Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 36

phuongpham——-Editor: Mèo——-

◎ Thắng hay bại đã sắp được quyết định. ◎

Lúc hỏi đến đoạn này, Liêu Ứng Hàm cảm thấy miệng mình khô khốc.

Hắn ta nóng lòng muốn thoát khỏi bầu không khí áp lực này, run giọng mở miệng nói: “Có thể cho tôi xin ngụm nước được không? ”

Cố Ngôn Sâm trong tai nghe nói với Bạch Mộng một tiếng, Bạch Mộng đứng dậy rót nước cho Liêu Ứng Hàm, gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, đưa vào.

Liêu Ứng Hàm nhận lấy cốc nước, ở đó cúi đầu uống nước, Cố Ngôn Sâm cũng không thúc giục.

Hắn nhìn điện thoại di động, đứng lên thì thầm vài câu với cảnh sát ở bên cạnh, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cố Ngôn Sâm đi thẳng đến phòng quan sát, cục trưởng Đinh chào hỏi hắn: “Đội trưởng Cố, hỏi hay lắm, cũng nên nghỉ ngơi một chút. ”

Cố Ngôn Sâm khoát tay: “Đợi cháu hỏi xong rồi tính tiếp ạ. ”

Hắn lấy tập tài liệu đã được chuẩn bị từ trước, trong đó có phần tài liệu mà hắn sắp xếp cả từ đêm qua, không có vấn đề lớn gì cả.

Cố Ngôn Sâm quay sang Thẩm Quân Từ, Thẩm Quân Từ đưa ảnh chụp cho hắn.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Lấy hết đồ, đợi khoảng năm phút, Cố Ngôn Sâm mới vào lại phòng thẩm vấn.

Thấy cảnh sát phụ trách chính buổi thẩm vấn lại bước vào, Liêu Ứng Hàm ngẩng đầu nhìn qua, sau đó hắn ta nhìn thấy tập tài liệu trong tay Cố Ngôn Sâm.

Trái tim của Liêu Ứng Hàm lại lơ lửng, hắn không biết sẽ có thứ gì bên trong xấp tài liệu dày cộp như vậy. 

Cố Ngôn Sâm đã thay đổi vẻ lịch thiệp, nghiêm túc đi tới trước bàn của Liêu Ứng Hàm.

Hắn đặt một chồng tài liệu lên trên bàn: “Liêu Ứng Hàm, chúng tôi đã nhận được một số vật chứng mới nhất từ pháp y và cảnh sát điều tra. Anh không nói sự thật với chúng tôi. ”

Câu này được hỏi cho thấy cuộc thẩm vấn đã bước vào giai đoạn gây áp lực.

Đây là lời buộc tội trực tiếp chống lại nghi phạm.

Liêu Ứng Hàm toát mồ hôi hột: “Tôi không nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật…”

Cố Ngôn Sâm ngắt lời hắn ta: “Đây là một vụ án giết người được lên kế hoạch cẩn thận, anh đã giết Chung Tiểu Khả, mục đích là để lừa gạt lấy số tiền bảo hiểm cao ngất ngưởng kia. Là cảnh sát, chúng tôi đã thấy qua rất nhiều trường hợp như vậy, nhiều nghi phạm sẽ cảm thấy những chuyện bọn họ làm sẽ chẳng ai biết được. Nhưng thực tế, cảnh sát sẽ kiểm tra tất cả các vật chứng, cũng sẽ kiểm tra các chi tiết trên cơ thể nạn nhân… Tôi chắc chắn anh đang nói dối, anh chính là hung thủ đã giết vợ mình.”

Sau khi nói xong những lời này, Cố Ngôn Sâm không nói nữa, giữ im lặng, nhìn chằm chằm Liêu Ứng Hàm.

Liêu Ứng Hàm vô thức ngẩng đầu nghe Cố Ngôn Sâm nói, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

Nếu như vợ hắn ta chết vì tai nạn ngoài ý muốn, hắn ta bây giờ đáng lẽ phải vô cùng xúc động và mất lý trí.

Người bình thường sẽ phải tức giận với những lời chỉ trích của cảnh sát, sẽ khàn giọng hét lên rằng họ đang đổ lỗi cho hắn, nói rằng đây chỉ là một tai nạn.

