Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 62

Từ Tê Vân xuống Kinh Kỳ, xuôi về phía nam sẽ đi ngang qua mấy tỉnh thành, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng theo đó mà đổi khác, thế giới trắng xóa tựa giấc mơ kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt họ.

Sắp đến Kinh Kỳ, Ngu Cốc Thu hỏi Thang Tuấn Niên: “Anh nói xem năm nay Kinh Kỳ còn có tuyết không?”

Anh khó nói chắc, đành đưa ra một câu trả lời rất khéo: “Em mong chứ?”

Ngu Cốc Thu ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Cũng không hẳn. Chủ yếu là vì cảnh tuyết ở ‘thời khắc màu lam’ nhìn từ con tàu phá băng đã đủ đẹp rồi. Ngược lại em lại thấy tò mò về thứ gọi là ‘tuyết biển’ mà người kia nói trên thuyền… Dù không có cơ hội trông thấy tận mắt, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất choáng ngợp.”

“Muốn xem video không?”

“Thôi khỏi.” Cô nghe tiếng phát thanh trên tàu, vươn vai một cái, hơi uể oải mà nói: “Sắp đến ga rồi.”

“Anh đưa em về nhà nhé?” Anh lại đề nghị.

Ngu Cốc Thu theo phản xạ từ chối: “Không cần đâu, gọi xe là được rồi, tiện mà.”

Thang Tuấn Niên nhìn cô: “Lần trước em chạy mất dạng luôn, lợi dụng lúc mắt anh nhìn không rõ mà chạy nhanh hơn. Khi đó đã khuya rồi, anh lo lắm.”

Anh bắt đầu tính sổ, làm Ngu Cốc Thu chột dạ.

“Được rồi được rồi, để anh đưa, để anh đưa!”

Thang Tuấn Niên lộ ra vẻ mặt rất hài lòng.

Hai người bắt một chiếc xe. Thành phố vẫn còn vắng lặng như ngày trước Tết, những đoạn đường thường kẹt xe thì nay lại thông thoáng, chẳng mấy chốc đã tới chỗ ở của Ngu Cốc Thu, khiến Thang Tuấn Niên hơi tiếc nuối.

Đi đến cửa nhà, Ngu Cốc Thu lí nhí nói: “Đưa tới đây thôi.”

Không phải cô không muốn mời anh vào, mà là cô không thể mời anh vào. Vốn định dọn dẹp tổng vệ sinh dịp Tết, cuối cùng lại lười quá không làm, rồi lại vội vã đi du lịch. Trong nhà vẫn là cảnh tượng đồ đạc chất đống khắp nơi… Nếu anh không nhìn thấy thì không sao, nhưng khổ nỗi bây giờ anh lại nhìn thấy được rồi, để anh thấy cảnh đó chắc chắn sẽ bị dọa cho sững sờ.

Thang Tuấn Niên hoàn toàn không biết trong lòng cô đang tính toán rối rít như chong chóng, chỉ nghĩ rằng… chắc do anh chưa đủ tư cách để bước vào.

Anh giấu đi vẻ thất vọng, do dự nói: “Vậy… anh đi đây.”

“Ừm… cảm ơn anh đã đưa em về.”

Anh quay người lại rất chậm, nhưng rồi lại thật nhanh xoay đầu lại, hỏi: “Chúng ta… chắc là vẫn sẽ gặp lại chứ?”

Nghe câu hỏi ấy, Ngu Cốc Thu khẽ nhíu mày, bắt đầu tự xem lại xem câu cô nói về hai người người tuyết lúc trước rốt cuộc có tính là ẩn ý không. Cô hoàn toàn không ý thức rằng chính mình đã từ chối để anh đưa về nhà, rồi lại từ chối cho anh vào, những hành động đó trông chẳng khác nào đột ngột đổi ý rồi bỏ chạy ngay phút cuối. Cô từng có “tiền án” như vậy, mà bản thân cô đối với sự “tệ hại” ấy vẫn không tự biết chút nào.

Hai người tròn mắt nhìn nhau, Ngu Cốc Thu cố ép ra một câu: “Không thì anh muốn sao, ở cùng một thành phố mà yêu xa à?”

“Yêu…?” Thang Tuấn Niên thì thầm lặp lại từ ấy, trừng to mắt, lưỡi như thắt lại: “Thật… thật không?”

Ngu Cốc Thu bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện rất lâu trước kia của họ.

Cô đảo mắt, bắt chước anh của ngày đó: “Xạo đó!”

