Nghe xong lời Ngu Cốc Thu nói, Thang Tuấn Niên nhất thời không phân rõ đây có phải là đang trong mơ hay không.
Anh nghi ngờ tiếng vật nặng rơi xuống đất mình nghe thấy chỉ là ảo giác do thần kinh tạo ra, ảo giác rằng anh đã bật dậy khỏi giường, đi vào phòng cô, mà cô cũng không hề chống cự khi anh đến gần; họ hôn nhau trong bóng tối, ôm lấy nhau, thậm chí cô còn tỏ tình với anh. Tất cả như một giấc mộng đẹp không sai vào đâu được, thậm chí còn có chút ý vị xuân mộng. Một cơn bất an bất chợt trào lên.
Ngu Cốc Thu thấy Thang Tuấn Niên ngẩn ra một lúc, nhìn trân trân lên trần nhà rồi nói: “Thì ra ở trong mơ mà biết mình đang mơ lại là cảm giác như vậy à.”
Cô sững người, phản ứng lại rồi bật cười trong nước mắt, đưa tay ra mạnh bạo véo mặt anh: “Đau không, anh thật sự nghĩ mình đang nằm mơ à?”
Khuôn mặt Thang Tuấn Niên bị cô véo đến méo như bọt biển, anh líu ríu phản bác: “Thật sự… không phải đang mơ à?”
Ngu Cốc Thu thu tay về: “Vậy anh cứ coi như đang mơ đi.”
Cô vừa xoay người định rời đi, Thang Tuấn Niên hoảng hốt kéo cô lại.
“Vậy lúc nãy em nói thích anh… không phải nói đùa chứ?”
“Em sẽ không lấy chuyện thích anh ra đùa.”
Thang Tuấn Niên nhìn cô không chớp mắt: “Vậy sao lúc đó em lại đi?”
Ngu Cốc Thu khi nói ra chữ ‘thích’ thì đã chuẩn bị sẵn tâm thế để thổ lộ thật lòng, không định giấu thêm nữa.
Thật ra, trước đó cô luôn canh chừng từng ly từng tí, thậm chí còn lo nếu trên đường lỡ phát bệnh động kinh thì phải làm sao. May là chuyến đi sắp kết thúc rồi, điều cô lo sợ đã không xảy ra.
Cô hoàn toàn có thể coi như không có gì xảy ra, kết thúc chuyến đi, trở về như thường ngày, tiếp tục để Thang Tuấn Niên bị bịt mắt trong bóng tối. Đó vốn là kế hoạch của cô từ đầu tới cuối, một kiểu yêu tự cho là vì anh.
Nhưng khi nhìn thấy nước mắt Thang Tuấn Niên rơi xuống, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy như vậy quá bất công.
Tình yêu có nên tồn tại sự che giấu không, dù là nhân danh điều tốt cho người kia, để người ấy phải cắn răng xoay vòng trong nỗi nghi ngờ “có yêu hay không yêu”, như con thú bị vây mà giằng co đến kiệt quệ.
Thứ cô trao cho anh không phải là yêu, mà là tổn thương.
Cô là một kẻ hoàn toàn non nớt trong chuyện yêu đương, không hề thành thạo trong tình cảm, chỉ dựa vào tưởng tượng để phân tích đúng sai, rồi dần trở nên tự cho là mình hiểu tất cả. Dù đến lúc này cô vẫn không biết rốt cuộc tình yêu là gì, phải làm thế nào mới là tốt nhất. Vậy thì hãy coi tình yêu như một thứ phải đi theo trực giác, không thể nghĩ ngợi quá nhiều, cứ đi theo cảm giác, trái tim sẽ cho cô câu trả lời.
“Trước đây vì muốn nhận nuôi Phi Phi, em đã làm một cuộc khám tổng quát…” Ngu Cốc Thu nói gọn nhẹ, giải thích cho anh tình trạng bệnh của mình.
Không cần thêm lời nào nữa, ngay khoảnh khắc đó Thang Tuấn Niên đã hiểu trọn vẹn tất cả những lựa chọn cô từng đưa ra.
