Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 40

◎ “Cá dưa chua.”◎

Cục Thành phố Bến Viễn, Trung tâm Giám định Vật chứng Pháp y.

Ánh đèn vô ảnh chiếu rọi, hôm nay để tiến hành khám nghiệm tử thi, Thẩm Quân Từ đã xin một phòng giải phẫu lớn nhất trong toàn bộ cục thành phố, ba bàn giải phẫu được đặt cạnh nhau, trên mỗi bàn giải phẫu đều đặt một thi thể cháy đen.

Thi thể đen kịt bị cháy, không thể phân biệt được mặt mũi, có thể ngửi thấy mùi hôi thối, tuy rằng không bị hư thối nặng như các xác chết khác, nhưng nhìn vẫn có chút dọa người.

Từ trái qua phải lần lượt là cha, mẹ và con gái.

Thẩm Quân Từ đứng giữa các bàn giải phẫu, ôn tồn nói: “Thi thể của cô con gái là điểm mấu chốt nhất, để sau cùng, chúng ta trước tiên kiểm tra hai thi thể còn lại. ”

Bọn họ bắt đầu từ thi thể nam đầu tiên, Thẩm Quân Từ đối mặt với thi thể, ấn bút ghi âm, tiến hành ghi âm: “Kiều Long Phàn, 49 tuổi, cao 1m74, ngoài phần lưng và da đùi bên trong không bị cháy, các phần còn lại đều đã bị than hóa, xương bàn chân trái than hóa không hoàn toàn, da phần ngực và bắp chân đã bị nứt ra do quá nóng, ngoài ra còn có những vết thương do hỏa hoạn để lại…”

Thích Nhất An cũng kiểm tra theo, vết thương trên người rất dễ phân biệt, bình thường vết thương do hỏa hoạn để lại đều tương đối nông, vết thương cũng không trơn bóng và bằng phẳng.

Sau đó Thẩm Quân Từ quan sát khoang mũi của nạn nhân, rồi cạy miệng nạn nhân ra nhìn một chút: “Có thể thấy vẫn còn muội than. ”

Thích Nhất An cầm dụng cụ chiếu sáng nhìn: “Qua việc này rất có khả năng bị thiêu chết?”

Đường hô hấp có muội than hay không là cơ sở quan trọng để xác định nguyên nhân tử vong, nếu người chết có khả năng thở trước khi chết, thì có khả năng là chết do hỏa hoạn, nên sau khi chết, ở miệng và mũi của nạn nhân sẽ dính một lượng nhỏ muội than.

Thẩm Quân Từ cẩn thận nói: “Đừng vội kết luận.”

Cậu nhìn vào đầu của nạn nhân: “Hộp sọ bị nứt, các mảnh xương phình ra xuyên tâm, nguyên nhân là do khí nội sọ giãn ra.”

Xác chết bị cháy ở nhiệt độ cao đôi khi sẽ tạo thành những vết bầm tím này.

Nói một cách đơn giản, đây là do áp lực của  hộp sọ, bị nổ từ bên trong.

Thi thể bị than hóa tạo thành một lớp vỏ ngoài cứng rắn, rất khó cắt, dao giải phẫu không thể nào cắt ra được. Hai người hợp lực, sử dụng các loại công cụ, cạy khoét liên tục, mới cắt được lớp bên ngoài thi thể ra.

Sau khi tiến hành kiểm tra, Thẩm Quân Từ sửa sang lại găng tay nói với Thích Nhất An: “Chuẩn bị móc lưỡi.”

“Móc lưỡi” là một thuật ngữ pháp y, có nghĩa là sau khi loại bỏ phần xương ức, từ hàm dưới rạch một vết, lấy toàn bộ phần lưỡi, nắp thanh quản, thanh quản, thực quản, v.v…., một bác sĩ pháp y thành thạo thậm chí có thể lấy ra toàn bộ nội tạng của người chết.(1)

(1): Chúng ta cứ tưởng tượng lúc mà chúng ta lấy nội tạng của gà, vịt ra khỏi người nó ấy làm sao thì cái phương pháp móc lưỡi này nó làm y hệt như thế. Chỉ khác một bên là người một bên là con vật thôi. 

