Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 3

Đi qua hành lang ngập mùi hương tinh dầu, hai bên là những cánh cửa đóng kín, trên mỗi tấm bảng tên đều treo các vì tinh tú khác nhau. Thú vị là gian phòng lớn ở giữa lại đề tên “Ngân Hà”, không có cửa, chỉ dùng tấm màn voan mỏng che lại. Bên trong, ba người đàn ông đang nằm sấp trên giường massage, vừa trò chuyện vừa cười nói.

Đối diện cũng có một gian phòng mở, chỉ là rèm đã buông xuống, lờ mờ có thể thấy bóng dáng của phụ nữ.

Không sai — tiệm massage này không chỉ chia khu nam nữ riêng biệt, mà ngay cả kỹ thuật viên phục vụ cũng chia theo giới.

Ngu Cốc Thu bước vào căn phòng có tấm bảng tên “Sao Mộc”. Đó là phòng riêng khép kín, trên chiếc giường massage trải phẳng phiu có đặt sẵn một bộ áo mềm. Cô đặt túi xuống, bắt đầu c** đ*.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len mỏng bên ngoài, trong là áo ba lỗ, thời tiết không nóng không lạnh, hai lớp như thế vốn đã đủ. Nhưng khi cởi ra, cô mới phát hiện áo trong hiếm hoi bị ướt sũng.

Lưng cô toàn là mồ hôi lạnh — mà cô vốn không phải người dễ ra mồ hôi.

Ngu Cốc Thu nằm sấp xuống giường massage, ngực ép vào tấm ván, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập loạn.

Tận mắt chứng kiến Thang Tuấn Niên bị bắt nạt đến không còn sức phản kháng… so với những lời đồn, cảnh tượng thật sự trước mắt càng khiến người ta chấn động hơn nhiều.

Cô nôn nóng nghĩ mình có thể làm gì đó — rồi bất chợt, ba chữ mà đám bạn ở buổi họp lớp nói hôm đó ùa lên trong đầu: “Chạy doanh số.”

Mất ở Đông Ngung, bù ở Tang Du, cô nghĩ, có lẽ mình có thể “bù lại” phần bị người khác chiếm lợi cho anh.

Nhưng đáng tiếc là, yêu cầu của cô bị từ chối.

“Thật ngại quá, tiệm từng xảy ra sự cố quấy rối t*nh d*c… nên để bảo vệ kỹ thuật viên, chúng tôi quy định không nhận khách khác giới chỉ định đích danh.”

Đó là lời của lễ tân.

Dù bị từ chối khiến cô hơi tiếc, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Ngu Cốc Thu lại thấy nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

Thật lòng mà nói, cô chưa hề chuẩn bị tinh thần để đối diện với Thang Tuấn Niên… Hôm nay chỉ vì bị khúc nhạc ấy khơi dậy xúc động nhất thời nên mới đến tiệm massage, rồi tự thôi miên rằng mình chỉ cần một buổi massage để thư giãn chiếc lưng mỏi, tiện thể lén quan sát cuộc sống hiện tại của anh.

Giống hệt như nhiều năm về trước — đó vẫn là “sở trường” của cô. Huống hồ bây giờ anh đã không còn nhìn thấy, chắc chắn sẽ không phát hiện ra cô. Thế nhưng, việc dõi theo như vậy giờ đây lại khiến cô đau đớn. Cuộc sống của Thang Tuấn Niên có thể nói là tồi tệ, mà cô chỉ là kẻ đứng ngoài, lạnh lùng quan sát.

Kỹ thuật viên số 26 bước vào, hỏi cô muốn tập trung massage ở đâu. Ngu Cốc Thu vừa trả lời vừa thẫn thờ, chợt nghe đối phương nói:

“Chị ơi, chị gầy quá rồi đó.”

“À, vậy sao?”

“Đúng mà, sờ vào toàn xương thôi, em còn sợ lỡ tay làm chị đau nữa.” Cô gái nói bằng giọng vui vẻ: “Em trước đây cũng gầy như chị vậy đó.”

Ngu Cốc Thu khẽ lắc đầu, dù biết đối phương không nhìn thấy.

“Giờ em cũng đâu có mập.”

“Thôi, chị đừng an ủi em nữa. Nếu chị thấy em hồi trước, chị sẽ biết em đúng là mập hơn nhiều lắm.” Cô gái giải thích, “Hồi đó em bệnh, uống nhiều thuốc, trong đó có thuốc chứa hormone nên người phát phì, cuối cùng thì mắt cũng không cứu được.”

