Một tuần sau, Dung Chi Lan làm thủ tục xuất viện. Buổi sáng hôm đó là Chu Thừa Ý đến đón, hai người gặp nhau ở hành lang. Ngu Cốc Thu lễ phép gật đầu với anh ta, anh ta dừng lại, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, bà ngoại đã gây phiền phức cho chị.”
Ngu Cốc Thu thật sự không để bụng, khoát tay: “Anh vẫn nên nhanh vào phòng đón bà đi.”
“Ngu Cốc Thu.”
“Còn chuyện gì sao?”
Chu Thừa Ý mỉm cười hỏi: “Sau này có phải sẽ không gặp lại nữa không?”
“Chắc là không đâu?” Ngu Cốc Thu châm biếm đáp, “Chẳng lẽ anh còn muốn gặp lại tôi?”
Anh ta lắc đầu: “Tuyệt đối không.”
Ngu Cốc Thu nhún vai: “Anh hùng thường cùng chí hướng.”
“Có phải nên nói không hổ là cùng chảy một chút máu giống nhau không?”
Ngu Cốc Thu nhìn quanh, hạ giọng: “Đừng lại giở trò chị em nữa, cất cái tính tò mò b*nh h**n của anh đi, trò chơi gia đình cũng nên kết thúc tại đây rồi.”
Chu Thừa Ý gật đầu: “Yên tâm, từ nay về sau chúng ta đi trên đường cũng là người xa lạ, em tuyệt đối sẽ không chủ động chào chị. Ngược lại, chị đừng kiềm chế không nổi mà chủ động chào em trước, giống như hôm nay ấy.”
Ngu Cốc Thu phải cố gắng lắm mới nhịn được không trợn mắt, gượng cười nói: “Bởi vì lúc này anh vẫn là người nhà, tôi chỉ đang làm tốt công việc của mình.”
“Được thôi.” Anh ta bắt chước cô nhún vai, “Vậy tạm biệt.”
Ngu Cốc Thu không đáp lại “tạm biệt”, mà nói: “Đi thong thả.”
Khi lướt qua nhau, lại nghe anh ta nói: “Lần đầu tiên gặp chị, thật ra khi đó em thật sự chưa biết chị là chị gái của mình.”
“Nếu mãi mãi không biết thì tốt rồi.”
Trong lúc ngẩn người, Chu Thừa Ý đã vẫy tay, thản nhiên rời đi.
Ngu Cốc Thu giật mình tỉnh lại, chuyện gì thế này? Nghe giống như một câu chuyện kinh dị ngắn gọn.
Tên nhóc này rõ ràng cố tình dọa cô, chắc chắn là vậy.
Ngu Cốc Thu lập tức rẽ sang hướng khác, bỏ chuyện đó ra sau đầu.
Kết thúc một ngày làm việc, thay đồ, chấm công, tan ca ngồi xe buýt nghe podcast về nhà, nhận tờ rơi từ cửa hàng mới mở gần nhà.
Năm mới, cuộc sống dường như vẫn không có gì thay đổi, quy trình giống hệt, nhưng tâm trạng lại khác. Cô chú ý thấy bên đường hoa dại đã nở, cành cây nhú chồi non, mùa xuân bất giác đã đến, tất cả đều thật ấm áp.
Ngu Cốc Thu vừa đi vừa ngân nga, giai điệu chính là bài “Lần Đầu Tiên” mà ngay cả cô cũng không nhận ra, rồi ghé trạm nhận hàng lấy bưu kiện, mở ra là vài gói khăn ướt cho chó.
Thang Tuấn Niên tính toán ngày tháng, kể từ khi Phi Phi được đưa đến gia đình nhận nuôi đã một thời gian, đổi sang môi trường nghỉ ngơi hoàn toàn. Lúc này anh đến thăm nó sẽ không khiến Phi Phi bị nhầm lẫn nữa, nên đã xin địa chỉ nhà mới của Phi Phi, quyết định một tuần sau, chọn ngày cả hai đều rảnh để cùng đi thăm nó.
Cô chụp ảnh món đồ gửi cho Thang Tuấn Niên: “Giao nhanh quá, em mới đặt tối qua thôi!”