Nhưng bây giờ hắn ta đã bị cuốn vào nhịp điệu của cuộc thẩm vấn, bắt đầu suy nghĩ về sự logic trong đó, theo lời Cố Ngôn Sâm hồi tưởng lại xem mình có bỏ sót chi tiết nào hay không.

Đây chính là suy nghĩ của thủ phạm.

Phản ứng đăm chiêu này của hắn ta càng khiến cảnh sát khóa chặt hắn ta chính là hung thủ.

Sau đó Liêu Ứng Hàm bỗng nhiên phát hiện, cảnh sát phía đối diện vẫn đang trầm mặc, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Liêu Ứng Hàm cảm thấy có một luồng áp lực ập đến

Hắn ta chưa bao giờ biết sự yên tĩnh lại có thể khiến hắn ta khó chịu như vậy.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, trong nháy mắt, hắn ta thậm chí còn quên cả thở, cho đến tận khi vì thiếu oxy, mà ho khan.

Tiếng ho đã phá vỡ sự im lặng.

Liêu Ứng Hàm cảm thấy mình nhất định phải nói một chút gì đó, đầu óc rối loạn, hắn ta bắt đầu biện minh: “Tình cảm của vợ chồng tôi rất tốt, lần này ra biển, tôi hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, đây thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bọn tôi …”

Cố Ngôn Sâm lấy ra mấy tấm ảnh thi thể, đặt trước mặt hắn ta.

Liêu Ứng Hàm cúi đầu nhìn, người phụ nữ trong ảnh vô cùng thê thảm, miệng mũi đều chảy máu, ảnh chụp lập tức kéo hắn ta trở lại buổi sáng mấy ngày trước, trên bãi cát ở bờ biển.

Liêu Ứng Hàm chỉ nhìn thoáng qua, rồi che mắt lại, giống như không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Nhịp tim của hắn ta tăng lên nhanh chóng dưới áp lực nặng nề, hắn cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Cố Ngôn Sâm lại mở miệng: “Tôi biết vừa rồi anh không nói thật, anh phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra dưới nước ngày hôm đó. ”

“Dưới nước… Dưới nước… Khi đó…” Thanh âm Liêu Ứng Hàm bắt đầu run rẩy, “Tôi không làm gì cả, tôi thật sự rất yêu vợ tôi… Đó chỉ là một tai nạn. ”

“Anh là một người chồng chu đáo, tại sao lại để cho vợ mình xảy ra chuyện trước mắt mình?” Cố Ngôn Sâm lặp lại câu hỏi thẩm vấn trước đó.

Những lời đó đều được Liêu Ứng Hàm lặp đi lặp lại.

Đã tạo nên lớp ngụy trang hoàn hảo cho hắn.

Mà lúc này, câu hỏi ngược này giống như dây thừng, gắt gao khóa chặt cổ họng hắn, trở thành gông cùm trói buộc hắn.

Liêu Ứng Hàm phát hiện bản thân bắt đầu mất kiểm soát, hắn lần lượt hồi tưởng lại quá trình vợ mình chết vào ngày hôm đó.

Cô ấy hoảng sợ, run rẩy, sau đó bắt đầu hộc máu, ánh mắt cuối cùng của cô ấy nhìn hắn…

Liêu Ứng Hàm cho dù vô tâm vô phế, cũng không thể hoàn toàn thờ ơ trước cái chết của một người.

Những hình ảnh đó giống như những cảnh quay của phim kinh dị, không ngừng ăn mòn bộ não của hắn ta.

Là một kiểu tra tấn và hành hạ tinh thần hắn ta.

Hắn cảm thấy khó chịu.

Cố Ngôn Sâm cúi thấp người nhìn xuống, tiếp tục gây áp lực cho Liêu Ứng Hàm: “Cái chết của vợ anh có liên quan gì đến anh không? ”

“Tôi không…”

“Liêu Ứng Hàm, anh phải đối mặt với những gì mình đã làm, nói cho bọn tôi biết dưới nước đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi …”

“Tôi hiểu, anh bởi vì áp lực quá lớn nên mới nói quàng. Là người thì ai cũng sẽ phạm phải sai lầm, anh chỉ cần đối mặt với những sai lầm đó, thẳng thắn nói ra tất cả mọi thứ, chúng ta có thể kết thúc cuộc thẩm vấn hôm nay tại đây. ”

Toàn bộ quá trình thẩm vấn chính là một trò chơi tâm lý.

