❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Tôi không biết, nhưng có người biết.” ◎Buổi trưa, bên trong khách sạn nhỏ.
Một bữa cơm còn chưa ăn xong, Cố Ngôn Sâm đã nhận được điện thoại từ trong đội.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi vội vã: “Alo, cảnh sát Cố? Tôi thấy có gì đó sai sai. Lúc đến gõ cửa, gọi mãi cũng chẳng có ai trả lời. Hỏi hàng xóm thì người ta cũng chẳng biết ông ta đi đâu.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Gọi người mở khóa chưa?”
Đội trưởng Bao nói: “Gọi rồi, lúc mở cửa ra, không có một bóng người. Tôi cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quái, đến phòng bảo vệ xem camera giám sát ở khu vực cửa tiểu khu, thì thấy buổi sáng, Ngụy Sâm một mình ra khỏi tiểu khu, đến giữa trưa nay vẫn chưa thấy về, ngoại trừ Triệu Truyền Văn, ông ta cũng không có bạn bè thân thiết nào, sẽ đi đâu được cơ chứ?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Bên anh tìm trước đi đã, tôi qua đó giờ.”
Hắn cúp máy, nói với những người xung quanh: “Ngụy Sâm cũng mất tích rồi.”
Lục Anh vừa mới ăn một nửa, vội vàng dùng đũa và thêm mấy miếng cơm, Bạch Mộng cũng vội vàng rút khăn giấy lau miệng.
Người già neo đơn mất liên lạc, cảnh sát hình sự cục thành phố không dám khinh thường.
Cố Ngôn Sâm dẫn người vội vàng rời khỏi khách sạn nhỏ, đến nhà Ngụy Sâm trước.
Nhà Ngụy Sâm là một nhà có ba phòng, tổng cộng hơn một trăm mét vuông, bên trong cũng rất sạch sẽ, trên vách tường không treo cái gì, ga giường được trải phẳng phiu.
Trong nhà giống hệt như trong nhà Triệu Truyền Văn trước đây, không có thiết bị điện tử gì.
Đồ đạc đơn giản, chỉ có một cái bàn dựa vào giá sách, trên giá sách bày đầy sách cũ và sách bài tập, Cố Ngôn Sâm lật xem, trong đó cũng không có gì đặc biệt.
Đây cũng là một căn phòng điển hình của người già sống một mình.
Bạch Mộng dùng số điện thoại do chủ nhiệm Cao cung cấp lục soát một chút, điện thoại di động tắt máy, không cách nào định vị được.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy ông lão đã mất tích.
Nơi này là khu vực quản lý của chi cục 6, đội ngũ ở một bên xoa xoa tay, lo lắng xảy ra một lúc hai vụ án mình sẽ khó thoát tội. Đội trưởng Bao lẩm bẩm: “Một ông già gần tám mươi tuổi, sẽ đi đâu được cơ chứ?”
So với cái chết của Triệu Truyền Văn, chuyện Ngụy Sâm mất tích càng quỷ dị hơn.
Chủ nhiệm Cao cũng ở một bên cũng nói: “Vị Ngụy Sâm này lúc trước là con một, mọi người trong nhà đều đã mất rồi, cả đời chưa từng kết hôn, căn bản không có chỗ nào khác để nương nhờ.”
Loại người này mất tích, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được người hỗ trợ điều tra.
Mấy vị cảnh sát hình sự đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, đến cuối cùng vẫn tay không trở về. Vị chủ nhiệm Cao kia nói còn có việc, chỉ để lại mấy vị cảnh sát ở chỗ này thương lượng đối sách.
Lục Anh nhíu mày: “Đội trưởng Cố, chẳng lẽ đây thật sự là vụ án giết người liên hoàn nhằm vào người già sao?”
Bạch Mộng tìm kiếm một vòng, lại trở về nhà Ngụy Sâm, cô chạy tới mức cả người mồ hôi, lấy tay làm quạt: “Phỉ phui cái mồm cậu, ông lão có lẽ là chơi mạt chược đến nghiền thôi, hoặc là ở bên ngoài ăn cơm, điện thoại di động sập nguồn cũng không biết.”
Đội trưởng Bao hỏi: “Đội trưởng Cố, bây giờ phải làm gì?”
Cố Ngôn Sâm nhíu mày suy tư một lát, hắn mở tủ quần áo của Ngụy Sâm ra, ngửi ngửi: “Trên quần áo Ngụy Sâm, có một mùi hương rất đặc biệt.”
Bạch Mộng cũng ngửi thấy: “Đúng vậy, hình như là do dùng xà phòng nước thì phải.”