Anh không nói gì, chỉ mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy, dùng hành động thay cho lời nói, chính vì anh hiểu, nên anh sẽ không buông tay.
Ngu Cốc Thu vỗ nhẹ lưng anh. Cô đã thẳng thắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ thay đổi quyết định của mình.
Cô vừa định nói gì đó, Thang Tuấn Niên dường như cảm nhận được điều cô sắp mở miệng, anh buông vòng tay, cúi đầu xuống, những nụ hôn dày đặc lại rơi xuống.
Anh c**n l** đ** l*** cô, nhẹ nhàng l**m qua, dịu dàng đến mức gần như là bản năng của loài thú.
Ngu Cốc Thu ngẩn người tại chỗ, eo bị siết đến cong ngửa về sau, lời cô định nói bị anh khuấy thành một mớ hồ lẫn, rồi không biết tự lúc nào cô đã bắt đầu đáp lại, vô thức mà mở môi, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Âm thanh hơi thở và tiếng nước khi hôn vang lên liên miên trong căn phòng. Vào một khoảnh khắc tỉnh táo nào đó, Ngu Cốc Thu chợt nghĩ, anh rốt cuộc đang an ủi em, hay đang dùng mỹ nhân kế để không cho em nói tiếp?
Tay đang ôm cổ anh khẽ nới lỏng, cô mím môi cố thu lại hơi thở, đẩy anh ra ngoài, nghiêng đầu trốn đi, thở dồn dập.
“Thang Tuấn Niên, em hỏi anh một chuyện… anh dừng lại đã.” Cô tranh thủ khe hở giãy giụa mà nói, “Nếu mắt anh không hồi phục, mà em muốn ở bên anh… anh sẽ đồng ý không?”
Cánh tay đang ôm cô của anh như mất đi chút sức lực.
Thang Tuấn Niên chần chừ. Anh nói sẽ đồng ý, nhưng giọng yếu ớt như bông tuyết bên ngoài cửa sổ, mong manh đến mức chạm vào là vỡ nát.
“Không, anh sẽ không đâu.” Ngu Cốc Thu khẳng định, “Lúc mắt anh chưa khỏi, chẳng phải anh luôn né tránh em sao? Nếu mắt anh mãi không tốt lên, cho dù em có rời xa anh, anh cũng sẽ không đến tìm em, đúng chứ?”
Thang Tuấn Niên mím chặt môi.
Ngu Cốc Thu bật cười: “Giờ em cũng có thể cảm nhận trọn vẹn tâm trạng của anh rồi. Có vài chuyện quả thật chỉ khi tự trải qua mới có thể thấu được. Cho nên, Thang Tuấn Niên… anh cũng hiểu quyết định của em, phải không?”
“Không giống nhau.” Anh trấn định lại, chậm rãi mở miệng, “Bệnh của em chẳng phải còn chưa phát tác sao? Cho dù sau này chính thức được chẩn đoán…”
Anh ấp úng, không biết nên nói thế nào, nhưng Ngu Cốc Thu thì biết anh muốn nói rằng tình trạng của cô không thể đem so với chuyện anh từng bị mù.
Cô tiếp lời: “Anh không hiểu đâu. Giờ nhìn thì có vẻ vẫn ổn, nhưng thực tế rất tệ. Điều đó có nghĩa là sau này em còn có thể xuất hiện thêm những biến chứng khác. Cơ thể em giống như một ngọn núi lửa đang ngủ yên…”
Anh cắt ngang: “Vậy thì để sau hãy nói.”
Ngu Cốc Thu khẽ thở dài: “Em biết mà… anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Chính vì thế em mới bỏ trốn vào phút chót. Nhưng em cũng nghĩ rất rõ rồi, em thật sự không muốn trở thành gánh nặng của ai, nhất là của anh.”
Thang Tuấn Niên lại cười, khẽ mỉa hai chữ ấy: “Gánh nặng?”
