Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 60

Khi tàu phá băng quay về bờ, trời đã tối hẳn, đèn trong cảng sáng rực, tuyết lại càng lúc càng dày. Hai người tiện thể ăn tối luôn ở cảng, lúc ra ngoài thì trên mặt đất đã phủ một lớp mỏng tuyết trắng.

Biển đen và mặt đất trắng, cảnh tượng ấy rất đẹp, nhưng nếu cứ đứng mãi ở đây nhìn thì cũng chẳng còn đẹp nữa.

Cả hai cùng mở ứng dụng gọi xe nhưng đều không gọi được. Tuyết rơi đột ngột khiến nhu cầu đi lại tăng vọt. Khê Vân không có tàu điện ngầm, trạm xe buýt gần nhất cách tận hai cây số.

Không do dự lâu, họ cất điện thoại đi, quyết định đi bộ hai cây số đến trạm xe buýt chờ xe, nhân lúc tuyết còn chưa dày thêm thì về cho xong, coi như vận động tiêu cơm.

Đi bộ dưới trời tuyết nghe thì có vẻ rất lãng mạn, nhưng trải nghiệm thực tế lại hoàn toàn ngược lại: thời tiết lạnh cắt da, mặt đường trơn, tuyết không giống mưa, nhưng muốn không ướt người thì phải nỗ lực hết mức, đi vài bước lại phải rung người một cái. Ngu Cốc Thu cứ giữ tư thế bước đi cẩn thận, vừa đi vừa bật lên từng nhịp nhỏ.

Thang Tuấn Niên thì không nhảy nhót gì hết, anh rất nhanh biến thành một ông người tuyết trắng xoá.

Ngu Cốc Thu liếc anh một cái: “Anh sắp bị tuyết phủ kín rồi, nhảy lên một cái đi.”

Anh bất lực nói: “Nhất định phải vậy sao?”

“Ai bảo tụi mình không đem ô chứ.”

Dưới ánh mắt mong đợi của cô, Thang Tuấn Niên khẽ nhún người một cái. Tuyết trên chiếc áo khoác đen rơi xuống được một mảng nhỏ rồi lập tức lại bị tuyết mới phủ lên.

Ngu Cốc Thu không hài lòng, lập tức làm mẫu lại một lần: “Anh phải giống em thế này, biên độ lớn mới có tác dụng.”

Thang Tuấn Niên liếc cô, mở miệng nói: “Em đừng làm nữa.”

Ngu Cốc Thu không chịu: “Anh không muốn làm thì đừng cản em.”

Anh thở ra một hơi, thật đau đầu. Anh phải nói sao cho Ngu Cốc Thu hiểu đây, mỗi khi nhìn cô làm động tác đó, anh lại nhớ đến bộ phim Totoro mà anh đã xem từ rất lâu trước đây. Dáng vẻ cô giống như một bé Totoro nhỏ, tuy dáng cô chẳng có điểm nào giống hình tượng Totoro ấy, cũng chẳng nhỏ như thế, nhưng lại đáng yêu gấp trăm gấp nghìn lần, khiến người ta chỉ muốn dang tay ôm trọn lấy, hy vọng “bé Totoro” này sẽ vui vẻ nhào vào lòng mình.

Điều khiến người ta thất vọng nằm ở chỗ… anh biết cô sẽ không nhảy vào lòng anh.

Ngu Cốc Thu thấy anh im lặng, tưởng hành động của mình gây khó chịu, bèn thật sự không nhún nhảy nữa.

Hai người lại khôi phục nhịp bước giống nhau, tiếp tục đi trong trời tuyết. Ngu Cốc Thu quan tâm hỏi: “Anh có cần vịn vào em không?”

Trời quá tối, khu vực cảng có những đoạn đèn đường cách nhau rất xa, ở giữa thậm chí gần như phải lần mò trong bóng đêm. Người bình thường đi qua cũng thấy khó chịu, huống hồ Thang Tuấn Niên, người có thị lực không tốt.

Nhưng anh lại đáp: “Không sao, tôi tự lo được.”