Hiện tại vẫn còn vài người giá giữ thói quen nấu cây keo giặt quần áo, Ngụy Sâm không biết là dùng cái gì, hương vị kia rất nồng đậm.
Lục Anh cẩn thận ngửi: “Trên giường cũng có mùi này.”
Đó là mùi cơ thể của ông lão tỏa ra pha trộn với hương vị xà phòng.
Đầu óc Cố Ngôn Sâm xoay chuyển rất nhanh, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát: “Đội trưởng Bao, trong phân cục các anh có chó cảnh sát truy tìm không?”
Khứu giác của chó rất mẫn cảm, độ nhạy cảm cũng cao hơn người, nói không chừng có thể ngửi ra cái gì đó, mang theo bọn chúng có lẽ sẽ tìm được Ngụy Sâm.
Đội trưởng Bao có chút khó xử: “Giống chó cảnh sát tốt đều đã chuyển đến cục thành phố để tuyển chọn trước, chó trong phân cục chúng tôi tuy rằng cũng có huấn luyện lần theo dấu vết, nhưng thời hạn bình thường là trong vòng hai giờ. Thời gian dài hơn nữa, sẽ không thể ngửi được.”
Lục Anh cũng nói: “Cho dù mùi hương này đặc biệt, nhưng bây giờ người cũng mất tích đã được nửa ngày, còn có bao nhiêu mùi lưu lại được cơ chứ? Dùng chó nghiệp vụ liệu ổn không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Mùi hương độc đáo có thể lưu lại vài tiếng đồng hồ, thậm chí lâu hơn, dù sao bây giờ người cũng không tìm được, chỉ có thể kéo chó đến thử thôi.”
Hắn nói đến đây, cũng không làm khó đội trưởng Bao, quay đầu hỏi Bạch Mộng: “Cô hỏi đội cảnh sát trong cục thành phố, xem có chó nghiệp vụ nào đang rảnh rỗi không.”
Bạch Mộng đi liên lạc, trở về nói: “Đội trưởng Cố, hôm nay bên đội chống m@ túy có hành động, cảnh khuyển trong đội đa phần đều được điều qua đó rồi, chỉ còn lại Thôn Hạnh Hoa và Giang Tiểu Bạch, dùng để tìm người sẽ hơi khó đó.”
Việc truy vết bằng cảnh khuyển có độ khó nhất định, không phải cảnh khuyển nào cũng am hiểu.
Cố Ngôn Sâm cúi đầu suy nghĩ: “Để tôi nghĩ biện pháp.”
Hắn nhớ tới lúc trước đã từn nói chuyện với cảnh sát phụ trách cảnh khuyển, trước kia trong đội cảnh sát, cảnh khuyển lần theo dấu vết tốt nhất là Vô Lượng.
Hiện tại những cảnh khuyển khác không có ở đây, hắn nghĩ ngay tới có nên để cho Vô Lượng tái xuất giang hồ hay không.
Quyết định xong, Cố Ngôn Sâm nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, anh gọi điện thoại cho Thẩm Quân Từ.
Một lát sau, Thẩm Quân Từ nhận điện thoại: “Alo.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Pháp y Thẩm, bây giờ em có rảnh không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Có rảnh, có chuyện gì vậy?”
Buổi sáng lúc cậu giải phẫu xong, đến bây giờ đã đem thi thể Triệu Truyền Văn đưa đi bảo quản rồi.
Cố Ngôn Sâm trong điện thoại nói đơn giản chuyện điều tra một chút, sau đó hỏi: “Em có thể nhờ Thích Nhất An lái xe cảnh sát đến nhà anh không? Sau đó em dẫn Vô Lượng đến đây? Nhớ đeo cho nó sợi dây xích ở trong ngăn kéo bên phải của tủ TV.”
Thẩm Quân Từ nói: “Được, anh gửi địa chỉ cụ thể qua đi.”
Đến bốn giờ chiều, Thẩm Quân Từ kéo theo Vô Lượng đến nhà Ngụy Sâm.
Thích Nhất An đỗ xe xong cũng đi theo, vì đề phòng vạn nhất, còn mang theo một cái thùng điều tra.
Sau khi Vô Lượng bước vào, Cố Ngôn Sâm kéo nó vào phòng ngửi ngửi chung quanh, rồi để nó tiến vào tủ quần áo của Ngụy Sâm, để nó nhớ kỹ mùi hương.
Vô Lượng không hổ là lão cảnh khuyển, vừa ngửi đã muốn chấp hành nhiệm vụ, cả người trở nên nghiêm túc, ngửi trong chốc lát, nó ngồi xổm xuống, vẫy đuôi, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Nhìn con chó dừng lại, vài vị cảnh sát hình sự cũng ngây ngẩn cả người.
