Vì mơ thấy Lâm Thục Tú nên Ngu Cốc Thu lúc tỉnh lại phát hiện mình đã khóc, đến khi đi làm vào hôm sau đôi mắt vẫn còn sưng húp. Dương Cầm nhìn thấy thì giật mình một cái, sau đó vô cùng thuần thục lục trong túi lấy ra một túi chườm đá đưa cho cô.
“Trước đây mắt tôi bị đánh bầm thì dùng cái này hiệu quả nhất, rất nhanh là bớt sưng.”
Nhìn cô ấy nhàn nhạt kể những chuyện này, Ngu Cốc Thu không biết nên cảm thán thế nào, nhận túi chườm rồi hỏi: “Tên cặn bã đó không đến tìm cô nữa chứ?”
“Yên tâm, tôi chặn hết rồi, nhà cũng chuyển rồi, anh ta tìm không ra tôi đâu.” Dương Cầm cười nói, “Giờ đang ở phòng tôi là một anh trai xăm kín tay, anh ta mà dám gõ cửa chắc chắn sẽ bị tiễn ra khỏi phòng ngay.”
Ngu Cốc Thu tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được bật cười, đôi mắt đang sưng cũng vì cười mà xẹp xuống.
Dương Cầm thay đồ xong thì ra ngoài trước, Ngu Cốc Thu tranh thủ thời gian chườm mắt, đang nhắm mắt thì nghe hai tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Xin hỏi có thể vào không?”
Ngu Cốc Thu đặt túi chườm xuống, nghi hoặc: “Mời vào?”
Cửa phòng trực bị đẩy ra, người bước vào khiến biểu cảm của Ngu Cốc Thu khẽ đổi.
Hứa Quỳnh cầm một giỏ trái cây đứng ở cạnh cửa, khẽ gật đầu với cô: “Tiểu Cốc, bây giờ cô có thời gian không?”
Ngu Cốc Thu cố gắng trả lời như bình thường: “Một lát nữa tôi phải đi kiểm tra phòng rồi, có chuyện gì vậy ạ?”
Hứa Quỳnh bước vào, đặt giỏ trái cây lên bàn, nói: “Chỉ muốn nói với cô chuyện hôm qua lúc cô đi kiểm tra phòng, mẹ tôi nổi nóng với cô… viện trưởng đã phản ánh lại với tôi rồi. Chúng tôi cảm thấy rất xin lỗi. Đây là chút lễ mọn cho cô.”
Ngu Cốc Thu đẩy giỏ trái cây trở lại.
“Không sao đâu, trong công việc thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, tôi thật sự không để tâm.”
Hứa Quỳnh đến gần mới nhìn rõ mắt cô, kinh ngạc nói: “Mắt cô không phải là…?”
“Không không, không liên quan gì đến chuyện hôm qua đâu, tối qua tôi chỉ ngủ không ngon thôi.”
Hứa Quỳnh thở phào, rồi nói: “Tóm lại thật sự rất xin lỗi, giỏ trái cây này cô cứ nhận đi, nếu không chúng tôi thật sự áy náy lắm.”
Ngu Cốc Thu lắc đầu: “Thật sự không cần đâu, bọn cô có quy định không được nhận.”
Nhưng Hứa Quỳnh mặc kệ, cứ để giỏ trái cây lại rồi định đi.
Ngu Cốc Thu nâng cao giọng: “Đây là cách bà thể hiện xin lỗi sao? Không cần biết tôi nghĩ thế nào mà cứ để lại thứ tôi không cần, chỉ đơn phương thể hiện… chẳng phải đó chỉ là sự tự thỏa mãn của chính bà sao.”
Cô biết lời này là vượt giới hạn, tuyệt đối không nên là lời một người chăm sóc nói với thân nhân của bệnh nhân cao tuổi.
