Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 35

———–Editor: Mèo————

◎ “Rõ ràng là cố ý giết người!” ( Bản cập nhật thứ hai) ◎

Thi thể nhanh chóng được chuyển đến phòng khám nghiệm pháp y của sở cảnh sát Tân Viễn.

Đầu tiên, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An kiểm tra quần áo, dưới ánh sáng yên tĩnh và dịu nhẹ của phòng pháp y, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn cả lúc ở hiện trường,  Thích Nhất An vừa quan sát vừa chụp ảnh ghi chép.

Vì thi thể bắt đầu  cương cứng nên việc cởi quần áo có chút khó khăn, Thẩm Quân Từ không muốn cắt quần áo áo để tránh phá hỏng vật chứng, vì vậy hai người lãng phí rất nhiều thời gian.

Cởi quần áo xong mới bắt đầu kiểm tra thi thể,  bước này chủ yếu là nhìn, ngửi và sờ,  Thích Nhất An vừa chụp ảnh vừa điền vào mẫu báo cáo khám nghiệm tử thi.

Làm xong những bước này mất khoảng một tiếng, tiếp theo là đo lại nhiệt độ của tử thi, Thích Nhất An ghi chép: “ Nhiệt độ của tử thi giảm tương đối nhanh.” 

“Bởi vì trước đó vẫn luôn ở trong nước nên nhiệt độ bề mặt tử thi đã thấp rồi, sau đó còn bị mất rất nhiều máu.” Thẩm Quân Từ giải thích, sau khi quan sát mắt và hốc mũi của nạn nhân, cậu cũng kiểm tra lại toàn bộ khuôn mặt của người chết, đặc biệt là môi.

Sau đó, Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng a một tiếng, chỉ vào thành trong của khoang miệng thi thể nói: “Trên môi có vết trầy xước, chỗ sườn lưỡi và bên trong khoang miệng cũng có vài vết thương nhỏ.”

Những vết thương này vô cùng nhỏ, còn bị máu che đi một phần, nếu không quan sát kĩ càng sẽ không thể nào phát hiện ra được.

Bình thường khi lặn cắn ống dẫn khí cũng không để lại mấy vết thương này, trừ khi bị kéo mạnh.

Thích Nhất An vội vàng chiếu đèn vào, nghiêng người nhìn thấy vết thương xung quanh thành trong khoang miệng: “Có nghĩa là, bình dưỡng khí của cô ấy không phải tự nhiên mà rơi ra?!”

Thẩm Quân Từ kiểm tra lại tỉ mỉ một lần nữa: “Nói đúng hơn là, những vết thương này chứng minh được việc khi ống dẫn khí rơi ra đã làm xây xước phần da bên trong khoang miệng, tình hình dưới nước rất phức tạp, rất khó nói có phải hay không chuyện bị người ta kéo ra.”

Sau khi kiểm tra bề mặt thi thể xong, họ lấy máu đi xét nghiệm.

Thích Nhất An điền xong báo cáo khám nghiệm tử thi, bèn đổi trang báo cáo khác.

Công việc của bác sĩ pháp y không đơn giản chỉ là giải phẫu kiểm tra, mỗi lần phát hiện ra thi thể đều phải tiến hành khám nghiệm tại hiện trường, sau đó mới mang về giải phẫu, khám nghiệm cẩn thận, sau cùng là ghi báo cáo khám nghiệm tử thi, mỗi một khối thi thể đều được ghi chép lại bằng một đống giấy tờ dày cộp.

Nếu không có Thích Nhất An, một mình Thẩm Quân Từ sợ là không lo liệu được hết mọi việc.

Tất cả thiết bị đều đã được chuẩn bị tốt.

Thẩm Quân Từ nói: “Bắt đầu khám nghiệm tử thi đi, lần này cậu giải phẫu chính.”

Để có thể nhìn rõ hơn, bọn họ dùng vòi nước xả sạch vết máu trên bề mặt thi thể.

