Tuyệt Địa

Chương 8 - Âm Hiểm

"Bảo tiêu?"

Gã mập Cao Thủ hơi giật mình hỏi lại.

Rồi không đợi Trần Phi phản ứng, gã tò mò hỏi. "Bảo tiêu thứ gì? Rất quý giá à sư đệ?"

Trần Phi cười khổ. "Tính mạng của tiểu đệ có thể xem là quý giá được không?"

Cao Thủ nghe vậy thì ngồi thẳng lưng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

"Kẻ nào đe dọa tính mạng ngươi à? Mau nói rõ ta nghe!"

Trần Phi liền đem mọi chuyện nhất nhất thuật lại cho gã mập nghe.

Đến lúc này rồi thì sinh mạng bản thân là quan trọng nhất, nó chẳng muốn giấu gì nữa. Thực ra, Trần Phi cũng có chút tin tưởng nhân phẩm của vị sư huynh mập mạp này. Tuy gã không phải là người thật thà lắm nhưng chắc cũng chẳng đến mức làm ra những trò đê tiện vô liêm sỉ.

Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, Cao Thủ trầm tư khá lâu mới hỏi. "Nói vậy thì ngươi đang bị cái gã tên Bàng Dục Vọng kia âm mưu hãm hại để cướp tài sản? Tu vi gã thế nào?"

"Theo như tiểu đệ thăm dò thì thực lực Bàng Dục Vọng nằm ở mức Dẫn Khí kỳ tầng hai." Trần Phi quả quyết.

"Hắn có đồng bọn nào không?" Gã mập rất cẩn thận, điều tra kỹ càng.

"Điều này thì tiểu đệ không chắc lắm, nhưng qua thời gian quan sát thấy gã không thân thiết với người nào. Có lẽ chỉ hành động một mình thôi."

Cao Thủ thở ra một hơi, xoa xoa hai bàn tay mập mạp vào nhau, cười nói. "Được, mối làm ăn này ta nhận. Chỉ là không biết sư đệ ngươi trả công ta thế nào đây?"

"Tiểu đệ không rành giá cả, sư huynh nói thử xem."

Trần Phi hỏi ngược lại. Sau đó nó hơi lo lắng bèn nói thêm.

"Nhưng mà đúng là trong người tiểu đệ không còn được bao nhiêu linh thạch, sắp tới lại còn phải sử dụng cho việc đào nấm. Hy vọng sư huynh nếu được thì... lấy rẻ một chút."

Gã mập Cao Thủ mắng thầm trong bụng. Thằng nhóc con này mới tí tuổi đầu mà hôm trước đã lừa gã một phen, than thở có mỗi hai linh thạch trong người khiến gã động lòng nới tay cho một lần.

Hiện giờ nó lại giở trò cũ. Ài, nếu Cao Thủ không nhân cơ hội này báo thù, ngoạm một miếng lớn thì gã đã không còn được gọi là Cao Thủ nữa rồi.

Gã mập oai phong lẫm liệt, bộ dáng cực kỳ hào hiệp nói.

"Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Kẻ làm sư huynh như ta chỉ muốn lấy của ngươi một ít linh thạch, thậm chí giúp đỡ không công cũng không phải là không được..."

Nói đến đây, gã mập đằng hắng một tiếng, quan sát thái độ của Trần Phi thấy không có biến chuyển gì thì bắt đầu than thở.

"Chỉ là sư đệ cũng biết đấy, thời gian của những người tu tiên như chúng ta vô cùng hạn hẹp. Bảo ta bỏ cả tháng ròng rã đi theo bảo vệ ngươi, không kể công sức mà thời gian tu luyện và những việc khác của ta cũng bị chậm trễ. Sư đệ bảo ta phải làm thế nào cho đúng đây?"

Nghe Cao Thủ lại giở bài cũ ra, Trần Phi cũng thấy đau đầu. Nó cắn răng nói.

"Sư huynh cứ ra giá đi. Nếu trong khả năng chi trả thì tiểu đệ sẽ không để huynh thiệt thòi."

Chỉ chờ có vậy, đôi mắt hí của Cao Thủ bừng sáng. Gã nhẹ nhàng đề nghị.

"Ta sẽ lấy giá rẻ, coi như cũng giúp đỡ sư đệ. Vậy đi, mỗi ngày 'bảo tiêu' ta chỉ cần hai linh thạch tiền công."

"Hai linh thạch cho một ngày?"

Trần Phi giật mình, suýt nữa té khỏi ghế.