Không đợi Thang Tuấn Niên phản ứng, cô kéo cửa chạy vụt vào nhà, tựa lưng vào cánh cửa, tim đập thình thịch, rồi khóe môi từ từ cong lên.

Nghỉ Tết đến mùng Sáu là hết, Ngu Cốc Thu quay lại viện dưỡng lão đi làm. Ở phòng trực ca, cô gặp Dương Cầm người đang mang gương mặt y như vừa trông ca đầu bảy của một tang lễ, hoàn toàn trái ngược với vẻ tươi rói của Ngu Cốc Thu.

Dương Cầm ngạc nhiên hỏi: “Tết trúng số à? Đi làm lại mà vui dữ vậy?”

Ngu Cốc Thu hơi ngại thừa nhận, nên nói lấp lửng: “Không có gì đâu… Chỉ là tôi tự nghĩ thông một chuyện.” Cô lấy món quà trong túi ra đưa cho Dương Cầm, thành công chuyển hướng sự chú ý của cô ấy.

Dương Cầm vui mừng kêu lên: “Cái gì đây? Hợp tác IP hả? Dễ thương quá!”

“Không phải đâu, mấy hôm trước tôi đi chơi ở Tê Vân! Đây là một món đồ thủ công may tay của người địa phương. Cô mới mua túi mới mà? Treo lên là hợp luôn.”

“Woa, vậy là đồ độc nhất vô nhị rồi.” Dương Cầm lập tức móc nó lên túi mới, “Cảm ơn nha!”

Ngu Cốc Thu phẩy tay, thay quần áo xong, đóng cửa tủ lại: “Vậy tôi đi kiểm phòng đây.”

Vì nghỉ Tết, trong viện dưỡng lão cũng không phải ai cũng ở lại, có mấy cụ được con cháu đón về nhà ở một thời gian. Thế nên khoảng thời gian sau Tết lúc này thường là nhàn rỗi nhất, phải vài ngày nữa các cụ mới lần lượt quay lại.

Dung Chi Lan cũng không ngoại lệ, được Hứa Quỳnh đón về. Nhưng bất ngờ là bà lại được đưa trở lại vào ngày hôm qua.

Khi Ngu Cốc Thu đi kiểm tra tới phòng của bà, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao, bà đang phát bệnh, chẳng trách phải đưa về gấp.

Dung Chi Lan đang khom người bới móc khắp phòng, quần áo trong tủ bị lục tung vứt la liệt dưới đất, mọi thứ trên bàn lẫn vào nhau thành một mảnh hỗn độn, gối trên giường thì bị xé rách bay cả bông…

“Bà Dung ơi, bà làm mất thứ gì rồi à? Để cháu tìm giúp bà nhé?”

Dung Chi Lan đột ngột quay đầu lại, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô.

“Có phải cô ăn cắp không?”

Đây không phải lần đầu Ngu Cốc Thu bị chỉ trích như vậy, cô bình tĩnh xòe hai tay ra, rồi lộn túi áo của mình ra. Bên trong chỉ có một thanh chocolate để bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào.

Cô đưa thanh chocolate tới: “Bà Dung, cái này là của bà hả?”

Sự chú ý của Dung Chi Lan bị kéo sang, bà cúi đầu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy bà nói cháu nghe xem, bà đang tìm cái gì? Cháu tìm được nhất định đưa cho bà.”

“Tôi… tôi đang tìm cái gì?” Bà ngơ ngác nhìn Ngu Cốc Thu. “Tôi cũng không biết tôi đang tìm gì.”

Ngu Cốc Thu tiếp tục dẫn dắt: “Không sao đâu bà, cháu cũng hay quên mình đang tìm gì lắm. Nhưng bà chắc cũng mệt rồi phải không? Để cháu pha cho bà tách trà hoa bà thích, bà ngồi xuống nghỉ một chút nhé?”

Dung Chi Lan cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, dù miệng vẫn lẩm bẩm: “Đồ… đồ của tôi…”

Ngu Cốc Thu vội vã chạy đến phòng nước, vừa hay gặp Dương Cầm. Cô kể sơ qua tình hình của Dung Chi Lan, Dương Cầm bảo cô cứ từ từ pha trà, để cô ấy đi dọn phòng của Dung Chi Lan trước.

Hai người phân công ăn ý, đợi Ngu Cốc Thu pha xong trà hoa quay lại phòng thì trong phòng đã được dọn dẹp quá nửa.