Thích Nhất An dùng dao giải phẫu mở lồng ngực cô gái.

Ngay khi vừa cắt vào da, máu đã tràn ra khỏi cơ thể, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh.

Thích Nhất An hiếm khi nhìn thấy một cái xác đẫm máu như vậy, sợ mình làm sai, vô thức ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ bình tĩnh nói: “Là tụ máu, với xuất huyết do tổn thương sau khi chết.”

Sau đó lại giải thích: “Sau khi giảm áp, các phế nang bị vỡ ra là cả một quá trình, thậm chí nó còn kéo dài trong một khoảng thời gian, sau khi nạn nhân chết, máu sẽ không đông lại vào các mô xung quanh nên không tạo thành cục máu đông.”

Sau khi khoang ngực được mở ra hoàn toàn, nội tạng lộ ra, Thích Nhất An dùng tay căng thành bụng, dùng kẹp xương cạy mở xương sườn, vừa thăm dò vừa quan sát phổi của cô gái.

Toàn bộ lá phổi chứa vô số điểm nổ, các cơ quan non mềm bị xé rách từng tấc từng tấc một.

Thích Nhất An là người chưa bao giờ chửi thề cũng nhịn không được mắng một câu: “Má nó, thế này cũng thảm quá rồi.”

*

Lúc này, Cố Ngôn Sâm cũng đã liên hệ với vợ trước của Liêu Ứng Hàm, tên là Triệu Du San, là một nhà thiết kế độc lập.

Vì là người thấu tình, Cố Ngôn Sâm không gọi cô đến đồn cảnh sát mà trực tiếp đến văn phòng của cô để hỏi thăm tình hình. Cuộc trò chuyện càng thoải mái bao nhiêu thì bọn họ càng có nhiều thông tin bấy nhiêu.

Triệu Du San có văn phòng riêng trên tầng hai của một office building. Cô mặc một bộ tây trang màu trắng, phần trên áo có một đai lưng màu đen. Người phụ nữ này có mái tóc rất dài, son môi màu mận chín, toát ra khí chất ngời ngời.

Cố Ngôn Sâm đánh giá, cảm thấy cô có điểm giống với Chung Tiểu Khả, đều là những phụ nữ trẻ có sự nghiệp thành công và độc lập về tài chính.

Lục Anh giải thích sơ qua tình huống, Triệu Du San mời họ vào ngồi, rót cho bọn họ hai tách cà phê.

Sau đó, cô ngồi đối diện, nghe Cố Ngôn Sâm kể lại tỉ mỉ chi tiết của vụ án.

Triệu Du San ngước mắt hỏi: “Chuyện này xảy ra vào buổi trưa à?”

Lục Anh nói: “Đúng rồi, xảy ra vào khoảng 11:30 trưa. Bọn tôi đã hỏi qua Liêu Ứng Hàm, sau đó lập tức đến tìm cô.”

Triệu Du San đặt cà phê xuống, khịt mũi: “Tai nạn cái quỷ gì chứ? Rõ ràng là cố ý giết người!”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Dựa vào đâu cô lại nói thế?”

Triệu Du San nói: “Bởi vì ba năm trước chuyện này cũng suýt xảy ra với tôi, nếu không phải tôi cảnh giác, thì có lẽ người chết chính là tôi.”

Nghe thấy bên trong dường như có ẩn tình, Lục Anh điều chỉnh bút ghi âm, Cố Ngôn Sâm cũng nói: “Cô có thể kể lại chi tiết toàn bộ quá trình không, bao gồm cả việc quen biết và yêu đương giữa cô và Liêu Ứng Hàm.”

Triệu Du San dùng tay chỉnh chỉnh tóc: “Tôi quen hắn ở một phòng tập thể hình cao cấp, tuy huấn luyện viên của tôi là nữ, nhưng cùng hắn tập luyện đến quen mặt luôn. Sau đó, hắn chủ động theo đuổi tôi, khen tôi xinh đẹp, tôi thích đi du lịch, hắn cũng đi phượt khắp nơi, nói chung là cũng có điểm chung.”

