Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 2

Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu làm ca ban ngày. Quốc khánh không có nghỉ, tám giờ phải có mặt ở chỗ làm.

Khác với mọi khi, hôm nay cô gần như chẳng có lấy một giây rảnh rỗi, hễ rảnh tay là lại ôm đồm làm giúp việc của đồng nghiệp khác.

Giặt những tấm drap dính bẩn vì tiểu tiện không tự chủ, đưa thuốc, lau người, bế đỡ, đút cơm… Một hơi bận rộn đến tận trưa, vội vàng nuốt hai miếng cơm, cô lại xách dụng cụ dọn dẹp đi lau những góc khuất đầy bụi.

Trong số các cụ, không ít người bị viêm mũi, mà những cụ vừa mắc bệnh này vừa bị Alzheimer thì căn bản không ý thức được, nếu không giúp lau chùi, cả ngày sẽ để mặc cho nước mũi chảy lòng thòng.

Một ngày trôi qua, cô như con quay quay mãi không ngừng, lưng mỏi hơn bất kỳ ngày nào trước đó.

Ngu Cốc Thu vịn hông, những suy nghĩ bị cô kìm nén suốt cả ngày bất chợt tràn ra — có nên đi xoa bóp cho đỡ đau không. Rồi thế là không tránh khỏi lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua.

Sau hơn mười tiếng nguội lạnh, dáng vẻ của Thang Tuấn Niên trong đầu cô thật ra đã bắt đầu mờ dần… Khi ấy cô căn bản không dám nhìn thêm lần thứ hai. Vừa đối diện ánh mắt trống rỗng của anh, cô liền quay đầu bỏ chạy, trên đường còn va “leng keng loảng xoảng” vào chiếc xe đạp công cộng, để lại một vết bầm tím trên đầu gối.

Có lẽ trong lòng cũng để lại một vết như thế.

Rõ ràng người bị bắt gặp trong tình cảnh thảm hại hơn không phải là cô, nhưng không hiểu sao lại thấy nhục nhã đến vậy.

Ngu Cốc Thu tự nhủ đừng nghĩ nữa, giữ nguyên nhịp sống thường ngày, tan ca về nhà.

Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, đeo tai nghe, nghe playlist đề xuất trong ngày, để mặc tâm trí phiêu du suốt chặng đường về.

Nhưng thời nay, cái gọi là “dữ liệu lớn” dường như đã đáng sợ đến mức khó tin — nó không còn gợi ý bài hát dựa theo từ khóa trong điện thoại nữa, mà như thể quét thẳng vào ký ức của cô vậy.

Tiếng nhạc bên tai vang lên là một bản dương cầm — Giáng sinh vui vẻ, ngài Lawrence.

Khúc dạo đầu trên phím đàn run nhẹ, càng lúc càng mảnh, càng lúc càng xa, như vọng ra u u từ chiếc loa treo trên tường lớp học.

Ngu Cốc Thu trong bộ đồng phục học sinh đang thu dọn cặp sách, hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên ngẩng lên.

Bản nhạc phát trên loa hôm đó khác hẳn mọi ngày.

Khi ấy, đài phát thanh của trường có lệ sẽ bật nhạc sau giờ tan học, nhưng chỉ phát cố định một bài. Đây là lần đầu tiên Ngu Cốc Thu nghe thấy có sự thay đổi.

Bạn cùng bàn dường như nhìn ra vẻ thắc mắc của cô, chủ động nói: “Có lẽ vì hôm nay là lễ Giáng sinh đó, nghe cũng hợp không khí mà.”

“Ờ…” Khi ấy, cô vẫn chưa biết tên bài nhạc này, cũng chẳng hiểu sao lại “hợp không khí”, chỉ khẽ gật đầu qua loa.

Bạn cùng bàn liền đổi giọng: “Cậu tan học xong có bận gì không? Nếu không thì đổi phiên trực nhật với mình đi, làm ơn đó, làm ơn mà, lát nữa mình có hẹn với nữ thần, rất quan trọng luôn!”

Ngu Cốc Thu vốn định từ chối, nhưng vô tình liếc thấy tên người trực nhật còn lại trên bảng đen — Thang Tuấn Niên.

Cô im lặng một lát, giả vờ khó xử rồi gật đầu.

Mọi người trong lớp lần lượt rời đi, phòng học dần trở nên trống vắng, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Thang Tuấn Niên thấy người ở lại lại là cô, hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay đâu phải phiên của cậu?”

