Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 39

====================================

◎ “Đây chắc chắn là kẻ phóng hỏa! “(Bản cập nhật thứ hai)◎

Công tác khám nghiệm hiện trường được tiến hành một cách có trật tự.

Theo thời gian, chân trời dần dần lộ ra màu trắng.

Việc kiểm tra hiện trường hoàn tất, ngoại trừ dấu chân thần bí kia, không tìm được thêm manh mối nào khác.

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An cùng nhau thu thập thi thể. Do bị thiêu rụi, thi thể rất cứng, hai người phải mất rất nhiều công sức mới đưa được ba thi thể vào túi đựng xác.

Thi thể được chuyển lên xe chở thi thể, nhồi nhét phía sau vô cùng cẩn thận.

Lục Anh mang theo cảnh sát địa phương, hỏi thăm hàng xóm xung quanh.

“Gia đình họ là người như thế nào?”

“Người nhà họ đều rất tốt, bọn tôi sống nhiều năm ở đây nhưng chưa bao giờ thấy người nhà bọn họ đỏ mặt.” Những người hàng xóm suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng hình như trước đây họ rất sợ một người thì phải.”

“Sợ ai?” Lục Anh vội vàng đuổi theo truy vấn, “Có thể nói cụ thể hơn không?”

“Bọn tôi cũng không rõ lắm, trước khi thi đại học, ba của Kiều Tư Tư thường đưa đón con bé đi học.”

Lục Anh ghi lại manh mối này, hỏi tiếp: “Gia đình họ thường qua lại với những ai?”

“Hình như bình thường cũng không nhiều người đến thăm hỏi cho lắm, thỉnh thoảng sẽ có vài người bạn của cô con gái đến để làm bài tập về nhà.”

Hỏi hàng xóm xong, chỗ Bạch Mộng rất nhanh đã tìm ra điện thoại di động của một nhà ba người, ba chiếc điện thoại di động đều đã bị thiêu rụi trong đám cháy, gần như đã không còn khả năng phục hồi. Tuy nhiên, nhật ký cuộc gọi đã được lưu lại.

Cô xem danh sách cuộc gọi: “Sáng nay có hai cuộc gọi vào điện thoại di động của Kiều Tư Tư. Tôi đã đi kiểm tra, chủ sở hữu là một người tên Thu Hiểu Tuyết, năm nay mười tám tuổi. ”

Lục Anh nói: “Tuổi này thì chắc là bạn học của Kiều Tư Tư rồi.”

Vừa nói đến đây, thì nhìn thấy một cô gái trẻ chạy tới từ con ngõ nhỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa, chạy một mạch lên, nhìn thấy ngôi nhà bị cháy, nước mắt giàn giụa.

Cô gái chạy ra ngoài dây cảnh giới, bị Bạch Mộng ngăn lại.

“Làm sao có thể như vậy… Sao lại như vậy…” Cô gái che miệng run rẩy nói, sau đó liền khóc lên. Cô bé lôi kéo Bạch Mộng hỏi, “Em vừa nghe tin đã chạy đến đây, có cứu được Kiều Tư ra không chị? Cậu ấy… Người nhà cậu ấy chẳng lẽ đều…”

Bạch Mộng nói: “Đêm qua, cả ba người trong gia đình họ đều chết trong vụ hỏa hoạn.”

Lục Anh hỏi cô bé: “Em tên là gì? Có phải là bạn cùng lớp của Kiều Tư Tư không? ”

Nước mắt của cô gái vẫn chưa ngừng rơi, khóc một lúc rồi mới lau nước mắt, ổn định lại giọng nói: “Em tên Thu Hiểu Tuyết, là bạn học cùng lớp của cậu ấy, buổi sáng em có gọi cho cậu ấy nhưng không thấy ai trả lời.”

Bạch Mộng an ủi cô bé vài câu, mở miệng hỏi: “Bọn chị đang điều tra nguyên nhân của vụ cháy, nếu em là bạn cùng lớp của cô bé, có biết thông tin gì không?”