Gã mập này có cái miệng thật to, định nuốt người không nhả xương luôn hay thế nào đây?

Theo con số này mà tính thì chỉ qua một tháng ngắn ngủi, Trần Phi đã phải trả cho Cao Thủ sáu mươi linh thạch. Hiện tại số linh thạch trong người nó còn chỉ được phân nửa số đó thôi. Đó là chưa kể nó còn cần một số linh thạch để lắp vào cuốc mới có thể đào nấm được.

"Sư huynh, đòi hỏi này e hơi cao.." Trần Phi nhíu mày.

"Không cao, hoàn toàn không cao một chút nào. Tiểu sư đệ không tin thì có thể đi ra ngoài dọ giá thử xem."

Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của gã mập, trong lòng Trần Phi thấy bất lực. Nó còn có thể tìm được ai khác để tin tưởng. Rõ ràng gã mập biết rõ điều này nên nhân cơ hội bắt chẹt.

Chưa biết làm thế nào, một chủ ý chợt xuất hiện trong đầu Trần Phi. Nó cười cười.

"Sư huynh, tiểu đệ cũng chưa hề nói sẽ nhờ sư huynh đi theo bảo vệ suốt ngày như thế. Chúng ta có cách giải quyết khác mà!"

"Cách gì?" Cao Thủ nheo nheo mắt hí.

Trần Phi nghiêm mặt, bàn tay chặt mạnh vào không khí. "Nhìn sư huynh tự tin như vậy, chắc là rất tin tưởng vào bãn lãnh của mình. Đã vậy, chỉ cần sư huynh đi cùng tiểu đệ đến đó, đánh cho gã Bàng Dục Vọng kia một trận ra trò, dằn mặt là được rồi. Tin rằng sau này có cho vàng thì gã cũng không dám làm phiền tiểu đệ nữa."

Cao Thủ gật gù. "Ý kiến này cũng không tệ. Có thể được, nhưng vẫn câu hỏi cũ, sư đệ trả ta bao nhiêu?"

Trần Phi xòe hai bàn tay ra. "Mười linh thạch. Đây là cái giá cao nhất tiểu đệ có thể đưa ra."

"Ba mươi linh thạch. Đây cũng là cái giá thấp nhất để ta nhận lời." Cao Thủ lạnh lùng nói.

"Cái giá này quá cao. Sư huynh trừng trị gã kia chỉ là một cái nhấc tay, tối đa đi về chỉ trong thời gian một ngày thôi. Mười linh thạch thù lao đã rất tốt rồi." Trần Phi kiên trì thuyết phục.

Cao Thủ xua xua tay. "Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế. Thứ nhất, chưa chắc tu vi gã Bàng Dục Vọng kia đã chỉ ở tầng hai Dẫn Khí kỳ như ngươi thăm dò. Thứ hai, biết đâu gã còn có đồng bọn hoặc huynh đệ nào đó có thực lực còn cao hơn ta. Sư đệ có từng nghĩ đến nếu ta vì giúp ngươi mà xui xẻo chọc phải ổ kiến lửa thì hậu quả dẫn đến cho ta sẽ thế nào không?"

Chẳng nghe Trần Phi nói gì, Cao Thủ tiếp. "Xưa nay trong đảo những chuyện tương tự như vậy cũng không phải hiếm. Lần này giúp đỡ sư đệ, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng thực chất ta cũng phải mạo hiểm rất lớn. Ngươi nói xem cái giá ba mươi linh thạch có cao hay không?"

Trần Phi cúi đầu ngẫm nghĩ. Lời của Cao Thủ cũng đúng, tu tiên giới minh tranh ám đấu không ngừng, mấy hôm nay nó cũng đã tận mắt chứng kiến, thậm chí bây giờ còn trở thành người trong cuộc. Cái giá Cao Thủ đưa ra quả thực cũng không quá chát. Chỉ là trong người nó không còn bao nhiêu linh thạch, nếu trả cho gã ba mươi viên thì chỉ còn lại hai linh thạch, còn có thể làm nên trò trống gì.

Ít lâu sau, Trần Phi ngước lên, có chút xấu hổ nói. "Sư huynh, tiểu đệ đồng ý giá huynh đưa ra. Nhưng mà tình thế hiện giờ không cho phép tiểu đệ chi trả hết một lần, liệu sư huynh có thể cho tiểu đệ... nợ được không?"