“Vậy là… sau này em mới không nhìn thấy sao?”

“Cũng?” Đối phương lập tức bắt được từ khóa ấy, “Chị cũng có bạn như vậy à?”

“Ừ, nhưng không hẳn là bạn… chỉ là người chị quen biết thôi. Nghe nói là bị tai nạn.”

Đối phương khẽ “ồ” một tiếng, giọng bình thản: “Thế thì cũng là người xui xẻo rồi.”

Ngu Cốc Thu ngập ngừng, không biết có nên tiếp tục chủ đề này không, nhưng khát vọng muốn hiểu vẫn trào dâng. Cô dè dặt hỏi: “Bỗng dưng không nhìn thấy nữa… là cảm giác thế nào vậy?”

Đối phương im lặng mãi, cho đến khi chuông báo giờ vang lên. Cô khổ sở mỉm cười, nói: “Giống như chuông đến giờ, khách rời đi rồi, mà mình vẫn phải tiếp tục ở lại căn phòng mang tên Sao Mộc này, giữa vũ trụ đen thẫm ấy.”

Từ trong phòng bước ra, Ngu Cốc Thu nhìn thấy ở khu đại sảnh gần quầy lễ tân có hai, ba người thợ mát xa vừa làm xong, đang ngồi nghỉ. Cô không kìm được mà chậm bước lại, viện cớ gọi xe, cũng ngồi xuống bên phía đối diện.

Trong lòng cô tự nhủ:

Ngồi thêm mười phút nữa thôi.

Nếu không gặp được Thang Tuấn Niên thì xem như hết duyên.

Còn nếu có thể gặp, cô quyết định sẽ không tự dày vò mình nữa, cũng không vội đoán xem Thang Tuấn Niên sẽ nghĩ gì. Dù sao cũng phải có người bước ra trước, chủ động chào một tiếng. Biết đâu lại giống như cái lần năm ấy tan học, cô vô tình nói ra một chủ đề, mà lại trúng ngay tâm ý của anh thì sao?

Thế nhưng mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua…
Cô cứ liên tục tự kéo dài cái thời hạn mình đặt ra, mà Thang Tuấn Niên vẫn không xuất hiện.

Cô cảm giác rõ ràng quầy lễ tân bắt đầu nhìn về phía mình liên tục, như thể nghi ngờ cô đang muốn chiếm chỗ hay trục lợi gì đó.

Ngu Cốc Thu cuối cùng cũng thấy ngại, không tiện ngồi thêm nữa, đành hơi thất vọng bước ra khỏi cửa.

Nhưng trời như cố tình trêu ngươi, ngay khi cô không cam lòng quay đầu nhìn lại qua khung kính, thì lại thấy Thang Tuấn Niên xuất hiện.

Khuôn mặt anh hiện ra trong quầng sáng vàng nhạt nơi đại sảnh, vì khoảng cách xa mà trông hơi mờ ảo, nhưng vẫn nhận ra nét mệt mỏi hằn trên đó. Anh chậm rãi ngồi xuống bên bàn, lấy điện thoại từ túi ra, thành thạo lướt trên màn hình một lúc rồi đặt sang bên cạnh, cúi người xuống bàn, không nhúc nhích nữa.

Lúc này mà cô lại bước vào thì rõ ràng đã không hợp lý rồi… Ngu Cốc Thu nghĩ ngợi, rút điện thoại ra, tìm đến tài khoản WeChat của Thang Tuấn Niên.

Đã mười năm rồi, cô không biết anh còn dùng tài khoản đó không. Khoảnh Khắc của anh đóng kín, ảnh đại diện vẫn giống như mười năm trước — mặc định của WeChat, một hình người xám xịt.

Lịch sử trò chuyện cũng trống trơn.

Không phải là họ chưa từng nói chuyện, mà vì thời gian quá lâu, tin nhắn đã mất hết.
Tuy vậy, Ngu Cốc Thu vẫn còn nhớ mang máng vài điều.

Khi lớp vừa lập nhóm chung, Ngu Cốc Thu lấy cớ xác nhận chuyện chụp ảnh tốt nghiệp để gửi lời mời kết bạn với anh.

Sau đó, mãi đến khi tốt nghiệp, sau kỳ thi và có kết quả, cô cố tình canh mấy ngày, đợi tin nhắn chúc mừng của người khác dần lắng xuống mới gửi cho anh một câu “Chúc mừng.”

