❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎”Đây có thể là một vụ giết người hàng loạt.”◎Lại là một buổi sáng đầy nắng, tuyến tàu điện ngầm Bến Viễn số 2, ga trung tâm khoa học kỹ thuật Bến Viễn.
Đây là tuyến mở rộng của tuyến số 2, là điểm dừng chân thứ ba sau trạm xuất phát, nằm ở cuối phía tây của toàn bộ thành phố.
Nó rất xa trung tâm thành phố. Nhưng tiền thuê nhà rất rẻ, nhà lại mới, thích hợp cho những người trẻ tuổi mới ra trường, mức lương không cao để thuê ở.
Khương Hiểu Nghệ và bạn học đại học Trương Hân lúc trước chính là bị người môi giới lừa gạt như vậy, năm ngoái các cô tốt nghiệp, chán ngấy cái cảnh già nhà thì cao ngất ngưởng nhưng nhà thì nhỏ bé cũ kĩ, bỗng nhiên nhìn thấy phòng ở bên này, cảm giác vừa lớn lại vừa rộng rãi.
Đợi đến khi chuyển đến đây, mới phát hiện mỗi ngày đi làm phải mất một tiếng rưỡi, đi đi về về gần ba tiếng đồng hồ.
Mỗi ngày như vậy, việc đi làm để đi làm đã trở thành một cực hình.
Hôm nay bọn họ thức dậy sớm như bình thường, sau khi rửa mặt và trang điểm, vội vã ra ngoài, ngáp ngắn ngáp dài đi xuống cầu thang của ga tàu điện ngầm.
Bảy giờ sáng, một hàng dài người xếp hàng bắt đầu hình thành ở cửa kiểm tra an ninh và lối vào của tàu điện ngầm, có thể tưởng tượng trong thời gian ngắn sẽ là một cuộc “chiến đấu” thảm khốc như thế nào.
Trong chuyến tàu điện ngầm, đa phần đều thanh niên như bọn phải đi làm, có người lướt điện thoại di động, có người đang ăn sáng.
Nếu không kịp lên chuyến tàu này mà lên chuyến tàu tiếp theo trong năm phút nữa có thể sẽ bị trễ giờ.
Bọn họ thông qua cửa an ninh, đang muốn quẹt thẻ, một người lớn tuổi bỗng nhiên chen chúc trước mặt họ.
Ông lão đầu đầy tóc bạc, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ mua đầy thức ăn, nhưng động tác không hề chậm chạp.
Ông chen chúc với Khương Hiểu Nghệ một chút, thẻ trong tay ngang ngược ấn lên máy kiểm tra vé tàu điện ngầm: “Nhường đường chút nào, thẻ người già.”
Khương Hiểu Nghệ bị hành vi chen ngang này làm tức đến mũi cũng lệch sang một bên, xông lên lý luận: “Lại là ông à! Lần trước thì giẫm lên chân tôi, lần này lại chen ngang!”
Mỗi ngày bọn họ đi làm đều gặp phải ông lão này, cứ vội vội vàng vàng xông thẳng lúc giờ cao điểm buổi sáng, mỗi lần đều đến cùng thời điểm với bọn họ.
Trương Hân ở bên cạnh kéo cô một cái: “Bỏ đi, đừng so đo với người già. Chúng ta nhanh lên thôi, không lại trễ xe buýt bây giờ.”
Ông lão kia hình như bị nghễnh ngãng, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, trực tiếp đi vào trong tàu điện ngầm.
Lúc này Khương Hiểu Nghệ mới quẹt thẻ, có chút tức giận lẩm bẩm với bạn thân: “Cậu nói xem, chúng ta là vì sợ đi làm muộn, nhưng ông lão này gấp chuyện gì chứ? Kể từ khi tàu điện ngầm miễn phí cho người cao tuổi, mỗi ngày đều đến tranh giành chỗ với chúng ta. Đây là vội đi đầu thai à?”
Trương Hân thay ông lão nói: “Có lẽ người ta cũng có việc gấp.”
