Tạ Quân nhận được sớ, sắc mặt liền sa sầm, nhưng không phát biểu gì, cũng không trả lời chất vấn của các đại thần, chỉ nói để sau bàn tiếp.
Tôn công công sớm đã thông báo cho Nhan Tịch Lam biết, nàng biết rõ mình đang bị một vị ngự sử chỉ trích kịch liệt, nhưng buổi tối vẫn không hề tránh né, ngày ngày mang theo đồ ăn tới bên cạnh Tạ Quân.
Thỉnh thoảng còn dẫn theo Chi Ninh, để hai cha con có dịp thân mật gần gũi.
Vài hôm sau, tin tức từ tiền triều rốt cuộc cũng đến tai điện Lan Lâm.
Dưới sự sủng ái và ngợi ca suốt thời gian dài, Dương Hiền phi càng thêm kiêu căng, ỷ vào việc có trưởng hoàng tử, lại tưởng rằng có thể làm mưa làm gió trong hậu cung.
Nghe nói tiền triều có người chỉ trích Nhan Tịch Lam, nàng tưởng cơ hội đã tới, lập tức sai người nhà họ Dương thừa thế chen chân, dâng tấu khuyên Tạ Quân nghiêm phạt Thần phi.
Tấu chương của Dương gia được trình lên, Tạ Quân tuy xem rồi nhưng không nói lời nào, sắc mặt lại càng tệ hơn.
Hiền phi vẫn không nhận ra nguy cơ, nghe vài lời xúi giục, lại tiếp tục sai Dương gia ở triều đình tạo thế, lấy cớ “mẫu dĩ tử quý”, mưu đồ trèo lên ngôi hoàng hậu.
Nhan Tịch Lam hiểu, Hiền phi phen này đã tự đẩy mình đến đường cùng.
Hôm đó, khi nhìn thấy tấu chương xin lập Hiền phi làm hậu, Tạ Quân trầm ngâm rất lâu, rồi đêm đó sai Tôn công công tới điện Lan Lâm, còn mình vẫn nghỉ tại điện Hợp Hoan như thường lệ.
Sáng sớm hôm sau, điện Lan Lâm truyền ra tin dữ: Hiền phi bệnh đột ngột, đã băng hà.
Tạ Quân nghe xong không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu: “Trẫm biết rồi.”
Ngược lại, Nhan Tịch Lam khi nghe tin thì sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay run lên, mấy lần cài khuy áo cho Tạ Quân đều không cài nổi.
Phần nhiều là đang diễn, nhưng cũng có phần thật sự khiếp sợ.
Nàng không ngờ, đối với một người đã vào cung nhiều năm, lại sinh được hoàng tử, Tạ Quân vẫn có thể xuống tay quyết tuyệt đến vậy.
Tạ Quân nhẹ nhàng cười, nắm tay nàng, ôm vào lòng:
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Nhan Tịch Lam nghe lời an ủi, sắc mặt mới khẽ khôi phục một chút, tựa lên n.g.ự.c hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra nàng hiểu rõ tất cả, cũng biết rõ cái c.h.ế.t của Hiền phi là do Tạ Quân ra tay.
Nhưng trước mặt quân vương, vai thỏ trắng yếu đuối vẫn phải diễn cho trọn vai.
Hôm đó lên triều, các đại thần vẫn chưa hay tin Hiền phi băng hà, tiếp tục công kích Thần phi.
Nhưng lần này, Tạ Quân không im lặng nữa, mà lạnh lùng cười hỏi vị ngự sử đang hăng say chỉ trích:
“Trẫm vẫn thấy kỳ lạ, Thần phi đến điện Tuyên Chính đều là sau giờ Tý, bên trong không có người ngoài, chỉ có Thần phi và vài nội thị của trẫm.
Ái khanh làm sao biết được Thần phi từng đến, lại còn biết cả việc nàng thay trẫm chấp bút?
Rốt cuộc là nghe Thần phi nói, hay có nội thị nào miệng không kín?”
Ngự sử nọ lập tức á khẩu, mồ hôi như mưa, đã biết mình phạm điều tối kỵ.
Tạ Quân thấy hắn không trả lời được, lập tức quát lớn sai người lôi đi, lấy tội danh “nhìn trộm thánh ý” mà trừng trị.
Bãi triều rồi, tin Hiền phi đột tử mới lan khắp triều đình.
Các đại thần đồn đoán rằng, Hiền phi vì tranh sủng với Thần phi, lại còn truyền ra bí mật “Thần phi chấp bút thay vua”, nên mới rước họa vào thân, kết cục bi thảm như vậy.
Trong điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam đang gảy đàn tranh, chợt thấy Tôn công công ôm Hoàng tử nhỏ Tạ Dung đi vào, vẻ mặt hớn hở.
Nàng nhìn Mặc Trâm, ra hiệu bằng mắt, Mặc Trâm liền bước tới đón lấy hài nhi trong lòng ông.
Tôn công công lúc này mới hành lễ, nói:
“Nương nương, Hoàng thượng nói, từ nay về sau, Tiểu hoàng tử chính là đệ đệ ruột của Công chúa Khang Lạc, cũng phải gọi người một tiếng mẫu thân.”
Nhan Tịch Lam nhìn hài nhi đang ngủ yên trong tã, mỉm cười gật đầu:
“Làm phiền công công thay ta chuyển lời đến Hoàng thượng, nói rằng Tịch Lam, đêm nay sẽ đến sớm tạ ơn.”
Tôn công công vội vàng đồng ý.
Mặc Tân đưa đến một túi gấm căng phồng, ông ta vừa thấy, mắt liền sáng rỡ, vội cất kỹ vào tay áo, tươi cười liên tục cảm tạ, hân hoan lui xuống.
Chờ ông ta đi xa, Mặc Trâm mới khẽ thở phào, chân thành cảm thán:
“Nương nương, người quả thật lợi hại, trách sao ngày trước nhà họ Bạch hoàn toàn không phải đối thủ của người.”
Phải rồi.
Ai có thể ngờ, tin đồn ở triều đình và điện Lan Lâm, thực chất đều là do Nhan Tịch Lam cố tình tiết lộ?
Ngay cả nàng cũng không rõ, bản thân bắt đầu trở nên thâm sâu, đa mưu như vậy là từ khi nào.
Phản chiếu trong gương, ánh mắt kia đã không còn là Nhan Sơ Tịch thuở ấy.
Nơi đó đã mang sự lạnh lùng và quyết đoán mà Nhan Sơ Tịch chưa từng có.
Tháng Giêng năm Nguyên Khang thứ mười một, Tạ Quân sắc phong Nhan Tịch Lam làm Quý phi, nắm giữ Lục cung, ban chiếu để Công chúa Khang Lạc và Trưởng hoàng tử đều do Quý phi dưỡng dục.
Nhan Quý phi, từ đây hưởng trọn vinh sủng hậu cung, địa vị trong ngoài triều đình, không còn ai có thể lay chuyển.