Thang Tuấn Niên cũng gửi lại một tấm ảnh, anh mua món ăn vặt Phi Phi thích nhất.
“Của anh nhanh hơn em một ngày.”
Anh gửi kèm một biểu cảm tự đắc.
Ngu Cốc Thu trêu anh: “Anh đến mà không báo cáo, trừ điểm!”
Anh lập tức gửi lại một gói biểu cảm “Tiểu nhân biết sai”.
Ngu Cốc Thu ngạc nhiên: “Sao anh cũng có cả mấy cái biểu cảm này!” Cô cảm thấy mình giống hệt kiểu bạn gái thích làm khó bạn trai, còn anh thì chuẩn bị cả một kho dự trữ.
Mười năm qua chưa từng gửi biểu cảm, vậy mà anh lại dùng giọng điệu nhàn nhạt để giải thích: “Có cái gọi là tìm kiếm biểu cảm trên WeChat, em không biết sao?”
Ngu Cốc Thu ngay lập tức tìm một biểu cảm trợn mắt khổng lồ gửi qua.
Anh đáp lại ngay bằng một biểu cảm đứa trẻ cười lăn khỏi ghế.
Một trận chiến biểu cảm sôi nổi bùng nổ trong đêm nay! Hai bên qua lại vài phút, cuối cùng Ngu Cốc Thu giành chiến thắng.
Nhưng cô thắng thế nào?
Thang Tuấn Niên gửi một biểu cảm tự chế, không biết từ lúc nào đã chụp lén Ngu Cốc Thu. Khi đó cô cùng anh ăn bún dưới nhà, rõ ràng không ăn được cay mà vẫn cố thử một miếng bún cay của anh, lập tức lè lưỡi, cánh mũi phập phồng, mặt đỏ bừng.
Anh dùng phần mềm thêm bốn chữ lên ảnh: “Em đầu hàng rồi!”
Gửi xong biểu cảm, anh còn gửi thêm một đoạn thoại mang theo tiếng cười: “Đáng yêu quá.”
Ngu Cốc Thu nghĩ, mình đúng là phải đầu hàng thật rồi.
Cô không còn cách nào, kêu lên một tiếng, rồi vùi mặt vào sofa.
Chủ mới của Phi Phi là một cặp vợ chồng già, con cái học ở nước ngoài, cả hai đã nghỉ hưu, sức khỏe ổn, chỉ có vài bệnh nền cơ bản, giờ có rất nhiều thời gian để bầu bạn cùng chó. Họ cũng từng nuôi chó, có kinh nghiệm, mọi mặt đều phù hợp để nhận nuôi Phi Phi, vì vậy trung tâm cứu hộ cuối cùng chọn họ.
Thang Tuấn Niên hẹn trước với hai ông bà thời gian và địa điểm, bảy giờ tối gặp nhau ở công viên gần nhà họ.
Hai người đến sớm nửa tiếng, ngồi trên ghế dài trong công viên, mỗi người ôm một túi đồ cho Phi Phi, đồ ăn vặt và khăn ướt. Tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, chó mèo của ai cũng không để ý. Trong sự chờ đợi nóng lòng, Ngu Cốc Thu sớm cảm nhận được thế nào là tâm trạng của một người mẹ. Dù tình cảm giữa cô và Phi Phi còn xa mới gọi là mẹ con, thời gian quen biết có lẽ miễn cưỡng chỉ có thể gọi là “dì ghẻ”? Cô bật cười với ý nghĩ ấy, rồi quay sang nhìn Thang Tuấn Niên bên cạnh.
Cô nghĩ Thang Tuấn Niên cần có chút thời gian riêng với Phi Phi, giống như những ngày trước kia, chỉ có hai bọn họ bầu bạn cùng nhau. Mà chăm sóc người già lại đúng là sở trường của cô, thế là hai người ăn ý phân công, Thang Tuấn Niên gật đầu, dắt Phi Phi men theo con đường nhỏ đi tiếp.