Nhưng cô không kìm được cơn giận bộc phát trong khoảnh khắc đó, vì thái độ của bà, rõ ràng biết cô là ai nhưng vẫn có thể thản nhiên như không; vì cách bà luôn tùy tiện sắp đặt mọi thứ cho cô. Lúc cô tròn một trăm ngày không thể nói ra, nhưng bây giờ cô có thể. Trẻ con trên đời học nói để gọi mẹ, nhưng Ngu Cốc Thu lại nghĩ, cô học nói chính là để nói ra khoảnh khắc này, để chất vấn mẹ ruột của mình.
Bàn tay Hứa Quỳnh đang với tới tay nắm cửa khựng lại, bà quay đầu, ánh mắt kinh hoảng khó tin nhìn về phía Ngu Cốc Thu.
“Con…”
Bà muốn nói lại thôi.
Ngu Cốc Thu đối diện ánh mắt bà, nhưng ngược lại bà lập tức né tránh.
Hai người sa vào một khoảng im lặng kỳ lạ.
Mấy giây sau, Ngu Cốc Thu cắn chặt răng, khẽ nói: “Xin lỗi, coi như lúc nãy tôi chưa từng nói gì.”
Cô cầm giỏ trái cây trên bàn, cố chấp đưa trả lại.
Hứa Quỳnh cuối cùng cũng đưa tay nhận, rồi lấy từ trong giỏ ra một quả táo.
“Khi con mới sinh, hay khóc giữa đêm, dỗ kiểu gì cũng không nín, cuối cùng tôi nhét cho con một quả táo, con mới ngừng khóc.” Ánh mắt Hứa Quỳnh dừng lại trên quả táo đỏ ấy. “Con nhận ra tôi từ khi nào? Là Thừa Ý nói cho con biết sao?”
“Từ ngày đầu tiên bà đến viện dưỡng lão.” Ngu Cốc Thu nói, “Năm tôi mười bốn tuổi, tôi từng đến tìm mọi người, tôi đã xem ảnh của bà, biết vết thương trên mặt bà.” Ngu Cốc Thu chỉ vào mặt mình, “Sau này tôi vô tình nghe bà Dung nói, bà bị bỏng là vì tôi.”
Hứa Quỳnh chạm vào vết sẹo trên mặt, chậm nửa nhịp rồi khẽ gật đầu.
Ngu Cốc Thu xoay xoay lòng bàn tay, khách sáo hỏi: “Sẹo không thể xóa được à?”
Hứa Quỳnh nhún vai: “Xóa được, nhưng không thể xóa hoàn toàn, vẫn sẽ để lại dấu. Tôi nghĩ thôi vậy, chịu khổ rồi còn phải tốn tiền, cứ để thế đi.”
“Vậy à.” Ngu Cốc Thu lại nói, “Xin lỗi, đã khiến bà mang vết sẹo này.”
Môi Hứa Quỳnh khẽ run, vẻ mặt trở nên khó nhịn xuống.
Ánh mắt bà đảo quanh, không biết nên nhìn vào đâu, rồi lúng túng vuốt nhẹ lớp vỏ hơi ráp của quả táo, sau đó đặt lại vào giỏ.
Bà khẽ lặp lại lời cô, giọng thấp đến mức như tự nói với mình:
“Xin lỗi, cũng khiến con mang sẹo.”
Hốc mắt Ngu Cốc Thu khẽ run khi nghe câu đó, ngón tay bấu vào lòng bàn tay trở nên rất mạnh.
Cô cố gắng nở nụ cười hào phóng: “Không sao đâu, dù có thế thì bây giờ tôi vẫn sống rất tốt.”
“Vậy thì tốt.”
Không khí lại chìm vào yên lặng, có quá nhiều cảm xúc không biết phải đặt vào đâu cứ vây quanh hai người.
Thấy Hứa Quỳnh vẫn chưa rời đi, Ngu Cốc Thu lại hỏi chuyện xã giao: “Lần trước tôi thấy con gái bà mang thai rồi, dự sinh tháng mấy vậy?”
“Tháng năm, vào lúc đầu xuân.”
“Mùa xuân à, mùa xuân tốt lắm.” Cô nói, “Chúc mừng bà sắp được làm bà ngoại.”
