❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Đó là giết người đấy!”◎Đêm khuya, tại nhà Thẩm Quân Từ.
Thân thể hai người chạm nhau, bầu không khí rất vừa vặn.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cậu nghe được tiếng bang bang bang, chần chờ nói: “Hình như có người gõ cửa hay sao ấy?”
Cố Ngôn Sâm bình tĩnh trong chớp mắt, hắn cũng nghe thấy tiếng gõ cửa: “Không phải căn này, là cửa phía đối diện.”
Sau đó hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn, bây giờ đã hơn mười giờ tối, trễ như vậy rồi còn có ai đến tím hắn nữa?
Bầu không khí lãng mạn bị phá hủy, Cố Ngôn Sâm có chút tiếc nuối bật đèn lên.
Thay vì vội vàng mở cửa, hắn nhìn về phía đối diện thông qua lỗ mắt mèo ở cửa bên này, một người ăn mặc kín mít đứng trước cửa, tay liên tục gõ lên cửa.
Xét về chiều cao và hình thể, là một người phụ nữ gầy gò không cao. Mặc dù đã mặc kín mít, nhưng Cố Ngôn Sâm vẫn nhận ra. Bọn họ đã nói chuyện với nhau cách đây không lâu. Là một nhân viên của Quỹ Bến Ái, tên là Mộc Hân.
Lúc đó bọn họ có hỏi thăm chuyện liên quan đến việc Kim Duyệt Văn bị hại, người tên Mộc Hân này hình như có tâm sự, một vẻ muốn nói lại thôi.
Mấy ngày trước cô có gọi điện thoại cho Cố Ngôn Sâm, nói có chuyện muốn nói. Cố Ngôn Sâm nghĩ tới cái chết của Kim Duyệt Văn, người phụ nữ này có thể biết điều gì đó. Người phụ nữ dường như đang sợ hãi, hắn mới để lại địa chỉ cho cô, không ngờ buổi tối cô lại đột nhiên tới.
Cố Ngôn Sâm sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy người mình muốn tìm từ cửa đối diện đi ra, Mộc Hân sửng sốt một chút, sau đó cô mở miệng kêu: “Cảnh sát Cố…”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đợi tôi thu dọn đồ đạc một chút, vào đây ngồi nói chuyện đi.”
Thấy thế, Thẩm Quân Từ đã chủ động thu lại đèn bầu trời sao.
Cố Ngôn Sâm và pháp y Thẩm dẫn theo người phụ nữ đến cửa đối diện.
Mộc Hân năm nay hơn ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, trên người mặc một chiếc áo gió màu đen hơi dày, sau khi cô ngồi xuống, cởi khẩu trang trên mặt ra, Cố Ngôn Sâm rót cho cô một ly nước.
Mộc Hân có chút chần chờ nhìn về phía Thẩm Quân Từ, ánh mắt đề phòng.
Cố Ngôn Sâm giới thiệu: “Cậu ấy là đồng nghiệp trong bộ phận pháp y, cũng là một cảnh sát. Không sao đâu, cậu ấy đáng tin lắm, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi.Cô muons nói gì với tôi?”
Mộc Hân cứ vẻ muốn nói lại thôi, cúi đầu nói: “Lời tôi nói với các anh, các anh ngàn vạn lần đừng nói là tôi nói, vạn nhất bị những người đó biết, tôi… Tôi sợ…”
Cố Ngôn Sâm trấn an cô: “Đây không phải đang điều tra chính thức, bọn tôi sẽ giữ gí mật cho cô.”
Mộc Hân nói: “Quỹ Bến Ái đã ra lệnh và cảnh cáo nhiều lần, không cho phép bọn tôi ở bên ngoài đàm luận chuyện quỹ…”
Cô lén lút tới vào đêm khuya, chính là không hy vọng cuộc gặp hôm nay bị người khác biết.
Thẩm Quân Từ ở bên cạnh hỏi: “Người tên Lý Xuân Hàn, cũng thuộc quỹ Bến Ái đúng không?”