“Vội vàng mua đồ ăn xong, đi công viên tìm mấy bà lão sao?” Khương Hiểu Nghệ vẫn nhịn không được chửi bới: “Cậu không biết đâu, lần trước lúc tớ tan tầm bị đau dạ dày, vất vả lắm mới có chỗ ngồi, kết quả một bà lão đi tới ép tớ phải nhường chỗ. Người đàn ông bên cạnh rõ ràng ngồi một lúc hai chỗ, đúng là bắt nạt người hiền lạnh mà! Tớ nhường chỗ cho bà ấy, đi được hai trạm thì bà ấy xuống, xuống xe còn chạy nhanh hơn thỏ.”
Trương Hân nói: “Không phải ông cha ta từng nói, không phải người già sinh ra thói xấu mà là người xấu mới trở nên già đi sao. Chúng ta cũng có một ngày già đi, nói không chừng cũng phải cùng người trẻ tuổi cướp chỗ ngồi ấy chứ.”
Khương Hiểu Nghệ có chút nản chí: “Nghĩ đến chuyện phải ngồi tàu điện ngầm một tiếng rưỡi, còn phải đối mặt với bộ mặt hằm hằm của quản lý, tớ chẳng muốn đi làm xíu nào luôn.”
Trương Hân cười khổ: “Chúng ta nếu muốn ở lại Bến Viễn, phải thích ứng với những thứ này, nếu không thì cậu về quê thi công chức đi.”
Nhắc tới đề tài này, Khương Hiểu Nghệ bĩu môi: “Thi cái gì mà thi, nhà tớ lại chẳng có quan hệ gì, cả thành phố có vài cái danh ngạch, sao phải lãng phí thời gian làm quỷ gì.”
Hai người vừa nói, vừa tự giác đi về phía đuôi tàu điện ngầm, nơi đó ít người nên tương đối dễ lên xe.
Bọn họ đi qua, chỉ chốc lát sau, ông lão chen hàng vừa rồi đã chính đáng đứng ở phía trước. Hai người bọn họ chỉ có thể đứng ở hàng ghế sau.
Khương Hiểu Nghệ hướng về phía Trương Hân mở miệng nói: “Cậu nhìn ông lão đó xem, thế mà lại chen lên phía trước, thật sự càng già càng khỏe.”
Trạm này là trạm trên mặt đất, không có hàng rào bảo vệ, mặt đất được vẽ các đường màu vàng, có loa thông báo nhấn mạnh không chen lấn.
Có lẽ do xe sắp tới, người ở hàng ghế đầu đã chen chúc thêm mấy người, ngăn cách bọn cô và ông lão. Khương Hiểu Nghệ thấy các cô dù sao cũng không chen vào được, cho nên cũng chẳng vội vàng làm gì nữa.
Trương Hân nói muốn tranh thủ thời gian đi mua chai nước ở máy bán hàng, Khương Hiểu Nghệ quay lưng lại giữa đám đông, mở điện thoại di động ra, soi lớp trang điểm trên mặt mình.
Phấn mắt mới mua có lấp lánh ánh vàng, cô giơ tay vỗ xuống, bật app làm đẹp lên, ghi hình vài giây, trong khoảng thời gian này, tàu điện ngầm đã vào ga.
Vừa nhìn thấy xe, người đứng ở hàng ghế đầu bất giác ùn ùn tiến về phía trước. Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng thịch, sau đó người phía trước truyền đến tiếng la hét.
Khương Hiểu Nghệ cũng nghe được tiếng kêu kia, cô nghiêng đầu, nhìn về phía đám người, bèn nghe có người nói: “Có người ngã xuống!”
Trong tàu điện ngầm phát ra một loại thanh âm khiến người ta sởn tóc gáy, từng sợi lông tơ trên người Khương Hiểu Nghệ t đều dựng thẳng lên, đó là tiếng ma sát phát ra khi tàu điện ngầm nghiền ép xương người.
Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng truyền đến một tiếng phanh gấp, dừng lại ở đó.
Cho dù tài xế phản ứng nhanh, nhưng vẫn cán chết người, có máu văng lên sân ga, người ở hàng ghế trước nhao nhao lui về phía sau, còn có người bắt đầu chạy ra ngoài tàu điện ngầm.
“Là một ông lão.”
“Lúc đứng vẫn bình thường mà, chả hiểu sao tự dưng ngã xuống.”
“Mẹ ơi, thảm quá… Chắc là không cứu được đâu nhỉ?”
Khương Hiểu Nghệ lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, cảm giác chân mình nhũn hết cả ra.