“Cảm ơn con, con người đúng là chỉ chớp mắt một cái đã già rồi.”
Hứa Quỳnh cũng không nhân đó hỏi chuyện hôn nhân của cô, Ngu Cốc Thu chủ động nói: “Tôi chưa kết hôn, nhưng tôi đang yêu.”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá.”
“Ừm, anh ấy là người…” Ngu Cốc Thu miêu tả, “Không chỉ là người nhìn thấy tôi, mà còn là người khiến tôi nhìn thấy chính mình.”
Khi nhắc đến Thang Tuấn Niên, giọng cô trở nên vô cùng mềm mại.
“Trước đây tôi chỉ nhìn thấy phần yếu đuối và phần luôn bị bỏ rơi của mình, nghĩ rằng những điều đó sẽ làm phiền đến cuộc sống của người khác. Nhưng bây giờ tôi đã thấy phần tôi xứng đáng được chọn, phần có thể trao đi sức mạnh cho người khác, mà thực ra nó hoàn toàn vượt lên mặt kia. Chỉ có mỗi tôi cứ cố chấp với mảnh bóng tối nhỏ ấy, còn suýt chút nữa đã đánh mất điều quan trọng nhất… Nên, tôi không muốn và cũng sẽ không tiếp tục cố chấp với phần bóng tối mà mình vẫn luôn nhìn vào nữa.”
Hứa Quỳnh nhìn vẻ mặt cô, cuối cùng khẽ mỉm cười.
“Thế thì thật sự quá tốt rồi.” Bà nói.
Sau đó, không khí lại trở nên yên lặng.
Hứa Quỳnh khẽ vén tóc: “Tôi phải đi rồi. Lần này làm phiền con nhé.”
“Không sao đâu.”
Hứa Quỳnh đã xoay người, do dự tại chỗ một lúc, rồi quay đầu lại nói: “Tôi nghĩ rồi… tốt nhất vẫn nên chuyển viện cho mẹ tôi.”
Ngu Cốc Thu hỏi: “Là vì tôi làm không tốt sao?”
Bà lập tức nói: “Không không, là vì cô làm quá tốt.”
“Viện trưởng mà nghe lý do này chắc sẽ buồn lắm.”
“Tôi sẽ nói rõ với bà ấy là chuyện này không liên quan đến con, đừng lo.”
“Vậy thì làm phiền bà rồi.”
Ngu Cốc Thu đã hoàn toàn chuyển sang giọng điệu của một nhân viên chăm sóc, hai người khách sáo chào tạm biệt.
Hứa Quỳnh xách giỏ trái cây, xoay người, đẩy cửa rời đi.
Bà không hỏi vì sao năm cô mười bốn tuổi lại đi tìm họ, cũng không hỏi tình hình hiện tại của cô, sức khỏe ra sao, có yêu ai không, người cô yêu là người thế nào, tất cả đều là do Ngu Cốc Thu chủ động nhắc đến.
Bà không có bất kỳ thắc mắc nào về cô.
Ngay cả như vậy, ngay cả như vậy… Ngu Cốc Thu vẫn còn một câu cuối cùng muốn hỏi bà.
“Tôi có thể hỏi bà một câu không?”
Ngu Cốc Thu gọi bà lại khi bà sắp đẩy cửa.
“Khi nước sôi đổ xuống, bà lao tới che cho tôi, khoảnh khắc đó bà có…?” Ngu Cốc Thu cố bắt lấy câu hỏi, lại đột nhiên lắc đầu: “Thôi, không có gì, tạm biệt.”
Nhưng Hứa Quỳnh không rời đi ngay.
Bóng lưng bà dừng lại thật lâu. Bà không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Chậu nước sôi đó không phải là tai nạn… là ông ta cố ý hắt vào con. So với việc đưa con đi, ông ta cảm thấy để con ‘vô tình’ bị nước sôi làm chết sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều.”
Nói xong, bà cuối cùng cũng đẩy cánh cửa mỏng manh ấy ra, biến mất khỏi tầm mắt của Ngu Cốc Thu, không để lại một tiếng bước chân.