Thu Hiểu Tuyết chần chừ một hồi, gật đầu: “Em…Em biết một chuyện.”

Bạch Mộng nhìn thấy trên xe còn có chỗ ngồi, thương lượng với Cố Ngôn Sâm một chút, nói với cô bé: “Vậy em có thể theo bọn chị một chút được không, bọn chị cần hỏi em một số thông tin liên quan.”

❁❁❁

Xe cảnh sát chở Thu Hiểu Tuyết và một nhóm người người trở về cục thành phố.

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An đi khám nghiệm thi thể, Cố Ngôn Sâm cùng Bạch Mộng tiến hành hỏi thăm Thu Hiểu Tuyết.

Bạch Mộng lấy sổ ghi chép ra, ghi thông tin cá nhân của Thu Hiểu Tuyết.

Cô mở miệng hỏi cô bé: “Hàng xóm của cô bé nói hình như Kiều Tư Tư đang sợ ai đó, em biết tình hình cụ thể không?”

Thu Hiểu Tuyết nói: “Em chỉ biết, ba cậu ấy đưa đón một thời gian, chắc là khoảng một tháng, nói là sợ cậu ấy đi học không an toàn. Em hỏi cậu ấy nhiều lần thì cậu ấy đều nói không biết.”

Bạch Mộng hỏi cụ thể thời gian Kiều Tư Tư Được đưa đón, lại tiếp tục hỏi Thu Hiểu Tuyết: “Cô bé có bạn trai không? ”

Thu Hiểu Tuyết lắc đầu: “Em là bạn thân của cậu ấy, cậu ấy có chuyện gì cũng kể cho em biết, chắc chắn cậu ấy chưa từng có bạn trai. Cậu ấy nói tuổi này yêu đương rất dễ chia tay nên khi lên đại học, cậu ấy sẽ tìm sau.”

Bạch Mộng lại hỏi: “Vậy có người đàn ông nào dây dưa với cô bé không?”

Thu Hiểu Tuyết lại lắc đầu: “Cậu ấy không phải là người ăn chơi, ăn mặc cũng rất giản dị, hầu như không nói chuyện chứ đừng nói là tiếp xúc với người lạ.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Lần cuối cùng em gặp Kiều Tư Tư là khi nào?”

Thu Hiểu Tuyết cúi đầu: “Ngay chiều hôm qua thôi ạ. Bọn em tặng quà cho nhau, cậu ấy sắp đi du học, bọn em sẽ không ở cùng một thành phố. Cơ hội gặp nhau cũng ít hơn.”

Bạch Mộng hỏi tiếp: “Hai em trở thành bạn như thế nào vậy?”

Thu Hiểu Tuyết kể lại chi tiết: “Bọn em là bạn học cùng lớp, nhà lại ở gần nhau. Có một lần phải làm bài tập nhóm, yêu cầu hai người một nhóm, số học sinh lớp em chia ra bị lẻ, Kiều Tư Tư thấy em chưa có nhóm, bèn hỏi giáo viên có thể cho nhóm bọn họ thêm một người hay không, giáo viên đồng ý, bọn em làm bạn với nhau từ đó.”

“Kiều Tư Tư là người như thế nào?”

Thu Hiểu Tuyết nói, “Cậu ấy… là người hoạt bát, vui vẻ, nhân duyên rất tốt, mặc dù học lại, nhưng mối quan hệ với các bạn cùng lớp rất tốt, đối xử với em cũng rất tốt.”

Sau đó, Cố Ngôn Sâm lại hỏi cô bé thêm một số chuyện liên quan đến gia đình Kiều Tư Tư, bao gồm cả những người thường xuyên đến nhà, thời gian nghỉ ngơi hàng ngày.

Thu Hiểu Tuyết biết câu nào thì trả lời câu đấy, vẻ mặt không giấu được sự buồn bã: “Chú và dì rất tốt, lúc em  đến nhà chơi họ còn làm sủi cảo cho em ăn nữa.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Em nghe tin vụ hỏa hoạn từ đâu?”