Làm tốt công tác chuẩn bị, Thẩm Quân Từ nói: “Tôi làm mẫu trước một lần, lúc khám nghiệm tử thi người mẹ thì cậu làm.”

Sau đó cậu điều chỉnh găng tay, đưa ngón tay vào vết mổ ở hàm người chết, đầu ngón tay và thanh quản chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Dưới ánh đèn vô ảnh, vẻ mặt Thẩm Quân Từ vô cùng chuyên chú.

Thích Nhất An thấy ngón tay thon dài của cậu khẽ động, giống như đang bóp chặt cơ quan nào đó. Cổ họng của thi thể phồng lên, phần lưỡi và nắp thanh quản đã lộ ra.

Thẩm Quân Từ đi xuống, hình như khá dễ dàng, cả phần lưỡi đều được kéo ra khỏi đường hô hấp, tất cả nội tạng đều được tách ra khỏi thân thể.

Tuy bên ngoài đã bị cháy xém, nhưng nội tạng bên trong lại không bị ảnh hưởng nhiều, kết cấu nội tạng giống như thạch mịn, cầm trên tay nặng trịch.

Bây giờ có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đường hô hấp của người chết ó một lượng nhỏ muội than.

Thích Nhất An nói: “Có muội than, có thể kết luận được chưa ạ?! ”

Thẩm Quân Từ vẫn lắc đầu như cũ: “Lượng rất ít, không thể loại trừ khả năng hít phải khói trong trạng thái hô hấp yếu ớt hoặc trước khi chết, sau đó bị thiêu chết.”

Cậu chỉ vào cơ quan nội tạng của người chết để giải thích: “Những người còn sống khi bị thiêu sẽ sản xuất một lượng lớn carbon monoxide, chất này sẽ kết hợp với hemoglobin trong cơ thể, tạo thành hemoglobin carbon oxy, khiến cho màu sắc của các cơ quan nội tạng sẽ có màu đỏ tươi hơn.”

Thích Nhất An đưa ra suy luận: “Em cũng từng đọc qua giáo trình hồi đi học về vấn đề này rồi, nếu ngộ độc carbon monoxide, thi thể cũng sẽ có màu đỏ tươi. ”

Thẩm Quân Từ chỉ cho cậu ta xem: “Vậy giờ cậu có suy đoán như thế nào?”

Thích Nhất An nhìn nội tạng của thi thể trước mắt: “Tim, dạ dày, gan, ruột, màu sắc nhìn qua so với bình thường trông tươi hơn, nhưng cũng không hẳn là màu đỏ tươi…”

Tiểu pháp y nhất thời cũng không biết nên đưa ra kết luận như thế nào.

Thẩm Quân Từ không làm khó cậu ta: “Nạn nhân hít phải khí carbon monoxide, nhưng lượng không lớn, lấy máu đi, rồi làm xét nghiệm thuốc ngủ và các độc chất khác. Tôi nghi ngờ người chết đã uống thuốc ngủ hoặc thuốc gây mê. ”

Nếu hít phải carbon monoxide và khí độc hại trong khi ngủ có thể dẫn đến sự cứng ngắc của cơ thể và chết trực tiếp trong giấc ngủ.

Người tử vong như vậy, tất nhiên sẽ không giãy dụa.

Thích Nhất An lấy máu, phân, nước tiểu và một ít lát cắt của nội tạng, gửi chúng đến phòng độc chất để xét nghiệm.

Sau đó bọn họ bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai,lần này là thi thể của mẹ Kiều Tư Tư, cũng chính là cái xác bị cháy nghiêm trọng nhất.

Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Quân Từ chỉ thi thể nói: “Cậu đến móc lưỡi đi.”

Trước đây Thích Nhất An cũng từng học phần này trên lớp, nhưng lúc đó thi thể có hạn, cả lớp học vây quanh một chỗ, nhìn thầy giáo thao tác một lần, căn bản không có cơ hội luyện tập.