Ngu Cốc Thu hơi bực: “Về mặt khách quan thì đúng là gánh nặng.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, rồi bất ngờ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngu Cốc Thu, em nói xem trận tuyết này bao giờ mới ngừng? Sẽ ngừng trước bình minh, hay đến lúc mặt trời mọc, hay sẽ cứ thế rơi mãi không dứt?”
Cô không hiểu tại sao anh lại đổi sang nói chuyện tuyết, nhưng vẫn thuận theo anh: “Em không biết… nhưng không thể rơi mãi được.”
“Cũng chưa chắc.” Thang Tuấn Niên hạ giọng, “Đã có lúc anh nghĩ đời mình sẽ mãi mãi ở trong một trận tuyết lớn như thế này, vĩnh viễn không dừng lại, rồi lớp tuyết dày sẽ nhấn chìm anh.”
Ngu Cốc Thu vỗ vai anh: “Đó là chuyện đã qua rồi! Bây giờ anh đã bước ra khỏi nó, và sẽ ngày càng tốt hơn!”
Thang Tuấn Niên quay ánh mắt trở lại, nhìn cô: “Vậy là nhờ ai? Đây không phải chuyện anh làm được một mình.”
Ngu Cốc Thu cố né tránh trọng tâm: “Đương nhiên là nhờ dì Lâm rồi…”
“Có một chuyện vốn dĩ anh không định nói với em cả đời, nhưng bây giờ có lẽ em nên biết, trước đây anh từng định chờ Phi Phi nghỉ hưu trở về căn cứ, rồi chọn một ngày không mưa… để tự sát.”
Ngu Cốc Thu hoàn toàn mất đi lời nào để nói.
Thang Tuấn Niên bình thản cất giọng: “Vài năm trước thật sự rất vất vả. Cuộc sống lật qua lật lại toàn là khó khăn. Ngay cả chuyện đi lại cơ bản cũng không làm được. Rõ ràng là một người trưởng thành, vậy mà lại phải học đi lại như một đứa trẻ. Ra ngoài thì sợ bước hụt cầu thang mà ngã xuống; đi trên đường thì sợ không phân biệt được đèn đỏ đèn xanh mà bị xe đụng… Nhưng khi những chuyện đó dần vượt qua, anh nghĩ mình đã có thể kiểm soát được cuộc sống, thì có một buổi sáng, lúc anh thức dậy mặc quần áo, từ tủ lấy ra một chiếc sơ mi. Lâu lắm rồi anh mới mặc lại. Anh cài cúc dựa vào cảm giác, hoàn toàn không nhận ra mình đã cài sai một cái. Đến khi phát hiện, ngay khoảnh khắc ấy… anh lại muốn chết.”
“Lúc đó, anh cảm thấy cuộc sống của mình cũng giống như cái cúc áo cài sai ấy. Vẫn mặc được, nhưng buồn cười đến thê lương.”
“Nhưng đúng lúc ý nghĩ muốn chết trào lên, căn cứ lại liên hệ với anh, nói đơn xin nhận Phi Phi của anh được phê duyệt rồi. Anh liền nghĩ, được thôi, vậy thì chờ một chút nữa rồi hãy chết. Chờ đến khi Phi Phi không cần anh nữa, anh cũng không cần nó nữa, rồi cả hai đường ai nấy đi. Vài tháng cuối cùng, anh nói với nó: chúng ta cố gắng thêm chút nữa. Anh cũng nói với chính mình: mình cố gắng thêm chút nữa.”
Anh từng kể về tàu Cassini trong podcast, bởi anh cảm thấy mình giống như một vệ tinh trôi lơ lửng ngoài Trái Đất, đợi đến khoảnh khắc nhiệm vụ kết thúc thì nói lời tạm biệt với tất cả.
“Nhưng đúng lúc đó, em lại xuất hiện.”
Giọng Thang Tuấn Niên dần run lên.
“Em nhất định phải lại gần anh, chỉnh lại cái cúc áo sai ấy cho anh.”