Ngu Cốc Thu nghiêng đầu. Khi hai người đi qua đoạn tối và mặt mày lại được ánh đèn rọi sáng, cô nhận ra vẻ khó chịu của anh.

Tim cô thót lại, lập tức nói: “Em xin lỗi!”

Thang Tuấn Niên ngạc nhiên quay sang: “Sao đột nhiên xin lỗi?”

Ngu Cốc Thu dè dặt tự kiểm điểm: “Vừa rồi em làm anh phiền rồi phải không?”

“Cái gì, ý em nói là chuyện nhảy lên ấy hả? Hoàn toàn không.”

“Em nhìn ra anh không vui mà.” Cô lí nhí, “Biểu cảm của anh lúc nãy đáng sợ lắm.”

“Đó là vì em đang quan tâm tôi.”

Ngu Cốc Thu cúi đầu: “…… Hỏi như vậy khiến anh thấy phiền lắm sao?”

Thang Tuấn Niên im lặng một chốc, rồi nhướng mày: “Ngu Cốc Thu… sao đến bây giờ em vẫn còn nghĩ như thế? Nếu không có sự quan tâm của em, tôi chẳng có đủ can đảm để trở thành người như bây giờ. Với bất kỳ ai được nhận sự quan tâm của em, đó đều là một may mắn hiếm có, như tấm vé số duy nhất trúng giải.”

“Cho dù em đã không còn thích tôi nữa, nhưng vẫn cứ tiếp tục dành cho tôi sự quan tâm đó… khiến tôi như có thể lĩnh thưởng thêm một lúc nữa… Thế nhưng hạn sử dụng sắp hết rồi, tôi không thể ngăn được mình nghĩ đến người tiếp theo mà em thật sự muốn trao sự quan tâm ấy. Người đó sẽ là ai, em sẽ rộng lượng với anh ta đến mức nào. Tôi còn chưa gặp anh ta, nhưng anh ta đã trở thành người mà tôi ghét nhất trên đời này.”

“Tôi nghĩ đến anh ta thì làm sao tôi có thể có sắc mặt tốt được chứ?”

Giọng của Thang Tuấn Niên rất bình thản, nhưng đến cuối câu, Ngu Cốc Thu vẫn nghe ra vài phần ghét bỏ mà anh không kìm được. Một người như anh, ngay cả khi đối mặt với Lâm Thục Tú, đến cuối cùng vẫn có thể rơi nước mắt, liệu có thể thật sự sinh lòng chán ghét ai đó không? Đến khoảnh khắc này, cô mới biết: có. Vì cô, anh có thể căm ghét người khác, cho dù người đó còn chưa xuất hiện. Thật là… thật là…

Ngu Cốc Thu ngẩng mạnh đầu lên, để những bông tuyết xoa dịu cơn sóng trào trong lòng.

Hai người bước ra khỏi dải sáng của đèn đường, lại đi vào một khoảng tối khác. Ngu Cốc Thu vẫn ngẩng đầu, nghĩ nếu bản thân là một bông tuyết thì tốt biết bao, không cần kiêng dè, có thể tự nhiên đáp xuống vai anh.

Cô biết mình không nên oán trách. Cô là người đã chọn tình cảnh như hiện tại, cô không được phép oán trách.

Vậy nên trong khoảng tối này, cô buông thả mình bước hơi lệch đi một chút, để bờ vai có thể khẽ chạm vào anh.

Hai người đi trong tuyết chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy một trạm xe buýt ở phía xa. Chỉ tiếc là trước họ đã xếp thành một hàng dài.

Họ đứng vào cuối hàng, cô đếm số người trong hàng uốn lượn như con rắn, bắt đầu lo lắng rằng họ sẽ không chen lên được.

Những linh cảm tốt thường không linh, còn linh cảm xấu thì lại hay ứng nghiệm, đó là kinh nghiệm của Ngu Cốc Thu hầu hết mọi lúc. Thế nhưng khi xe đến, tình hình còn tệ hơn trực giác của cô một chút, chiếc xe buýt vừa đúng lúc kẹt lại ngay trước khi đến lượt họ lên. Tài xế vừa la lên “Hết chỗ rồi! Hết chỗ rồi!”, vừa đóng cửa ngay trước mặt họ.