Cách đây không lâu, bộ phận pháp y đã tìm thấy một bộ xương khô trong một khu rừng hoang ngoài thành phố. Tiến sĩ Liễu dẫn Tống Thiển Thành tiến hành xác minh thân phận, lúc này mới phát hiện ra thân phận thật sự của nạn nhân.
Mộc Hân gật đầu một cái: “Anh ấy là người phụ trách tài chính của quỹ, nửa năm trước đã mất tích, bọn tôi gần đây mới biết anh ấy đã sớm qua đời. Về phần ông Kim… Kim tiên sinh, ông ấy là một người tốt…”
Thẩm Quân Từ lại nói: “Ngoài ra, trong vòng ba năm gần đây, quỹ của các cô có một nhân viên bị tai nạn giao thông tử vong, một người bệnh chết, còn có một người nhảy lầu nhỉ.”
Trước đó, cậu đã tra xét qua tư liệu của quỹ, là một quỹ chỉ có hơn năm mươi nhân viên thường trú, tần suất xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng là quá cao.
Thân thể Mộc Hân run rẩy, cúi đầu nói: “Vâng. Mấy năm gần đây, rất nhiều người trong quỹ đã chết.”
Cứ vài tháng trôi qua, cô lại tham dự một đám tang của đồng nghiệp, bắt đầu buồn bã, sợ hãi, và cuối cùng là chết lặng.
Mộc Hân tiếp tục nói: “Tôi chỉ là thư ký ở tầng lớp dưới cùng trong quỹ, phụ trách trực điện thoại, bưng trà rót nước, sao chép tư liệu, liên hệ với công việc đăng kí đơn giản. Tôi không thể nhìn thấy tài khoản của Quỹ, cũng không biết chính xác quỹ hoạt động như thế nào. Tôi chỉ biết Quỹ Bến Ái rất lớn, mỗi năm có vài trăm triệu tiền từ thiện được lưu chuyển, danh tiếng của quỹ cũng rất tốt, có rất nhiều doanh nhân giàu có tham gia quyên góp, quyên góp từ thiện cho người dân cũng tăng lên từng năm, cũng có không ít người ký thỏa thuận quyên góp với quỹ.”
“Bởi vì tôi chịu trách nhiệm liên lạc với bên ngoài, vì vậy nên mới biết ông Kim. Ông Kim thường không đến quỹ thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền từ thiện đến rồi tham dự một vài sự kiện. Nhưng trong nửa năm qua, số lần ông đến quỹ lại tăng lên.”
“Vài tháng trước, ông Kim đột nhiên đến chỗ bọn tôi, gọi tôi ra, hỏi xem có biết gần đây đã tặng 500 cặp sách học sinh cho Tân Hương hay không. Sau đó, ông Kim còn nói, có vài người tin tưởng ông trên internet, bảo em gái họ học ở một trường tiểu học ở Tân Hương, nhận được một cái cặp sách mốc, hình như là đồ thanh lý của cửa hàng. Nhưng trên đăng ký tài khoản mà chúng tôi công bố, giá được ghi là 120 nhân dân tệ một chiếc.”
Cô nói tới đây, lấy điện thoại ra tìm ảnh chụp cho Cố Ngôn Sâm xem, cặp sách kia vô cùng đơn sơ, có một mảng nấm mốc lớn, chỉ cần hai mươi đồng là có thể mua được, hơn nữa nếu mua số lượng lớn thì còn rẻ hơn nữa.
“Lúc tôi biết chuyện này, cho rằng chỉ là hiện tượng cá biệt, bởi vì cho tới nay, danh tiếng của quỹ vẫn rất tốt, nhưng Kim tiên sinh lại sinh nghi. Ông ấy đến tận đó để xem xét. Sau khi trở về, bèn tìm được Lý Xuân Hàn, tôi cũng không biết bọn họ nói gì, tóm lại ầm ĩ một trận, không lâu sau đó, thì Lý Xuân Hàn mất tích…”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Ý của cô là… Có người sử dụng quỹ để rửa tiền.”
Mộc Hân nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đối với quỹ tài trợ, Cố Ngôn Sâm cũng có chút hiểu biết.