Ngu Cốc Thu hoàn hồn lại, thấy trên bàn trực vẫn còn một quả táo lăn ra khỏi giỏ, lăn lăn rồi từ từ chạm vào tay cô.
Quả táo chạm vào tay, Ngu Cốc Thu nghĩ, thật kỳ lạ, nếu lời Hứa Quỳnh nói là thật, lúc nhỏ hễ chạm táo là cô không khóc; sao lớn lên lại chỉ muốn rơi nước mắt?
Sau ngày hôm đó tan ca, Ngu Cốc Thu đi về “nhà”, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc bỏ nhà ra đi đã kết thúc.
Vì tối nay Ngu Thiên Sơn đi ăn uống đánh bài với bạn, trong nhà chỉ có Hồ Thải Xuân, nên Ngu Cốc Thu mới quyết định đến.
Khi cô tới, Hồ Thải Xuân đã nấu xong cơm. Chỉ có hai người ăn nên bà nấu đơn giản, hai món một canh, trong đó có món bông cải xanh xào tôm.
Ngu Cốc Thu cởi áo khoác, bày bát đũa lên bàn. Hồ Thải Xuân bưng tô canh đặt xuống, hai người ngồi đối diện nhau bắt đầu ăn.
Hồ Thải Xuân gắp đũa lên, nhưng mở miệng lại là để nhắc nhở cô:
“Bố con vẫn còn giận con đấy. Tối nay ăn xong đừng về vội, chờ ông ấy về rồi nói xin lỗi cho đàng hoàng.”
“Hôm nay mẹ gọi con tới chỉ để khuyên con xin lỗi ông ấy thôi à?”
“Chứ còn gì nữa?” Hồ Thải Xuân cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Mẹ chưa từng nghĩ con lại cần mẹ phải nói mấy chuyện này. Con trước giờ luôn là đứa khiến nhà này yên tâm nhất, năm nay sao vậy, tự nhiên đổi tính?”
Ngu Cốc Thu cúi đầu ăn cơm, dùng việc nhai thay cho trả lời.
Hồ Thải Xuân tiếp tục lải nhải: “Con thật sự quá nóng nảy rồi. Trong nhà có cãi nhau thế nào cũng không sao, nhưng vợ sắp cưới của Văn Hạ cũng có mặt! Con chẳng phải để người ta chê cười à! Kết quả đúng rồi đó, hỏng chuyện của em con… nếu không bố con cũng chẳng giận thật như vậy.”
Ngu Cốc Thu bật cười: “Con lại thấy mình làm được việc tốt.”
Câu này khiến Hồ Thải Xuân tức không nhẹ.
“Ngu Cốc Thu, con rốt cuộc có ý gì? Con có coi Văn Hạ là em trai không hả?”
“Thật ra mẹ nên hỏi nó, nó có coi con là chị không.”
Hồi còn nhỏ đi học, mỗi khi Hồ Thải Xuân bận không đến đón hai đứa, bà sẽ bảo Ngu Cốc Thu dẫn Ngu Văn Hạ về. Ngu Cốc Thu đến lớp cậu ta tìm, các bạn học liền la lên “chị cậu đến rồi kìa”, nhưng cậu ta khinh khỉnh phản bác: “Chị ta đâu phải chị tôi, chị ta chỉ là người giúp việc trong nhà tôi thôi.”
Hồ Thải Xuân chậc chậc: “Chuyện nào ra chuyện đó, mẹ đang nói chuyện của con, con kéo em con vào làm gì? Dù sao chuyện Tết vừa rồi nó đúng là vô can!”
Ngu Cốc Thu thản nhiên nói: “Băng dày ba thước đâu phải chỉ trong một ngày mà thành.”
“Con nhất định phải nói rằng mình chịu oan ức tày trời trong cái nhà này sao?” Hồ Thải Xuân gặng hỏi.
Ngu Cốc Thu bỗng mất hết khẩu vị, đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêng về phía ban công, bên mấy chậu cây xanh vẫn còn đặt cái ấm nước hỏng ban đầu.