Cô dìu ông lão ngồi xuống bên ghế dài, đưa cho ông túi đồ ăn vặt và khăn ướt, rồi rảnh tay thật sự bắt đầu xoa bóp eo cho ông. Ông lão liên tục khen cô biết cách xoa, Ngu Cốc Thu đắc ý vô cùng, dù thật ra cô chỉ biết vài huyệt trên đầu, còn phần eo thì hoàn toàn không rõ, thực chất chỉ là xoa bừa.
Cô nghĩ thầm, sau này có nên hỏi Thang Tuấn Niên thêm chút kinh nghiệm về phần eo không… Ý nghĩ hơi lạc sang hướng khác khiến cô khẽ bật cười.
Khi ông lão được xoa đến mức thoải mái, Ngu Cốc Thu nhân cơ hội đưa ra một lời thỉnh cầu hơi đường đột.
Ông ngẩn ra, rồi gật đầu: “Hoàn toàn không vấn đề gì.”
“Cảm ơn ông nhiều lắm ạ! Và… làm ơn giữ bí mật với Thang Tuấn Niên nhé!”
Nhìn về phía con đường nhỏ, Thang Tuấn Niên và Phi Phi đã đi gần hết vòng tròn, họ bước qua từng cột đèn đường, dáng vẻ ấy khiến Ngu Cốc Thu nhớ lại lần đầu ngồi trên ghế dài trong khu vườn Tử Kinh, anh dắt Phi Phi đi ngang qua, khi đó anh không nhìn thấy cô, thẳng tắp lướt qua vai cô.
Mà nay, họ đã đi hết một vòng, đi hết quỹ đạo dài của số phận, rồi dừng lại ngay trước ghế dài của cô.
Ông lão rất biết điều, quay đầu đi chỗ khác, còn lớn tiếng nói: “Ôi chao, cái eo của ông cũng khỏi rồi, không cần xoa nữa, không cần nữa.”
Ngu Cốc Thu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn về phía Thang Tuấn Niên, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Thang Tuấn Niên một tay nắm dây dắt, tay kia đưa về phía cô, Phi Phi bên cạnh lè lưỡi nhìn cô.
“Đến lượt chúng ta rồi.” Anh cũng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn cô, “Muốn cùng nhau đi dạo không?”
“Muốn!”
Cô trịnh trọng đặt lòng bàn tay mình vào bàn tay anh đang đưa ra.
Ông lão ngoài sáu mươi ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh này, trong lòng hoang mang tự hỏi, đây thật sự chỉ là lời mời đi dạo thôi sao, không phải là lời cầu hôn sao?
Thời gian gặp Phi Phi trôi qua nhanh chóng, còn chưa kịp chia tay, Thang Tuấn Niên đã vội vàng hỏi có thể lại đến thăm Phi Phi nữa không, nếu được thì khi nào thích hợp?
Ông lão lảng tránh, nói mơ hồ: “Để sau hãy bàn.”
Thang Tuấn Niên ngẩn ngơ nhìn một người một chó rời đi, lại không chú ý thấy trước khi ông lão đi đã nháy mắt với Ngu Cốc Thu, còn cô thì kín đáo giơ ngón cái đáp lại.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng khi mình dắt Phi Phi đi dạo riêng, Ngu Cốc Thu và ông lão đã ngầm đạt được thỏa thuận.
Điều cô xin chính là: có thể cho mượn Phi Phi một ngày.
Cô đã sớm sắp xếp xong lần gặp tiếp theo, và vì ngày đó, cô còn chuẩn bị thêm: một chiếc xe nhà nhỏ, một chiếc kính viễn vọng, tuy đều là đồ thuê, nhưng giống như Phi Phi, chúng chỉ có hiệu lực trong một ngày.
Ngu Cốc Thu chọn một ngày thời tiết đặc biệt đẹp, vào buổi chiều tối thuê tài xế lái chiếc xe nhà nhỏ đến trước cổng khu vườn Tử Kinh.
Thang Tuấn Niên đang dọn dẹp nhà cửa, bất ngờ nhận được tin nhắn từ Ngu Cốc Thu vốn lẽ ra đang đi làm. Anh vội vàng khoác áo chạy xuống, đứng trước cổng tìm mãi không thấy người, lại nghe tiếng còi xe từ chiếc xe nhà đối diện.