Cố Ngôn Sâm không ngừng cắt ngang lời nói của Liêu Ứng Hàm, nhưng lại không quá gay gắt, hắn vẫn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện. Nhưng mỗi một câu nói đều giống như thêm một tảng đá mới vào lòng Liêu Ứng Hàm.

Đây là một kỹ thuật thẩm vấn để ngăn chặn nghi phạm nói ra sự phủ nhận.

Những người ngồi trong phòng quan sát tập trung hết tinh thần vào quá trình thẩm vấn.

Thẩm Quân Từ có thể cảm giác được, lòng tin ban đầu của Liêu Ứng Hàm đang dần bị Cố Ngôn Sâm phá hủy.

Không gian chật hẹp, sự mệt mỏi và tâm lý chịu áp lực nặng nề, sự biện minh của nghi phạm càng ngày càng yếu đi.

Toàn bộ cuộc thẩm vấn sẽ kéo dài vài giờ, nhưng điểm đột phá thực sự thường chỉ tìm thấy trong vài phút.

Lục Anh đóng xong vai cảnh sát xấu cũng đi vào phòng quan sát, nhìn diễn biến bên trong, cậu ta cảm khái nói: “Miệng người đàn ông này quá cứng rắn, nếu tôi là hung thủ, chỉ sợ lúc này đã nói rồi…”

Áp lực cực lớn truyền qua kính trong phòng quan sát.

Bạch Mộng còn có chút lo lắng, cô nhíu mày nói: “Đây là một người đàn ông có thể bình tĩnh giết chết người vợ đầu gối tay ấp ở biển sâu, muốn hắn thú nhận sao có dễ dàng như vậy được? ”

Cục trưởng Đinh ngưng thần nhìn Cố Ngôn Sâm bên trong, ông cảm giác được lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.

***

“Là do em ấy thao tác sai, đây là sự cố ngoài ý muốn…” Ánh mắt Liêu Ứng Hàm né tránh, hắn gian nan lặp lại những lời này dưới sự áp lực vô cùng lớn.

“Anh vẫn không chịu nói thật.” Cố Ngôn Sâm thở dài một tiếng, lấy ra một tấm ảnh, đặt lên mặt bàn: “Anh có biết thứ này không? ”

Đối mặt với sự phản kháng tiêu cực của Liêu Ứng Hàm, Cố Ngôn Sâm thay đổi sách lược, bắt đầu đưa ra chứng cứ liên quan đến vụ án.

Liêu Ứng Hàm nhìn thoáng qua, tim đột nhiên chậm lại một nhịp.

Hắn ta mở to hai mắt không thể tin được, đó là một chiếc máy ảnh, hơn nữa còn là máy ảnh chống thấm nước của Chung Tiểu Khả.

Liêu Ứng Hàm vẫn cảm thấy, toàn bộ chuyện xảy ra ở biển, chỉ cần hắn ta chịu  đựng được áp lực, là có thể tránh được một kiếp, nhưng hắn ta tuyệt đối không thể ngờ, cảnh sát thế mà lại có chứng cứ.

Không, không thể nào…

Liêu Ứng Hàm sắp xếp suy nghĩ.

Hắn ta nhớ rõ khi đó Chung Tiểu Khả cầm máy ảnh, để thuận tiện cho việc chụp ảnh tự sướng, cô đã tháo ra khỏi cổ, khi bọn họ vùng vẫy dưới nước, máy ảnh rơi xuống đáy biển.

Nó ở sâu dưới đáy biển, sao có thể dễ dàng trục vớt như thế được?

Nói không chừng cảnh sát dùng kiểu máy tương tự để lừa gạt mình. Ngay cả khi nó là máy ảnh của cô ta, cũng không hẳn có cảnh video trong khoảng thời gian cuối cùng đó.

Nghĩ như vậy, Liêu Ứng Hàm cảm giác như trên đầu được dội vào một chậu nước lạnh, khiến cho cả người hắn ta trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Nghĩ tới đây, Liêu Ứng Hàm nhấc khóe miệng giật giật một chút: “Đây có thể là máy ảnh mà bọn tôi làm rơi, nếu có thể chụp được cái gì thì càng tốt, vừa vặn có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi. ”

“Rất trùng hợp, máy ảnh vừa vặn ghi lại tình hình hai người đang ở dưới nước…” Cố Ngôn Sâm lấy ra một tấm ảnh chụp màn hình, chọn một tấm rõ ràng nhất, tiến hành tối ưu hóa mấy lần.