Người và chó nhìn nhau.
Đội đặc biệt phản ứng lại nói: “Trước kia tôi cũng từng dẫn theo cảnh khuyển hành động, những cảnh khuyển kia đều có huấn luyện viên chuyên môn dẫn heo, bọn nó sẽ làm đủ các loại thủ thế, cảnh khuyển phải dựa theo mệnh lệnh mới hành động.”
Bạch Mộng đột nhiên phản ứng lại: “Đội trưởng Cố, anh nhớ mệnh lệnh không?”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu, tuy hắn phụ trách đội hậu cần, cũng nhận nuôi cảnh khuyển đã nghỉ hưu, nhưng không phải là người huấn luyện chó.
Mọi người hiểu, cho nên điều cảnh khuyển này đến cũng vô dụng, phải có người biết mệnh lệnh mới được.
Bạch Mộng vừa rồi cũng quên mất chuyện này: “Vậy giờ phải làm sao? Để tôi hỏi thử xem nhé?”
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu lên: “Tôi không biết, nhưng có người biết.” Nói xong câu đó, hắn nhìn về phía Thẩm Quân Từ.
Lâm Lạc chẳng những biết huấn luyện chó, hơn nữa Vô Lượng còn là chú cho được cậu huấn luyện từ khi còn nhỏ.
Cố Ngôn Sâm là ai, nói chuyện hay làm việc đều cực kỳ đáng tin cậy, chưa bao giờ lừa dối người khác. Là người có độ tín nhiệm cực cao. Hắn nói xong, những người khác cũng theo phương hướng hắn nhìn, đem ánh mắt rơi trên người Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ vốn tưởng mình chỉ có nhiệm vụ đưa chó đến thôi.
Cậu dựa vào tường, chờ bọn họ hành động, kết quả không ngờ tới ánh mắt mấy người tụ lại. Thẩm Quân Từ đột nhiên nhớ lại, ngày trước mình uống say, đã làm mấy động tác huấn luyện chó… Khi đó có lẽ đã bị Cố Ngôn Sâm nhìn thấy.
Không đợi cậu kịp chuẩn bị lý do, mấy người kia đã hưng phấn hẳn lên.
Bạch Mộng nói: “Tuyệt quá rồi!”
Lục Anh mừng rỡ: “Không ngờ tới pháp y Thẩm lại biết ra lệnh cho cảnh khuyển!”
Thích Nhất An cũng nói: “Thầy à, nhất định có chuyện thầy không làm được đúng không?”
Ngay cả đội ngũ phân cục ở bên cạnh cũng ồn ào: “Thì ra pháp y Thẩm giỏi như vậy, vậy chúng ta tranh thủ thời gian, mau tìm người, chuyện này nếu như chậm trễ, biến số càng nhiều.”
Nhìn mấy người đều gửi gắm hy vọng tha thiết cho mình, Thẩm Quân Từ lại càng không dễ từ chối.
Vô Lượng dường như cũng hiểu ý của Cố Ngôn Sâm, chú chó cúi đầu, ngậm dây đi đến bên chân Thẩm Quân Từ, sau đó cọ cọ chân cậu.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, Thẩm Quân Từ chỉ có thể nói: “Để tôi thử trước…”
Cố Ngôn Sâm nói: “Biết một chút cũng tốt hơn bọn anh nhiều mà, cứ thử đi.”
Thẩm Quân Từ đã nhiều năm không ra lệnh cho cảnh khuyển, lúc này bị bắt lên sân khấu.
Cũng may những động tác kia cậu còn nhớ, lúc đầu Vô Lượng lần tìm dấu vết đúng là do cậu huấn luyện.
Thẩm Quân Từ buộc dây theo dõi lên cổ nó, sau đó ngồi xổm xuống, lấy vỏ gối của Ngụy Sâm, lại cầm một chai nước khoáng sạch, đổ nước bên trong ra, nhét một cái vỏ gối vào, làm một bình ngửi đơn giản.
Nguồn bình ngửi này có thể khiến cho hương vị được tập trung hơn, cũng có thể khiến cho cảnh khuyển thuận lợi hơn cho việc lần theo.
Sau đó, cậu thực hiện mệnh lệnh “ngửi” cho Vô Lượng, bước này là để cho cảnh khuyển ngửi mùi.
Vô Lượng ngoan ngoãn cúi đầu, cẩn thận ngửi cái bình một hồi.