Cô hỏi bà: “Cái ấm nước con gửi về không đến à?”
“Đến rồi, đẹp lắm.” Hồ Thải Xuân cũng không còn tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống theo, “Nhưng mẹ cất đi rồi.”
“Tại sao không dùng?”
Bà nói như lẽ đương nhiên: “Em trai con nói sẽ mua cái mới cho mẹ mà!”
Ngu Cốc Thu bật cười.
“Thế nó định khi nào thì mua?”
Hồ Thải Xuân phun nhẹ một tiếng, ấp úng đáp: “Tại dạo này nó bận chuyện hủy hôn, còn tâm trí đâu mà lo mấy thứ này.”
“Được thôi.” Ngu Cốc Thu đứng dậy đi lấy áo khoác. “Hy vọng nó sẽ nhớ mua trước khi mấy cái cây kia chết khô.”
Hồ Thải Xuân cũng đứng dậy theo: “Đi luôn à? Cơm không ăn hết sao?”
“Nếu con không đi thì lát nữa ông ấy sẽ về. Con sẽ không xin lỗi ông ấy đâu, không đi thì ở lại chọc tức ông ấy tiếp à?”
“Con đó… mẹ thật không biết con lại có cái tính này. Chuyện bỏ nhà ra đi hồi nhỏ có thể nhớ đến giờ. Con thấy bố con nói quá đáng, nhưng lúc đó ông ấy chắc chỉ đùa thôi.”
Ngu Cốc Thu im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Nhưng con chưa từng thấy mọi người đùa quá trớn với Ngu Văn Hạ bao giờ. Chẳng lẽ mọi người thấy không buồn cười? Vậy con cũng có thể thấy không buồn cười và không cười nữa, đúng chứ?”
Hồ Thải Xuân lại ngơ ngác nhíu mày.
“Nếu mẹ xem tất cả vết thương đều là chuyện đùa, mẹ không thấy cả đời mình cũng sẽ biến thành một trò cười sao?”
Ngu Cốc Thu xoay người, vừa định bước ra cửa. Mà đúng là vận cô quá kém, tay vừa chạm vào nắm cửa thì cánh cửa đã bị kéo mở từ bên ngoài.
Ngu Thiên Sơn người nồng nặc mùi rượu đứng ngay trước cửa, đụng mặt cô.
Ông ta lập tức trợn mắt, quát: “Ha, biết về rồi hả?! Tôi cho cô về à?”
Hồ Thải Xuân vội bước lên hòa giải: “Là tôi gọi nó về ăn cơm mà, nó cũng muốn xin lỗi ông đó, đúng không?” Bà ra sức nháy mắt với Ngu Cốc Thu, nhưng cô tuyệt nhiên không động đậy.
“Bố, bố đến đúng lúc lắm.” Ngu Cốc Thu nói, “Con vừa hay có chuyện muốn nói với bố. Nghe vào chắc còn khiến bố bực hơn, cũng sẽ làm bố thấy con là đứa vong ân bội nghĩa, nhưng chuyện này con đã quyết rồi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Ngu Thiên Sơn, nghiêm túc nói: “Con muốn đổi họ. Đổi bỏ họ của bố sang họ con thích.”
Ngu Thiên Sơn ngoáy tai, vỗ trán.
“Tôi uống nhiều quá rồi, uống đến mức sinh ảo giác à?”
Hồ Thải Xuân bên cạnh đã hóa đá, miệng khẽ mở. Đến khi nhận ra bàn tay của Ngu Thiên Sơn sắp giáng xuống người Ngu Cốc Thu, bà hoảng hốt chộp lấy cô đẩy mạnh ra ngoài cửa. “Phịch” một tiếng, cánh cửa được bà đóng sập lại từ bên trong.
Đợi đến khi Ngu Thiên Sơn định thần, nổi trận lôi đình kéo cửa ra, thì hành lang đã trống không.