Tuy nhiên, bức ảnh cũng không được rõ ràng lắm. Chỉ có thể lờ mờ nhận ra hai bóng người, trong bức ảnh là Liêu Ứng Hàm ôm lấy Chung Tiểu Khả từ phía sau.

Liêu Ứng Hàm khàn giọng nói: “Lúc đó tôi ôm lấy em ấy từ phía sau… Chẳng qua đó là vì cứu em ấy, tôi đang cố gắng nâng em ấy lên…”

Nhưng hắn ta lại nghĩ đến một loại hành động phía sau, nếu như đều được ghi lại…

Hắn ta cố gắng giả bộ trấn tĩnh, mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt toàn bộ lưng áo.

Cố Ngôn Sâm nói: “Cứu cô ấy sao? Anh từng nói mình đang cố gắng đưa cô ấy lên mặt nước, nhưng điều này lại không khớp với những thứ mà máy ảnh quay lại được.”

Liêu Ứng Hàm cắn răng vẫn cứng miệng: “Ở dưới nước, vị trí tự nhiên có thể thay đổi bất cứ lúc nào, máy ảnh khẳng định không quay  lại được toàn bộ quá trình. ”

Hỏi tới đây, Cố Ngôn Sâm cũng không thể không cảm khái tố chất tâm lý của Liêu Ứng Hàm rất mạnh, trong hoàn cảnh áp lực cao như vậy, hắn ta còn có thể phát hiện ra những chi tiết như thế, không bước vào bẫy.

Lại tránh được một lần hỏi thăm, tim Liêu Ứng Hàm đập liên hồi, trong đầu hắn ta hai thanh âm vang lên cùng lúc.

Một người nói: Cảnh sát biết hết rồi, rất nhanh mày sẽ phải ngồi tù.

Một người khác nói: không thể thừa nhận thua cuộc, không thể nới lỏng, nới lỏng là sẽ chết.

Hắn ta ngậm miệng lại, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Cố Ngôn Sâm, hít một hơi thật nhanh.

Liêu Ứng Hàm dù sao cũng là dân thể thao, hắn ta là một người có thể lực và sức chịu đựng đều vô cùng tốt, dưới áp lực cao như vậy, hắn ta nhớ tới mỗi lần mình rèn luyện, khi trọng lượng tăng lên, cả người vô lực, nhưng vẫn có thể dựa vào ý chí ngoan cường để kiên trì.

Hiện tại cũng vậy, kiên trì một chút, có lẽ có thể thoát tội!

Hắn ta tỉnh táo lại, đây chỉ là lời nói của cảnh sát, nếu hắn ta nhận thua, sẽ bị phán tử hình!

Nếu có bằng chứng mang tính quyết định, cảnh sát sẽ không ở đây và nói chuyện vô nghĩa với hắn ta, họ sẽ thẳng tay tống hắn ta vào tù.

Nghĩ đến đây, Liêu Ứng Hàm tiếp tục giả vờ bình tĩnh, một lần nữa nhấn mạnh: “Cái chết của vợ tôi không liên quan gì đến tôi!” ”

Cùng lúc đó, trong phòng quan sát vang lên một mảng tiếng tiếc hận.

Bọn họ đã cho rằng, Liêu Ứng Hàm sẽ thú nhận, nhưng thật không ngờ, người đàn ông này lại vượt qua được.

Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn đối thủ trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn tựa hồ đã sớm đoán trước được người đàn ông vẫn có thể tiến hành lần phủ nhận này, mà trong tay hắn, còn nắm đòn sát thủ có thể đánh bại đối phương hoàn toàn.

Thắng hay bại đã sắp được quyết định.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Một số phương pháp thẩm vấn có nguồn gốc từ “Thẩm vấn hình sự và lời thú tội”.

Cầu bình luận ~ Bình luận sẽ được thêm vào lúc 6 giờ tối, và có một bản cập nhật nữa thì vụ này sẽ kết thúc. 

Các bạn có muốn hoàn thành vụ án này trong ngày hôm nay không?
Bình Luận (0)
Comment