Một nhân viên tàu điện ngầm ngay lập tức chạy xuống, xem xét tình hình.
Có người báo cảnh sát, có người cầm loa hét lên: “Trường hợp khẩn cấp, tàu điện ngầm ngừng hoạt động, yêu cầu hành khách chuyển sang phương tiện giao thông khác.”
Không chỉ hành khách trên sân ga được sơ tán, mà ngay cả hành khách trên tàu điện ngầm cũng được sơ tán xuống xe.
Mọi người vội vã rời khỏi tàu điện ngầm, bàn tán chuyện xui xẻo lúc nãy.
Khương Hiểu Nghệ và Trương Hân nghĩ mình sẽ đếm trễ, từ trong tàu điện ngầm theo dòng người đi lên, chuyển sang xe buýt đi làm.
Trương Hân vừa đi vừa xem Weibo, trong khoảng thời gian này, trên mạng đã thảo luận vô cùng sôi nổi.
“Tàu điện ngầm tuyến số 2 bị tai nạn. Toàn bộ con đường đã ngừng hoạt động.”
“Nghe nói là có một ông lão ngã xuống.”
“Là tự mình nhảy xuống hả?”
“Nói không chừng là nhiều người bị chen lấn đẩy xuống, hoặc ông lão bị chóng mặt xong ngã xuống”
Khương Hiểu Nghệ cho đến khi sự tình trôi qua mười phút vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, run rẩy, chỉ cần hồi tưởng lại thanh âm chói tai kia, hàm răng lại không ngừng chạm vào nhau.
Cô nhịn không được đăng lên vòng bạn bè.
“Dọa chết tôi rồi, đúng lúc ở hiện trường vụ việc ở tuyến số 2, xin hãy an ủi tôi. Hôm nay lại đến trễ nữa rồi.”
Cô đăng video buổi sáng lên, ngay lập tức có một người bạn tinh mắt phát hiện ra: “Ông lão bị đẩy xuống!”
Khương Hiểu Nghệ xem lại đoạn video kia một lần nữa, đứng phía sau cô có rất nhiều người, ông lão kia đứng ở trong góc, từ trong video có thể thấy, có một bàn tay vươn ra, chạm vào lưng ông lão…
❁ ❁ ❁
Xảy ra án mạng, cảnh sát nhanh chân chạy tới, đến đầu tiên là chi cục sáu ở gần đó.
Đường ray cần phải tiến hành dọn dẹp, pháp y của chi cục chụp ảnh hiện trường trước, đưa thi thể lên trên sân ga.
Mấy vị cảnh sát hình sự hiện trường chuyện gì cũng đã từng thấy qua, mặt không đổi sắc dùng vải trắng che ông lão lại, đứng ở bên cạnh nói chuyện.
Đội trưởng phân cục họ Bao cùng vài đội viên nói: “Các cậu cứ kéo tuyến cảnh giới là được rồi, bảo vệ tốt hiện trường, lát nữa có cảnh sát hình sự từ cục thành phố sẽ tới khám nghiệm hiện trường.”
Đội viên ở bên cạnh nghi hoặc: “Đây chẳng qua chỉ là một vụ án nhỏ, sao còn kinh động đến cả tinh anh của cục thành phố? Tục ngữ nói đây được gọi là gì ấy nhỉ, dùng dao mổ trâu để giết gà.”
Đội trưởng Bảo quay lại nói với cậu ta: “Bây giờ có quy định mới, sau khi tiếp nhận vụ án, yêu cầu cảnh sát phải tổng hợp thông tin, trước tiên gửi đến Tổng cục báo cáo. Vụ án này là cục thành phố chỉ rõ muốn qua xem, tất nhiên có đạo lý của bọn họ.”
Lập tức có người phản ứng: “Tôi cũng nghe nói, gần đây cục thành phố tiếp nhận không ít vụ án bình thường. Không biết là đang điều tra vụ án lớn nào nữa? Họ sẵn sàng làm việc không phải là chuyện tốt à? Dù sao chúng ta được thư giãn cũng ất vui mà.”
Đội trưởng Bao vỗ vai đội viên nói chuyện: “Mơ đẹp quá nhỉ, đợi lát nữa toàn đội chúng ta đều phải phối hợp điều tra, cùng nhau làm việc.”