Ngu Cốc Thu chán nản đá một cú vào tuyết, vô dụng nhưng vẫn phải phát tiết. Thang Tuấn Niên lại bình tĩnh nói: “Chúng ta may mắn mà.”

“Sao lại may? Chỉ còn chút nữa là lên được rồi, đó chẳng phải xui xẻo à…”

“Em nghĩ thử xem, khi chuyến sau đến, chúng ta sẽ có chỗ ngồi, khỏi phải đứng chen lấn lúc về.”

“Nói thì đúng, nhưng không biết bao giờ chuyến sau mới đến, mà anh lại không đeo găng tay nữa…”

Thang Tuấn Niên khựng lại.

“Thì ra em lo cho tôi sao?”

Ngu Cốc Thu tiến thoái lưỡng nan.

Thang Tuấn Niên khẽ cười, thu ánh mắt xuống: “Thả lỏng đi, tôi sẽ không còn tự đa tình nữa. Sự quan tâm em dành cho tôi chỉ là thói quen thôi, tôi biết mà.”

Tiếng thở của Ngu Cốc Thu như nghẹn lại ngay trong lồng ngực.

Cô vội vàng tháo găng tay của mình đưa cho anh. Thang Tuấn Niên bật cười: “Để em đeo cho tôi sao?”

Ngu Cốc Thu gật đầu liên tục, hoàn toàn không để ý găng tay của cô liệu anh có nhét vừa hay không.

Anh nhìn tay cô đang chìa găng ra, lại khiến anh nhớ đến Phi Phi, chú chó nhỏ thuần khiết yêu thương anh. Nó ngậm món đồ chơi đến bên cạnh anh, hết lòng hết dạ muốn chia sẻ với anh.

Thang Tuấn Niên chưa bao giờ từ chối món đồ chơi của nó, cũng không có lý do gì để từ chối đôi găng tay này. Anh nhận lấy, nhưng rồi lại nắm lấy tay Ngu Cốc Thu, đeo từng chiếc găng lại cho cô.

Vừa đeo, anh vừa nói: “Tôi không lạnh. Lúc lạnh nhất, em đã từng nắm tay tôi rồi. Từ đó tôi sẽ không lạnh nữa.”

Khi đeo, đầu ngón tay anh không tránh khỏi mà chạm vào cô. Rõ ràng bàn tay anh lạnh đến mức đau buốt, thế mà giọng anh lại vô cùng chắc chắn rằng anh sẽ không còn lạnh. Không có lấy một chút gượng ép, anh thật lòng nói vậy.

Ngu Cốc Thu lẽ ra nên nắm lại tay anh, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm anh phần nào. Nhưng cuối cùng, cô chỉ nhét hai tay vào túi áo, tưởng tượng túi áo là một nhà giam, giam giữ đôi tay mình lại, giam giữ cả trái tim mình.

Hai người về đến homestay đã là sau một tiếng rưỡi. Họ mỗi người chui vào phòng mình tắm nước nóng. Ngu Cốc Thu đứng dưới dòng nước ấm, trong khoảnh khắc chỉ thấy bản thân như đang ở thiên đường.

Cô tắm táp chậm rãi gần nửa tiếng. Đợi đến khi cô quấn tóc, thay xong váy ngủ bước ra, phòng của Thang Tuấn Niên đã hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì nữa—có lẽ anh đã ngủ rồi.

Còn cô thì bắt đầu mở vali, chuẩn bị thu dọn hành lý.

Đêm trước khi kết thúc chuyến du lịch luôn là lúc dễ khiến người ta bùi ngùi nhất — nỗi buồn tỉ lệ thuận với niềm vui của đêm trước khi lên đường, đặc biệt là khi bạn biết đây sẽ là một chuyến đi “phiên bản duy nhất”, không bao giờ lặp lại.