“Khi ở trên thuyền giúp em phủi tuyết trên tóc, anh đã nghĩ… anh muốn sống tiếp. Sống đến ngày được nhìn thấy mái tóc em bạc đi, em có sẵn lòng nhìn thấy ngày tóc anh cũng bạc như thế không?”
Những giọt nước mắt vừa lắng xuống lại rơi xuống lần nữa.
“Nếu… em nói ví dụ thôi… nếu em không thể sống đến ngày đó thì sao?” Ngu Cốc Thu nghẹn ngào hỏi.
“Vậy thì anh cũng sẽ không còn ngày đó nữa.”
Anh đáp lại với một sự bình thản tuyệt đối.
Ngu Cốc Thu lấy tay che mắt, nước mắt theo kẽ ngón tay trào ra từng giọt từng giọt.
Cô gạt tay anh ra, tự mình lau một cách thô bạo, cố ép ra một nụ cười, giả vờ nhẹ nhàng giơ nắm đấm đập vào vai anh.
“Thang Tuấn Niên, sao anh nói chuyện giống như đang cầu hôn vậy! Lỡ thật sự có người cầu hôn em, chắc em cũng chẳng nghe được lời nào cảm động hơn thế đâu.”
Anh sững người một lúc lâu, rồi nắm lấy nắm đấm của cô, gói gọn trong lòng bàn tay: “Vậy thì đúng quá rồi, chỉ có anh mới được thôi.”
–
Đêm đó cả hai không ai quay về giường của mình. Chỉ còn chưa tới ba tiếng nữa là trời sáng, nên họ dứt khoát chen chung trên chiếc sofa vốn không thể chứa nổi hai người, ôm nhau thật chặt, bên ngoài tuyết rơi dày trắng xoá suốt cả đêm.
Tuyết đến lúc rạng sáng cuối cùng cũng ngừng, và đúng lúc ấy Ngu Cốc Thu bừng tỉnh.
Cô chưa từng trải qua chuyện ôm người khác ngủ suốt đêm, cả tinh thần lẫn cơ thể đều vô cùng không quen, nhưng ở một mặt nào đó lại rất lưu luyến, đặc biệt là cảm giác được người khác ôm vào lòng, cái hơi ấm da kề da ấy… Cô nghi ngờ nếu sau này thật sự yêu đương, chắc chắn mình sẽ là kiểu người suốt ngày đòi ôm, cảm giác quá dễ chịu, đến mức có lẽ sẽ ôm Thang Tuấn Niên đến phát phiền cũng nên.
Cô gối lên ngực anh, mở đôi mắt còn mờ sương nhìn phòng khách trong buổi rạng đông. Tuyết che mất mặt trời, nội thất phủ lên một lớp xám xanh lạnh lẽo, gương mặt Thang Tuấn Niên cũng vậy. Nhưng người đàn ông có vẻ lạnh lùng ấy lại đang ôm cô thật chặt trong giấc ngủ.
Điều đó khiến Ngu Cốc Thu khó mà không đưa tay lên chạm vào anh.
Nhưng cuối cùng cô không làm vậy, không muốn đánh thức giấc mơ đẹp của anh. Khuôn mặt anh lúc này trông quá hạnh phúc, chắc chắn đang mơ điều gì đó tốt đẹp.
Ngu Cốc Thu phải mất gần nửa tiếng mới rời khỏi vòng tay anh mà không làm anh tỉnh giấc.
Trở về phòng rửa mặt thay đồ xong, cô lại nhẹ nhàng bước ra bếp. Hai ngày nay bữa sáng đều do Thang Tuấn Niên chuẩn bị, hôm nay có lẽ đến lượt cô làm cho anh.