Có một vị cảnh sát hình sự lão làng ở một bên châm một điếu thuốc, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây kinh tế suy thoái, mọi người rất dễ tức giận. Tôi cảm thấy tần suất báo án trong hai năm qua nhiều hơn trước nhiều lắm.”
Đội viên ở bên cạnh cũng nói: “Đúng đó, đặc biệt là người lớn tuổi, người tự sát, tai nạn, càng ngày càng nhiều.”
Ba mươi phút sau, một vài người trong đội đặc biệt đến hiện trường.
Trước kia ga tàu điện ngầm người tới người đi nhộn nhịp, bây giờ lại trở nên trống rỗng, những khu vực gần hiện trường ngổn ngang tuyến cảnh giới. Thấy bọn họ đến, đội trưởng Bao vội vàng bắt đầu tiến hành bàn giao.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu, quan sát tình hình chung quanh.
Nơi này là phần trên mặt đất, sân ga không có lan can.
Camera đã sớm được trích xuất để gửi cho bọn họ.
Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở cuối tàu điện ngầm, camera giám sát đặt hơi xa, chỉ thấy một đám người đông đúc, căn bản nhìn không rõ cụ thể là ai vươn tay ra, sau đó thân thể ông lão nhoáng lên một cái, rớt xuống, tàu điện ngầm chậm rãi chạy tới.
Lúc đó có quá nhiều người gần đó, nhân viên tàu điện ngầm xử lý không kịp, cũng chỉ coi như là tai nạn, để hung thủ trà trộn vào đám đông trốn thoát.
Cảnh sát công bố tin tức tìm kiếm nhân chứng, nhưng cho đến nay, ngoại trừ một cô gái tên Khương Hiểu Nghệ chủ động liên lạc với bọn họ, thì không có manh mối nào khác.
Trên mặt đất có đủ loại dấu chân lộn xộn, còn có vết máu của nạn nhân dính vào, có nhiều dấu vết như vậy, ngược lại rất khó có thể xác nhận được danh tính hung thủ.
Chiếc xe đẩy nhỏ mà ông lão mua thức ăn cũng đã được nhặt lên, bị bánh xe đè lên, nghiền thành một cây gai dầu.
Thi thể trên mặt đất tạm thời được phủ một miếng vải trắng.
Thẩm Quân Từ đeo khẩu trang và găng tay ngồi xổm xuống, vén ra nhìn một chút, một mùi máu tươi nồng đậm tản ra.
Thích Nhất An cũng xách rương điều tra dò xét, thi thể miễn cưỡng lắm mới duy trì được hình người, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung “thảm không nỡ nhìn”.
Thẩm Quân Từ nói: “Nạn nhân là đàn ông, tuổi khoảng 80, nguyên nhân cái chết là do tàu điện ngầm đè chết, trước tiên làm kiểm tra thể chất trước. Chúng tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ để tàu điện ngầm sớm hoạt động trở lại.”
Họ lục lọi túi của ông lão, tìm thấy một thẻ căn cước đã bị nghiền nát, một chiếc điện thoại di động vỡ màn hình và một chuỗi chìa khóa.
Đồ đạc đều được bỏ vào trong túi vật chứng, Bạch Mộng ở bên cạnh mở laptop ra, nhận tên trên chứng minh thư, rất nhanh đã tìm ra thân phận nạn nhân trong hệ thống.
“Nạn nhân tên Triệu Truyền Văn, 81 tuổi, nhà ở trong một tiểu khu gần đây.”
Thích Nhất An sau khi nghe xong không khỏi cảm khái: “Thầy ơi, thầy lợi hại thật đó, dự đoán tuổi chỉ thiếu có một tuổi.”
Thẩm Quân Từ lại có chút buồn bực nói: “Thế mà lại thiếu một tuổi.”
Thích Nhất An: “…”
❁ ❁ ❁
Đã chụp lại ảnh hiện trường, việc thu thập chứng cứ cũng đã hoàn tất, các bác sĩ pháp y chuẩn bị đưa thi thể trở về để khám nghiệm tử thi, nhân viên tàu điện ngầm cũng bắt đầu rửa mặt đất, chuẩn bị cho tàu điện ngầm hoạt động trở lại. Cố Ngôn Sâm thì dẫn theo vài cảnh sát hình sự đến nơi ở của ông lão.