Thang Tuấn Niên kinh ngạc nhìn sang, cửa sổ hạ xuống, Ngu Cốc Thu thò nửa cái đầu và một bàn tay ra, vẫy vẫy: “Qua đây!”
Cô lớn tiếng gọi.
Thang Tuấn Niên chạy nhanh tới, chưa hiểu chuyện gì, thì thấy ghế lái là một người đàn ông lạ, Ngu Cốc Thu ôm Phi Phi ngồi ở ghế phụ. Anh vừa đến, cô liền ôm Phi Phi nhảy xuống, kéo anh lên khoang sau của xe nhà.
“Anh ta là…?”
“Là tài xế em thuê, anh không thể lái, mà em bây giờ cũng không tiện lái xe.” Ngu Cốc Thu ngẩng đầu nói với tài xế: “Phiền anh xuất phát nhé.”
Tài xế giơ tay làm dấu OK, Ngu Cốc Thu nhanh nhẹn đóng cửa sổ thông giữa khoang lái và khoang sau, không còn nhìn thấy nhau, cuối cùng cũng thoải mái.
Thang Tuấn Niên còn ngơ ngác, đã bị Ngu Cốc Thu ấn ngồi xuống sofa, Phi Phi cũng thuận thế chui vào lòng anh. Lúc này anh mới nhớ ra hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Ngu Cốc Thu chen ngồi sát bên anh: “Đi Văn Sơn ngắm sao.”
Thang Tuấn Niên sững người: “Ngắm sao…?”
“Em lén tham gia một nhóm sinh viên yêu thích thiên văn, chỉ xem trộm màn hình thôi, họ nói tối nay sẽ có sao chổi Raymond!”
Anh bật cười: “Chỉ xem trộm mà không trò chuyện sao?”
“Nếu trò chuyện, lỡ họ phát hiện em chưa đủ mười tám tuổi, bị đuổi ra thì buồn lắm.” Ngu Cốc Thu nói không chút ngại ngần.
“Thế còn chiếc xe nhà này?”
“Ở Văn Sơn có một bãi xe nhà, chúng ta lái xe đến đó rồi lên núi. Biết đâu sao chổi nửa đêm mới xuất hiện, xong thì có thể xuống núi về bãi xe nghỉ ngơi qua đêm, như vậy không mệt. Em còn chọn loại có hai giường, mang theo cả ổ của Phi Phi, ba chúng ta đều có chỗ ngủ, yên tâm đi!”
Thang Tuấn Niên quay người nhìn phía sau, xe nhà tuy nhỏ nhưng đủ tiện nghi: bếp, sofa, quầy bar, một chiếc giường tầng.
“…Sắp xếp cũng ổn đấy.” Anh khẽ nhận xét.
“Đúng anh nhỉ!” Ngu Cốc Thu đắc ý, lại hỏi: “Anh hồi đại học có từng đi ngắm sao chưa?”
“Chưa kịp.”
Ngu Cốc Thu nghĩ, mười năm trước anh vốn nên giống như nhóm sinh viên kia, rảnh rỗi thì cùng nhau đi ngắm sao, đừng nói là xe nhà, chỉ cần dựng một cái lều trong núi qua đêm cũng chẳng sao. Tuổi trẻ sẽ bao dung tất cả.
Thời gian đổi thay, họ đã không còn ở độ tuổi có thể ăn gió nằm sương, nhưng Ngu Cốc Thu vẫn muốn đưa anh trở lại một lần tuổi trẻ. Lái chiếc xe nhà này, nhất định có thể xông thẳng xuyên về quá khứ, hoặc cũng có thể là hướng đến tương lai.
Thang Tuấn Niên lại mỉm cười nói: “Nhưng giờ anh không thấy tiếc nữa, ngược lại còn thấy may mắn. Nếu khi đó mắt không hỏng, lần đầu ngắm sao chưa chắc đã là cùng em.”
“Tại sao lại chưa chắc là cùng em, anh sẽ không mời em sao?”
“Anh sẽ mời, nhưng nếu anh mời, em có đến không?”