Thẩm Quân Từ lại ra mệnh lệnh “lần theo dấu vết”.
Vô Lượng đi tới cửa, đi khoảng một mét, quay đầu nhìn Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ tỏ vẻ cổ vũ, Vô Lượng hiểu ý, tiếp tục đi ra ngoài.
Tốc độ của Vô Lượng không chậm, những người khác nhanh chóng theo kịp.
Từ cửa chính tiểu khu đi ra, Vô Lượng thỉnh thoảng cúi đầu ngửi, tìm kiếm mùi hương của ông lão.
Những hương vị này không dễ nhìn thấy, nhưng nó là thực thể có tồn tại.
Thẩm Quân Từ kéo dây lần theo, thủy chung duy trì khoảng cách với chó khoảng hai mét những người khác cũng đi theo phía sau.
Bởi vì thời gian cách đã quá lâu, mùi hương có hơi tiêu tán, mỗi khi đến giao lộ, Vô Lượng có hơi mê man, Thẩm Quân Từ sẽ lấy đồ của Ngụy Sâm ra, đặt ở dưới mũi nó, để nó ngửi một hơi.
Giữa chừng có hai lần, Vô Lượng đi ít đường vòng, Thẩm Quân Từ vô cùng kiên nhẫn, dắt nó trở về, đi tìm con đường chính xác.
Cậu không ngừng cổ vũ cảnh khuyển, vuốt đầu Vô Lượng, có đôi khi còn khen ngợi vài câu.
“Đứa bé ngoan.”
“Làm tốt lắm.”
“Cố lên!”
Theo chân cảnh khuyển tìm ra dấu vết là một công việc đòi hỏi kỹ năng và kiên nhẫn.
Một đội người đi theo chó, cứ như vậy đi một hồi rồi dừng lại, mãi cho đến khi sắc trời tối đen.
Sự khác biệt nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Bến Viễn vào mùa thu rất lớn, gió thổi vào ban đêm hơi se lạnh.
Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ ăn mặc đơn bạc, chủ động cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cậu.
Thẩm Quân Từ do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận.
Quần áo và vai Cố Ngôn Sâm rộng hơn cậu, Thẩm Quân Từ chỉnh lại quần áo, dùng ngón tay kéo căng quần áo trước ngực. Cậu chôn cả mặt vào cổ áo. Thẩm Quân Từ cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.
Vải vóc trên cổ áo ma sát vào làn da, trên quần áo còn mang theo nhiệt độ trên người Cố Ngôn Sâm, còn có một mùi thơm dễ chịu.
Rốt cục, Vô Lượng dẫn theo mấy vị cảnh sát đội đặc nhiệm, đi tới dưới một tòa núi nhỏ.
Ngọn núi này ở trong nội thành, trước kia là cơ sở chăn nuôi, ông chủ làm ăn thua lỗ, đã sớm bỏ hoang, phía trên ngoại trừ có mấy nhà kho, các loại cỏ dại và thực vật mọc um tùm, vô cùng hoang vu, bình thường sẽ chẳng có ai đi lên.
Đến nơi này, Vô Lượng có chút phiền não, bất an, gầm gừ vài tiếng, lè lưỡi, xoay một vòng, sau đó điên cuồng sủa lên.
Thẩm Quân Từ quen thuộc với phản ứng của Vô Lượng, cảm nhận được sự biến hóa tâm tình của nó, cậu mở miệng nói: “Có lẽ tìm được rồi!”
Sau đó, cậu nới lỏng dây, nó chạy như điên lên núi.
Cố Ngôn Sâm thể lực tốt nhất, lại quanh năm leo núi Lộc Minh, lúc này theo sát cảnh khuyển.
Những người khác đi theo phía sau, trong mấy người chỉ có Thích Nhất An xách theo một cái thùng điều tra, lúc này cậu ta có chút chạy không nổi, sốt ruột nói: “Các anh chờ tôi với…”
Lục Anh xoay người lại, xách lấy cái thùng trong tay cậu ta.
Thích Nhất An lúc này mới theo kịp tốc độ.
Trên nũi cũng không dốc, leo lên tổng cộng cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Chạy thẳng đến gần đỉnh núi, Vô Lượng bỗng nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn về phía núi rừng.
Cố Ngôn Sâm thở hổn hển nhìn lên núi.
Gió lạnh thổi qua.
Dưới anh trăng, hắn thấy thi thể của một ông lão treo dưới một cái cây cổ nghiêng ngả bên đường.
Tác giả có lời muốn nói:Pháp y Thẩm vung tay lên, Vô Lượng và đội trưởng Cố đồng thời xông ra ngoài.