Anh trả lời “Cảm ơn”, rồi hỏi cô: “Cậu cũng ở lại Kinh Kỳ à?”

Cô đáp: “Phải.”

Anh nói: “Vậy có dịp cùng ra ngoài chơi nhé.”

Ngu Cốc Thu không coi đó là thật, vừa nghe đã biết là lời xã giao thôi. Nhưng khi thấy câu ấy, cô vẫn thấy vui đến lạ, đêm đó thậm chí còn mơ —

Trong mơ, hai người cùng đến công viên, đội cho nhau mấy chiếc mũ hình thú ngộ nghĩnh, chia nhau một cây kem, chụp ảnh dưới đèn màu. Chẳng khác gì một đôi tình nhân học sinh mới ra trường.

Khi tỉnh dậy, Ngu Cốc Thu chỉ thấy trống rỗng và hụt hẫng, chẳng ngờ câu nói ấy sau này thật sự có tiếp diễn.

Một sáng nọ, khi vừa vào năm nhất đại học chưa bao lâu, sau tiết học lúc tám giờ, cô nhận được tin nhắn của Thang Tuấn Niên — tin nhắn đầu tiên sau ngần ấy thời gian.

Anh hỏi cô: “Còn nhớ bộ phim Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence không?”

Ngu Cốc Thu chẳng hiểu ý anh, nhưng lập tức trả lời: “Nhớ chứ.”

Ngay sau đó, anh gửi đến một tin tức về Liên hoan phim Kinh Kỳ diễn ra một tháng sau, nói rằng bộ phim đó sẽ được chiếu. 

“Nếu cậu chưa xem, có muốn cùng đi xem không?”

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng mặt cười.

Ngu Cốc Thu cầm chặt điện thoại, đứng dưới ký túc xá đông người qua lại, như thể vừa bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập vào đầu, trong đầu chỉ còn ong ong một tiếng.

Sau đó, cô đã nghĩ ra vô vàn lời giải thích cho lời mời ấy của Thang Tuấn Niên, cho đến tận đêm trước ngày mở bán vé, mới biết đáp án thật —

Cô chủ động nhắn cho anh: “Để tôi mua vé nhé?”

Thang Tuấn Niên không trả lời.

Đến lúc vé hết, anh mới lạnh nhạt nhắn lại: “Xin lỗi, tôi có việc.”

Cô chủ động tìm đường lui cho anh, nói: “Không sao đâu, lần sau gặp cũng được.”

Phía sau cũng thêm vào một biểu tượng mặt cười giống hệt anh.

Nhưng rồi chẳng bao giờ có “lần sau” nữa.

Thang Tuấn Niên từ đó không bao giờ nhắn lại.

Thì ra tất cả chỉ là một phút bốc đồng, Ngu Cốc Thu chợt hiểu ra.

Cô không còn làm phiền anh, và từ đó, cũng chẳng mơ về công viên ấy thêm lần nào.

Vậy thì…

Gần mười năm đã qua, chẳng lẽ bây giờ là lúc có thể một lần nữa “làm phiền” anh rồi sao?

Ngu Cốc Thu gõ chữ trong khung tin nhắn, ngón tay ngập ngừng, lại xóa, lại viết, hết lần này đến lần khác, chỉ để tìm ra một lời mở đầu thật thích hợp.

[Còn nhớ tôi không? Tôi là Ngu Cốc Thu]— xóa.

[Mấy hôm trước tôi đi họp lớp…]— xóa.

[Tôi bị mất nick, kẻ lừa đảo không nhắn cậu mượn tiền đấy chứ?]… xóa.

……

[Lâu quá không gặp, không biết cậu có còn dùng số này không? Dạo gần đây tôi tình cờ xem lại bộ phim Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence, bỗng nhớ đến cậu. Mạo muội gửi tin này, mong cậu đừng phiền lòng!]

Con trỏ xanh nhấp nháy, Ngu Cốc Thu cuối cùng cũng cảm thấy mình đã ghép được một câu coi như tạm ổn.

Cô nghiến răng, tim đập dồn dập như trống, sau đó bấm gửi.

Cô không chớp mắt, chăm chăm nhìn về phía Thang Tuấn Niên ở cách đó không xa.

Anh vốn đang gối đầu lên cánh tay, khẽ nhấc đầu lên, sờ tìm chiếc điện thoại trên bàn, vuốt màn hình, rồi đưa máy lên bên tai.