“Anh mời em đi xem phim thì em chẳng phải đã đồng ý rồi sao!”
“Đó là nhờ ánh sáng của bộ phim thôi, chứ không phải vì anh.” Anh cười cười, “Lúc đó em chẳng phải còn có người mình thích sao?”
“…À?”
“Trước đây khi ăn cơm ở nhà em, em từng nói có một người em thích nhưng vì lý do sức khỏe nên không muốn nói cho anh ta biết. Anh vẫn chưa từng hỏi em, người đó có phải là bạn học cấp ba của chúng ta không?”
Ý nghĩ này cứ xoay vòng trong đầu anh mãi. Khi đi dự tiệc cưới của bạn học, mục đích chính là để gặp lại Ngu Cốc Thu, nhưng mục đích phụ lại là quan sát, quan sát xem ai mới là người mà cô từng thích.
Anh nhìn ai cũng thấy không đủ tư cách, nhưng nhìn ai cũng mang theo địch ý.
Đương nhiên, anh cũng từng nghĩ liệu có phải là chính mình không. Nhưng khi điểm lại tất cả những lần hiếm hoi có giao tiếp, cô chưa từng dành cho anh tình cảm vượt quá mức bạn học. Ngay cả lúc anh mang bánh sinh nhật đến cho cô, cô cũng không chịu nhận, thậm chí chẳng buồn nhìn anh, cuối cùng anh đành ngậm ngùi phủ định.
Có lẽ không phải bạn học, có lẽ là thầy giáo, có lẽ là bạn bên ngoài trường… Trên đời này có quá nhiều người, vậy người giấu trong tuổi thanh xuân của em, mối tình đầu ấy, rốt cuộc là ai?
Dù biết rồi sẽ như xương mắc cổ, nhưng anh vẫn muốn biết, muốn biết tất cả về Ngu Cốc Thu.
Cô nhìn thẳng phía trước, tâm trí lơ đãng, hoàn toàn chìm trong hồi ức.
“Anh ấy à…” Ngu Cốc Thu hoàn hồn, ánh mắt sáng rực miêu tả, “Đặc biệt rực rỡ, đặc biệt dịu dàng, đặc biệt tuấn tú, đặc biệt…”
Thang Tuấn Niên nghe, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng tay lại siết chặt, khiến Phi Phi trong lòng anh trợn mắt, kêu lên một tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi…” Thang Tuấn Niên ngượng ngùng buông tay, Phi Phi lập tức nhảy khỏi lòng anh, chạy vội sang ổ chó bên cạnh.
Ngu Cốc Thu nhịn cười nói: “Sao thế?”
Thang Tuấn Niên nghiến răng vẫn cố giữ nụ cười: “Không sao, thôi, vẫn là không nên nói nữa.”
“Thật sự không muốn nghe sao?”
“Để lần sau nói.” Anh mặt không biểu cảm, “Anh không ngờ mấy tính từ của em lại như thế… Anh cần điều chỉnh lại tâm lý một chút.”
Ngu Cốc Thu cố gắng nén lại, khẽ hắng giọng: “Được thôi, vậy lần sau anh muốn biết thì em sẽ kể cho anh.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi Vành đai Năm, âm thanh ồn ào của thành phố lúc hoàng hôn dần xa, trong xe nhà có một khung cửa sổ nhỏ hẹp và cao, có thể nhìn thấy dãy núi dần ẩn dưới ánh chiều cam đỏ.
Thang Tuấn Niên bất chợt hỏi: “Có muốn nghe chút radio không?”
“Được, anh mở tùy ý đi.”
Anh thao tác mở điện thoại, chẳng bao lâu sau, trong loa vang lên chính giọng của Thang Tuấn Niên.
“Chào các bạn, đã lâu không gặp, đây là bản cập nhật sau một thời gian dài.”
Ngu Cốc Thu sững sờ.
“Đây là nội dung podcast mới của anh sao?” Cô lập tức mở tài khoản của anh để kiểm tra, “Rõ ràng chưa có cập nhật mà!”
“Anh chưa đăng lên.” Thang Tuấn Niên bấm tạm dừng, giải thích: “Bởi vì tập này anh muốn em là người nghe đầu tiên.”
