cánh cửa vẫn im lìm, không hề nhúc nhích.
Ngu Cốc Thu do dự một hồi, cuối cùng lại quay lại, nhặt món đồ lên.
Xem ra Thang Tuấn Niên thật sự không định nhận. Giữ mãi ở đây, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị người ta xem là rác mà dọn đi thôi…
Vậy cô biết ăn nói sao với Lâm Thục Tú đây?
Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai người từng là mối quan hệ như thế nào?
Một chuỗi câu hỏi kéo đến, nhưng chẳng có lấy một lời giải đáp.
Ngu Cốc Thu về đến nhà, mệt mỏi ngã người xuống sofa.
Trần nhà tối om như màn chiếu, nhạt nhòa phát lại những “kỳ ngộ” vừa xảy ra đêm nay.
Khi cô tưởng rằng đời mình sẽ chẳng bao giờ có giao điểm với Thang Tuấn Niên nữa, số phận lại đưa anh đến trước mặt cô.
Khoảnh khắc ấy, cô giấu đi con người thật của mình, nghĩ rằng , nếu “Ngu Cốc Thu” đã từng bị anh chặn lại, vậy thì cô sẽ dùng thân phận “Ngô Đông” để quen biết anh thêm lần nữa.
Nhưng có vẻ như, “Ngô Đông” còn không được anh ưa nổi.
Thế này là có duyên, hay chẳng có duyên đây?
Mang theo ý nghĩ mơ hồ ấy, Ngu Cốc Thu dần thiếp đi trên ghế sofa.
–
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Ngu Cốc Thu lại mang món đồ của Lâm Thục Tú đến khu Tử Kinh Hoa Viên.
Cô muốn thử thêm một lần nữa, biết đâu vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Trong lòng đầy thấp thỏm, Ngu Cốc Thu vừa đến chân tòa nhà thì đúng lúc Thang Tuấn Niên từ trong đi ra.
Thế nhưng, ánh mắt cô lại lập tức dừng lại ở bàn tay anh, anh đang dắt theo một chú chó dẫn đường.
Đó là một chú chó giống Labrador, lông óng mượt, trên người mặc một chiếc áo đồng phục đỏ nhỏ xinh, bên trên thêu ba chữ vàng sáng loáng: “Chó Dẫn Đường”, phía dưới còn có tên của nó, Phi Phi.
Thì ra, bình thường anh ra ngoài đều phải dựa vào nó sao?
Tuy cô không hiểu biết nhiều về chó dẫn đường, nhưng cũng biết rằng loại chó này rất khó huấn luyện, số lượng vô cùng khan hiếm, có thể gặp được một con phù hợp thật sự là may mắn hiếm có. Có lẽ, đối với Thang Tuấn Niên, đây là may mắn trong bất hạnh.
Trong lúc tâm trí còn đang lơ đãng suy nghĩ, một người một chó đã đi lướt qua Ngu Cốc Thu, đi thẳng về phía trước. Khi cô hoàn hồn, mới nhận ra mình đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để gọi anh lại.
“…”
Cô nhìn theo bóng lưng anh dần xa, trong lòng bỗng dấy lên sự tò mò , anh đang định đi đâu vậy?
Chân cô, dường như còn nhanh hơn cả ý thức, tự nhiên bước theo.
… Như thế này, có phải quá kỳ quặc không? Có tính là b**n th** không đây?
Ngu Cốc Thu vừa tự chất vấn mình, vừa ra sức thuyết phục bản thân rằng cô chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp để bắt chuyện mà thôi. Cứ thế, cô âm thầm đi theo bước chân của Thang Tuấn Niên, như thể tự lừa dối chính mình.
Cô giữ một khoảng cách, lặng lẽ nhìn anh rành rẽ đi qua cổng khu dân cư, rẽ trái, rồi bước vào một con hẻm nhỏ hẹp.
Chỉ nhìn bóng lưng anh thôi, Ngu Cốc Thu lại không khỏi hoài nghi , đây thật sự là một người mù sao? Trông anh chỉ như đang dắt chó đi dạo bình thường, mà để đạt đến mức thuần thục như vậy, hẳn đã trải qua vô số lần luyện tập và vấp ngã.