Quỹ từ thiện là một tổ chức xã hội hợp pháp sử dụng của cải tư nhân cho các mục đích công cộng. Mô hình này có nguồn gốc từ nước ngoài, sau đó được du nhập vào trong nước.
Trung Quốc có hàng ngàn quỹ từ thiện, Bến Ái là một trong số đó.
Nói chung, hầu hết các quỹ từ thiện đều rất tốt, nhưng có một số ít các phần tử bất hợp pháp đã sử dụng vỏ bọc là quỹ tài trợ để rửa tiền.
Có rất nhiều cách sử dụng quỹ để rửa tiền. Một trong những cách đơn giản nhất là quyên góp để khấu trừ thuế. Các khoản đóng góp của các doanh nghiệp cho quỹ có thể được khấu trừ thẳng vào thuế của doanh nghiệp, rất nhiều công ty sẽ làm điều này, sử dụng các khoản đóng góp thay vì thuế.
Ngoài ra, quỹ có thể ghi chép sai lệch các khoản chi tiêu và hoạt động lệch với hạch toán.
Số lượng và chất lượng của các mặt hàng quyên góp cũng rất khó kiểm soát, tạo ra một khoản khấu trừ lớn.
Quỹ Bến Ái có lịch sử mấy chục năm, ban đầu do một phú thương ở Bến Viễn tên Chân Gia Húc sáng lập, sau đó chuyển cho một người tên là Hàn Thanh Dật phụ trách hoạt động hàng ngày.
Quỹ chủ yếu giúp đỡ người khuyết tật, người câm điếc, giúp đỡ trẻ em nghèo, khó khăn không có điều kiện đi học, và thực hiện một số hoạt động phúc lợi công cộng.
Trong vụ án của Kim Duyệt Văn, cảnh sát điều tra ban đầu phát hiện, Kim Duyệt Văn ở trong quỹ này có chức vụ, nhưng ông không tham gia quản lý thực tế, chỉ khi nào quỹ cần tuyên truyền thì xuất hiện, hoặc là nói, Kim Duyệt Văn căn bản chỉ được coi là linh vật.
Quỹ Bến Ái là tổ chức từ thiện lớn nhất ở Bến Viễn, nếu quỹ đang rửa tiền, chắc chắn sẽ có người điều hành những việc này.
Nghe đến đó, Cố Ngôn Sâm cảm thấy nước bên trong rất sâu.
Hắn thấy hơi bối rối: “Tôi cũng chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ nhoi, phụ trách vụ án hình sự, những chuyện cô nói, tôi có thể chuyển lời tới lãnh đạo…”
Muốn điều tra kiểu tổ chức như thế này, rất cần thời gian, phải tốn rất nhiều thời gian thu thập chứng cứ, hắn cũng chỉ là một tên cảnh sát hình sự, chẳng có quyền hành gì mấy.
Mộc Hân cắt ngang lời hắn: “Cảnh sát Cố, tôi biết ý của anh, tôi đến đây, cũng không phải muốn nói chuyện quỹ không chính quy… Quỹ có nhiều nguồn tiền như vậy, chẳng ai đảm bảo được có đồng nào dính vào lưỡi dao hay không. Chuyện cặp sách dù sao cũng chỉ là một ví dụ, quỹ của bông tôi thật ra cũng đã giúp đỡ không ít người. Chuyện tôi muốn nói là chuyện khác.”
Cô nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, như thể nhìn thấy thứ đáng sợ gì đó, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, cô tổ chức ngôn ngữ lại một chút rồi mới mở miệng lần nữa.
“Cách đây hơn một tháng, tôi có đến nhà Kim tiên sinh tặng đồ, lúc ấy là cha của Kim tiên sinh mở cửa cho tôi, ông ấy nói Kim tiên sinh đang có khách, tôi đặt đồ xuống, lúc chuẩn bị rời đi, thì trong thư phòng truyền đến tiếng cãi vã.”
Mộc Hân nhớ lại một màn kia, cô phát hiện cửa thư phòng khép hờ, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Kim Duyệt Văn.
Trong ấn tượng của cô, ông Kim là một người rất lịch sự, ngay cả khi tức giận, cũng chỉ tăng giọng lên một chút. Nhưng ngày hôm đó, ông Kim cắn chặt răng, run rẩy nói, “Đó là giết người đấy!”