Ngu Cốc Thu lập tức ngứa ngáy trong lòng, giục anh bật tiếp.
Anh đặt điện thoại lên bàn trà, tay khoác lên vai cô, cô thuận thế tựa vào anh, cả hai thoải mái ngả người ra sau, cùng dựa vào chiếc sofa nhỏ hẹp.
Âm thanh phát ra từ loa điện thoại hơi thô, nhưng trong khoang xe mờ tối, tiếng xào xạc ấy lại vang lên chậm rãi.
“Trong tập này, tôi muốn nói về một thứ hoàn toàn khác thiên văn, nó là mặt đối lập của khoa học, có thể nói là thứ không ai có thể nghiên cứu thấu triệt được, đó chính là tình yêu.”
“Mẹ tôi rất thích viết thư cho người khác, có lẽ tôi cũng thừa hưởng thói quen ấy. Tôi muốn viết thư cho người mình yêu, nhưng mỗi người có một cách riêng, nên tôi chọn ghi lại tâm ý của mình ở đây. Bởi ngay cả podcast này cũng là do em khuyên tôi mở, em từng nói cho dù không ai nghe kênh của tôi, em cũng sẽ là người nghe duy nhất.”
Ngu Cốc Thu căng thẳng siết chặt tay, cảm nhận được sự hồi hộp chưa từng có.
“Em là người mà tôi đã chú ý từ khi còn trẻ. Lúc đó tôi nghĩ, chậm một chút thôi, đợi khi chúng ta trưởng thành, có một thế giới rộng lớn hơn, rồi tôi sẽ chạy về phía em. Nhưng tôi không ngờ rằng thế giới sau khi trưởng thành lại chẳng hề rộng lớn, mà là một nhà tù giam giữ tôi suốt mười năm, tôi không thể bước đến với bất kỳ ai.”
“Nhưng mười năm sau, chính em lại bước về phía tôi.”
Hoàng hôn dần dịch chuyển, trong xe ngày càng tối, bỗng ánh sáng cam đỏ tìm được góc chiếu, phủ lên khung cửa nhỏ của xe nhà, rọi xuống gương mặt hai người đang lặng lẽ lắng nghe.
Phi Phi vẫy đuôi, xoay người đổi hướng.
“Đôi mắt tôi vừa mới hồi phục không lâu, vì thế khi nhớ lại ngày tái ngộ với em, phần lớn đều là âm thanh. Trước đó, thế giới của tôi toàn những âm thanh nhàm chán, lặp đi lặp lại cùng một quy trình: tiếng chuông báo thức điện thoại, tiếng lửa bật lên khi mở ga, tiếng cửa ra vào, tiếng móng Phi Phi cọ trên nền xi măng, tiếng thở khẽ của nó, tiếng thông báo trên xe buýt và tàu điện ngầm, tiếng nhạc chuông nhảy ra từ điện thoại người khác, tiếng bước chân dồn dập ở ga đông người, tiếng gọi giờ trong tiệm, tiếng khách hít mạnh khi bị ấn đau, tiếng nước chảy lên xuống trong ống tre đặt ở góc phòng nghỉ…
“Nhưng sau khi tái ngộ với em, âm thanh mới mẻ đến mức khiến tôi choáng váng. Lần đầu tiên nghe giọng em hơi run khi nói dối rằng mình là người khác, lần đầu tiên có người nói với tôi đèn hành lang hỏng cần sửa, lần đầu tiên có người cùng tôi chơi cờ tỷ phú qua mạng, tiếng quân cờ rung động, lần đầu tiên có người vì tôi mà thử trải nghiệm không nhìn thấy rồi đâm vào đống xe đạp, lần đầu tiên dẫn tôi nghe bản đồ thiên văn chuyển hóa thành âm thanh, lần đầu tiên có người chờ trước cửa nhà để mừng sinh nhật tôi, tiếng động khi đứng lên, lần đầu tiên mời tôi đến viện dưỡng lão nghe các cụ già hợp xướng ‘Trăng Tròn Lầu Tây’ vào đêm giao thừa, lần đầu tiên cùng đối diện với người thân mà không biết phải làm sao, nhưng vì có em mà biến thành một đêm hỗn loạn, thậm chí còn có pháo hoa vang lên… Quá nhiều, quá nhiều, tất cả đều là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình đang được ai đó yêu thương thật sự.”