Hôm nay là một cơ hội tốt, Thích Nhất An rất nóng lòng muốn thử. Cậu ta nhìn Thẩm Quân Từ lúc trước móc lưỡi vô cùng thuận lợi và thoải mái, đến lúc cậu ta làm, thì lại không đơn giản như vậy. Không phải vết cắt quá nhỏ không thể móc ra được, hay là do gân không bị cắt đứt.

Mà móc lướt cũng cần phải có kĩ năng nhất định. Thích Nhất An sợ phá hỏng thi thể, không dám dùng sức, gấp gáp đến độ đổ mồ hôi.

Thẩm Quân Từ đứng ở một bên, yên lặng nhìn cậu ta bận rộn, chỉ có lúc cậu ta gặp khó khăn thì nhắc nhở các điểm mấu chốt, hoàn toàn không có ý ra tay tương trợ.

Thích Nhất An đập vào lưỡi nạn nhân một chút.

Sau khoảng hai mươi phút, cậu ta mới rút được toàn bộ lưỡi ra, cầm trong tay, cảm giác giống như một chùm nho nặng trĩu.

Thích Nhất An dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi

Tình trạng của thi thể này tương tự như tình trạng thi thể của ông Kiều, mổ xẻ liên tục xong hai thi thể, Thẩm Quân Từ nghỉ ngơi, rồi đứng trước thi thể của Kiều Tư Tư.

Cậu quan sát khoang miệng của thi thể, nói: “Xác chết này tương đối đặc biệt, có rất ít muội đen ở trong miệng.”

Sau đó, cậu kiểm tra bề mặt và bắt đầu giải phẫu thi thể: “Có tụ máu trong khoang bụng.”

Sau đó, cậu gạt các cơ quan nội tạng trong khoang bụng ra cẩn thận tìm kiếm, một lát sau phát hiện ra chỗ chảy máu: “Trên gan của nạn nhân có một lỗ hổng nhỏ, nhìn độ lớn nhỏ, giống như bị một vật sắc nhọn hình nón đâm thủng. Rất có thể cô ấy đã bị thương nặng trước khi ngọn lửa bùng phát. ”

Bởi vì vết thương rất nhỏ, hiện trường lại bị lửa thiêu rụi, bụng nạn nhân có một số vết thương ngoài da, nhưng phần da bụng bị nóng co lại che lên mấy vết thương đó, nên rất khó phát hiện.

Cho đến tận bây giờ khi giải phẫu mới thấy được.

Để tránh mất thời gian, lần này Thẩm Quân Từ không cho Thích Nhất An luyện tập nữa, tự móc lưỡi và nội tạng của Kiều Tư Tư ra, quả nhiên giống như suy đoán lúc trước của cậu, trong đường hô hấp của thi thể vô cùng sạch sẽ, không có dấu vết của sung huyết và muội than.

“Nạn nhân chết vì vỡ gan dẫn đến chảy máu trong, sau khi chết bị phóng hỏa đốt xác, trận hỏa hoạn này đồng thời cũng thiêu chết cha mẹ Kiều Tư Tư, đây là một vụ án cố ý giết người.”

Máy tính bên cạnh phát ra tiếng bíp nhắc nhở, Thích Nhất An nhìn một chút: “Trong máu và nước tiểu của cả người cha và mẹ đều chứa Estazolam(2). Bảo sao lúc bị cháy bọn họ không dậy được.”

(2) Estazolam có thể làm tăng nguy cơ mắc các vấn đề về hô hấp, an thần hoặc hôn mê nghiêm trọng hoặc đe dọa đến tính mạng nếu được sử dụng cùng với một số loại thuốc. 

Estazolam là một loại thuốc an thần ngủ thường được sử dụng, sau khi dùng, mọi người sẽ ngủ rất sâu, hiệu quả có thể kéo dài cả đêm.

Thẩm Quân Từ nói: “Cậu đến phòng xét nghiệm chất độc xem thử xem, nếu trong người cả ba đều có thuốc thì chứng tỏ bọn họ đã bị hạ thuốc.”

❁❁❁

Cùng lúc đó, Cố Ngôn Sâm dẫn theo Bạch Mộng, đang nói chuyện với bạn học của Kiều Tư Tư trong lớp.