“Có một lần tôi tình cờ ra ngoài, gặp hắn làm tình nguyện trong khu chung cư mình ở, hắn chào hỏi tôi vài ba câu, lúc đó tôi có ấn tượng vô cùng tốt với hắn. Thấy dáng người và vẻ ngoài của hắn cũng rất được, tôi bèn chấp nhận làm người yêu hắn.”

“Lúc mới yêu, hắn giống như một chú chó săn ngoan ngoãn, mỗi ngày đều làm một bữa sáng thịnh soạn, lái xe chở tôi đi làm, đón tôi ngay khi tan sở. Hắn có tất cả sự dìu dào và săn sóc của một người đàn ông, thậm chí đôi khi còn vô cùng lãng mạn. Hắn tôn sùng tôi, đối với những yêu cầu của tôi cũng ngoan ngoãn phục tùng, tôi nổi khùng với hắn, hắn vẫn đối xử với tôi tốt như cũ.”

“Có lần phải gặp khách hàng, uống say bí tỉ, hắn chăm sóc tôi cả một đêm không mảy may xâm phạm. Lúc đó tôi còn tưởng mình đã gặp được chân ái của đời mình.”

Nói đến đây, Triệu Du San cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, hắn căn bản không yêu tôi, chỉ đang cố gắng hết sức khiến tôi hài lòng, hơn nữa còn dựa theo mẫu đàn ông tôi thích mà bắt chước theo.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Bao gồm cả chuyện làm tình nguyện viên?”

Triệu Du San gật đầu: “Chắc là trong lúc vô tình, tôi từng nói thích một người có tấm lòng thiện nguyện. Sau khi bọn tôi ở bên nhau, hắn chả thèm làm chuyện đó nữa.”

“Sau đó, hắn cầu hôn tôi, tổ chức cho tôi một buổi lễ cầu hôn hoành tráng. Mặc dù lúc đó tôi chưa sẵn sàng cho lắm, nhưng trước sự chứng kiến của bạn bè và người thân trong nhà, tôi đã đồng ý. Sau khi kết hôn, hắn bắt đầu nài nỉ tôi, bảo tôi ra ngoài chơi với hắn, trong đó có hạng mục lặn. Hắn nói được lặn xuống nước là mơ ước từ nhỏ của hắn, cho tôi xem rất nhiều video, lúc nào cũng kể cho tôi nghe về vẻ đẹp của thế giới dưới nước.”

Cố Ngôn Sâm yên lặng lắng nghe, mặc dù Chung Tiểu Khả đã chết, nhưng hắn cảm thấy, những chuyện từng phát sinh trên người Triệu Du San, nhất định cũng sẽ phát sinh trên người Chung Tiểu Khả.

“Tôi là một người phụ nữ độc lập, thích du lịch và thể thao, bơi cũng khá giỏi, đối với việc lặn cũng rất hứng thú, cho nên hắn không tốn nhiều sức mà thuyết phục được tôi. Chúng tôi hứa với nhau lúc đi hưởng tuần trăng mật sẽ lặn xuống xem cảnh sắc dưới nước, sau đó tôi đã đăng kí một lớp học lặn, học các kiến thức về bộ môn này, thậm chí còn thi luôn cả chứng chỉ.”

Nói đến đây, Triệu Du San cười chế nhạo: “Sau đó, anh có thể đoán được hắn làm gì rồi đúng không.”

Cố Ngôn Sâm đưa ra lời dự đoán: “Mua bảo hiểm.”

Triệu Du San gật đầu nói: “Mua bảo hiểm tai nạn trị giá cao nhất.”