Dương Cầm đang sắp xếp lại tủ quần áo, treo từng món lên. Dung Chi Lan vẫn ngồi ở chỗ Ngu Cốc Thu vừa dẫn bà ngồi xuống khi nãy, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bà Dung ơi, trà hoa của bà đây, bà có muốn ăn kèm thêm ít bánh không?”

Ngu Cốc Thu mỉm cười bước lại gần, đặt tách trà vào vị trí bà có thể lấy được bất cứ lúc nào.

Dung Chi Lan cầm lấy ly, bỗng hắt toàn bộ lên mặt Ngu Cốc Thu.

“Chắc chắn là cô vừa đi giấu đồ của tôi rồi!” Bà gào lên trong cơn cuồng loạn, “Cô đem đồ trả lại cho tôi!”

Nói xong, bà vung mạnh chiếc cốc xuống đất. Nhưng Ngu Cốc Thu đã sớm lường trước bà có thể ném cốc, nên đã đổi sẵn sang cốc nhựa. Chiếc cốc vô lực lăn một vòng trên sàn, được Ngu Cốc Thu nhặt lên.

Bên cạnh, Dương Cầm vội đưa ánh mắt ra hiệu cho cô. Ngu Cốc Thu gật đầu, lau gương mặt ướt sũng rồi mau chóng quay người rời khỏi phòng. Cùng lúc đó, cô nghe thấy Dương Cầm ở phía sau đang mỉm cười dỗ dành: “Bà Dung ơi, cô ấy đi rồi, giờ không sao nữa, bà đừng giận, để tôi giúp bà nhé?”

Ngu Cốc Thu trở lại phòng trực, thay bộ đồng phục bị ướt ở cổ áo rồi rửa mặt. Lúc này Dương Cầm cũng quay lại, mệt mỏi thở dài: “Dỗ được bà ấy rồi, khó thật sự. Cô không sao chứ?”

“Không sao, tôi chuẩn bị trước rồi. Tôi pha nước ấm, xem như rửa mặt luôn.”

“Hôm nay xem như cô may, bà ấy không cầm thẳng cái ly ném vào người cô. Cái lực đó dù là ly nhựa cũng đủ làm đầu cô nứt đấy, người già rồi mà tay vẫn mạnh lắm.”

“Cô nói đúng, lần sau chắc tôi phải dùng ly giấy.”

Dương Cầm trợn mắt: “Ý tôi là khoảng thời gian này cô đừng vào phòng bà ấy nữa. Có tôi thì cô vào, không có tôi thì cô tìm người khác. Nhớ báo cáo với viện trưởng.”

Ngu Cốc Thu gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

“Haiz… không dám tưởng tượng sau này mình già mà mắc bệnh kiểu này thì sao. Không phân biệt được ai với ai, nổi nóng đập mắng, khiến ai cũng không dám lại gần.” Dương Cầm cảm thán, “Ở đây càng lâu, càng sợ già đi. Cô có cảm giác đó không?”

Ngu Cốc Thu theo bản năng thốt lên: “Có… đúng là rất đáng sợ.”

Trong lúc nói, cô bỗng nhớ lại dáng vẻ Thang Tuấn Niên phủi bông tuyết trên đầu cô trên chiếc tàu phá băng. Khi đó anh không nói gì, nhưng thật ra lại nghĩ đến hình ảnh mái tóc bạc trắng của cô. Thế nên, tim cô bất giác mềm lại, Ngu Cốc Thu cũng vô thức mỉm cười, nói: “Nhưng có lẽ… cũng không đến mức đáng sợ như vậy.”

Tám giờ tối tan ca, Ngu Cốc Thu đứng đợi xe buýt ở trạm, vừa đợi vừa trả lời tin nhắn của Thang Tuấn Niên gửi cho mình.

Anh hỏi: “Em tan làm chưa?”

Hôm nay anh cũng đi làm, nhưng phải đến chiều mới vào tiệm, bận đến tận khuya. Lúc này chắc là tranh thủ một khoảng nghỉ ngắn để gửi tin cho cô.

Ngu Cốc Thu trả lời: “Em mới xuống ca xong!”

“Nghe có vẻ tinh thần tốt đấy.” Giọng anh mang theo ý cười. “Hôm nay làm việc thuận lợi không?”

“Thuận lợi lắm…” Cô nói xong lại hơi ngập ngừng, “Thật ra cũng không hẳn thuận lợi.”