Khu phố ông lão ở nằm cách ga tàu điện ngầm 10 phút, được gọi là tiểu khu Lục Hà.
Đây là một khu dân cư mới, vừa được xây dựng cách đây hơn hai năm.
Môi trường trong tiểu khu không tệ, trồng các loại hoa cỏ cây cối, ở vị trí giếng trời, còn có một đài phun nước.
Khu dân cư hơi lớn, để hiểu rõ tình hình, bọn họ đi một vòng, đầu tiên đến văn phòng tiểu khu nằm ở một góc của khu phố.
Tám giờ rưỡi sáng, nhân viên công tác trong tiểu khu vừa mới tới làm việc, vừa nghe nói người rơi xuống tàu điện ngầm chính là ông lão trong tiểu khu này, vài nhân viên công tác đều kinh ngạc.
Một người phụ nữ gọi: “Giám đốc Cao, đó có phải là khu vực mà anh chịu trách nhiệm không?”
Nghe thấy có người gọi mình, một người đàn ông trung niên chạy tới, anh ta kiểm tra tài liệu: “Đúng vậy, phòng 702 của tòa nhà số 3, Triệu Truyền Văn. Tôi ấn tượng với ông ấy lắm, đợi xíu, tôi đưa các anh đến nhà đó.”
Chủ nhiệm Cao vừa dẫn vài người đi qua, vừa giới thiệu cho bọn họ: “Vị Triệu Truyền Văn này chính là một ông lão độc thân sống trong tiểu khu chúng tôi, vợ ông ấy qua đời rất sớm, không có con cháu gì cả, thường xuyên tham gia hoạt động dưỡng lão do tiểu khu tổ chức.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tiểu khu thường tổ chức hoạt động gì?”
Chủ nhiệm Cao nói: “Cũng không có gì đặc biệt cả, lúc trước vừa mới tổ chức thi đấu hợp xướng, còn có một lần là thi đấu cờ vây, lần thi đấu cờ vây hình như lão Triệu giành được giải nhì, còn được năm trăm đồng tiền thưởng.”
Chủ nhiệm Cao đưa bọn họ đến cửa, gọi người mở khóa mở cửa phòng.
Toàn bộ căn phòng có diện tích rất lớn, tổng cộng một trăm bốn mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng sách. Không có đồ dùng điện tử nào trong nhà,trong phòng sách cũng chẳng có máy tính hay sách gì cả.
Bạch Mộng đang tìm kiếm xung quanh, nhíu mày nói: “Người trong nhà ông ấy đều qua đời cả rồi, không có ai đến nhận thi thể hết.”
Người bên tổ vật chứng hôm nay đi theo là Quan Hải Dật, cậu ta đi bọc giày tra xét một vòng, nhíu mày nói với Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, nơi này rất sạch sẽ, chỉ có dấu vết của một mình ông lão ở.”
Lục Anh vừa kiểm tra vừa hỏi: “Ông ấy chỉ sống một mình, sao lại ở một căn nhà lớn như thế?”
Chủ nhiệm Cao tựa vào cửa nói: “Các anh không rõ rồi, trước kia mảnh đất này thuộc thôn Trầu Viễn, vận khí của Triệu Truyền Văn vô cùng tốt, vừa hay thuộc hộ có nhà phá dỡ, một đổi ba, ông ấy chỉ cần một chỗ để ở, còn lại là được nhận tiền bồi thường.”
Dựa theo giá nhà hiện tại của Bến Viễn, số tiền đó không tính là nhỏ.
Mọi người đều không nhìn ra, một ông lão ăn mặc bình thường lại vô tình là một phú gia.
Quan Hải Dật vừa quét dấu vân tay, vừa nói: “Đa phần người già đều có nhà cả, ai mà không có thì mới gọi là bất bình thường.”
Bạch Mộng còn trẻ, không hiểu ý tứ trong lời này, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao ạ?”
Cố Ngôn Sâm trả lời cô: “Người già đều tiết kiệm được một ít tài sản. Người già mà độc thân rất khó thuê nhà.”
Không có chủ nhà nào nguyện ý để cho một người già cô đơn trên 70 tuổi thuê nhà, ngay cả khi họ trả nhiều tiền thuê nhà nhiều hơn những người khác.
Trong trường hợp mà có người chết già trong nhà, lập tức căn nhà đó sẽ trở thành căn nhà bị ma ám.