Sau khi rời khỏi nhà, Ngu Cốc Thu xuống dưới lầu ăn tạm một bát mì xào cho qua bữa, rồi bắt taxi lén đến hội quán người mù Thanh Thân, cô không nói cho Thang Tuấn Niên biết rằng cô sẽ đến. Trước tiên cô hẹn Lật Tử bấm một giờ để đem quà mình mua ở thành phố Tê Vân cho cô ấy.
Lật Tử mở quà ngay tại chỗ, sờ thử rồi ngạc nhiên: “Ủa… cái này là?”
“Là cái cốc gỗ chị thích đó!” Ngu Cốc Thu nói, “Cái quai được làm thành cái đuôi sóc, rất hợp với em đấy, Lật Tử!”
Lật Tử lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Cô ấy cười nói: “Cái ly này, giống hệt cái mà Mười Bảy tặng em đó.”
“Á…!”
Ngu Cốc Thu hoàn toàn bỏ qua chi tiết này, Thang Tuấn Niên cũng mua vài món đồ tặng cho đồng nghiệp, trong đó dĩ nhiên có cả Lật Tử.
“Lúc đó em còn thấy lạ, sao anh ấy lại tặng em một cái ly sóc. Anh ấy nói, chẳng phải em tên là Lật Tử (*) sao? Em lại thấy kỳ lạ, bởi bình thường bọn em đều gọi nhau bằng biệt hiệu, người gọi em là Lật Tử chỉ có anh thôi.” Cô ấy lắc lắc cái ly, “Hôm nay nhận được cái này cuối cùng cũng xác định rồi! Thì ra hai người quen nhau à.”
Ngu Cốc Thu ngượng ngùng nói: “Thật ra, người bạn mà trước đây chị nhắc đến chính là anh ấy.”
Lật Tử híp mắt hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”
“Lúc nói với em thì đúng là… không phải, lúc đó thậm chí còn chưa tính là bạn! Gần đây mới tiến thêm một bước…”
Cô càng nói giọng càng nhỏ.
Lật Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Quả nhiên là vậy.”
Ngu Cốc Thu vẫn hơi ngại ngùng: “Em chỉ dựa vào việc tặng cùng một cái ly mà đoán ra được… lợi hại thật.”
“Có vài người mù thì thính giác rất tốt, nhưng thính giác của em thì bình thường, ngược lại khứu giác lại rất nhạy.” Cô ấy nói, “Trên người chị bây giờ có mùi giống với Mười Bảy.”
Ngu Cốc Thu lắp bắp: “Bọn chị cùng đi chơi… dùng sữa tắm của homestay, em nói cái đó phải không! Mùi này mà giữ lâu vậy sao?”
Lật Tử lắc đầu: “Không phải loại mùi bề mặt này.”
Ngu Cốc Thu nghe mà không hiểu lắm, ngẩn ra “A” một tiếng.
Lật Tử càng cười vui vẻ: “Tóm lại rất khó giải thích, còn một nguyên nhân nữa là tâm trạng của Mười Bảy thay đổi. Anh ấy vốn là người rất bình tĩnh, sau khi làm xong phẫu thuật mắt trở về cũng chẳng có gì khác, thậm chí còn thấy buồn hơn. Nhưng sau Tết trở về, có lần đi ngang qua anh ấy, em lại nghe thấy anh ấy đang ngân nga! Em chưa từng nghe anh ấy ngân nga bao giờ!”
Ngu Cốc Thu kinh ngạc: “Hình như chị cũng chưa từng nghe qua…”
Lật Tử làm vẻ mặt chê bai: “Vậy thì chị đừng nghe thì hơn, lệch nhịp nghiêm trọng lắm.”
Ngu Cốc Thu bật cười: “Cảm ơn em đã cung cấp tin tức!”
Một tiếng chuông kết thúc, Ngu Cốc Thu lười biếng ngồi thêm một lúc mới ra khỏi phòng, lặng lẽ ngồi ở đại sảnh, lại nhớ đến lần tái ngộ với Thang Tuấn Niên ở đây, khi đó anh thậm chí không biết cô có mặt, tất cả như vòng quanh rồi lại trở về ngày hôm ấy.