Rồi cô tiếp tục: “Lúc đó vẫn đi hưởng tuần trăng mật nên tôi cũng không phòng bị nhiều người đàn ông bên cạnh mình. Hắn dẫn tôi đến một vùng biển ít người, cùng nhau xuống nước, phong cảnh dưới nước thật sự rất đẹp. Tôi đã chụp được rất nhiều bức ảnh, bất tri bất giác theo hắn xuống vùng nước sâu. Chờ đến lúc tôi nhận ra, thì đã ở nơi sâu khoảng 20 mét dưới mực nước biển. Tôi ngẩng đầu tìm Liêu Ứng Hàm, nhưng lại không tìm thấy hắn. Sau đó tôi xoay người lại, phát hiện hắn vô thanh vô tức ở ngay sau mình, tay đang với gần bình dưỡng khí của tôi.”

Nói đến đây, Triệu Du San như đang rơi vào hồi ức, tốc độ nói chậm lại.

“Lúc đó, tôi chợt nhận ra, bọn tôi đang ở dưới nước, trừ hai bọn tôi ram xung quanh không có một ai, trên mặt biển vô cùng tĩnh lặng, ánh mặt trời cũng không còn quá chói nữa, xung quanh toàn là nước. Dưới chân là một mảng đen tối, chỉ có một bình dưỡng khí nhỏ cung cấp oxi cho mình, anh đã từng trải qua cảm giác này chứ? Kêu trời trời không biết, kêu đất đất không thưa.”

“Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi có thể sẽ bị người đàn ông này giết chết ở đây.”

“Lúc đó vô cùng hoảng loạn. Những cảnh trong quá khứ, từ khi còn bé đến khi trưởng thành như đèn kéo quân hiện lên trong tâm trí tôi, tôi cố gắng bơi về phía bờ biển một cách vô hồn, cũng may vẫn nhớ được những lời huấn luyện viên từng nói, mặc dù có hơi hoảng nhưng không phạm phải sai lầm nào. Sau khi rời khỏi hắn, tôi bơi lên bờ, đến chỗ có người. Tôi với hắn cãi nhau rất to, bảo hắn tránh xa tôi ra, hắn tỏ vẻ oan uổng nói, lúc đó chỉ muốn kiểm tra hàm lượng oxy trong bình dưỡng khí cho tôi thôi, nhưng tôi không tin bất cứ lời nào của hắn.”

“Từ hôm đó, tôi bắt đầu sợ hãi hắn, không dám ở cùng một chỗ với hắn, đề nghị phân phòng ngủ, hắn cũng không phản đối, một tháng sau, hắn làm đơn ly hôn. Tôi ký tên, kết thúc cuộc hôn nhân này.”

“Sau lần đó, tôi mắc chứng sợ hãi biển sâu, không bao giờ muốn đi lặn nữa.” Nói đến đây, Triệu Du San thở dài, “Tôi có thể khẳng định, cô gái xấu số mà hai người đang nói đến có khả năng đã gặp chuyện tương tự, nhưng cô ấy không đủ tỉnh táo, cũng không may mắn được như tôi.”

Nói rồi, cô cụp mắt xuống: “Loại đàn ông đó không chỉ tìm phụ nữ leo núi, mà còn dụ bạn đi lặn.”

Lục Anh dựa theo trình tự thủ tục, yêu cầu cô ấy ký tên, đảm bảo những gì cô ấy nói đều là sự thật.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nếu như trong tương lai bọn tôi cần cô giúp đỡ, cô sẽ ra tòa làm chứng chứ?”

Triệu Du San nói: “Được chứ, nhưng mà tôi thấy lời nói của mình cũng chẳng chứng minh được chuyện gì. Sau chuyện đó, tôi đã tìm thấy một vụ án xảy ra năm 2003, ở O quốc. Một cô gái 26 tuổi đã chết khi đang lặn với chồng mình, người nhà đều nghi ngờ cô gái đó bị chồng sát hại nhưng phán quyết cuối cùng của tòa là do người chồng “thấy người khác đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, tuy có điều kiện mà không cứu giúp dẫn đến hậu quả người đó chết” nên chỉ bị kết án 5 năm tù giam. Chưa kể đây là ở Trung Quốc, nghe hai người kể thì Liêu Ứng Hàm cũng đã cố hết sức để cứu giúp rồi.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Tôi hiểu.”