“Nhà em cách đó không xa, đêm qua, em nghe thấy tiếng xe cứu hỏa, cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm xuống dưới nhà, thì nghe dì lao công nói khu này có nhà bị cháy. Trong lòng em rất sợ hãi, sợ đó là nhà của Kiều Tư Tư… Vội vàng chạy đến.” Cô bé nói đến đây thì che mặt, “Vì sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ…”

Hỏi thăm kết thúc, Bạch Mộng bảo cô bé ký tên, rồi lưu lại phương thức liên lạc, nếu có việc gì cần sẽ liên hệ.

Cố Ngôn Sâm nhìn ảnh Kiều Tư Tư, hoạt bát, vui vẻ, quan hệ xã hội đơn giản, một cô bé vẫn còn đang đi học, tại sao lại rước họa sát thân vào người?

❁❁❁

Tiễn Thu Hiểu Tuyết đi, Cố Ngôn Sâm bảo Bạch Mộng lấy video giám sát từ tối hôm qua.

Tổ vật chứng cũng đã lấy dấu chân để lại trên bệ cửa sổ. Kích thước dấu chân là giày số 42, hoa văn và kích thước giày không giống với giày của cha Kiều.

Lúc xem video giám sát, Bạch Mộng phát hiện ra một số manh mối, cô gọi Cố Ngôn Sâm đến trước máy tính: “Trước ba giờ sáng hôm qua, một camera giám sát gần đó đã chụp được bóng dáng của một người đàn ông. ”

Cố Ngôn Sâm và Lục Anh cùng nhau tụ lại, nhìn về phía màn hình máy tính, đó là một người đàn ông không thấp, đeo khẩu trang, đi rất nhanh, đầu hơi cúi xuống, chợt lóe lên trong camera.

Sau đó không lâu, một camera khác ghi lại, từ xa đã nhìn thấy, nhà họ Kiều dần dần bốc cháy.

Xuất hiện gần hiện trường lúc 3 giờ sáng, có dấu hiệu khả nghi, vội vã bỏ chạy, người này rất đáng ngờ.

Lục Anh hưng phấn: “Đây chắc chắn là kẻ phóng hỏa!”

Cố Ngôn Sâm bảo Bạch Mộng sao chép hình ảnh của người đàn ông này ra, chuẩn bị tiến hành điều tra thêm.

Mặt khác, sau khi thảm kịch nhà họ Kiều xảy ra, một người dì của Kiều Tư Tư đi tới cục thành phố, cung cấp cho bọn họ manh mối quan trọng.

Người dì nghe họ nói xong bèn nói ra sự thật: “Trước đây em trai tôi đang trốn em vợ của hắn! ”

“Anh trai tôi và tôi đã phàn nàn nhiều lần! Em vợ của anh ấy, cũng là cậu của cháu gái tôi, rất thích đánh bạc ở quê. Đánh đến mất cả nhà, sau đó bắt đầu vay mượn tiền của họ hàng, chị hắn cho mượn hai lần, tổng cộng là hơn mười vạn (gần 360 triệu VNĐ), sau đó đã không trả được tiền, còn muốn mượn thêm…”

Bạch Mộng vừa nghe vừa ghi, đầu năm nay mấy ai không có người thân cực phẩm? Cảm giác như một con quỷ đói đòi nợ, vay xong tiền thì rời đi, nhưng lại một đi không trở lại.

“…… Người em vợ đó đến nhà anh ấy làm loạn hai lần, nhà anh ấy không chịu được bèn báo cảnh sát, sau đó em vợ nó nói, chị hắn có cuộc sống tốt đẹp như vậy, thế mà không giúp hắn, không muốn cho hắn một con đường sống, hắn sống không được, thì cả nhà bọn họ cũng đừng mong yên ổn.”

“Năm nay lúc cháu gái tôi còn đang ôn thi đại học, em vợ của nó đến thành phố, chặn trên đường cháu gái tôi tan học, thiếu chút nữa bắt cóc con bé. Hắn ta nói, nếu không đưa tiền sẽ bán Kiều Tư để đổi lấy tiền tiêu xài. Thật tội nghiệp cháu gái của tôi mà, nó sợ đến mức hai ngày không dám đi học, sau đó thì anh ấy bắt đầu đưa đón con bé đi học.”