Ngu Cốc Thu uể oải sắp xếp toàn bộ đống quà đã mua ban ngày, xếp gọn vào vali, rồi ngồi ngẩn người trước chiếc vali mở toang, không sao nhớ nổi món tiếp theo nên để ở đâu.

Cô hoàn hồn, ngẩng đầu lên liền thấy Thang Tuấn Niên đi ngang qua phòng cô, mặc bộ đồ ngủ màu đen, đang đứng ở cửa nhìn cô.

“Cần giúp không?” Anh hỏi.

“Không cần… Anh chưa ngủ à? Em tưởng anh ngủ rồi.”

“Chưa. Lúc nãy tôi cũng đang thu dọn hành lý. Vì em đổi vé rồi, tôi cũng không có lý do để ở lại nữa.” Ánh mắt anh rơi xuống chiếc khăn quấn tóc của cô. “Nếu em không cần tôi giúp thu dọn, vậy để tôi sấy tóc cho em nhé?”

Ngu Cốc Thu theo bản năng muốn từ chối, nhưng anh nhìn thẳng vào cô, giọng dịu lại: “Hôm nay là đêm cuối rồi.”

Lời từ chối đến môi lại vòng sang hướng khác, biến thành: “Vậy… được.”

Thang Tuấn Niên vui ra mặt, đuôi mắt cong cong: “Ra sofa trong phòng khách đi, em ngồi xuống, tôi giúp em sấy.”

Anh vào phòng mình lấy máy sấy, còn Ngu Cốc Thu thì quay lưng ngồi xuống sofa, tháo khăn ra. Mái tóc vốn đã được lau tương đối khô, nhưng vẫn còn hơi ẩm, từng lọn buông xuống rồi được bàn tay Thang Tuấn Niên nhẹ nhàng nâng lấy.

Anh đứng phía sau cô. Không vội bật máy sấy, anh dùng chính bàn tay mình làm lược, luồn vào từ đỉnh đầu cô, chậm rãi vuốt xuống từng chút một.

Cảm giác này khiến cô nhớ đến tối hôm trước, khi anh vuốt tóc cô cũng nhẹ nhàng, cũng mang chút xâm lấn như thế. Cô không biết đó là thói quen của anh, hay là hôm nay anh đã quyết định sẽ đối xử với cô như vậy.

Tóc cô vốn rất suôn, vậy mà anh vẫn kiên nhẫn vuốt lại một lần, rồi một lần nữa.

Sau đó anh nói: “Tai em đỏ hơn rồi kìa. Nóng quá à?”

Ngu Cốc Thu quay đầu sang, bực bội nhìn anh: “Anh có định sấy tóc không hả?”

Anh chỉnh lại đầu cô: “Giờ tôi giúp em sấy đây.”

Thang Tuấn Niên cuối cùng cũng bật máy sấy lên, để mức nhỏ nhất. Âm thanh ù ù áp sát bên tai cô, từ trái sang phải. Anh lặp đi lặp lại động tác vén mái tóc cô, vừa làm vừa thờ ơ hỏi: “Dầu gội của em dùng hãng gì?”

Cô nghe không rõ, xác nhận lại: “Anh đang hỏi dầu gội của em à?”

Trong khoảnh khắc, anh cúi xuống, giọng sát bên vành tai cô.

Đó là một tư thế có thể ôm từ phía sau.

“Đúng, tôiđang hỏi dầu gội của em.” Giọng anh chui thẳng vào tai cô, không còn chút nào nghe mơ hồ, “Khi sấy lên có mùi sơn trà, thơm lắm.”

Ngu Cốc Thu khẽ nuốt xuống, cố nặn ra tiếng: “Em… lát nữa gửi link cho anh.”

“Được, cảm ơn em.”

Giọng anh dần xa hơn. Anh đứng thẳng người lại, đôi vai căng cứng của cô cũng lặng lẽ thả lỏng.