Đây coi là vụ án đơn giản nhất, nhưng cũng là vụ án phức tạp nhất.

Đơn giản thể hiện ở việc họ gần như đã có thể xác nhận Liêu Ứng Hàm có liên quan đến vụ án bằng một loạt các dấu hiệu.

Phức tạp ở chỗ, bọn họ rất khó có thể tìm được nhân chứng lẫn bằng chứng để Liêu Ứng Hàm đền tội.

Sau khi từ biệt Triệu Du San, Cố Ngôn Sâm trở về sở cảnh sát, hỏi Bạch Mộng: “Bên cô có tiến triển gì không?”

Bạch Mộng nói: “Bọn tôi đã gặp cha mẹ của nạn nhân.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Bọn họ có đưa ra được manh mối nào không?”

Bạch Mộng nói: “Ba mẹ Chung Tiểu Khả đều là giáo viên, cách hành xử rất đúng mực, không nói gì quá đáng cả, nhưng tôi nhìn ra, bọn họ cũng đang nghi ngờ người chồng giết vợ mình.”

“Có lý do cụ thể không?”

“Cũng không có lý do cụ thể nào cả, ba mẹ Chung Tiểu Khả nói cuộc hôn nhân này diễn ra rất nhanh chóng, bọn họ phản đối rất gay gắt ngay từ đầu. Liêu Ứng Hàm nhỏ tuổi hơn Chung Tiểu Khả, đã từng kết hôn một lần, gia cảnh cũng không tốt. Lúc tổ chức hôn lễ, nhà Liêu Ứng Hàm chỉ có một mình người chú tham dự hôn lễ, còn lại thì chẳng có người thân nào đến.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Còn những người khác thì sao, cô đã hỏi những người có liên quan chưa?”

Bạch Mộng nói: “Cũng chỉ có manh mối rời rạc. Huấn luyện viên lặn của Chung Tiểu Khả nói anh ta không thể hiểu tại sao thảm kịch như vậy lại xảy ra, dựa theo lời kể của anh ta, Chung Tiểu Khả lúc lặn rất có linh tính, mỗi lần lặn xuống đều vô cùng cẩn thận.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhân viên cứu hộ ở hiện trường có cung cấp thêm thông tin, anh ta nói khi Chung Tiểu Khả được cứu lên, anh ta có nhìn thấy một mảnh nhựa trôi trên mặt biển, lỡn cỡ bàn tay. Lúc ấy, anh ta vội cứu người cũng không có thời gian vớt lên xem là cái gì. Nhưng anh ta nói mình không nhìn kỹ nên có khi là rác cũng không chừng.”

Sau khi nói xong, Cố Ngôn Sâm hỏi lại: “Các tài khoản trên mạng xã hội thì sao? Có xảy ra chuyện gì bất thường không?”

Bạch Mộng lắc đầu: “Tôi đã xem những bài đăng gần đây, không phát hiện điều gì bất thường cả, nhưng bài đăng trước khi kết hôn của bọn họ thì lại có một số vấn đề. Sau khi Liêu Ứng Hàm ly hôn với vợ cũ, hắn một chân dẫm tám chiếc thuyền, bạch tuộc cũng chẳng linh hoạt bằng hắn. Sau khi vớt được Chung Tiểu Khả từ “ao” ra, mới dần dần xa lánh những người phụ nữ khác.”

Nghĩ nghĩ một lúc, Bạch Mộng nói thêm: “Chung Tiểu Khả rất thích quay VLOG, vài ngày trước đều ghi lại hành trình du lịch của bọn họ dưới dạng VLOG, đã đăng một vài VLOG lên mạng, để tôi tải về gửi cho mọi người xem.”
Bình Luận (0)
Comment