Bạch Mộng đối với chuyện như vậy vô cùng đồng cảm, một cô bé, trên đường tan học về bị cậu mình bắt cóc, khẳng định đã vô cùng sợ hãi.

“Lúc đó cháu gái tôi rất sợ người cậu này, sợ cậu nó quay lại, tìm đến nhà gây chuyện. Vì vậy, khi nhà anh ấy gặp hỏa hoạn, tôi bỗng nhiên nghĩ đến điều này. Không phải là tên em vợ đó làm chứ? ”

Nói đến đây, người phụ nữ che mặt: “Anh trai tôi thật đáng thương mà, cháu gái bé bỏng của tôi, cả nhà đều mất rồi…”

Bạch Mộng mở video giám sát tối hôm qua, cho người dì nhận dạng, người phụ nữ đó xem một lúc thì nhíu mày nói: “Tôi cũng chỉ gặp hắn ta một lần trong đám cưới của anh trai, đã nhiều năm không gặp, video này tối quá, không nhìn ra được.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. ”

Tiễn người dì kia đi, Bạch Mộng lấy tư liệu về người cậu của Kiều Tư Tư ra.

Hắn ta tên là Ngụy Ứng Thiên, xét về tài sản thì quả nhiên là nợ nần chồng chất, căn nhà hắn ta đứng tên đã bán đi vào năm ngoái, còn vay mượn không ít, họ hàng đều tránh hắn ta như tránh tà.

Hơn nữa người cậu này tính tình nóng nảy, có một năm ăn tết, trong nhà có một người họ hàng từ chối yêu cầu của hắn ta mà suýt ăn một nhát dao vào người.

Bọn họ cũng tìm thấy lịch sử báo cảnh sát trong hệ thống của nhà họ Kiều.

Mới hai tháng mà người cậu này đã nợ nần chồng chất, vì để trốn nợ đã không biết đi đâu, thẻ ngân hàng dưới danh nghĩa cũng đã ngừng hoạt động, lần cuối cùng phát hiện tung tích của hắn ta là ở Thụy Thành.

Bởi vì Ngụy Ứng Thiên là một kẻ phạm tội thường xuyên, từng có tiền án, nên quá trình bắt giữ diễn ra cực kì nhanh chóng.

Cố Ngôn Sâm phát lệnh truy nã Ngụy Ứng Thiên trong hệ thống cảnh sát, hy vọng cảnh sát các khu vực hỗ trợ tìm ra tung tích Ngụy Ứng Thiên.

Sau đó Cố Ngôn Sâm bắt đầu yêu cầu cảnh sát dưới trướng khôi phục lại điện thoại di động và các tài khoản mạng xã hội của gia đình này, thứ đầu tiên lấy ra được là một ít thông tin của Kiều Tư Tư.

Cố Ngôn Sâm dùng điện thoại đăng nhập vào tài khoản của cô gái, các tin nhắn nối đuôi nhau hiện lên.

Tin nhắn tương đối bình thường, có thêm một số nhóm lớp, Kiều Tư Tư là người đơn giản nên cũng không có ghi chép gì đặc biệt.

Thậm chí số người liên hệ còn ít hơn cả bên WeChat, trong những cuộc trò chuyện gần đây, Cố Ngôn Sâm thấy tài khoản tương tác nhiều nhất, là một tài khoản có ảnh đại diện hình hoạt hình. Hắn mở ra, so sánh số điện thoại di động đã được xác nhận một chút, số đó là của Thu Hiểu Tuyết.

Lật xem lịch sử trò chuyện, vẻ mặt Cố Ngôn Sâm lại càng thêm nghiêm túc.

Đó là một đoạn lịch sử trò chuyện có chút quỷ dị, cũng không giống như trò chuyện giữa bạn thân với nhau, mà giống như lời tỏ tình đơn phương của Thu Hiểu Tuyết hơn.