“Cậu ấy có việc nên đổi với tôi rồi.”

“Vậy à… Cậu cứ quét sơ sơ là được, phần còn lại để tôi làm.”

“Không sao đâu, nếu cậu có việc thì cứ về trước đi.”

Khi nói câu ấy, thật ra trong lòng cô có chút dò xét. Ngay cả bạn cùng bàn cô cũng có hẹn trong ngày lễ này, Thang Tuấn Niên hẳn phải có nhiều lời mời hơn chứ. Nhưng cô chỉ từng nghe người ta nói về những lời mời mà cậu từ chối.

Người này dường như chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì, trừ tương lai.

Quả nhiên, Thang Tuấn Niên lắc đầu: “Không có.”

Ngu Cốc Thu khẽ “ồ” một tiếng, quay lưng lại bắt đầu quét dọn. Chổi lia qua lia lại trên sàn, dưới ánh hoàng hôn, chiếc chổi và bóng nó đổ xuống trông như cái đuôi của một con vật nhỏ đang vui vẻ vẫy vẫy.

Hai người mỗi người đứng ở một bên lớp học, lặng lẽ làm việc của mình.

Giữa chừng, Ngu Cốc Thu lấy hết can đảm, chủ động bắt chuyện với Thang Tuấn Niên một lần.

Đó là lần đầu tiên hai người có cơ hội ở riêng với nhau… hơn nữa lại là một ngày đặc biệt như Giáng sinh, cô không muốn mình giống một kẻ ngốc, chẳng làm gì cả.

Tuy vậy, có lẽ im lặng còn tốt hơn, bởi điều cô nói ra nghe thật ngốc nghếch — “Hôm nay đài phát thanh đổi bài hát rồi đó.”

Điều này khỏi cần nói ai cũng biết… Lời vừa dứt, Ngu Cốc Thu liền mắng thầm mình là đồ ngốc.

Nhưng Thang Tuấn Niên lại là kiểu người dù là đề tài nhạt nhẽo thế nào cũng có thể tiếp lời được, rất chu đáo.

Đối với câu chuyện chẳng đâu vào đâu của cô, cậu gật đầu, hỏi: “Cậu thích bản nhạc này à?”

“Rất hay nghe.”

Cậu bỗng bật cười: “Là do tôi gửi lên đó đấy, không ngờ lại được chọn phát.”

Ngu Cốc Thu kinh ngạc tròn mắt, nghĩ bụng mình đúng là mèo mù vớ cá rán, câu nói linh tinh này lại trúng ngay tâm điểm.

Cậu hiếm khi nói nhiều hơn một chút, lại nói thêm: “Nó tên là Giáng sinh vui vẻ, ngài Lawrence.

Lúc này Ngu Cốc Thu mới bừng hiểu, thốt lên: “Hay thật đó, quý ngài Lawrence này.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Là có người viết hẳn một bài nhạc chúc ông ấy Giáng sinh vui vẻ đó.”

Thang Tuấn Niên lại bật cười. Dưới mắt cậu có hai nốt ruồi lệ, mỗi khi cười lên lại khiến gương mặt thoáng nét dịu dàng, làm Ngu Cốc Thu bất giác thấy tim rộn lên, hoang mang mà vui sướng.

“Không phải đâu.” Cậu giải thích, “Đó là bài nhạc trong một bộ phim cùng tên, trong phim có nhân vật tên là Lawrence.”

Ngu Cốc Thu hơi xấu hổ, gãi đầu: “Xin lỗi nhé, tôi chưa xem… cứ tưởng là viết riêng cho người thật, còn nghĩ người được chúc hẳn sẽ vui lắm.”

“Bộ phim đó ra đời từ năm 83, cậu chưa xem cũng bình thường thôi.”

“Lớn tuổi hơn cả chúng ta rồi ha…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Cậu thích xem phim cũ à?”

“Cũng không hẳn, tôi chỉ thích xem phim thôi, thể loại nào cũng coi hết.”

Trong lúc trò chuyện, Thang Tuấn Niên đã quét từ hàng đầu đến hàng cuối.

Cậu đổ rác vào thùng sau cửa, rồi đổi đề tài: “Để tôi lau bảng cho, chỗ cao đó cậu với không tới. Vậy phiền cậu mang rác đi đổ nhé, được chứ?”

Ngu Cốc Thu đáp “được”, nhanh nhẹn xách túi rác cậu vừa gom ra sân đổ vào thùng lớn, không muốn để cậu nhận ra mình hơi tiếc nuối vì thời gian ở riêng sắp hết.