Chắc là phần mềm đọc hộ văn bản đang giúp anh đọc tin nhắn của cô.

Đầu anh cúi thấp, khiến Ngu Cốc Thu không thấy rõ nét mặt, chỉ thấy vài lọn tóc rũ xuống.

Thang Tuấn Niên cứ giữ nguyên tư thế ấy. Theo lý thì đến lúc này hẳn đã nghe xong, nhưng anh vẫn không động đậy. Giống như đang nghe điều gì khác, hoặc là ngẩn người, hoặc… đang trả lời tin nhắn của cô? 

Rất lâu sau, anh mới đặt điện thoại úp xuống một bên, lại cúi đầu, gối lên cánh tay, không nhúc nhích nữa.

Ngu Cốc Thu vội cúi đầu nhìn màn hình, khung trò chuyện vẫn dừng ở tin cô vừa gửi đi.

Tin nhắn của cô bị phớt lờ.

Ngu Cốc Thu đứng yên một lúc, đôi mắt vì quá lâu không chớp mà dâng lên cảm giác cay xè.

Cô chớp nhanh mấy cái, cảm thấy có lỗi với chính mình, rồi xoay người rời đi.

Cô không nên quay lại nơi này nữa, cô nghĩ.

Cuộc sống của Ngu Cốc Thu lại trở về bình lặng.

Đi làm, tan làm, bắt xe buýt về nhà. Nếu là ca ngày thì cô sẽ xuống sớm ở siêu thị, mua ít đồ ăn tối. Con đường về nhà đầy bóng cây đung đưa, gió chiều mát rượi. Người qua lại, xe cộ đan xen. Dưới cầu vượt luôn có người phát tờ rơi — hôm kia là bơi lội, hôm qua là làm móng, hôm nay là uốn tóc.

Ngu Cốc Thu chẳng hứng thú với cái nào, nhưng vẫn nhận hết, xếp một chồng gọn ở chỗ cửa ra vào, như thể chỉ cần thế, cuộc sống của cô sẽ phong phú, đầy màu sắc như trên tờ quảng cáo, trông chẳng khác gì một người đang “yêu đời”.

Suốt một thời gian dài, cô không còn nghĩ đến Thang Tuấn Niên nữa. Chỉ là, vài thói quen nào đó dần dần thay đổi mà cô không nhận ra.

Ví dụ như khi đi đường, cô bắt đầu chú ý xem đèn đỏ đèn xanh có phát ra âm thanh không — nếu không, người khiếm thị làm sao biết đèn đã chuyển màu?

Đứng chờ đèn, cô cứ nghĩ mãi về những câu hỏi như thế.

Thấy đường dành cho người mù bị chiếm chỗ, cô cũng bực. Một lần nhìn thấy có người đang dắt xe điện vào đỗ trên đó, cô ngập ngừng rồi lên tiếng: “Chỗ này không được đỗ xe đâu.”

Người kia trợn mắt: “Liên quan gì đến cô?”

Đầu cô choáng váng, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương phóng xe đi. Sau đó, vì tức không chịu nổi, cô chạy lại đá hai phát vào xe, làm còi inh ỏi vang lên. Ngu Cốc Thu giật mình, hai vai co lại, ôm túi bỏ chạy, lén lút như kẻ phạm lỗi.

Thỉnh thoảng phải trực đêm, cô lướt điện thoại, phần mềm tự động gợi ý video về cuộc sống của người khiếm thị. Cô nhấn xem một cái, rồi lại thêm cái nữa, hết video này đến video khác. Xem mãi, cuối cùng lại mở ra khung trò chuyện không có hồi âm kia, nhớ đến lời nữ kỹ thuật viên số 26 từng nói với cô —

Giống như một mình trôi lơ lửng trong vũ trụ đen tối ấy.

Vậy nên việc cô không nhận được phản hồi từ “vũ trụ” đó, cũng là điều hiển nhiên thôi.

Ngu Cốc Thu chỉ có thể âm thầm chúc cho anh, mong anh tìm được bình yên trong thế giới của riêng mình.

Sáng hôm ấy, bảy giờ năm mươi lăm phút, Ngu Cốc Thu thay xong đồng phục, bước ra từ phòng trực, giao ca với chị Hoàng.
Chị kể lại tình hình ca đêm, cuối cùng nói: “Lâm Thục Tú được chuyển đến bệnh viện số Ba lúc hai giờ sáng rồi.”