Anh bình thản hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngu Cốc Thu bật camera trước chụp một tấm. Ban đầu cô định bật làm đẹp, nhưng tầm nhìn của Thang Tuấn Niên vốn đã tự mang hiệu ứng mờ Gaussian, nên cũng không cần thiết.

“Đây là cái mặt vừa bị hắt nước trà.” Cô gửi qua. “Bà cụ phát bệnh thôi, không sao đâu.”

Cô cố ý không nói đó là Dung Chi Lan, vì không cần thiết. Trong mắt cô, bà chỉ là một người ở trong viện dưỡng lão như bao cụ khác, chẳng có gì phải nhắc riêng.

Đúng lúc đó, Thang Tuấn Niên cũng gửi lại một tấm ảnh.

“Đây là đôi tay vừa xoa bóp xong hai tiếng đồng hồ.”

Ngu Cốc Thu tặc lưỡi: “Liên tục hai tiếng đồng hồ à?”

“Ừ.” Anh lại cười, “Thành khách quen lớn rồi.”

Cô khó tránh khỏi thấy xót thay cho anh. Một ý nghĩ đã quanh quẩn trong đầu cô rất lâu, lúc này cuối cùng mới nói ra được.

“Em luôn nghĩ… sau khi mắt anh khỏi rồi thì anh sẽ nghỉ việc.”

“Vậy sao?”

“Dù sao thì trước đây anh làm công việc này là vì không còn đường nào để đi, vốn dĩ đó không phải điều anh muốn làm.”

“Điều anh muốn làm thật ra đến giờ vẫn không làm được.” Thang Tuấn Niên đáp rất khách quan, “Vận hành kính viễn vọng, đọc bản đồ sao, xử lý dữ liệu hình ảnh… với thị lực hiện tại của anh, để làm những công việc đòi hỏi độ chính xác như vậy vẫn là điểm yếu, huống hồ bao nhiêu năm nay hoàn toàn làm những việc chẳng liên quan, trí nhớ cũng không còn được như trước.”

Cuộc đời anh đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu quá xa, không phải chỉ một ca phẫu thuật đơn giản là có thể đảo ngược hoàn toàn.

Nhưng, điều đó không có nghĩa con đường anh đang đi bây giờ là ngõ cụt.

Trong mắt người khác có lẽ chắc chắn sẽ nghĩ như vậy, công việc dường như có sang hèn, có thể diện và không mấy thể diện. Nhìn bằng con mắt thông thường của xã hội, công việc anh đang làm không phải điều để lấy làm tự hào.

Tất nhiên anh không cam lòng, thường xuyên không cam lòng.

Có lần khi đang massage cho khách, người khách vừa được xoa bóp vừa mở phim truyền hình cho đỡ buồn chán. Anh nghe thấy trong phim có một giọng lồng tiếng quen thuộc, đó là bạn học khoa Phát thanh thời đại học của anh, người ta đã thuận lợi trở thành diễn viên lồng tiếng.

Hoàn hồn lại thì khách kêu đau, anh vội vàng xin lỗi liên tục.

Đường trên thế gian chằng chịt giao nhau, có vô vàn khả năng. Nhưng đó là trong mắt người bình thường; còn trong thế giới của người mù, đường và bầu trời đều đen kịt, không có ranh giới, biết đâu mà có đường?

Anh nghĩ, vậy thì cứ nhảy xuống nước đi, ít nhất còn có tiếng “bụp” vang lên.

Anh học cách trở thành một người mù thực sự, đường rốt cuộc cũng thông rồi. Mọi người không còn thấy kỳ lạ, không còn nghi ngờ anh không đảm đương nổi, anh cũng không cần lo sẽ bị phân biệt. Trong thế giới này, ai cũng giống nhau.

Anh cứ thế nín thở mà sống, cho đến một ngày, anh và Ngu Cốc Thu gặp lại nhau.

Cô nói với anh: em thích công việc của em.

Câu nói ấy khiến anh thoáng ngẩn người, cũng bất giác khiến anh bắt đầu nhìn lại công việc của chính mình. Những năm qua anh chỉ dựa vào nó để sống tiếp thôi sao? Nó có chỗ nào đáng xấu hổ ư?

Không. Nó chỉ là đã lệch khỏi quỹ đạo mà anh định ra từ đầu mà thôi.

Nó thật sự không thể mang đến cho anh chút thành tựu hay niềm vui nào sao?

Cũng không hẳn.