Trong tủ lạnh còn nửa bịch bánh mì sandwich, hai bịch sữa, hai quả trứng và nửa gói thịt xông khói. Ngu Cốc Thu lần lượt chiên trứng và áp chảo thịt xông khói, bánh mì thì cho vào lò vi sóng làm mềm lên hai lượt, sau đó hâm nóng sữa, bày tất cả lên bàn ăn. Cô kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Cô ngồi ở đây, bất chợt hiểu ra vì sao mấy hôm trước Thang Tuấn Niên không đến gọi mình dậy ăn sáng, mà để mặc bữa sáng nguội lạnh. Dĩ nhiên đó là sự lễ độ và quan tâm, nhưng đến lúc thực sự ngồi tại đây cô mới nhận ra, chỉ riêng việc chờ đợi thôi cũng đã tràn đầy hạnh phúc. Chờ đợi người mình thích bất chợt tỉnh dậy, mở cửa phòng, nhìn thấy bữa sáng cô chuẩn bị cho anh, liệu anh có cảm thấy hạnh phúc không? Hạnh phúc do chính cô mang đến cho anh.
Ngu Cốc Thu ăn xong nửa miếng bánh mì nướng, liền thấy Thang Tuấn Niên đang quờ tay loạn trong không khí, đột ngột giật mình tỉnh giấc trên sofa. Anh nghiêng đầu, đối diện ánh mắt cô đang cắn bánh mì nướng, gương mặt thoáng sững lại.
Thật ra Ngu Cốc Thu đã diễn tập trong đầu biết bao lần rằng mình phải giả vờ bình tĩnh chào anh thế nào, rồi mỉm cười rạng rỡ mời anh lại đây ăn sáng. Kết quả là khi thật sự chạm mắt nhau, tiếng cô bật ra lại lắp ba lắp bắp: “Lại… lại ăn sáng đi…”
May mà Thang Tuấn Niên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Anh tuy bình tĩnh lên tiếng đáp, nhưng lúc bước tới lại vô duyên vô cớ bị vấp một cái, suýt nữa té ngay trên nền nhà.
Ngu Cốc Thu thở phào, bật cười: “Anh định dùng hết số thuốc mỡ còn lại đấy à?”
Thang Tuấn Niên đứng vững, vẻ mặt hơi ngượng, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Đầu gối còn đau không em?”
Ngu Cốc Thu lắc đầu: “Không đau nữa.”
Nhưng có vẻ Thang Tuấn Niên chẳng mấy tin vào câu “không đau” này của cô.
“Thật sao? Để anh xem có bầm không?”
Hôm nay Ngu Cốc Thu mặc quần tiện cho việc ngồi tàu, giờ vội ấn chặt ống quần, lắc đầu lia lịa: “Đừng xem nữa!”
“Những chỗ đó anh đều xem qua rồi.”
Cô lúng túng: “Nhưng bây giờ thì nhìn rất rõ…” Cô chỉ vào lát bánh mì, “Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng quan trọng hơn.”
Thang Tuấn Niên nghĩ nghĩ, lần này không kiên trì nữa, chỉ dặn: “Dù không có vết bầm thì em cũng phải nhớ bôi thuốc mỡ.”
“Biết rồi biết rồi.”
“À đúng rồi.” Anh quay đầu hỏi tiếp: “Tối qua em ngủ ngon không?”
Ngu Cốc Thu gật đầu: “Cũng được. Còn anh? Chắc chắn là mơ đẹp lắm đúng không?”
Anh lắc đầu: “Lần đầu tiên anh không mơ gì cả.”
–
Ngày thứ ba, hai người lại ngồi đối diện nhau ăn sáng, bầu không khí đã hoàn toàn khác hẳn.
Ngu Cốc Thu cố gắng cúi đầu ăn bánh mì nướng, động tác chậm rãi. Thỉnh thoảng cô ngẩng lên liếc trộm một cái, nhưng vừa ngẩng đầu, Thang Tuấn Niên ở đối diện liền vội vàng cúi đầu xuống, bị cô bắt gặp ngay.
Có lẽ sau khi quá mức gần gũi, con người ta lại trở nên xa lạ. Đó là sự vụng về của những người không giỏi giao tiếp, là kiểu vụng về chỉ những kẻ cô độc quá lâu mới có.
Nhưng khoảnh khắc bắt quả tang Thang Tuấn Niên vừa rồi lại khiến Ngu Cốc Thu thả lỏng, cô đùa: “Chúng ta giống như đang diễn Trước Lúc Bình Minh ấy.”