Gã mập nghe Trần Phi đồng ý, trong lòng hơi vui vẻ một chút, rồi lại nghe nó xin được khất thì đôi mắt hí liền trợn ngược, thiếu chút nữa ngã ra bất tỉnh tại chỗ.

"Sư đệ này, đùa thế không vui đâu!"

Cao Thủ cố đè nén sự kích động muốn bóp chết thằng nhóc con trước mặt đang trào dâng trong lòng, ôn tồn nói.

"Ngươi cứ về trước đi, khi nào có đủ linh thạch lại đến tìm ta sau vậy."

Trần Phi hơi đỏ mặt. Xin thiếu nợ bị người ta từ chối, còn hạ lệnh trục khách thì làm sao nó không xấu hổ cho được.

Đi ra đến cửa, Trần Phi nhớ tới một vật, liền hỏi. "Nhẫn trữ vật thông thường có giá bao nhiêu linh thạch sư huynh biết chứ?"

Nghe nó hỏi mà gã mập thèm tống cho một đá bay ra khỏi cửa. Làm mất bao nhiêu thời gian của gã, rốt cục chẳng được con mẹ gì ngoài cục tức đang trào lên cổ họng.

Tuy vậy, là kẻ chuyên làm ăn buôn bán nên Cao Thủ có sức nhẫn nại rất tốt. Gã kiên nhẫn trả lời.

"Tùy theo cấp bậc, nhưng loại kém lắm thì cũng có giá khoảng năm mươi linh thạch."

"Nhiều như thế ư?" Trần Phi há hốc mồm. Không ngờ Mãnh Kích lại bán cho nó một cái nhân tình nặng đến thế, biết đời nào mới trả được đây.

"Thì sao?" Cao Thủ ngáp dài. Gã đang muốn đuổi vị khách dai như đỉa này ra khỏi cửa càng nhanh càng tốt.

Sau cơn xúc động, Trần Phi nhanh chóng áp chế cảm xúc trong lòng, cười nói. "Tiểu đệ có một chiếc nhẫn trữ vật. Sau khi sư huynh giúp đỡ trừng trị gã kia thì sẽ đưa nó cho sư huynh, nhưng mà sư huynh phải căn theo giá thị trường, trả lại cho tiểu đệ hai mươi linh thạch. Được chứ?"

"Đồng ý." Cao Thủ mau chóng đáp ứng, sau đó hỏi. "Ngươi có đem nó theo bên người không? Mau lấy ra cho ta xem thử."

Trần Phi lắc đầu. "Sợ bị cướp dọc đường nên tiểu đệ đã cất giấu nó ở một nơi bí mật. Chỉ cần sư huynh đi cùng tiểu đệ thì lo gì không thấy? Chẳng lẽ sợ tiểu đệ gạt huynh sao?"

Cao Thủ nhìn Trần Phi một cái. Thằng nhóc này tuy hơi ranh ma một chút nhưng chắc còn chưa có gan gạt gẫm gã.

"Thành giao. Mà này, nghe ngươi nói thì giống như gã Bàng Dục Vọng kia trước đây đã từng làm ra những việc tương tự như thế, chắc trong người gã giấu không ít của cải chứ nhỉ?"

Cao Thủ liếm liếm môi hỏi.

"Cũng có thể. Điều này thì tiểu đệ không dám cam đoan." Trần Phi đáp, trong đầu thoáng qua ý nghĩ không biết gã mập này có ý đồ gì khi hỏi như vậy.

Cao Thủ cười cười, vẻ mặt khá hài lòng, lại hỏi. "Ngươi định khi nào thì lên đường?"

"Càng sớm càng tốt. Nếu sư huynh không có gì cần thu xếp thì chúng ta xuất phát ngay bây giờ cũng được."

"Được rồi. Sư đệ chờ ta một chút, sẽ xong ngay thôi."

Cao Thủ quay vào trong động phủ lấy mấy thứ gì đó, lát sau đi ra đóng cửa lại, rồi cùng Trần Phi xuất phát.

o0o

Bàng Dục Vọng tinh thần có chút mệt mỏi ngồi tựa lưng vào gốc cây dưới bãi cỏ, đôi mắt hằn những vệt máu đỏ bầm trầm ngâm nhìn về phương xa.

Trưa hôm qua, sau khi phát hiện Trần Phi không từ mà biệt, Bàng Dục Vọng cực kỳ tức giận lập tức đuổi theo. Nhưng không ngờ thằng nhóc kia lại gian xảo đến vậy, trên đường đi lưu lại không ít dấu vết giả, đã vậy còn thay đổi phương hướng liên tục. Làm cho Bàng Dục Vọng điên cuồng sục tìm đến tận khi trời sáng nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu, đành phải thất vọng quay về.