Ngu Cốc Thu sững người, cũng không quá bất ngờ, chỉ thấy có chút bất lực, như thể chuyện này sớm muộn cũng đến.

“Bệnh trở nặng à?”

“Chưa rõ, chỉ là đột ngột sốt cao. Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, em yên tâm.”

Ngu Cốc Thu gật đầu, cả buổi sáng đều thấy bần thần. Đợi mãi mới đến giờ nghỉ trưa, cô xin phép ra ngoài, bắt taxi thẳng đến bệnh viện số Ba.

Lâm Thục Tú nằm trong phòng bệnh tập thể. Khi Ngu Cốc Thu đến, hộ lý đang đút cơm cho bà. Sắc mặt bà không tốt, ăn vài thìa liền chê dở, rồi đuổi người ta ra ngoài.

Ngu Cốc Thu vén rèm bước vào, Lâm Thục Tú thấy là cô, bèn cau mặt, cằn nhằn: “Con nhỏ này gấp gáp chạy đến đây làm gì, tưởng tôi sắp chết rồi à?”

“Nói gì kỳ vậy!” Ngu Cốc Thu vội xua tay, “Cháu chỉ đang đi làm thôi, thăm bà là một phần công việc của cháu mà.”

“Trời ơi, cái đứa cứng đầu này.” Bà phẩy tay, “Về đi, làm việc đừng có nghiêm túc quá, rảnh thì nghỉ tí cho khỏe.”

Ngu Cốc Thu cười, kéo ghế ngồi xuống, duỗi lưng: “Đến thăm bà, chẳng phải cũng coi như cháu đang nghỉ đó sao?”

“Đừng giả vờ nữa, rõ ràng mọi người đều thấy tôi là người phiền phức nhất mà.”

Ngu Cốc Thu khựng lại một chút, rồi cố tình đùa theo: “Hóa ra bà biết à, vậy thì bắt đầu từ việc ăn uống cho đàng hoàng nhé! Mấy món không nên ăn thì đừng có ăn nữa.”

Lâm Thục Tú lườm cô một cái, chẳng thèm nể mặt: “Cái gì mà ‘không nên ăn’? Tôi sống chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa, còn không được ăn thứ mình thích à?”

Ngu Cốc Thu nghe vậy liền bực: “Bác sĩ còn chưa tuyên án tử cho bà, mà bà đã tự tuyên rồi sao?”

“Thì đã vào giai đoạn cuối, chẳng phải cũng là chờ chết à? Với lại, chết sớm hay muộn gì thì con người ta cũng có quyền sống theo ý mình.” Bà nói hùng hồn, “Cô đừng có bực, tôi bảo rồi, làm việc cũng phải biết trốn tí chứ, làm nghề này kiêng nhất là đem lòng thương khách hàng, toàn mấy người sắp chết, ba bữa hai bữa lại phải đi khóc mồ thì làm sao chịu nổi!”

Ngu Cốc Thu nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười, ráng nói: “Được rồi, cháu nói không lại bà.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thục Tú dần tắt, bà nhìn ra cửa sổ, thần sắc bỗng ngẩn ngơ: “Tiểu Cốc này, tôi biết cô làm việc rất nghiêm túc, vậy hãy giúp tôi thêm một việc nữa nhé, có lẽ đây sẽ là việc cuối cùng cô giúp được tôi.”

“Bà đừng nói ‘cuối cùng’ gì hết, cháu giúp là được.”

“Được được, trong ngăn kéo tầng dưới cùng của bàn làm việc ở phòng tôi có một thứ, cô giúp tôi mang đến cho người kia, nhất định phải tự tay đưa tận tay. Rồi nói với người đó rằng tôi muốn gặp lại người đó một lần. Nhưng tuyệt đối đừng nói tôi bị bệnh.”

“Thật sự không nói cho người ta biết sao?”

“Cứ làm theo lời tôi nói!”

Thấy bà kiên quyết như thế, Ngu Cốc Thu đành không hỏi nữa, gật đầu đồng ý, hứa sau khi tan ca sẽ ghé qua.

Trở về, cô vào phòng Lâm Thục Tú tìm kiếm, quả nhiên thấy một túi hồ sơ. Ngu Cốc Thu thoáng buồn cười, trong bụng nghĩ: Không lẽ là thư tình?

Nghe giọng điệu trang trọng của bà, chẳng lẽ là người tình cũ à? Hai người từng hiểu lầm gì mà đến giờ vẫn chưa gặp lại?