Đây là một vấn đề thực tế đáng buồn, những người trẻ tuổi thường không nhận thức được chuyện này, nhưng mọi người cuối cùng rồi cũng sẽ già đi.
Trong nhà Triệu Truyền Văn không phát hiện ra được tin tức hữu dụng gì, Cố Ngôn Sâm lại bảo vài người đi tìm kiếm xung quanh.
Các đối tượng tìm kiếm bao gồm hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới của ông lão, người quản lý tài sản, và bảo vệ ở cửa.
Bạch Mộng gõ cửa nhà đối diện.
Người mở cửa là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, nghe nói bọn họ muốn hỏi chuyện hàng xóm, bà lão nhíu mày.
“Lão Triệu xảy ra chuyện sao? Tôi không biết… Vài ngày trước tôi còn gặp ông ta mà.”
Bạch Mộng hỏi: “Lần cuối bác gặp Triệu Truyền Văn là khi nào?”
Bà lão nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Hình như là ba ngày trước…”
Bạch Mộng hỏi: “Bình thường ông ấy hay gặp gỡ với ai bác có biết không?”
Bà lão rất nhiệt tình, không đợi hỏi nhiều, đã nói hết mọi chuyện mà mình biết.
“Lão Triệu có một vài người bạn tốt, bọn họ thường xuyên cùng nhau tản bộ chơi cờ vua gì đó, trong đó có một người hình như gọi là lão Ngụy hay sao ấy, các cháu có thể tìm ông ấy hỏi, có khi lại biết thêm được gì đấy.”
Bạch Mộng tiếp tục: “Vậy lão Ngụy tên gọi đầy đủ là gì ạ?”
Bà lão suy nghĩ một chút: “Bác cũng không rõ lắm, chỉ biết mọi người hay gọi ông ấy là thầy Ngụy. Bọn họ hình như là cùng nhau tham gia hoạt động nên mới quen biết, ổng cũng ở trong tiểu khu này đấy.”
Cố Ngôn Sâm ghi lại cái tên này, sau đó hắn lại hỏi thêm: “Bình thường bọn họ hay tham gia hoạt động gì ạ?”
“Chỉ là mấy hoạt động dành cho người già thôi ấy mà.” Bà lão thấy lạ không trách, “Xung quanh đấy có nhiều lắm, còn có người bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe, cũng có mấy người đi tuyên truyền cho bệnh viện dưỡng lão, khuyến khích mọi người dưỡng lão khỏe mạnh, mỗi lần đi đều được tặng trứng gà với đồ dùng. Bọn họ có một nhóm luôn, nhàn rỗi không có việc gì, rất thích xếp hàng tham gia hoạt động, nghe cái gì,mà bài giảng, mượn cơ hội làm quen thêm nhiều bạn bè một chút, giống kiểu thích đi nhảy quảng trường ấy.”
Những người điều hành lớp học, sẽ tặng một vài thứ, cho những người già một vài ân huệ nhỏ.
Bạch Mộng nhắc nhở: “Bác à, bác cũng nên cẩn thận chút, những người lôi kéo đưa đồ, rất nhiều người là kẻ lừa đảo ấy.”
Bà lão nói: “Bác biết mà, bác còn phải đi đón cháu trai, đi không nhiều đâu. Hơn nữa bác không dễ bỏ tiền ra mua đâu, chỉ đi nhận một vài thứ thôi, hoạt động gì cũng không tham gia, con gái với chồng bác canh kĩ lắm, bác làm gì có tiền cúng cho bọn lừa gạt ấy.”
Bọn họ lại hỏi thêm vài câu, bà lão rốt cuộc không nhớ ra được cái gì nữa: “Bcas còn phải nấu cơm trưa, mấy đứa vẫn nên đi hỏi lão Ngụy ấy, mỗi lần bác đón cháu trai về, thường xuyên nhìn thấy lão Ngụy tới tìm ông ấy, hai lão già thường xuyên cùng một chỗ lắm.”
Sau khi trò chuyện với những người xung quanh, bọn họ lại trở lại phòng quản lý tiểu khu, chủ nhiệm Cao giúp bọn họ kiểm tra sổ đăng ký quản lý, lục lọi nửa ngày, tìm được một vị họ Ngụy, tên là Ngụy Sâm.