Khách đến tiệm có rất nhiều người không quay lại lần thứ hai, nhưng cũng không ít người ghé lặp lại, thậm chí còn có vài vị là khách quen. Tuy chưa từng gặp mặt họ, nhưng anh dựa vào giọng nói để nhận ra từng người một, dựa vào giọng mà tưởng tượng ra dáng vẻ và tính cách của họ.

Có một vị khách quen là cậu sinh viên tốt nghiệp chưa đến hai năm, mới bước chân vào môi trường công sở đã mắc đủ thứ bệnh: đau lưng, mỏi vai, cứng cổ, thỉnh thoảng phải đến tìm anh “báo danh”. Mỗi lần đến đều than thở với anh, cầu cho lãnh đạo và đồng nghiệp đi lên thiên đường, Thang Tuấn Niên lặng lẽ xoa bóp, thầm nghĩ cậu ta cũng hiền quá, chẳng phải nên cầu họ xuống địa ngục sao?

Mỗi lần xoa bóp xong, cậu ta đều khen anh tay nghề tốt, bảo anh không chỉ chữa cái lưng cái cổ mà còn chữa cả tâm hồn, nói nhất định phải tặng anh một lá cờ khen. Anh không ngờ có ngày cậu ta đi massage thật sự mang đến một lá cờ. Không phải loại cờ truyền thống to đến mức chết người, mà là loại đặt làm trên mạng, nhỏ nhỏ xinh xinh, trên đó là chữ nổi dành cho người mù.

Anh không nỡ nói cho cậu ta biết rằng vì là người mù sau này, lại thêm có phần mềm đọc màn hình, anh thật ra chẳng nhận ra được mấy chữ Braille nào; anh đoán chắc là mấy chữ kiểu “diệu thủ hồi xuân”, bèn vui vẻ nhận lấy. Sau đó nhờ đồng nghiệp biết chữ Braille sờ giúp, mới biết trên đó viết: Chúc lãnh đạo và đồng nghiệp của anh cũng lên thiên đường!

Đồng nghiệp im lặng, anh cũng im lặng.

Lại có một vị khách quen nữa là một ông cụ lớn tuổi, bị con trai lôi đến xoa bóp. Trước khi xoa, ông cụ càu nhàu mắng tiệm lừa tiền, nói massage gì mà cũng phải trả tiền, ngày xưa đều là A Phân xoa bóp cho ông cả.

Con trai vô cùng mất kiên nhẫn, bật lại: vậy bôd đào mẹ từ dưới đất lên rồi để mẹ xoa lại cho bôd đi.

Ông lão liền không nói nữa.

Thang Tuấn Niên không ngờ ông còn quay lại, mà lần này là tự mình đến. Mỗi lần tới ông đều rất trầm lặng, không nói một câu, xoa bóp xong thì đi luôn. Chỉ có một lần, ông bỗng kéo tay anh, gọi một tiếng “A Phân”. Thang Tuấn Niên khẽ rút tay lại, nhưng rút không được, đành đứng yên để ông nắm lấy. Bàn tay còn lại của anh đưa cho ông một tờ khăn giấy.

Về sau có một thời gian rất dài, anh bị đồng nghiệp nghe lỏm rồi đặt luôn cho cái biệt danh “A Phân”.

Những ký ức buồn cười ấy, giờ nghĩ lại đều khiến người ta bất giác mỉm cười. Những gương mặt và cái tên đã từng được anh chạm vào mà chẳng biết là ai, có lẽ trong khoảnh khắc ấy anh từng chống đỡ một điểm tựa nào đó trong cuộc sống của họ. Và bây giờ, họ cũng trở thành một điểm tựa trong cuộc sống của anh.

Thang Tuấn Niên nghĩ, hình như anh cũng bắt đầu từ từ thích công việc này của mình rồi.

Trong điện thoại, anh kể những chi tiết khiến anh nhớ nhất cho Ngu Cốc Thu, cứ thế nói mãi cho đến lúc cô lên xe buýt, theo cô suốt quãng đường về nhà. Đặc biệt là chuyện “lãnh đạo và đồng nghiệp lên thiên đường”, khiến cô giữa chiếc xe buýt đông nghẹt người phải bật cười thành tiếng.

“Cái lá cờ đó bây giờ vẫn còn chứ?” Cô hỏi.

“Còn ở nhà.”

“Sao em chưa từng thấy? Mấy chữ sáng choang như vậy chắc em không bỏ sót được đâu.”

“Bởi vì anh treo trong phòng ngủ.” Anh nói, “Mà em thì vẫn chưa từng vào phòng ngủ của anh.”