Hai bên hẻm là những quán ăn nhỏ cũ kỹ, bảng hiệu đều na ná nhau , nền đỏ chữ trắng, đơn giản mà rực rỡ. Giờ ăn trưa, khách đông nghịt, mùi thức ăn thơm nức tỏa khắp ngõ. Ngu Cốc Thu thấy Thang Tuấn Niên dừng lại trước một tiệm bún gạo. Tiệm này khác với những tiệm khác ở chỗ ngoài cửa có đặt thêm một chiếc bàn nhỏ.
Thang Tuấn Niên ngồi xuống chiếc bàn ấy, Phi Phi ngoan ngoãn cuộn người nằm gọn bên chân anh.
Anh rất thuần thục tìm được hộp khăn giấy, lau quanh mặt bàn một vòng. Đúng lúc đó, cậu nhân viên trong quán bước ra, chào hỏi: “Vẫn là một tô bún cay chứ?”
Thang Tuấn Niên gật đầu theo hướng giọng nói. Cậu nhân viên “ừ” một tiếng rồi quay vào trong, để lại anh ngồi yên ở bàn, lấy ra đôi tai nghe có dây trong túi, đeo lên tai.
Anh đang nghe nhạc sao?
Ngu Cốc Thu do dự một lúc. Giờ này mà tiến đến nói chuyện thì thật không hợp, nhưng cứ đứng đó mãi cũng kỳ quặc. Nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn lặng lẽ bước qua chiếc bàn anh đang ngồi, giả vờ như chỉ đi ngang, rồi vào bên trong quán bún.
Cậu nhân viên khi nãy giơ tay ra hiệu: “Ăn gì ạ? Có thể quét mã hoặc gọi trực tiếp.”
Ngu Cốc Thu thật ra đã ăn trưa rồi, nên chỉ liếc qua thực đơn rồi nói: “Cho tôi một dĩa dưa leo trộn thôi được không?”
“Được chứ, chị tự tìm bàn trống ngồi nha!”
Quán nhỏ, chỉ có một người phục vụ, nhưng diện tích cũng không lớn, bên trong có sáu bàn, mới chỉ có hai bàn có khách, một người phục vụ như vậy là đủ rồi.
Dưa leo trộn được mang ra rất nhanh. Khi cậu nhân viên bưng món lên, Ngu Cốc Thu nhân tiện gọi cậu lại, chỉ ra ngoài cửa: “Trong này rõ ràng còn bàn trống, sao lại để anh ấy ngồi ngoài vậy?”
“À, anh đó hả, khách quen mà. Anh ấy luôn ngồi ngoài đó.” Cậu nhân viên đáp tỉnh bơ.
“Anh ấy thích ngồi ngoài sao?”
Cậu trai nhún vai: “Chắc vậy đó, là do anh ấy chọn mà.”
Ngu Cốc Thu cau mày, còn định hỏi tiếp, thì cậu đã vội vã chạy đi , bên kia khách đang gọi thêm ớt.
Cô chống đũa, nhìn đĩa dưa leo trộn trước mặt, bụng vốn đã no mà ngực lại nặng trĩu, chẳng có chút khẩu vị nào. Cô miễn cưỡng gắp một miếng, nhai vụn trong miệng, chẳng biết mình đang giận ai.
Cậu nhân viên thêm ớt xong, lại bưng tô bún cay vừa ra khỏi bếp ra bàn ngoài. Hơi nóng bốc lên, nhưng nhanh chóng bị làn gió thu thổi qua hẻm cuốn đi.
Qua lớp kính mờ bụi, Ngu Cốc Thu nhìn thấy Thang Tuấn Niên đang bẻ đôi đũa tre, cúi đầu gắp từng sợi bún, ánh nắng rọi lên gáy anh, bóng anh hòa trong nắng rực.
Thỉnh thoảng có xe chạy qua hẻm, suýt soát hai bên tường, bụi bay mù mịt. Ngu Cốc Thu chắc chắn rằng phần lớn số bụi ấy đều rơi cả vào bát bún của anh.
Nhưng anh vẫn ăn, chăm chú, thong thả, dáng ăn không khác gì ngày xưa trong căn tin trường. Ăn nhanh mà không vội, chẳng để vương một giọt nước hay vệt dầu nào, cổ áo vẫn sạch tinh tươm , dù anh đã không còn nhìn thấy gì.