Theo địa chỉ Lâm Thục Tú nói, cô đến một khu nhà từng rất nổi tiếng vào những năm 90 — Tử Kinh Hoa Viên, giờ thì đã xuống cấp.

Đài phun nước oai vệ ở cổng giờ mọc đầy cỏ dại, khu nhà không có thang máy, cô leo đến tầng năm mà thở hổn hển, lại thấy hành lang tối om, ngay cả đèn cảm ứng cũng hỏng.

Ngu Cốc Thu giơ tay gõ cửa, trong đầu đoán xem sẽ có ông lão thế nào ra mở — biết đâu lại nóng tính y như Lâm Thục Tú, nên mới giận nhau đến mức không qua lại.

Cô gõ một cái, hai cái, rồi thêm vài cái nữa — chẳng ai ra mở cửa.

Tưởng tượng của Ngu Cốc Thu tan biến, chỉ đành ngậm ngùi ôm túi quay về.

Không chỉ hôm đó, hai ngày sau quay lại vẫn chẳng có ai.

Cô thậm chí còn chạy đến bệnh viện xác nhận lại địa chỉ, Lâm Thục Tú thì ngập ngừng, nói theo bà biết thì người kia chưa chuyển đi, địa chỉ chắc là đúng.

Chuyện trở nên khó hiểu hơn.

Với tâm thế “thử lần cuối,” Ngu Cốc Thu sau ca sáng thứ Hai lại đến Tử Kinh Hoa Viên, nghĩ bụng lần này mà vẫn không được thì thôi.

Có lẽ ông trời cũng không nỡ phụ tấm lòng của kẻ có tình — lần này, sau tiếng gõ cửa của cô, quả thật vang lên tiếng động.

Ngu Cốc Thu nín thở, áp tai vào cửa, nghe rõ bên trong có tiếng bước chân chậm rãi.

“Xin hỏi là ai?”

Cùng lúc đó, vang lên một giọng nói — không hề xa lạ với Ngu Cốc Thu.

Chính là giọng nói từng nghe trong căn phòng mờ tối nồng mùi hương ở tiệm massage hôm ấy — người đàn ông khi đó thản nhiên nói: Cứ trả lại cho ông ta đi.

Âm điệu ấy khiến cô, người ngoài cuộc, chỉ biết bất lực.

Giọng lần này không giống hôm trước, nhưng một lần nữa khiến Ngu Cốc Thu toàn thân cứng đờ, đến cả lời cũng không thốt ra nổi.

Không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Thang Tuấn Niên chậm rãi mở cửa ra.

Ánh sáng trong phòng đổ ra ngoài; đối lập với nó là đôi mắt không còn ánh nhìn, hướng về phía Ngu Cốc Thu — dường như anh có thể cảm nhận được cô đang đứng đó.

“Có người phải không?”

Giọng anh chắc chắn, song vì mãi không thấy ai đáp, gương mặt thoáng hiện vẻ ngờ vực.

Ngu Cốc Thu đối diện anh ở khoảng cách gần.

Hai lần trước chỉ gặp từ xa, nay nhìn kỹ, tròng mắt anh phủ một lớp khói xám.
Trước đây cô từng nghĩ điều quyến rũ nhất trên gương mặt Thang Tuấn Niên chính là đôi mắt ấy — nếu vô tình chạm phải ánh nhìn đó, cảm xúc trong tim sẽ lập tức chao đảo, như có đôi cánh xuân mỏng manh khẽ vỗ bay về phía mình, mang theo tất cả dịu dàng.

Nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt ấy, nơi linh động đã tắt, cô chỉ thấy linh hồn anh dường như đã rời khỏi thân thể.

Sắc mặt Thang Tuấn Niên khẽ lạnh, tỏ vẻ cảnh giác trước sự im lặng bất thường này.

Chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, Ngu Cốc Thu đã vội hoàn hồn, trong đầu dồn dập một tiếng cảnh báo — phải nói gì đó ngay, trước khi anh đóng cửa.

Bao suy nghĩ lướt qua trong chớp mắt — nhớ đến tin nhắn bị anh phớt lờ, nhớ đến dáng vẻ bình thản khi đối diện người lạ của anh.

Một ý nghĩ bỗng lóe lên — cô quyết định nói dối.

“Chào anh, lần đầu gặp. Tôi tên là…” Trong lúc hoảng hốt, cô bỗng nhớ đến món mì udon buổi trưa, liền nhắm mắt lại, nói lớn: “Ngô Đông!”

Bình Luận (0)
Comment