29.
Từ khi hoàng trưởng tử được đưa đến điện Hợp Hoan nuôi dưỡng, thoắt cái, lại đã hai năm trôi qua.
Hai năm ấy, Nhan Tịch Lam vững vàng giữ ngôi Quý phi, các phi tần trong hậu cung đều cung kính nhún nhường, mọi việc lớn nhỏ đều được nàng xử lý thỏa đáng, thậm chí các khoản chi tiêu còn liên tục có kết dư, có thể sung vào quốc khố.
Chi Ninh và Tiểu hoàng tử cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội vô cùng gắn bó.
Chi Ninh lanh lợi, Tiểu hoàng tử ngoan ngoãn, cảnh con thơ quấn quýt bên gối thường khiến Tạ Quân nhoẻn miệng cười.
Ngoài những việc thuộc phạm vi hậu cung, mấy năm qua, Nhan Tịch Lam còn là cánh tay đắc lực của Tạ Quân trên triều chính.
Nay nàng đã có thể chia sẻ không ít chính vụ với hắn, những lời khuyên nàng đưa ra cũng ngày càng sâu sắc, có tính chiến lược.
Điều khiến Tạ Quân cảm thấy quý trọng nhất, là Nhan Tịch Lam không hề có dã tâm.
Hắn từng nhiều lần thử thăm dò, định ban tặng ân huệ cho nhà họ Nhan, phong thưởng Yến Quốc công, nhưng lần nào cũng bị nàng một mực từ chối.
Nàng nói, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Nhan đi vào vết xe đổ của nhà họ Bạch năm xưa.
Chính lời ấy khiến Tạ Quân hoàn toàn yên tâm, càng thêm tín nhiệm nàng, càng dám giao phó nhiều hơn.
Đến lúc này, Nhan Tịch Lam cũng không còn mềm tay nữa, sớm đã âm thầm bố trí nhân sự trong triều, đề bạt một loạt trọng thần trung thành với mình.
Nàng vẫn tiếp tục luyện viết chữ tiểu khải, nhưng đồng thời, cũng chăm chỉ rèn luyện thể chữ phi bạch mà Tạ Quân thường dùng.
Chỉ là việc này, chưa từng để Tạ Quân hay biết.
Năm Nguyên Khang thứ mười ba, Nhan Tịch Lam khai ân, cho phép mấy cung nữ lớn tuổi ở điện Hợp Hoan xuất cung lấy chồng.
Những người ấy cảm tạ rối rít, mang theo phần thưởng hậu hĩnh, hân hoan rời cung hồi hương.
Cung nữ trong điện ít đi, tất nhiên phải tuyển chọn thêm người mới để bổ sung.
Mặc Trâm vốn đã được nàng dặn trước, liền tuyển chọn hơn mười cung nữ trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng, đưa vào điện Hợp Hoan làm việc.
Khi các tân cung nữ ra mắt Quý phi xong đều lui ra ngoài, Nhan Tịch Lam ngồi nghiêng trên đệm mềm, trêu ghẹo Mặc Trâm:
“Ta bảo ngươi chọn vài người xinh xắn, thế mà nhìn đi nhìn lại, chẳng ai bằng ngươi.”
Mặc Tàm bật cười, khẽ vuốt vết sẹo ngang dọc trên mặt mình, cũng đùa lại:
“Mấy cô gái kia, người nào người nấy đều tươi tắn mơn mởn, vậy mà nương nương còn chê bai, e là ngày ngày soi gương nhiều quá, thấy ai cũng không vừa mắt.”
Nhan Tịch Lam bị nàng chọc cho cười mãi không thôi.
Nhưng cười xong, ánh mắt nàng lại lướt qua khuôn mặt đầy vết tích của Mặc Trâm, trong lòng bất giác chua xót.
“Ngày ấy ngươi quá cứng rắn, chẳng để lại cho mình một đường lui.
Nếu sau này thực sự gặp được người khiến ngươi rung động, chẳng phải sẽ tiếc nuối lắm sao?”
“Không có gì đáng tiếc. Gặp được hay không cũng không quan trọng.
Mặc Trâm chỉ cầu, từ nay không còn bị đàn ông cưỡng ép, sống một đời yên ổn.
Nếu muốn yên ổn mà phải từ bỏ gương mặt này, Mặc Trâm cũng cam lòng.”
Nhan Tịch Lam nghe xong, khẽ lắc đầu, nhưng không thể nói thêm điều gì.
Mặc Trâm tuy đã hủy dung, nhưng khí cốt trong nàng vẫn cao ngạo như xưa.
Một khi đã là hoa khôi, cả đời không chịu cúi đầu.
Không muốn là không muốn, ép thế nào cũng không khuất phục.
Mà bản thân Nhan Tịch Lam, dường như lại là mặt đối lập hoàn toàn với Mặc Trâm.
Ngoại trừ gương mặt này, từ trong ra ngoài, nàng đã chẳng còn chút gì của nhị tiểu thư họ Nhan thuở ban đầu—cô gái yêu ghét phân minh, thông minh lanh lợi ấy đã biến mất tự bao giờ.
Từng cử chỉ, lời nói, cả cách ăn mặc, đều là nàng cố ý tạo dựng—chỉ để chiều lòng Tạ Quân, để khiến hắn hài lòng.
Tất nhiên, điều khiến Tạ Quân yêu thích nhất, vẫn là khuôn mặt giống hệt Nhan Sơ Tịch này.
Nhưng sắc đẹp thì chóng tàn, trong gương, nàng đã nhìn thấy những nếp nhăn mờ nhạt nơi khóe mắt.
Nhan Tịch Lam sẽ già đi, nhưng Nhan Sơ Tịch thì không, nên nàng không dám đánh cược, không dám cược một khi mất đi gương mặt này, Tạ Quân sẽ đối xử với nàng thế nào.
Nàng phải tranh thủ thời gian, trước khi dung nhan úa tàn, kết thúc mọi chuyện với Tạ Quân.
Sau khi nhóm cung nữ mới được sắp xếp ổn thỏa trong điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam liền bắt đầu bố trí cho họ lần lượt xuất hiện mỗi khi Tạ Quân giá lâm, hoặc dâng cơm, hoặc thay y phục, tóm lại, nàng luôn khéo léo sắp xếp để có người đẹp bên cạnh hắn.
Lúc đầu, Tạ Quân không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng chẳng bao lâu sau, một hôm, Nhan Tịch Lam phái một cung nữ có dung mạo thanh tú đến hầu hắn tắm rửa.
Cô gái ấy có vài phần dáng dấp giống nàng thuở còn thanh xuân.
Tạ Quân chợt nổi hứng, liền sủng hạnh nàng ta.