Sau khi liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Kiều Tư Tư, hắn gọi lớp phó học tập trong lớp. Bọn họ đã nói chuyện với giáo viên trước, giờ bắt đầu trao đổi qua với lớp phó học tập về tình hình chung.

Lớp phó học tập là một cô bé đeo kính, thoạt nhìn khá văn tĩnh.(3)

(3): Điềm đạm, nho nhã; dịu dàng, ít nói

“Bọn em học lớp 12, chương trình học rất nặng, bình thường không có hoạt động ngoại khóa gì cả. Kiều Tư Tư cũng rất thân thiết với các bạn nữ trong lớp. Bạn ấy không thường xuyên nói chuyện với em, nếu có nói cũng chỉ nói về vấn đề học tập thôi.”

“Kiều Tư Tư rất tốt, lại còn vui tính, nhân duyên rất tốt, trong lớp có rất nhiều bạn bè.”

“Người ngoài trường? Bạn ấy hình như không quen ai bên ngoài trường học cả…”

“Bạn trai? Không có đâu ạ. Bạn ấy có thích một ngôi sao, có thu thập hình ảnh với tạp chí của anh ấy, thỉnh thoảng còn cho các bạn nữ khác xem nữa. Cậu ấy không thích chàng trai nào trong trường đâu ạ.”

“Hôm cậu bạn ấy chặn đường cậu ấy, em có gặp. Kiều Tư Tư nhờ em không được nói chuyện này cho người khác, cậu ấy sợ người ta đặt điều lung tung.”

Cố Ngôn Sâm lắng nghe một lúc, mở miệng hỏi: “Thu Hiểu Tuyết học cùng lớp bọn em đúng không?”

Nhắc tới Thu Hiểu Tuyết, biểu tình lớp phó học tập bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái, biểu tình kia giống như là ăn phải thứ gì đó rất chua vậy: “Em và Thu Hiểu Tuyết không thân lắm, ba năm cấp ba gần như chả nói với nhau được mấy câu.”

Cố Ngôn Sâm nhạy cảm phát hiện ra: “Quan hệ giữa Kiều Tư Tư và Thu Hiểu Tuyết thì thế nào? ”

Lớp phó học tập cúi đầu: “Quan hệ của bọn họ rất tốt, có một lần phải làm việc nhóm, hai người họ cùng nhóm, vì thế mà trở thành bạn thân của nhau.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Em còn biết thêm gì về Thu Hiểu Tuyết không? ”

Lớp phó học tập mở miệng nói: “Thu Hiểu Tuyết ạ… Cha mẹ bạn ấy hình như mỗi người đều có gia đình mới rồi, nhưng nhà bạn ấy giàu lắm, bạn ấy không thích sống ở nhà nên đã thuê phòng gần trường, em chỉ biết bạn ấy sống một mình, còn lại thì không rõ lắm.”

Cô bé dừng lại một chút nói: “Quan hệ giữa Kiều Tư Tư và bạn ấy rất tốt, bình thường đều như hình với bóng, lúc học thể dục luôn luôn ở cạnh nhau, khi tan học cũng phải đi cùng nhau. Có gì tốt cũng chia sẻ cho nhau, thậm chí bọn họ còn mua cùng một loại quần áo. Nhưng hình như lúc trước, hai bọn họ cãi nhau rồi xảy ra chuyện gì thì phải. Em thấy lúc đó quan hệ giữa Kiều Tư Tư với Thu Hiểu Tuyết không được tốt lắm, nhưng sau một thời gian, hai người lại về bên nhau.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi lớp phó học tập thêm một số vấn đề, cô bé khó xử nói: “Em không rõ giữa bọn họ xảy ra chuyện gì đâu ạ.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy trong lớp các em còn ai có quan hệ tốt với Kiều Tư Tư hoặc Thu Hiểu Tuyết không?”

Lớp phó học tập suy nghĩ một chút: “Có ạ, có thể bạn cùng bàn của Kiều Tư Tư biết chút chuyện, nhưng hình như trường đại học của bạn ấy khai giảng sớm, bạn ấy đến nơi khác nhập học rồi, hay anh chị có thể gọi cho bạn ấy hỏi thử xem.”