Hơn nửa tháng nay, ngày nào Bàng Dục Vọng cũng kín đáo theo dõi Trần Phi. Gã đã sớm phát hiện ra nó hoàn toàn chẳng có chút công phu nào, ở đâu ra mà dám nói đã tu luyện đến cảnh giới Dẫn Khí kỳ tầng ba. Thật là một thằng nhóc khoác lác không biết ngượng miệng.

Bản tính Bàng Dục Vọng vốn cẩn trọng. Tuy phát hiện ra sự việc rất đáng vui mừng này, nhưng gã cũng không vội ra tay mà quyết định theo dõi thêm một thời gian, xem tình hình ra sao.

Cho đến sáng qua, khi Trần Phi tìm được khối nấm thì Bàng Dục Vọng âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến tối mọi người ngủ say sẽ hành động, thần không hay quỷ chẳng biết.

Nào ngờ Bàng Dục Vọng còn chưa kịp thực hiện mưu đồ thì thằng ôn kia đã giả vờ giả vịt đi tắm suối, sau đó biến mất dạng. Rốt cục sau bao ngày tính toán chờ đợi thì Bàng Dục Vọng chỉ nhận được con số không tròn trĩnh. Điều này khiến gã gần như phát điên, lửa giận ngập trời.

Lúc này, trong đầu Bàng Dục Vọng đang phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa đi và ở lại.

Bởi vì Bàng Dục Vọng không biết Trần Phi bỏ trốn luôn, hay là trở về tìm người nào đó che chở, sau đó dẫn đến đây để xử lý gã. Dù sao thằng nhóc này cũng là đường đệ của La Hầu đại danh đỉnh đỉnh, không thể đùa được.

Mà khổ nỗi Bàng Dục Vọng lại chưa tìm đủ số lượng nấm được giao phó, nếu bây giờ rời đi thì công sức thời gian qua đều trôi theo dòng nước, thậm chí còn bị khấu trừ năm mươi điểm cống hiến vì không hoàn thành nhiệm vụ. Việc này thật khó chấp nhận.

Đi không được, mà ở cũng chẳng xong, Bàng Dục Vọng thấy mình thật oan ức. Gã còn chưa ra tay gây tổn hại hay tỏ thái độ gì với thằng nhóc kia, thế mà tự dưng họa lại giáng vào đầu.

"Có lẽ ta đã hơi bi quan. Mà nói đi cũng phải nói lại, ta còn chưa tỏ thái độ gì. Nếu thằng nhóc kia có dẫn người đến thì chắc cũng chỉ để bảo vệ nó, đâu thể nào trực tiếp gây hấn với ta một cách vô lý thế được."

Bàng Dục Vọng tự an ủi bản thân, thấy cũng hợp lý.

Tư tưởng thông suốt, giải phóng được nỗi lo âu, lúc này Bàng Dục Vọng mới mệt mỏi đứng lên, mon men lại quả đồi trọc bắt đầu đào nấm. Công việc nhàm chán khổ ải này chẳng biết gã phải làm đến khi nào.

o0o

Đêm khuya.

Vầng trăng bị chìm khuất vào những tầng mây. Bầu trời không sao. Bóng tối bao trùm vạn vật.

Hai bóng người một gầy một béo lặng lẽ đứng trên quả đồi trọc, nhìn xuống bãi cỏ có khá nhiều những căn lều vải bên dưới.

Đây là Trần Phi và Cao Thủ. Cả hai vừa trải qua một đoạn đường dài quay lại đây. Cao Thủ vẫn bình ổn, nhưng thần sắc Trần Phi thì không được tốt lắm, khá nhợt nhạt.

Hai ngày liên tục chạy tới chạy lui, dù thể lực đã được cải thiện so với lúc trước nhưng Trần Phi cũng thấy vô cùng mệt mỏi.

"Gã kia ở lều vải nào?" Cao Thủ hất hàm hỏi.

Trần Phi đưa tay chỉ về phía bên trái. "Chính là căn lều vải màu xanh, nằm ngoài rìa kia. Sư huynh định hành động ngay bây giờ?"

Gã mập cười hềnh hệch, đôi mắt ti hí chăm chú nhìn về căn lều vải của Bàng Dục Vọng.

"Bóng đêm luôn đồng lõa với tội ác, ta không ra tay bây giờ thì còn đợi tới khi nào?"