Thật ra cô rất muốn nói với Thang Tuấn Niên rằng, anh cần gì phải hỏi dầu gội của em chứ? Anh đâu biết dầu gội của anh thơm đến mức nào sao? Khoảnh khắc anh ghé sát lại, hương thơm thanh sạch trên người anh ùa đến, chẳng hề tan đi theo bước anh lùi xa, vẫn bao lấy cô.

Mức gió nhỏ nhất, thổi mãi mà tóc vẫn còn ẩm. Ngu Cốc Thu càng lúc càng thấy khó chịu, nhắc anh: “Hay là tăng gió lên chút nữa?”

Thang Tuấn Niên nói: “Như vậy sẽ hại tóc, cứ từ từ là tốt nhất.”

Cô đành bảo: “Thực ra em hơi lạnh rồi.”

Cô muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, trước khi chút lý trí cuối cùng bị thổi bay, trước khi cơ thể cô bị khao khát lấp đầy.

Thang Tuấn Niên lại chậm rãi sấy thêm một lúc, rồi mới nói: “Được.”

Thế nhưng ngay khoảnh khắc anh điều chỉnh nút, tiếng máy sấy bên tai cô không mạnh hơn, mà lập tức tắt hẳn.

Ngu Cốc Thu sững sờ nhìn khắp căn phòng khách đang tối đen——

Mất điện rồi.

Trong trời đất chỉ còn chút sáng mờ ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi dày.

Thang Tuấn Niên đi kiểm tra cầu dao trong nhà, không hề bị nhảy. Anh lại nhìn ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, không chỉ nhà người ta, ngay cả đèn đường trên phố cũng đều tắt hết, đủ thấy trận tuyết này khiến cả khu vực mất điện.

Anh quay lại phòng khách báo tin cho Ngu Cốc Thu, nói tối nay có lẽ sẽ không có điện trở lại. Tóc cô mới sấy được nửa khô nửa ẩm, giờ cũng hết cách.

Ngu Cốc Thu nhảy xuống khỏi sofa, áp dụng kiến thức thực tế mà nói: “May mà không phải đang tắm thì mất điện, không khéo còn trượt ngã. Đúng lúc em cũng buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây!”

Thang Tuấn Niên còn định nói gì đó, ngập ngừng một thoáng, cuối cùng lại chỉ nói: “Được… vậy chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người chào nhau trong bóng tối, còn khẽ vẫy tay với nhau.

Ba giờ mười phút sáng, Ngu Cốc Thu bỗng giật mình tỉnh dậy.

Cô rất ít khi thức giấc giữa đêm. Dù giấc ngủ của cô không tốt, thường mộng mị, nhưng do thói quen ngày đêm đảo lộn, cô lại giữ được bản năng chỉ cần ngủ là có thể ngủ một mạch đến lúc tỉnh. Thế mà đêm chia tay này, cơ thể lại bị ý thức đánh thức trước, chẳng muốn đối diện cảm giác sáng ra là ly biệt, nên đã tự mình thức dậy, giữa bóng tối.

Ngu Cốc Thu thử bật đèn ngủ đầu giường, vẫn không sáng, xem ra vẫn còn mất điện.

Cô bò dậy xuống giường, định đi vệ sinh, tiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trận tuyết này vẫn chưa dừng… Chỉ vì thất thần một giây, cô vấp phải chiếc vali đặt dưới đất mà lúc trước quên đóng lại, thân người mất thăng bằng, luống cuống với lấy chiếc ghế bên cạnh nhưng trong bóng tối lại chạm sai vị trí. Một tiếng động lớn vang lên, cả người cô lẫn cái ghế đều ngã nhào.

Trán Ngu Cốc Thu đập mạnh xuống sàn đau đến mức bật kêu, nhưng nghĩ đến đây là nửa đêm, cô lập tức cắn chặt môi, cố chịu không phát ra tiếng.

Nhưng có vẻ đã muộn rồi, ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ nhẹ. Thang Tuấn Niên đứng ngoài, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa, trong bóng tối nhăn nhó hỏi: “Em làm anh tỉnh hả?”

“Không, tôi còn chưa ngủ. Em sao rồi?”

“Em không sao, không để ý nên vấp phải cái vali bị mở.”

“Có đập vào đâu không?”

Ban đầu cô định nói là không bị thương gì, nhưng lại do dự, nhớ tới điều họ từng tập nói với nhau, chậm rãi thốt ra sự thật: “…Đầu gối.”

“Tôi có mang dầu xoa, em đợi chút.”

Anh không đợi cô từ chối, liền quay người trở về phòng.

Ngu Cốc Thu cũng bước ra khỏi phòng, cẩn thận từng chút, đứng ở giữa phòng khách. Nhanh chóng, Thang Tuấn Niên đã cầm dầu xoa quay lại. Anh đi lại trong bóng tối rất tự nhiên, chẳng hề va phải thứ gì.

Thang Tuấn Niên chỉ vào sofa: “Không ngồi à?”

Ngu Cốc Thu lắc đầu, đưa tay về phía anh: “Anh đưa dầu cho em là được.”

Anh mím môi: “Ít nhất để tôi xem vết thương của em.”

Cô siết chặt lấy vạt váy ngủ, lắc đầu: “Không.”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là lo cho em thôi.”

“Em biết.” Ngu Cốc Thu khẽ cười khổ trong bóng tối. “Nhưng em không biết anh có còn nhớ lời em từng nói không… chân em có nhiều mảng sắc tố đen lắm, thật đấy, rất xấu, sẽ dọa anh đó.”

Thang Tuấn Niên im lặng một lúc, rồi đưa dầu cho cô. Nhưng ngay khi Ngu Cốc Thu vươn tay đón lấy, anh lại nắm ngược lấy cổ tay cô, dẫn tay cô lên phía trước mặt mình.

Anh nhắm mắt, ra hiệu để cô chạm vào mắt mình.

“Ngu Cốc Thu, em đã từng nhìn thấy mắt mù của tôi. Em nói xem, lúc đó đôi mắt khiếm khuyết của tôi có đáng sợ không? Có làm em sợ không?”

Ngu Cốc Thu sững người, trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là không rồi.”

Đầu ngón tay cô chạm vào mí mắt khép nhẹ của anh, cảm nhận được run khẽ cùng hơi ấm nơi đó.

Anh vẫn nhắm mắt nói: “Vậy đó cũng là câu trả lời của tôi.”

“Anh nói bừa… anh còn chưa nhìn chân em mà.”

“Thì em cũng phải cho tôi cơ hội chứ?”

Ngu Cốc Thu rụt tay lại. Thang Tuấn Niên chậm rãi mở mắt, nhìn cô không chớp.

Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhớ đến Phạm Tây Bình trong viện. Trước khi vào viện, ông ấy nghiện thuốc, mà viện lại cấm hút, nên ông ấy buộc phải cai. Nhưng có lần ông lén hút trong vườn, vẫn bị cô bắt gặp. Cô khổ sở khuyên ông bỏ thuốc vì hại sức khỏe, Phạm Tây Bình chỉ nói: tôi hút cả đời, tôi có thể không biết sao? Nhưng đã chạm vào thứ này rồi, cô dứt ra không nổi đâu, cô không chống lại được đâu.

Thật vậy… Câu nói đó lúc này bỗng hiện lên, đập mạnh vào lòng cô. Khó mà nói Thang Tuấn Niên không giống một điếu thuốc, một loại thuốc được chế riêng cho cô, đến mức cô hoàn toàn không chống nổi.

Cô buông xuôi: “Vậy anh xem đi, muốn xem sao cũng được!”

Cô túm lấy váy ngủ, kéo lên đến lộ đầu gối. Trên cẳng chân cô, những mảng sắc tố thâm đen chỗ lớn chỗ nhỏ lộ hết ra; mảng lớn nhất còn quấn nửa vòng quanh mắt cá, nhìn nghiêng cứ như cô đang đeo một chiếc vòng đen ở chân.

Nhưng cẳng chân mới chỉ là vùng nhẹ nhất, phần gốc đùi mới là nơi nặng nhất… Mặt trong chi chít những mảng sắc tố, nếu ai bị sợ những thứ dày đặc nhìn vào kiểu ảnh này chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nên những lời cô nói, đáng sợ, xấu xí, không phải tự ti quá mức, mà là sự thật khách quan. Điều này sao có thể đem ra so với mắt anh được?

Cô căng mắt theo dõi phản ứng của anh trong bóng tối, nôn nóng muốn nhìn ra một chút gì đó, xem lông mày anh có nhíu lại không, ánh mắt có né đi không… Thế mà nhìn khắp từng nét trên gương mặt anh, cô chẳng tìm thấy bất cứ dấu vết nào.

Ngu Cốc Thu nghĩ, chắc chỉ vì anh nhìn không rõ. Nếu nhìn rõ, anh nhất định sẽ lộ ra chút sợ hãi.

Anh ngồi xuống, ánh mắt nhạt nhẽo liếc qua bắp chân cô, bình thản mở nắp dầu, bôi lên đầu gối cô. Khi rút tay lại, những đầu ngón tay còn hơi ướt của anh chậm rãi men theo từng mảng sắc tố ấy mà lướt qua, rồi ngẩng đầu nhìn cô.

“Em biết điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn mấy chỗ này của em là gì không?”

Ngu Cốc Thu lại nghĩ: chắc chỉ là vài câu an ủi cho có.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Là gì vậy?”

Thang Tuấn Niên cúi đầu, chăm chú phân biệt từng “vết thương” trên người cô, đốt tay này chạm sang đốt tay khác, giọng trầm khàn: “Tôi muốn hôn chỗ này.”

“Chỗ này.”

“Và chỗ này nữa.”

Mỗi nơi anh nói, tay anh lại chạm tới một chỗ. Trong bóng tối, anh dò dẫm từng vùng một, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô.

“Bởi vì đó là cơ thể của em. Tôi nhìn thấy, và chỉ muốn hôn em.”

Ngu Cốc Thu lùi lại một bước, bàn tay đang nắm váy ngủ chợt buông ra. Vạt váy rơi xuống, chắn lại tầm mắt và sự chạm vào của anh.

Thang Tuấn Niên đứng dậy, giọng cực kỳ đúng mực: “Xin lỗi, dọa em rồi.”

Một luồng điện chạy vụt qua tai cô. Giây phút này, Ngu Cốc Thu hoài nghi não mình đã hoạt động quá mức, cháy sạch mọi dây thần kinh, chỉ chừa lại đúng một dây dẫn cảm giác h*m m**n. Vì thế mà cảm giác từ đầu ngón tay anh chạm vào từng mảng da kia vẫn còn kéo dài, như đang chạy trên bề mặt cơ thể cô.

Cô bị nhốt trong chính thân thể mình, như bị giam trong tòa nhà tối đen trước mặt. Bỗng một ô cửa bật sáng, rồi thêm một ô nữa, cô lớn tiếng hét lên trong lòng rằng không được, không thể sáng, cố gắng đập vào cửa kính ngăn chúng lại, nhưng tòa cao ốc đối diện vẫn cứ theo quỹ đạo vốn có mà sáng dần từng ô, cuối cùng mọi ô cửa đều bừng sáng, rực rỡ đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.

Ngu Cốc Thu bước lên một bước, nhón chân, ngẩng mặt lên muốn tìm…

Người đứng trước mặt cô là anh, không lý do, không kịp phản ứng gì.

Trong bóng tối, con ngươi của Thang Tuấn Niên bất giác hơi mở lớn.

Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, âm thanh tuyết chạm lên lớp tuyết dày còn nhẹ hơn cả hơi thở của họ.

Ngu Cốc Thu hôn lên môi anh, chính xác hơn là va phải môi anh một cái, đem toàn bộ không cam lòng và yêu thương dồn vào nụ hôn ấy. Lúc này, đèn của tòa nhà mới chịu tắt.

Cô hoảng loạn lùi ra sau, xoay người muốn chạy về phòng, nhưng cổ tay đã bị nắm lại từ phía sau, Thang Tuấn Niên từ đằng sau áp lên, nụ hôn của anh cũng phủ xuống, rơi dày đặc lên gáy cô đang cúi thấp để lộ ra ngoài. Anh không trực tiếp hôn lên da, cách qua mái tóc, nụ hôn nhẹ và mềm lan ra từng chút. Những sợi tóc bị nụ hôn khẽ động vào làm da cô nhột nhạt, cô không kìm được mà run lên.

Nụ hôn nhẹ dừng lại một thoáng, Thang Tuấn Niên giữ lấy hai vai cô, xoay cô lần nữa, làm cô quay lại đối diện với anh.

Ánh mắt hai người giao nhau trong một mảng tối tuyết trắng, gần rồi lại xa. Anh nhìn xuống môi cô, bàn tay đang đặt trên vai cô buông lỏng ra, từ tốn nâng lấy gương mặt cô, bụng ngón cái lướt qua cằm, đầu ngón tay lặp đi lặp lại chạm lên viên môi dưới của cô. Ngu Cốc Thu liền cắn chặt môi dưới, không muốn để anh chạm vào.

Ngay khoảnh khắc cô vừa cắn lại, Thang Tuấn Niên khẽ đỡ lấy cằm cô, rồi môi anh áp xuống.

Một nụ hôn thật sự, một nụ hôn quấn lấy nhau, không phải kiểu chạm một cái rồi rời, mà là đem một phần cơ thể trao ra, linh hồn cũng theo đó trao ra một phần. Không hề có kỹ xảo, tất cả đều dựa vào bản năng, quấn lấy nhau cho đến khi cả hai đều không thở nổi, rồi mới chật vật buông ra. Ngu Cốc Thu ngã vào vai Thang Tuấn Niên, trán tì lên vai anh th* d*c, anh cũng ôm chặt lấy cô.

Hai người tựa sát, chờ hơi thở của mình bình ổn lại.

Lúc này đầu óc Ngu Cốc Thu đã hoàn toàn trống rỗng. Cô nghiêng đầu, nửa bên mặt vẫn tựa trên vai Thang Tuấn Niên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết hình như nhỏ lại rồi, yên tĩnh như chính họ bây giờ.

Cô không biết mình là vì tham luyến bờ vai này hay là không biết phải kết thúc thế nào, nên cứ thế bất động dựa vào anh, cho đến khi cô cảm thấy trên vai mình bỗng có chút ẩm ướt.

Ngu Cốc Thu kinh ngạc ngẩng đầu, buông khoảng cách giữa hai người, phát hiện đôi mắt anh đang treo những giọt nước mắt.

Anh chớp mắt rất nhanh mấy lần, rồi vội quay mặt đi.

Ngu Cốc Thu vì phản ứng này của anh mà vừa hoảng vừa bối rối, khẽ hỏi: “Anh… sao lại khóc?”

Một lúc rất lâu, anh mới trả lời:

“Là vì hạnh phúc.” Khóe mắt anh đỏ hồng mà mỉm cười, “Nghĩ đến nụ hôn này, nghĩ đến có lẽ nó đại diện cho khả năng em vẫn còn thích tôi… tôi liền không nhịn được mà rơi nước mắt.”

Lời anh khiến nước mắt của Ngu Cốc Thu cũng bất chợt trào ra.

Cô nắm chặt lấy áo anh, vùi mặt vào trước ngực anh, rất nhanh đã làm ướt đẫm chiếc áo ngủ màu đen của anh.

Những giọt nước mắt rơi trên vai cô đã khô, nhưng trong lòng cô vẫn để lại vệt nước mắt.

“Đó không phải là khả năng.” Cô nghẹn ngào, không thể khống chế mà thổ lộ, “Thang Tuấn Niên, em thích anh… em vẫn thích anh, chưa từng thay đổi.”

Thì ra, cho dù cô đã dồn hết sức để giam giữ trái tim mình, nhưng để mở nó ra, chìa khóa chỉ cần đúng một thứ, chính là nước mắt của người cô yêu.

Bình Luận (0)
Comment