Ngu Cốc Thu thoáng ngẩn người, như trở lại những năm tháng cũ trong căn tin ấy. Cũng là khoảng cách xa vừa đủ, qua vài dãy bàn, thi thoảng ngẩng đầu lên đã thấy anh ăn xong bữa rồi.
Khi ấy, cô quý trọng khoảng thời gian như thế biết bao. Nhờ vị trí ngồi, cô có thể nhìn anh rõ ràng, thỏa thích, rồi tự tưởng tượng rằng sau này có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cô từng tự vẽ ra tương lai của anh , rằng anh sẽ ăn trưa trong tòa nhà nghiên cứu sáng sủa, bữa ăn tinh tế, trứng rán tròn trịa, rau xanh tươi, thức ăn đẹp đẽ như mô hình trong tủ kính của nhà hàng , vừa đủ khiến người ta do dự chẳng nỡ động đũa. Thang Tuấn Niên trong ký ức của cô, chính là người như thế.
Dù không được như cô tưởng tượng, anh cũng không nên trở thành thế này, cô bừng tỉnh, nhìn anh đứng dậy giữa khói bụi mịt mù.
Chú chó lớn dưới bàn rốt cuộc cũng được duỗi người, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dẫn đường phía trước. Nó rẽ qua, khéo léo tránh một nắp cống đang sửa.
Ngu Cốc Thu thở phào, cố tình giữ khoảng cách vài phút rồi mới theo sau. Sau đó, Thang Tuấn Niên không dừng lại nữa, đi thẳng về phía ga tàu điện ngầm.
Chó dẫn đường được phép vào tàu, nên việc đi lại của anh diễn ra rất suôn sẻ. Nhân viên còn nhiệt tình hướng dẫn anh lên toa.
Dù anh không nhìn thấy, nhưng Ngu Cốc Thu vẫn thấy chột dạ, lén đổi sang toa khác, luôn dõi mắt quan sát anh từ xa.
Mỗi lần đổi tàu, giữa đám đông chen chúc, cô đều tưởng mình đã mất dấu. Nhưng khi người thưa dần, cô lại nhìn thấy anh , cùng chú chó im lặng thu mình nơi góc xa nhất.
Dù tàu đã chạy tới đoạn hoang vắng, ghế trống dần nhiều, anh vẫn lặng lẽ dựa vào vách tàu, đứng im cho đến khi xuống ga.
Lúc này, việc theo dõi bỗng trở nên khó hơn hẳn , bởi ga này, chỉ có hai người họ bước xuống.
Ra khỏi cửa tàu, nhìn tấm bảng chỉ đường, Ngu Cốc Thu cuối cùng cũng hiểu ra: phía trước là nghĩa trang.
Nghĩa trang nhỏ, buổi chiều ngày thường chẳng có ai, chỉ còn lại anh và cô. Ngu Cốc Thu không dám tiến gần, chỉ lặng lẽ đi theo xa xa.
Trên đường từ ga ra đây có một tiệm hoa, Thang Tuấn Niên mua một bó hồng trắng, ôm trong tay, đi đến hàng thứ ba, tấm bia thứ sáu tính từ bên trái, rồi ngồi xuống, cắm hoa vào chiếc bình trống.
Chi tiết sau đó cô nhìn không rõ, vì khoảng cách quá xa. Chỉ thấy bóng anh cúi xuống, rồi lại đứng lên. Mây hôm nay bay cao, khiến dáng người anh dưới mây trông nhỏ bé đến lạ.
Anh đứng thật lâu, chỉ có cái bóng dưới chân xoay chuyển nhẹ theo ánh nắng.
Chừng hai mươi phút sau, anh quay người rời đi.
Ngu Cốc Thu không đi theo nữa. Trong hai mươi phút ấy, cô đã quyết định sẽ dừng lại.
Đợi anh đi xa, cô mới chậm rãi bước đến nơi anh vừa đứng, mang trong lòng nỗi bất an lẫn hiếu kỳ, nhìn về tấm bia trước mặt.
Đập vào mắt cô là dòng chữ khắc bằng nét chữ mảnh mai sắc sảo, nổi bật trên nền đá đen: [Mộ mẹ, Lâm Hân Vân.]
Mất cách đây mười năm.