"Cũng phải. Đã vậy, chúng ta xuống đó đi."

"Khoan đã.." Cao Thủ đột ngột ngăn cản, làm Trần Phi vừa dợm bước liền khựng người.

Vẻ mặt gã mập hơi đanh lại, âm trầm nói. "Thật sự ngươi chỉ muốn hù dọa gã kia một trận thôi sao?"

Trần Phi ngạc nhiên. "Ý tiểu đệ đúng là như vậy. Không lẽ... sư huynh có chủ ý gì khác hay hơn?"

Gã mập lắc đầu. "Hay hơn thì ta không dám chắc, làm việc gì cũng có vận may. Nhưng ta dám bảo đảm cùng ngươi, với tính cách gã Bàng Dục Vọng kia như ngươi thuật ta nghe, thì ý đồ dằn mặt gã của ngươi là cực kỳ vô ích. Hạng tiểu nhân này, ngươi càng nặng tay thì gã sẽ càng oán hận ngươi. Đến một lúc nào đó thuận tiện thì..."

"Thì sao, sư huynh?"

Cao Thủ cười một tràng khiến Trần Phi rợn người. "Hắc hắc, đến lúc thuận tiện thì ta bảo đảm gã sẽ không ngần ngại tiễn ngươi về suối vàng chầu tiên tổ."

Trần Phi thoáng rùng mình, lẩm bẩm. "Gã sẽ không liều lĩnh như vậy chứ?"

"Hừ, sao lại không? Tên kia biết rõ ngươi có quan hệ với La Hầu sư huynh, vậy mà còn dám đặt chủ ý lên người ngươi, đủ hiểu gã liều mạng thế nào."

Cao Thủ hừ mũi.

Trần Phi đắn đo một hồi rồi nói. "Sư huynh định làm thế nào cứ nói tiểu đệ rõ. Chúng ta sẽ bàn tính kỹ lại."

Cao Thủ cười lạnh, bộ mặt đầy thịt chợt lộ ra vẻ hiểm độc.

"Còn thế nào. Đã không làm thì thôi, ra tay thì nhất định không nên lưu lại hậu hoạn. Cao Thủ ta trước nay luôn sống hiền hòa với mọi người, nếu vì việc này mà lòi ra một kẻ thù ngày đêm nhìn chằm chằm vào mình thì cũng khó lòng yên ổn làm ăn."

Trần Phi chấn động, hơi lùi xa gã mập một chút, dù việc này chẳng giúp nó an toàn thêm tí nào.

Nó hít sâu một hơi, hạ giọng thì thào. "Sư huynh muốn giết Bàng Dục Vọng?"

"Phải. Dù sao cũng không phải là lần đầu ta làm chuyện này. A, sư đệ đừng tỏ ra sợ hãi ta như vậy. Hắc hắc, ta thừa nhận mình có hơi độc ác một chút nhưng tuyệt không phải hạng người lạm sát bừa bãi. Nhất là với những người đáng mến như sư đệ thì ta không bao giờ có ý xấu cả. Nếu không, trên đường đi có biết bao nhiêu cơ hội, sao ta lại không hạ độc thủ với ngươi?"

Nhìn bộ dạng lo âu, sắc mặt trắng bệch của Trần Phi, Cao Thủ thở dài nói một tràng.

Trần Phi đưa tay vuốt vuốt quả tim đang nhảy loi choi trong lồng ngực. Đúng là nó đang nghĩ liệu có phải mình đã trốn sói nhưng lại tìm trúng một con hổ về hay không.

Nhưng nghĩ lại thì đúng là Cao Thủ có rất nhiều cơ hội giết nó mà chẳng sợ ai nhìn thấy, thế mà gã không xuống tay. Có lẽ, à không, đến lúc này rồi thì nó bắt buộc phải tin gã, không còn cách nào khác.

Vừa trấn áp được cơn sợ hãi mình bị giết, bây giờ vượt qua rồi nhưng lại nghĩ đến bản thân sắp gián tiếp gây ra một án mạng thì Trần Phi lại thấy hít thở không thông, ồ ề nặng nhọc như người lên cơn hen suyễn.

Trần Phi ngồi thụp xuống, gắng gượng hít thật sâu rồi thở ra vô cùng chậm rãi. Giây lát sau, chờ cho hơi thở ổn định, nó hơi ngẩng mặt lên nói.

"Tiểu đệ đồng ý. Chúng ta hành động thế nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment