❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Chúng ta có thể thay đổi tương lai. (Cập nhật thứ 2)◎Vào ban đêm, trong một biệt thự ở quận Phía Đông Bến Viễn.
Đinh Quân Nhiễm nhìn chằm chằm bàn cờ trước mắt, trước mặt gã là bàn cờ vua Tây Dương, là khi còn ở trong tù, có một vị quản giáo dạy cho gã. Mặc dù gã không được học hành, nhưng lại rất có năng khiếu về cờ vua.
Bây giờ gã ở đây, tương đương với việc bị quản thúc tại gia, ngoại trừ Nhã Chính, những người khác đều không thể vào, gã còn bị hạn chế sử dụng mạng, rất nhiều tin tức đều là Nhã Chính nói cho gã biết.
Đinh Quân Nhiễm ngược lại rất vui vẻ, thanh nhàn, bản thân tự mình chơi cờ, một lúc sắm hai vai.
Lúc này, cờ trắng đã bị ăn gần hết, cờ đen có vẻ chiếm ưu thế hơn hẳn.
Nhã Chĩnh đặt đ ĩa hoa quả sang một bên, sau đó ngồi xuống cúi đầu, mở miệng nói: “Ba lâu rồi không tới đây.”
Từ lần trước Đinh Quân Nhiễm và Mộc Dự nháo một trận, Mộc Dự phái cô đến đây, sau đó cũng chẳng thèm chủ động liên lạc với Đinh Quân Nhiễm, cũng chẳng gửi đến bất kì kế hoạch nào.
Đinh Quân Nhiễm hoàn toàn không thèm để ý: “Ông ta không tới, không phải rất tốt à?”
Nhã Chính lắc đầu, vẻ mặt có chút ai oán, như thể một vị cung tần bị biếm vào lãnh cung: “Gần đây có chuyện gì, ông ấy đều thương lượng với Trúc Mộng Sư. Ông ấy cảm thấy phương pháp của Trúc Mộng Sư có thể giảm bớt sự xuất hiện của Bố Cảnh Sư, là phương pháp an toàn nhất.”
Mặc dù phương pháp của Trúc Mộng Sư cần phải tốn nhiều thời gian hơn, nhưng loại hành vi này thậm chí còn chẳng tính là xúi giục.
Trúc Mộng Sư sẽ chọn những người phù hợp, và sau đó sẽ xuất hiện xung quanh những người đó, khai quật và khám phá những bí mật trong tâm trí của họ, khuếch đại bóng tối trong lòng bọn họ, sau đó để cho những người đó đi giết người.
Đinh Quân Nhiễm nghe cô nói xong, cười lạnh: “Phương pháp của Trúc Mộng Sư cũng là phương pháp nguy hiểm nhất.”
Nhã Chính có hơi không hiểu, nghiêng đầu nhìn Đinh Quân Nhiễm.
Đinh Quân Nhiễm đánh xong một bước cờ, giải thích: “Nhìn qua, Trúc Mộng Sư có thể loại trừ được vài yếu tố của Bố Cảnh Sư, người chúng ta tham gia vào đó cũng ít đi rất nhiều. Nhưng trên thực tế, những người đó lợi dụng chính là bản chất con người. Những người bị Trúc Mộng Sư lợi dụng, trong lòng bọn họ có thù hận, tham lam, oán niệm, những thứ này chẳng khác nào đang mở chiếc hộp Pandora.”
Gã tuy cũng giết người, làm chuyện ác, nhưng từ đáy lòng lại rất chán ghét cách làm của Trúc Mộng Sư, cũng đối với loại này tràn đầy sự khinh bỉ.
Sau đó Đinh Quân Nhiễm cảm thấy nên đưa ra một ví dụ cho Nhã Chính: “Giống như vụ án gần đây của Kim Duyệt Văn, nếu để cho chúng ta làm, mọi người sẽ tiếc nuối về cái chết của Kim Duyệt Văn, nhưng rất nhanh sẽ lãng quên ông ta, nhưng một khi để Trúc Mộng Sư tham gia, chuyện này lại biến thành một vụ trọng án có hẳn ba người chết.”
Nhã Chính nói: “Ý anh là, Trúc Mộng Sư khiến cho mọi chuyện trở nên mất kiểm soát? Nhưng vậy thì đã sao? Đó là chuyện của kẻ giết người, hắn và chúng ta đều được an toàn, cũng không thể bởi vì hắn nói qua mấy câu, mà tìm được Trúc Mộng Sư, hoặc tìm được chúng ta chẳng hạn.”
Đinh Quân Nhiễm lắc đầu, gã cảm thấy Nhã Chính vẫn không nghe hiểu ý của mình: “Chúng ta vì tiền mà giết người, đây chính là nghề nghiệp, cũng là sự bình tĩnh. Nhưng Trúc Mộng Sư giết người lại là tội ác, hắn đem ngôn ngữ hóa thành đao kiếm, khích tướng mọi người. Hắn ta đứng một bên, nhìn những người nghèo gi ết chết người giàu, người giàu nghiền nát người nghèo, người thân ruột thịt chém giết lẫn nhau, tan xương nát thịt.”
Nhã Chính chần chừ: “Anh nói vậy em mới nhớ ra, lúc em nói chuyện với Trúc Mộng Sư trên mạng, hình như hắn ta chẳng quan tâm gì đến tiền bạc, vậy thì mục đích của hắn ta là gì cơ chứ?”
“Hắn ta đang tận hưởng niềm vui tạo ra ác ma, làm chuyện ác khiến hắn ta cảm thấy hạnh phúc. Người đàn ông này có nhân cách chống đối xã hội.” Đinh Quân Nhiễm nói đến đây ngẩng đầu nhìn Nhã Chính nói tiếp, “Vụ án lúc trước của Phương Chính Vinh và Chung Chí Thuần, không phải là do hắn bày mưu tính kế sao? Hắn còn chả thèm quan tâm đ ến chuyện liệu người thuê mình có phải vào tù hay không. Loại người không tôn trọng mạng sống của người khác như vậy, một khi cục diện mất khống chế, hắn sẽ phạm phải sai lầm lớn.”
Những ác ma được tạo ra kiểu gì rồi cũng quay lại cắn trả hắn.
Nhã Chính dường như hiểu được đôi chút, cô cúi đầu đăm chiêu.
Đinh Quân Nhiễm lại nói: “Với lại, chúng ta là người không có thân phận, tùy thời đều có thể biến mất. Nhưng Trúc Mộng Sư thì lại khác với chúng ta, hắn hoạt động bên ngoài, lại có quan hệ mật thiết với Thương hội, nếu như làm không tốt, hắn sẽ trở thành lỗ hổng lớn nhất, dẫn lửa tới đây.”
Nói đến đây, khóe miệng Đinh Quân Nhiễm cong lên một tia ý cười.
Gã thấy hơi nôn nóng, rất muốn xem kết quả của cuộc chiến này.
❁❁❁
Ăn xong cơm tối, Cố Ngôn Sâm giúp Thẩm Quân Từ mang một đống đồ về nhà.
Cả lớn cả nhỏ, tổng cộng mười mấy bưu kiện chuyển phát nhanh.
Pháp y Thẩm với tư cách là một người mới nuôi mèo, lúc này đã chuẩn bị đầy đủ đồ. Cậu đưa con dao rọc giấy cho Cố Ngôn Sâm, nhờ hắn mở hộ.
Chỉ tính riêng ổ cho mèo đã có chục cái, gậy trêu mèo các loại tổng cộng có bốn năm cái.
Còn chưa kể đến thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo.
Khoa trương nhất là, cậu còn mua hẳn một cái trụ cho mèo leo trèo.
Sau khi Cố Ngôn Sâm mở ra, lấy tuốc nơ vít và hộp công cụ, giúp Thẩm Quân Từ lắp ráp.
Hai người ngồi trên tấm thảm lông tơ màu trắng, một bên nghiên cứu, một bên dựng lên, cảm giác như đang xây một tòa lâu đài nhỏ vậy.
Bọn họ đồng tâm hiệp lực, nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, trụ cho mèo leo rất nhanh đã lắp xong, được trải đệm nhỏ màu cam, thoạt nhìn rất thú vị.
Toàn bộ khung chính của trụ mèo leo là một cây cột thông thiên, cao khoảng hơn hai thước, phía trên có chỗ để cho mèo nghỉ ngơi, còn có thêm mấy cái ổ mèo.
Mèo có thể leo lên đó để tắm nắng và ngủ.
Cho dù mèo con có thích hay không, thì lúc lắp ráp bọn họ cũng thất rất vui.
Sau đó, Cố Ngôn Sâm giúp Thẩm Quân Từ chuẩn bị những thứ khác, chậu cát mèo đặt trên ban công, bát để nước uống và thức ăn đặt ở phòng khách.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn ngồi đợi mèo con được đưa về mà thôi.
Cố Ngôn Sâm khoanh chân ngồi trong phòng khách: “Con mèo này còn chưa tới, mà đã trang bị đầy đủ thế rồi.”
Thẩm Quân Từ nghiêng đầu: “Có phải anh muốn nói, có nhiều đồ cho mèo chơi quá hả?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Anh nghĩ em không phải một học sinh dở đâu, mà chắc chẳn là một học sinh giỏi ấy. Anh nghĩ Tuyết Nha sẽ rất thích.”
Thẩm Quân Từ cười cười, rồi cúi đầu nhìn điện thoại nhắc nhở Cố Ngôn Sâm: “Mau vào trong nhóm đi, có người phát bao lì xì.”
Cố Ngôn Sâm đi cướp một cái, mới phát hiện phong bao lì xì này là do cục trưởng Đinh phát.
Lão cục trưởng khen ngợi vụ án của bọn họ phá không tồi, hiếm khi không keo kiệt, phát một cái bao lì xì lớn 88.
Lục Anh chỉ được hai đồng sáu, phát ra biểu tình khóc rống.
Cố Ngôn Sâm cướp được bao lớn nhất, rồi lại phát thêm chút tiền lì xì: “Mọi người vất vả rồi.”
Thích Nhất An cũng phát một cái.
Cậu ta bỏ lỡ buổi gặp mặt, nhưng lại rút được một tấm ảnh có chữ ký của Ái Đậu, pháp y nhỏ vô cùng vui vẻ gửi tin vui vào trong nhóm.
Nhất thời mọi người mở bao lì xì như được đón rồng.
Chơi điện thoại di động trong một lát, đồ cũng mở đến hộp cuối cùng.
Cố Ngôn Sâm tưởng cũng là đồ cho mèo, lúc mở ra, lại phát hiện cái này có chút khác biệt.
Là một chiếc hộp vuông, trên đó có chữ Nhật, và một vài hoa văn của các chòm sao được vẽ trên đó, đọc hướng dẫn thì hình như là một cái đèn.
Cố Ngôn Sâm thắc mắc, sợ làm hỏng đồ của Thẩm Quân Từ, vội vàng đặt sang một bên.
Pháp y Thẩm nhìn hắn: “Hộp đấy không phải cho mèo đâu, cho anh đó.”
Bỗng nhiên mở được gói quà tặng cho mình, Cố Ngôn Sâm ngay lập tức cảm nhận được cái gì gọi là kinh hỉ.
Thẩm Quân Từ giải thích: “Đến tận bây giờ, hình như toàn là em nhận được quà từ anh. Không phải sắp đến sinh nhật anh rồi sao? Nên em mới mua một cái đèn bầu trời sao tặng anh, coi như là quà đáp lễ, không biết anh có thích không nữa.”
Sinh nhật Cố Ngôn Sâm là ngày 25 tháng 9, cung Thiên Bình vài ngày nữa mới đến.
“Thích, anh rất thích.” Cố Ngôn Sâm nói xong cẩn thận mở bao bì ra. phần thân chính của chiếc đèn lộ ra, là một quả cầu, vỏ ngoài màu đen mờ, thoạt nhìn rất cảm giác khoa học kỹ thuật, giống như là một hành tinh nhỏ.
Cố Ngôn Sâm hai tay cầm đèn bầu trời sao, có loại cảm động khó hiểu.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Anh không mở ra để xem hiệu quả sao?”
Cố Ngôn Sâm xem hướng dẫn, nghiên cứu một chút, mở cái đ ĩa ra, lấy một cái bầu trời sao đặt vào bên trong, chiếc đ ĩa kia có một cái tên rất lãng mạn: “Bầu trời sao ở bán cầu Bắc.”
“Để em đi tắt đèn.” Thẩm Quân Từ nói xong ấn công tắc, ngồi cạnh Cố Ngôn Sâm trên chiếc đệm xù xì, cả gian phòng rời vào trong bóng tối.
Cố Ngôn Sâm vươn ngón tay, ấn công tắc của đèn bầu trời sao.
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng chiếu ra một mảng bầu trời sao.
Trong bóng tối sâu thẳm, những đốm trắng tạo thành một dải ngân hà, đẹp không sao kể xiết.
Hàng vạn vì sao, dường như đều được đưa vào căn phòng này, bầu trời sao duy mỹ dường như khiến người ta cảm giác thật giả lẫn lộn.
Hai người cùng nhau ngẩng đầu lên, như thể đang đắm chìm trong biển sao của vũ trụ. Bầu trời sao vẫn đang chậm rãi xoay tròn, khiến lòng người rung động.
Thẩm Quân Từ nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh có thích không?”
“Tất nhiên là thích rồi, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được.” Nói xong, Cố Ngôn Sâm nằm trên thảm trải sàn, ngắm nhìn bầu trời.
“Cảm ơn em.”
Cố Ngôn Sâm sinh ra và lớn lên ở Bến Viễn, hầu như chưa bao giờ nhìn thấy Dải Ngân hà một cách rõ ràng như vậy. Hắn cũng giống như nhiều đứa trẻ khác, từ nhỏ đã có ước mơ muốn khám phá vũ trụ, cũng sưu tầm vài cuốn sách liên quan đến thiên hà và vũ trụ.
Nhìn bầu trời đầy sao được chiếu lên, như thể những ước mơ thời thơ ấu đã trở thành hiện thực.
Hắn rất thích món quà này, vươn tay ra muốn chạm vào bầu trời.
Sau khi kết thúc vụ án này, Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình đã được hàng vạn vì sao này chữa khỏi. Những căn thẳng, bận rộn ban ngày vào giờ khắc này đều đã tiêu tán, mùi máu tanh, sự giết chóc đều không tồn tại, thay vào đó là thế gian tốt đẹp, là sự yên bình của nội tâm.
“Vậy thì ước nguyện đi.” Thẩm Quân Từ nói chuyện, ấn nút sao băng ở bên cạnh.
Một thiên thạch màu trắng bạc chậm rãi xẹt qua toàn bộ chân trời.
Vũ trụ rộng lớn, đánh thẳng vào trái tim con người.
Đó là sự lãng mạn của người lớn. Những vì sao này sáng lên trong bóng tối hắc ám, có thể mang lại cho con người sức mạnh để đánh bại bóng tối.
Cố Ngôn Sâm nhẹ giọng nói: “Hy vọng trên thế giới này, có thêm nhiều thiện ý.” Hắn dừng lại và nói, “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai.”
Thẩm Quân Từ đáp lại: “Ánh sao sẽ soi đường chỉ lối. Không có màn đêm nào là vĩnh cửu trên trái đất, và trái đất cũng chẳng có mùa đông nào là kéo dài vô tận.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay, kéo Thẩm Quân Từ lại, ngón tay thon dài nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Cố Ngôn Sâm có thể ngửi thấy hương thơm ẩn hiện trên người Thẩm Quân Từ, nương theo ánh sáng mờ nhạt, người bên cạnh cũng sạch sẽ như sao, thật tốt.
Hắn nhịn không được, ở trong bóng tối đến gần cậu hơn…
Tác giả có lời muốn nói:Vài tháng sau, pháp y Thẩm dán vào tai đội trưởng Cố nhỏ giọng nói: “Em muốn tắt đèn, lên giường ngắm sao.”
Chúc tất cả các bạn có một đêm Giáng sinh hạnh phúc!
Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. —— Sartre.
Không có màn đêm nào là vĩnh cửu trên trái đất, và trái đất cũng chẳng có mùa đông nào là kéo dài vô tận. —— Ngải Thanh