Nữ sinh kia tên Thạch Khiết, Bạch Mộng gọi điện thoại qua, phải gọi mấy lần mới gặp được giáo viên chủ nhiệm của cô bé, cô bé đã khai giảng, gần đây đang huấn luyện quân sự, đợi sau năm giờ chiều mới nghe điện thoại được.

Sau khi hỏi xong ở đây, Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta về cục thành phố trước, xem kết quả khám nghiệm tử thi bên pháp y. ”

❁❁❁

Hai giờ chiều, Trung tâm giám định vật chứng pháp y trong cục thành phố.

Cố Ngôn Sâm ăn cơm trưa xong, đi tới văn phòng pháp y, báo cáo khám nghiệm tử thi và kết quả khám nghiệm đều đã có.

Thẩm Quân Từ đưa cho Cố Ngôn Sâm báo cáo khám nghiệm tử thi đơn giản: “Kiều Tư Tư chết vì vết thương ở gan, thuộc về trường hợp đốt xác sau khi chết, nguyên nhân tử vong của hai thi thể còn lại là do hỏa hoạn. Ba người đều dùng cùng một loại thuốc ngủ, hơn nữa liều lượng không nhỏ, tôi đã lấy dung dịch trong dạ dày của bọn họ để xét nghiệm, trong dạ dày ba người đều có một ít cá dưa chua chưa tiêu hóa hết, rất có thể thuốc được hạ trong đồ ăn mang về.”

Cố Ngôn Sâm kiểm tra đơn đặt hàng mang về của Kiều Tư Tư, tìm thấy một phần cá dưa chua được đặt trong app đồ ăn, thời gian là sáu giờ rưỡi tối hôm qua.

Cảnh sát đã liên hệ với nhà hàng làm món cá dưa chua đó, lần theo manh mối và tìm ra người phụ trách giao đồ ăn đêm qua.

Bạch Mộng gọi điện thoại, liên lạc với anh ta, nhờ anh ta đến cục thành phố một chuyến.

Nhân viên giao hàng vừa vặn đang giao hàng ở khu vực gần đó, giao xong đơn, bèn chạy thẳng đến đội Hình sự Đặc nhiệm.

Bởi vì đó là đơn đặt hàng ngày hôm qua, anh chàng giao hàng ít nhiều cũng có ấn tượng: “Tôi biết nhà đó, họ thường gọi cá dưa chua mang về, mỗi lần đều bảo tôi để ở cửa, sau đó họ sẽ ra lấy.”

Bạch Mộng lại hỏi tình huống chi tiết, nhà họ Kiều là biệt thự tự xây dựng, chỉ có một sân, có cổng ngoài sân, bên trong có thêm cửa nhà.

Thông thường, cổng bên ngoài chỉ đóng lại vào ban đêm trước khi đi ngủ, nhân viên giao hàng chỉ việc vào cửa và đặt đồ ăn bên ngoài.

Bạch Mộng hỏi: “Anh có chắc chắn bao bì đóng gói không bị hư hại gì trước khi đến tay khách hàng không?”

Shipper lắc đầu: “Cái này tôi không chú ý lắm, khi đó tôi còn nhiều đơn lắm, gọi cho họ một cuộc. Họ nói họ sẽ ra ngay. Tôi đặt ở chỗ được chỉ định rồi rời đi luôn. Cũng chẳng biết họ lấy nó khi nào. Nhưng mà nhà hàng cá dưa chua kia đóng gói cẩn thận lắm, khi nhận, hẳn là có thể nhìn ra được có ai từng động qua hay không.”

Bạch Mộng ghi chép lời khai của nhân viên giao hàng, tiễn người đi xong, mọi người trong tổ đi tới phòng họp họp. Cố Ngôn Sâm viết thông tin của nạn nhân ở bên trái, bên phải viết tên Ngụy Ứng Thiên và Thu Hiểu Tuyết, đây là hai nghi phạm chính.

Hắn vẽ một đường nối giữa hai đầu và viết ba chữ bên cạnh: “Cá dưa chua.” 