“Rồi một ngày, những âm thanh ấy bỗng nhiên biến mất, giống như khủng long đột ngột biến mất khỏi thế giới. Một sinh vật khổng lồ như thế biến mất, trái đất vẫn có thể thản nhiên tiếp tục sống, nhưng tôi thì không thể.”
Mặt trời cam đỏ đã lặn xuống, trong xe nhà tuy tối mờ nhưng lại có ánh sáng khác chiếu vào, vầng trăng đang lên tỏa chút ánh sáng rơi xuống gương mặt hai người.
“Tôi là một người bất hạnh, đó là điều tôi đã xác nhận sau khi gặp tai nạn. Tôi chưa từng nghĩ số phận sẽ cho tôi chút may mắn nào, nó chỉ luôn đối xử bất công với tôi. Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi lại thấy mình thật may mắn, đó chính là khi được gặp lại em, và khi em nói thật rằng việc rời đi không phải vì không yêu tôi.”
“Nhưng lý do em rời đi cũng khiến tôi cảm thấy bất lực, không biết phải nói sao cho đúng. Tôi nhớ lại ngày chúng ta đi xem tàu phá băng, trên tàu có người nhắc đến ‘tuyết biển’, đó là những sinh vật phù du trong biển, những hạt thải, bùn cát, bụi bẩn… tất cả những thứ dơ bẩn mục nát tụ lại, chậm rãi rơi xuống tầng sâu của biển, cảnh tượng ấy giống như tuyết, nên được gọi là tuyết biển. Em rời bỏ tôi, bởi vì cho rằng mình cũng giống như những thứ ấy, là một tồn tại đầy khuyết điểm, nên phải rơi xuống, bị bỏ đi.”
“Trong mắt con người, dưới cái tên đẹp đẽ kia, tất nhiên chỉ là vài sinh vật phù du, chẳng đáng kể. Nhưng trong mắt những sinh vật phù du tụ lại với nhau thì sao? Chúng nhìn thấy đó là một trận tuyết lớn rực rỡ, vô cùng đẹp, một trận tuyết chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong đời. Tuyết biển không giống tuyết thường, nghe nói nó không có cái lạnh buốt, cũng không dễ tan, khi rơi xuống sẽ lan tỏa khắp đáy biển. Không thể xua đi.”
Phi Phi nằm trong ổ thấy hơi chán, nhìn hai người trên sofa đang chăm chú lắng nghe, nó chạy ra cắn vào ống quần của họ. Không được để ý, nó hậm hực kêu “gâu gâu” hai tiếng, rồi quay đầu cắn lấy hai con búp bê nhỏ đặt bên cạnh sofa.
Hai con búp bê là đồ thủ công tự làm, gương mặt chúng rạng rỡ nụ cười, một cao hơn, một thấp hơn, cả hai mặc váy đỏ của điệu nhảy Argentina, con cao còn cài một bông hoa trên đầu.
Phi Phi nhe răng cắn bông hoa, bị Thang Tuấn Niên cúi xuống gõ tay vào miệng nó, rồi ôm lấy hai con búp bê, con thấp nhét vào lòng mình, con cao đặt vào lòng Ngu Cốc Thu.
Thanh tiến độ của podcast chỉ còn lại ba mươi giây cuối.
“Ngu Cốc Thu, nếu em là sinh vật phù du nhỏ bé trôi nổi trong đó, thì anh cũng vừa hay trôi nổi trong đó. Em đi ngang qua anh, để anh nhìn thấy một trận tuyết biển không bao giờ tan suốt cuộc đời này. Chúng ta sẽ từ từ, từ từ cùng nhau rơi xuống, một ngày nào đó cuối cùng cũng chạm đến đáy sâu của cuộc đời. Khi anh nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy em rơi về phía anh.”
Tuyết Biển Ngập Ngàn – Hoàn chính văn