Thang Tuấn Niên bật cười, tiếp lời: “Vậy chúng ta cần chút nhạc nền.”
Thế là anh thao tác điện thoại, mở bài Come Here.
“There’s a wind that blows in from the north.
And it says that loving takes this course.
Come here. Come here……”
“Có cơn gió thổi về từ phương bắc,
Và nó nói rằng tình yêu sẽ đi theo con đường này.
Lại đây. Lại đây……”
Trong tiếng hát, Ngu Cốc Thu bất giác nhớ đến đêm xem phim lúc anh vẫn còn mù. Khi hai người xem đến cảnh nam nữ đưa mắt trêu ghẹo nhau, họ chỉ thấy đau lòng chứ chẳng có lấy chút rung động nào. Thứ rung động chưa từng dám mong đợi ấy lại chậm rãi kéo đến vào khoảnh khắc này, dù đến muộn nhưng vẫn đến. Sau khi trải qua đau lòng rồi cuối cùng cũng có rung động, cô bắt đầu mong chờ một cuộc đời như thế.
Trước khi rời khỏi homestay, hai người đơn giản thu dọn căn phòng. Dù chỉ ở có ba ngày, và ba ngày này chẳng có biến cố gì kinh thiên động địa, nhưng Ngu Cốc Thu lại mơ hồ chắc chắn rằng chẳng bao lâu nữa, cô sẽ bắt đầu hoài niệm quãng thời gian này.
Kéo vali ra sân, vì tuyết rơi suốt đêm chất thành lớp dày khiến không thể nhúc nhích, Thang Tuấn Niên đành phải quay vào trong lấy dụng cụ ra xúc tuyết.
Còn đống tuyết anh xúc đến, Ngu Cốc Thu ôm lại, ngồi xổm bên cạnh, vo nắn mấy cái liền đắp thành hai con người tuyết nhỏ như hai mô hình mini, một con lớn hơn một chút, một con nhỏ hơn một chút.
Thang Tuấn Niên nhìn hai người tuyết, tràn đầy mong đợi hỏi: “Em đang nặn ai với ai vậy?”
Ngu Cốc Thu ném ngược câu hỏi về phía anh: “Anh đoán xem.”
Đôi mắt anh sáng lên, nhìn cô: “Là Ngu Cốc Thu và Thang Tuấn Niên phải không?”
“Một đúng, một sai.”
Thang Tuấn Niên hơi sững lại, không khỏi lộ vẻ lúng túng, cho rằng mình tự đa tình.
Anh nghĩ, bản thân vẫn chẳng thể đoán được lòng cô.
Thu lại nỗi thất vọng và bối rối, anh mỉm cười, làm ra vẻ rộng lượng hỏi: “Vậy người lớn hơn là ai?”
Ngu Cốc Thu bĩu môi.
“Anh lại nói sai rồi, người lớn hơn chính là anh đó, anh đoán sai là người nhỏ.”
Thang Tuấn Niên lại ngẩn người, mơ hồ hỏi: “Nếu người lớn là anh, vậy bên cạnh sao lại không phải em?”
“Là em, mà cũng không hẳn là em.” Ngu Cốc Thu nói ra đáp án thật sự, “Là Ngô Đông.”
Cô nặn xong cái đầu của người tuyết nhỏ, đặt nó lên lòng bàn tay. Lạnh đến mức khiến cô không khỏi muốn co người lại, nhưng lạnh đến một mức nào đó thì lòng bàn tay lại như phát nhiệt.
Cô ngẩng đầu nhìn Thang Tuấn Niên: “Em tìm lại được cô ấy rồi.”
Thang Tuấn Niên cầm chiếc xẻng, đứng ngây ra, không dám tùy tiện diễn giải ý của câu nói ấy.
Ngu Cốc Thu đứng dậy, đứng trong thế giới sau trận tuyết, trong suốt đến mức phản chiếu ánh sáng, cô hít sâu một hơi.
“Cô ấy chính là phần em dám mạnh dạn yêu anh… Em đã tìm lại được cô ấy rồi.”