Ông năm nay 78 tuổi, người Bến Viễn, cũng là hộ phá dỡ, ở đơn nguyên số 14, cách nhà Triệu Truyền Văn hai dãy nhà.
Vị Ngụy Sâm này là một thầy giáo đã nghỉ hưu, cũng giống như Triệu Truyền Văn, trong nhà cũng không có người thân gì nữa.
“Để tôi liên hệ với ông ấy một chút, nhờ ông ấy phối hợp điều tra.” Chủ nhiệm Cao quay đầu gọi điện thoại, “Ủa, sao không có ai nghe máy nhỉ, ông lão này, bị nghễnh ngãng nặng lắm, thường xuyên không nghe thấy tiếng điện thoại, để tôi qua xem một chuyến. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, các vị có đi ăn cơm trước không?”
Cố Ngôn Sâm sắp xếp người theo chủ nhiệm Cao đi tìm Ngụy Sâm, rồi tự mình dẫn người đi ăn cơm trước, hai đội thay nhau đi, không làm trễ nải tiến trình điều tra vụ án.
Lăn qua lăn lại cả một buổi sáng, cân nhắc buổi chiều còn phải ở đi xem xém xung quanh, bọn họ không trở về cục, trực tiếp đặt một bàn ở khách sạn nhỏ gần đó gọi đồ ăn.
Bạch Mộng thở dài: “Đây là vụ án thứ tư xảy ra trong tuần này rồi phải không?”
Cô cũng không biết vì sao, cục trưởng Đinh và đội trưởng Cố đột nhiên theo dõi mấy vụ án bình thường trong thành phố, chỉ cần người bị hại lớn hơn bảy mươi tuổi, đều phải gửi đến đội điều tra hình sự cục thành phố để tiến hành xử lý trọng điểm.
Bình thường không điều tra không biết, mỗi tuần số người già chết lại nhiều như vậy.
Trong tuần này, bọn họ đã xử lý được vài trường hợp nhỏ, phải làm thêm giờ suốt.
Những trường hợp đó đều khá nhỏ, cũng chẳng có gì phức tạp.
Một ông lão bị hàng xóm lái xe đâm chết, một bà lão bệnh nặng bị cháu gái nhốt trong nhà chết đói, khoa pháp y hình sự còn trưng bày một thi thể cụ ông trôi nổi trên sông, chờ xác minh danh tính.
Không hiểu sao, có vẻ như mọi người trong thành phố đột nhiên phát điên lên vậy.
Xung quanh đều là những vụ án giết người.
Giết những người già tay không tấc sắt.
Cố Ngôn Sâm ở một bên uống nước, cúi đầu rũ mắt xuống: “Đây có thể là một vụ án giết người liên hoàn.”
Lục Anh nói, “Đội trưởng Cố, đừng đùa nữa. Giết người liên hoàn gì chứ, bình thường giết người liên hoàn phải có một hoặc hai hung thủ, mấy vụ án này chúng ta điều tra, đều có hung thủ riêng, những người đó chẳng có mối liên hệ gì với nhau sất.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Cho nên mới cần chúng ta tìm điểm chung của mấy vụ án này.”
Bạch Mộng nhíu mày: “Mấy vụ án này, cho dù là ngay cả điều tra kĩ, cũng rất khó tìm được điểm tương đồng…”
Cố Ngôn Sâm an ủi bọn họ: “Đừng nóng vội, cứ từ từ điều tra.”
Thức ăn vừa mới lên, trong nhóm đã có tin tức, Thẩm Quân Từ đem kết quả khám nghiệm tử thi gửi vào trong nhóm.
“Nguyên nhân tử vong của nạn nhân là do vỡ tim, đồng thời đầu cũng bị thương nặng.”
Thích Nhất An cũng đã bổ sung vào báo cáo khám nghiệm tử thi, trong đó có vài tấm ảnh.
Bạch Mộng không xem điện thoại di động, vừa ăn cơm vừa hỏi: “Ai gửi tin nhắn thế ạ?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Kết quả khám nghiệm tử thi bên pháp y.” hắn nhìn não heo nướng trên bàn, thận xào, tri kỷ úp điện thoại di động xuống, “Ăn xong rồi hẵng xem.”
Mọi người nhất thời hiểu ý, ăn ý không tiếng động ăn cơm.