Bằng không, có lẽ lần sau sẽ chẳng còn cơ hội trò chuyện tự nhiên như thế nữa.

Bởi cô từng quan sát, Thang Tuấn Niên đối với những cô gái bộc lộ thiện cảm với cậu luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng. Ngu Cốc Thu không muốn bị xếp vào nhóm đó, lại càng không có dũng khí thử xem mình có thể trở thành ngoại lệ hay không.

Vậy nên, chỉ cần làm bạn học là đủ rồi.

Đổ rác xong, cô vội chạy trở lại lớp. Lúc đi còn cố tình giả vờ quên cặp, trong lòng nghĩ nếu Thang Tuấn Niên chậm tay một chút, chưa kịp lau xong bảng, thì cô vẫn còn cơ hội nói với cậu một câu “tạm biệt”. Vì câu tạm biệt ấy, cô chạy nhanh như bay.

Đến gần lớp học, Ngu Cốc Thu hít sâu, điều chỉnh hơi thở, bước chậm lại, đẩy cửa vào.

Ánh hoàng hôn theo khe cửa tràn vào, chiếu lên căn phòng sạch bóng, phản chiếu những hạt bụi cô đơn.

Lớp học trống không — Thang Tuấn Niên đã đi rồi.

Ngu Cốc Thu thả lỏng vai, mệt mỏi bước đến bàn, cúi đầu rút cặp lên, chậm rãi đeo lên vai.

Bóng cây xanh ngoài cửa sổ lay động, giờ cũng bị nắng chiều nhuộm vàng. Trong ánh vàng đó, cô vô thức ngẩng đầu, phát hiện trên bảng vẫn còn một hàng chữ nhỏ chưa bị lau.

Thang Tuấn Niên lại có thể để sót một chi tiết — điều này thật chẳng giống cậu chút nào.

Cô ngạc nhiên, định đưa tay lên lau. Bên ngoài, gió thổi xào xạc làm bóng cây rung lên, nhưng cửa sổ đóng kín nên chẳng nghe thấy âm thanh.

Cả lớp yên tĩnh như vũ trụ, chỉ còn những chiếc bóng đung đưa trên bảng đen, lượn qua lượn lại trên dòng chữ kia, nhẹ đến mức như mất đi trọng lực.

Đó là dòng chữ Thang Tuấn Niên để lại —

[Giáng sinh vui vẻ, bạn học Ngu Cốc Thu]

Bài nhạc trong tai nghe chẳng biết từ khi nào đã chuyển sang ca khúc kế tiếp.
Hoàng hôn của thành phố và hoàng hôn của tuổi trẻ cùng nhau rơi xuống.

Ngu Cốc Thu dứt khoát tháo tai nghe, xuống xe ở một trạm không nên xuống.

Cô đi về phía tiệm massage nơi Thang Tuấn Niên đang làm việc.

“Cô có đặt trước không ạ?”

“Ừm, tôi vừa mua một phiếu giảm giá, xin hỏi bây giờ có thợ nào rảnh không?”

Ngu Cốc Thu đưa mã QR ra cho lễ tân xem, đối phương bảo cô chờ một chút.

“Được ạ, tôi sẽ sắp xếp cho cô thợ hiện đang trống nhé.”

Ngu Cốc Thu gật đầu, ánh mắt vô thức trôi dọc theo hành lang sâu bên trong. Không thấy người mình muốn thấy, ngược lại lại chạm phải ánh mắt đục ngầu của một người đàn ông trung niên.

Đối phương chẳng có ý nhìn cô, lập tức quay đi rồi bắt đầu trút giận với lễ tân: “Tôi muốn khiếu nại các người! Cái thằng số mười bảy các người sắp cho tôi là cái quái gì thế hả? Ấn đến nỗi lưng tôi như sắp gãy rồi! Mới có ba mươi phút mà bây giờ cả người tôi như bị xe tông vậy đó!”

Lễ tân vội vàng đứng dậy dàn xếp: “Xin ông đừng kích động, mỗi người chịu lực khác nhau, có thể thợ chưa hiểu rõ ý của ông.”

“Thằng đó bị mù hay bị điếc hả? Người ta nói đau rồi mà còn ấn mạnh hơn nữa!”

“Dạ vâng…”

Người đàn ông càng lúc càng hống hách: “Tôi rộng lượng lắm, bồi thường thì thôi, miễn phí luôn cho tôi đi!”