Lục Anh suy đoán: “Cứ cho là thuốc được bỏ vào phần cá dưa chua đó, nhân viên giao hàng đặt đồ ăn trước cửa, người nhà của Kiều Tư Tư ra lấy đồ ăn, ở giữa vẫn có một khoảng trống thời gian. Trong thời gian đó, hoàn toàn đủ để hạ thuốc.”

Suy luận vậy thì đúng là không sai, nhưng vẫn còn rất nhiều chi tiết chưa thể lí giải.

Bạch Mộng nhíu mày, có chút khó hiểu: “Món cá dưa chua này tôi biết, là của một chuỗi cửa hàng, phần đóng gói của họ rất cẩn thận, túi ngoài có dùng ghim bấm lại, còn dán thêm lớp nhãn dán nữa. Khi mở đồ ăn ra có hai lớp, lớp bên ngoài là một lớp cách nhiệt, bên trong là một hộp nhựa, vì để nước canh không bị chảy ra ngoài,  còn bọc thêm mấy lớp màng bảo quản. Nhân viên giao hàng nói sau khi anh ta đến, đã gọi điện thoại thông báo cho người nhà xuống lấy đồ ăn, trong khoảng thời gian này mà hung thủ hạ thuốc, có vẻ không thực tế lắm. ”

Thích Nhất An ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa người nhà họ Kiều cũng đâu phải kẻ ngốc, nếu phần đóng gói bị hư hỏng, chắc chắn sẽ không ăn, thuốc còn phải khuấy đều, nếu không thì sẽ bị vớt ra, hung thủ có đâu có đủ thời gian để làm những việc này.”

Nghe đến đây, Thẩm Quân Từ đăm chiêu: “Trực tiếp hạ thuốc vào bên trong, phương thức như vậy quá vụng về, còn tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.”

Nếu bị bắt thì phải làm sao?

Gia đình Kiều Tư Tư lúc nào cũng có thể ra ngoài lấy đồ ăn.

Cố Ngôn Sâm nhíu mày, cố gắng tìm ra mối liên hệ trong đó.

Hắn mở miệng nói: “Không kịp hạ thuốc, nhưng kịp đổi hộp đồ ăn.”

Sau đó, hắn giải thích: “Hung thủ chắc đã quen thuộc với thói quen của gia đình Kiều Tư Tư, biết họ thường gọi cá dưa chua mang về. Cho nên hắn ta có thể đã mua trước một phần cá dưa chua mang về, cẩn thận mở bao bì ra, cũng cẩn thận không làm rách miếng dán, sau đó hắn hạ thuốc bên trong, lại dùng màng bảo quản bọc lại cẩn thận. Rồi xách cá dưa chua đến cửa nhà Kiều Tư Tư, đợi đến khi shipper giao đến, nhanh chóng tráo đổi, hắn ta chỉ cần mang theo một cái ghim sách, rồi ghim lại nữa là được.”

Toàn bộ quá trình này có thể thực hiện được trong vài giây.

Sau khi đổi trắng thay đen(3), nhà họ Kiều căn bản sẽ không phát hiện cá dưa chua bị người động, cá dưa chua có mùi tanh nồng, sẽ che dấu được mùi thuốc, bọn họ bất tri bất giác uống phải thuốc ngủ.

(3): Câu gốc “ 偷梁换柱”’, dịch ra là “trộm dầm thay cột”, nói đến việc lén lút thay đổi bản chất, nội dung của sự vật bằng cách trộm cắp, tráo trở nhằm đạt được mục đích lừa dối. Do đó, mình nghĩ nó sẽ bằng nghĩa với câu “đổi trắng thay đen” bên Việt Nam mình.

Bạch Mộng nói, “Vậy để tôi bảo cửa hàng này xuất hóa đơn mang về ngày hôm qua, nói không chừng sẽ tìm được hung thủ ở trong đó.”

Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Kiểm tra toàn bộ hóa đơn trước sáu giờ tối của toàn bộ cửa hàng trong chuỗi cửa hàng đó.”
Bình Luận (0)
Comment