“Ừm…”

“Lần sau vào phòng ngủ xem nhé.”

Ngu Cốc Thu lập tức ấp úng, cảm thấy chủ đề bắt đầu đi theo hướng vi diệu, không thích hợp nói trên một chiếc xe buýt đông người như thế này; cho dù Thang Tuấn Niên có lẽ hoàn toàn không nghĩ gì, thì cũng là do cô tự nghĩ lệch.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Nói chung… bây giờ em hiểu vì sao anh không nghỉ việc rồi. Em sẽ ủng hộ anh.”

“Cảm ơn em.” Giọng Thang Tuấn Niên rất nghiêm túc. “Cảm ơn em đã chịu thích một người hiện giờ không còn rực rỡ chói mắt như anh.”

Ngu Cốc Thu nắm chặt điện thoại, cũng nghiêm túc nói:

“Thang Tuấn Niên, em thích chưa bao giờ là dáng vẻ rực rỡ chói sáng của anh.”

“Chính là dáng vẻ bây giờ, em thích việc anh luôn có thể nhìn thấy phần lấp lánh trong những con người và sự việc u tối.”

Ví dụ như công việc của anh, ví dụ như em.

Tối hôm đó Ngu Cốc Thu về đến nhà, trước tiên báo cáo với viện trưởng chuyện xảy ra hôm nay, rồi lại giống như mọi ngày: nấu cơm, ăn cơm, xem phim, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, có lẽ là tin nhắn Thang Tuấn Niên gửi đến.

Vì anh thi thoảng phải lên ca, phần lớn thời gian đều bận, không rảnh xem điện thoại, đương nhiên cũng không thể chat với cô. Cô vẫn sống theo nhịp quen thuộc hằng ngày, mọi thứ dường như chẳng thay đổi gì, nhưng Ngu Cốc Thu lại cảm thấy trong lòng mình đầy ắp.

Cô sờ chiếc nhẫn trên tay, dù trong căn phòng này ngoài cô ra chẳng có ai, nhưng cô lại cảm thấy họ đều đang ở bên cạnh mình.

Đêm nay, hiếm hoi cô lại mơ thấy Lâm Thục Tú.

Trong mơ, cô và Thang Tuấn Niên ngồi trên tàu cao tốc đi thành phố Tê Vân. Cô đứng dậy đi vệ sinh, kéo cửa bước ra thì người bước ra chính là Lâm Thục Tú.

Bà không ngồi xe lăn, đôi chân linh hoạt, khiến Ngu Cốc Thu trong mơ ngơ ngác một hồi, không dám nhận ra ngay. Mãi đến khi Lâm Thục Tú đưa tay chọc trán cô, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Mới có bao lâu không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi hả?”

Ngu Cốc Thu chớp mắt: “Sao dì lại ở đây ạ?”

“Tôi đến chơi với hai đứa chứ sao!” Lâm Thục Tú cười ha hả, “Cuối cùng con cũng chịu thôi không giận dỗi với chính mình nữa, tôi nhìn mà sốt ruột muốn chết, suýt nữa đến mắng con luôn.”

Ngu Cốc Thu bĩu môi: “Gì mà gọi là giận dỗi, cháu đau lòng thật mà…”

“Đau lòng cái gì mà đau lòng!” Lâm Thục Tú khinh khỉnh, “Đó gọi là tự mình chuốc khổ!”

Ngu Cốc Thu dứt khoát thừa nhận: “Vâng, cháu chính là kẻ tự chuốc khổ đây.”

“Cho nên làm kẻ tự chuốc khổ thì đau khổ lắm.” Bà nói, “Như tôi này, khổ cả một đời.”

“…”

“Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện tương lai, so với việc lo sau này mình sẽ có thêm biến chứng, chi bằng lo rằng biết đâu một ngày nào đó con bị tai nạn xe rồi chết luôn ấy chứ?”

Má Ngu Cốc Thu giật giật: “Đúng là dì… khuyên người mà cũng thâm độc như vậy.”

“Xác suất tai nạn xe đâu có nhỏ.” Bà cười hì hì, “Tôi là người có tư cách phát biểu nhất mà.”

Ngu Cốc Thu trong mơ lập tức sầm mặt hoàn toàn.

Lâm Thục Tú thấy vừa đủ thì vươn tay ôm cô một cái.

“Tiểu Cốc, con phải sống cho trọn một đời thật tốt, thật tốt nhé.”

Bình Luận (0)
Comment