Cô nghe được năm chữ này, nhất thời hóa đá, muốn rời đi những chân lại mềm nhũn, không bước nổi.
Người bên trong dường như nói gì đó.
Kim Duyệt Văn lại nói: “Tôi không muốn nghe anh nói linh tinh nữa, mấy người điên hết rồi à, thế mà lại vì tiền, mà đi hại chết nhiều người như vậy!”
Nói đến đây, ngực Mộc Hân phập phồng,”Lúc ấy nghe được những lời này, cả người choáng váng, nhưng tôi xác định mình không nghe lầm.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô có thấy ông ấy nói lời này với ai không?”
Mộc Hân lắc đầu: “Lúc tôi rời đi, nhìn qua cửa sổ biệt thự, gian phòng kia kéo một nửa rèm cửa, tôi chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ… Đó là một người đàn ông, tôi thấy anh ta mặc quần tây, đi giày da.”
Thời tiết hôm đó hơi nóng, cô không xác định được người đó là ai, chỉ biết mặc một bộ chính trang.
Mộc Hân ôm hai vai run rẩy: “Sau đó, sau khi Kim tiên sinh chết, tôi không ngừng nghĩ đến chuyện ngày đó. Tôi không thể ngủ, luôn luôn mơ thấy máu, mơ thấy rất nhiều người chết … Tôi tự hỏi liệu cái chết của ông Kim có liên quan đến những chuyện này hay không.”
Sau cái chết của Kim Duyệt Văn.
Cô cảm thấy chuyện mình biết nhất định không phải chuyện đùa, những chuyện đó có thể đáng sợ gấp mấy lần chuyện rửa tiền, Kim tiên sinh không biết đã bị cuốn vào chuyện gì.
Nghe đến đó, Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ, Thẩm Quân Từ nhíu mày, cũng đang suy nghĩ lời nói của người phụ nữ này.
Trong ánh mắt Mộc Hân tràn đầy sợ hãi: “Tôi thề những chuyện hôm nay tôi nói đều là sự thật. Tôi không thể tin được những người xung quanh mình … Tôi cảm thấy mình nói cũng không có ai tin, còn có thể mang nguy hiểm đến cho mình, mới đem bí mật này giấu ở trong lòng rất lâu.”
Nói tới đây, cô ngẩng đầu lên: “Cảnh sát Cố, anh cũng thấy rồi đó, trong quỹ của bọn tôi đã chết rất nhiều người rồi. Những người đó giết người, đơn giản giống như đang nghiền chết một con kiến vậy. Mấy lần tiếp xúc trước, tôi nghĩ anh là một cảnh sát tốt, vì vậy tôi tin anh. Tôi mới xin nghỉ việc, tôi phải rời khỏi Bến Viễn, vì vậy nên tôi dám nói điều này.”
Cố Ngôn Sâm cúi đầu suy tư, những thông tin này quá mơ hồ.
Tại sao Kim Duyệt Văn biết một vài điều, lại không chọn báo cảnh sát?
Dựa theo phân tích cuộc đối thoại mà cô nói, trong thành phố có rất nhiều người chết, tại sao truyền thông và người dân lại không hề phát hiện ra?
Hắn hỏi Mộc Hân: “Cô có nhớ được thêm chi tiết nào về cuộc nói chuyện này không?”
Mộc Hân hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, cô hồi tưởng lại: “Đúng rồi, Kim tiên sinh còn nhắc tới một cái tên. Hình như gọi là, Mạnh Sư…”
Nghe thấy cái tên này, Cố Ngôn Sâm cảnh giác.
Mạnh Sư, lại là vị Trúc Mộng Sư thần bí này.
Hôm nay hắn đã để cho Bạch Mộng đi tìm kiếm, đây chỉ là bút danh. Danh tính thật của người đàn ông vẫn chưa tìm được.
Gã rốt cuộc là có liên quan đến thương hội hay là liên quan đến công ty vệ sinh, hay là liên quan tới cả hai?
Điều gì đang ẩn đằng sau vụ án này?