Ngu Cốc Thu mặt dày ngồi thêm ở đại sảnh hai mươi phút, Thang Tuấn Niên từ phòng đi ra, lúc đi ngang qua đại sảnh ánh mắt lướt qua cô, bước chân bỗng khựng lại.
Ngu Cốc Thu làm mặt quỷ với anh, anh bật cười.
Cô lại giơ điện thoại cho anh xem, tin nhắn là…
“Còn bao lâu nữa thì tan làm?”
Anh vẫn quen dùng giọng nói để trả lời: “Vừa mới xong, anh đi thay đồ.”
Ngu Cốc Thu thấy tin nhắn, cất điện thoại rồi bước ra ngoài cửa tiệm chờ.
Không lâu sau, chiếc khăn quàng dày từ phía sau choàng lên cổ cô, cô quay đầu lại, Thang Tuấn Niên đã thay áo khoác xong đi ra, chiếc khăn trắng của anh đã quàng sang cho cô.
“Không mang khăn quàng, không lạnh sao?”
“Để quên ở nhà rồi. Tối nay em về nhà một chuyến, nói với bố chuyện muốn đổi họ, tránh bị ông đánh nên vội chạy đi.”
“Đổi họ?”
“……” Cô cẩn thận nói, “Sau này em muốn đổi sang họ Lâm.”
Thang Tuấn Niên không có phản ứng gì đặc biệt: “Rất tốt, đổi sang họ em muốn. Còn tên thì sao, không đổi à?”
“….”
Ngu Cốc Thu vẫn nhớ rất rõ lá thư mà mẹ của Thang Tuấn Niên đã viết, bởi chính từ lá thư đó cô mới lần đầu biết được tâm ý của Thang Tuấn Niên, từ đó trở thành ngọn lửa để cô một lần nữa tiến gần về phía anh, tất cả đều nhờ cái tên này.
Mùa thu lúa chín vàng, cô cũng vì thế mà yêu cái tên của mình.
Hai người sóng vai đi trên phố, không phải hướng về trạm xe buýt hay ga tàu điện ngầm, mà điều đó có nghĩa là sẽ về nhà. Nhưng cả hai đều không muốn về nhà lúc này, thà cùng nhau đi dạo trong gió lạnh.
Vai chạm vai, Thang Tuấn Niên liếc nhìn bàn tay của Ngu Cốc Thu đang rúc trong túi áo, nói: “Em có lạnh tay không?”
Ngu Cốc Thu vô tư đáp: “Không lạnh đâu, trong túi em có để túi sưởi.”
Cô lại hỏi: “Anh lạnh không? Em cho anh một cái nhé?”
Anh ngập ngừng, rồi lắc đầu: “Anh không lạnh.”
Nói xong, anh lặng lẽ rút bàn tay đang lúng túng bên ngoài vào trong túi áo.
Ngu Cốc Thu hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ ấy, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến những thông tin mà Lật Tử đã tiết lộ tối nay.
“Giờ cũng chưa muộn, có muốn đi Karaoke gần đây hát một tiếng không?”
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà đề nghị.
“Hát à, sao tự nhiên lại muốn hát?”
Ánh mắt của Thang Tuấn Niên bắt đầu lảng tránh.
Ngu Cốc Thu càng kiên định: “Vì em chưa từng nghe anh hát, muốn nghe thử xem.”
“…Anh hát rất dở.”
“Dở cũng muốn nghe.”
“Anh nhấn mạnh nhé, là kiểu nghe xong có khi em sẽ muốn chia tay ấy.”
“Anh nói vậy… em lại càng muốn nghe hơn.”
Ngu Cốc Thu bị khơi gợi hứng thú, kéo Thang Tuấn Niên rẽ vào một quán Karaoke gần đó. Buổi tối ngày thường phòng còn rất nhiều, lễ tân còn muốn tốt bụng nâng họ lên phòng trung, nhưng Ngu Cốc Thu từ chối. Cô thích phòng nhỏ, thích cái cảm giác hai người chen chúc bên nhau. Thế nhưng mỗi lần đi quán Karaoke đều là phòng lớn, vì toàn là tiệc đồng nghiệp hoặc sinh nhật bạn bè, cô chưa từng có ai để riêng tư cùng hát như thế này.