“Hôm nay mình đi ngang qua tiệm bánh Rừng Tháng Chín kia, thấy bánh khoai lang cậu thích ăn nhất, bèn mua cho cậu một cái.”

“Cậu nhìn con mèo này đi, đáng yêu lắm đúng không, mình gặp nó ở cổng trường đó.”

“Bài tập toán hôm nay khó quá đi, mình không làm được. Cuối tuần cậu có rảnh không? Mình đến nhà cậu làm bài tập nhé. ”

“Mình có mua trà sữa cho cậu đó, để ở trong hộc bàn ấy.”

Hôm nay ăn gì, đi đâu, làm bài tập về nhà mất bao lâu, toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi.

Thỉnh thoảng cô bé còn làm nũng: “Cậu đang làm gì dợ, đừng có bơ mình chứ.”

Mà Kiều Tư Tư lại trả lời cho có lệ, “Được rồi, biết rồi.”, “Ồ.”, “Vừa nãy tôi đi tắm, không cầm theo điện thoại di động.”, “Biết rồi.”, “Cám ơn.”

Nếu nói bọn họ là bạn bè tốt nhất, bạn thân nhất thì nhìn kiểu này trông có vẻ như cũng rất xa cách. 

Nhưng nếu nói quan hệ của bọn họ vô cùng hờ hững, thì cũng không đúng hoàn toàn, ngày nào cũng nói chuyện phiếm như thế, cũng có thể là do học cùng lớp, hoặc là ở trường nói chuyện với nhau nhiều rồi.

Lịch sử trò chuyện trên đám mây bị hạn chế lưu trữ và chỉ có thể được khôi phục được tối đa từ sáu tháng trước.

Cố Ngôn Sâm kéo đến cuối cùng, lịch sử cuộc trò chuyện đến chiều hôm qua.

“Bọn mình sẽ đi học đại học, đây có thể là lần cuối bọn mình được gặp nhau.” Thu Hiểu Tuyết nói, “Mình đã mua cho cậu một món quà.”

Kiều Tư Tư trả lời: “Được, cậu chờ chút.”

Đầu ngón tay Cố Ngôn Sâm lướt lên, xem đi xem lại lịch sử trò chuyện này. Lần trò chuyện cuối cùng giống hệt với những gì Thu Hiểu Tuyết nói, gặp Kiều Tư Tư, tặng quà cho nhau. 

Nhìn vào đây, hắn thấy Thu Hiểu Tuyết rất phụ thuộc vào Kiều Tư Tư.

Hắn  nhớ tới lời miêu tả của Thu Hiểu Tuyết đối với Kiều Tư Tư, có lẽ Thu Hiểu Tuyết coi người bạn tốt Kiều Tư Tư này như một nơi để nuôi dưỡng tinh thần.

Mọi chuyện đã được thông suốt, nhưng Cố Ngôn Sâm vẫn cảm thấy có chút cổ quái không nói nên lời.

Dường như hắn đã bỏ lỡ một chi tiết nào đó.

Thầy vậy, Bạch Mộng lại gần nói: “Đội trưởng Cố, các bạn trong lớp và giáo viên của Kiều Tư Tư đều gọi điện hỏi thăm  tình huống, em đã hẹn ban giám hiệu để nói chuyện rồi.”

Cố Ngôn Sâm đứng dậy nói với Lục Anh: “Lục Anh, cậu tiếp tục đi tìm người cậu kia của Kiều Tư Tư, điều động thêm vài người đến nơi làm việc của cha mẹ Kiều Tư Tư hỏi thăm tình hình, tôi dẫn Bạch Mộng đi tìm bạn học của cô bé để thu thập tin tức. ”

Hắn đi tới cửa văn phòng, dừng bước, quay người lại nói: “Cậu cũng tra qua tin tức của Thu Hiểu Tuyết một chút. ”

Lục Anh hỏi: “Có bé có vấn đề gì à?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người, không đơn giản như Thu Hiểu Tuyết nói.”
Bình Luận (0)
Comment