Lễ tân thoáng lộ vẻ khó xử.

“Ông mua gói một tiếng, giờ đã qua nửa rồi…”

“Là tôi cố nhịn nửa tiếng đó!” Gã ta đập bàn cái rầm. “Cô nói đi, có trả tiền lại không? Không trả tôi lên mạng chê cửa hàng mấy người một trận đấy!”

“Cứ trả lại cho ông ta đi.”

Một giọng nói vang lên đột ngột từ phía sau, hơi chếch bên phải Ngu Cốc Thu.

—— “Vẫn còn một người chưa bỏ phiếu.”

Hai âm thanh ấy trong đầu cô chồng lên nhau, nhưng lại không khớp được.

Cùng là giọng ấy, nhưng khác hẳn sắc thái. Âm điệu từng khiến người ta rung động giờ đã bị mài phẳng, trơn tru đến mức mang chút máy móc, khiến người ta liên tưởng đến tiếng chuông “ting-dong” vô cảm mỗi khi cửa hàng tiện lợi mở ra.

Đó là một giọng nói không còn hơi thở của sự sống.

Ngu Cốc Thu như bị điện giật, quay phắt đầu lại —

Thang Tuấn Niên đang đứng trong vùng tối, một tay lần theo bức tường, nét mặt bình thản, lặp lại câu nói ấy:

“Không sao, cứ trả lại cho ông ta đi.”

Tấm bảng tên trên ngực trái anh ghi rõ con số mười bảy.

Người đàn ông trung niên đắc ý nói: “Vậy mới phải chứ. Thằng nhóc, về luyện thêm đi nhé, tối nay nể mặt tha cho đó.”

Gã ta ợ một tiếng, rồi thò tay chộp cả nắm kẹo trên quầy lễ tân nhét vào túi, hiên ngang bỏ đi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Đến khi Ngu Cốc Thu hoàn hồn, Thang Tuấn Niên đã biến mất trong hành lang tối phía sau.

Có lẽ anh hoàn toàn không nhận ra, từ đầu đến cuối vẫn có một người đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ.

Lễ tân vẫn còn bực, lầm bầm vài câu, rồi chợt nhận ra Ngu Cốc Thu vẫn ngây ra đó, liền vỗ trán xin lỗi: “Thật ngại quá… Mấy thợ bên tôi đều là người được đào tạo chuyên nghiệp, không có chuyện làm bừa đâu ạ, cô yên tâm nhé! Loại khách đó chỉ là cố tình bôi xấu để kiếm chác thôi!”

Ngu Cốc Thu im lặng vài giây, rồi hỏi: “Những người như vậy… có nhiều không?”

Lễ tân thở dài bất lực: “Nhiều thì không hẳn, nhưng cũng chẳng ít. Một số người dựa vào việc mấy thợ không nhìn thấy, liền hành xử chẳng khác gì mấy kẻ nặc danh trên mạng, sai khiến, bắt nạt người ta mà không biết xấu hổ.”

“……Không thể để yên cho họ mãi được chứ?”

“Cùng lắm lần sau chặn lại thôi. Chứ họ mà lên mạng đánh giá xấu thì tụi tôi mất khách ngay. Thời buổi này cái gì cũng dựa vào nền tảng cả, chỉ cần họ ngồi nhà gõ vài chữ là có thể khiến tiệm mình tiêu luôn, còn đường nào sống nữa chứ.”

Ngu Cốc Thu bất giác đưa tay ấn bụng.

Một cơn tức nghẹn trào lên, va đập ngang dạ dày, khiến chỗ đó nhói đau.

Lễ tân quét mã xác nhận phiếu của cô, vừa làm vừa nói: “Cô được sắp cho thợ số hai mươi sáu, ở phòng Sao Mộc nhé.”

Ngu Cốc Thu ngập ngừng cất điện thoại, rồi hỏi: “Tôi có thể hỏi chút được không, mỗi lần làm vậy thì thợ cũng có hoa hồng đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy lúc nãy thợ số mười bảy coi như làm không công rồi à?”

“Phải đó, nhưng anh ấy cũng nói là thôi.”

Ngu Cốc Thu cảm thấy luồng khí nghẹn trong ngực mình dần tìm được đường thoát ra.

“Vậy thì…”

Cô buột miệng nói ra —

“Tôi có thể chỉ định anh ấy được không?”

Bình Luận (0)
Comment