Lần này cuối cùng cũng được như ý, cô kéo Thang Tuấn Niên vui vẻ bước vào phòng nhỏ, anh thì căng thẳng, cả người cứng ngắc ngồi xuống.
Đối với nơi này anh càng xa lạ, khi mắt bị hỏng thì không đến quán Karaoke, ngược dòng ký ức thì chỉ có lần đầu vào đại học, ký túc xá tổ chức hát để làm quen, thuê phòng hát suốt đêm, mọi người thay nhau giành micro hát hò náo nhiệt. Đến cuối mới phát hiện Thang Tuấn Niên ngồi góc phòng ăn trái cây mà chưa hát bài nào, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, nhét micro vào tay anh, hò hét bắt anh hát một bài.
Ngu Cốc Thu nhìn lên màn hình, tên bài hát hiện ra: “Lần Đầu Tiên”.
“Anh muốn hát bài này sao?”
Thang Tuấn Niên cầm micro gật đầu.
Đây chính là bài hát cuối cùng anh chọn năm đó, giọng run rẩy, hát lệch nhịp đến hết. Nhưng chính nhờ bài hát này, khi cầm micro anh đã lấy được dũng khí, mở danh bạ, lướt xuống, dừng lại ở tên Ngu Cốc Thu.
Trong phòng vẫn tối mờ, nhưng bên ngoài trời đã sáng. Anh nín thở, trong khúc nhạc kết dịu dàng gửi cho cô tin nhắn:
“Em còn nhớ “Giáng Sinh Vui Vẻ, Mr. Lawrence” không”
Anh từng nghĩ câu chuyện của họ sẽ chính thức bắt đầu từ khi ấy.
Nói không hối tiếc thì là giả, nhưng mười năm qua số phận đã mài mòn tất cả, nay lại có thể ngồi cùng cô, thậm chí hát bài này cho cô nghe, đó đã là kết cục tốt nhất.
Công dụng của phòng nhỏ lúc này được thể hiện rõ ràng, khoảng cách vai kề vai, với đôi mắt kém cỏi của anh cũng có thể nhìn thấy cô vì giọng hát lệch nhịp của anh mà muốn bật cười, nhưng lại sợ làm anh tổn thương nên cố nén, cô nhíu mày, khóe miệng khẽ cong, từng nét đều sống động vô cùng.
Anh lén liếc nhìn cô, trong giọng hát lại xen vào tiếng cười trước tiên.
Ngu Cốc Thu bị tiếng cười ấy phá vỡ, cũng bật cười theo, cười đến mức ngả vào vai anh: “Anh làm gì vậy Thang Tuấn Niên, em nhịn khổ sở lắm rồi, thế mà anh lại tự cười trước! Không được tự bỏ cuộc đâu nhé!” Nói rồi cô định đưa tay đi lấy chuông lắc để cổ vũ cho anh.
Cô nghĩ anh là vì tự giễu mà cười, nên còn cố gắng tiếp thêm động lực cho anh, thật đáng yêu.
“Lần đầu tiên anh nắm lấy đôi tay em, mất phương hướng, không biết phải đi đâu.”
Thang Tuấn Niên nhìn thẳng phía trước, không nhìn cô nữa, bàn tay không cầm micro khẽ chạm vào tay cô đang định lấy chuông lắc, khép lại năm ngón, giữ chặt trong lồng ngực mình, tiếp tục hát:
“Cảm giác em thuộc về anh, cảm giác trong ánh mắt em, ngay lần đầu đã quyết định, tuyệt đối không sai.”
Chú thích:
栗子 (lìzi) nghĩa là hạt dẻ. Sóc thích ăn hạt dẻ nên Thang Tuấn Niên đã tặng chiếc cốc này cho Lật Tử.